Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 32

Chương 32

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Hôm nay, Hứa Chiêu Di mặc một chiếc áo phao màu xanh nhạt, có cổ lông to, bên trong là áo len trắng, quần legging lụa tơ tằm màu đen, chân đi đôi bốt ống trung. Bịt tai và khăn quàng cũng đều treo ở cổ, trông rất có cảm giác an toàn.

Cô có chút giống một chú chim cánh cụt ngốc nghếch đáng yêu, lúc này chú chim cánh cụt ấy bĩu môi, xoay người, cố ý không nhìn anh.

Bối Thi Nam bật cười bên tai cô: “Hahahaha, Diêu Lật Lật chắc chắn khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi!”

“…”

Hứa Chiêu Di nghĩ, cô ta chưa khóc ngất trong nhà vệ sinh, thì cô đã khóc ngất trong nhà vệ sinh trước rồi.

Trước khi lên máy bay, Hứa Chiêu Di còn nhận được một cái sticker chọc tức mà Lục Dĩ Ninh gửi đến.

Lười trả lời anh, cô tắt điện thoại luôn.

Lục Dĩ Ninh ngồi khoang thương gia một mình, còn những người khác đều ngồi ở khoang phổ thông.

Chuyến đi lần này là chuyến bay quốc tế từ Lộ Thành bay thẳng đến sân bay Tân Chiếu Trì, Sapporo, Nhật Bản. Vì là chuyến bay thẳng nên giữa chừng không cần chuyển máy bay.

Sau khi máy bay cất cánh, mọi người liền bắt đầu làm việc của riêng mình, có người xem phim, có người nghe nhạc.

Vì đây là lần đầu tiên đi máy bay, tối qua Hứa Chiêu Di đã rất háo hức, gần như cả đêm không chợp mắt, nên vừa lên máy bay đã lập tức mở chế độ ngủ bù.

Bối Thi Nam ngồi cạnh cô xem phim giết thời gian, tinh thần thì cực kỳ tỉnh táo. Đến giờ ăn, cô ấy mới gọi Hứa Chiêu Di dậy, hai người vừa ăn vừa chụp mấy tấm ảnh chung.

Sau hơn năm tiếng bay, vào khoảng hơn năm giờ chiều theo giờ Tokyo, cuối cùng cũng đến sân bay Tân Chiếu Trì, Sapporo, Nhật Bản.

Khách sạn sắp xếp xe đưa đón chuyên dụng đến sân bay đón đoàn.

Vừa ra khỏi sân bay liền gặp ngay trận tuyết lớn, luồng không khí lạnh ở Hokkaido ập thẳng vào mặt.

“Lạnh quá!” Hứa Chiêu Di rùng mình một cái, lập tức đội mũ, đeo găng tay, khẩu trang đầy đủ.

Đại Diêu là nhóm trưởng của đợt này, vốn là đàn ông trung niên nên làm việc cũng không quá tỉ mỉ, ngoài việc phụ trách đặt khách sạn, đặt xe và những việc cụ thể khác, những công việc lặt vặt chăm lo cho mọi người thì giao hết cho Hứa Chiêu Di.

Hứa Chiêu Di cũng không phụ sự tin tưởng, ngay khi chưa xuống máy bay đã lần lượt nhắc mọi người phải đeo đồ giữ ấm, các bạn nữ thì tốt nhất nên dán thêm miếng giữ nhiệt, chu đáo hơn cả tiếp viên hàng không.

Tổng cộng mười hai người, chia làm ba xe, không biết vì sao Hứa Chiêu Di và Lục Dĩ Ninh lại bị xếp cùng một xe.

Mọi người đều đứng trước cửa xe mời lãnh đạo lên trước, Hứa Chiêu Di đứng trên lớp tuyết dày, lạnh đến mức hai chân run lập cập, nhanh chóng làm động tác mời. Khi đi ngang qua bên cạnh cô, Lục Dĩ Ninh liền liếc cô một cái đầy trách móc.

“Sao không nhắc tôi?”

Hứa Chiêu Di phản ứng lại, khẽ lẩm bẩm một câu: “Ngài hỏa lực mạnh, không sợ lạnh.”

Đợi mọi người vào hết rồi, cô mới nhanh chóng cúi người chui vào xe.

Vừa ngồi xuống hàng ghế sau đã nghe từ phía trước truyền đến một tiếng cười khẽ, rất mờ: “Hỏa lực mạnh? Hửm.”

“…”

Biết xấu hổ chút đi chứ!

Trên xe tổng cộng có bốn người, ngoài Lục Dĩ Ninh và cô, còn có Bối Thi Nam cùng một anh chàng bên phòng quảng bá.

Anh chàng đó khá rành quy tắc chốn công sở, suốt dọc đường liên tục nịnh nọt Lục Dĩ Ninh, nói rằng trước đây mình từng đến Nhật vài lần, rồi giới thiệu một đống chỗ vui chơi, món ăn ngon ở Hokkaido.

Lục Dĩ Ninh chỉ nghe, thỉnh thoảng ừ một tiếng, không chủ động bắt chuyện, lời của anh chàng kia gần như lọt tai trái ra tai phải. Hokkaido anh đã đến bao nhiêu lần rồi? Chính anh cũng chẳng nhớ nổi.

Thật ra, trong nhóm có một đồng nghiệp như vậy cũng tốt, ngồi chung với lãnh đạo sẽ đỡ ngại hơn. Dù sao Hứa Chiêu Di cũng chẳng muốn nói chuyện với anh, vừa hay không cần cô phải mở miệng.

Sapporo là thủ phủ của Hokkaido, đây là lần đầu Hứa Chiêu Di đến, chỗ nào cũng thấy tò mò, tuyết hai bên đường dày quá chừng! Cây cối ven đường cũng phủ đầy tuyết, thỉnh thoảng lại có một mảng tuyết rơi lả tả xuống, tung lên một làn sương tuyết mỏng.

Xe đưa đón chầm chậm chạy trong tuyết, bánh xe lăn trên mặt tuyết phát ra tiếng ‘cót két cót két’, Hứa Chiêu Di chưa từng thấy tuyết lớn đến vậy, cô ghé sát vào cửa kính xe ngắm bên ngoài, nhìn rất chăm chú.

Phía xa, những dãy núi hiện lên mờ ảo, toát ra một vẻ đẹp vừa thanh thoát vừa xa xăm.

“Xì bù xì bù, tối nay hai ta đi dạo trung tâm thương mại không? Bánh tôm của Daimaru mỗi người mỗi ngày chỉ được mua một cái, cậu có muốn không? Nếu không muốn thì mua giúp tôi một cái nhé.” Bối Thi Nam ghé sát tai cô thì thầm.

“Được chứ.” Hứa Chiêu Di vừa bị khung cảnh tuyết trắng tuyệt đẹp ngoài cửa sổ làm chấn động, vừa lơ đãng trả lời Bối Thi Nam.

Nhưng cô cứ cảm giác như có một ánh mắt nóng rực từ phía sau chiếu tới, thiêu đốt khiến tim cô bồn chồn.

Đến khách sạn, Hứa Chiêu Di giúp Đại Diêu làm thủ tục nhận phòng, lấy xong thẻ phòng rồi lần lượt phát cho mọi người.

Lục Dĩ Ninh ở một phòng riêng, những người khác thì theo tiêu chuẩn hai người một phòng, Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam đương nhiên ở cùng nhau.

“Mọi người về phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ báo địa điểm ăn tối trong nhóm, tối nay là bữa tụ tập đầu tiên của chúng ta, Lục tổng nói anh ấy mời nhé, hải sản thịnh soạn, mọi người có thể mong chờ đó.”

Đại Diêu đi đặt bàn nên bảo Hứa Chiêu Di truyền đạt lại. Vừa dứt lời, mọi người liền reo hò vỗ tay, bắt đầu tranh nhau gọi món–

“Lục tổng, chúng tôi muốn ăn ba loại cua nổi tiếng!” Ba loại cua này chính là cua hoàng đế, cua lông đỏ và cua tuyết, được mệnh danh là tiệc cua thượng hạng!

“Còn có sushi nhím biển! Cá hồi sống! Cá ngừ sống! Cá vược, bào ngư, cá tráp biển, sò đỏ, cá rô phi, tôm ngọt,… tất cả đều phải có!”

“Vậy thịt bò A5 Wagyu cũng phải gọi vài đĩa chứ!”

Thực ra câu cuối cùng lúc nãy Hứa Chiêu Di nói hoàn toàn không phải lời Lục Dĩ Ninh, Đại Diêu cũng không hề dặn cô nói vậy.

Phải biết rằng, chuyện cô truyền thánh chỉ giả nói là Lục tổng mời khách, chắc chắn sẽ khiến Đại Diêu sợ chết khiếp.

Nhưng Hứa Chiêu Di thì chẳng sợ chút nào, còn ngước mắt kiêu ngạo trừng lại, đầy đắc ý đối diện ánh nhìn của Lục Dĩ Ninh, trong lòng nghĩ, ai bảo anh nhất quyết đổi sang đợt này? Chính là muốn cho anh chảy máu một trận đây.

Còn Lục Dĩ Ninh thì không những không tức giận, mà ngược lại, bị dáng vẻ vừa không sợ chết vừa tự đắc của cô chọc cho bật cười trong lòng.

Anh chỉ cảm thấy, lúc cô đấu khí với anh thế này, đáng yêu hơn nhiều so với bộ dạng trước kia nửa vời chẳng thèm quan tâm, thậm chí trong lòng anh còn có chút hưởng thụ.

Anh mặt không đổi sắc ừ một tiếng, nói: “Đều được.”

“Lục tổng muôn năm!!”

Bối Thi Nam và Hứa Chiêu Di kéo vali về phòng, cửa vừa đóng lại, Bối Thi Nam đã nói ngay: “Lục tổng đâu có nói là anh ấy mời, cậu đúng là gan to thật, dám làm trước báo sau!”

“Anh ta là lãnh đạo, mời chúng ta chẳng phải là chuyện nên làm sao? Tôi đây là cho anh ta cơ hội thể hiện đấy.”

Hứa Chiêu Di vừa nói vừa mở vali, ngồi xổm lấy đồ đạc ra, hoàn toàn không nhận ra câu nói buột miệng kia của mình nghe sai cỡ nào.

May mà Bối Thi Nam không nghĩ sang hướng khác, chỉ giơ ngón cái với cô: “Cậu đỉnh thật!”

Chẳng bao lâu sau, hai người vui vẻ ôm lấy nhau: “Tuyệt quá! Tối nay chúng ta ngủ chung! Từ sau khi tốt nghiệp đại học tôi chưa ngủ chung với bạn thân lần nào!”

Hứa Chiêu Di: “Tôi cũng vậy!”

À không đúng, Khúc Lâm Lâm từng đến nhà cô ngủ rồi.

“Không sao, tối nay chúng ta cùng đắp mặt nạ, mai ra phố xinh tươi! Để tôi xem bộ đồ ngủ của cậu nào?”

Hai người náo nhiệt một lúc, nhưng vì Hứa Chiêu Di là phó nhóm nên không dám chậm trễ. Thay đồ xong với Bối Thi Nam, cô lập tức đi đến nhà hàng.

Gọi điện cho mọi người xong, đến lượt Lục Dĩ Ninh thì Hứa Chiêu Di chỉ gửi một tin WeChat.

Không ngờ Lục Dĩ Ninh và những người khác đã đến nhà hàng từ sớm. Khi Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam đến nơi, thấy mọi người đã bắt đầu chuẩn bị gọi món.

Chỉ là vừa mới tụ tập, lúc đầu ít nhiều vẫn còn chút gò bó, người này nhìn người kia, không ai dám lấy thực đơn trước.

Lúc này, Lục Dĩ Ninh ngồi ở ghế chủ tọa, trên người là chiếc cardigan len cổ chữ V màu xanh ngọc, bên trong mặc áo sơ mi dài tay dệt hoa chìm màu tối.

Cánh tay anh tùy ý đặt trên lưng ghế, cả người trông vừa lười nhác vừa tùy hứng, toát lên một vẻ thư thái, tự tại rất riêng.

Anh mỉm cười nói với mọi người: “Hiếm khi có dịp chém đẹp tôi một lần, sao còn gò bó gì nữa? Mau gọi món đi, lỡ mất cơ hội này là không còn đâu.”

Một câu thôi đã khiến bầu không khí thoải mái hẳn, mọi người đồng thanh đúng đúng đúng, nhờ phúc của Lục tổng mà cuối cùng cũng cười nói rộn rã, bắt đầu gọi món.

Bối Thi Nam kéo tay Hứa Chiêu Di đi vào, hai người cũng nhập hội chọn món, miệng Bối Thi Nam còn hô to: “Gọi hết mấy món đắt tiền vào!”

Mấy ‘đứa nhỏ’ lo gọi món, còn mấy lãnh đạo thì không chen vào, mà ngồi trò chuyện với Lục Dĩ Ninh. Anh tán gẫu với họ một cách tùy ý, nhưng ánh mắt lại luôn quét về phía kia, chủ yếu là nhìn một người.

Hứa Chiêu Di đã thay đồ, lúc này mặc áo hoodie màu hồng, xõa tóc, cài một chiếc băng đô caro, gương mặt vẫn hồng hồng, trông rất non trẻ. Càng nhìn, Lục Dĩ Ninh càng không dời mắt nổi.

Trong lòng anh khẽ hừ một tiếng, cô chẳng phải hai mươi ba rồi sao? Dáng người khi chạm vào thì cũng đầy đặn lắm, sao ăn mặc càng ngày càng giống sinh viên đại học vậy.

Gọi món xong, Đại Diêu liền bảo Hứa Chiêu Di trình bày với mọi người lịch trình mấy ngày tới.

Hứa Chiêu Di chuẩn bị rất chu đáo, lập tức đứng dậy báo cáo: “Chuyến đi này của chúng ta theo nguyên tắc du lịch nghỉ dưỡng, sẽ không đi quá nhiều nơi. Chỗ ở cũng sẽ tập trung ở một hoặc hai khách sạn, như vậy có thể tiết kiệm thời gian di chuyển hành lý, thuận tiện hơn.”

“Ngày mai chúng ta vẫn ở Sapporo, sẽ đến vài công viên tuyết để chơi, buổi tối thì đến phố mua sắm Tanukikoji, cũng có thể tham quan đền Hokkaido. Hoạt động chính của ngày mai thực ra là trượt tuyết.”

“Ngày thứ hai chúng ta sẽ khởi hành đi Otaru, nhận phòng tại khách sạn địa phương. Hành trình gồm phố thương mại Sakaimachi-dori, kênh đào Otaru, đường dốc Funamizaka,… buổi tối sẽ ngắm cảnh đêm núi Tengu.”

“Ngày thứ ba sẽ đăng ký một tour hai ngày, chỉ riêng nhóm chúng ta, đi Asahikawa, Biei và Furano. Các điểm tham quan gồm vườn thú Asahiyama, thác Shirahige và khu Terrace của những tinh linh trong rừng,…”

“Ngày thứ tư sẽ đi Noboribetsu và hồ Toya. Các điểm tham quan có thung lũng địa ngục Jigokudani, phố suối nước nóng Noboribetsu, mũi đất Chikyu Misaki, trại gấu. Hôm đó chúng ta có thể tắm onsen, xem gấu con và trải nghiệm du thuyền trên hồ Toya.”

“Ngày thứ năm buổi sáng mọi người tự do hoạt động, sau đó trở về Sapporo. Mọi người thấy lịch trình như vậy thế nào?”

“Không vấn đề gì!” Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt hưởng ứng. Bối Thi Nam là người khởi đầu vỗ tay, rồi các thành viên khác cũng nói: “Cảm ơn giám đốc Diêu, cảm ơn Di Di!”

“Cảm ơn Di Di!”

Diêu Lôi nói: “Không vất vả gì đâu, còn phải cảm ơn Lục tổng đã tạo cơ hội này cho mọi người.”

Lời vừa dứt, có người đề nghị: “Vậy chúng ta cùng nâng ly cảm ơn Lục tổng nhé?”

Mà uống rượu thì đã có vòng đầu ắt sẽ có vòng hai. Sau khi mọi người đã cạn ly với Lục Dĩ Ninh một lượt, lại có người muốn riêng lẻ đến chúc anh. Đều là những thanh niên khao khát thăng tiến, Lục Dĩ Ninh cũng không muốn làm mất lòng ai, nên chỉ nhấp môi tượng trưng vài ngụm.

Đám ‘nhóc con’ thì đều uống cạn sạch, qua thêm một vòng nữa, không biết bằng cách nào, Lục Dĩ Ninh đã ngồi xuống ngay bên cạnh Hứa Chiêu Di.

Hứa Chiêu Di giật mình, tưởng tới lượt mình, vội vàng cầm ly rượu lên định mời anh.

Một bàn tay rộng và dày bỗng vươn tới, khẽ áp lên miệng ly, hơi nóng mơ hồ phả bên tai cô.

“Em không cần mời.” Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Lục Dĩ Ninh truyền tới.

Khi nói câu này, anh nghiêng sát lại cô, trên người vương chút mùi rượu, cúc áo ở cổ đã cởi ra, ánh mắt lại xen lẫn một chút mơ hồ mập mờ.

“Em không được uống rượu, biết không?”

Hứa Chiêu Di bất giác rùng mình, toàn thân lập tức nổi một tầng da gà. Trong đầu cô không kìm được mà hiện lên những chuyện đã xảy ra giữa cô và anh lần uống rượu trước, những hình ảnh ấy như một thước phim lướt qua trước mắt, khiến hai má cô hơi nóng lên, tim cũng đập loạn vài nhịp.

Giữa lúc bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, cô rất sợ anh đột nhiên nói ra điều gì, đến nỗi tay đang cầm ly cũng run lên một cái. May mà đúng lúc đó nhân viên phục vụ bước vào bưng đồ ăn lên, Hứa Chiêu Di mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lục tổng, mau ăn cơm đi.”

Lục Dĩ Ninh hơi nghiêng đầu, một tay vắt ra sau lưng ghế, tư thế ung dung, thoải mái, toát ra dáng vẻ ngực rộng bụng phẳng, không sợ trời không sợ đất. Nhìn cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút, vẽ ra một nụ cười nhạt đầy hàm ý sâu xa.

Sau đó, anh ngồi ngay ngắn lại, ung dung cầm lấy dao nĩa, khẽ ra hiệu với mọi người. Lúc này, mọi người mới lần lượt động đũa.

Thế là anh cứ thế mà ngồi xuống bên cạnh cô một cách rất tự nhiên.

Hứa Chiêu Di cũng lặng lẽ cầm dao nĩa lên ăn, nhưng trong lòng lại như có một con nai nhỏ đang nhảy loạn, bồn chồn không yên.

Bên cạnh như thể đang đặt một quả bom hẹn giờ chẳng biết khi nào sẽ phát nổ, vô cớ dấy lên một cảm giác bực bội. Món hải sản ngon đến mấy cũng bị anh làm cho mất cả hương vị.

Lục Dĩ Ninh vừa ứng phó với lời nịnh nọt của đồng nghiệp ngồi cạnh, vừa lén phân tâm nhìn cô ăn.

Người khác ăn uống đều vui vẻ, chỉ có mình cô là cau mày khổ sở. Anh không một tiếng động ghé sát tai cô hỏi: “Không ngon sao?”

“Ngon chứ…” Mức giá bình quân đầu người thế này sao mà không ngon được? Hứa Chiêu Di cắn mạnh một miếng sashimi béo ngậy, mọng nước.

Ngon thì đúng là ngon, nhưng cô nghĩ anh mà không ngồi bên cạnh cô thì chắc chắn còn ngon hơn.

Lục Dĩ Ninh tiện tay rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, lại mỉm cười với cô: “Lần sau về, anh dẫn em đi ăn món còn ngon hơn nữa.”

Hứa Chiêu Di nhìn tờ khăn giấy được anh đưa ra một cách tự nhiên, trong lòng thầm rủa, anh bị điên à? Ở nơi công cộng thế này, lãnh đạo đưa khăn giấy cho một nhân viên tép riu như tôi. Anh không muốn sống nữa nhưng tôi thì vẫn còn muốn sống.

Cô nhanh chóng lợi dụng lúc mọi người không chú ý, rút tờ giấy bỏ ngay vào túi, rồi trừng mắt nhìn anh, ngầm cảnh cáo phải ngoan ngoãn.

Lục Dĩ Ninh trông vô cùng thư thái, vừa thong thả ăn, vừa liếc cô một cái: “Chột dạ cái gì?”

Còn nói nữa à!

Hứa Chiêu Di tức đến phát điên, khẽ nghiêng người để giữ khoảng cách với anh. Cả bữa ăn cô ăn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, chỉ e anh buột miệng nói ra điều gì không nên để người khác nghe thấy. May mà lúc này mọi người đều mải ăn uống, chẳng ai chú ý đến bên này.

Cô cảm thấy anh lại có xu hướng ghé sát vào mình, sợ rằng anh sẽ lại nói linh tinh, nên vội vàng giành thế chủ động, chuyển đề tài hỏi trước: “Lịch trình thế nào ạ? Ngài hài lòng chứ?”

Lục Dĩ Ninh trả lời thật, “Không hài lòng, mệt.”

Hoàn toàn không cho cô chút thể diện nào.

Mỗi lần đến Hokkaido, anh chẳng qua chỉ ở biệt thự trong núi ngâm suối nước nóng, hoặc vào rừng săn bắn, vốn chưa từng đi dạo mấy khu phố thương mại hay vườn thú, nên cảm thấy vừa mệt vừa chán.

Thực ra, anh thích nhất là săn bắn, săn được gì thì tối ăn nấy, thường là thịt nai, tay gấu,… đều có đầu bếp riêng hầm nấu.

Thực tế thì giới nhà giàu Trung Quốc đã mua đến một phần ba Hokkaido, Lạc Dặc Châu ở Hokkaido, Tokyo, Osaka đều có bất động sản.

Còn Lục Dĩ Ninh không thích đầu tư nhà đất, mỗi lần đến đều ở trong biệt thự riêng của Lạc Dặc Châu.

Những chuyện này Hứa Chiêu Di không hề biết, chỉ cảm thấy con người Lục Dĩ Ninh đúng là nhiều chuyện, miệng mồm cũng độc, chưa từng khẳng định công sức của cô, biết đâu lúc này trong lòng còn đang âm thầm chê cô, nhóm trưởng nhỏ này thật lo chuyện bao đồng.

Vì chuyến đi này, Hứa Chiêu Di đã cắm đầu làm mấy ngày liền, trên bàn ăn cô chỉ nói sơ qua, thực tế thì từ việc giúp mọi người làm thẻ điện thoại, đặt vé, đến tính toán đi chuyến xe nào, sắp xếp thời gian di chuyển,… từng chi tiết đều là cô thức đêm làm ra.

Thực ra có lúc cô cũng không muốn tính toán quá nhiều, giống như khi đối xử với các cửa hàng, chỉ cần là việc trong khả năng, cô đều sẽ ra tay giúp đỡ.

Khi đó, Chiêm Nguyên từng hỏi cô một câu, đại ý là: nếu cảm giác thành tựu mà thành công trong sự nghiệp mang lại được coi là một loại thu hoạch, thì cảm giác thỏa mãn khi giúp đỡ người khác chẳng lẽ không nên được coi là một loại thành tựu sao? Cô cảm thấy Chiêm Nguyên nói rất đúng.

Hứa Chiêu Di trong lòng hừ một tiếng, ngoài mặt lại mỉm cười với anh, nói: “Không sao, ngài thấy mệt thì cứ ở khách sạn suốt cũng được, chúng tôi tự đi.”

Nói xong, cô cúi đầu ăn một miếng sashimi, vốn định chấm chút mù tạt, kết quả lại lỡ ăn phải một miếng to wasabi.

Đầu lưỡi Hứa Chiêu Di tê rần, một luồng vị cay nồng, hăng xộc thẳng l*n đ*nh đầu, nước mắt không kìm được trào ra. Chết tiệt, cô chưa bao giờ ăn thứ wasabi nào cay đến mức này!

Miệng há to, vừa liều mạng quạt tay trước miệng, vừa hớp lấy hớp để từng hơi thở gấp, như thể làm vậy là có thể xua đi cái vị cay bỏng rát ấy.

Lục Dĩ Ninh thật sự sắp bị cô chọc tức chết.

Anh đưa tay mở một hộp sữa, rót nửa ly, đưa sát đến miệng cô: “Uống một ngụm đi, sữa giúp dịu cay.”

Hứa Chiêu Di ực ực uống liền hơn nửa ly.

Nước mắt vẫn còn lưng tròng, trong tầm mắt lờ mờ, cô thấy Lục Dĩ Ninh bất ngờ ghé sát vào tai mình, nói một câu: “Thấy chưa, anh mà không đi thì ai chăm em?”

Hứa Chiêu Di ngậm sữa trong miệng, trừng mắt nhìn anh ta đầy khó tin, thầm nghĩ, rõ ràng tôi mới là hướng dẫn viên, sữa cũng là tôi bảo nhân viên chuẩn bị sẵn, anh còn dám nói là anh chăm tôi sao?

Nuốt ngụm sữa xuống, Hứa Chiêu Di cúi đầu, nói: “Xin anh, rõ ràng là tôi đang chăm cho anh… các anh, được không?”

Cô tức đến mờ cả đầu, quên mất mình đang ở hoàn cảnh nào, lại còn lỡ nói nhỏ với anh như đang thì thầm riêng.

Lục Dĩ Ninh thì càng quá đáng, tay giấu dưới gầm bàn, bất ngờ chạm vào đùi cô, đầu ngón tay khẽ gãi một cái ngay giữa đùi trong.

Anh còn cười kiểu vô lại: “Vậy tối nay qua chăm sóc ‘cậu em’ của anh nhé?”

Biến đi! Hứa Chiêu Di vội vàng gạt mạnh tay anh ra, nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này tên lưu manh đó đã sớm bị cô xử gọn tại chỗ rồi.

Nửa bữa sau, cô kiếm cớ đổi chỗ ngồi với Diêu Lôi, lúc này mới yên tâm mà ăn xong bữa cơm.

Bình Luận (0)
Comment