Chương 36
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Otaru thật sự đẹp mê hồn, bên cạnh Hứa Chiêu Di không còn ‘vận hạn’ nào bám theo, tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn nhiều so với ban ngày.
Lúc ở núi Thiên Cẩu đi cáp treo, cô còn gặp mấy đồng nghiệp cũng đến ngắm hoàng hôn, mọi người liền quyết định đi cùng nhau, xem xong hoàng hôn thì bắt taxi về cùng.
Khi về thì vừa đúng giờ ăn, trừ Lục Dĩ Ninh ra, mọi người đều đã có mặt ở nhà hàng.
Hứa Chiêu Di nghe thấy có người đang thảo luận:
“Lục tổng chưa xuống à?”
“Lục tổng không xuống được, hình như bị sốt, Đại Diệu đi xem rồi, nói là nằm trong chăn không dậy nổi.”
“Nặng vậy sao? Buổi trưa nhìn vẫn còn ổn mà.”
“Nghe nói trưa đã sốt rồi, có lẽ chiều ra ngoài lại bị lạnh nên vậy.”
Hứa Chiêu Di vừa ăn vừa hơi mất tập trung. Cô nhớ lại chiều nay Lục Dĩ Ninh suốt cả buổi đều giúp họ vác đồ, làm phiên dịch, đi lại nhanh nhẹn, rảnh rỗi còn trêu cô, nhìn chẳng ra vẻ gì là đang khó chịu hay mệt mỏi cả.
Sốt mà anh không nói, còn đi theo ra ngoài mua sắm, trách ai bây giờ?
Nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có chút áy náy. Trở về phòng nghỉ ngơi, Hứa Chiêu Di cầm điện thoại do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho anh, coi như là lịch sự, quan tâm một chút.
[Anh ổn không?]
Lục Dĩ Ninh không trả lời.
Trong khoảng thời gian gần đây, hầu như mỗi lần nhắn tin với anh, Lục Dĩ Ninh đều phản hồi ngay lập tức, chỉ có lần này là không trả lời.
Hứa Chiêu Di suy nghĩ một lúc, rồi lục trong vali lấy ra một gói miếng dán hạ sốt, lại lấy thêm một ít thuốc hạ sốt và viên ngậm, nhét tất cả vào túi áo lông vũ.
“Bối Thi Nam, tôi ra ngoài một chút, đi cửa hàng tiện lợi mua vài thứ, cậu có muốn mua gì không?”
Bối Thi Nam lúc này đang ngủ mơ màng, đầu trùm trong chăn, mếu máo trả lời: “Không cần, tôi mệt chết đi được, nhớ mang thẻ phòng theo, tôi không mở cửa cho cậu đâu…”
“Được.” Hứa Chiêu Di đáp một tiếng, cầm thẻ phòng rồi ra ngoài đi xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới khách sạn.
Dù đã có đồng nghiệp mang cơm tối và thuốc đến cho anh, Hứa Chiêu Di tự cho rằng mình hiểu tính cách của anh hơn người khác.
Lần trước khi anh sốt, anh cứng đầu chịu đựng, lần này chắc cũng sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc, càng không chịu ăn uống đầy đủ.
Hứa Chiêu Di mua cháo nóng từ cửa hàng tiện lợi về, rồi đi thẳng lên thang máy, tới trước cửa phòng anh.
May mà anh ở riêng một tầng, Hứa Chiêu Di cũng không sợ bị đồng nghiệp khác nhìn thấy.
Gõ cửa, không ai mở, cô liền gọi điện.
Quả nhiên, điện thoại bị từ chối, một lát sau, cửa phòng mở ra.
Lục Dĩ Ninh mặc áo choàng ngủ, người còn quấn thêm một chiếc chăn len màu nâu, trông hốc hác mệt mỏi, xuất hiện trước mặt Hứa Chiêu Di như vậy.
Đôi môi anh trông tái nhợt, khóe miệng hơi hếch xuống, trên gương mặt ốm yếu đó, biểu cảm duy nhất rõ ràng là giận dữ.
“Em tới làm gì?” Anh nghiêng đầu sang một bên, bất ngờ ho hai tiếng, những đầu ngón tay tái nhợt nắm chặt tay vịn cửa, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu của cơ thể.
Hứa Chiêu Di nhìn anh như vậy, bệnh rũ rượi mà vẫn cố cứng miệng, cô cũng thấy khó chịu thay cho anh.
“Là trưởng nhóm, thăm đồng nghiệp bệnh là trách nhiệm của tôi mà.” Hứa Chiêu Di lúc này cũng không muốn tranh cãi nữa, nói xong liền bước qua anh, đi thẳng vào phòng, rồi đặt từng món, cháo nóng, miếng dán hạ sốt và thuốc hạ sốt lên bàn, nhìn Lục Dĩ Ninh nói: “Vào mà uống cháo đi.”
Lục Dĩ Ninh từ từ bước vào, thuận tay đóng cửa phòng.
“Sao đột nhiên lại tốt bụng thế?”
Hứa Chiêu Di bưng cháo lên, đưa cho anh, thậm chí còn mỉm cười với anh một cái: “Rốt cuộc thì anh bị bệnh cũng vì tôi thôi mà.”
“Biết là tốt rồi.”
“Vậy thì mau uống đi.” Hứa Chiêu Di hai tay nâng chén cháo, làm động tác mời.
Lục Dĩ Ninh khẽ hừ một tiếng, cũng coi như thái độ tạm ổn.
Cuối cùng anh đưa tay nhận chén cháo, rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
Cô không biết rằng, hai lần anh bệnh gần đây đều là vì bị cô làm cho tức đến phát bệnh.
Trong khi Lục Dĩ Ninh uống cháo, Hứa Chiêu Di cũng không nhàn rỗi, lục ra nhiệt kế, sắp xếp cùng với thuốc, lại đổ vài chai nước khoáng vào ấm đun nước, cắm điện, nấu một ấm nước nóng cho anh.
Cô vừa sắp xếp xong mọi thứ, Lục Dĩ Ninh cũng vừa uống xong chén cháo.
“Sau nửa tiếng nữa đo lại nhiệt độ một lần, nếu vẫn trên 38,5 độ thì uống một viên hạ sốt, uống xong nhớ uống nhiều nước nóng, nghỉ sớm.” Hứa Chiêu Di nhắc nhở vài câu rồi định rút lui.
Lục Dĩ Ninh đứng trước ghế sofa ho hai tiếng, mắt luôn dán chặt người cô, không nói một lời nào.
Ánh mắt đó nóng rực, như muốn nuốt chửng người đối diện vậy.
Hứa Chiêu Di đột nhiên nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, cô không thể ở lại lâu hơn, vội cúi xuống dọn rác.
“Tôi giúp anh đem luôn cơm họ mang tới đi, chắc cũng đã nguội rồi.”
Đĩa cơm được đặt trên tủ đầu giường, bên cạnh còn có một chiếc hộp nhạc. Lục Dĩ Ninh quay lại, tiện tay giấu chiếc hộp nhạc đi, đúng lúc Hứa Chiêu Di bước tới dọn khay, thấy biểu cảm của anh hơi lạ, liền hỏi: “Sao vậy, anh còn muốn ăn à?”
“Không ăn.”
“Vậy để tôi dọn.” Hứa Chiêu Di cúi xuống nhấc khay lên, nhưng khi đứng dậy thì ồ một tiếng.
Bên hông tủ đầu giường là một cửa sổ khung ô, ngoài kính trong suốt là một ngọn đèn đường, những bông tuyết rơi lả tả dưới ánh sáng vàng nhạt, hòa quyện với núi tuyết phía sau, những vì sao lấp lánh và vầng trăng tròn, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp.
Hứa Chiêu Di nhìn chằm chằm.
“Cảnh ở đây thật đẹp.” Không hổ danh giá phòng cao, mới thấy được cảnh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả cảnh nhìn từ phòng của họ.
Cô cứ đứng yên lặng ở đó nhìn, khóe môi không kìm được mà khẽ cong lên, khiến anh động lòng.
Lục Dĩ Ninh cảm giác nhịp tim mình đột nhiên trở nên dữ dội, như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Hứa Chiêu Di thu hồi ánh mắt, bưng khay chuẩn bị quay người đi, Lục Dĩ Ninh bất ngờ nắm chặt cổ tay cô.
“l*m t*nh không?” Anh khàn giọng hỏi.
“Gì cơ?” Hứa Chiêu Di nhất thời chưa kịp phản ứng, khay trong tay rơi xuống đất.
Cô vội cúi xuống thu dọn, cả người lại mơ hồ rối loạn, tim đập dồn dập va mạnh vào lồng ngực, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy bật ra ngoài.
Lục Dĩ Ninh cũng vậy, anh thậm chí còn chẳng đợi nhắc lại lần nữa, trực tiếp kéo cánh tay Hứa Chiêu Di, lôi cô đứng dậy, đẩy ngã xuống giường.
“Khay còn chưa dọn-”
“Không cần lo.”
Anh lập tức đè lên người cô, gần như khiến cô nghẹt thở. Đôi tay nóng rực nâng lấy gương mặt cô, ngón cái giữ chặt cằm, rồi chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ mọng mê người.
Ánh mắt hai người giao nhau, hình bóng của đối phương in rõ trong mắt, nóng bỏng, không còn đường lùi.
Ngay sau đó, nụ hôn của anh hạ xuống, từng chút một rơi trên xương quai xanh mảnh mai của cô, hàm răng nhẹ nhàng ngậm lấy, để lại từng dấu hồng hồng, in trên làn da trắng mịn không tì vết, nhìn có chút mờ ám, rực rỡ, mê loạn.
Lục Dĩ Ninh từ phía dưới trườn lên, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước ở khóe môi, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào cô, rồi lập tức đưa tay luồn vào khe gối, mò ra một cái bao cao su.
“Được không?”
Giọng anh khàn đặc đến mức gần như không thành tiếng.
Vừa nói, khóe môi anh vừa hiện lên nụ cười lười nhác mang chút lưu manh, dùng răng mạnh mẽ cắn mở, rồi bá đạo đặt vào lòng bàn tay cô.
Khoảng cách gần đến mức, ngay cả hơi thở nóng bỏng của cả hai cũng quấn lấy nhau.
Hứa Chiêu Di đứt quãng theo nhịp anh, “Anh, anh sao lại có…”
Lục Dĩ Ninh cúi đầu hôn cô, từ trán đến chóp mũi, rồi tới đôi môi, vừa hôn vừa nói: “Chuẩn bị cho em, cho chúng ta.”
Sau đó, Hứa Chiêu Di hoàn toàn chìm đắm.
Hai người đã làm bốn lần, kéo dài cho đến tận nửa đêm. Lần cuối cùng là ở trong bồn tắm, Hứa Chiêu Di tr*n tr** nằm úp người lên thành bồn, bị anh giữ chặt eo từ phía sau.
Cô nhìn thấy tuyết trắng trước mắt tựa như một tấm màn mỏng dần dần phủ lên mình, trong cơn mê man, cô như biến thành một bông tuyết, chậm rãi tan vào thế giới trắng xóa ấy.
Không biết đã qua bao lâu, Hứa Chiêu Di bị Lục Dĩ Ninh vớt lên khỏi nước, rồi lại được anh bế trở về bồn tắm. Lục Dĩ Ninh đích thân giúp cô rửa sạch cơ thể, sau đó bế cô trở lại giường.
Quả nhiên, ra mồ hôi đúng là có hiệu quả thần kỳ, lúc này Lục Dĩ Ninh nhẹ nhàng như én, thân thể khoan khoái, vừa đo nhiệt độ thì cơn sốt cũng đã hạ.
Tắt đèn, hai người chui chung vào một cái chăn, Lục Dĩ Ninh ôm lấy eo cô, kéo cơ thể cô áp sát vào mình.
Hứa Chiêu Di đã mệt đến mức ngủ mê man, gương mặt đỏ bừng vùi trong ngực anh, cổ và trước ngực chi chít toàn là dấu hôn anh để lại.
Lục Dĩ Ninh khẽ cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, thỏa mãn thở ra, lần l*m t*nh này khiến anh thấy thỏa mãn hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Hứa Chiêu Di tỉnh dậy vào lúc bốn giờ sáng, bị cơn đau rát đánh thức, chút lý trí cuối cùng nhắc cô tuyệt đối không thể qua đêm ở đây, phải trở về phòng mình trước khi trời sáng.
Cô đã phải cố gắng hết sức mới có được chút thành tựu nhỏ bé như hôm nay, cô không muốn bị người khác hiểu lầm là dựa vào thủ đoạn không đứng đắn để leo lên giường mà có được.
Anh có thể phủi mông về trụ sở, không bị ảnh hưởng gì, vẫn có thể thăng chức, tiền đồ rộng mở. Nhưng cô thì khác, cô vẫn phải tiếp tục ở lại đây mà phấn đấu, cô rất cần công việc này, hoàn toàn không chịu nổi áp lực dư luận nhơ nhuốc như thế.
Hứa Chiêu Di gắng gượng chống đỡ thân thể yếu ớt mà ngồi dậy, anh vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say.
Ánh trăng Hokkaido rọi xuống gương mặt anh, khiến hàng mày đôi mắt trông càng thêm lạnh lùng, hoàn toàn không thể liên tưởng tới gã mất kiểm soát vừa rồi suýt chút nữa khiến cô chết ngạt.
Hứa Chiêu Di lặng lẽ chửi thầm trong lòng một tiếng, mẹ kiếp.
Khi đứng dậy rời đi, cô vẫn không quên nhẹ nhàng quét sạch những mảnh sứ vỡ trên sàn, mang theo rác rời khỏi phòng anh.
Hứa Chiêu Di lặng lẽ trở về phòng mình, nhanh chóng thay một chiếc áo len cổ lọ. May mà cô đã mang theo mấy chiếc áo cổ lọ, thật đúng là tạ ơn trời đất.
Cô lại ngủ thêm hơn hai tiếng nữa, trời đã sáng.
Sáng sớm, Lục Dĩ Ninh xuống lầu, tinh thần sảng khoái.
Anh đến nhà ăn tự chọn lấy bữa sáng, mọi người lần lượt đến hỏi thăm, Lục Dĩ Ninh tâm trạng tốt, hiếm khi lần lượt đáp lại, thậm chí còn mang theo chút ý cười.
Chỉ là, không thấy Hứa Chiêu Di đâu.
Không biết cô đã lén rời đi từ lúc nào, chắc cũng không quá sớm, hôm qua kết thúc thì đã là nửa đêm rồi.
Trong lòng Lục Dĩ Ninh âm thầm chế giễu cô nhát gan, lại xen lẫn chút cưng chiều, đoán chắc cô đã mệt lử rồi, giờ còn đang ngủ bù, nên anh cũng không nhắn tin quấy rầy.
Lục Dĩ Ninh ngồi một mình ở góc cạnh cửa sổ sát đất, ăn sáng. Chưa được bao lâu, liền có đồng nghiệp bước đến báo cáo tình hình.
“Lục tổng, quản lý Hứa bị ốm rồi, hôm nay phải nghỉ ngơi, không thể đi Asahikawa cùng chúng ta. Giám đốc Diêu nói những việc dẫn đoàn tiếp theo giao cho anh Lý phụ trách, bảo tôi qua xin ý kiến của ngài.”
“Bị ốm?”
“Vâng, nói là bị trẹo chân, còn hơi cảm nhẹ. Giám đốc Diêu đã giúp cô ấy gia hạn tiền phòng, để cô ấy ở lại khách sạn nghỉ ngơi hôm nay, xem tình hình thì ngày kia đi Noboribetsu hội họp với mọi người, hoặc trực tiếp về Sapporo.”
Lục Dĩ Ninh gật đầu: “Vậy à, thế thì mọi người tự chú ý an toàn. Nhân tiện nói với giám đốc Diêu một tiếng, gia hạn tiền phòng cho tôi luôn, bên tôi còn mấy việc khẩn cấp cần xử lý.”
Đợi người kia rời đi, Lục Dĩ Ninh liền nhắn tin cho Hứa Chiêu Di: [Bị trẹo chân? Cảm à?]
Hứa Chiêu Di vừa mới khóc với Bối Thi Nam xong một trận, sáng nay tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đứng còn không nổi.
Chỗ đó đau như bị lửa đốt, dù có vịn bàn thì hai chân vẫn run lẩy bẩy, bước một bước cũng khó chịu vô cùng, thật sự là đau đến mức chịu không nổi!
Cái đồ khốn nạn Lục Dĩ Ninh này! Anh thì thoải mái rồi, còn mọi đau đớn đều để cô gánh hết.
Nghĩ đến việc không thể đi Asahikawa, không thể đi Biei, cũng không thể đi hồ Toya, cô lại bật khóc. Thế thì đến Hokkaido còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Nhưng nguyên nhân thì lại không thể nói ra, chỉ có thể vừa khóc vừa kể với Bối Thi Nam rằng mình đêm qua về phòng thì bị trượt ngã trên tuyết, kết quả là trẹo chân, còn bị cảm nữa, chắc là không thể đi cùng đoàn được rồi… Thật sự tức muốn chết.
Đúng lúc đó, tin nhắn của Lục Dĩ Ninh gửi tới.
Hứa Chiêu Di tức muốn nổ tung: [Anh nói xem?]
Rồi trực tiếp ném điện thoại xuống giường.
[Rốt cuộc là đau chỗ nào?] Lục Dĩ Ninh cau mày nhắn lại.
[Đâu đâu cũng đau! Tay đau, chân đau, ngực đau, họng đau, đầu cũng đau, tất cả đều là công lao của anh cả!]
Anh còn hỏi nữa chứ!
Hứa Chiêu Di hoàn toàn kiệt sức, nằm bẹp như xác chết trên giường, miệng lẩm bẩm nguyền rủa Lục Dĩ Ninh chết đi.
Mũi cô cũng hơi nghẹt lại: [Biết mình bị sốt mà còn cố ý lây sang cho tôi!]
Thật không hiểu sao lại có người xấu đến mức này!
Thật sự là quá đáng.
Lục Dĩ Ninh ngồi trong nhà ăn, nhắn tin cho Lạc Dặc Châu hỏi anh ta có biết ở Nhật chỗ nào bán thuốc giảm đau, loại nào hiệu quả nhất.
[? Đau chỗ nào?] Lạc Dặc Châu nhắn lại.
[*m đ**, có thể bị rách.]
Lực đạo thì anh rõ, tối qua quả thực có chút không khống chế được, giữa chừng cũng phát hiện có chút máu, nhưng lúc đó máu nóng dồn lên, đang cao trào nên không để ý.
[Đờ mờ, vẫn là cậu biết chơi.]
[Hỏi cậu thuốc gì.]
[Ông đây đâu phải phụ nữ, biết cái quái gì.]
[Không phải cậu hay sang Nhật tán gái à, không biết hỏi à?]
[…]
Công tử Lạc đúng là có nghĩa khí, chưa tới mấy phút đã gửi lại ảnh chụp màn hình do một em gái Nhật gửi cho.
Lạc Dặc Châu biết anh đang sang Nhật đi team building, ‘mũ đỏ’ cũng ở đó, nên đã đoán ra được vài phần, đắc ý: [Muốn cảm ơn tôi thế nào?]
Lục Dĩ Ninh không thèm đáp, liếc qua nội dung và địa chỉ trên ảnh chụp màn hình rồi lập tức lên đường tới hiệu thuốc.