Chương 47
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sáng hôm sau, Lục Dĩ Ninh lái xe đưa Lục Mạn Thanh và Hứa Chiêu Di đến bệnh viện.
Hứa Chiêu Di vẫn ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh Lục Mạn Thanh.
Lục Dĩ Ninh ở ghế lái, thỉnh thoảng liếc cô qua gương chiếu hậu. Nhưng Hứa Chiêu Di không muốn nói chuyện với anh, chỉ nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.
Anh rất muốn hỏi rốt cuộc cô sao vậy, nhưng vì trong xe còn có Lục Mạn Thanh, nên đành chờ khi kiểm tra xong rồi sẽ nói chuyện rõ ràng.
Nhưng đến bệnh viện, mọi chuyện bắt đầu bận rộn, nào là xếp hàng lấy số, xét nghiệm, kiểm tra,… cứ thế kéo dài đến tận chiều. Khi anh cầm kết quả xét nghiệm từ phòng bác sĩ bước ra, Hứa Chiêu Di đã bắt taxi rời đi.
Anh gọi điện, cô từ chối nghe. Anh nhắn tin hỏi cô đi đâu, lần này Hứa Chiêu Di trả lời, nhưng chỉ vài chữ:
[Có việc gấp, đi trước rồi. Không thể đưa dì về nhà, xin lỗi.]
[Việc gấp gì?]
Cô không trả lời nữa, cất điện thoại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trên đường cao tốc giữa mùa hè, cảnh sắc rực rỡ và tươi đẹp đến thế, vậy mà cô lại không hề nhận ra đôi mắt mình đã ướt nhòe từ bao giờ.
Bác tài xế là một người đàn ông trung niên tốt bụng, thấy vậy quay đầu lại hỏi cô có chuyện gì. Biết cô bắt taxi từ bệnh viện, ông còn tưởng cô bị bệnh, liền dịu giọng an ủi:
“Trên đời này chẳng có cái khó nào là không vượt qua được đâu cháu à.”
Hứa Chiêu Di vội lau nước mắt, khẽ lắc đầu, nói không có gì.
Đúng lúc đó, Chiêm Nguyên nhắn tin cho cô. Khi ấy đầu óc cô mơ màng, cũng chẳng rõ mình đã trả lời những gì, sau này nhìn lại thậm chí chẳng rõ mình đã nhắn gì.
Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, mở điện thoại ra, cô thấy tin nhắn hồi âm từ Chiêm Nguyên, anh ấy nói mình đã về, sắp hạ cánh xuống Lộ Thành.
Anh ấy hỏi cô có muốn cùng ra ngoài ăn một bữa không.
Hứa Chiêu Di chỉ trả lời một chữ: [Được.]
Lần gặp lại Chiêm Nguyên là ở một quán cà phê mang phong cách hoài cổ, ấm áp.
Đó là mùa hè năm 2018, quạt trần xoay chậm rãi, chuông gió khẽ rung tạo nên âm thanh trong trẻo. Chiêm Nguyên ngồi đối diện cô, làn da rám nắng hơn trước, vóc dáng gầy đi đôi chút, nhưng cả người lại toát lên một vẻ rắn rỏi và phấn chấn.
Anh ấy cười, giơ tay chào cô một tiếng, trong đôi mắt như chất chứa thêm nhiều câu chuyện.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Chiêu Di bỗng thấy sống mũi cay xè.
Trước khi đến, cô có lục lại đoạn tin nhắn mình đã gửi cho Chiêm Nguyên – những dòng chữ rối loạn, yếu ớt và đầy tuyệt vọng. Cô đoán, có lẽ chính vì những tin nhắn ấy mà anh ấy đã bay thật xa, từ nơi nào đó trở về, chỉ để gặp cô.
Cô thấy mình thật may mắn khi có một người bạn như vậy. Những chuyện không thể kể với Bối Bối hay Lâm Lâm, cô lại có thể dốc hết nỗi lòng với Chiêm Nguyên.
“Em chắc chắn là anh ta theo chủ nghĩa không kết hôn, hay chỉ là không thể kết hôn với em? Hai chuyện này khác nhau đấy.”
Nghe lời anh ấy, Hứa Chiêu Di bỗng nhớ lại câu nói tối qua của Lục Dĩ Ninh, tim như thắt lại. Cô cúi đầu, không nói một lời.
Thực ra, cô không chắc. Chính vì không chắc, cô mới sợ. Sợ rằng, dù câu trả lời là gì, thì điều duy nhất không đổi chính là nó sẽ khiến cô đau lòng đến mức không thở nổi.
Những ngày đầu bên nhau ngọt ngào bao nhiêu, thì giờ đây trái tim cô lại đau đớn bấy nhiêu.
“Chỉ là… tôi muốn hiểu rõ hơn suy nghĩ của anh về chủ nghĩa không kết hôn thôi.” Hứa Chiêu Di khẽ nói, “Anh nghĩ một người theo chủ nghĩa không kết hôn, sau này có khả năng thay đổi quan niệm sống ban đầu của mình không?”
“Hay là, em nghĩ mình có thể thay đổi anh ta sao?”
“Tôi không biết nữa.” Hứa Chiêu Di lắc đầu, giọng nhỏ hẳn.
“Thật ra tôi hiểu cho anh ấy, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện anh ấy chưa bao giờ tính tới việc kết hôn với tôi, trong lòng tôi vẫn thấy đau.”
Chiêm Nguyên im lặng, không vạch trần suy nghĩ của cô. Bởi vì chỉ riêng câu hỏi đó thôi, đã đủ để chứng minh, trong sâu thẳm, cô đã biết đáp án.
“Hôn nhân, với mỗi người, mang một ý nghĩa khác nhau.” Anh ấy chậm rãi nói.
“Nếu với em, hôn nhân là một phần không thể thiếu để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, là viễn cảnh đẹp đẽ mà em hằng khao khát, vậy thì em xứng đáng được yêu thương trong một mối quan hệ có thể cùng nhau bước đến cánh cửa hôn nhân.”
“Nhưng nếu quan niệm không kết hôn của anh ta khiến em cảm thấy đau khổ, thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình. Thì có lẽ, hai người vốn dĩ không thật sự đồng điệu trong những mong cầu cốt lõi về tình yêu và cuộc sống.”
“Điều quan trọng nhất, vẫn là cảm nhận của em.” Chiêm Nguyên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.
“Tôi mơ hồ lắm.” Hứa Chiêu Di khẽ thở dài.
“Bây giờ tôi chẳng thể phân rõ nổi cảm giác của mình nữa.”
“Tôi biết cảm giác là thứ rất phức tạp.” Chiêm Nguyên đáp.
“Nó không thể phân định đơn giản đúng – sai được. Cho nên, đừng vội. Hãy để tâm tĩnh lại, nhớ lại những khoảnh khắc hai người bên nhau, cả vui lẫn buồn, rồi thử tự hỏi, mối quan hệ này có thật sự đáp ứng được những khát khao sâu thẳm trong tim em hay không.”
Kết quả thật ra chỉ có hai khả năng, nếu còn luyến tiếc thì chấp nhận, tiếp tục ở bên nhau, nếu đủ dứt khoát thì từ chối, quay lưng rời đi.
Chiêm Nguyên từng đi qua bao con đường, nghe qua bao nhiêu câu chuyện. Anh ấy hiểu rõ, giờ phút này, Hứa Chiêu Di chưa sẵn sàng kết thúc mối quan hệ này.
Cô luyến tiếc, nên mới đau khổ như vậy. Điều cô cần là một cái cớ, một cơ hội đủ mạnh để buộc mình đưa ra quyết định thật sự. Nhưng cơ hội ấy, chỉ có cô mới có thể tạo ra, và giờ vẫn chưa đến lúc.
“Tôi không dám chắc liệu quan điểm của một người có thể thay đổi hay không.” Chiêm Nguyên chậm rãi nói, giọng trầm ổn, “Nhưng tôi muốn em hiểu một điều, hôn nhân, dù quan trọng với nhiều người, cũng không phải là tất cả. Dù cuối cùng em chọn kết hôn hay không, điều quan trọng nhất vẫn là giữ được sự độc lập, cả trong cuộc sống lẫn trong tâm hồn. Đó mới là gốc rễ để chúng ta đứng vững giữa đời.”
“Hãy không ngừng làm phong phú thế giới nội tâm của chính mình, khiến tâm hồn đủ đầy và kiên cường. Như vậy, bất kể tương lai em đối diện với tình huống nào trong tình cảm, em cũng sẽ đủ bình tĩnh và vững vàng để đối diện. Nếu hiện tại em chưa thể đưa ra quyết định, vậy thì tạm thời gác nó sang một bên. Tập trung làm những gì tôi vừa nói, những điều ấy còn quan trọng hơn việc cứ mãi dằn vặt bản thân với câu hỏi kết hôn hay không.”
“Tin tôi đi.” Chiêm Nguyên nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn đầy chân thành.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Hứa Chiêu Di lại sáng lên.
Vẫn là số của Lục Dĩ Ninh.
Chiêm Nguyên nhìn thoáng qua, nhắc khẽ: “Đừng trốn tránh nữa.”
Cô do dự vài giây, rồi bấm nút nghe.
“…A lô?” Giọng cô nhỏ đến mức gần như tan vào khoảng lặng.
Bên kia đầu dây, tiếng thở gấp khựng lại trong chớp mắt.
Lục Dĩ Ninh trên đường đưa Lục Mạn Thanh ra sân bay rồi quay về, không ngừng gọi cho cô. Anh đã gọi bao nhiêu cuộc, chính anh cũng không nhớ nổi nữa. Đến khi vội vã chạy đến trung tâm thương mại, mới biết cô hoàn toàn không đi làm, Ngô Tiêu nói cô đã xin nghỉ.
Xin nghỉ, lại không nghe máy. Nghĩ đến tin nhắn có việc gấp cô để lại trên WeChat, nghĩ đến dáng vẻ khác thường của cô đêm qua, Lục Dĩ Ninh hoảng loạn.
Anh đạp ga hết cỡ lao thẳng đến nhà cô, đập cửa điên cuồng đến mức làm náo loạn cả khu, khiến mấy bác bảo vệ và vài ông bà lớn tuổi tưởng anh là kẻ b**n th**, hò nhau xua đuổi ra ngoài.
Bất lực, anh quay xe về nhà mình. Anh từng đưa chìa khoá cho Hứa Chiêu Di, dặn cô có thể đến bất cứ lúc nào. Nhưng khi mở cửa, căn nhà vẫn trống rỗng. Một thoáng hốt hoảng lướt qua, anh lập tức nghĩ có thể là có chuyện gì xảy ra ở quê nhà cô, còn mở cả trang tra cứu vé máy bay, suýt nữa đặt vé.
Chỉ đến khi điện thoại được kết nối, anh mới thở phào, như vừa được cứu khỏi vực sâu.
“Em đi đâu vậy?” Giọng anh khàn đặc.
Hứa Chiêu Di thoáng nhìn Chiêm Nguyên, rồi nói thật: “Chiêm Nguyên đến, em xin nghỉ nửa ngày để ăn với anh ấy một bữa.”
Bên kia điện thoại lặng thinh.
Cô đợi một lúc, không nghe thấy phản hồi, mới lên tiếng: “Nếu không có gì thì em cúp máy đây.”
“Ăn gì?” Giọng anh đột ngột vang lên, lạnh lẽo đến mức làm người ta rùng mình.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là đến quán cà phê. Em cúp máy đây.”
“Hôm nay là thứ Tư.”
Thứ Tư thì sao?
Ngay giây sau, Hứa Chiêu Di sực nhớ thứ Hai, Tư, Sáu là ngày hẹn của cả hai.
Lúc trước, chính cô còn nghiêm túc nói với anh: “Ba ngày này chỉ có thể ăn với nhau thôi, không được nhận lời hẹn của ai khác nhé~”
Đó là giao ước giữa hai người.
Nhưng giao ước, hóa ra, hoàn toàn có thể thay đổi. Hôm nay, cô mới thật sự nhận ra một điều, mỗi người đều có tự do – tự do trong suy nghĩ, tự do trong quan điểm, và cả tự do trong hành động. Cuộc sống của cô không nên bị trói buộc bởi những quy tắc anh đặt ra.
“Em biết, nhưng hôm nay em chỉ muốn ăn với bạn mình thôi.” Nói xong, Hứa Chiêu Di thẳng tay cúp máy.
“Em hơi cực đoan rồi đấy, hai người nên ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với nhau đi.” Chiêm Nguyên đề nghị.
Hứa Chiêu Di chỉ khẽ lắc đầu.
Thực ra, cô thừa hiểu mình chỉ là một con hổ giấy, mạnh mẽ bề ngoài nhưng yếu đuối bên trong.
Thứ tự tôn nhỏ bé và yếu ớt kia khiến cô không dám xé toạc lớp giấy mỏng giữa hai người. Cô không dám đối mặt, và càng không biết sau khi đối mặt thì phải làm gì.
“Đi thôi, ra ngoài dạo một chút. Không thì cái nửa ngày phép của tôi coi như xin uổng phí.”
Hai người cứ thế lang thang đến tận tối. Họ ghé qua hiệu sách, mua mấy cuốn sách. Chiêm Nguyên còn gợi ý vài bộ phim.
“Lúc nào rảnh thì xem thử, có khi tâm trạng em sẽ khá hơn.”
“Cảm ơn, giờ tôi thấy nhẹ lòng hơn nhiều rồi.”
Trong khi đó, Lục Dĩ Ninh vẫn đứng chờ dưới lầu nhà Hứa Chiêu Di, từ chiều cho đến khi trời sập tối.
Chín giờ bốn phút tối, Hứa Chiêu Di mới trở về.
Cô đi ngang qua xe anh, chẳng thèm liếc lấy một cái. Còi xe đột ngột vang lên, tiếng chói tai xuyên thẳng qua màn đêm.
Cô vẫn bước thẳng, đầu không ngoảnh lại.
Ngay lập tức, còi xe réo liên hồi, điên cuồng như mất kiểm soát.
Hứa Chiêu Di quay phắt lại, chạy về phía xe, đập mạnh cửa kính, quát khẽ: “Đừng bấm nữa! Anh điên rồi hả? Ở đây còn có hàng xóm đó, anh muốn bị mắng là quấy rối à!”
Những ánh mắt hiếu kỳ của hàng xóm xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía họ.
Lục Dĩ Ninh từ tốn hạ cửa kính xuống, người thả lỏng tựa vào ghế, một tay hờ hững đặt trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô.
Khoé môi anh nhếch lên thành một nụ cười lạnh, trong mắt ánh lên chút đỏ ửng, như kìm nén quá lâu.
“Cà phê ngon lắm hả?”
“…Ngon.”
“Ngọt lắm chứ gì?”
Hứa Chiêu Di cắn môi, quay lưng bỏ đi.
Nhưng ngay giây sau, cổ tay cô bị kéo mạnh từ phía sau.
Bàn tay anh nóng rực, siết lấy cổ tay mảnh khảnh, nhiệt độ ấy nóng đến mức khiến tim cô khẽ run lên một nhịp.
“Chúng ta nói chuyện.”
Lưng quay về phía anh, Hứa Chiêu Di sâu hít một hơi, xoay người ngồi vào trong xe.
Vừa mới lên xe, cả hai đều im lặng, không ai mở miệng.
Trong xe tràn ngập mùi khói thuốc khó chịu, Hứa Chiêu Di có chút không chịu nổi, chỉ muốn nhanh chóng nói xong rồi rời khỏi xe.
“Em đang giận à?”
Lục Dĩ Ninh bật cười lạnh, buông cổ tay cô ra, thân người ngả về phía sau ghế.
“Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, trốn làm cả buổi chiều, biến mất chẳng rõ lý do, cuối cùng lại là đi hẹn hò với cái người từng theo đuổi em, mập mờ không rõ ràng. Anh lẽ ra không nên tức giận sao?”
“Chiêm Nguyên chỉ là bạn của em, anh ấy vừa từ nơi khác trở về Lộ Thành, em chỉ ăn một bữa cơm với anh ấy thôi, chẳng lẽ đến chút tự do này em cũng không có sao?”
“Anh nhắc lại lần nữa, anh ta không phải bạn bè bình thường, anh ta từng theo đuổi em, từng thích em. Nếu như anh và An Nhĩ lén lút hẹn hò sau lưng em, trong lúc đó không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, biến mất cả buổi chiều, rồi chơi đến tận khuya mới về nhà, em có tức giận không?”
Cô sẽ tức giận, thậm chí tức đến phát điên. Nhưng trong tình cảnh cả hai lửa giận đều bị khơi lên, cô lại chọn cách cứng miệng nói dối.
“Em sẽ không tức giận, đó là quyền tự do kết bạn của anh. Dù là người yêu cũng không có quyền can thiệp.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy.
“Em chắc chứ?”
“Chắc, chúng ta đều cần không gian độc lập và bạn bè riêng của mỗi người.” Hứa Chiêu Di rất biết ơn những lời Chiêm Nguyên vừa khuyên cô, nếu không cô cũng chẳng biết phải dùng lý lẽ gì để đấu khẩu với Lục Dĩ Ninh.
Chữ cút đã nghẹn ngay nơi đầu lưỡi Lục Dĩ Ninh, nhưng thế nào cũng nói không ra. Cái cảm giác tim thắt lại khi không tìm được cô lúc trước vẫn còn vẹn nguyên, khó chịu đến cực độ. Anh không muốn cãi nhau với cô, cãi nhau thì được gì chứ? Anh lại lần nữa tự thuyết phục mình, chủ động cúi đầu.
“Em có thể báo trước cho anh biết em sẽ đi hẹn với Chiêm Nguyên, chưa chắc anh đã phản đối. Không phải đột nhiên biến mất, để anh bị động mà biết chuyện. Hứa Chiêu Di, anh luôn nghĩ em là một người phụ nữ hiểu lý lẽ, sao bỗng dưng lại trở nên vô lý như vậy chứ?”
Vì sao ư? Bởi vì cô tủi thân.
Bởi vì cô luôn phải bị động mà biết nhiều chuyện.
Anh chưa từng chủ động nói với cô mình theo chủ nghĩa không kết hôn, chưa từng chủ động giải thích rõ về quá khứ giữa anh và An Nhĩ, thậm chí đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng rõ nguyên nhân cái chết của anh trai anh.
Hứa Chiêu Di thương anh, quan tâm anh, tôn trọng anh, nên mới im lặng chịu đựng, chưa từng chủ động hỏi.
Nhưng nếu cô không hỏi, thì anh cũng sẽ chẳng bao giờ nói.
Vậy thì ai sẽ thương cô, tôn trọng cô, quan tâm đến cô đây?
Cô thừa nhận hôm nay bản thân đúng là có hơi vô lý, nhưng cô chỉ muốn được ích kỷ một lần.
“Có lẽ anh vẫn chưa hiểu rõ về em, hoặc là cả hai chúng ta đều cần phải học cách hiểu nhau lại từ đầu.”
“Ý gì? Hiểu lại là sao?”
“Để hôm khác đi.” Hứa Chiêu Di mở cửa bước xuống xe.
Lục Dĩ Ninh tức đến mức nghẹn họng, anh không biết Chiêm Nguyên quan trọng với Hứa Chiêu Di đến mức nào, quan trọng đến mức khiến cô có thể mở miệng nói ra mấy lời vớ vẩn như ‘phải hiểu nhau lại từ đầu’ sao? Thật là nực cười đến chết đi được.
Đúng lúc này, Lạc Dặc Châu gọi đến, rủ anh đi tụ tập.
Lục Dĩ Ninh cố nén cơn giận, nhắn tin cho Hứa Chiêu Di, hỏi cô có muốn đi cùng không, đó coi như là cái thang anh đưa ra. Nhưng kết quả thì sao? Hứa Chiêu Di rất nhanh nhắn lại một câu:
[Anh muốn đi thì đi, không cần nói với em.]
Lục Dĩ Ninh tức đến mức sắp phát điên, còn Hứa Chiêu Di thì tiện tay ném điện thoại sang một bên.