Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 35

Chương 35

 

Chuyển ngữNhư Huỳnh

 

 

Đại Diêu dường như đã nhìn ra được chút manh mối. Ông ta là người tinh ranh đến mức nào chứ? Lăn lộn nơi công sở bao nhiêu năm, sớm đã trở thành một lão cáo già, bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán ý người đâu phải rèn luyện vô ích.

Hôm đầu tiên mới đến, trong buổi tụ tập, Lục tổng cũng tỏ ra như vô tình mà ngồi ngay bên cạnh Hứa Chiêu Di, làm gì có nhiều sự trùng hợp như thế chứ?

Nghi ngờ mà mấy hôm nay Đại Diêu vẫn giữ trong lòng, bỗng chốc như được giải thích rõ ràng. Ông ta vừa trầm ngâm vừa đầy ẩn ý liếc nhìn Hứa Chiêu Di một cái, trong lòng quả thật có chút kinh ngạc.

Cũng phải nói, có vài người đúng là giấu nghề thật đấy!

Đúng lúc này, Bối Thi Nam bưng khay thức ăn vừa quay lại, chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Hứa Chiêu Di, Đại Diêu bỗng nảy ra ý, giơ tay gọi cô ấy đến chỗ mình.

“Lại đây, Bối Bối, ngồi cạnh tôi ăn đi, tiện thể dạy tôi cái app chụp ảnh làm đẹp này dùng thế nào. Sáng nay mấy người chẳng phải chê tôi chụp xấu sao?”

Bối Thi Nam: “Ok!”

“Bối Bối!” Hứa Chiêu Di vội vàng gọi một tiếng, nhưng không kịp ngăn, Bối Thi Nam đã ngồi phịch xuống cạnh Đại Diêu.

Hứa Chiêu Di vốn còn cố ý chọn cho hai người họ một chỗ ở góc khuất, giờ thì hay rồi, góc đó chỉ còn lại cô và Lục Dĩ Ninh.

Hứa Chiêu Di thật sự tức điên, không nhịn nổi nữa, liền hỏi thẳng anh: “Anh có phải cố tình không cho tôi ăn yên ổn không?”

Dù sao lúc này mọi người cũng đã bắt đầu ăn, chẳng ai chú ý đến động tĩnh bên này nữa.

Lục Dĩ Ninh thì lại ung dung cầm đũa, nhàn nhạt đáp một câu: “Anh có khâu miệng em lại đâu.”

“Anh làm gì mà cứ phải ngồi đối diện tôi thế?”

“Không thì sao? Anh bị cảm, lỡ lây cho người khác thì sao?”

Hứa Chiêu Di sững sờ. Nghe xem, đây là lời con người nói à?

“Vậy nghĩa là tôi không phải người sao? Tôi thì không sợ bị lây à?”

“Đừng quên anh bị cảm là vì ai.” Lục Dĩ Ninh dừng một chút, nhìn cô, bỗng mỉm cười đầy ẩn ý: “Hơn nữa, sớm muộn gì em cũng sẽ bị anh lây thôi.”

“…”

Hứa Chiêu Di cúi đầu ăn, thật sự chẳng muốn nói thêm một chữ nào với anh, chỉ mong ăn nhanh cho xong rồi đi.

“Ăn chậm thôi, ai giành với em đâu.”

Hứa Chiêu Di giả vờ không nghe thấy, ba bốn miếng đã giải quyết xong bát mì, quay đầu gọi Bối Thi Nam: “Bối Bối, tôi ăn xong rồi, cậu xong chưa?”

“Hả, nhanh vậy? Tôi vẫn chưa mà.”

“Không sao, vậy tôi ra ngoài đợi cậu nhé, cứ từ từ ăn, không cần vội, ăn xong rồi mình đi.”

“Đi đâu?” Lục Dĩ Ninh hỏi.

Hứa Chiêu Di không muốn trả lời, đứng dậy đeo túi, nhưng không ngờ câu này lại bị Bối Thi Nam nghe được.

Bối Thi Nam lập tức nhiệt tình vẫy tay với Lục Dĩ Ninh, lớn tiếng nói: “Lục tổng, chiều nay bọn tôi định đi dạo mua sắm, anh đi cùng nhé! Tiện thể bọn tôi không giỏi tiếng Anh lắm, anh giúp bọn tôi làm phiên dịch luôn!”

Đại Diêu đứng bên cạnh khẽ ôi chao một tiếng, thầm nghĩ, bà cô tổ tông này đúng là gan to, dám đưa ra yêu cầu như vậy.

Hứa Chiêu Di sợ Lục Dĩ Ninh đồng ý, vội vàng cướp lời trước: “Không không không, không cần phiền anh đâu, bọn tôi có ứng dụng dịch trên điện thoại, tiện lắm.”

Nhưng Lục Dĩ Ninh chỉ hơi mỉm cười, nói: “Không phiền, sáng nay tôi cũng chưa ra ngoài, chiều ra ngoài dạo một vòng, vậy thì cùng đi nhé.”

Bối Thi Nam: “Tuyệt quá!”

Hứa Chiêu Di: “…”

Hứa Chiêu Di thật sự không hiểu sao buổi chiều hai chị em thân thiết đi chơi riêng, cuối cùng lại biến thành ba người.



Phố thương mại tràn ngập đủ loại cửa hàng đẹp mắt, từng tiệm một san sát nhau, người qua lại đông đúc, náo nhiệt. Không biết có phải vì sắp đến Tết hay không, mấy ngày nay chỗ nào khách du lịch cũng đặc biệt đông.

Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam đi phía trước, y như hai củ khoai nhỏ chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn, hết wow tiếng này đến wow tiếng khác, thấy cửa hàng nào cũng cảm thấy mới lạ, bất kể bán gì cũng phải chen vào xem.

Lục Dĩ Ninh thì cứ lặng lẽ đi theo sau hai người.

“Wow, cái ly kia đẹp quá! Mau lại xem.” Bối Thi Nam hưng phấn kéo Hứa Chiêu Di chen vào một cửa hàng bán đồ thủy tinh pha lê.

Ngay cửa tiệm là một tủ trưng bày khổng lồ, bên trên bày đầy những món đồ pha lê đủ màu sắc, dưới ánh nắng chiếu vào, phản xạ ra những tia sáng rực rỡ, lung linh vô cùng.

Bối Thi Nam chọn vài chiếc vòng tay pha lê đặt trong lòng bàn tay, quay sang hỏi Hứa Chiêu Di: “Di Di, cậu thấy cái nào đẹp hơn?”

Hứa Chiêu Di chỉ vào một chiếc màu tím nói: “Cái này.”

Cửa hàng vẫn khá đông, Hứa Chiêu Di sợ bị Bối Thi Nam lạc mất, nên nắm tay cô ấy, đồng thời vô thức ngoái đầu nhìn lại.

Thấy Lục Dĩ Ninh từ phía sau ung dung tiến lên, ánh mắt liên tục quét tìm bóng dáng hai cô gái trong cửa hàng, lập tức khiến cô nổi da gà.

Cảm giác thật sự rất lạ.

Cuối cùng Lục Dĩ Ninh cũng len qua dòng người đông đúc, đến bên Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam.

Anh nhìn thấy Bối Thi Nam mua khá nhiều vòng tay pha lê, dường như con gái đều đặc biệt yêu thích những món đồ đủ màu sắc như thế, nhưng Hứa Chiêu Di thì chẳng mua gì.

“Cậu không mua à?”

Hứa Chiêu Di lắc đầu: “Không mua, không đáng, ở Trung Quốc, Nghĩa Ô có đầy.”

Trước khi ra ngoài, Hứa Chiêu Di đã tự đặt ra quy tắc, tuyệt đối không tiêu hoang, tuyệt đối không mua quà lưu niệm ở các điểm tham quan, nếu mua cũng chỉ mua những thứ thiết thực. Loại vòng tay pha lê này, cô chỉ xem cho biết thôi.

“Không mua thì ra đây làm gì?” Lục Dĩ Ninh nhíu mày, tiện tay nhặt một chiếc vòng xem giá, cũng không đắt, đến tiền lẻ này mà cũng tiếc sao?

“Chỉ xem thôi có sao đâu?” Hứa Chiêu Di quay mặt sang một bên, bỗng thấy vô cùng ấm ức.

Khi Bối Thi Nam đi trả tiền, cô quay lại, đối diện với Lục Dĩ Ninh, lấy hết can đảm, nghiêm túc chất vấn anh: “Sao hôm nay anh cứ liên tục gây sự tôi vậy? Chỉ vì hôm qua tôi không gửi cho anh… cái đó à!”

Lục Dĩ Ninh vốn còn định trêu cô thêm, hỏi ‘cái đó’ là cái gì, nhưng nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, anh liền nương tay.

Anh hơi cúi đầu, lại gần tai cô, khẽ ừ một tiếng, nói: “Vậy tối nay gửi cho anh ‘cái đó’, mai anh sẽ không gây sự nữa, được chứ?”

“Hoặc tối nay xem trực tiếp cũng được.”

“Anh!” Hứa Chiêu Di gần như tức muốn nổ tung.

Ngay lúc đó, Bối Thi Nam thanh toán xong, bưng một túi lớn đồ đi tới.

“Mua xong rồi, đi thôi. Còn có quà nhỏ cho cậu nữa nè.” Cô ấy đặt tay lên vai Hứa Chiêu Di.

Hứa Chiêu Di chỉnh lại tâm trạng, quay đầu cười với cô ấy: “Cảm ơn Bối Bối.”

“Không có gì đâu.” Bối Thi Nam bỗng quay sang nhìn Lục Dĩ Ninh, nói: “Lục tổng, anh giúp tôi cầm túi chút được không? Nặng quá.”

“?” Lục Dĩ Ninh hai tay nhét túi, mặt hiện rõ vẻ tôi không nghe nhầm chứ?

Bối Thi Nam mỉm cười: “Được không, Lục tổng? Con trai và con gái đi dạo phố vốn nên là con trai cầm túi cho con gái ấy, gọi là phong độ đàn ông, Lục tổng, anh mà không có phong độ đàn ông thì sao được?”

Hứa Chiêu Di vừa nãy còn đang giận, trong lòng giận đến muốn cắn răng, cảm thấy thế giới này chẳng ai trị được anh, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nín nhịn, bỗng nhiên lại muốn cười.

Nhưng Bối Thi Nam có lẽ thật sự đánh giá thấp Lục Dĩ Ninh, Hứa Chiêu Di nghĩ thầm, người này bảo đảm có thể mở miệng nói một câu kiểu ‘tôi không có phong độ đàn ông, phong độ đàn ông cái gì’ thật cũng nên.

“Thôi được, để tôi cầm đi, Bối Bối.” Hứa Chiêu Di chủ động nói, nào ngờ Lục Dĩ Ninh lại nhanh một bước, đưa tay chộp lấy túi xách trong tay Bối Thi Nam, giọng nhạt nhẽo nói: “Đi thôi.”

“Cảm ơn Lục tổng!” Bối Thi Nam từ phía sau nháy mắt với Hứa Chiêu Di, cả người thoải mái hẳn ra: “Đi thôi!”

Hứa Chiêu Di thì thầm với cô ấy: “Cậu gan thật đấy, dám sai bảo anh ta, không sợ anh ta quay lại gây khó dễ à?”

“Không sợ, hehe.” Bối Thi Nam hoàn toàn tin chắc nam thần là tự nguyện, nhưng chủ đề này cô ấy không muốn nói nhiều, chỉ vui vẻ, kéo tay Hứa Chiêu Di cười bí mật: “Đi đi đi, chúng ta đi xem bảo tàng hộp nhạc!”

Bảo tàng hộp nhạc mà Bối Thi Nam nói là một tòa nhà gạch xây từ thời Minh Trị, trước cửa có chiếc đồng hồ hơi nước lớn nhất thế giới, cứ mười lăm phút sẽ phun hơi một lần.

Bên trong bảo tàng có hàng ngàn loại hộp nhạc đủ kiểu, không chỉ bán hộp nhạc mà còn là điểm check-in cho khách du lịch, nhiều khách đến còn chụp ảnh bên ngoài.

Trước đó, khi Hứa Chiêu Di làm kế hoạch tham quan, cô đã rất thích nơi này.

Hai người trước tiên chụp hai tấm selfie thật vui vẻ trước chiếc đồng hồ hơi nước.

Bối Thi Nam vừa đến đây là lập tức bật chế độ mua mua mua, thấy thích là cho ngay vào giỏ.

Hứa Chiêu Di vốn chỉ định xem chơi cho vui, nhưng không ngờ hộp nhạc ở đây đẹp đến mức mỗi chiếc đều tinh xảo vô cùng. Thêm nữa, giá trung bình chỉ khoảng hai trăm tệ, không quá đắt, trong lòng cô liền có chút rung động.

Thế là vừa xem vừa bị thu hút vào một chiếc hộp nhạc, hình hai chú thỏ ngồi trên xe hoa. Mỗi hộp nhạc đều phát những bản nhạc khác nhau, bản nhạc của chiếc xe hoa thỏ này Hứa Chiêu Di lại cực kỳ thích.

Cô cứ tưởng hộp nhạc này chỉ khoảng hai trăm tệ, nào ngờ nhìn giá mà sợ hết hồn, tận bảy tám trăm tệ! Hỏi nhân viên mới biết, hóa ra đây là sản phẩm độc bản, trong cả cửa hàng không còn chiếc thứ hai.

Bảy tám trăm tệ? Chỉ đủ mua một vé máy bay về nhà vào mùa thấp điểm. Hứa Chiêu Di do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không mua, cẩn thận đặt hộp nhạc trở lại chỗ cũ.

Lục Dĩ Ninh cũng đi dạo quanh một vòng, lúc ra về theo ánh mắt Hứa Chiêu Di liếc nhìn chiếc xe hoa thỏ đó.

Suốt cả buổi chiều, Hứa Chiêu Di và Bối Thi Nam đã ghé rất nhiều nơi để check-in, đầu tiên đi dạo quanh phố thương mại, sau đó đến Bắc Nhất Tiêu Tử, rồi tiếp tục check-in ở Lục Hoa Đình, Bắc Quả Lâu, cuối cùng quay về chiếc đồng hồ hơi nước.

Trước khi rời đi, hai người ghé một cửa hàng nhỏ chọn mua cà phê hạt và kẹo. Hứa Chiêu Di bình thường khá tiết kiệm trong chi tiêu, không tùy tiện mua sắm, nhưng quà lưu niệm cô nhất định phải mua, vì phải tặng bạn bè.

Cô dự định tặng cho Lâm Lâm và Đại Phi, đồng thời muốn tặng một phần cho Chiêm Nguyên.

Chiêm Nguyên sau khi đi Tây Tạng còn đặc biệt gửi bưu thiếp cho cô, với Hứa Chiêu Di, nhận được bưu thiếp từ nơi cách xa nghìn dặm là một điều thật sự lãng mạn.

Dù Hứa Chiêu Di cũng muốn viết một tấm bưu thiếp gửi lại Chiêm Nguyên, nhưng anh ấy ở không cố định, chẳng biết khi bưu thiếp tới anh ấy đã rời Tây Tạng chưa, nên sau khi suy nghĩ, cô quyết định chọn một món quà lưu niệm gửi cho anh ấy.

Tất cả đều là những món quà nhỏ mà cô tỉ mỉ chọn trong lúc đi chơi ở các điểm du lịch, trong đó còn có cả lá bùa may mắn xin ở đền Hokkaido vào ngày đầu tiên ở Sapporo.

Lại đến một cửa hàng bán đũa, ở đây còn có dịch vụ khắc chữ lên đũa.

Hứa Chiêu Di chọn lựa rất cẩn thận, Lục Dĩ Ninh đứng bên cạnh hỏi: “Không phải em hà tiện từng đồng à, sao giờ lại chịu bỏ tiền rồi?”

“Tôi mua cho người khác, đâu phải cho mình.”

“Cho ai?”

“Cho thần tượng của tôi, Chiêm Nguyên.” Hứa Chiêu Di chẳng ngại gì mà nói thẳng.

“Tôi muốn tặng một đôi đũa cho thần tượng, như vậy mỗi lần anh ấy ăn cơm sẽ nhớ tới tôi.”

Lục Dĩ Ninh nghe thấy cái tên này thì mặt lập tức sầm lại, im lặng nhìn chằm chằm cô chọn đồ.

Một vẻ mặt như sắp bị chọc tức đến chết, nhưng Hứa Chiêu Di không hề hay biết, cô chẳng thèm nhìn anh.

Chẳng bao lâu, Bối Thi Nam bước tới, hỏi cô chọn xong chưa, rồi cũng hỏi Lục Dĩ Ninh một câu: “Lục tổng, anh không mua à?”

“Không mua, tôi chẳng có ai để tặng, cũng không có cái sở thích kỳ quặc là muốn người ta nhớ tới mình mỗi khi ăn cơm.”

Hứa Chiêu Di bĩu môi, tiếp tục cúi đầu chọn đũa.

“Ồ.” Không biết Bối Thi Nam có phải cố ý hay không, bỗng nói thêm một câu: “Ờm, tôi có thể hỏi nhỏ một câu được không Lục tổng, anh với An Nhĩ… chia tay rồi à?”

Hứa Chiêu Di phì cười thành tiếng.

Lục Dĩ Ninh mặt đen như mực, lập tức ném túi đồ nặng trịch lên người Bối Thi Nam.

“Tự mà xách.” Nói xong quay người bỏ đi.

Bối Thi Nam kêu lên một tiếng trời ơi. Hứa Chiêu Di thấy Lục Dĩ Ninh bỏ đi thì thầm nghĩ tốt quá! Cuối cùng cũng đuổi được anh rồi. Lục Dĩ Ninh đi một mạch không quay lại,  về thẳng khách sạn.

Hứa Chiêu Di liền cùng Bối Thi Nam vui vẻ lên núi Tengu ngắm hoàng hôn, tận hưởng trọn vẹn thế giới hai người ~

Bình Luận (0)
Comment