Chương 40
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Trung tâm thương mại vào dịp Tết thường sẽ không được nghỉ, từ đêm giao thừa đến mùng Bảy Tết đều phải đảm bảo có từ sáu mươi đến bảy mươi phần trăm nhân viên có mặt, nhưng sẽ điều chỉnh lại giờ mở cửa, thường thì sẽ đóng cửa sớm hơn, khoảng sáu giờ chiều là ngừng kinh doanh.
Trung tâm thương mại Liên Hoa khá nhân văn, mỗi khi đến kỳ nghỉ lễ như thế này, hầu như đều sắp xếp cho các nhân viên là người địa phương ở lại trực, để cho nhân viên ở xa có thể về nhà sớm. Vì vậy mà bình thường, những nhân viên ngoại tỉnh như Hứa Chiêu Di cũng sẽ thường xuyên giúp mọi người trực thêm vài ca, ai cũng hỗ trợ lẫn nhau cả.
Sau khi bảng phân ca được công bố, Hứa Chiêu Di đã sớm bị các đồng nghiệp đuổi về, kịp bắt chuyến tàu cuối cùng trước đêm giao thừa để trở về Gia Thành.
Lục Dĩ Ninh thì phải về Mỹ trước để cùng Lục Mạn Thanh đón giao thừa, đến mùng hai mới quay về Hồng Kông chúc Tết ông bà nội.
Cơ bản năm nào cũng sắp xếp như vậy, chỉ có điều trước đây thường là về Hồng Kông đón Tết trước, rồi sau đó mới bay sang Mỹ tìm Lục Mạn Thanh.
Bởi vì năm nay khá đặc biệt, nên anh quyết định đêm giao thừa sẽ ở cùng Lục Mạn Thanh. Tưởng Chí Viễn cũng đồng ý, ông nội cũng không nói gì, chỉ dặn anh sớm quay về.
Lục Dĩ Ninh hỏi Hứa Chiêu Di khi nào đi, Hứa Chiêu Di liền gửi ảnh chụp màn hình vé tàu cho anh.
[Anh đưa em đi.]
[Không cần đâu, em đi với Lâm Lâm rồi. Lâm Lâm chính là bạn thanh mai trúc mã của em đó.]
Lục Dĩ Ninh đại khái còn chút ấn tượng, trước đây từng gặp hai lần, một lần ở trước cửa quán bar, một lần ở lễ hội ẩm thực. Còn cụ thể trông như thế nào thì không nhớ rõ, chỉ cảm giác không được lanh lợi lắm, cũng giống giống Hứa Chiêu Di vậy.
Đừng nhìn cái bộ dáng ngốc nghếch đó, bạn thanh mai trúc mã của cô cũng không ít. Lục Dĩ Ninh chợt nhớ đến người bạn tên Đại Phi kia, bèn hỏi:
[Thế cái cậu bạn thanh mai trúc mã kia của em đâu?]
[Đại Phi á? Người ta bây giờ là đại minh tinh rồi đó! Làm gì còn thời gian về quê nữa!] Hứa Chiêu Di liền gửi mấy cái dấu chấm than liên tiếp.
Dạo gần đây mới có một show truyền hình thực tế tên là Trung Quốc có Hip-hop, cực kỳ hot.
Đại Phi còn được công ty quản lý sắp xếp tham gia, tuy chỉ qua được một vòng rồi bị loại, nhưng cũng nhờ thế mà nổi được kha khá. Hứa Chiêu Di bất ngờ có thêm một người bạn ngôi sao, bản thân cô cũng thấy có chút vẻ vang theo.
Lục Dĩ Ninh gửi cho cô một cái sticker khinh bỉ.
Bạn em thành minh tinh thì liên quan gì tới em? Đúng là ngốc.
Huống hồ, cậu ta thì tính cái gì mà minh tinh chứ.
Cuối cùng hai người cũng chúc nhau bình an, mang chút nghi thức.
[Thượng lộ bình an, về đến nhà nhớ nhắn cho anh.]
[Anh cũng vậy.]
Đặt điện thoại xuống, trong lòng cả hai đều thấy khó chịu đôi chút.
Không nỡ xa, ngứa ngáy như mèo cào tim.
Lục Dĩ Ninh mở lịch trên điện thoại ra xem lịch trình nghỉ Tết của mình, còn Hứa Chiêu Di thì cố gắng phân tán sự chú ý, soạn tin chúc Tết gửi sớm cho các chủ cửa hàng mà cô phụ trách.
Thật ra chủ yếu là muốn nhắc nhở mọi người một chút về vấn đề an toàn phòng cháy chữa cháy, đặc biệt là dịp Tết, tình trạng đốt pháo hoa, pháo nổ nhiều hơn, cần phải chú ý phòng cháy nổ.
Cô nghiêm túc chỉnh sửa từng tin nhắn, gửi đi cho từng người một. Đợi gửi xong hết cho các chủ cửa hàng, tiểu Đỗ lại nhắn tin cho cô, ngoài những lời cảm ơn còn chúc cô lên đường thuận lợi.
Hứa Chiêu Di trả lời xong tin nhắn thì cũng đã rất muộn rồi, cái cảm giác không nỡ xa Lục Dĩ Ninh trong lòng cũng nhạt dần. Cuối cùng, cô đăng một bài trên vòng bạn bè, mừng vì một năm đã kết thúc viên mãn.
Người đầu tiên bấm like cho cô là Bối Thi Nam.
Sáng sớm đêm giao thừa, Hứa Chiêu Di và Khúc Lâm Lâm vội vã lên chuyến tàu về nhà.
Tết mà, vẫn là đi thăm bà con bạn bè, ăn ăn uống uống, náo nhiệt rộn ràng.
Mùng Một, sau khi ăn ở ngoài về, Hứa Chiêu Di theo Tiêu Ngọc Chi cùng mấy bác thím trong nhà ngoại ngồi đánh mạt chược.
Hôm đó vận may của cô đặc biệt tốt, cả buổi chiều đánh bài đến đỏ cả mắt, suýt thì quét sạch hết, khiến ai cũng có chút chống đỡ không nổi. Tiêu Ngọc Chi dưới gầm bàn đá cô mấy cái.
Hứa Chiêu Di bĩu môi, mấy ván sau bắt đầu nhường nước, cho đến khi số tiền thắng vất vả lắm mới gom về được, lại thua trả hết cho mọi người, mấy bà thím mới chịu nở lại nụ cười.
Đã không cho cô thắng, lại còn bắt cô ngồi chơi cho đủ người, Hứa Chiêu Di thấy chán, lấy cớ đi vệ sinh để chuồn, nhường chỗ cho em họ vào thay.
Đúng lúc này, Lục Dĩ Ninh gọi điện tới. Vừa thấy tên anh hiện trên màn hình, tim Hứa Chiêu Di liền không kìm được mà đập thình thịch như nai con nhảy loạn. Cô nhân lúc mọi người chưa chú ý, vội vàng lẻn vào bếp.
“Alo.” Hứa Chiêu Di vừa nhỏ giọng nói, vừa dùng ngón tay khẽ nghịch mấy sợi len xù ở viền áo len, cả người trốn sau tủ lạnh, giọng nói ép xuống thật thấp, gương mặt cũng hơi ửng hồng.
“Đang làm gì đó?” Lục Dĩ Ninh hỏi.
“Chơi mạt chược.”
Anh khẽ cười một tiếng: “Thắng được bao nhiêu rồi?”
“Đừng nhắc nữa.” Vừa nói tới Hứa Chiêu Di liền tức, vốn dĩ có thể thắng được chút tiền tiêu vặt, kết quả bị Tiêu Ngọc Chi đá cho mấy cái dưới gầm bàn, thành ra phải phát tài ngược, đem hết trả lại, còn hào phóng hơn Quan Âm Bồ Tát.
“Nghe có vẻ là xui rồi.”
“Ừm, cũng gần như vậy rồi.” Không muốn nhắc nữa, cô liền hỏi sang: “Anh thì sao? Còn ở Mỹ à?”
“Ừ, mai về Hồng Kông.” Lục Dĩ Ninh ngừng một chút rồi nói: “Chờ chút.”
“Ờ…” Vài giây sau, điện thoại Hứa Chiêu Di vang lên một tin nhắn chuyển khoản, vẫn là con số quen thuộc 88.888 tệ, y hệt năm ngoái.
Nhưng năm nay, mối quan hệ giữa hai người đã khác rồi. Cô cầm điện thoại mà vừa xấu hổ vừa khó xử, thật sự không muốn nhận, liền ấp úng hỏi: “Sao lại chuyển tiền cho em nữa rồi?”
“Tiền mừng năm mới.”
“Vậy chẳng phải em cũng phải lì xì cho anh à?” Trong mắt cô, yêu đương thì phải công bằng, không thể để một bên cứ vô tư nhận mà không đáp lại.
Lục Dĩ Ninh bật cười: “Thế thì phải xem bà chủ có thành ý hay không rồi.”
Thỉnh thoảng anh hay chọc cô, gọi đùa là bà chủ. Hứa Chiêu Di bị gọi đến nỗi lòng dạ lâng lâng, cuối cùng cắn răng một cái, hào phóng chuyển lại cho anh 99.999 tệ, còn thêm lời nhắn: ‘Lì xì năm mới, khỏi cần cảm ơn! Chúc anh năm mới mỗi ngày đều vui vẻ, vạn sự như ý~’
Từ sau khi anh trai Lục Dĩ Ninh qua đời, trong nhà không còn ai lì xì cho anh nữa. Đã nhiều năm rồi, anh chưa từng nhận được bao lì xì mừng năm mới nào từ người khác.
Anh nhìn con số trên màn hình mà bỗng thấy hơi xúc động. Bây giờ bên Mỹ đang là rạng sáng, anh nằm yên trên giường, lắng nghe hơi thở khe khẽ của Hứa Chiêu Di trong điện thoại, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi nhớ mãnh liệt.
“Hứa Chiêu Di.”
“Ừm?”
“Anh nhớ em…” Tay anh chậm rãi luồn vào trong quần ngủ, nhắm mắt lại, hơi thở bắt đầu dồn dập, khàn giọng hỏi: “Còn em thì sao?”
—
Trước khi đi ngủ, Hứa Chiêu Di nhận được một khoản chuyển tiền từ Lục Dĩ Ninh, 166.666 tệ, ghi chú chuyển khoản là ‘Chúc mừng năm mới, tự nguyện tặng’.
So với 88.888 lần trước thì gần như gấp đôi.
Hứa Chiêu Di vốn không thích như vậy, cảm thấy điều này sẽ khiến quan hệ giữa hai người trở nên xa lạ, như thể chỉ có thể dựa vào tiền bạc để duy trì sự thân mật, mà điều đó lại khiến cô nhớ tới khoảng thời gian giao dịch giữa họ trước kia. Chính chút lòng tự tôn nực cười ấy khiến cô không muốn nhận tiền của anh nữa.
Kết quả Lục Dĩ Ninh lại nói: [Không phải anh, là mẹ anh cho em tiền mừng tuổi.]
[Sao em có thể nhận tiền của dì được chứ?]
[Đó là lì xì cho con dâu bà ấy.]
[Vậy thì càng không cần.]
Hứa Chiêu Di rất cố chấp, cố chấp đến mức khiến Lục Dĩ Ninh có chút khó chịu, cảm thấy cô lúc nào cũng phân ranh giới rõ ràng với mình.
Nhưng sáng sớm anh còn phải ra sân bay, lại phải tạm biệt Lục Mạn Thanh đang khóc sướt mướt, nên không còn tâm tư dỗ dành cô nữa.
Huống hồ, tối qua anh đã cực kỳ bực bội, người phụ nữ này vậy mà dám cúp điện thoại của anh vào đúng lúc quan trọng! Cô chẳng lẽ không biết làm vậy thì sẽ ‘chết người’ sao!
Thế là anh cố ý buông ra một câu: [Bà ấy từng có không ít con dâu rồi.]
Quả nhiên chọc cho Hứa Chiêu Di tức điên.
Con mèo nhỏ cuối cùng cũng giương móng, hỏi ra cái vấn đề vướng bận trong lòng cô đã lâu, vẫn luôn muốn hỏi nhưng không dám hỏi–
[Rốt cuộc anh đã có bao nhiêu bạn gái rồi?!]
Mùng Hai Tết, họ hàng đều sẽ tới nhà cô ăn cơm. Từ sáng sớm Hứa Đại Dũng đã ra ngoài đón ông nội, còn Tiêu Ngọc Chi thì bận rộn trong bếp.
Hứa Chiêu Di một giấc ngủ đến tám giờ mới dậy, đi xuống lầu đổ rác, ăn xong bữa sáng nóng hổi mà Tiêu Ngọc Chi đặc biệt chuẩn bị cho cô. Ăn no uống đủ xong, cô liền lười biếng ngã mình xuống sofa xem lại chương trình Gala Tết phát lại.
Lúc này nhóm bạn cùng lớp cũng rất náo nhiệt, mọi người đều đang nói chuyện phiếm trong đó, Hứa Chiêu Di thỉnh thoảng cũng lên tiếng một câu, cứ thế vô vị nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại mở khung chat với Lục Dĩ Ninh, xem anh có gửi tin nhắn đến hay không.
Từ sau khi cô gửi đi tin nhắn hỏi về bạn gái cũ hôm qua, anh liền biến mất, Hứa Chiêu Di đợi mãi không thấy Lục Dĩ Ninh trả lời, trong lòng lại càng khẳng định suy đoán của mình, người này chính là đang chột dạ!
Ngược lại, Chiêm Nguyên thì gửi cho cô không ít tin, lời chúc của anh ấy ngắn gọn súc tích mà lại tươi mới khác thường, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: [Năm mới đến, không phiền não, vui vui vẻ vẻ sống đến già.]
Hứa Chiêu Di trả lời anh ấy: [Anh cũng thế nhé!]
[Anh nhận được đũa chưa? Tôi gửi đến địa chỉ lần trước anh cho đó.]
[Dùng rồi.] Chiêm Nguyên liền gửi đến một tấm ảnh chụp chén cơm chay, trên chén đặt đúng đôi đũa Hứa Chiêu Di tặng.
[Trơn tru, cảm tạ, ăn cơm cũng thấy ngon hơn.]
Hứa Chiêu Di bị anh ấy chọc cười, lại nhìn chén cơm chay kia, liền hỏi anh ấy đang ở đâu.
Chiêm Nguyên gửi đến một vị trí, hiện ra là chùa Mai Sơn ở Hạ Môn.
[Trong dịp Tết có treo hoa đăng, cổng lớn trên núi rất hùng vĩ, còn có tượng Phật Thích Ca Mâu Ni bằng bạch ngọc Miến Điện lớn nhất cả nước. Hoan nghênh tới chơi.]
Hứa Chiêu Di trả lời anh ấy: [Tuyệt thật!]
Nói chuyện với Chiêm Nguyên một lúc, thì người thân trong nhà cũng tới cả rồi. Hứa Chiêu Di vội vàng đứng dậy chào hỏi họ hàng, ngồi trò chuyện với ông nội.
Ăn cơm trưa xong, cô liền không nhịn được, vội chạy về phòng lấy điện thoại ra xem. Kết quả là Lục Dĩ Ninh vẫn chẳng hề trả lời bất cứ tin nhắn nào của cô.
Hứa Chiêu Di bất giác thấy có chút không vui, nhịn không được gửi cho anh một tin.
[Vừa nhắc đến bạn gái cũ liền chạy mất? Làm gì mà chột dạ thế? Nhiều quá đếm không hết? Đếm tới giờ vẫn chưa xong à?]
Nghe ra đúng là hơi trẻ con.
Lục Dĩ Ninh lúc xuống máy bay mới nhìn thấy tin nhắn Hứa Chiêu Di gửi tới, bất giác vừa bực vừa buồn cười. Anh tranh thủ lúc làm thủ tục hải quan, lập tức nhắn lại cho cô một câu:
[Trước giờ chỉ có mình em, đồ ngốc.]
Thật là ngốc mà.
Nhắn xong, anh nhét điện thoại vào túi. Tài xế đang đợi ở bãi đỗ xe. Lục Dĩ Ninh đẩy hành lý bước về phía bãi đỗ quen thuộc, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Về đến nhà thì vừa đúng lúc ăn cơm. Ngoài ông bà nội và ba anh ra, mấy bác trai, bác gái cùng cả nhà cũng đều có mặt.
Lục Dĩ Ninh bước vào trước tiên chào hỏi các bậc trưởng bối, sau đó cũng xã giao vài câu như những gia đình bình thường khác. Nhưng nhà người ta thì náo nhiệt, còn nhà anh thì lại lạnh lẽo.
Tưởng Chí Viễn hỏi anh tình hình Lục Mạn Thanh hồi phục thế nào, Lục Dĩ Ninh không muốn nói nhiều, chỉ đáp là khá ổn.
Tưởng Chí Viễn liền nói: “Ăn cơm đi.”
Bữa ăn cũng chỉ thế thôi. Tuy nói là cả nhà ngồi quây quần một bàn, nhưng về cơ bản ai ăn phần nấy. Nhà họ xưa nay đều giữ quy củ ăn không nói, cho dù là bữa cơm tất niên cũng không ngoại lệ.
Đừng nói đến Lục Dĩ Ninh, ngay cả mấy đứa cháu họ mới năm sáu tuổi, đeo cái yếm nhỏ ngồi bên bàn cũng chẳng đứa nào dám lên tiếng. Chỉ cần có ông cụ tham gia bữa cơm gia đình, cái bầu không khí đè nén ấy năm nào cũng chỉ càng thêm nặng nề.
Điểm khác biệt duy nhất của bữa cơm tất niên là Tôn Uyển Quân cũng được bảo mẫu đẩy ra. Năm nào vào thời khắc này, bà cũng sẽ ngồi cạnh Lục Dĩ Ninh.
Bản thân bà chẳng ăn bao nhiêu, nhưng lúc nào cũng mỉm cười nhìn anh, còn hay dùng bàn tay run rẩy tự mình gắp thức ăn cho anh.
“Duệ Duệ à, ăn nhiều một chút, nhìn cháu gầy quá rồi.”
“Đến đây, Duệ Duệ, ăn thêm chút tôm nữa, bà nội tự tay bóc cho cháu.”
Lục Dĩ Ninh không đáp, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm món ăn trong đĩa. Thấy anh chẳng phản ứng gì, Tôn Uyển Quân lại run rẩy gọi một tiếng: “Duệ Duệ, ăn tôm đi.”
Không hiểu sao hôm nay Lục Dĩ Ninh lại bỗng thấy có chút phản cảm với cái tên Tưởng Kỳ Duệ này. Rõ ràng bao nhiêu năm qua anh đều đã vượt qua được, chưa từng cảm thấy tủi thân chút nào.
Dù ánh mắt đầy vẻ thương hại của cả bàn thân thích đều dồn về phía anh, nhưng chẳng ai dám mở miệng nói đỡ cho anh một câu.
Một thằng nhóc bốn, năm tuổi trong đám cháu vì không hiểu chuyện, bỗng thắc mắc hỏi: “Ông ơi ông ơi, sao bà cố lại gọi chú út là Duệ Duệ, Duệ Duệ là tên của chú út hả?”
Làm mẹ thằng bé sợ xanh mặt, vội vàng bảo bảo mẫu bế thằng bé đi. Trong chốc lát, cả bàn im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.
Tưởng Hồng Tiêm sầm mặt, nói với Lục Dĩ Ninh: “Bà nội gọi cháu, cháu không nghe thấy sao?”
Lúc này Lục Dĩ Ninh mới khẽ đáp một tiếng, rồi quay sang nắm lấy tay bà nội. Không ai nhận ra đôi mắt cụp xuống của anh, vành mắt đã đỏ hoe.