Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 37

Chương 37

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Lục Dĩ Ninh đến nơi, mới phát hiện đó không phải là nhà thuốc mà là một cửa hàng mỹ phẩm kiêm dược phẩm.

Liệu ở đây có mua được thuốc giảm đau chuẩn chỉnh không?

Đàn ông không hiểu về mỹ phẩm dược liệu, cứ nghĩ người ta đau bệnh thì phải đi bệnh viện, không thì cũng phải ra nhà thuốc chính quy lấy chút thuốc, vậy mà trước mắt lại là một cửa hàng mỹ phẩm đầy những cô gái ăn mặc lòe loẹt, khiến anh không ngừng nhíu mày.

Điều anh không để ý là, đúng lúc này Bối Thi Nam cũng đang ở trong cửa hàng. Cô ấy không đi tới Asakawa vì không yên tâm để Hứa Chiêu Di một mình ở Otaru, nên chủ động ở lại cùng cô.

Bản thân Bối Thi Nam vốn cũng không thích đi tham quan lắm, so với việc đó, cô ấy thích mua sắm hơn, lại thêm lúc này không có việc gì khác, nên ra ngoài mua sắm một chút.

Lúc Lục Dĩ Ninh đang chăm chú mua thuốc theo danh sách trong tấm ảnh, đúng lúc bị Bối Thi Nam đi vòng từ phía quầy bên kia trông thấy.

Bối Thi Nam lập tức bịt miệng, lặng lẽ lùi lại, rồi lại thò đầu ra nhìn trộm hai cái.

[Tôi thấy Lục tổng một mình đi dạo cửa hàng mỹ phẩm đó.] Cô ấy nhếch môi cười, nhắn tin cho Hứa Chiêu Di.

Hứa Chiêu Di hơi bối rối, liền trả lời: [Chắc anh ta mua thuốc cảm thôi.]

[Hì hì.]

Hứa Chiêu Di nằm dài trên giường, chán ngán không việc gì làm, nghe tiếng gõ cửa, tưởng Bối Thi Nam về rồi, liền nói: “Cậu không mang thẻ phòng à, Bối Bối?”

Cô chậm rãi trườn xuống giường, vịn tường đi tới cửa, vừa mở ra đã thấy Lục Dĩ Ninh đứng ngoài.

Hứa Chiêu Di giật mình, mặt tái mét, tay vội kéo anh vào trong.

“Anh điên à? Ban ngày ban mặt mà chạy vào phòng tôi, người khác nhìn thấy thì sao?” Hứa Chiêu Di tức đến hoa cả mắt, quên mất lúc này mọi người đều đã ra ngoài hết rồi.

“Người khác nhìn thấy thì sao? Ông chủ không thể quan tâm đến nhân viên bị bệnh hả?” Lục Dĩ Ninh thuận tay đóng cửa sau lưng.

“Em sợ à?”

“Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”

Lục Dĩ Ninh đưa túi đồ trong tay cho cô.

Hứa Chiêu Di lục túi, nhìn kỹ bên trong toàn thuốc, tai cô lập tức đỏ bừng.

Lúc này Lục Dĩ Ninh bước tới một bước, đặt lòng bàn tay lên eo cô.

“Anh làm gì vậy?” Hứa Chiêu Di hoảng hốt kêu lên.

“Giúp em bôi thuốc.” Lục Dĩ Ninh định bế cô lên.

“Không cần, tôi… tôi tự làm được mà.”

Hứa Chiêu Di cố gắng đẩy anh ra, vừa quay đi, liền bị Lục Dĩ Ninh bất ngờ ôm ngang người, bế kiểu công chúa, vài bước đã đến bên giường, cẩn thận đặt cô xuống, “Đừng cử động.”

“Tôi thật sự… tôi cầu xin anh, để tôi tự làm đi.” Giọng cô run rẩy, chưa bao giờ ngượng ngùng như thế.

Lục Dĩ Ninh ngồi sát bên cô, ôm eo cô, “Ngại ngùng gì chứ, anh cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”

“Đừng nói nữa…” Hứa Chiêu Di cúi đầu càng thấp hơn, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, cô  xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Lục Dĩ Ninh nắm tay cô, thấy cô vẫn kiên quyết không nhượng bộ, im lặng một lúc rồi nói: “Thế thì tự làm đi, anh nhìn em làm.”

Hứa Chiêu Di nắm chặt tuýp thuốc, kiên quyết bắt anh quay đi.

“Nhiều chuyện thật đấy.”

“Tôi không cho anh nhìn đâu.”

Tuýp thuốc mát lạnh chạm vào vùng da nóng rực như lửa đốt, Hứa Chiêu Di khó chịu rít lên hai tiếng, giọng run rẩy khe khẽ phát ra từ mũi, nghe mà Lục Dĩ Ninh cảm thấy toàn thân như tan chảy.

Anh ngồi đó quay lưng lại, chỗ nào đó cũng cứng đến khó chịu, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng phía sau lưng lúc này, khí huyết liền dồn lên.

Anh gắng sức nhẫn nhịn, sốt ruột giục: “Xong chưa?”

“Đợi chút, đợi chút.” Hứa Chiêu Di vội vàng kéo quần ngủ lên.

“Đợi cái rắm ấy!” Lục Dĩ Ninh thầm nghĩ, vốn dĩ anh đã là kẻ vô liêm sỉ, giờ còn giả vờ quân tử gì nữa?

“Xong rồi.” Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng ngồi dậy. Lục Dĩ Ninh quay đầu nhìn cô, yết hầu trượt lên xuống, từ vành tai kéo dài xuống cổ, gân xanh nổi rõ.

Anh như có chút ấm ức, cứ thế nhìn chằm chằm cô, trong mắt chợt hiện ra nhiều điều mà Hứa Chiêu Di không hiểu nổi.

Trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như anh còn điều gì muốn nói với mình.

Nhưng rồi anh lại chẳng nói gì, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngập. Hứa Chiêu Di cúi đầu thu dọn đống thuốc vương trên giường, Lục Dĩ Ninh chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Một lát sau, Lục Dĩ Ninh nắm lấy cánh tay cô, đột ngột gọi tên: “Hứa Chiêu Di.”

Hứa Chiêu Di khựng lại, mắt cụp xuống, mái tóc dài buông xõa, khẽ đáp: “Ừm.”

Ngay giây tiếp theo, Lục Dĩ Ninh đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mình.

“Anh muốn nói với em một chuyện.” Đôi mắt anh đã hơi ửng đỏ.

Hứa Chiêu Di ngửa đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt bên cạnh reo lên.

Thấy tên Bối Thi Nam hiện trên màn hình, Hứa Chiêu Di bèn bấm nghe.

“Tôi sắp về rồi, mua nhiều mỹ phẩm lắm, lát nữa hai đứa mình chia!”

“Ừ.”

Hứa Chiêu Di cúp máy, nói với Lục Dĩ Ninh: “Anh về trước đi, Bối Bối sắp về rồi, có gì để sau hẵng nói.”

“Đương nhiên, mà anh không nói cũng không sao, dù sao tôi cũng biết anh định nói gì.”

“Em biết cái gì?”

Hứa Chiêu Di thầm nghĩ, chẳng phải chỉ là câu kiểu ‘đừng coi chuyện tình một đêm là nghiêm túc’ thôi sao, cô biết chứ.

“Tôi sẽ không coi là thật đâu, anh yên tâm.”

“Nhưng mà, tuy tôi sẽ không coi chuyện tình một đêm là thật, nhưng tôi cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện, trước đây tôi đã nói với anh rồi. Cho nên, nếu vừa nãy anh định nói muốn cùng tôi làm bạn giường lâu dài gì đó, thì tôi sẽ không đồng ý đâu. Đêm qua chính là lần cuối cùng, sau này anh cũng đừng tới quấy rầy tôi nữa.”

“Cái đầu óc này của em đúng là hết cứu nổi rồi.” Lục Dĩ Ninh bật dậy khỏi giường, cài cúc áo, xoay người, động tác liền mạch dứt khoát.

Hứa Chiêu Di nhìn bóng lưng anh, trong lòng hiểu rõ anh sắp đi rồi.

Anh lúc nào cũng thế, hễ không hợp ý là trở mặt, chưa bao giờ kiên nhẫn giải thích điều gì.

Hứa Chiêu Di nghĩ bản thân còn có thể mong đợi gì ở anh chứ? Còn mong nghe được lời dễ chịu nào sao? Chỉ cần không bị anh chọc tức đến chết đã là may mắn lắm rồi.

Cô cũng cố ý chọc tức lại, nói: “Tôi tự biết trong lòng chẳng phải xong rồi sao, anh còn phải hỏi tôi làm gì?”

Nói xong liền đẩy mạnh anh một cái, vì dùng hết sức nên suýt nữa làm chính mình ngã lăn khỏi giường.

“Mau đi đi, đừng xuất hiện trong phòng tôi nữa. Nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy, ảnh hưởng đến tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”

Lục Dĩ Ninh bị đẩy loạng choạng một bước, xoay người lại, giận dữ trừng mắt nhìn cô. Hai người nhìn nhau như kẻ thù, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng Hứa Chiêu Di cầm gối ném thẳng vào anh, Lục Dĩ Ninh liền ném gối trả lại, không nói thêm một câu, quay người bỏ đi.

Ngày cuối cùng cô cũng không thể gượng dậy nổi, Hứa Chiêu Di hoàn toàn kiệt sức, dứt khoát từ bỏ ý định đến Noboribetsu hội họp cùng mọi người, khóc đến chết dở ở Hokkaido.

Đặc biệt là nghĩ đến việc mình còn phải cùng Bối Thi Nam với Lục Dĩ Ninh quay lại Sapporo, chỉ tưởng tượng cảnh tượng đó thôi cũng khiến Hứa Chiêu Di thấy ngột ngạt.

Quả nhiên thực tế đúng như vậy, không hiểu Lục Dĩ Ninh nổi hứng gì, không thuê xe mà lại đi thuê ô tô tự lái, chính anh làm tài xế, chở Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam chạy thẳng về Sapporo.

Trong xe im phăng phắc, Lục Dĩ Ninh ngồi ghế lái, đeo kính râm, chẳng nói lấy một câu, cũng không mở nhạc, chỉ một mạch đạp ga. Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam chỉ có thể ngồi yên vị trên ghế sau.

Hứa Chiêu Di cố tình nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thầm thề sẽ tuyệt đối không nói với anh một câu nào, còn Bối Thi Nam thì đi chưa được bao lâu đã gục đầu ngủ mất.

Đến khách sạn hôm đầu tiên họ từng ở, Bối Thi Nam xuống xe trước, vừa kéo hành lý vừa đỡ Hứa Chiêu Di về phòng.

Suốt cả đoạn đường chỉ có cô ấy khách sáo với Lục Dĩ Ninh mấy câu, còn Hứa Chiêu Di thì đến một cái liếc mắt cũng chẳng cho anh.

Về đến phòng, Hứa Chiêu Di càng nghĩ càng tức, chuyến đi Hokkaido này chẳng phải đã uổng phí rồi sao! Không được, tối nay thế nào cũng phải ra ngoài đi một vòng.

May mà hôm nay cảm giác cơ thể không còn đau như trước, Hứa Chiêu Di xuống giường thử đi mấy bước, thấy vẫn chịu được, nhân lúc Bối Thi Nam đang gọi điện, cô lén lút một mình chuồn ra khỏi phòng.

Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, những bông tuyết lớn tung bay từ bầu trời, tựa như cả thế giới đều bị tuyết trắng bao phủ, tuyết ở Sapporo dường như chẳng bao giờ ngớt.

Hứa Chiêu Di bước chân khập khiễng trong lớp tuyết dày, khó khăn lắm mới đi được, cả ống giày cũng bị tuyết vụn tràn vào, mỗi một bước đi đều giống như dẫm lên bông gòn.

Cô vừa đi vừa nghĩ, có lẽ đây sẽ là lần cuối trong đời cô đến Hokkaido, vậy nên nhất định phải đi dạo nhiều thêm một chút mới được.

Không biết từ lúc nào, cô đã đi đến gần công viên Shiroi Koibito.

Nhìn từ bên ngoài thì khá đẹp, bên trong sáng rực đèn màu, có rất nhiều ngôi nhà gỗ mang phong cách Bắc Âu, xe buýt và cây thông Noel trong đêm đều tỏa sáng rực rỡ.

Lúc trước khi lên kế hoạch, nhiều đồng nghiệp không hứng thú với nơi này, thế nên Hứa Chiêu Di đã gạch nó ra khỏi lịch trình.

Bây giờ cô muốn mua vé vào trong tham quan một vòng, nhưng lại không đặt trước, thành ra không thể vào được.

Đành phải đứng trước cổng chụp vài tấm ảnh cho có.

Sau lưng truyền đến vài tiếng bước chân khe khẽ, âm thanh càng lúc càng gần, nhưng chẳng bao lâu lại biến mất.

Hình như có ai đó đứng ngay phía sau cô.

Hứa Chiêu Di cầm điện thoại quay đầu lại, liền thấy Lục Dĩ Ninh hai tay đút trong túi áo khoác, đứng thẳng tắp trên nền tuyết phía sau, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Lục Dĩ Ninh đã cau mày chất vấn: “Ai cho em tự ý chạy ra ngoài? Chỗ đó không đau nữa sao?”

Khẩu trang cũng chẳng đeo, hơi thở phả ra thành làn sương mờ che khuất cả gương mặt anh.

Anh dường như rất giận, nét mặt căng cứng, vẻ ngoài trông thật hung dữ, thế nhưng khí chất lại quá tốt, giống như một thân cây cao lớn tuấn tú, lặng lẽ sừng sững giữa tuyết trắng, khiến người ta làm thế nào cũng chẳng thể ghét bỏ.

Bỗng nhiên Hứa Chiêu Di chẳng còn muốn cãi nhau với anh nữa.

Thật ra cô không ngốc, cũng không phải không có đầu óc. Nhiều ngày qua, ý tứ của anh cô ít nhiều cũng hiểu được, sự quan tâm của anh cô cũng nghe ra.

Cô cứ cố chấp nói ngược, nói lời châm chọc, chỉ bởi vì chưa từng nhận được sự dịu dàng nào từ anh, giống như đang tự mình gây khó dễ với bản thân. Cô lại quên mất, mình vốn chỉ là một đối tượng tình một đêm không danh phận.

Đến khi tình cảm dâng tràn, anh cũng sẽ cúi xuống hôn từng chút từng chút lên môi cô, nói yêu cô. Nhưng những lời yêu thương mà đàn ông thốt ra trên giường chẳng khác nào đánh rắm, cô đâu phải không hiểu.

Giờ thì phong cảnh trước mắt đẹp đến thế, có lẽ cả đời này cũng chẳng gặp lại lần nào. Cô không muốn cãi nhau với anh thêm nữa.

“Chỉ nghĩ sắp phải rời đi rồi, cảnh tuyết đẹp thế này sau này sẽ chẳng còn thấy được nữa, nên muốn ra đây ngắm thêm vài lần. Còn anh thì sao?”

Anh ra ngoài là vì bị cô chọc tức, trong phòng khách sạn ngồi không yên, cũng chẳng ngủ được.

Nhưng vừa bước ra đã thấy hối hận, trời lạnh thế này, ở trong khách sạn chẳng phải tốt hơn sao? Nhìn cô mặc áo khoác mỏng manh, đầu mũi bị gió lạnh làm đỏ bừng, trong lòng anh lại càng tức hơn.

“Sao lại nói là không nhìn thấy nữa? Sau này sẽ không có tuyết, hay là em sắp mù?”

Hứa Chiêu Di lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu: “Nói chuyện với anh đúng là phá hỏng tâm trạng, tôi đi đây.”

Cô nhét điện thoại vào túi áo phao, rồi lóng ngóng bước về phía trước.

Lục Dĩ Ninh dõi theo từng bước cô tiến lại gần mình.

Anh có cảm giác có những lời nhất định phải nói ra ngay lúc này.

Ngay khi hai người lướt qua nhau-

“Hứa Chiêu Di.” Lục Dĩ Ninh đột ngột quay đầu lại, gọi với theo bóng lưng cô, “Anh có một câu, bảo đảm không làm hỏng tâm trạng. Muốn nghe không?”

Bước chân của Hứa Chiêu Di không dừng lại, cô vẫn tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên tiếng hộp nhạc.

Khúc nhạc ấy, cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Tựa như có một luồng điện trong nháy mắt xuyên thẳng qua tim, Hứa Chiêu Di quay lưng lại với anh, bước chân đột ngột khựng lại, nghe thấy Lục Dĩ Ninh ở sau lưng cất giọng:

“Ở chỗ anh có một bản hợp đồng chính thức vô thời hạn, em có nguyện ý ký với anh thêm một lần nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment