Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 39

Chương 39

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

“Đây là định đi đâu vậy?” Hứa Chiêu Di vừa lên xe đã tò mò hỏi, mắt liếc xung quanh, tay thì bị anh nắm chặt.

Lục Dĩ Ninh vẫn im lặng, nắm tay cô, mắt chăm chú lái xe.

Hứa Chiêu Di lại hỏi: “Anh không về nhà sao? Sao còn ra ngoài nữa? Anh với ông bà ăn cơm xong chưa?”

Những câu hỏi liên tiếp của cô, Lục Dĩ Ninh như không nghe thấy, chỉ bí ẩn nắm tay cô, nhẹ giọng: “Một lát nữa em sẽ biết.”

Hứa Chiêu Di không hiểu anh đang làm gì, nhưng chợt nhận ra, anh còn thay đồ à? Kiểu tóc cũng khác hẳn?

Vest kết hợp với áo sơ mi có hoa văn, tóc mái được chải ngược hết ra sau, áo và tóc hơi lộn xộn, toát ra một vẻ phong lưu.

“Đẹp trai không?” Lục Dĩ Ninh khẽ nhếch khóe môi, tự luyến hỏi cô.

“…”

Nếu không biết còn tưởng anh về nhà chỉ để thay bộ đồ này.

Không lâu sau, xe tới nơi. Trước mắt là một tòa cao ốc chọc trời. Lục Dĩ Ninh lái xe thạo đường, tiến thẳng xuống hầm gửi xe, rồi kéo tay cô nhanh bước vào thang máy.

Thang máy lên tầng trên cực nhanh, chớp mắt đã tới tầng sáu mươi sáu.

Đinh – cửa thang máy mở ra, trước mắt là tấm thảm màu champagne trải khắp sàn, ánh đèn từ trần hắt xuống dịu nhẹ, vừa mềm mại vừa sang trọng.

Cạnh cửa, một nữ lễ tân mỉm cười, cúi người nhẹ, nói bằng ngoại ngữ lưu loát: “Chào mừng quý khách.”

Cảnh tượng bất ngờ khiến Hứa Chiêu Di hơi hoảng hốt. Cô tự nhiên lùi về phía sau Lục Dĩ Ninh, mặt đầy bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, Hứa Chiêu Di mới nhận ra đây là một nhà hàng hướng biển. Điều khiến cô còn bất ngờ hơn là, cả tầng này dường như chỉ bày duy nhất một cái bàn.

Gần cửa sổ sát đất là một chiếc bàn dài thanh lịch, trên bàn bày hoa hồng, nến, rượu vang và bộ đồ ăn, trông như trong phim, lãng mạn cực kỳ.

Lục Dĩ Ninh cởi áo khoác, đưa cho nhân viên bên cạnh rồi bước tới, lịch lãm tự tay kéo ghế cho Hứa Chiêu Di. Nhìn cô lúc này còn sững sờ, trong lòng anh lại có chút thỏa mãn, coi như tối nay không uổng công chuẩn bị.

Hứa Chiêu Di chậm rãi ngồi xuống, vẫn còn đang hoà nhập với cảnh vật, bỗng nhiên ngoài trời vang lên tiếng nổ ‘bùm’ thật lớn. Cô giật mình, người hơi run.

Quay nhanh đầu lại, pháo hoa rực rỡ ngay lập tức thắp sáng cả bầu trời đêm, đủ màu sắc, như lạc vào thế giới cổ tích.

Cô vội đứng lên, tiến lại sát cửa sổ, hai tay áp chặt vào kính, mắt mở to, chăm chú không chớp mắt nhìn những chùm pháo hoa lung linh ngoài kia.

Những đợt pháo hoa lần lượt bung nở – đỏ, vàng, hồng, xanh, trong nháy mắt phủ kín cả bầu trời. Rực rỡ, tráng lệ, đẹp như trong mơ.

Lục Dĩ Ninh tiến tới đứng sau cô, bất ngờ đưa tay đặt lên tay cô, từ từ đan các ngón vào nhau.

Hứa Chiêu Di phản xạ muốn rút tay lại, nhưng bị anh giữ chặt trên kính, mười ngón tay khít nhau, không thể động đậy. Ngay lập tức, Lục Dĩ Ninh hơi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.

Vai cô run run, không biết là vì hồi hộp hay xúc động. Anh nhận ra, liền vòng tay ra ôm nhẹ vai cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, để cô ngước nhìn, rồi bằng giọng trầm khàn nhưng cực kỳ dịu dàng, anh thì thầm vào tai cô: “Ngắm pháo hoa đi.”

Khóe mắt Hứa Chiêu Di bất giác cay xè.

Điều cô không biết là người đàn ông đang đứng sau lưng cô, lúc này vành mắt cũng đã ửng đỏ.

Hứa Chiêu Di hoàn toàn không hay rằng, để đặt được chỗ ở nhà hàng này, Lục Dĩ Ninh đã phải tốn bao nhiêu công sức. Vì không hề đặt trước, nên anh phải thương lượng với khách đã đặt chỗ, gần như là giành lại được.

Cái gọi là sang Hồng Kông tham quan học hỏi chẳng qua chỉ là cái cớ, tất cả những gì anh làm đều chỉ để đưa cô đến đây cùng nhau đón năm mới.

Quay lại bàn dài ngồi ăn, Hứa Chiêu Di vẫn thấy có chút ngượng ngùng. Vừa rồi hai người ở trước cửa kính, cái cảnh mập mờ chẳng biết giấu mặt vào đâu, khi đó cô hoàn toàn ngơ ngác, đầu óc mụ mị, chẳng kịp nghĩ gì khác.

Đến khi ngồi xuống bàn mới nhận ra, xung quanh còn bao nhiêu nhân viên phục vụ đang đứng đó, cứ như đều chứng kiến hết, thật sự quá xấu hổ.

Nhân lúc Lục Dĩ Ninh bảo phục vụ mang món lên, Hứa Chiêu Di cúi đầu lôi điện thoại ra lướt, coi như tìm cớ để giảm bớt lúng túng.

Trong nhóm chat, mọi người cũng đang gửi video pháo hoa, đồng nghiệp thì thi nhau báo tình hình chiến đấu của mình.

Bối Thi Nam đang ở Đại lộ Ngôi sao chen chúc chụp một tấm selfie bẹp dí: [Sắp bị ép chết rồi hahaha.]

[Lên tới tầng M còn bị giới hạn số người!]

[Ở cảng Victoria nhìn không rõ gì hết, hu hu.]

[Đi ăn buffet trên du thuyền phương Đông còn phải ngồi chung bàn với người lạ!]

Còn Hứa Chiêu Di thì sao? Lúc này cô đang ngồi ở vị trí tuyệt đẹp có thể ngắm toàn cảnh 270 độ cảng Victoria, nhìn pháo hoa bung nở ngay trước mắt, lại còn được thưởng thức món Tây ngon miệng.

Cảm giác bản thân giống như kẻ phản bội đội quân cách mạng vậy, hơi ngại nên vội cất điện thoại đi, nhưng trong lòng cũng dâng lên một niềm cảm động khó tả.

Cô thầm nghĩ, bữa này chắc chắn không hề rẻ đâu nhỉ?

Đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, cô thấy Lục Dĩ Ninh vừa đưa mấy tờ tiền Hồng Kông cho nhân viên làm tiền tip. Lúc này Hứa Chiêu Di mới mơ hồ nhận ra điều gì đó, định mở miệng hỏi.

Kết quả đúng lúc ấy, Lục Dĩ Ninh cất ví vào túi, xoay sang nhìn cô, lại thản nhiên buông một câu: “Chẳng hiểu mấy cái pháo hoa vớ vẩn này có gì hay mà xem.”

“…”

Đúng là con người này, rõ ràng khi nãy cũng xúc động không kém, thế mà cứ phải nói mấy câu phá hỏng bầu không khí, khiến Hứa Chiêu Di chẳng buồn đáp lại.

Món khai vị được mang lên, tổng cộng bốn món, phần nào cũng nhỏ, nhưng cách bày biện vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã thấy đẹp mắt.

Khi gọi món, Lục Dĩ Ninh cũng chẳng hỏi ý kiến cô, bởi anh biết có hỏi cũng vô ích. Trong mắt Hứa Chiêu Di, ăn gì dường như cũng chẳng khác biệt là bao.

Hứa Chiêu Di cầm đũa, gắp một lát sashimi bỏ vào miệng. Thịt cá mềm mại, kết hợp cùng trứng cá muối đen và salad rong biển, vị chua chua, đúng là rất k*ch th*ch vị giác.

Nhưng khổ nỗi tối nay cô đã ăn quá nhiều cua rang bơ tỏi, giờ bụng no căng, thật sự chẳng còn chỗ chứa.

Dù không ăn nổi, nhưng vì không muốn phụ tấm lòng của Lục Dĩ Ninh, cô vẫn gắng gượng, chậm rãi đưa thức ăn vào miệng.

Bộ dạng rõ ràng ăn không nổi, vậy mà cứ cố tỏ ra vui vẻ, như rất muốn ăn, đều lọt hết vào mắt Lục Dĩ Ninh.

Anh nhìn cảnh đó, không nhịn được cau mày, gõ tay lên bàn: “Đừng ăn nữa.”

“Hả?” Hứa Chiêu Di ngẩng đầu, lỡ bật ra một cái ợ nhỏ.

“Đã bảo rồi, lúc nãy ăn ít chút đi.”

“Ồ…” Cô ngập ngừng, đặt nĩa xuống, “Thế sao anh không nói thẳng luôn…”

“Em không đoán được à?”

“Tại sao em phải đoán chứ?”

Lục Dĩ Ninh hơi bực, hỏi dồn: “Hôm nay là ngày gì?”

“Đêm giao thừa?”

“Vậy em nghĩ anh sẽ bỏ về nhà trong đêm giao thừa, để bạn gái mình một mình ngoài này à? Anh giống loại người đó sao?”

“Nói thật thì, em thấy anh đúng là thế.” Hứa Chiêu Di vừa nói vừa cúi đầu, lén bật cười.

Lục Dĩ Ninh tức đến mức cắt phập một miếng bít tết to tướng, cắn một cái thật mạnh để xả giận.

Thấy anh ăn ngon lành như thế, Hứa Chiêu Di chợt hiểu ra, nhưng miệng vẫn không tha: “Vậy tức là anh chỉ về nhà thay bộ quần áo, còn làm cái đầu? Chỉ để tối nay ra ngoài ăn với em thôi hả?”

“…” Lục Dĩ Ninh suýt thì bị miếng bít tết làm cho nghẹn chết.

Người phụ nữ này sao bây giờ lại giỏi chọc tức người thế, rốt cuộc anh nhìn trúng cái tính hay chọc tức người của cô ở chỗ nào vậy?

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Mạn Thanh gọi đến.

Lục Dĩ Ninh hơi lộ vẻ bất mãn, liếc Hứa Chiêu Di một cái, rồi mới đưa điện thoại lên tai, không mấy vui vẻ mà alo một tiếng.

“Bé cưng về Hồng Kông rồi à?” Lục Mạn Thanh không biết từ đâu nghe tin anh về nhà, liền đặc biệt gọi điện đến quan tâm.

“Vâng.”

“Đang làm gì thế?”

“Ăn cơm.”

“Với ông bà à?”

“Không phải, với con gái ruột của mẹ đó.” Lục Dĩ Ninh đáp, mặt không chút biểu cảm.

Đầu dây bên kia rõ ràng sững lại một giây, rồi lập tức đổi giọng, đầy phấn khích.

Lục Dĩ Ninh thậm chí còn nghe được tiếng hét vang lên từ phía Lục Mạn Thanh, dù bà đã cố lấy tay che ống nghe. Chỉ cần vậy, anh cũng đủ hình dung cảnh bà quay đầu lại, hớn hở thì thầm tám chuyện với dì Hà.

Mang theo vài phần dò xét, Lục Mạn Thanh lại hỏi: “Ồ… bé cưng đây là đang hẹn hò với Di Di à?”

Lục Dĩ Ninh ngẩng mắt nhìn Hứa Chiêu Di một cái. Hứa Chiêu Di không biết ai gọi điện tới, chỉ cúi đầu, giả vờ không nghe lén, nhưng thật ra đôi tai đã đỏ bừng cả lên.

Lục Dĩ Ninh khẽ vâng một tiếng.

“Được được, vậy mẹ có thể nói chuyện với Di Di một chút không?” Lục Mạn Thanh vội vàng nói.

Lục Dĩ Ninh liền đưa điện thoại qua, nói với Hứa Chiêu Di: “Mẹ anh gọi em.”

“Hả?” Hứa Chiêu Di ngẩn người một lúc, rồi vội vàng nhận lấy điện thoại. Vừa nghe thấy giọng Lục Mạn Thanh, trong lòng cô bỗng chua xót, khẽ gọi một tiếng: “Dì ạ?”

Lúc này Lục Mạn Thanh vui mừng đến cực điểm, trong lòng có vô số điều muốn nói với Hứa Chiêu Di, nhưng nghĩ đến chuyện bọn trẻ đang hẹn hò, lại không tiện làm phiền, nên chỉ đơn giản chào hỏi một câu. Sau khi xác nhận thật sự là Di Di, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của bà cuối cùng cũng buông xuống.

“Hai đứa phải đối xử với nhau thật tốt nhé. Thằng nhóc đó mà dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì, dì sẽ thay cháu trút giận.”

“Vâng, dì.” Hứa Chiêu Di ngoan ngoãn đáp lời.

Trong ánh mắt sắc bén như hổ rình mồi của Lục Dĩ Ninh, Hứa Chiêu Di cúp máy, rồi trả điện thoại lại cho anh.

Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều bất giác đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, bầu không khí cũng trở nên vi diệu hơn.

Vậy là… coi như công khai rồi sao?

“Em và mẹ anh nói gì thế?” Lục Dĩ Ninh hỏi.

“Không nói cho anh biết.” Hứa Chiêu Di bĩu môi, “Thế bây giờ chúng ta là đang hẹn hò hả?”

“Chứ còn gì nữa?”

“Ồ, hung dữ ghê.”

“Không phải do em chọc tức anh à?”

“Lại hung dữ?”

“…”

Ăn xong, cả hai cùng chờ thang máy. Khi cửa vừa mở, Hứa Chiêu Di chuẩn bị bước vào thì bất ngờ bị Lục Dĩ Ninh từ phía sau nắm chặt cổ tay, kéo mạnh một cái, ép cô ngã vào trong lồng ngực mình.

Không thèm để ý ánh mắt của mấy nhân viên phục vụ xung quanh, anh ngang nhiên ôm chặt cô giữa chốn đông người.

“Anh làm cái gì thế?” Hứa Chiêu Di hốt hoảng nói.

“Chọc tức anh cả buổi tối, giờ muốn đi luôn à?”

Anh vươn tay qua người cô nhấn nút lên tầng trên, đồng thời dùng một cánh tay ghì chặt lấy cô đang cố giãy dụa. Thang máy nhanh chóng đi lên, cửa vừa mở, anh lập tức kéo cô vào trong, ấn nút lên tầng cao nhất.

Tầng thượng là khách sạn, cũng chính là nơi Lục Dĩ Ninh ở lại lâu dài mỗi khi đến Hồng Kông.

Anh vừa nửa ôm nửa kéo, vừa đưa Hứa Chiêu Di đến trước cửa phòng. Từ ví rút ra một chiếc thẻ phòng màu đen, quẹt mở cửa, cửa vừa bật ra liền nhanh chóng đẩy cô vào trong.

Rầm – cửa khép lại. Lưng Hứa Chiêu Di va vào bức tường lạnh buốt. Lục Dĩ Ninh thậm chí chưa kịp bật điện, trong khoảng tối mờ nơi huyền quan, anh đã không kìm được, hai tay nâng mặt cô lên, nóng bỏng hôn xuống.

Nụ hôn đến gần như nghẹt thở, Lục Dĩ Ninh th* d*c, hơi rời khỏi môi cô, một tay giật tung cúc áo sơ mi của mình, áo khoác theo đó rơi xuống đất. Anh nghiến răng nói bên tai cô:

“Đêm nay ngủ ở đây, mẹ nó ai cũng đừng hòng đi!”

“Không, em muốn về-” Còn chưa nói hết, lại bị anh dữ dội hôn xuống. Lần này tay anh trực tiếp luồn vào trong áo len của cô, trước hết bóp mạnh một cái, rồi vòng ra sau lưng, vừa hôn vừa tháo cúc áo ngực.

“Muốn làm chết em.”



Chuyến đi Hồng Kông lần đầu tiên của Hứa Chiêu Di, là kết thúc trong cảnh cô chống tay lên cửa sổ sát đất tầng sáu mươi chín, cùng Lục Dĩ Ninh đang dán sát phía sau, điên cuồng g*** h**n.

Nhiều năm sau, theo tháng năm, cô trôi dạt phiêu bạt, bất kể là đêm nơi quê nhà, hay bầu trời Singapore, cô cũng từng nhiều lần nhìn thấy pháo hoa rực rỡ nở rộ.

Nhưng những pháo hoa kia cho dù lộng lẫy đến đâu, vẫn không thể tái hiện được chấn động khi xưa, lúc đứng trước cảng Victoria, nhìn từng chùm pháo nổ tung ngay trước mắt.

Có lẽ, năm đó trước mắt cô bừng nở ra, vốn không chỉ là những chùm pháo hoa chớp nhoáng trên bầu trời đêm, mà còn là sợi tình cảm ẩn giấu nơi sâu thẳm nhất trong lòng, đã trải qua vô số ngày đêm chờ đợi, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng chờ đến lúc mây tan, trăng hiện.

Trong nhịp thở gấp gáp như cận kề cái chết, Hứa Chiêu Di nắm chặt cổ tay đẫm mồ hôi của Lục Dĩ Ninh, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu:

Pháo hoa ở cảng Victoria, thật đẹp.

Bình Luận (0)
Comment