Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 38

Chương 38

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Năm 2017 đã kết thúc trong chuyến du lịch Hokkaido như thế. Bước sang năm 2018, Hứa Chiêu Di lại lớn thêm một tuổi, cũng có thêm một người bạn trai.

Bạn trai – hai chữ này, Hứa Chiêu Di vẫn luôn cảm thấy có chút xa lạ.

Hôm đó, trên đường từ công viên Shiroi Koibito trở về khách sạn, Lục Dĩ Ninh nắm lấy tay cô, hai người một sâu một nông giẫm lên lớp tuyết dày chậm rãi bước đi. Đến tận cửa khách sạn, cả hai vẫn chẳng nỡ buông tay.

Hứa Chiêu Di vẫn còn hơi chưa quen, lại sợ bị người quen bắt gặp, nên muốn tách ra giữ khoảng cách với anh. Nhưng Lục Dĩ Ninh không chịu, nhất quyết đòi cô phải chủ động hôn mình một cái mới chịu buông tha.

“Em không muốn.” Cứ thế giãy giụa trong trạng thái vừa chống cự vừa ngầm đồng ý, nhưng tay lại bị anh nắm chặt, nhét hẳn vào trong túi áo khoác của anh.

“Hôn một cái thôi, coi như đóng dấu, hửm?” Lục Dĩ Ninh khẽ bóp nhẹ lòng bàn tay cô.

Hai người mặt đối mặt đứng đó, Lục Dĩ Ninh nhìn thẳng vào cô, còn Hứa Chiêu Di thì cúi đầu, mặt đỏ bừng.

“Đóng dấu gì chứ…”

Hai mươi lăm tuổi mới lần đầu yêu đương, Hứa Chiêu Di cũng cảm thấy mình có chút ngốc nghếch.

“Bản hợp đồng vừa rồi, đóng dấu xong thì từ hôm nay chính thức có hiệu lực.”

“Em chẳng hiểu anh nói cái hợp đồng gì cả.”

“Em nắm tay anh, vậy mà không hiểu à?”

Hứa Chiêu Di liền rút tay lại, nói: “Vậy thì không nắm nữa.”

Đúng là phiền chết đi được.

Cô quay đầu chạy vào trong thang máy, ngay khoảnh khắc cửa thang sắp khép lại, Lục Dĩ Ninh nhanh chóng chen vào, mặt dày kéo người vào lòng, xoay lưng về phía camera, ép cô vào góc tường.

Anh đặt một nụ hôn nơi khóe môi cô.

Anh hơi ngẩng cằm, ngón tay cái dịu dàng mân mê vành tai cô, nói: “Chính thức có hiệu lực rồi. Về sau không được trốn anh nữa, biết không?”

Cười cái gì chứ.

Câu chính thức có hiệu lực ấy giống như có ma lực, khắc thật sâu vào trong đầu Hứa Chiêu Di.

Chỉ cần cô vừa yên tĩnh lại, nó liền bất ngờ bật ra, sau đó cứ thế lặp đi lặp lại trong tâm trí không ngừng nghỉ.

Mỗi lần như thế, trong lòng Hứa Chiêu Di đều dấy lên một chút cảm giác lạ lẫm, trước tiên là hai gò má hơi ửng đỏ, nhịp tim cũng rối loạn, rồi ngay sau đó tràn đầy sự phiền muộn ùa lên.

Càng nghĩ càng tức, cô âm thầm trách mình sao lại hồ đồ mà đồng ý như thế chứ? Giờ nghĩ lại, đó tính là lời tỏ tình quỷ quái gì cơ chứ! Đồ đàn ông khốn kiếp!

Hôm đó, từ Nhật bay sang Hồng Kông, Lục Dĩ Ninh bỏ tiền túi, nâng hạng cho tất cả đồng nghiệp nữ lên khoang hạng nhất.

Đám đồng nghiệp nữ tất nhiên rất vui mừng! Nhao nhao cảm ơn Lục tổng trong nhóm chat.

Còn Lục Dĩ Ninh thì sao? Ra vẻ ta đây, lại còn chu đáo nhắc nhở mọi người mấy câu trong nhóm: [Nhớ đừng nói với đồng nghiệp đợt hai đấy nhé, đợt một mới có chế độ đặc biệt thôi.]

Ngữ khí này cũng chẳng biết là học từ ai nữa.

Nhưng rồi cũng bắt đầu có chút lời đồn truyền ra. Tuy rằng ai cũng biết Lục Dĩ Ninh có tiền, thân phận công tử sớm chẳng còn là bí mật, nhưng đối xử tốt với cấp dưới như vậy, lại chẳng hề giống phong cách thường ngày của anh.

“Chẳng lẽ là vì muốn cho một người trong chúng ta lên khoang hạng nhất, nên mới cho tất cả lên à, ha ha…”

Trùng hợp thay, sau khi được lên khoang hạng nhất, ghế của Hứa Chiêu Di lại nằm ngay bên cạnh Lục Dĩ Ninh!

Hứa Chiêu Di rất xấu hổ, thấy anh làm như vậy quá lộ liễu, lập tức hơi tức giận, liền nhắn tin cho Lục Dĩ Ninh với giọng có phần chất vấn: [Anh bị điên à?]

Lục Dĩ Ninh trả lời cũng gây bực: [Không thì sao? Chỉ cho mỗi em lên à? Để mọi người nhìn thấy hết à?]

[Em có yêu cầu lên khoang hạng nhất đâu, ngồi hạng phổ thông cũng được mà.]

[Anh không muốn, anh chỉ muốn có thể nhìn thấy em thôi.] Lục Dĩ Ninh đáp lại chỉ một câu như vậy.

[Vậy anh có thể xuống khoang phổ thông mà! Ngồi với em, còn có thể nói là quan tâm tới mọi người nữa.]

Hứa Chiêu Di thấy cách này còn hợp lý hơn việc anh đột ngột cho tất cả đồng nghiệp nữ lên khoang hạng nhất.

Lục Dĩ Ninh lại đáp thẳng: [Anh không quen ngồi hạng phổ thông.]

Rồi tiếp tục nói: [Sao em nhiều chuyện vậy hả?]

Làm Hứa Chiêu Di tức điên, cô tắt điện thoại ngay lúc bước lên máy bay, ngồi xuống cũng không muốn để ý tới anh.

Hứa Chiêu Di lần đầu ngồi khoang hạng nhất, mới phát hiện khác xa tưởng tượng, dù ghế bên cạnh Lục Dĩ Ninh, nhưng có vách ngăn ở giữa, không cố ý đứng lên thì hoàn toàn không nhìn thấy đối phương.

May quá, cô cũng không muốn nhìn anh.

Lần này bay từ sân bay New Chitose bằng hãng Hong Kong Airlines, không biết có phải do tâm lý hay không, Hứa Chiêu Di luôn cảm thấy trải nghiệm chuyến bay lần này không được thoải mái cho lắm. Chỉ cần nghĩ tới Lục Dĩ Ninh ngồi ngay bên cạnh, lòng cô liền cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Ghế khoang hạng nhất được trang bị thiết bị giải trí, còn có thể ngả ra thành tư thế nằm để nghỉ ngơi.

Hứa Chiêu Di lúc này không có tâm trạng bày vẽ mấy thiết bị giải trí đó, cô rút tai nghe từ trong túi, định nhắm mắt nghe nhạc nghỉ một chút.

Bỗng đầu ngón tay chạm phải một vật lạnh lẽo, tim cô như bị gì đó khẽ chạm, lập tức run lên một cái. Hứa Chiêu Di cẩn thận lấy chiếc hộp nhạc trong túi ra, rồi nâng trong lòng bàn tay, nhìn chăm chú từng chi tiết.

Đây là món cô đã lấy ra khỏi vali khi gửi hành lý, lo sợ nếu để trong vali sẽ bị va chạm hỏng, nên đặc biệt bỏ vào túi mang theo.

Đang nhìn chăm chú, bất chợt nghe bên tai một tiếng cười khẽ, như lông vũ ve vuốt vào tai, nghe mà ngứa ngáy.

Hứa Chiêu Di tỉnh hẳn, nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lục Dĩ Ninh bên cạnh đang khoanh chân, cúi đầu đọc một cuốn sách. Sống mũi cao thẳng của anh đeo kính gọng đen, khóe miệng còn khẽ nhếch một nụ cười mơ hồ. Góc nghiêng của anh thật sự đẹp đến mức khó rời mắt.

Hứa Chiêu Di hừ một tiếng, bực bội lại nhét chiếc hộp nhạc vào túi, kéo khóa cẩn thận, rồi ngả người xuống ghế chuẩn bị tiếp tục nghe nhạc nghỉ ngơi. Nhưng vừa nhắm mắt, cơ thể cô lập tức bị một v*t c*ng va vào.

Mở mắt ra, cô thấy đó chính là quyển sách mà lúc nãy Lục Dĩ Ninh đang đọc, giờ đang nằm ngay trên đùi mình.

Cô tức tối chống người ngồi dậy, còn chưa kịp mở miệng thì Lục Dĩ Ninh đã nhanh hơn một bước, đưa ngón tay đặt lên môi, khẽ suỵt một tiếng.

Lúc này Hứa Chiêu Di mới hoàn hồn, nhìn quanh một lượt, phát hiện trong khoang máy bay mọi người đều đang yên lặng nghỉ ngơi, tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Cô bị nghẹn cứng tại chỗ, đành trừng mắt liếc Lục Dĩ Ninh một cái, rồi lại nằm xuống, gương mặt xen lẫn giữa bực bội và buồn cười.

Trong lòng vẫn còn tức, nhưng vô tình ánh mắt cô lướt qua quyển sách trên đùi. Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn đưa tay cầm lên.

Cầm lên ngắm kỹ mới nhận ra, thì ra anh đang đọc một quyển danh tác – Anna Karenina của Lev Tolstoy.

Cô lật xem một cách hờ hững, bỗng chú ý thấy có một trang bị gập góc, trong lòng dấy lên nghi hoặc, liền lật ra. Chỉ thấy trên trang đó, anh dùng chiếc bút máy Parker mang theo để đánh dấu nổi bật một đoạn văn:

‘Dáng vẻ nàng mặc bộ quần áo đen giản dị thật mê người, cánh tay tròn trịa đeo vòng tay của nàng thật mê người, chiếc cổ rắn rỏi quàng một chuỗi ngọc trai của nàng thật mê người, mái tóc xoăn buông lơi của nàng thật mê người, bàn chân nhỏ nhắn của nàng cũng thật mê người, và gương mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống ấy của nàng càng mê người.’

Lúc đầu, Hứa Chiêu Di hơi sững người, rất nhanh liền phản ứng lại, hóa ra cô vừa bị anh trêu chọc! Dù rằng vị tiểu thư Anna Karenina mê người kia chẳng liên quan gì đến tám đời nhà cô, nhưng tim cô vẫn đập nhanh hơn một chút, tâm trạng cũng tốt lên không ít, thậm chí còn thấy hơi vui.

Hứa Chiêu Di thừa nhận, quả thật cô đã bị anh làm rung động một chút, nhưng lại không muốn biểu hiện ra ngoài, liền hung hăng ném mạnh quyển sách về phía anh, không ngờ lại vô tình đập trúng khóe miệng của anh, để lại một vết đỏ.

Lục Dĩ Ninh lập tức đưa tay che miệng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Hứa Chiêu Di trong lòng khẽ kêu trời, chữ xin lỗi đã đến bên miệng, nhưng lại cảm thấy nếu giờ nói thì quá mất mặt, lời nghẹn nơi cổ họng như bị chặn lại, đành nuốt ngược xuống.

Biểu cảm liền thoáng có chút tội nghiệp.

Lục Dĩ Ninh thì cũng rộng lượng. Thong thả rút bút máy, ‘soạt soạt’ viết một câu lên sổ góp ý đặt trước mặt, rồi xé tờ giấy vo lại thành cục, ném về phía Hứa Chiêu Di.

Hứa Chiêu Di đưa tay bắt lấy, không nhịn được mở ra xem: ‘Xuống máy bay hôn anh một cái, anh sẽ tha thứ cho em.’

“……” Nghĩ đẹp quá nhỉ.

Hứa Chiêu Di không nói hai lời, vo tròn tờ giấy rồi nhét luôn vào túi rác.

Cô đeo tai nghe, nhắm mắt ngủ.

Trước khi ngủ vẫn không nhịn được, len lén liếc anh một cái. Lúc này Lục Dĩ Ninh cũng đã ngả người về ghế, nhưng lại đang nhắm mắt cười trộm.

May mà vết đỏ nơi khóe miệng đã nhạt đi nhiều, trông không còn vấn đề gì.

Nhưng bị đập một cái mà vẫn cười? Hứa Chiêu Di nghĩ người này thật sự hết thuốc chữa rồi.



Máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Hồng Kông.

Đến nơi, mọi người lập tức đến khách sạn đã đặt trước để làm thủ tục nhận phòng. Vì trên máy bay đã dùng bữa rồi, nên sau khi nghỉ ngơi một chút, cả đoàn nhanh chóng tập hợp để xuất phát đi tham quan Trung Hoàn.

Do đây là chuyến đi được mời gấp, thời gian khá eo hẹp, hôm nay tham quan xong thì ngày mai phải về lại, nên gần như chẳng ai có thời gian cho hoạt động riêng.

Trùng hợp là dịp này lại đúng vào Tết Nguyên Đán, không khí vô cùng rộn ràng. Trên khắp đường phố Hồng Kông đều chật kín người, riêng trung tâm thương mại Trung Hoàn lại càng náo nhiệt hơn, lượng khách vượt xa sức tưởng tượng.

Sảnh chính của trung tâm thương mại còn được trang trí bằng khu trưng bày mỹ thuật IP cỡ lớn để hòa cùng không khí lễ hội, nhìn cực kỳ vui tươi và nhộn nhịp.

Phong cách bày trí cũng rất ấn tượng, đặc biệt là hệ thống chỉ dẫn được thiết kế nổi bật.

Người phụ trách ở Hồng Kông giới thiệu, việc thiết kế nội thất của Trung Hoàn được đích thân một bậc thầy thiết kế quốc tế thực hiện, với triết lý hướng đến sự lộng lẫy tinh xảo, nhấn mạnh phong cách cổ điển cao cấp, khiến toàn bộ trung tâm trở nên sang trọng, đẳng cấp.

Mọi người vừa đi vừa thưởng thức cách bài trí tổng thể, trong khi ở phía trước, Lục Dĩ Ninh đang nhiệt tình trò chuyện với người phụ trách.

Còn Hứa Chiêu Di cùng các đồng nghiệp khác thì thong thả đi phía sau các lãnh đạo. Cô học hỏi rất chăm chú, đặc biệt chú ý quan sát các dịch vụ trong trung tâm, cách bố trí nhân viên, thậm chí cả lối di chuyển của khách hàng.

Bước vào từng cửa hàng, cô lại cẩn thận quan sát phong cách trang trí, cách bày biện cũng như các loại sản phẩm được kinh doanh, rồi lần lượt ghi chép hết thảy vào quyển sổ nhỏ.

Nhưng dường như trong cả đoàn cũng chỉ có mình cô nghiêm túc như vậy, đúng kiểu thật sự đến để học hỏi.

Còn những người khác thì sao? Chỉ cần nhìn Bối Thi Nam là rõ, vừa bước vào các quầy hàng, ánh mắt cô ấy đã dính chặt vào bảng giá sản phẩm, hai mắt sáng rực, sớm quẳng chuyện công việc lên tận chín tầng mây rồi.

Sau khi tham quan trung tâm thương mại xong, mọi người được mời vào phòng họp để tọa đàm, chia sẻ kinh nghiệm cùng nhau.

Điều khiến Hứa Chiêu Di ấn tượng sâu sắc nhất là khi nghe đối phương nói về triết lý vận hành của Trung Hoàn, không chỉ chú trọng sự hòa hợp với môi trường xung quanh trong khâu quy hoạch, mà còn khéo léo kết hợp nhiều yếu tố như giao thông thuận tiện, dịch vụ cộng đồng và sức hút du lịch.

Ví dụ, ở Hồng Kông có nhiều trung tâm thương mại nối thẳng với ga tàu điện ngầm, đảm bảo dòng người lưu chuyển hiệu quả, đồng thời tạo ra các hoạt động và trải nghiệm đặc sắc, như sự kiện đếm ngược đêm giao thừa tại Quảng trường Thời đại, hay triển lãm vịt vàng khổng lồ ở Hải Cảng Thành, biến trung tâm thương mại thành địa điểm mang tính biểu tượng và điểm đến du lịch, thu hút mạnh mẽ cả cư dân lẫn khách từ nơi khác.

Không những thế, các trung tâm thương mại nơi đây còn gần như khắt khe trong khâu chọn lựa các hộ kinh doanh. Họ kiểm soát nghiêm ngặt về chất lượng và tiêu chuẩn dịch vụ, từ đó duy trì trọn vẹn hình ảnh thương hiệu và sự hài lòng của khách hàng.

Tóm lại, lần đi Hồng Kông này đã mang đến cho Hứa Chiêu Di quá nhiều điều bổ ích, đúng là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.

Khi buổi tọa đàm kết thúc, bên ngoài đã phủ một màu hoàng hôn, cũng vừa khéo đến giờ cơm tối. Những cô gái bất chợt hào hứng, nhao nhao đề nghị mời Lục Dĩ Ninh đi ăn:

“Ở Nhật toàn là Lục tổng mời chúng tôi, còn giúp chúng tôi nâng hạng ghế máy bay nữa, lần này thế nào cũng phải để chúng tôi mời lại mới được!”

“Đúng đó Lục tổng, anh cho bọn tôi một cơ hội đi, để bọn tôi cũng thể hiện chút tấm lòng chứ.”

Mọi người ríu rít tranh nhau nói, bầu không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Hứa Chiêu Di cũng thấy ý kiến này rất hay, khóe môi khẽ cong, lặng lẽ đứng trong đám đông mà len lén ngước nhìn về phía anh.

Thế nhưng Lục Dĩ Ninh còn có việc, anh phải về nhà một chuyến, nên đành khéo léo từ chối. Anh nói với mọi người: “Mọi người cứ đi ăn sớm đi, tối chẳng phải còn phải đi xem pháo hoa đón năm mới sao? Không đi xếp hàng trước là hết chỗ đấy.”

“Đúng đúng đúng!” Lời này vừa dứt, cả đám liền rộn ràng tản đi, vội vàng chạy đi ăn tối.

Đúng lúc đó, xe đón Lục Dĩ Ninh chạy tới. Tài xế xuống xe, rất lễ độ mở cửa cho anh. Lục Dĩ Ninh hơi cúi người, chui vào xe. Lên xe vội vàng, anh cũng chẳng kịp nói với Hứa Chiêu Di một câu.

Chiếc Bentley đen chậm rãi lướt ngang qua bên người cô, rồi nhanh chóng hòa vào dòng xe tấp nập nơi phố phường Hồng Kông, biến mất không thấy nữa.

Hứa Chiêu Di vẫn đứng yên tại chỗ, mắt dõi theo hướng chiếc xe biến mất. Trong túi áo, điện thoại im lìm không chút tin nhắn nào gửi đến. Một cơn hụt hẫng bất chợt dâng lên trong lòng.

Cô lơ đãng đi theo mấy đồng nghiệp tới quán ăn bình dân. Trên bàn đầy ắp những món ăn đậm chất Hồng Kông, nào cua rang bơ tỏi, bao tử cá tẩm muối tiêu chiên giòn, gân bò hầm kiểu Hồng Kông,… tất cả đều là món nổi tiếng trên các trang review, năm sao rực rỡ, hương vị quả thật tuyệt vời, món nào cũng ngon hết.

Bởi vì Bối Thi Nam không có ở đó, để chiếm được một chỗ tốt ngắm pháo hoa, cô ấy đã sớm chạy ra Đại lộ Ngôi sao để chiếm chỗ rồi.

Vậy nên Hứa Chiêu Di chỉ ngồi một mình ở góc bàn, lặng lẽ ăn uống, nhưng bên tai lại không ngừng vang lên tiếng đồng nghiệp hăng say bàn tán về Lục Dĩ Ninh.

Đã đến Hồng Kông thì tất nhiên khó tránh khỏi chuyện bàn tán về gia thế của anh.

Có người thắc mắc: “Lục tổng chắc hẳn là người Hồng Kông nhỉ, sao nghe anh ấy nói chuyện lại chẳng có chút giọng Hồng Kông nào thế?”

Lập tức có người lên tiếng phản bác: “Không phải đâu, anh ấy là người đại lục, chỉ là hồi nhỏ từng sống ở Hồng Kông một thời gian thôi, chuyện này hoàn toàn chính xác. Tôi nghe nói là…”

Hứa Chiêu Di lại không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, thực ra tâm trí cô từ lâu đã chẳng đặt ở bàn ăn nữa rồi.

Cô không biết những người đang yêu có phải đều sẽ trở nên gượng gạo giống mình không? Rõ ràng trong lòng thì vương vấn người ta, vậy mà trên miệng lại luôn không chịu thừa nhận.

Đôi mắt cô vẫn dán chặt vào điện thoại, mong chờ có thể nhận được tin nhắn của Lục Dĩ Ninh, nhưng cho đến khi quán ăn ven đường dọn dẹp đóng cửa, điện thoại vẫn im lìm, hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh nào từ anh.

Cũng chính vào khoảnh khắc này, cuối cùng thì Hứa Chiêu Di mới chịu thừa nhận, thật ra trong lòng mình cũng có chút mong muốn được ăn cơm cùng anh.

Nhưng anh nói phải về nhà, biết đâu ông bà nội anh đang ở nhà chờ anh về ăn cơm thì sao? Nghĩ vậy, thì đúng là anh nên nhanh chóng về nhà mới phải, ông bà đã lâu chưa gặp anh rồi, chắc chắn cũng rất nhớ anh.

Hứa Chiêu Di tự an ủi mình như thế, lại không nhận ra rằng trong lòng thật ra có chút chua xót.

Cô cầm điện thoại, rốt cuộc vẫn chủ động gửi cho anh một tin nhắn: [Anh về tới nhà chưa?]

Rất nhanh đã nhận được hồi âm: [Tới rồi.]

Hứa Chiêu Di lại gửi tiếp: [Anh ăn cơm chưa? Em ăn cua xào bơ tỏi rồi đó, ăn nhiều lắm luôn, thật sự ngon lắm~]

Lục Dĩ Ninh trả lời: [Ăn ít thôi.]

[Sao vậy?]

[Không tốt cho tiêu hoá.]

[Vậy anh ăn gì chưa?]

[Có chút việc bận, lát nữa nói với em.]

Tin nhắn của Lục Dĩ Ninh gửi đến rất ngắn gọn.

Hứa Chiêu Di đáp lại bằng một câu ồ ồ, trong lòng thật ra vẫn muốn nói thêm vài câu nữa với anh, nhưng lại nghĩ chắc giờ này anh đang bận rộn, đành cất điện thoại đi, cứ thế vội vàng kết thúc đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa hai người.

Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu rôm rả bàn chuyện về trụ sở, ai nấy đều hứng thú, ồn ào đòi đi tòa trụ sở check-in lưu niệm.

Hứa Chiêu Di thì lại không có hứng thú. Sau một ngày dài, cô cảm thấy khá mệt, chỉ muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi nên không đi cùng.

Những người khác thì chia làm mấy nhóm, một nhóm kéo nhau đến trụ sở, một nhóm khác định đến cảng Victoria xem pháo hoa giao thừa.

Lúc này mà chen ra đó chắc bị ép thành bánh nhân thịt mất, nhưng ai nấy đều phấn khởi, sợ đông cũng chẳng sao. Dù gì đã sang Hồng Kông đón năm mới, mà không ra cảng Victoria xem pháo hoa thì chuyến đi coi như uổng phí.

Thế là đội xem pháo hoa lần lượt tản đi. Người thì chạy về phía cảng Chiêu Sa, người bắt taxi l*n đ*nh Victoria, còn vài kẻ không tiếc tiền thì tìm cò vé mua bằng được tấm vé tiệc buffet trên du thuyền Oriental, định ngồi trên thuyền ngắm pháo hoa. Ai cũng có cách riêng của mình.

Còn Hứa Chiêu Di thì lặng lẽ trở về khách sạn.

Vừa bước vào phòng, cô tính sẽ ngâm bồn tắm cho thư giãn, rồi đi ngủ sớm. Khi lấy đồ ngủ từ vali, ánh mắt bất chợt dừng lại ở chiếc hộp nhạc. Cô khẽ nâng nó lên, ngắm nhìn hai chú thỏ nhỏ sống động trên chiếc xe hoa, trong thoáng chốc ngẩn ngơ.

Sau một hồi thất thần, cô dứt khoát mang hộp nhạc vào phòng tắm, đặt lên bệ rửa mặt. Tiếng nhạc du dương vang lên, hòa cùng làn hơi nước mờ ảo, Hứa Chiêu Di chậm rãi ngâm mình vào bồn tắm.

Vừa ngâm mình trong bồn tắm, Hứa Chiêu Di không khỏi mơ màng, lòng nghĩ năm cũ lại sắp qua, còn mình, thật sự đã gọi là đang yêu chưa? Lục Dĩ Ninh… anh có phải bạn trai của cô không?

Thực ra cô cũng nghĩ vào những lúc thế này, các cặp đôi nên cùng nhau ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp của cảng Victoria, nắm tay nhau, vào khoảnh khắc cuối năm mới ước một điều, không thì tiếc lắm.

Tắm xong, Hứa Chiêu Di chuẩn bị sấy tóc thì cuối cùng điện thoại của Lục Dĩ Ninh cũng gọi tới, giọng anh trong máy có vẻ sốt ruột, bảo cô mau ra.

“Ở đâu vậy?” Hứa Chiêu Di hỏi.

“Tại cửa khách sạn.” Giọng Lục Dĩ Ninh nghe hơi gấp gáp, “Nhanh lên, lát nữa không kịp đâu.”

Hứa Chiêu Di vội dùng khăn lau nhanh tóc, vội vã khoác tạm chiếc áo khoác ngoài, rồi chạy tới cửa khách sạn.

Cô nhìn thấy Lục Dĩ Ninh đang ngồi trong một chiếc Ferrari màu đỏ, thấy cô ra, anh giơ tay vẫy.

Hứa Chiêu Di vừa đầy nghi vấn bước lên xe, vừa thắt dây an toàn, Lục Dĩ Ninh lập tức nắm tay cô, đạp ga, chiếc xe lao vun vút đi.

Bình Luận (0)
Comment