Chương 43
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sau khi được thăng chức, Hứa Chiêu Di cũng không hề kiêu ngạo, vẫn tiếp tục làm việc như bình thường.
Lần đầu tiên tham gia cuộc họp cấp trung, cô vẫn có chút căng thẳng. Trong phòng họp nhỏ, lãnh đạo các bộ phận lần lượt báo cáo tình hình công việc theo giai đoạn. Đến lượt bộ phận vận hành, Đại Diêu bất ngờ để cô báo cáo.
Hứa Chiêu Di gật đầu, ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, sau đó mở cuốn sổ ghi chép ra và nói: “Chào các lãnh đạo, chào Lục tổng, tiếp theo tôi sẽ báo cáo với mọi người về mục tiêu vận hành năm nay.”
Cô luôn cúi mắt xuống, gương mặt có chút nghiêm túc, như thể đang đọc một chính sách cực kỳ quan trọng nào đó.
“Mục tiêu tăng trưởng doanh thu tăng 15% so với năm ngoái. Vì vậy, chúng tôi đã đưa vào 5 thương hiệu mới đang rất được ưa chuộng, hỗ trợ các cửa hàng lên kế hoạch hơn 20 hoạt động khuyến mãi. Theo kế hoạch, quý I phải hoàn thành 30% mục tiêu cả năm, hiện tại đã đạt 32%, khởi đầu rất tốt.”
“Mục tiêu tăng lượng khách là tăng thêm 80.000 lượt so với năm ngoái. Thông qua việc quảng bá đa nền tảng trực tuyến và tổ chức các hoạt động đặc sắc hàng tháng tại cửa hàng, hiện tại lượng khách đã tăng 10% so với cùng kỳ năm trước. Đội ngũ của chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để đảm bảo hoàn thành trọn vẹn mục tiêu cả năm. Báo cáo của tôi đến đây là hết, mong các lãnh đạo chỉ đạo thêm.”
Ở phía đối diện chiếc bàn dài, Lục Dĩ Ninh ngồi một cách thoải mái, khoanh tay, lắng nghe xong toàn báo cáo bộ phần của cô.
Thật ra, mọi người có mặt trong cuộc họp đều rất thoải mái. Đây vốn chỉ là một buổi gặp gỡ nhỏ, nơi các bộ phận trao đổi tiến độ công việc, phối hợp giải quyết những vấn đề phát sinh, hoàn toàn không nghiêm túc hay áp lực như những buổi tổng kết lớn.
Nhưng Hứa Chiêu Di chưa từng cùng lúc họp riêng với nhiều lãnh đạo như vậy nên cô rất căng thẳng. Cô cứ lo lắng mình sẽ lỡ lời, làm mất mặt Đại Diêu và cả bộ phận vận hành, nên khi báo cáo thì cực kỳ nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn cả học sinh tiểu học đứng trước giáo viên để đọc thuộc bài.
Thế nhưng, Lục Dĩ Ninh lại đánh giá rất cao sự nghiêm túc ấy của cô. Thực ra, nghĩ kỹ thì người phụ nữ này cũng thú vị thật.
Nói cô nhút nhát thì đúng là nhút nhát, nhưng cũng có những lúc gan dạ đến bất ngờ. Năm ấy khi đi thương lượng giảm giá với Greenfield, cô còn dám một mình xông vào tiệc rượu của Lý tổng. Sau này, khi anh mời Lý tổng đi ăn riêng, đối phương còn đùa rằng cô quá liều, làm ông ta thật sự bị cô dọa hết hồn.
Chuyện này Lục Dĩ Ninh cực kỳ đồng ý, đúng là gan thật. Đặc biệt là khi ở riêng với anh, cô ấy chẳng khác gì hổ trong nhà, hổ đến mức chẳng thể hổ hơn.
Nhưng đôi khi, cô lại nhát đến mức khó hiểu, giống như bây giờ, trong phòng toàn là người của công ty, chẳng có người ngoài, vậy mà chẳng biết vì lý do gì, cô vẫn cứ căng thẳng như thế.
Dù sao đi nữa, anh vẫn nên khích lệ cô. Ai mới đảm nhận vị trí mới cũng đều cần được động viên và công nhận, huống chi Hứa Chiêu Di đúng là đã chuẩn bị rất chu đáo.
“Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy.” Lục Dĩ Ninh nói xong thì nhìn sang người tiếp theo: “Ngô Tiêu?”
Ngô Tiêu là giám đốc hành chính, đồng thời phụ trách cả mảng nhân sự.
“Tháng trước, phòng tài chính có một nhân viên nộp đơn xin nghỉ việc, bộ phận vận hành cũng có ba nhân viên nộp đơn xin nghỉ-”
Theo quy định, khi có nhân viên nghỉ việc, phải báo trước cho phòng nhân sự để họ kịp thời sắp xếp công việc liên quan.
Nghe đến đây, Hứa Chiêu Di sững sờ. Trước đó, cô hoàn toàn không hề biết trong bộ phận mình có người nghỉ việc, hơn nữa còn đến ba người cùng lúc.
Bề ngoài thì mọi người vẫn vui vẻ, hòa thuận, trước giờ cũng chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện này. Đến khi nghe Ngô Tiêu đọc tên ba người ấy, cô càng chết lặng.
Ba người này đều là nhân viên kỳ cựu, lớn tuổi hơn và làm việc lâu năm hơn cô. Hứa Chiêu Di lén quan sát phản ứng của mọi người, nhưng dường như ngoài cô ra, chẳng ai tỏ vẻ bất ngờ, ai nấy đều bình thản như thể chuyện này quá đỗi quen thuộc.
Ngay cả anh Lý trong bộ phận cô, lần đi du lịch Hokkaido trước, khi cô bị ốm còn chủ động giúp cô gánh bớt nhiều việc, bình thường lại rất hòa đồng, thân thiết với mọi người, với Đại Diêu thì thân nhau như anh em, vậy mà lúc này, trên mặt Đại Diêu cũng chẳng hề có chút phản ứng đặc biệt nào.
“…Dự kiến trong năm nay sẽ tuyển thêm bốn nhân viên mới cho bộ phận vận hành, để đáp ứng nhu cầu mở rộng kinh doanh. Lục tổng, anh xem có ý kiến gì không?”
Lục Dĩ Ninh nói là được, thậm chí còn bình thản hơn tất cả mọi người. Một lúc mất đi nhiều nhân viên như vậy, chẳng lẽ anh thực sự không để tâm sao?
“Ok, vậy cuộc họp hôm nay đến đây. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì mọi người về làm việc đi.”
Mọi người lần lượt cầm sổ ghi chép đứng dậy, nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp. Hứa Chiêu Di thì vẫn ngồi yên, đầu óc quay cuồng như bị chao đảo, cảm giác trời đất nghiêng ngả.
“Quản lý Hứa không bận à?” Lục Dĩ Ninh vừa đứng dậy vừa gõ nhẹ lên bàn. Hứa Chiêu Di giật mình tỉnh lại, ỉu xìu đáp một tiếng, rồi vội vàng ôm lấy sổ ghi chép chạy ra ngoài.
Cô thậm chí còn chẳng dám nhìn anh.
Lục Dĩ Ninh quá hiểu cô. Ngày đầu tiên chính thức nhậm chức, đã có ba nhân viên lâu năm nộp đơn xin nghỉ, cô mà không tự nhận hết trách nhiệm về mình mới lạ. Nhìn dáng vẻ thất thần vừa rồi, không biết trong lòng cô đang tự trách mình đến mức nào.
Suy cho cùng, cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Dù trong công việc có sự bền bỉ, nhưng vẫn thiếu một chút sự sắc bén cần thiết. Có người vốn sinh ra đã mềm yếu, và Hứa Chiêu Di chính là kiểu người như vậy.
Nơi công sở vốn dĩ là mỗi người một hố, hố đã có cô ngồi, thì người khác không còn cơ hội.
Người lớn tuổi rồi, sớm muộn cũng phải tìm cho mình một lối đi khác, chuyện này quá đỗi bình thường. Anh còn trông mong Hứa Chiêu Di – một kẻ mềm yếu, có thể tự mình nhìn thấu sao?
Đêm đó, vừa dỗ vừa dụ, anh lôi cô về nhà mình. Trên giường, anh đè cô xuống, kéo cô vào trong lòng, hai ngón tay nâng nhẹ cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Không vui à?” Lục Dĩ Ninh hỏi.
Hứa Chiêu Di hỏi anh: “Mọi người nghỉ việc có phải vì em không? Họ có ý kiến gì với em sao?”
“Là vì em, nhưng không phải họ có ý kiến với em.” Nhưng chuyện này cũng khó nói, tâm lý con người, Lục Dĩ Ninh đến giờ vẫn chưa hiểu hết.
Anh lật người, nằm ngửa cùng cô trên giường, một tay ôm cô gái đang buồn bã vào lòng, kiên nhẫn giải thích:
“Trong cơ cấu tổ chức của trung tâm thương mại, công việc vận hành ở vị trí nhân viên thường thiên về thực thi, ví dụ như kiểm tra cửa hàng hằng ngày, xử lý khiếu nại của khách hàng, hay hỗ trợ triển khai các chương trình marketing. Những công việc này khá cố định và lặp đi lặp lại. Nếu lâu dài chỉ dừng ở vị trí này, sẽ khó tiếp cận những quyết định mang tính tổng thể hay hoạch định chiến lược. Thăng tiến lên cấp quản lý trung gian là bước quan trọng để mở rộng cơ hội phát triển nghề nghiệp. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, con đường thăng tiến về sau sẽ rất hẹp.”
“Không thể lên quản lý trung gian đồng nghĩa với việc khó mở rộng trách nhiệm, khó nâng cao toàn diện năng lực quản lý và tầm nhìn ngành nghề. Ở lâu ở vị trí nhân viên dễ rơi vào bế tắc công việc, sự nghiệp cũng dễ bị trì trệ. Vì vậy, dựa trên cân nhắc về phát triển nghề nghiệp, áp lực công việc, mức lương và triển vọng ngành, nhiều nhân viên vận hành khi đến một độ tuổi nhất định, nếu có cơ hội, sẽ chuyển sang bộ phận kinh doanh, đầu tư, hoặc chuyển sang ngành khác. Đây là luân chuyển bình thường trong nghề nghiệp, cũng là xu hướng phổ biến. Hiểu chưa, cô bé ngốc?”
Hứa Chiêu Di vâng một tiếng, chôn mặt vào ngực anh, vẫn còn buồn bã. Cô hiểu lý lẽ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chỗ ngồi trống sẽ sớm có người mới thay thế, cô không khỏi đau lòng.
Phòng này mãi mãi sẽ luôn có những gương mặt mới, vậy những người khác sẽ ra sao? Khi đến một độ tuổi nhất định, họ hoặc cam chịu, hoặc phải chuyển nghề? Chuyển nghề có dễ dàng không? Cô còn có khả năng thăng tiến không? Triển vọng nghề nghiệp của cô có chấm dứt không? Vậy cô phải làm gì đây?
Lục Dĩ Ninh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, cười nói: “Nên nhớ, trước đây anh đã nói rồi, đừng để ngày tháng trôi qua một cách vô nghĩa, kẻo ngày tháng sẽ bào mòn mình.”
“Cố gắng nỗ lực nhé.”
“Cố gắng nỗ lực…”
Hứa Chiêu Di suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng đã hiểu ra, lời Lục Dĩ Ninh nói chẳng sai.
Cô không thể để bản thân mình để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa. Đã trở thành quản lý, thì phải làm tốt công việc, xứng đáng với niềm tin mọi người dành cho mình.
Sự khích lệ và cổ vũ của Lục Dĩ Ninh với Hứa Chiêu Di như một loại ma lực đặc biệt. Trong khoảng thời gian sau đó, cô tràn đầy năng lượng, luôn chủ động ở lại làm thêm giờ, đến mức ngay cả thời gian hẹn hò với Lục Dĩ Ninh cũng không còn. Thậm chí anh còn hơi hối hận vì đã tiếp thêm động lực cho cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ phải lên tiếng cảnh báo.
Nhưng trước khi Lục Dĩ Ninh kịp làm gì, Hứa Chiêu Di đã gặp phải một rắc rối không nhỏ.
Vấn đề khó xử đầu tiên đến rất bất ngờ. Thang cuốn ở tầng một của trung tâm thương mại đột ngột bị hỏng, một vị khách lớn tuổi không may trượt ngã. May mà lúc đó có người kịp bấm nút dừng khẩn cấp, nên mới tránh được hậu quả nghiêm trọng hơn.
Tuy nhiên, lúc đó trong trung tâm rất đông người, nhiều người vây quanh, có người còn lấy điện thoại quay video và đăng lên mạng.
Tệ nhất là nhân viên bộ phận vận hành lại đến muộn hơn mười phút, khi có mặt cũng chẳng có biện pháp xử lý hiệu quả nào, chỉ đứng đó lo lắng bất lực.
May mà vị khách bị ngã không bị thương nghiêm trọng, nhưng tác động xấu từ sự việc đã xảy ra.
Vụ này tạm thời chưa lọt đến tai Lục Dĩ Ninh, nhưng chắc chắn cũng khó mà giấu lâu. Lúc đó, nhân viên chịu trách nhiệm tuần tra khu vực tầng một nói rằng mình đang đổi ca, trong khi đồng nghiệp đáng lẽ phải cùng đổi ca với cô ấy lại quên mất việc này, kết quả là không có một ai trực ở vị trí cần thiết.
Những đồng nghiệp khác trước tình huống đột xuất này cũng không nghĩ ra được cách xử lý hiệu quả, cả quá trình ứng phó có thể nói là lỗ hổng đầy rẫy.
Đại Diêu biết chuyện liền triệu tập cuộc họp bộ phận, yêu cầu Hứa Chiêu Di ngay lập tức tổ chức huấn luyện ứng phó khẩn cấp và từ giờ phải lập lại lịch trực, đồng thời nghiêm túc thực hiện các quy định đã đề ra, tuyệt đối ngăn chặn việc tương tự xảy ra lần nữa.
“Từ hôm nay trở đi, ai cũng không được vô cớ đổi ca! Vi phạm sẽ bị xử phạt nặng!” Điều này làm Đại Diêu cực kỳ tức giận.
Hứa Chiêu Di bắt đầu lập lại lịch trực cho bộ phận. Cô nghĩ đây là công việc đơn giản, nhưng thực tế phức tạp hơn rất nhiều.
Nguyên nhân chính là ca làm hiện tại của mọi người đang rất lộn xộn, đồng thời mỗi người lại có nhu cầu khác nhau, có người thích ca sáng, có người thích ca đêm, nên việc sắp xếp thật sự rất đau đầu.
Đại Diêu tranh thủ lúc sự việc chưa quá nghiêm trọng, chủ động đi tìm Lục Dĩ Ninh để báo cáo.
“Lịch trực mới đã được quản lý Hứa thực hiện rồi.”
Lục Dĩ Ninh gọi điện cho Hứa Chiêu Di: “Lịch trực khi nào xong?”
Hứa Chiêu Di vội nói: “Sắp xong, sắp xong rồi.”
Lục Dĩ Ninh nhíu mày, liếc Đại Diêu một cái, rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Hứa Chiêu Di lập tức cúi đầu, chăm chỉ miệt mài làm lịch trực. Trước đó, cô đã đi hỏi vòng quanh mọi người về sở thích ca trực và nhu cầu nghỉ bù đặc biệt, nhưng kết quả là chẳng mấy ai đưa cho cô câu trả lời chính xác, đều bảo cô chờ một chút.
Chỉ có vài người trả lời cô, nhưng lúc này lãnh đạo lại gọi điện hỏi, Hứa Chiêu Di thật sự không thể chờ thêm, đành phải gọi từng người một để thúc giục.
Cô sốt ruột lòng như lửa đốt, còn mọi người thì sao?
Người thì nói: ‘Để tôi ăn xong đã, xong rồi sẽ báo cô nhé’, người thì lại nói: ‘Cô cứ viết tạm đi, nếu có vấn đề gì sau này cô chỉnh lại giúp tôi là được’, nhìn chung ai cũng tỏ ra không mấy bận tâm…
Sắp xong là khi nào cơ chứ? Lúc nãy Lục Dĩ Ninh trên điện thoại không trách cô, nhưng Đại Diêu vừa đi ra, anh liền nhấc điện thoại gọi lại.
“Từ nay khi báo cáo công việc với cấp trên, đừng bao giờ dùng những từ mơ hồ như ‘sắp xong’, ‘đại khái xong’.”
“Vậy em nên trả lời thế nào ạ?”
“Một thời gian chính xác. Nếu làm xong ngay, trả lời ‘ngay lập tức gửi đến’. Nếu chưa, thì ước lượng thời gian và báo lại. Cấp trên hỏi là muốn kết quả cụ thể, không phải nghe những lời mơ hồ như vậy.”
Hứa Chiêu Di ừm một tiếng: “Em hiểu rồi…”
“Vậy em ước lượng khi nào có thể gửi cho anh?”
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, không tiếng trả lời.
Lục Dĩ Ninh đưa tay xoa trán, hơi nhức đầu, cuối cùng thở dài nhẹ và nói: “Đến văn phòng anh đi.”