Chương 42
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Trong năm vừa qua, Hứa Chiêu Di đạt thành tích công việc nổi bật, doanh số bán hàng xuất sắc, thúc đẩy doanh thu khu vực phụ trách tăng trưởng, vượt chỉ tiêu đã đề ra.
Cô chú trọng mối quan hệ với các chủ cửa hàng, khiến mức độ hài lòng của họ rất cao. Đồng thời tâm huyết xây dựng đội ngũ, tạo ra bầu không khí hài hòa, giúp các thành viên phát triển năng lực đáng kể.
Dựa trên những thành tích trên, Hứa Chiêu Di trong đánh giá tổng hợp cuối năm đã xếp hạng nhất bộ phận, dưới sự xét duyệt nghiêm ngặt của trụ sở, cô nổi bật giữa nhiều nhân viên xuất sắc, và đã thăng chức thành trưởng phòng bộ phận vận hành chi nhánh Liên Hoa, Lộ Thành một cách thuận lợi ~
[Chúc mừng! Chúc mừng!] Các đồng nghiệp liên tục gửi lời chúc mừng cô.
Lục Dĩ Ninh cũng nhắn tin chúc mừng cô.
[Có mời anh đi ăn không?]
[Được thôi! Anh muốn ăn gì?]
[Em quyết định đi, tan làm đợi anh nhé.]
Hứa Chiêu Di vui sướng khôn xiết, cất điện thoại và bắt đầu thu dọn chỗ làm. Dù lưu luyến không gian nhỏ đã gắn bó, nhưng để tiện công việc, cô vẫn phải chuyển sang văn phòng lớn của Đại Diêu.
Bối Thi Nam không nỡ để cô đi, ôm lấy cánh tay cô dính sát vào mình, nói:
“Cậu đi rồi, muốn tám chuyện thì làm sao đây?”
“Tập trung ở phòng trà?”
“Chỗ lấy chuyển phát nhanh?”
“Được luôn!”
Hứa Chiêu Di vui vẻ tạm biệt Bối Thi Nam, rồi ôm theo laptop cùng đồ dùng văn phòng của mình, hừng hực khí thế bước vào giai đoạn mới của cuộc đời.
Thực ra, theo lời Lục Dĩ Ninh, chỉ là một trưởng phòng nhỏ thôi, còn không bằng một quan chức hạng vặt, nên cũng chẳng có gì to tát cả. Chỉ khác là phân công công việc không còn rườm rà như trước, thêm vào đó là một trách nhiệm lớn hơn trên vai.
Nhiệm vụ chính bây giờ là hỗ trợ lãnh đạo xác định mục tiêu vận hành theo từng giai đoạn, chịu trách nhiệm thực thi chiến lược vận hành tổng thể, thúc đẩy chiến lược đi vào thực tế, điều phối các hoạt động marketing, tích hợp các nguồn lực,… Nói tóm lại, Đại Diêu yên tâm, đặc biệt tin tưởng cô, gần như muốn giao toàn bộ công việc trong tay cho cô.
Không còn phải phụ trách khu vực cố định nữa, nhân viên mới của bộ phận – tiểu Đỗ, đã hoàn thành tốt kỳ thử việc và chính thức đi làm. Khu B2 nhà hàng mà Hứa Chiêu Di từng phụ trách giờ chính thức giao cho tiểu Đỗ.
Hứa Chiêu Di có chút lưu luyến, nên dẫn tiểu Đỗ xuống lầu, giới thiệu cậu với các cửa hàng, đồng thời nhắc cậu chú ý từng điểm cần thiết của từng cửa hàng.
“Chủ cửa hàng này họ Châu, gặp thì cứ gọi Châu tổng là được. À, cửa hàng này thường trả tiền thuê muộn một tuần, nhưng chắc chắn sẽ trả, không vấn đề gì. Khi đó em chú ý một chút là được.”
Hứa Chiêu Di dẫn tiểu Đỗ đi từng cửa hàng. Ra khỏi cửa hàng này, họ sang cửa hàng tiếp theo, một cửa hàng kem. Trước khi vào, Hứa Chiêu Di giới thiệu:
“Đây là cửa hàng nhượng quyền SweetFrosty, chắc không cần nói nhiều nhỉ? Em chắc chắn đã từng ăn rồi. Chỉ là hơi đắt thôi, chất lượng thì tuyệt vời.”
Cô cười rồi tiếp tục: “Quản lý cửa hàng này là một chị cực kỳ xinh đẹp, tính cách lại rất dễ thương, đi, vào trong gặp chị ấy.”
Cả buổi chiều, Hứa Chiêu Di bận rộn cùng tiểu Đỗ. Cuối cùng, họ đến gặp chú Ngũ. Nghe tin cô thăng chức không còn phụ trách tầng này, chú Ngũ vừa tiếc nuối vừa thực lòng mừng cho cô.
Ông chuẩn bị một phần bánh ngọt tinh tế cho cô và tiểu Đỗ. Tiểu Đỗ từ chối lịch sự, kiên quyết không nhận quà từ chủ cửa hàng, nhưng Hứa Chiêu Di lại nhận, còn khoác tay chú Ngũ, cười tươi nói:
“Không sao đâu, của người khác không lấy, nhưng của chú Ngũ thì chắc chắn phải nhận, ai bảo chú Ngũ thương chúng ta nhất cơ chứ.”
Ra khỏi tiệm chú Ngũ, Hứa Chiêu Di mới nói với tiểu Đỗ:
“Thực ra trên đời không phải chuyện gì cũng đen trắng rõ ràng, quy tắc cũng không cứng nhắc. Gặp trường hợp thế này, nếu em không nhận, trong lòng đối phương sẽ nghĩ sau này công việc giữa hai bên sẽ có khoảng cách. Miễn là không phải vật giá trị lớn, và không vi phạm kỷ luật, chúng ta có thể nhận một cách thích hợp. Vừa để đối phương yên lòng, vừa là phép xã giao.”
“Vào những lúc thích hợp, chúng ta cũng có thể đến cửa hàng chăm sóc kinh doanh của họ một chút, mua vài món đồ giá trị tương đương để thăm hỏi. Nếu họ gặp khó khăn, chủ động giúp họ nghĩ cách giải quyết. Dĩ nhiên không phải để mình đi cửa sau đâu, trong công việc, với bất kỳ cửa hàng nào, chúng ta phải đối xử công bằng. Chỉ cần nằm trong phạm vi trách nhiệm, đều phải tận tâm giúp đỡ. Nói thẳng ra, làm bộ phận vận hành, công việc chính của chúng ta là phục vụ, mục đích cuối cùng là để cửa hàng và khách hàng công nhận và hài lòng với chúng ta. Vì vậy em phải nhớ, chỉ khi chúng ta thật lòng đối đãi người khác, mới nhận được tấm lòng chân thành từ họ.”
Tiểu Đỗ nghe xong gật gù lia lịa, còn liên tục vỗ ngực hứa với Hứa Chiêu Di: “Yên tâm đi, chị trưởng phòng, em sẽ làm tốt mà.”
Hứa Chiêu Di sững lại một lát, vẫn chưa quen với cách gọi này, hơi ngại ngùng nói: “Gọi chị là chị Di Di đi, nghe thoải mái hơn.”
“Được rồi chị Di Di, thật ra em cũng thích gọi chị như vậy hơn.” Tiểu Đỗ cười hì hì, xoa gáy, “Thế chị Di Di, tối nay em muốn mời chị đi ăn, chị có tiện không? Em thấy tầng năm có quán lẩu mới mở, nhìn khá ổn…”
“Không được rồi.” Hứa Chiêu Di từ chối ngay, gương mặt lóe lên một chút ửng hồng.
Tiểu Đỗ cười, cố tình trêu chọc ồ một tiếng, bạo dạn trêu cô: “Chị Di Di đã hẹn bạn trai rồi hả?”
“Không không, không có, không phải đâu.” Hứa Chiêu Di thấy mình hơi nhát, thực ra có gì phải ngại thừa nhận đâu? Dù có thừa nhận, người khác cũng không biết bạn trai cô là ai, nhưng cô lại không hiểu sao bỗng nhiên lại ngại thừa nhận.
Khi chuẩn bị tan làm, Hứa Chiêu Di chợt nhớ tới gợi ý của tiểu Đỗ, nghĩ ăn lẩu cũng hay, liền nhắn tin cho Lục Dĩ Ninh hỏi có muốn đi ăn lẩu cùng không.
[Có thể.]
Hứa Chiêu Di vốn không định ăn ở quán lẩu mới mở kia, quán mới khai trương đông khách như vậy, trời mới biết liệu có bị đồng nghiệp bắt gặp hay không! Vì thế cô lại do dự hỏi anh:
[Vậy mình về nhà ăn lẩu được không…]
[Em có thể tự nấu!] Dù sao nấu lẩu cũng chẳng có gì khó, chỉ cần mua đủ nguyên liệu và gia vị là được.
[Được.] Lục Dĩ Ninh chẳng có ý kiến gì.
[Nhưng nhà anh không có nồi nấu lẩu.] Anh lại nhắn tiếp.
[Không sao, nhà em có, đến nhà em ăn nhé~]
Hứa Chiêu Di vui mừng khôn xiết, đây cũng là lần đầu tiên cô mời Lục Dĩ Ninh đến nhà mình. Dù chỉ là căn phòng trọ rẻ tiền, nhưng cô vẫn thấy phấn khích.
[Vậy tan làm em đi mua nguyên liệu trước!]
Trong lòng Lục Dĩ Ninh khẽ cười một, ngốc thật, rồi cất điện thoại, tiếp tục bàn với Trần Sa về dự án nâng cấp trung tâm thương mại trong năm tới. Tham vọng của anh rất lớn, từ sau lần đi tham quan Trung Hoàn về, anh đã nung nấu ý định biến Liên Hoa trở thành cột mốc mới của Lộ Thành.
Hứa Chiêu Di cầm danh sách nguyên liệu đến siêu thị Greenfield. Vì là cô mời nên quyết định hào phóng một chút, không ngại đắt, rau và thịt đều chọn hàng nhập khẩu.
Đứng trước quầy lạnh, cô nghiêm túc chọn giữa thịt cừu cuộn nhập từ Uruguay và New Zealand. Cô chưa từng ăn loại cao cấp như thế, chẳng biết xuất xứ nào thì ngon hơn.
Đúng lúc đang phân vân, điện thoại cô reo lên, là Lục Dĩ Ninh gọi đến, hỏi cô đang ở đâu.
“Sắp xong rồi, đừng vội, anh ra xe đợi em trước đi.”
Lục Dĩ Ninh vòng qua một hai kệ hàng, đi đến trước quầy lạnh. Cách Hứa Chiêu Di vài cánh tay, anh dừng lại. Một tay cầm điện thoại, mắt dõi theo bóng dáng cô gái trước mặt đang cau mày suy nghĩ, cầm hai khay thịt cừu cuộn, anh chậm rãi nói:
“Anh không thích ăn thịt cừu, mua ít thôi.”
“Hả?” Hứa Chiêu Di vội ngẩng đầu, liền thấy Lục Dĩ Ninh đang cất điện thoại, chậm rãi bước về phía mình.
“Loại này đi.” Lục Dĩ Ninh dừng lại trước mặt cô, hơi nghiêng người nhìn vào quầy lạnh, rồi đưa tay lấy ra một hộp sườn bò nhập khẩu từ Argentina. Chỉ thấy anh nhẹ nhàng ném vào chiếc giỏ đang vắt trên tay cô:
“Sườn bò mềm, có độ đàn hồi, rất hợp để nấu lẩu.”
Cái này là đắt nhất rồi đó. Hứa Chiêu Di lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, trên mặt bất giác ửng đỏ. Cô thật sự không ngờ Lục Dĩ Ninh sẽ đến siêu thị tìm mình.
“Không phải em bảo anh đợi trong xe sao?” Nói cho cùng, trong lòng cô vẫn hơi chột dạ, sợ bị người khác nhìn thấy, liền cố ý né sang một bên.
Lục Dĩ Ninh lại đưa tay kéo cô về, cúi đầu trách, “Em sợ bị người ta nhìn thấy vậy sao? Là anh không ra gì hay là em xấu hổ hả?”
Tay anh vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô, như chim ưng tóm gà con, nhất quyết không buông.
“Không được yêu đương nơi công sở đâu!”
“Quy định đó từ đâu ra? Sao anh chưa nghe bao giờ?”
“Dù sao trong tiểu thuyết cũng toàn viết như vậy… Á, buông em ra trước đi, về nhà em cho anh nắm cả buổi luôn.” Hứa Chiêu Di hừ nhẹ một tiếng, phải cố hết sức mới rút được tay về, lập tức lùi hẳn ra sau hai mét, “Em, em, em đi tính tiền đây!”
Dáng vẻ ấy buồn cười đến lạ.
Phía sau, Lục Dĩ Ninh bật cười khẽ.
Mua xong nguyên liệu, xuống hầm để xe, vừa ngồi vào ghế, Lục Dĩ Ninh lập tức đưa tay sang, nắm chặt lấy tay cô.
“Làm gì vậy, lo mà lái xe đi.”
“Không phải em nói về nhà sẽ cho anh nắm sao?”
“Thì cũng đâu có gấp đến mức này.”
“Em chắc là không gấp à?” Lục Dĩ Ninh nắm chặt hơn nữa, thậm chí còn đưa tay cô lên, hôn một cái, rồi mới mỉm cười khởi động xe.
Hứa Chiêu Di không cãi lại được, đành quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh nữa, nhưng tim lại đập loạn.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
“Nhà hơi bừa một chút, sáng nay em chưa kịp dọn, anh đừng để ý nhé.” Hứa Chiêu Di vừa nói vừa bật đèn, sau đó lục trong tủ giày ra một đôi dép mới đưa cho anh, “Có đổi hay không thì tùy anh, nhà em không câu nệ, cứ tự nhiên, em đi rửa rau.”
Nói xong cô xách hai túi lớn nguyên liệu đi vào bếp, bắt đầu bận rộn.
Lục Dĩ Ninh chậm rãi bước vào, đối với cái tổ bồ câu kiểu khu ổ chuột này của Hứa Chiêu Di, anh quả thật có chút hiếu kỳ.
“Bạn trai chẳng phải nên có quyền bước vào phòng ngủ của bạn gái sao?”
“Tùy anh thôi.” Trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng, biết cô đang tìm nồi, không biết thì còn tưởng cô đang chuẩn bị cho nổ tung cả gian bếp.
Lục Dĩ Ninh bước vào phòng ngủ, đảo mắt nhìn một vòng.
Phòng ấy à, khá sạch sẽ, hoàn toàn không loạn như cô nói. Ga giường, gối đều được trải gọn gàng, sạch bóng. Bên cạnh giường đặt một chiếc bàn gỗ nguyên màu, trên bàn có mấy cuốn sách và một hộp nhạc.
Anh cầm chiếc hộp nhạc lên, khóe môi khẽ cong lên cười một cái. Căn phòng này đúng là đơn sơ, chẳng có món xa xỉ nào, có lẽ món đắt tiền nhất chính là cái hộp nhạc này. Đặt hộp nhạc trở lại chỗ cũ, ánh mắt anh chợt dừng lại trên một cuốn sách, khi nhìn thấy tên tác giả, lông mày anh không khỏi nhíu chặt.
Anh cầm cuốn sách lên, lật vài trang, kết quả một tấm bưu thiếp kẹp trong sách đột nhiên rơi ra.
Nhìn thấy những dòng chữ trên tấm bưu thiếp, đột nhiên nhớ đến đôi đũa mà Hứa Chiêu Di mua ở Hokkaido, lửa giận trong lòng Lục Dĩ Ninh lập tức bốc lên.
Anh liếc mắt nhìn thùng rác, rồi cầm tấm bưu thiếp bước đến.
Trong khi đó, Hứa Chiêu Di vừa chuẩn bị xong nồi lẩu, gọi anh ra ăn: “Trong phòng ngủ của em có gì hay mà xem chứ?”
Nói xong, cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc thấy anh ném tấm bưu thiếp của cô vào thùng rác. Cô lập tức hoảng lên, vội vàng kêu: “Sao anh vứt đồ của em!”
Nói rồi, cô nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm bên thùng rác lục tìm.
Lục Dĩ Ninh ngồi ở mép giường, khoanh tay, khuôn mặt đầy khó chịu nhìn cô.
Hứa Chiêu Di nhặt tấm bưu thiếp lên, phủi phủi sạch bụi, nhét lại vào trong sách, khóe mắt len lén liếc nhìn anh một cái.
“Giận rồi à?”
Cô không đến mức quá ngốc, từ khi hai người hẹn hò, ít nhiều cũng thông minh hơn đôi chút, trong lòng hiểu rõ đàn ông có lúc chẳng khác gì một hũ giấm, nếu tự nhiên nổi giận thì tám, chín phần là đang ghen.
Lục Dĩ Ninh bắt chước giọng cô nói: “Tôi cảm giác hình như anh ấy có hơi hơi thích tôi đấy.”
Hứa Chiêu Di không nhịn được, ‘phụt’ một tiếng bật cười. Câu này là lần trước cô nói với Bối Thi Nam trong thang máy, không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy, còn bắt chước giống đến thế.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi. Hứa Chiêu Di nhẹ nhàng dịch lại gần, ngồi ngay ngắn bên cạnh anh, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ khàng nắm lấy tay áo anh, nhẹ nhàng kéo kéo.
Cô ngước lên, đôi mắt long lanh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… anh đang ghen sao?”
“Không có.”
Lục Dĩ Ninh tất nhiên sẽ không thừa nhận. Nhưng ngoài ghen thì còn có thể là gì nữa? Anh hừ nhẹ một tiếng, giật tay ra, không cho cô chạm vào, còn cố tình quay đầu sang chỗ khác, cả người như một hũ giấm sắp đổ.
Hứa Chiêu Di vội vàng nghiêng người sang phía anh, hai tay nắm chặt lấy tay anh, gương mặt nghiêm túc: “Nhưng em thật sự không thích anh ấy một chút nào, bọn em bây giờ chỉ là bạn tốt thôi.”
“Bây giờ em có chút chút thích ông sếp đẹp trai, giàu có nhưng suốt ngày bày cái mặt lạnh của em rồi đó.”
“Hửm?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn anh cười híp mắt, còn giống như làm nũng mà khẽ lắc lắc tay anh hai cái.
“Chỉ có hai chút thôi à?” Lục Dĩ Ninh khó chịu hỏi.
“Hai chút còn chưa đủ sao? Thế còn anh, anh thích em mấy chút?”
“Một chút xíu.”
Nghe xong, Hứa Chiêu Di không nhịn được bĩu môi, khuôn mặt lập tức không vui: “Thế còn cái người kia, anh thích cô ấy mấy chút hả?”
“Ai cơ?”
“An Nhĩ?” Hứa Chiêu Di khi nói ra cái tên này, trong lòng hơi căng thẳng, đôi mắt chớp chớp nhìn anh.
Thấy dáng vẻ cô cắn ngược lại, Lục Dĩ Ninh tức đến mức trực tiếp lao tới, cắn mạnh một cái lên môi cô.
“Nửa chút cũng không có.”
Ối giời, cú cắn này thật sự mạnh, Hứa Chiêu Di đau đến mức kêu lên một tiếng, tức đến nỗi suýt giơ tay đánh anh. Nhưng Lục Dĩ Ninh lập tức nắm lấy tay cô, nhân đà kéo cô ôm chặt vào lòng, rồi tựa đầu lên vai cô, khẽ nói:
“Anh trai anh trước đây từng thích cô ta, nhưng không thể ở bên nhau, nên trong lòng anh ấy vẫn luôn thấy áy náy. Lúc anh ấy mất, lời trăn trối cuối cùng là nhờ anh chăm sóc cô ta. Anh chỉ thỉnh thoảng giúp cô ta kết nối vài tài nguyên thôi, ngoài chuyện đó ra thì không còn bất kỳ mối quan hệ nào khác.”
Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Ninh giải thích chuyện của An Nhĩ với cô, cũng là lần đầu tiên chủ động nhắc đến anh trai mình trước mặt cô. Dù chỉ có vài câu đơn giản, không hề đi sâu hơn, nhưng đối với Hứa Chiêu Di mà nói, điều này thật sự rất khó có được.
Cô đã chờ lời giải thích này bao lâu rồi? Biết bao đêm phải âm thầm khó chịu, lặng lẽ ghen tuông, những cảm giác ấy chỉ có mình cô thấu hiểu, những ngày tháng ấy cô đã cắn răng chịu đựng thế nào.
Hứa Chiêu Di thấy lòng mình hơi chua xót, vành mắt hơi đỏ lên. Cô đưa tay vỗ nhẹ lưng anh, khẽ nói: “Được, em biết rồi.”
Anh không nói vì sao anh trai mình và An Nhĩ không thể ở bên nhau, mà cô cũng không biết rằng bất kỳ câu chuyện cao trào nào cũng đều có những lời dẫn được gieo sẵn. Và cái lời dẫn thuộc về câu chuyện của bọn họ, ngay lúc này, đã được âm thầm đặt xuống.
“Được rồi, buông em ra đi, người em bẩn lắm, còn chưa thay quần áo nữa.” Hứa Chiêu Di khẽ đẩy anh một chút, nhưng Lục Dĩ Ninh lại chẳng hề nhúc nhích, chỉ bám chặt lấy cô, nhất quyết không chịu thả.
“Nghe lời đi, em phải nấu lẩu, không nấu là lát nữa không được ăn đâu.”
“Không ăn lẩu, ăn em là được rồi.” Lục Dĩ Ninh dụi mặt lên cổ cô, hai tay siết chặt eo cô, không hề có ý định buông ra.
Anh càng lúc càng quá trớn, cúi xuống hôn cô, từ cổ hôn dọc xuống ngực, đầu lưỡi khéo léo lướt qua hàng nút trước ngực. Trên người Hứa Chiêu Di vẫn là đồng phục công sở, áo sơ mi trắng phối với chân váy bút chì đỏ sẫm. Chẳng mấy chốc, hàng nút trên áo sơ mi gần như bị anh cởi hết.
Làn da trắng nõn như bánh sữa mềm mại sắp tràn ra ngoài.
Hứa Chiêu Di hoảng hốt lấy tay che ngực, mặt đỏ bừng: “Đừng quậy nữa.”
“Anh cứ muốn quậy, anh muốn ăn em.” Giọng Lục Dĩ Ninh khàn khàn, mặt vẫn vùi trong ngực cô, thậm chí còn nhắm mắt, ra vẻ nũng nịu, “Trong lòng anh khó chịu, cần em an ủi.”
Hứa Chiêu Di thừa biết, người đàn ông này rất giỏi giả vờ tội nghiệp. Hôm nay coi như anh tìm được lý do để ủy khuất rồi, nếu không dỗ dành anh một chút thì chắc chắn sẽ không yên.
Không còn cách nào khác, Hứa Chiêu Di đành nửa đẩy nửa đồng ý: “Vậy… cũng để em thay quần áo trước được không?”
“Không được.” Lục Dĩ Ninh mở mắt, l**m môi như đang nhớ lại hương vị kia. Đôi bánh sữa mềm mềm của cô vừa thơm vừa mịn, khiến anh cực kỳ thỏa mãn, nhưng vẫn chưa thấy đủ. Ánh mắt anh quét lên, rồi đột ngột đẩy cô ngã xuống giường.
Ngay sau đó, cả người anh cũng đè xuống, môi kề sát tai cô, trong khoảnh khắc, khí thế hoàn toàn thay đổi.
“Em biết không, mỗi lần nhìn thấy em mặc chân váy bút chì và giày cao gót đứng bên ngoài, anh chỉ muốn lập tức đè em ra ngay tại chỗ.”