Chương 46
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sáng sớm hôm sau, Bối Thi Nam liền kéo Hứa Chiêu Di vào phòng trà.
“Di bảo, tôi muốn chủ động thú nhận với cậu một chuyện.”
“Hửm?”
“Thật ra mấy bó hoa đó là do Lạc tổng gửi.”
“Anh ta đang theo đuổi cậu à?”
“Maybe.” Bối Thi Nam nhún vai, “Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý đâu.”
Hứa Chiêu Di tuy đã biết rồi, nhưng vẫn rất ngạc nhiên, không nhịn được mà hỏi cô ấy và Lạc tổng quen nhau thế nào.
Nghe Bối Thi Nam kể về cuộc gặp gỡ tình cờ giữa họ, cô chợt nhớ đến lời của Lục Dĩ Ninh, lại cảm thấy có chút gì đó không đáng tin.
“Bối Bối, tôi nghe nói vị Lạc tổng đó hình như hơi đào hoa, hơn nữa điều kiện gia đình cũng khá phức tạp, cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Bối Thi Nam không nhịn được mà bật cười khúc khích.
“Cậu cười gì chứ, tôi đang nói nghiêm túc đấy.” Hứa Chiêu Di nghiêm mặt.
Bối Thi Nam khoác vai cô, cười nói: “Yên tâm đi, bảo bối, yêu đương đâu có gì to tát, cần gì phải nghiêm trọng như vậy.”
“Yêu đương không phải chuyện to tát à?” Hứa Chiêu Di hỏi.
“Chứ còn gì nữa? Yêu đương đâu phải kết hôn, nghĩ nhiều thế làm gì?” Bối Thi Nam thản nhiên nói, “Xã hội bây giờ, nhiều người yêu nhau chỉ để vui vẻ lúc đó thôi, cũng giống như tình một đêm vậy, chẳng qua là để giải quyết nhu cầu sinh lý thôi. Tình một đêm chỉ cần dụng cụ tốt, kỹ năng ổn là được, ai mà còn nghĩ đến mấy chuyện rườm rà khác nữa, đúng không?”
“Nhiều người yêu mà không nghĩ tới chuyện kết hôn sao?” Hứa Chiêu Di lại hỏi.
“Tất nhiên rồi! Kết hôn là chuyện của hai gia đình, điều kiện hai bên phải hợp nhau mới được, mà kết hôn thì phức tạp lắm. Còn yêu đương thì đơn giản hơn nhiều, hormone nổi lên thì lăn giường, lăn giường xong thì thành một đôi. Đến khi hormone hết, cảm giác nhạt đi, muốn chia tay thì chia tay thôi.”
Nghe Bối Thi Nam nói, Hứa Chiêu Di khẽ trầm ngâm.
Lúc đầu, cô và Lục Dĩ Ninh vì uống say mà lỡ ngủ với nhau. Thời gian ấy, mối quan hệ của hai người cứ mập mờ, khiến cô đau khổ vô cùng.
Cô đã thử dùng đủ lý lẽ để tự an ủi mình, nhưng mãi chẳng vượt qua được nút thắt trong lòng, nhất định phải có một kết quả rõ ràng với anh thì mới yên. Sau này, thật sự ở bên anh rồi, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã chỉ vì thái độ lạnh nhạt của anh ngày hôm đó.
Hứa Chiêu Di lúc này mới nhận ra lo lắng của mình là dư thừa. Thật ra Bối Bối còn thoải mái hơn cô nhiều, tình yêu với cô ấy chẳng qua chỉ là một cuộc vui mà thôi.
Lục Dĩ Ninh hiểu rõ Lạc Dặc Châu, nhưng anh lại không hiểu Bối Thi Nam, lo lắng Bối Bối sẽ thật lòng, nên tối qua mới nói những lời ấy. Nhưng thực tế, ngay cả lo lắng của Lục Dĩ Ninh cũng là thừa thãi.
Nhưng việc anh lại nghĩ về Bối Bối như thế, từ một góc độ khác cũng chứng minh, thật ra anh và Lạc Dặc Châu chẳng khác gì nhau, đều là những công tử phong lưu, chỉ vui đùa qua đường. Vậy nên, trong bốn người, dường như chỉ có mỗi Hứa Chiêu Di là thật lòng.
Hứa Chiêu Di cũng không hiểu vì sao tâm trạng mình lại tệ đến vậy. Trở về văn phòng, cô chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ làm, thất thần nhìn vào khoảng không.
Một lúc sau, Lục Dĩ Ninh nhắn tin đến, bảo cô để ý anh một chút.
Cô cầm điện thoại lên, định gõ gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng biết nên nói gì. Cảm giác chán nản bất chợt ập đến, cô dứt khoát bỏ điện thoại sang một bên, tập trung làm việc.
Gần trưa, Lục Dĩ Ninh bước đến gõ cửa phòng cô.
“Trưởng phòng Hứa, sang văn phòng tôi một chuyến.”
Hứa Chiêu Di ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, phát hiện anh đã quay người đi mất.
Cô vẫn ngồi im tại chỗ, không động đậy.
Đại Diêu thấy vậy, nhắc: “Hứa Chiêu Di, Lục tổng gọi cô đấy, còn ngẩn ra làm gì nữa, mau đi đi!”
“Chắc là muốn hỏi tiến độ hệ thống thôi. Đây là dự án đầu tiên cô phụ trách độc lập sau khi thăng chức, bên trụ sở cũng rất coi trọng. Nếu làm tốt, có khả năng sẽ được triển khai toàn hệ thống đấy, phải báo cáo thật tốt đấy nhé!”
Không còn cách nào khác, Hứa Chiêu Di đành đứng dậy, tiện tay cầm một quyển sổ, bước vào văn phòng của anh.
Rèm cửa đã được kéo kín, như thể tất cả đã được chuẩn bị trước.
Hứa Chiêu Di khẽ thở dài, ngồi thẳng lưng xuống chiếc ghế đối diện anh.
Hai người nhìn nhau vài giây, không ai mở lời trước.
Trong ánh mắt Hứa Chiêu Di, Lục Dĩ Ninh nhìn thấy chút cứng rắn xen lẫn tổn thương, tim anh bỗng nhói lên.
Anh đã thức trắng cả đêm, cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý, không nên giận dỗi phụ nữ, bởi cuối cùng người làm khổ mình vẫn là bản thân, càng không nên khiến phụ nữ buồn, bởi người đau lòng nhất vẫn là chính mình.
Anh vòng ra phía trước bàn, tựa hờ lên mép bàn phía sau, rồi bất ngờ nắm lấy tay cô, khẽ siết nhẹ trong lòng bàn tay mềm mại ấy, ánh mắt mang theo chút nghiêm túc.
“Đừng giận nữa, anh xin lỗi.”
Hứa Chiêu Di hừ nhẹ trong lòng, vội vàng rút tay lại.
Cửa còn chưa đóng, cô đâu dám vô tư như anh.
“Mẹ anh về nước rồi, hôm qua vừa về đến nhà. Tối nay tan làm cùng anh qua thăm bà ấy nhé?”
“Dì về rồi sao?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Ừ, về tái khám. Nếu kết quả ổn, lần sau sẽ không về nữa, chỉ cần sang bên kia tái khám là được.” Lục Dĩ Ninh hơi cúi xuống, ánh mắt nhanh chóng liếc qua cửa một cái, rồi nhân lúc Hứa Chiêu Di chớp mắt, bất ngờ cúi đầu xuống, hai tay nâng nhẹ khuôn mặt cô, kéo lên một chút, áp môi mình xuống môi cô.
Khoảnh khắc nóng bỏng giao hòa.
Lục Dĩ Ninh khẽ mài nhẹ trên cánh môi cô, nhắm mắt cười khẽ.
“Đừng giận nữa, hửm? Tối nay anh đợi em ở gara.”
“Á!” Hứa Chiêu Di bật kêu một tiếng, vội vàng đẩy anh ra. Vốn dĩ tâm trạng đã dịu đi nhiều, vậy mà giờ lại bùng lên ngọn lửa khác.
Tên này to gan thật! Nhỡ bị ai nhìn thấy thì sao?
Tim Hứa Chiêu Di đập thình thịch, ôm quyển sổ rồi mặt đỏ tim đập, vội vàng chuồn khỏi văn phòng của anh.
Lục Dĩ Ninh lúc này mới thấy lòng mình hoàn toàn nhẹ nhõm.
Ở nhà, Lục Mạn Thanh đã chuẩn bị một nồi lẩu.
Lâu lắm rồi, chắc cũng nửa năm, Lục Mạn Thanh có cả một bụng chuyện muốn kể với Hứa Chiêu Di.
Hứa Chiêu Di thấy sức khỏe bà hồi phục tốt, sắc mặt cũng hồng hào, trong lòng thật sự mừng cho bà.
Ăn xong, hai người còn nắm tay nhau ngồi trên sofa trò chuyện, đến tận hơn chín giờ tối. Lục Dĩ Ninh liên tục giục mẹ nghỉ ngơi, gọi bao nhiêu lần cũng không được.
“Được rồi, có gì để mai nói tiếp, đâu phải là không gặp được nữa.”
Anh đi đến sau lưng Hứa Chiêu Di, vòng tay ôm lấy cổ cô, kéo cô vào lồng ngực mình, rồi cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.
“Con dâu tương lai của mẹ con giữ rồi đấy, mẹ mau lên lầu nằm nghỉ đi, lát nữa nhớ uống thuốc rồi ngủ sớm, nghe chưa?”
Hứa Chiêu Di hơi đỏ mặt, thật sự chịu không nổi kiểu thân mật lộ liễu của anh trước mặt người lớn, bèn kiếm cớ chui vào bếp.
Lục Mạn Thanh thấy Di Di ngượng ngùng bỏ chạy, lại nhớ ngày mai phải dậy sớm đi bệnh viện lấy máu, nên đành miễn cưỡng quay về phòng ngủ.
Hứa Chiêu Di tính ngày mai sẽ đi bệnh viện cùng Lục Mạn Thanh, nên tối nay quyết định ở lại.
Buổi tối, Hà Hiểu Nga trong bếp nấu một nồi canh an thần cho Lục Mạn Thanh, nói là vì sau phẫu thuật bà phải uống thuốc lâu dài nên giấc ngủ không được ngon. Hứa Chiêu Di cũng ở lại bếp, phụ giúp dì Hà một tay.
“Sao không lên trò chuyện thêm với bà Lục đi? Bà ấy nhớ cháu lắm, chắc còn nhiều chuyện muốn nói với cháu.”
“Hôm nay muộn rồi, để dì nghỉ ngơi trước thì hơn.” Hơn nữa, Lục Dĩ Ninh còn ở trên lầu, bao lâu rồi họ mới có dịp gặp nhau, chắc chắn hai mẹ con có nhiều chuyện riêng để nói. Cô mà cứ ở cạnh nghe hoài thì cũng không tiện.
Dì Hà gật đầu, rồi mỉm cười cảm thán: “Thật tốt quá, bà Lục đúng là có phúc.”
Hứa Chiêu Di biết ý của bà, ngượng ngùng cúi đầu, khẽ mỉm cười theo.
Khi canh nấu xong, Hứa Chiêu Di đích thân bưng lên lầu.
Nhưng chưa kịp bước vào, cô vô tình nghe thấy một đoạn đối thoại của hai người.
Lục Mạn Thanh hỏi Lục Dĩ Ninh định khi nào sẽ kết hôn với Di Di.
“Kết hôn? Sao phải kết hôn? Bây giờ chẳng phải đang rất tốt sao?”
Giọng anh vẫn mang theo sự thờ ơ và lạnh nhạt quen thuộc:
“Nói thật, tạm thời con chưa có ý định kết hôn. Hai người yêu nhau thì nhất định phải kết hôn sao? Hiện tại bọn con vẫn đang ổn, bây giờ nhiều người trẻ không kết hôn nhưng vẫn có thể ở bên nhau cả đời mà.”
“Nhưng Di Di có nghĩ giống con không? Con đã từng nói với con bé về suy nghĩ này của mình chưa?”
“Con sẽ nói với cô ấy.”
Giọng Lục Mạn Thanh thoáng nghẹn lại, bà quay mặt đi, khẽ lau khóe mắt, rồi chậm rãi đáp:
“Thật ra, kết hôn hay không mẹ đều tôn trọng quyết định của hai đứa. Nhưng quan trọng là, đây không phải chuyện của riêng con, mà là chuyện hai người cần cùng nhau bàn bạc và xác định. Một cô gái chọn ở bên con là vì cô ấy thật lòng yêu con, nhưng phần lớn phụ nữ trong lòng đều mong có một gia đình trọn vẹn và một cuộc hôn nhân ổn định. Nếu con không sớm nói rõ lập trường của mình, con gái người ta sẽ càng ngày càng lún sâu vào tình cảm này. Đến cuối cùng, dù trong lòng cô ấy khao khát kết hôn, nhưng vì không muốn rời xa con mà đành chọn thỏa hiệp. Kết cục đó vừa không công bằng với cô ấy, vừa không có lợi cho mối quan hệ của hai đứa. Mẹ không muốn con trai mẹ sau này trở thành một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy.”
“Mẹ hỏi con, đây thật sự là suy nghĩ của con sao? Hay là vì anh con, con không muốn mâu thuẫn với bên đó? Mẹ muốn nghe một câu thật lòng của con.”
Trong phòng bỗng rơi vào khoảng lặng.
Ngoài cửa, Hứa Chiêu Di tựa người vào tường, bàn tay đang cầm khay khẽ run lên, như thể chỉ cần một giây nữa thôi là không còn sức giữ nổi.
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng Lục Dĩ Ninh vang lên, điềm tĩnh, chẳng hề có chút dao động nào:
“Đúng vậy, đây thật sự là suy nghĩ của con. Từ khi còn nhỏ, ba mẹ đã ly hôn, những đau khổ và giày vò trong hôn nhân của hai người không hề khiến con thấy hôn nhân mang lại điều gì tốt đẹp. Rồi đến anh con, bị áp lực hôn nhân đè nén đến mức khổ sở. Từ nhỏ, con tận mắt chứng kiến tất cả những người con quan tâm đều không hạnh phúc. Thế nên, từ khi ấy con đã quyết định sẽ không bước vào hôn nhân. Con luôn là một người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Cô cũng không nhớ nổi mình đã trở về phòng dành cho khách như thế nào. Rõ ràng vẫn là căn phòng từng ngủ trước đây, mùi hương quen thuộc chẳng thay đổi, nhưng đêm nay, cô lại cảm thấy một luồng lạnh lẽo len lỏi khắp nơi.
Cô quấn chặt chăn quanh người, nhắm mắt mơ màng, cố dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng tâm trí lại chẳng thể yên tĩnh.
Đến nửa đêm, Lục Dĩ Ninh lặng lẽ bước vào phòng.
Hứa Chiêu Di cảm nhận được tiếng động khẽ vang lên phía sau. Nệm giường hơi lún xuống theo sức nặng của cơ thể anh, tiếp đó, chăn bị kéo lên, một cái bóng cao lớn bao trùm lấy cô từ phía sau.
“Làm nhé? Anh có đem bao.” Lồng ngực rắn chắc áp sát vào lưng cô, một bàn tay không yên phận luồn vào trong áo ngủ, hơi thở nóng rực kề sát và những nụ hôn nhẹ dừng lại bên tai cô.
Anh khao khát, mê đắm, đến mức đôi chân vô thức dịch lên, giam cô trong vòng tay, như muốn biến cả cô lẫn chiếc chăn thành một phần của mình.
Anh chỉ muốn chiếm hữu cô như thế, nếu có thể hòa quyện cùng nhau một lần nữa thì càng tốt.
Hứa Chiêu Di thật ra chẳng hề buồn ngủ. Cô không mệt, nhưng cũng không muốn. Cô thậm chí còn chưa biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện với anh. Trong một đêm hỗn loạn như vậy, giữ được vẻ ngoài bình tĩnh với cô đã là cả một nỗ lực.
“Em không muốn, em mệt…” Cô nói khẽ, mắt vẫn nhắm nghiền, không muốn đối diện.
Nhưng Lục Dĩ Ninh chẳng nhận ra sự xa cách trong giọng cô. Một gã đàn ông đang chìm trong d*c v*ng, nào còn để tâm đến cảm xúc của người khác?
Anh ôm cô chặt hơn, tham lam hôn lên vành tai cô, bàn tay táo bạo trêu chọc nơi nhạy cảm của cô.
“Em nói dối, em đã ướt rồi.” Anh đưa bằng chứng đến sát mũi cô, ngón tay kẹp lấy cằm cô, ép cô phải đối diện với sự nhục nhã ấy.
Hứa Chiêu Di không cách nào tránh né, cố gắng quay đi cũng không thoát, cuối cùng bật ra tiếng kêu đầy tuyệt vọng:
“Em thật sự không muốn!”
Cô xoay người, kéo chăn quấn chặt lấy mình, chỉ để lại cho anh một tấm lưng lạnh lẽo.
“Ngủ đi, ngoan.”
Lục Dĩ Ninh mở mắt, trong ánh nhìn, ngọn lửa h*m m**n dần dần tan biến.
Trong bóng tối, anh im lặng nhìn cô một lúc, rồi vươn tay khẽ chạm vào bờ vai cô, còn cố ý bóp nhẹ một cái.
Thấy cô vẫn chẳng có phản ứng gì, lúc này anh mới chậm rãi nhận ra, tâm trạng cô đang rất tệ.
“Vậy anh về phòng ngủ nhé?”
Hứa Chiêu Di khẽ ừ một tiếng, giọng nghẹn lại.
Có lẽ cảm thấy có chút cụt hứng, Lục Dĩ Ninh thật sự đứng dậy, rời khỏi phòng.