Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 44

Chương 44

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Hứa Chiêu Di ôm cuốn sổ ghi chép, ủ rũ bước vào.

Vừa vào phòng, cô liền cúi đầu, lặng lẽ ngồi xuống đối diện Lục Dĩ Ninh.

“Sao mà ngốc thế?” Lục Dĩ Ninh chút kiên nhẫn ít ỏi đều dành cả cho Hứa Chiêu Di. Nói là phải tách biệt công việc và tình cảm, nhưng có tách được thật không? Nếu đổi là người khác, anh đã sớm mắng cho một trận té tát rồi. Thế mà đến lượt Hứa Chiêu Di, anh lại chẳng nỡ, chỉ có thể kiên nhẫn chỉ dạy. Dù sao đây cũng là nhân tài do chính anh chọn ra cơ mà.

Hứa Chiêu Di cũng thấy mình ngốc, một chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.

Trong lòng bỗng có chút chán nản, thậm chí nghĩ, chẳng thà cứ như trước kia, làm việc lặt vặt, chạy tới chạy lui còn dễ hơn, chứ mấy chuyện phải xử lý quan hệ nơi công sở này, thật sự quá khó.

“Chủ yếu là em cảm thấy mọi người hình như…” Hứa Chiêu Di muốn nói lại thôi, nói ra chẳng khác nào đi mách lẻo. Làm một quản lý nhỏ sao lại khó đến thế.

“Mọi người không nghe em?”

“Thật ra em cũng không cần mọi người phải nghe lời em, chỉ cần phối hợp là được. Nhưng em cảm giác… mọi người không mấy khi chịu phối hợp. Trước đây lúc chị Mễ còn ở đây, ai cũng rất nhiệt tình. Giờ em làm quản lý, tuy mọi người đều vui cho em, nhưng hình như chẳng ai thật sự coi trọng em.”

“Điện thoại đâu?” Lục Dĩ Ninh gõ ngón tay lên bàn.

“Tạo một group chat đi.”

Hứa Chiêu Di nghi hoặc nhìn anh.

“Em là quản lý bộ phận mà không có nhóm làm việc riêng? Sau này muốn sắp xếp công việc thì làm sao, chạy đi tìm từng người à? Hay gọi điện từng người một?”

“Ừm.” Hứa Chiêu Di lấy điện thoại ra, rất nhanh lập một nhóm làm việc.

“Vậy bây giờ em nhắn trong nhóm luôn hả?”

Lục Dĩ Ninh liếc điện thoại mình, không thấy lời mời tham gia nhóm nào.

“Không kéo anh vào, em hỏi cái quái gì? Lúc trước chạy tới hỏi trực tiếp còn chẳng ai để ý, giờ nhắn trong nhóm không có quyền lực thì ai thèm trả lời?”

Anh nghiêm mặt dạy dỗ:

“Kéo cả anh với Diêu Lôi vào. Đây gọi là mượn quyền uy để củng cố quản lý. Em mới nhận chức, chưa có uy tín với mọi người, dùng cách này tạm thời cũng được. Nhưng từ góc độ quản lý hợp lý, đây chỉ là giải pháp ngắn hạn chứ không phải lâu dài, hiểu không?”

Hứa Chiêu Di thật sự có hiểu được gì đâu, nghe loạn cả đầu. Nhưng cô biết Lục Dĩ Ninh đang chống lưng cho mình, điều này thì cô hiểu, nên vội vàng thêm Lục Dĩ Ninh và Đại Diêu vào nhóm. Rồi cúi đầu gửi tin nhắn:

[Những ai chưa báo thời gian và yêu cầu sắp xếp ca làm thì nhanh chóng gửi cho tôi nhé, cảm ơn mọi người nhiều ạ.]

Ngay sau đó, Lục Dĩ Ninh lập tức gửi thêm một tin: [Trả lời trong vòng mười phút. Quá thời gian sẽ không điều chỉnh, tất cả nghe theo sắp xếp của cấp trên.]

Tin nhắn vừa gửi chưa tới ba phút, nhóm chat đã rộn ràng phản hồi.

Hứa Chiêu Di liếc nhìn thời gian, trời ạ, chưa tới ba phút nữa chứ!

Chẳng phải ai cũng bận sao?

[Tối thứ Ba và thứ Năm cố gắng đừng sắp ca đêm cho tôi, tôi còn phải đưa con đi học. Cảm ơn quản lý tiểu Hứa nhé, vất vả rồi!]

[Sáng thứ Bảy tôi có lớp cao học, hôm đó đừng xếp ca sáng cho tôi nha.]

Hứa Chiêu Di lập tức cầm sổ ghi chú, lần lượt ghi lại tất cả yêu cầu của mọi người.

Ngay khoảnh khắc đó, như có tia sáng lóe lên trong đầu, cô ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Ninh: “Chúng ta có thể làm một hệ thống xếp ca thông minh không? Như vậy mọi người có thể gửi yêu cầu hoặc đổi ca trực tuyến, vừa không rối, vừa tiết kiệm thời gian lẫn nhân lực. Anh thấy sao?”

Lục Dĩ Ninh nhìn cô, khóe môi bất chợt nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.

“Anh cười cái gì vậy?” Cô nghi hoặc. Cô nói cũng hợp lý mà, đâu có gì buồn cười đâu?

“Anh cười vì não em cũng không đến nỗi tệ.”

“Vậy tức là anh đồng ý rồi đúng không! Thế thì anh có thể nói trước với giám đốc kỹ thuật được không?”

Hứa Chiêu Di hăng hái, tưởng tượng cả đống kế hoạch: “Chờ em soạn xong ý tưởng và phương án sơ bộ, rồi em sẽ trực tiếp trao đổi với bên nhân viên kỹ thuật cụ thể sau.”

“Được.” Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng thấy trên gương mặt khổ sở kia lóe lên chút nụ cười. Hiếm khi, nên cô vui thì anh cũng phải vui theo. Nhưng mà vui thì vui, anh vẫn không quên đưa ra yêu cầu:

“Nhưng tối nay em phải đền đáp anh.”

“Đền, đền đáp thế nào?” Hứa Chiêu Di lập tức căng thẳng, linh cảm chẳng lành dâng lên.

“Em nghĩ xem? Vì chút công việc vớ vẩn này mà em lạnh nhạt anh bao lâu rồi hả?” Lục Dĩ Ninh vừa nói vừa cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, không thèm để ý bên ngoài còn có người qua lại. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, khóe môi cong lên thành nụ cười gian tà:

“Tối nay, anh muốn–”

Ừm hửm~

Chiến đấu kịch liệt suốt một đêm, Hứa Chiêu Di rốt cuộc cũng hiểu ra một đạo lý sâu sắc.

Tư bản đúng là Hoàng Thế Nhân* ăn thịt người không nhả xương. Nghĩ mà xem, ban ngày cô làm trâu làm ngựa cho tư bản, ban đêm còn phải hầu hạ tư bản đi ngủ. Một cô gái thông minh lanh lợi như cô, sao lại tự nhảy vào cái hố này cơ chứ! Đúng là quá đáng ghét!

*Hoàng Thế Nhân: nhân vật phản diện trong vở kịch Bạch Mao Nữ, tượng trưng cho bọn địa chủ bóc lột tàn nhẫn.

Những ngày sau đó, Hứa Chiêu Di bắt đầu nghiên cứu phát triển hệ thống xếp ca thông minh, quên ăn quên ngủ, mấy ngày lại đem Lục Dĩ Ninh bỏ qua một bên.

“Quản lý Hứa, xuống lầu lấy chuyển phát nhanh chung nhé?” Bối Thi Nam gõ cửa, ngó đầu vào, cười ngốc nghếch: “Hehe, chào giám đốc, tôi đến tìm quản lý Hứa xinh đẹp đáng yêu của bọn tôi đây.”

Sau đó thì kích động nhìn chằm chằm Hứa Chiêu Di.

“À, chờ chút nhé Bối Bối, tôi đang dở tay, xong việc rồi sẽ tìm cậu.” Hứa Chiêu Di vùi đầu vào máy tính, bận đến mức chẳng có thời gian ngẩng lên.

Muốn xây dựng một hệ thống xếp ca thông minh hiệu quả, trước tiên phải thu thập khối lượng dữ liệu khổng lồ, bao gồm thông tin cơ bản của nhân viên như kỹ năng, vị trí công việc, khung thời gian có thể xếp ca, lịch sử xếp ca, dữ liệu biến động khối lượng công việc,…

Những dữ liệu này lại rải rác khắp các phòng ban, trong các hệ thống khác nhau. Trong quá trình thu thập, Hứa Chiêu Di gặp phải đủ thứ vấn đề, định dạng dữ liệu không thống nhất, dữ liệu bị thiếu, dữ liệu cập nhật không kịp thời,… Tích hợp chúng lại với nhau thực sự rất khó khăn.

Bận rộn đến mức cô quên cả ám hiệu giữa mình và Bối Thi Nam.

“Vậy thôi.” Bối Thi Nam không dám làm phiền, biết cô rất bận, chỉ nhìn cô hai cái đầy thương xót, rồi tủi thân xoay người đi: “Vậy tôi ra ngoài trước đây.”

“Tôi đi đây, giám đốc.”

Đại Diêu chỉ cô ấy, lại chỉ sang Hứa Chiêu Di, cau có nói: “Học người ta đi, rồi nhìn lại bản thân xem. Đừng có ngày nào cũng lông bông, có thời gian đi lấy chuyển phát nhanh thì thà đi kiểm tra mặt bằng nhiều hơn. Suốt ngày lang thang vớ vẩn!”

Tôi lông bông chẳng phải cũng học từ ông mà ra sao? Bối Thi Nam thầm chửi trong bụng.

Đùa à, mấy việc kia chẳng phải đều quăng hết cho Hứa Chiêu Di làm, còn bản thân thì cả ngày uống trà, đọc báo, lơ đễnh, thế mà còn có gan nói người khác?

Cô ấy hừ một tiếng, ‘rầm’ một cái đóng sập cửa bỏ đi, làm Đại Diêu tức đến mức tu liền ba ly trà mát.

Thế là Bối Thi Nam thật sự đi tuần. Dù sao cũng chẳng có việc gì, cô ấy cứ lang thang dạo quanh trung tâm thương mại. Đúng lúc cũng sắp hết ca, đi vài vòng cho đủ giờ rồi về thẳng nhà.

Hôm nay vốn là sinh nhật cô ấy, ban nãy cô ấy còn định gọi Hứa Chiêu Di ra nói cho cô nghe, buổi tối sẽ mời cô một bữa thịnh soạn.

Cô ấy là gái tỉnh lẻ, ở Lộ Thành chẳng có mấy người quen, bạn cùng thuê nhà thì mấy hôm trước vừa dọn đi, giờ chỉ còn mỗi mình cô ấy trơ trọi.

Nhưng Bối Thi Nam vốn có nhiều sở thích, thường tự tìm niềm vui cho mình. Thêm nữa, ca trực mệt muốn chết, nên bình thường cô ấy cũng chẳng thấy cô đơn là mấy.

Chỉ là đến mấy dịp như sinh nhật, Giáng Sinh hay mấy ngày vui vui như thế, cô ấy lại đặc biệt muốn tìm ai đó để trò chuyện.

Bối Thi Nam một mình đi dạo ở tầng một, rồi đoán xem nào?

Cô ấy tình cờ nhìn thấy bạn học cấp ba, mà lại là người cô ấy ghét nhất hồi đó, nói là kẻ thù không đội trời chung cũng chẳng quá lời. Cái thế giới này đúng là nhỏ thật đấy! Bối Thi Nam nhướn mày, lập tức lén bám theo phía sau, bước vào tiệm giày.

“Chị Lily, chị đến rồi ạ!” Nhân viên cửa hàng lập tức niềm nở chào đón: “Đôi giày cao gót lần trước chị đặt, bọn em đã điều hàng về rồi.”

Bối Thi Nam suýt nữa cười lăn, ‘chị Lily’ cơ đấy, cái tên nghe sang chảnh thật.

Nhìn cách cô ta ăn diện, ơ kìa, cũng ghê gớm phết đấy. Ăn mặc ra dáng phu nhân nhà giàu, cái túi xách kia chắc cũng phải gần năm con số, này là cưới đại gia rồi chứ còn gì!

Tiệm giày này thuộc dạng hàng hiệu cao cấp, giá trên trời. Nhìn cô ta được mời ngồi ghế VIP, mấy nhân viên cúi rạp người phục vụ thay giày, tuy bản thân Bối Thi Nam làm nghề này cũng quen thấy cảnh đó, nhưng là thân phận trâu ngựa đi làm thuê, cô ấy vẫn thấy hơi khó chịu trong người.

Bối Thi Nam cũng lười chẳng buồn để ý đến cô ta nữa, chuẩn bị quay người đi thì Lily đẩy kính râm lên, ồ một tiếng, ngay lập tức tóm được cô ấy.

“Ơ kìa, đây là ai mà quen thế này? Chẳng phải đại mỹ nhân Bối Bối của lớp ta sao? Này, cưng ơi, sao lại thành nhân viên quầy rồi? Cửa hàng nào đấy? Có cần tôi ghé ủng hộ, giúp cô buôn may bán đắt không?”

Bộ đồng phục của Bối Thi Nam nhìn qua chẳng khác gì đồng phục của mấy nhân viên quầy hàng, mà cô ấy cũng chẳng thèm giải thích, chỉ nheo mắt cười, giả tạo hết sức: “Thôi khỏi, cửa hàng bọn tôi nhỏ lắm, tiếp nổi vị đại Phật như cô chắc.”

Danh sách hội viên hạng Liên Hoa Hắc Kim cô ấy thuộc làu làu, thế mà sao chẳng hề có nhân vật này trong đó vậy?

Đầu óc Bối Thi Nam xoay nhanh như chớp, lập tức quay sang nháy mắt với cô nhân viên bán hàng:

“Tôi đặt cho cô Lâm đôi giày mới ra tuần trước của cửa hàng các cô nhé, chính là đôi đắt nhất, đắt nhất, đắt nhất đó. Cô ấy bảo về suy nghĩ thêm, cuối cùng thấy vẫn thích. Giờ vẫn chưa có ai đặt đúng không?”

Cô nhân viên vốn quen biết Bối Thi Nam, cũng biết cô ấy hay nghịch ngợm, nhưng không ngờ gan cô ấy lớn tới mức này, thoáng chốc còn chưa kịp hiểu ý, chỉ a một tiếng.

Bối Thi Nam vội vàng tiếp lời:

“Ơ, không phải chứ! Có người đặt rồi à? Chết thật, cô Lâm là hội viên siêu siêu siêu VIP của Liên Hoa đấy, chuyện nhỏ thế này mà tôi cũng không lo xong, sau này biết giấu mặt đi đâu đây. Hỏng rồi, hỏng rồi, thể nào cũng bị mắng một trận. Cô ấy còn dặn tôi từ mấy hôm trước cơ, đều tại tôi không đến sớm để đặt cho cô ấy!”

“Đừng lo, chắc… chắc chưa có ai đặt đâu, chỉ là đôi giày này vẫn đang ở cửa hàng chính, tôi sẽ gọi điện để bên đó chuyển hàng sang cho cô, yên tâm nhé-”

Cô nhân viên cũng lanh lợi, bây giờ cố tình nói to để mọi người xung quanh đều nghe rõ: “Chỉ cần hiện tại chưa có ai đặt, thì đôi giày này chắc chắn là của cô Lâm rồi.”

“Thật sao? Thế thì tuyệt quá!” Bối Thi Nam giả vờ lau nước mắt, vừa liếc lén phản ứng của Lily.

Nhưng chưa kịp diễn thêm giây nào, Lily giơ tay lên, ‘bịch’ một cái, nhanh gọn đặt thẻ lên quầy, rồi tự tin nói với nhân viên: “Đôi giày mới vừa nãy cô nhắc, tôi lấy hết, thanh toán toàn bộ, bây giờ điều hàng sang luôn.”

Bối Thi Nam tức điên, quay sang chỉ vào cô ta hét lớn: “Rõ ràng là tôi vừa đặt mà, sao cô dám cướp? À, tôi hiểu rồi, cô cố tình muốn xem tôi mất việc đúng không, quá đáng!”

“Xin lỗi cưng ơi, nhưng đây không phải tôi vô lý đâu, cửa hàng quy định vậy mà, ai thanh toán trước thì đồ thuộc về người đó, đừng đổ lỗi cho tôi, làm gì có chuyện tôi bắt nạt cô?” Lily nhịn cười, từ tốn hỏi nhân viên: “Đã thanh toán xong chưa?”

“Xong rồi, chị Lily, tổng cộng là 190.000 tệ, đây là thẻ của chị, dự kiến ba ngày là hàng sẽ được chuyển tới.”

Chết thật, 190.000 tệ! Bối Thi Nam âm thầm đưa tay ra sau lưng, lén thả một ngón cái lên cho cô nhân viên.

Như vậy chắc cô ấy cũng được tiền hoa hồng không ít nhỉ? Nghĩ đến thôi đã vui rồi.

Lily cũng hơi đau ví, nhưng cuối cùng mới có cơ hội khoe trước kẻ thù, thế nên khí thế không thể thua.

“Ok.”

Cô ta giả vờ thản nhiên: “À, cưng à, nếu thật sự mất việc, có thể đến cửa hàng chúng tôi ứng tuyển thử, tôi sắp xếp cho cô một vị trí cũng không thành vấn đề đâu nhé~”

“Được rồi, lúc đó tôi sẽ tìm cô, đừng thấy tôi phiền là được.”

Bối Thi Nam ‘khóc’ chạy đi, chạy ra phía cột ở sân trung tâm rồi bắt đầu cười ha hả, lấy điện thoại nhắn tin cho cô nhân viên: “Tiền hoa hồng tôi không lấy đâu, khi nào cô mời tôi ăn một bữa là đủ rồi!”

Quá đã luôn!

Sau này làm hẳn điệp viên cũng được nhỉ? Thú vị quá đi!

Lúc này, không chỉ Bối Thi Nam thấy vui, Lạc Dặc Châu cũng sắp nhịn không nổi.

Cô gái đó rốt cuộc là sao vậy?

Trùng hợp, lúc nãy anh ta cũng ở trong cửa hàng đó, đi cùng cô nàng mới quen mua sắm. Khi mỹ nhân chọn giày, anh ta đứng bên cạnh xem kịch một cách thích thú.

“Cười gì vậy, Lạc thiếu gia? Giày gì mà hot thế?”

“Giày cao gót Schrödinger thôi.”

Cô nàng không hiểu, bĩu môi hỏi anh đôi đang cầm thế nào, “Vạn tệ, không quá đắt nhỉ?”

Lạc Dặc Châu nghe vậy, vung tay, nhét thẻ tín dụng vào khe áo trước ngực cô gái, thản nhiên nói: “Mua luôn.”

Thậm chí giá cả cũng chẳng thèm nhìn một cái.

Anh ta thấy cô gái khi nãy khá buồn cười, liếc theo bóng lưng cô ấy thêm vài lần.

Bối Thi Nam còn chưa cười xong thì nhận được điện thoại của Hứa Chiêu Di, giờ đã tan ca. Hứa Chiêu Di hỏi cô đã ra về chưa.

“Chưa đâu, hahahaha.”

“Sao vui thế? Giờ cậu ở đâu, tôi đến tìm cậu.”

“Được thôi!” Bối Thi Nam báo địa chỉ cho cô, rồi đứng nguyên chỗ, một mình còn ôm bụng cười thầm~

Bình Luận (0)
Comment