Chương 45
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Chẳng bao lâu sau, Hứa Chiêu Di thở hổn hển chạy tới, trong tay xách theo một túi quà, vừa gặp mặt đã chắp tay xin lỗi:
“Xin lỗi nha, Bối Bối, tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng, quên mất ám hiệu của hai đứa mình rồi.”
Nhưng mà, sinh nhật của cô ấy thì cô không quên đâu. Hứa Chiêu Di lập tức đưa hai tay ra, mỉm cười nói:
“Quà sinh nhật của cậu đây, đảm bảo cậu sẽ thích.”
“Cậu, cậu vậy mà nhớ sinh nhật của tôi sao!”
“Tất nhiên rồi, sinh nhật của bạn tốt sao mà quên được chứ~ Tôi với Bối Bối là bạn tốt nhất thiên hạ mà.”
Bối Thi Nam vừa khóc vừa ôm chầm lấy Hứa Chiêu Di, cô ấy xúc động đến mức không kiềm được:
“Cảm ơn Di bảo. Đi thôi, chị mời cậu ăn đại tiệc, ăn ở cái nhà hàng Hỗ Thượng Cư đắt chết người mà bọn mình bình thường chẳng nỡ ăn ấy!”
“Không được rồi, Bối Bối…” Hứa Chiêu Di có chút ngượng ngùng, “Cái đó… tối nay tôi có chút việc…”
Tất cả đều tại Lục Dĩ Ninh, bày ra cái gì mà ba điều luật cơ bản, quy định rằng mỗi thứ Hai, Tư, Sáu nếu hai người không tăng ca hoặc trực thì nhất định phải về nhà ăn cơm cùng nhau. Hôm nay chính là ngày đầu tiên chính thức thực hiện quy định ấy.
Lục Dĩ Ninh còn nói sẽ nấu món Thái cho cô ăn, lúc tan ca còn dặn đi dặn lại Hứa Chiêu Di không được tăng ca làm lỡ giờ của anh. Nghe xem, nhân viên tăng ca mà bị anh nói như kiểu học sinh bị giáo viên giữ lại ở lớp vậy, đây có phải lời mà một ông sếp nên nói không chứ?
Hứa Chiêu Di chẳng còn cách nào, dưới uy quyền của anh không dám không đồng ý, nên vừa nãy mới cuống cuồng tăng tốc làm việc, chỉ mong kịp hoàn thành tiến độ trước khi tan ca.
“Sao ngày nào cậu cũng có việc vậy, bảo bối? Đừng nói là đang lén yêu đương đó nha?”
“Không, không, không.” Hứa Chiêu Di lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi chỉ là phải tăng ca thôi, cậu biết mà, vẫn là chuyện hệ thống xếp ca thông minh ấy.”
“Thôi được, đừng quá vất vả nhé, vậy tôi đi ăn một mình đây!”
“Ăn nhiều vào nhé! Tôi nhớ là quán đó còn tặng hoa cho khách sinh nhật nữa cơ!” Năm ngoái sinh nhật cô, Hứa Chiêu Di đã mời Đại Phi ăn ở đó, lúc ấy còn được tặng một bó hoa to đẹp rực rỡ.
“Thật hả, hào phóng vậy luôn? Thế thì tôi đi liền! Cảm ơn bảo bối vì món quà nhé!”
Lạc Dặc Châu nghe lén một lúc ở góc tường, đến khi nghe câu cuối thì chính anh ta cũng nhịn không được mà bật cười.
“Nhà hàng của tôi tặng hoa cho khách sinh nhật? Sao tôi chẳng biết gì hết nhỉ?”
Sự thật là, bó hoa bách hợp khiến Hứa Chiêu Di vui sướng hôm đó, thật ra là Lục Dĩ Ninh tặng. Đừng nói Lạc Dặc Châu không biết, ngay cả Hứa Chiêu Di đến giờ cũng chẳng hay.
Bối Thi Nam quyết định hôm nay phải ăn một bữa thỏa thích, cho dù tốn nửa tháng lương cũng không sao.
Nào là bò Wagyu áp chảo, đuôi phượng cay tê, cơm chiên nấm quý với củ cải muối ủ ba mươi năm, à, còn cả yến sào bơ nữa.
Vừa ăn vừa đẹp da, lời quá còn gì~
Đợi món ăn bày đầy bàn, cô ấy chưa vội ăn mà lấy điện thoại ra, chụp một tấm thật đẹp rồi đăng lên vòng bạn bè. Bữa ăn đắt đỏ thế này, không khoe một chút sao được chứ!
Bối Thi Nam vốn là người rất dễ hài lòng. Chỉ một bữa đại tiệc, một món quà từ bạn thân, cộng thêm việc vừa vắt được chút lợi từ kẻ thù, cũng đủ để khiến tâm trạng cô ấy vui đến tận mây xanh.
Ăn no nê, chuẩn bị tính tiền thì Bối Thi Nam bỗng nhớ ra một chuyện, trợn tròn mắt hỏi nhân viên phục vụ:
“Hôm nay là sinh nhật tôi, không có ưu đãi tặng hoa hả?”
Cô ấy còn chớp chớp mắt, ánh mắt tràn đầy mong đợi, trông buồn cười vô cùng.
Nhân viên phục vụ bị hỏi đến ngơ người, chỉ lịch sự lắc đầu: “Xin lỗi, tiểu thư, bên chúng tôi không có dịch vụ đó ạ.”
“Không có hả? Ồ, vậy tính tiền đi.” Bối Thi Nam rút điện thoại ra chuẩn bị thanh toán. Đúng lúc này, nhân viên thu ngân nghe điện thoại xong, vừa cúp máy liền mỉm cười nói với cô ấy:
“Chúc mừng quý khách, hôm nay quý khách được miễn phí toàn bộ hóa đơn vì sinh nhật ạ.”
???
Kỳ lạ dữ vậy?
Bối Thi Nam rời khỏi Hỗ Thượng Cư, lập tức nhắn tin cho Hứa Chiêu Di, giọng phấn khích:
[Di bảo! Cậu đoán xem! Tôi vừa ăn một bữa đại tiệc 3.999 tệ! Kết quả là trời ơi, sinh nhật được miễn phí toàn bộ luôn đó!]
[!!!]
Hứa Chiêu Di gửi liền ba dấu chấm than.
[Vậy thì may mắn quá rồi còn gì!]
Thế nhưng, ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, cả hai người đồng thời cảm thấy có gì đó sai sai.
Tặng hoa thì còn chấp nhận được, nhưng miễn phí nguyên bữa ăn sinh nhật mà chẳng cần kiểm tra chứng minh thư ư? Quá kỳ lạ luôn.
Hứa Chiêu Di cố gắng vận dụng trí tưởng tượng, hỏi:
[Bối Bối, cậu nghĩ kỹ xem, dạo gần đây có ai theo đuổi cậu không? Biết đâu người ta âm thầm trả tiền giúp cậu đấy?]
Bối Thi Nam vừa bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, nhìn thấy tin nhắn liền lập tức quay đầu lại.
Không thấy ai theo dõi mình.
Cô ấy bước thêm hai bước, rồi lại xoay đầu nhìn.
Vẫn chẳng có ai.
[Không thể nào.] Bối Thi Nam trả lời Hứa Chiêu Di.
Kệ đi, ăn xong coi như xong chuyện. Cô ấy nhét điện thoại vào túi, ưỡn ngực, đường hoàng bước xuống bậc thang.
Kết quả là, vừa ngẩng đầu lên, một chiếc siêu xe Koenigsegg CCR ngầu lòi đột nhiên chạy thẳng đến, dừng ngay trước mặt cô ấy.
Lạc Dặc Châu tháo kính râm, nghiêng đầu chào một tiếng, hỏi:
“Bữa ăn hợp khẩu vị chứ, quản lý Bối?”
—
Sáng hôm sau, khi Hứa Chiêu Di đến công ty, vừa bước vào đã thấy trên bàn làm việc của Bối Thi Nam đặt một bó hoa khổng lồ.
“Wow, ai tặng vậy?” Hứa Chiêu Di bị thu hút, những người khác cũng tò mò vây lại, nhưng ai cũng lắc đầu:
“Không biết, sáng đến là thấy rồi.”
Không khí trong văn phòng lập tức lan tỏa mùi bát quái.
Đợi đến khi Bối Thi Nam tới, cả đám lập tức nhao nhao trêu chọc, hỏi cô ấy có phải đang lén yêu đương không.
“Bó hoa to thế này, bạn trai cô chắc không phải dạng vừa đâu nha.”
“Tôi không có! Tôi độc thân, đừng nói bậy.” Bối Thi Nam kiên quyết phủ nhận, rồi thẳng tay mang cả bó hoa hồng khổng lồ ném vào phòng trà.
Ngay sau đó, Hứa Chiêu Di cũng lén chui vào theo, đóng cửa lại, rồi như con chó nhỏ dí sát vào người Bối Thi Nam hít hít ngửi ngửi.
“Sao vậy? Sao vậy?”
Ngửi thấy mùi gian tình, Hứa Chiêu Di nheo mắt, nghi ngờ hỏi: “Bối Bối, tối qua cậu tình một đêm hả?”
Bối Thi Nam ho khan một tiếng, nhớ lại cảnh khó xử tối qua, cả người lập tức thấy khó chịu:
“Không có nha!”
“Ờ.”
Thế nhưng, dù Bối Thi Nam ngoài miệng kiên quyết phủ nhận, thì suốt cả tuần sau đó, sáng nào cô ấy cũng nhận được một bó hoa hồng đủ màu sắc khác nhau, đúng giờ, đều đặn.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Chiêu Di kể chuyện này cho Lục Dĩ Ninh nghe.
Ban đầu cô chỉ định nói Bối Thi Nam có thể đang yêu đương, nhưng con người Lục Dĩ Ninh này lại cực kỳ biết bắt đúng trọng tâm.
Nghe cô hào hứng miêu tả những bó hồng kia đẹp đến mức nào, Bối Thi Nam ngượng ngùng ra sao, Lục Dĩ Ninh khẽ cười trêu chọc:
“Em cũng muốn à?”
“Hả?” Hứa Chiêu Di giật mình, vội xua tay: “Không muốn, không muốn!”
Rồi còn dặn đi dặn lại: “Anh tuyệt đối đừng có mà gửi đấy nhé!”
Người hướng nội như bọn họ sợ nhất là bị làm tâm điểm chú ý!
“Em mơ đẹp quá đấy.”
Lục Dĩ Ninh chưa bao giờ nghĩ sẽ gửi hoa hay quà đến công ty cho Hứa Chiêu Di. Riêng tư thì còn được, chứ để người ta vây quanh nhìn như xem khỉ, thật chẳng hiểu là để thỏa mãn lòng hư vinh của ai.
Nhưng lúc đi ngang qua phòng trà, anh vẫn tò mò liếc vào một chút.
Đúng như Hứa Chiêu Di nói, những bó hoa cực kỳ đẹp được đặt ngay trên quầy, đã chất thành bảy, tám bó, tất cả đều còn tươi mới, hương hoa tràn ngập cả căn phòng.
Hồng Ecuador đâu có rẻ, nhất là loại hồng phun màu đang hot gần đây, một bó ít nhất cũng phải mười, hai mươi ngàn.
Liên tục gửi suốt bảy, tám ngày, kiểu lấy tiền đập mặt phô trương thế này, khiến anh vô thức nhớ đến một tên tra nam quen thuộc.
Lục Dĩ Ninh tiện tay nhặt lên một tấm thiệp trên bó hoa, liếc mắt nhìn, khóe mày khẽ nhướng.
Quả nhiên, là chiêu trò quen thuộc.
Anh nhét lại tấm thiệp, rồi trở về văn phòng, nhắn một tin cho tên tra nam kia, cảnh cáo anh ta đổi đối tượng mà theo đuổi.
“Cậu cũng rảnh quá nhỉ, chuyện tán gái của tôi cũng xen vào?” Lạc Dặc Châu gọi điện tới, giọng nửa trêu nửa bực.
“Cô ấy là nhân viên của tôi, tôi có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô ấy.”
“Ôi, Lục tổng quan tâm nhân viên nữ ghê nhỉ. Cô bé ‘mũ đỏ’ của cậu có biết không?” Lạc Dặc Châu phản đòn.
Lục Dĩ Ninh thẳng tay cúp máy.
Đồ thần kinh.
Chiều hôm ấy, trong thang máy, anh tình cờ gặp Bối Thi Nam. Hôm nay cô gái này thậm chí còn trang điểm kỹ lưỡng.
Bình thường Lục Dĩ Ninh chẳng mấy khi để ý đến cách ăn mặc hay trang điểm của đồng nghiệp nữ, nhưng hôm nay, không hiểu sao, anh lại cố tình liếc nhìn một chút.
“Đi đâu vậy?”
“Hả?” Bối Thi Nam chỉ vào mình, “Đi kiểm tra cửa hàng.”
“Cửa hàng nào?”
“Hả?” Biểu cảm ngơ ngác của cô ấy y như Hứa Chiêu Di, trông ngốc nghếch hết sức.
Người ta đã bước ra khỏi thang máy rồi mà Bối Thi Nam vẫn đứng đó, mặt mày đầy dấu hỏi.
Đến lúc tan ca, Lục Dĩ Ninh nhắn tin cho Hứa Chiêu Di, rủ cô tối nay ra quán rượu nhỏ uống vài ly.
Chính là quán mà lần trước anh định đưa cô đi nhưng chưa kịp.
Hứa Chiêu Di thật ra rất muốn đi, cũng muốn nếm thử loại rượu trái cây làm mình thèm thuồng suốt bấy lâu nay, nhưng hôm nay thực sự không được, công việc trên tay quá nhiều.
[Không được rồi, em phải tăng ca, làm chung với mấy anh bên bộ phận kỹ thuật. Chắc vài hôm tới cũng không rảnh.]
Vấn đề nan giải trước đó vừa giải quyết xong, lại nảy sinh vấn đề mới. Hệ thống xếp ca dựa trên AI cần tích hợp với hệ thống hiện tại để chia sẻ và tương tác dữ liệu.
Điều đó đồng nghĩa phải lấy được thông tin nhân viên từ hệ thống quản lý nhân sự, đồng thời đồng bộ kết quả xếp ca với hệ thống chấm công.
Nhưng do các hệ thống khác nhau về cấu trúc, chuẩn giao diện, định dạng dữ liệu,… nên để đạt được sự kết nối mượt mà và đảm bảo vận hành ổn định, cần tốn rất nhiều công sức phối hợp và xử lý các vấn đề tương thích, đúng là bài toán khó mà bộ phận kỹ thuật đang phải vật lộn.
Hứa Chiêu Di tuy không giúp được cụ thể về kỹ thuật, nhưng cô thấy mình không thể bỏ mặc đồng nghiệp giải quyết đống hỗn độn này một mình, nên mỗi lần mọi người tăng ca, cô cũng ở lại cùng.
Lúc này, Lục Dĩ Ninh lại gửi đến một tin nhắn:
[Đừng tăng ca nữa, anh có tin hot cho em đây, muốn nghe không?]
[Hử? Tin gì?]
[Về cô bạn của em.]
[Nghe nghe nghe!]
Vốn dĩ Hứa Chiêu Di chẳng có nguyên tắc gì, hiếm hoi lắm mới thấy Lục Dĩ Ninh hóng chuyện, thế là tan ca xong vừa quẹt thẻ điểm danh, cô lập tức hí hửng chuồn khỏi văn phòng.
Lục Dĩ Ninh lái xe chở cô, nửa tiếng sau thì đến quán rượu nhỏ ở ngoại ô.
Như thường lệ, chỉ cần Lục Dĩ Ninh gọi cho ông chủ báo trước một ngày anh sẽ tới, hôm đó quán sẽ chỉ tiếp riêng bàn của anh.
Quán rượu có phong cách rất tinh tế, bàn gỗ, ánh đèn vàng ấm áp, đồ gốm mộc mạc, mang chút hơi hướng ẩm thực Kaiseki của thời kỳ Chiêu Hòa Nhật Bản.
Ông chủ lại là một người Nhật, thế là mấy câu tiếng Nhật giao tiếp cơ bản mà Hứa Chiêu Di ôn gấp trước chuyến đi Hokkaido cuối cùng cũng có đất dụng võ.
“Konnichiwa, osewaninarimasu~” (Xin chào, cảm ơn đã chiếu cố ạ~)
Ngay sau đó, Lục Dĩ Ninh cũng nói: “Lâu rồi không gặp, vẫn như cũ nhé.”
Ông chú người Nhật mỉm cười với anh, rồi lại dịu dàng mỉm cười với Hứa Chiêu Di, chẳng hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ treo áo khoác giúp hai người rồi rời khỏi phòng riêng.
Hứa Chiêu Di lập tức thấy xấu hổ, quay sang giận dỗi: “Sao anh không nói sớm với em là ông ấy biết tiếng Trung hả?”
“Em có hỏi anh đâu?”
“Nếu biết trước thì em chẳng thèm đi uống với anh đâu.” Hứa Chiêu Di hừ một tiếng, ngồi xuống đối diện, cúi đầu nghịch bộ ấm chén gốm sứ trên bàn.
Chẳng bao lâu sau, ông chủ mang rượu trái cây ra. Lục Dĩ Ninh khẽ cảm ơn, tự tay nhận khay, rót cho Hứa Chiêu Di rồi đưa tận tay, chăm sóc cô chu đáo vô cùng.
“Nếm thử đi.”
Hứa Chiêu Di nâng chén rượu nhỏ bằng hai tay, khẽ nhấp một ngụm, vị ngọt thanh lập tức lan tỏa, mát lành đến tận tâm can.
“Ngon quá!” Cô ngơ ngẩn cười với anh, gương mặt xinh xắn ửng lên một mảng hồng, “Đúng là ngon hơn loại anh pha nhiều.”
“Biết sớm vậy thì hôm nay đã chẳng cần đến uống với anh rồi, đúng không?” Lục Dĩ Ninh – con người hay ghi hận, vừa nãy chưa đáp trả, nhưng giờ thì không bỏ qua cơ hội.
Hứa Chiêu Di hừ nhẹ, đặt ly xuống, chống cằm, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ hóng hớt nhìn anh:
“Một ly rượu thôi chưa đủ đâu, mau nói xem, tin hot gì vậy?”
“Người bí ẩn tặng hoa, em biết đấy.”
“Ai?”
“Lạc Dặc Châu.”
“Lạc tổng á?”
“Ừ.”
Hứa Chiêu Di ngẩn người một lúc, rồi bừng tỉnh, chẳng trách hôm đó Bối Bối ăn ở Hỗ Thượng Cư mà còn được miễn phí bữa ăn, hóa ra là như vậy.
Nhưng mà, bọn họ quen nhau thế nào chứ?
Lục Dĩ Ninh chậm rãi rót đầy ly rượu của mình, lúc nâng tay thì tùy ý buông một câu:
“Bảo bạn của em một tiếng, muốn bám đại gia thì cũng đổi người khác mà bám, Lạc Dặc Châu không phải kiểu người mà cô ấy có thể hưởng lợi.”
Hứa Chiêu Di lập tức đặt đũa xuống, nhìn thẳng anh.
“Ý anh là sao?”
“Ý gì là ý gì? Anh chỉ nhắc nhở một câu thôi, muốn nói hay không là tùy em, nhưng Lạc Dặc Châu không phải người tốt, đi theo anh ta chẳng có kết cục tốt đâu.”
Lục Dĩ Ninh không muốn tiếp tục bàn chuyện này nữa, phẩy tay, gắp một con tôm Botan sashimi đặt vào bát của cô.
“Nếm thử cái này đi, vị khác với thứ em ăn ở Hokkaido đấy.”
“Đợi đã, vừa nãy anh nói ‘bám đại gia’ với ‘hưởng lợi’ là có ý gì? Nghĩa là sao?” Hứa Chiêu Di cảm thấy những từ này vô cùng chói tai, cô thu lại nụ cười trên môi, trở nên nghiêm túc hẳn, “Anh chẳng biết rõ gì cả, dựa vào đâu mà nói về Bối Bối như vậy?”
Hôm nay Lục Dĩ Ninh vốn chỉ muốn đưa cô đi uống rượu ăn tối, chút tin đồn kia cũng chỉ định nhắc qua loa. Nhưng thấy cô nghiêm túc thế này, còn trừng mắt với mình, trong lòng anh thoáng dâng lên chút bực bội.
Xem ra chuyện này không thể qua loa bỏ qua được rồi.
Anh đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn thẳng cô một cái.
“Thân phận và địa vị của bọn họ khác biệt rõ ràng như thế, mà còn dính líu với nhau, chẳng lẽ lại là vì tình yêu sao?”
Hứa Chiêu Di cũng đặt đũa xuống, nghiêm túc đáp lại: “Vậy giữa em và anh, thân phận và địa vị cũng khác biệt rõ ràng, vậy trong mắt anh, em cũng là đang bám đại gia à?”
“Em bị làm sao thế, ăn đi.” Lục Dĩ Ninh liếc cô một cái, cúi đầu cầm đũa tiếp tục ăn.
Nhưng Hứa Chiêu Di ngồi đối diện vẫn bất động. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, người đang thản nhiên như chẳng có chuyện gì, trong lòng bỗng trào lên một chút thất vọng.
Cô hít sâu một hơi, rồi tiếp tục nói: “Em không hiểu rõ Lạc tổng, không biết anh ấy là người thế nào. Nhưng em hiểu Bối Bối. Cô ấy tuyệt đối sẽ không vì tiền mà chủ động tiếp cận bất kỳ ai.”
Cô thấy cổ tay anh khẽ khựng lại trong không trung, liền nói tiếp: “Bọn em là nhân viên của anh. Anh hẳn cũng công nhận phẩm chất con người của bọn em mới để bọn em làm việc cho anh. Em thật sự cảm thấy đau lòng khi nghe anh vừa rồi đánh giá chính nhân viên của mình như vậy.”
Lục Dĩ Ninh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của cô.
Hai người họ quen nhau, tính cả thời gian chính thức bên nhau cũng đã ba năm rồi. Thật ra trước giờ bọn họ rất ít khi cãi nhau vì chuyện gì khác, đây là lần đầu tiên.
Bữa cơm hôm đó, đến cuối cùng bầu không khí chẳng còn vui vẻ, nửa sau hai người đều không nói thêm lời nào.
Ăn xong, Hứa Chiêu Di về thẳng nhà mình. Tối hôm ấy, Lục Dĩ Ninh vẫn nhắn tin qua WeChat giải thích, nhấn mạnh trọng tâm của anh là nhắc đến Lạc Dặc Châu – cái gã đào hoa đó, hoàn toàn không nhắm vào ai cả. Nhưng Hứa Chiêu Di vẫn thấy tổn thương.
Thật ra, đôi khi những lời vô tình thốt ra mới là thứ phản ánh rõ nhất suy nghĩ thật trong lòng một người. Giữa cô và Lục Dĩ Ninh, cũng tồn tại một hố sâu vô hình khó mà vượt qua.
Chỉ là vì mẹ anh rất thoải mái, cởi mở, nên Hứa Chiêu Di đã vô thức hoặc cố ý lờ đi những vấn đề ngăn cách ấy. Nhưng hôm nay, cô mới thật sự nhận ra hố sâu đó vốn luôn tồn tại, chân thực và lạnh lùng.
Đêm đó, trong lòng Lục Dĩ Ninh cũng ngổn ngang bực bội. Vốn dĩ anh chẳng phải kiểu người dễ dàng cúi đầu, nhưng vì Hứa Chiêu Di, anh đã không ít lần gạt tự tôn của mình sang một bên. Tất nhiên, những chuyện đó chẳng đáng gì, miễn là đừng cãi nhau là được.
Anh thật sự không muốn những chuyện vớ vẩn của người khác làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa mình và Hứa Chiêu Di.
Hơn nữa, vốn dĩ nó chẳng liên quan gì đến anh. Nghĩ lại mấy lời Lạc Dặc Châu đã nói trong cuộc gọi, anh chỉ thấy bản thân đúng là rảnh rỗi quá mức.