Chương 33
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sau bữa tối, có người đề nghị cùng nhau ra ngoài dạo một vòng, cũng có người mệt rồi, chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
Bối Thi Nam thì không mệt, nhưng cũng chẳng muốn đi dạo với họ. Cô ấy ăn no xong như được tiêm máu gà, kéo Hứa Chiêu Di đi đến trung tâm bách hóa mua bánh tôm.
Lục Dĩ Ninh thì muốn về phòng khách sạn nghỉ ngơi, mọi người cũng không dám nài ép thêm.
Anh về phòng, nằm trong bồn ngâm nước nóng một lúc, người hơi choáng choáng. Thực ra anh không uống nhiều, nhưng lại cảm thấy lâng lâng, hơi giống cảm giác hút điếu thuốc sau khi ‘làm’ xong.
Người ta thường nói, no ấm thì nghĩ đến sắc dục. Trong làn hơi nước mờ ảo ấm áp ấy, Lục Dĩ Ninh lại rất muốn Hứa Chiêu Di.
[Đang làm gì đấy?]
Anh gửi cho cô một tin nhắn.
Mãi đến hơn mười một giờ tối, Hứa Chiêu Di vẫn không trả lời.
Lúc này, Lục Dĩ Ninh bắt đầu nổi tính trẻ con. Cô càng không để ý tới anh, anh lại càng hứng lên.
Dù sao một mình ngâm nước nóng cũng chán, anh cứ nhắn, nhắn mãi, không chỉ gửi tin nhắn mà còn gọi điện liên tục.
Hứa Chiêu Di vừa cùng Bối Thi Nam đốt tiền trở về, cả hai mệt rã rời, ngã phịch xuống giường, chẳng ai muốn nhúc nhích thêm.
Phòng của họ cũng có một bồn tắm nhỏ. Ban đầu hai người định về sẽ cùng nhau ngâm mình, nhưng Bối Thi Nam quá mệt, chỉ muốn tắm nhanh rồi nằm.
Trong lúc cô ấy đi tắm, Hứa Chiêu Di tự mình chui vào bồn nước nóng, ngâm một lát, toàn thân thoải mái, ngoại trừ việc điện thoại cứ kêu liên tục trên bàn.
Bực quá, Hứa Chiêu Di cầm điện thoại lên, nhắn cho anh một dấu ?.
[Đang làm gì đấy?]
[Ngâm nước nóng.]
[Trùng hợp ghê, anh cũng đang ngâm này.]
Lục Dĩ Ninh đúng kiểu tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, cười đầy tà khí, cúi đầu chụp một tấm ảnh bộ phận nào đó rồi gửi cho Hứa Chiêu Di.
“……”
Hứa Chiêu Di thật sự hết lời, người gì mà b**n th** quá mức!
Cô cảnh cáo: [Anh đang quấy rối t*nh d*c nữ cấp dưới đấy, cẩn thận tôi báo trụ sở!]
Nói xong cô vội xóa bức ảnh, sợ lỡ một giây sơ ý để ai đó nhìn thấy.
Nhưng trước khi xóa lại vô tình phóng to nhìn một cái.
Ừm… thật sự khá là ấn tượng.
Hứa Chiêu Di đưa tay sờ mặt, chết tiệt. Sao tự nhiên mặt lại nóng bừng lên thế này.
Trong lòng cô lẩm bẩm một câu chửi thề, đây là lần đầu tiên cô chửi thề.
Cô hận bản thân không có tiền đồ, sao lại dễ bị mê hoặc bởi sắc đẹp đến vậy chứ?
Bên kia, Lục Dĩ Ninh thấy tin nhắn cô gửi thì bật cười, cố ý gửi cho cô địa chỉ email của trưởng ban kiểm tra kỷ luật ở trụ sở, rồi nhắn: [Đi mà tố cáo đi, tiện thể kể rõ rành mạch với ban kiểm tra hai lần trước chúng ta ngủ với nhau luôn nhé.]
[Nhớ là phải khách quan, công bằng, vì anh thấy hai lần đó em đều rất hưởng thụ.]
Hứa Chiêu Di đọc xong thì mặt mày tối sầm lại, tức đến mức muốn nổ tung.
Bối Thi Nam tắm xong bước ra, đứng trước gương toàn thân để sấy tóc, vừa nhìn qua gương vừa trò chuyện với Hứa Chiêu Di.
“Bảo bối, sao mặt cậu đỏ thế?”
“À? Không có mà? Chắc do ngâm nước nóng lâu quá thôi…” Hứa Chiêu Di lộ vẻ chột dạ, vội trèo ra khỏi bồn, ném điện thoại ra thật xa.
Trước khi ngủ, Lục Dĩ Ninh lại gửi tin nhắn cho cô. Hứa Chiêu Di lần này đã sớm có chuẩn bị, sợ anh lại gửi mấy tấm ảnh selfie đồi trụy khó coi, nên đợi đến khi Bối Thi Nam ngủ say, cô mới cố ý xoay người, len lén mở màn hình điện thoại.
Cô thấy Lục Dĩ Ninh gửi đến mấy chữ: [Dẫn đoàn vất vả rồi, về sẽ thưởng cho em, ngủ ngon.]
Hứa Chiêu Di không trả lời, tắt máy, nhắm mắt ngủ. Nhưng cô lại luôn có cảm giác chỗ nào đó rất kỳ lạ.
Đêm đầu tiên ở Hokkaido, cô cứ thế mà mất ngủ.
Sáng hôm sau, mọi người đi khu giải trí trên núi tuyết để trượt tuyết.
Hứa Chiêu Di đang kiểm người ở sảnh khách sạn thì thấy Lục Dĩ Ninh xách laptop từ trên lầu đi xuống.
Anh đơn giản chào mọi người, dặn mọi người khi ra ngoài chú ý an toàn, rồi bước vào quán cà phê trong sảnh, gọi một ly cà phê, ngồi xuống sofa bắt đầu làm việc.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo len lông cừu chất liệu rất đẹp, áo măng tô màu cà phê vắt bên cạnh.
Cơ thể anh thoải mái tựa vào sofa, sống mũi đeo một cặp kính gọng đen. Một tay nâng ly cà phê nhấp một ngụm, tay kia nhẹ nhàng gõ trên bàn phím.
Anh lúc làm việc vẫn luôn rất nghiêm túc, mà người ta thường hay nói, đàn ông khi tập trung làm việc là quyến rũ nhất.
Ánh mắt Hứa Chiêu Di bất giác dừng lại trên người anh, trong đầu bỗng hiện lên bức ảnh tối qua anh gửi khiến tim cô đập loạn, mặt nóng bừng.
Bức ảnh đó vàng* đến mức nào chứ? Ngay cả những đường gân xanh nổi lên trên đó cũng nhìn rõ mồn một.
*Vàng: là từ lóng chỉ nội dung t*nh d*c, đồi trụy.
Lại liên tưởng tới đêm hôm kia, cảm giác trong lòng bàn tay bao lấy sự cứng rắn nóng bỏng đang giật nhịp theo đường gân ấy, trán liền hơi hơi nóng lên.
Thế mà lúc nãy anh đi ngang qua bên cạnh Hứa Chiêu Di, sắc mặt chẳng hề có chút bất thường nào, hoàn toàn không thấy bóng dáng dù chỉ một chút nhẹ nhàng trêu ghẹo hay hạ lưu của tối hôm qua.
Khuôn mặt nghiêm túc, dáng vẻ lãnh đạo như mọi khi, bộ dạng giả vờ đứng đắn ấy lại khiến Hứa Chiêu Di hơi ngứa răng.
Sao mà anh giỏi giả vờ thế chứ?
Quả nhiên Lục Dĩ Ninh không tham gia team building, ngay ngày đầu tới Hokkaido đã mang máy tính xuống làm việc.
Đã không tham gia team building, vậy sao anh còn tới? Hứa Chiêu Di không hiểu nổi, mọi người cũng không đồng ý, có mấy cô gái trẻ tuổi can đảm, tươi tắn xinh đẹp trực tiếp chạy tới quán cà phê nài nỉ anh.
“Đi mà đi mà, Lục tổng, hiếm khi ra ngoài chơi một lần, công việc lúc nào cũng có thể làm, nhưng cơ hội mọi người cùng chơi với nhau thì rất ít, cùng đi chơi đi mà.”
“Đúng đó!” Lục Dĩ Ninh không đi, Bối Thi Nam là người đầu tiên không đồng ý. Cô ấy gan lớn, trực tiếp gập máy tính của Lục Dĩ Ninh lại, đập xuống một cái làm Đại Diêu giật cả mình. Bối Thi Nam ôm máy tính, nói gì cũng không chịu trả lại cho anh.
“Đã nói là team building, lãnh đạo không đi thì bọn tôi còn team building cái gì nữa? Thiếu người làm chỗ dựa, niềm vui giảm một nửa, tôi nói có phải không, Di Di?”
“À?” Hứa Chiêu Di vừa rồi trong lòng còn nghĩ anh không đi thì càng tốt, như vậy niềm vui có thể tăng gấp đôi, không ngờ thoắt cái Bối Thi Nam lại nói một câu như thế.
Lúc này mọi người đều trông mong nhìn cô, Lục Dĩ Ninh cũng bày ra bộ dạng ung dung chờ đợi mà nhìn cô.
“Vậy cùng đi nhé, Lục tổng, vé cũng đặt sẵn cho anh rồi.” Cô còn có thể nói gì nữa chứ? Đương nhiên cũng chỉ có thể hùa theo khuyên anh thôi, thật là.
“Được, vậy thì đi thôi.” Lục Dĩ Ninh miễn cưỡng đứng dậy.
Mọi người reo hò vui mừng.
Hứa Chiêu Di: “.”
Thế là cả nhóm thuê xe đến khu vui chơi núi tuyết.
Ngày hôm đó nắng đặc biệt đẹp, chiếu xuống lớp tuyết trắng xóa, như thể ngay cả không khí cũng đang phát sáng.
Đến nơi, mọi người liền đi thay đồ trượt tuyết, thuê dụng cụ. Hứa Chiêu Di đã mong chờ ngày này từ lâu, nôn nóng muốn ra tuyết vui chơi thỏa thích.
Nghe giới thiệu ở đây có xích đu giữa bãi tuyết, mô tô trượt tuyết, trượt phao cao su từ trên dốc, và cả chuối bay kéo trên tuyết, trò nào cô cũng muốn thử.
Trong số đồng nghiệp có vài đồng nghiệp nam biết trượt tuyết, chủ động dẫn những đồng nghiệp nữ chưa biết trượt lên đường trượt.
Sau khi Hứa Chiêu Di thay đồ xong bước ra, có một chàng trai ở bộ phận khác chủ động tiến lại, nói muốn dẫn cô trượt tuyết cùng. Khi nói câu đó, mặt anh chàng còn hơi đỏ, ngay cả qua lớp đồ trượt tuyết dày vẫn có thể nhìn thấy.
Bối Thi Nam ở bên cạnh ố ồ trêu chọc, Hứa Chiêu Di khẽ đánh cô ấy một cái, bảo đừng quậy, rồi quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với người kia, nói: “Được thôi!”
Thế là vui vẻ cùng anh ấy đi trượt tuyết.
“Lục tổng, chúng ta cũng đi thôi.”
Lục Dĩ Ninh đi theo phía sau, mặt đen như đáy nồi.
Hứa Chiêu Di trượt một lúc thì cảm thấy mình quá vụng, cứ trượt không tốt, nên không muốn chơi trượt tuyết nữa, cô dự định đi chơi mô tô tuyết.
Vừa hay Bối Thi Nam và mấy người khác cũng muốn chơi, cả nhóm liền ồn ào đòi thi xem ai chạy tới đích trước, ai thua thì tối nay mời mọi người uống rượu!
Hứa Chiêu Di hăng hái, là người đầu tiên nhảy lên mô tô, sau khi trao đổi đơn giản với huấn luyện viên năm phút thì lên đường.
Trên trời tuyết đang rơi, tuyết tích trên mặt đất cũng dày, bầu trời phía xa là một màu xanh biếc, xung quanh là những dãy núi tuyết màu kem kéo dài bất tận, phong cảnh dọc đường đẹp đến mức không gì sánh được!
Hứa Chiêu Di đội mũ bảo hiểm, đeo kính chắn gió, quàng khăn, đeo khẩu trang và găng tay đầy đủ, một mình lái mô tô bám sát phía sau đoàn.
Ngắm cảnh đẹp xong, cô chuẩn bị tăng tốc thì bỗng ‘rầm’ một tiếng, xe chao mạnh như lò xo, phía sau không biết ai đã đâm vào xe cô một cái.
Hứa Chiêu Di không chấp người đó, vặn thẳng tay lái rồi tiếp tục chạy. Chưa đi được bao xa, chiếc xe phía sau lại đâm lên, lực cũng không quá mạnh, vẫn trong phạm vi an toàn, không đến mức khiến cô ngã, nhưng lại làm cô chẳng thể lái đàng hoàng.
Hứa Chiêu Di lại bị đâm thêm lần nữa, lần này tức đến mức mũi cũng lệch, quay đầu lại định dạy cho tên mù đó một bài học, ai ngờ tên mù chẳng hề sợ, vẫn thong thả bám theo sau lưng cô, trông bộ dạng còn như đang tính đâm thêm vào đuôi xe cô lần nữa.
A a a a, Hứa Chiêu Di thật sự sắp tức điên rồi, anh có bệnh à?
Cô không lái nữa thì Lục Dĩ Ninh cũng dừng lại, cô vừa lái thì Lục Dĩ Ninh liền bám theo phía sau đâm cô một cái. Kỹ thuật của Hứa Chiêu Di lại không bằng anh, có cố gắng cỡ nào cũng không thoát khỏi, suốt dọc đường không biết bị anh đâm bao nhiêu lần. Cứ thế loạng choạng mà chạy tới đích, trải nghiệm vui chơi dọc đường hoàn toàn mất sạch, mệt muốn chết.
“Anh bị thần kinh à! Sao cứ bám theo tôi làm gì?” Khi bước xuống khỏi mô tô tuyết, Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng không nhịn được mà chửi ầm lên.
Lục Dĩ Ninh chậm rãi đứng dậy từ mô tô tuyết, thong thả đáp: “Đường là nhà em mở chắc?”
“Thế sao anh đâm tôi?”
“Sao em không nói là em cản đường anh?”
“???”
Lục Dĩ Ninh bước ngang qua cô, chẳng thèm liếc một cái. Đại Diêu và mấy người ở phía trước vẫy tay với cả hai, Bối Thi Nam cất giọng hỏi lớn: “Thế nào! Ai mời khách đây?”
“Cô ấy.” Lục Dĩ Ninh chỉ về phía sau, nơi Hứa Chiêu Di đang thở hồng hộc chạy tới như một con chim cánh cụt vụng về. Dù sao ở khoảnh khắc cuối cùng lúc nãy, Lục Dĩ Ninh đã nhấn ga vượt qua cô, nên nói vậy cũng không tính là nói dối.
Nhận được chỉ đích danh của lãnh đạo, Bối Thi Nam dẫn đầu, kéo cả nhóm ùa tới, tay nắm tay vây Hứa Chiêu Di thành một vòng tròn, đồng loạt hô vang: “Mời khách! Mời khách!”
Hứa Chiêu Di mệt đến mức ngồi phịch xuống tuyết, vẻ mặt không còn gì để mất mà nhìn lên bầu trời xanh trên đầu.
Cách đó không xa, Lục Dĩ Ninh đứng trên một mô đất nhỏ, tháo kính chắn gió, đôi mắt sáng long lanh vẫn luôn nhìn về một hướng nào đó, khóe miệng cong lên như một con cáo già.
Hứa Chiêu Di mất toi một bữa rượu, biến nỗi xót thịt thành động lực, hiệp hai lập tức hồi máu đầy, cùng mọi người chơi ném tuyết.
Lục Dĩ Ninh, Đại Diêu và mấy lãnh đạo nhỏ không tham gia, lấy cớ là tay chân già rồi, chịu không nổi mấy trò này, đứng cùng Lục Dĩ Ninh trên sườn dốc tuyết, vừa trò chuyện vừa nhìn đám trẻ chơi đùa.
Thực ra chỉ là các lãnh đạo không dễ gì buông bỏ dáng vẻ nghiêm trang mà thôi.
Nhưng đám trẻ thì chẳng bận tâm, lúc chơi điên cuồng rồi thì mặc kệ anh là ai! Hết quả cầu tuyết này đến quả khác ‘vù vù’ bay về phía sườn dốc nhỏ, mấy lãnh đạo vừa cười vừa né tránh.
Đại Diêu là người buồn cười nhất, vốn định co chân chạy, ai ngờ chân trượt một cái, từ trên dốc trượt vèo xuống, đầu chúi xuống đất ngã một chú chó gặm bùn, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Lục Dĩ Ninh dĩ nhiên cũng không thoát, mặc kệ anh có phải đại boss hay không, ra đây chơi là ‘xử’ thôi.
Bối Thi Nam là người đầu tiên ném một quả cầu tuyết vào ngực Lục Dĩ Ninh. Đừng thấy cô ấy dữ dằn mà sợ, thực ra vẫn biết chừng mực, quả cầu tuyết nhỏ đập vào ngực cũng chẳng đau, khiến mọi người phá lên cười.
Các cô gái thấy vậy liền hùa theo, từng quả cầu tuyết nhỏ ‘vù vù’ ném thẳng vào người anh, xung quanh tràn ngập tiếng cười.
Hứa Chiêu Di thấy thời cơ tới rồi, nhanh chóng ngồi xổm xuống, vo một quả cầu tuyết khổng lồ, đợi khi Lục Dĩ Ninh xoay người chắn tuyết, cô liền nhắm chuẩn, ra tay nhanh, mạnh, dứt khoát ném thẳng vào mặt anh! Đúng vậy, chính là ném vào mặt! Khí thế chẳng khác gì phóng tên lửa!
Chỉ thấy một quả cầu tuyết khổng lồ lập tức nổ tung trên đỉnh đầu anh, mảnh tuyết ‘lộp bộp’ trút vào cổ áo. Lục Dĩ Ninh lập tức muốn bùng nổ, tóc, lông mày, mắt, sống mũi, miệng toàn là tuyết.
Ngoài Hứa Chiêu Di đang cười ha hả, những người còn lại đều sững sờ tại chỗ, hóa đá ngay lập tức…
“Ngại quá, tôi, tôi nhận nhầm người rồi…” Hứa Chiêu Di ôm bụng giải thích, sợ rằng mình không nhịn được mà bật cười.
Lục Dĩ Ninh mỉm cười, tháo găng tay, cởi cúc áo, phủi tuyết, một mạch liền, động tác vô cùng phong độ, cảm xúc vô cùng ổn định.
“Không sao.” Đúng là một vị lãnh đạo tốt.
“Mọi người cứ chơi đi, tôi về thay quần áo, nhớ chú ý an toàn.” Lục Dĩ Ninh mỉm cười vẫy tay với mọi người, lúc đi ngang qua Hứa Chiêu Di thì bước chân chậm lại nửa nhịp, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Good job, quản lí Hứa.”
Hứa Chiêu Di bỗng dưng rùng mình, một cảm giác chẳng lành bao trùm trong lòng.
Quả nhiên! Người đi chưa được bao lâu, điện thoại cô liền nhận được hai chữ anh gửi tới:
[Đợi đấy.]
Đợi thì đợi, tôi sợ anh chắc? Rõ ràng là anh đụng tôi trước! Hứa Chiêu Di tự nhủ để cổ vũ bản thân, rồi ngay lập tức quăng luôn Lục Dĩ Ninh ra khỏi đầu.
Rời công viên tuyết xong, Hứa Chiêu Di dẫn mọi người đến quán nướng uống rượu. Ban đầu nói rõ là cô mời, dù sao thua cược thì phải nhận, nhưng đến lúc tính tiền, mọi người nhất quyết không chịu để cô trả, kiên quyết chia tiền.
Hôm nay lãnh đạo không có mặt, ai cũng thoải mái hơn, mấy cô gái cũng uống chút rượu, cả nhóm rơi vào trạng thái hơi say. Các cô gái ôm cổ Hứa Chiêu Di nói: “Cảm ơn Di Di đã chăm sóc bọn tôi bấy lâu nay.”
Có một cô gái tối qua vừa tới kỳ, nhắn tin cho Hứa Chiêu Di mượn băng vệ sinh. Hứa Chiêu Di không chỉ đưa băng vệ sinh và miếng dán giữ ấm cho cô ấy, mà còn nửa đêm chạy ra cửa hàng tiện lợi gần đó mua một túi đường đỏ, xin khách sạn nước nóng, rồi tự tay pha một bình nước đường đỏ mang đến cho cô ấy.
Hôm nay cũng vậy, Hứa Chiêu Di đặc biệt sắp xếp cho cô ấy ngồi ở chỗ ấm áp để ngắm tuyết.
Một cô gái khác cũng nói: “Cảm ơn Di Di luôn chủ động giúp tôi giải quyết những chủ cửa hàng khó tính.”
Lại có người tiếp lời: “Sáng nào cũng mua bữa sáng và cà phê cho tôi!”
Những người khác cũng bắt đầu nhớ lại, rối rít nói: “Lúc tôi bận nhất vì làm hoạt động khuyến mãi, Di Di luôn giúp tôi sắp xếp trưng bày hàng hóa. Trời mới biết nếu để tôi làm một mình thì chắc phải tới Tết Công Gô mới xong mất.”
“Tôi cũng phải nói, mỗi lần trực ca mà trúng ngày lễ, Di Di đều không điều kiện đổi ca với tôi, yêu lắm Di Di!”
Nói rồi, bầu không khí bỗng thay đổi, như thể đột nhiên biến thành một buổi đại hội khen ngợi Hứa Chiêu Di. Cô không khỏi ngại ngùng, nhưng đồng thời cũng có chút cảm động.
“Không có gì, không có gì.” Khi nói câu này, khóe mắt cô hơi đỏ lên, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Bởi vì Đại Diêu vừa ghé tai cô nói một câu như thế này.
Ông ta nói, thực sự không nhịn được mà muốn lén nói cho cô biết một chuyện, trong danh sách đề cử ứng viên cho vị trí trưởng bộ phận lần này, người đầu tiên ông ta tiến cử chính là cô.
Đại Diêu còn nói, trước đây ông từng nghĩ cô không đủ năng lực để đảm nhận công việc quản lý, nhưng suốt một năm qua, cô đã hoàn thành màn lột xác của mình.
Cô chủ động nhận những công việc đầy thách thức mà người khác không muốn làm, và còn làm rất xuất sắc. Cô toàn tâm toàn ý với mỗi nhiệm vụ, đối xử với cửa hàng thì nghiêm túc, có trách nhiệm, đối xử với đồng nghiệp thì chân thành, thân thiện, chưa bao giờ vì đó là những việc nhỏ nhặt mà qua loa, cũng chưa từng chọn cách lùi bước khi gặp khó khăn và rắc rối.
Ba năm rồi, Hứa Chiêu Di đã hoàn thành bước lột xác đầu tiên trong cuộc đời mình ở vị trí như một chiếc ốc vít mà Lục Dĩ Ninh từng nhắc đến.
Cô từng nghĩ những việc mình làm trước đây chỉ là những chuyện vụn vặt không có giá trị, nào ngờ giờ lại được ghi nhận.
Cô rất muốn kể cho Lục Dĩ Ninh nghe cảm xúc của mình ngày hôm nay, cô vẫn luôn nhớ câu anh từng nói với mình vào đêm đó. Cô muốn nói với anh rằng dù tôi thấy anh nói rất đúng, ai cũng phải lo cho tương lai của mình, mỗi bước đi đều phải trở thành bậc thang vững chắc trên con đường đó, nhưng anh biết không, lúc đồng nghiệp công nhận và cảm ơn tôi, tôi thực sự rất vui, cảm giác khi giúp người khác mà chính mình cũng thấy hạnh phúc ấy, cũng giống như cảm giác biết mình được đề cử làm ứng viên trưởng bộ phận! Hai cảm giác đều tuyệt vời! Nên tôi không nghĩ những việc tôi đã làm trước đây là vô giá trị đâu.
Đáng tiếc cô không dám gửi những lời đó, vì biết gã lươn lẹo nhỏ nhen kia chắc chắn vẫn đang đợi để tính sổ với cô, nên không biết được anh sẽ đáp lại thế nào.
Có lẽ sẽ là câu thế này, đợi khi nào ngồi vào vị trí của anh rồi hẵng nói cảm nhận! Một vị tổ trưởng mà làm cô hả hê vậy, mà còn chưa lên được nữa chứ?
Hừ, Hứa Chiêu Di không màng đâu, quan trọng là tối nay cô thật sự rất vui. Ly rượu cuối cùng, cả nhóm cùng nâng chúc Liên Hoa, mong Liên Hoa năm sau ngày càng tốt hơn, cũng mong mọi người năm sau đều tiến bộ hơn!
Cạn ly!