Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 48

Chương 48

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Buổi sáng, lúc đi thang máy, Lục Dĩ Ninh tình cờ đứng ngay phía sau hai nhân viên của rạp chiếu phim.

Hai người đó không hề nhận ra anh, liền bắt đầu than phiền gần đây lượng khách trong trung tâm thương mại quá ít, dạo này doanh thu phòng vé quá tệ.

Anh im lặng không nói một lời, mặt mày u ám nghe hết, rồi quay về văn phòng, lập tức bảo Diêu Lôi mang ngay báo cáo doanh thu quý hai của rạp chiếu phim đến.

Mỗi khi lật một trang, lông mày anh lại cau chặt thêm một chút.

“Thông báo xuống dưới, mười phút nữa tất cả đến phòng họp lớn họp ngay.”

Hứa Chiêu Di ngồi ở hàng ghế thứ hai, suốt buổi không hề ngẩng đầu, chỉ lắng nghe Lục Dĩ Ninh mắng Diêu Lôi đến mức không còn chút thể diện nào.

“Rạp chiếu phim là ngành kinh doanh chủ lực của trung tâm thương mại, vốn dĩ mang theo hiệu ứng thu hút, đương nhiên phải chủ động gánh vác vai trò đầu tàu kéo lượng khách. Chính vì lý do đó, chúng ta mới đưa ra mức ưu đãi và nhượng bộ lớn nhất. Nếu như đã không thể mang lại lượng khách ổn định cho trung tâm, ngược lại còn để nhân viên rạp phàn nàn vắng khách! Như vậy chẳng phải đảo lộn trắng đen sao? Vậy xin hỏi, sự hy sinh tiền thuê của chúng ta có ý nghĩa gì đây?”

“Năm trăm mét vuông đất vàng, tôi muốn từng mét vuông đều phải tạo ra giá trị xứng đáng của nó. Tôi cũng hy vọng mỗi nhân viên đều dồn tâm trí vào công việc.”

Đại Diêu năm nay bao nhiêu rồi nhỉ? Thêm hai năm nữa là nghỉ hưu, tuổi tác gần như ngang với ba của Lục Dĩ Ninh, vậy mà lúc này lại bị anh mắng đến chẳng khác nào con chó.

Mọi người đều không hiểu sao hôm nay Lục tổng lại nổi giận, doanh thu phòng vé hai năm nay vốn đã nửa sống nửa chết, trước đó cũng chẳng phải chưa từng thử mấy chiêu tiếp thị quảng bá.

Tháng trước còn đặc biệt dựa theo chủ đề phim hot để dựng cảnh trải nghiệm nhập vai, bên trong trung tâm thương mại cũng bày ra kha khá điểm tương tác để khách chụp ảnh check-in, nhưng hiệu quả đều chỉ ở mức trung bình.

Lục Dĩ Ninh đâu phải không biết, nhưng trước đây anh chẳng nói gì, không hiểu sao hôm nay lại bùng nổ như thế.

Nhưng Hứa Chiêu Di làm sao mà không nghe ra chứ? Những lời chói tai kia rõ ràng là nhắm vào cô, chỉ khiến cô thấy cực kỳ chán chường.

Cuối cùng Lục Dĩ Ninh quay sang nói với Diêu Lôi: “Trước khi tan làm ngày mai, đưa tôi một bản phương án giải quyết. Không làm được thì nghỉ đi.”

Diêu Lôi vội vàng lau mồ hôi lạnh, cuộc họp cứ thế mà kết thúc.

Thực ra, từ gần hai năm trước, vị thế đầu tàu hút khách của rạp chiếu phim đã bắt đầu lung lay.

Khi ấy dịch bệnh còn chưa ập đến, phần lớn các rạp đã trong tình trạng thua lỗ, khả năng kéo khách vốn đã chẳng thể sánh bằng siêu thị hay các thương hiệu thời trang, những ngành cũng thuộc nhóm cửa hàng chủ lực.

Nguyên nhân sâu xa vẫn là mở quá nhiều. Dưới sự thúc đẩy của dòng vốn, để đạt mục tiêu niêm yết, các rạp trong nước đã mù quáng mở rộng quy mô. Nhưng một khi quy mô rạp vượt quá sức chịu tải thực tế của thị trường, hàng loạt hệ quả tiêu cực liền nối đuôi nhau xuất hiện.

Tất nhiên, những chuyện đó chẳng phải điều mà Hứa Chiêu Di hay thậm chí là Diêu Lôi – những con trâu ngựa làm thuê cần phải bận tâm. Dù có tạm thời cứu được một rạp chiếu phim, họ cũng chẳng đủ sức thay đổi cục diện của cả ngành.

Hứa Chiêu Di cúi đầu tra cứu tài liệu, đây là lần đầu tiên cô thực sự tìm hiểu sâu về ngành điện ảnh.

Cô thấy những người trong giới điện ảnh cũng đang tích cực tìm hướng đi mới. Một số công ty phim ảnh lớn đã đồng thời mở rộng sang mảng âm nhạc và giải trí thực cảnh, tung ra các dự án công viên giải trí, thị trấn điện ảnh,… Một vài công ty khác thì hướng tầm nhìn sang những ngành mới như y tế và chăm sóc sức khỏe.

Nhưng mà những công ty thực sự chú ý đến việc vận hành rạp chiếu phim lại chẳng có bao nhiêu.

Hứa Chiêu Di bất giác suy nghĩ, với tư cách là một người tiêu dùng, khi đến rạp để ngồi gần hai tiếng đồng hồ, liệu có đủ nội dung khác để khai thác thêm không?

Cứ thế, cô bận rộn cho đến tận trưa. Trong phòng có người gọi cơm, Hứa Chiêu Di không gọi, vẫn ôm khư khư chiếc máy tính tiếp tục tìm tài liệu.

Thực ra, làm việc cũng có cái hay, khi con người ta bận rộn rồi, thì mọi nỗi buồn đều bị đẩy ra khỏi đầu.

Lục Dĩ Ninh cùng Trần Sa từ bên ngoài trở về, đi ngang qua văn phòng của Diêu Lôi, ánh mắt anh theo bản năng liếc vào trong một cái, kết quả là thấy Hứa Chiêu Di ngồi trước màn hình máy tính, ngậm bút, trông ngớ ngẩn.

Cô có vẻ bối rối, bận rộn đến mức rối tung cả đầu, còn Diêu Lôi thì sao? Chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

“Một lát ăn gì không? Trên tầng bốn mới mở một quán trà, đồ ăn cũng ổn lắm.” Trần Sa vừa đi vừa nói.

“Không.” Lục Dĩ Ninh thu lại ánh mắt, mặt lạnh bước vào văn phòng, tiện tay đóng sầm cửa, trực tiếp nhốt Trần Sa bên ngoài.

Trần Sa vốn thấy hôm nay tâm trạng anh không tốt, mới cố tình đi theo để trò chuyện, nhưng thấy anh không hề nể tình, chỉ có thể nhún vai rời đi.

Lục Dĩ Ninh ngồi phịch xuống ghế, xoay ghế một vòng, đưa lưng về phía cửa, không ai có thể nhìn thấy nét mặt của anh.

Hai tay khoanh trước ngực, người ngả ra sau ghế, ngẩn ngơ. Rõ ràng là đang nhìn bầu trời xanh ngoài ô cửa kính, nhưng trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại hình ảnh gương mặt bướng bỉnh của Hứa Chiêu Di.

Nói không thèm để ý là thật sự không thèm để ý, ngay cả trong cuộc họp cũng chẳng ngẩng đầu lên một cái, đúng là tức muốn chết.

Nhưng dù có giận cô đến đâu, nhìn thấy cô bận rộn đến mức không kịp ăn, không kịp uống, anh vẫn không khỏi thấy xót.

Thôi, tính toán với một người phụ nữ làm gì chứ?

Cuối cùng, Lục Dĩ Ninh vẫn lấy điện thoại ra, gọi cho nhà hàng đặt một phần, rồi gọi dịch vụ giao nhanh.

Anh không để shipper vào văn phòng, mà tự mình ra cửa thang máy chờ, sau đó nhắn tin cho Hứa Chiêu Di:

[Ra lấy đồ ăn, ăn cơm.]

Hứa Chiêu Di đặt điện thoại xuống, chẳng định để ý tới tin nhắn ấy. Đúng lúc đó, Đại Diêu thong dong đi từ ngoài về, trông có vẻ tâm trạng đã hồi phục.

Đôi khi Hứa Chiêu Di thật sự khâm phục cái tâm lý thép của lão hồ ly này, bị Lục Dĩ Ninh mắng thậm tệ như vậy mà quay đầu đã có thể tươi cười như không có gì, đúng là giỏi. Cô nghĩ mình cũng phải học mới được.

Đại Diêu còn đùa giỡn với mọi người: “Bên ngoài có đơn Tân Vinh Ký của vị phú bà nào thế? Giấu kỹ ghê!”

Cả phòng liền nhìn nhau đầy tò mò, chẳng ai nhận cả. Dù trong văn phòng cũng có kha khá phú bà thật, nhưng đâu có ai rảnh đến mức bỏ vài ngàn tệ chỉ để ăn trưa.

Lúc này, Hứa Chiêu Di như sực nhớ ra điều gì, cầm điện thoại nhắn lại cho Lục Dĩ Ninh:

[Anh gọi Tân Vinh Ký cho em?]

Lục Dĩ Ninh trả lời:

[Không ra lấy là nguội mất.]

[Em không cần, anh kêu người đem đến văn phòng anh đi.]

Lục Dĩ Ninh nhìn tin nhắn đó mà tức đến phát điên, liền nhắn lại:

[Em bị sao vậy?]

[Em không những không khỏe mà còn chẳng có thời gian nữa. Vị lãnh đạo cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình của bọn em đã ra tối hậu thư, trong vòng một ngày phải có một phương án marketing khả thi, không thì cả phòng sẽ thất nghiệp tập thể. Giờ gánh nặng này đổ lên đầu em, em không có thời gian ăn cơm đâu.]

[Em đang trách anh đấy à?]

[Em nào dám.]

Lục Dĩ Ninh bị tin nhắn ấy chọc cho tức cười, rồi nhắn lại:

[Em muốn tách bạch tình cảm và công việc, giữ cho hai bên độc lập, anh đồng ý. Vừa rồi anh mắng là nhắm vào sai lầm của bộ phận em, nhưng bây giờ đặt cơm là vì anh quan tâm đến bạn gái của mình. Điểm này, em chấp nhận được không?]

Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị anh dắt mũi, dường như cô chẳng bao giờ đấu khẩu lại được với anh.

Nghĩ lại thì cũng chẳng cần thiết phải đấu. Cô đứng dậy ra khỏi văn phòng, đi đến thang máy lấy đồ ăn rồi lén lút quay về.

Ăn thì ăn, không ăn thì phí.

Sau khi giải quyết xong bữa đại tiệc, Đại Diêu mới thong thả bước vào, cứ như người mù, thản nhiên ngả lưng xuống chiếc ghế xoay sau bàn làm việc. Hứa Chiêu Di lập tức dọn sạch rác, rồi bước đến trước mặt ông ta.

“Giám đốc, chiều nay tôi định tổ chức một cuộc họp ngắn trong phòng họp, chia sẻ tài liệu tôi đã tra cứu sáng nay với mọi người, anh có muốn tham dự không?”

Đại Diêu lấy tạp chí che mặt, hờ hững vẫy tay, ý bảo cô cứ tự quyết.

“Vậy còn chuyện nói chuyện với quản lý rạp phim thì sao, họ trả lời thế nào ạ?”

“Nói rồi, nói rồi, họ nghe theo chúng ta hết. Chiều cô qua gặp trực tiếp là được.”

“Ồ.” Hứa Chiêu Di bất lực, đúng là chưa từng thấy lãnh đạo nào kiểu này.

Đến chiều, lúc cô chuẩn bị đi họp, Đại Diêu đột nhiên gọi với theo, còn nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cố lên, đồng chí tiểu Hứa, tôi tin tưởng cô!”

Hứa Chiêu Di nổi hết da gà, thầm nghĩ, ông ta bị điên à!

“Tôi có giữ được cái ghế này hay không, có lẽ phải trông cậy vào cô rồi!” Ông ta lại lẩm bẩm một câu.

Hứa Chiêu Di thầm mắng, ông còn biết thế cơ à! Tôi thì sắp chết vì mệt đây này!

Khi đã tập hợp mọi người đến phòng họp, cô không khỏi sững sờ, cửa phòng có một thần giữ cửa đang đứng chặn.

Là Diêu Lật Lật, đã lâu không gặp.

Trước đây, cô ta từng bị sa cơ thất thế, nghe nói dạo gần đây đã moi được ít vốn liếng từ nhà, kéo về thêm vài thương hiệu lớn, được Lục Dĩ Ninh khen ngợi vài câu trong cuộc họp, còn theo chân Trần Sa tham gia mấy buổi tiệc xã giao quan trọng. Dạo này cô ta gió xuân phơi phới, hăng hái hơn hẳn.

“Xin lỗi nha, quản lí Hứa. Phòng họp này có người rồi~”

Hứa Chiêu Di đáp: “Phòng này bọn tôi đã đặt trước rồi, hay là cô thử sang mấy phòng khác xem sao?”

“Nhưng mà khách đã ngồi trong đó rồi, bây giờ đuổi người ta ra thì không hay lắm, đúng không?” Diêu Lật Lật mỉm cười với cô, giọng điệu nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý.

“Lục tổng từng nói, mọi thứ đều phải lấy khách hàng làm ưu tiên đó nha~”

Bối Thi Nam lập tức kéo Hứa Chiêu Di ra sau, chỉ thẳng vào mặt Diêu Lật Lật: “Bao nhiêu phòng trống không đặt, cứ phải giành bằng được phòng bọn tôi đã đặt, đồ hèn hạ, tôi nói đúng không?”

Diêu Lật Lật chẳng nói thêm câu nào, rút điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Lục Dĩ Ninh.

“Xin lỗi Lục tổng, làm phiền anh một chút, ở đây có tình huống khẩn cấp cần báo cáo.”

Diêu Lật Lật liếc Hứa Chiêu Di một cái, mím môi, giọng nghe đầy ấm ức: “…Anh xem chúng tôi có cần đổi chỗ khác không ạ?”

“Bảo bộ phận vận hành điều chỉnh.”

“Cảm ơn lãnh đạo.” Diêu Lật Lật cúp máy, nhún vai với Hứa Chiêu Di, như thể nói ‘không phải lỗi của tôi’.

Ai mà chẳng biết bộ phận chiêu thương quyền lực đến mức nào chứ? Cuộc gọi vừa rồi mọi người đều nghe thấy cả, lần này là khách VIP, giám đốc khảo sát từ trụ sở ở Mỹ của một thương hiệu nổi tiếng. Đừng nói là một phòng họp, kể cả bảo bọn họ vào trong rót trà, bê nước cũng phải đi ngay.

Ngay cả Bối Thi Nam lúc này cũng cạn lời, chẳng thèm đôi co.

“Không sao, chúng ta xuống quán cà phê tầng dưới đi, tôi mời mọi người uống.” Hứa Chiêu Di cười, giọng bình thản, như chẳng có chuyện gì, rồi dẫn cả nhóm ra khỏi văn phòng.

Buổi họp ấy khiến ai nấy đều thấy mệt mỏi, chủ yếu là vẫn chẳng tìm ra hướng đi nào.

Trước đây Lục Dĩ Ninh từng mắng thẳng vào mặt bộ phận của họ là một đám sinh vật carbon chẳng biết dùng não. Giờ nghĩ lại, Hứa Chiêu Di cũng thấy hơi xấu hổ.

Nhưng Bối Thi Nam thì chẳng thấy vậy. Trong đầu cô nàng chỉ có một câu – nếu tôi thông minh hơn thì đã chẳng còn lăn lộn ở bộ phận vận hành này rồi.

Mọi công việc bẩn thỉu, mệt nhọc đều đổ lên đầu họ, chỉ tiêu doanh thu cũng phải họ gánh. Cuối cùng thì sao? Bị khách hàng phàn nàn, mà địa vị thì chẳng ra gì. Thay vì mắng họ, chi bằng mời mấy ông lớn bên bộ phận khai thác về mà cung phụng, tài giỏi thế sao không kéo thêm nhiều thương hiệu xịn về đi? Thương hiệu xịn thì có cần bọn họ phải vắt kiệt sức ngày đêm để làm marketing nữa không?

Thấy mọi người trong nhóm cứ ủ rũ, Hứa Chiêu Di nghĩ phải khuấy động không khí một chút, liền chủ động mỉm cười với cả bọn:

“Thôi nào, đừng nghiêm túc thế, mọi người cứ thoải mái trò chuyện đi. Dạo này có bom tấn nào mới chiếu không?”

“Godzilla 2 xem chưa? Vua quái vật đấy, k*ch th*ch cực luôn, tôi mê phim quái vật lắm!”

“Na Tra cũng hay mà, tôi thấy lịch chiếu dày đặc luôn. Phim hoạt hình nội địa mình dạo này lên hương thật.”

Tiểu Đỗ nói chen vào: “Không ai là fan Marvel hả? Anh đây mời mọi người đi xem Spider Man luôn, chỉ tội là suất chiếu ít quá, nên đành trốn làm mà xem, hehe.”

Câu nói khiến cả nhóm bật cười.

“Anh gì mà anh, nhóc ranh mà còn dám chiếm tiện nghi của mấy chị à!” Bối Thi Nam gõ ngay một cái lên đầu cậu.

Tiểu Đỗ ôm đầu cầu xin tha: “Em không dám nữa đâu chị, em thề!”

Hứa Chiêu Di ngậm ống hút cười khúc khích, nhưng rồi suy nghĩ bất chợt chệch đi, trong đầu lóe lên một ý tưởng.

“Mọi người đi rạp toàn xem bom tấn thôi à?”

“Tất nhiên rồi, bây giờ vé đắt thế cơ mà, không xem bom tấn thì phí tiền lắm.”

“Vậy nếu vé rẻ hơn thì sao? Ví dụ như có gói tháng chẳng hạn?”

“Nếu rẻ hơn thì cũng được, nhưng mà tôi thích xem mấy phim cũ cơ, tiếc là rạp chẳng chiếu.”

Hứa Chiêu Di khẽ đập tay xuống bàn, hào hứng nói ra ý tưởng vừa lóe lên trong đầu:

“Nếu chúng ta hợp tác với rạp để tổ chức các suất chiếu chuyên biệt thì sao? Giống như rạp Broadway ấy, mỗi tuần cố định một khung giờ dành cho các bộ phim kén người xem. Ví dụ mở suất chiếu phim kinh điển, hoặc suất chiếu phim tình cảm nhẹ nhàng. Sau đó bán theo dạng thẻ tháng hoặc thẻ theo quý, mức ưu đãi cụ thể thì mình sẽ thương lượng với rạp.”

“Hay đấy!” Bối Thi Nam hào hứng góp thêm, “Phía sau trung tâm thương mại của mình chẳng phải là khu văn phòng CBD à? Ai là người mê phim cũ với phim nghệ thuật? Chính là dân văn phòng! Khách hàng tiềm năng ngay cạnh chúng ta. Mình có thể in thêm tờ rơi, đến lúc đó đem phát khắp các tòa nhà. Tốt nhất là tăng thêm nhiều suất chiếu đêm. Nghĩ mà xem, cuối tuần tan ca, mua một ly cà phê nóng hổi, rồi đến rạp xem Titanic chiếu đêm. Mặc kệ Spider Man hay Godzilla, tôi chỉ cần một mình ngồi trong rạp, lặng lẽ rơi nước mắt là đủ!”

Hứa Chiêu Di nghe mà tặc lưỡi hai tiếng, bị lời nói ấy làm cho cũng thấy muốn đi xem thật.

Khi cả nhóm đã thống nhất ý tưởng, Hứa Chiêu Di nhanh chóng phân công nhiệm vụ cho mọi người, còn mình thì lên tầng trên để gặp trực tiếp quản lý rạp phim bàn chuyện chi tiết.

“Phổ thông rồi sẽ phải bước sang cá nhân hóa. Trong một không gian kín mấy trăm mét vuông, luôn tiềm ẩn vô vàn khả năng.”

Đó là câu Lục Dĩ Ninh gửi cho cô vào buổi trưa.

Ngồi trong phòng họp cùng quản lý rạp phim, bỗng nhiên câu chữ ấy lại hiện lên trong đầu cô. Hứa Chiêu Di khựng lại một chút, rồi bất giác mỉm cười, như thể mọi vướng mắc bấy lâu trong lòng vừa được tháo gỡ.

Phía quản lý rạp phim nghe xong bản kế hoạch marketing sơ bộ của cô thì vô cùng ủng hộ, còn khẳng định sẽ dốc toàn lực phối hợp, hứa sẽ cố gắng hết mức để mang lại cho mọi người những ưu đãi tốt nhất.

Mọi thứ tiến triển thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng rơi xuống.

Bước ra khỏi rạp, cô vô thức liếc nhìn đồng hồ, mới biết đã tám giờ tối.

Trong khu trung tâm thương mại chẳng phân biệt được ngày đêm, chỉ có đồng hồ mới cho cô biết thời gian.

Ở đây, những cửa hàng lúc nào cũng sáng đèn rực rỡ, dòng người ăn diện lộng lẫy như sóng tràn. Dù sâu trong lòng họ có bao nhiêu khô cằn, bao nhiêu tự ti, thì chỉ cần gót giày nện xuống, một lớp son đỏ tươi tô lên môi, là lập tức biến hóa thành một dáng vẻ tinh tế hoàn hảo, dựng nên biết bao lớp ảo giác hào nhoáng.

Hứa Chiêu Di đứng ở lan can giữa sảnh, cúi người nhìn xuống. Qua làn nước mắt mờ nhòe, cô như thấy vô số nỗi bất lực, vô số chua xót.

Bỗng dưng, cô thấy mệt.

Không muốn quay về, cũng chẳng muốn về nhà, cô xoay người bước trở lại rạp chiếu phim.

Bộ phim tình cảm ít người biết tên, phòng chiếu số sáu thưa thớt đến lạnh lẽo. Ngoài Hứa Chiêu Di, chẳng còn ai.

Cô chọn hàng ghế cuối, ngồi lặng lẽ. Đến đoạn cao trào xúc động, cô cũng theo nhân vật mà lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô không rõ Lục Dĩ Ninh đến từ khi nào, chỉ biết khi quay sang, anh đã ngồi ngay cạnh.

Anh im lặng vòng tay ôm chặt lấy cô, kéo cả người cô dựa vào mình. Nhìn từ phía sau, họ giống như một đôi tình nhân khăng khít không rời.

Hứa Chiêu Di sụt sùi hỏi, giọng nghẹn lại: “Anh… sao anh phiền phức thế?”

Chưa bao giờ cô thấy mình tủi thân đến vậy. Cô đã nghĩ xong rồi, không kết hôn thì thôi, chẳng sao cả, chỉ cần có thể ở bên nhau là đủ.

Cô đã nhượng bộ nhiều như thế, vậy mà hôm nay anh lại bênh kẻ khác mà đẩy cô ra, làm cô đau lòng đến thế. Cô thấy mình thật đáng thương, nghẹn ngào mắng một câu:

“Đồ khốn.”

Lục Dĩ Ninh nâng cằm cô, cúi xuống hôn.

Dẫu nước mắt lẫn nước mũi lem nhem, anh chẳng bận tâm, chỉ thấp giọng chê:

“Xấu quá.”

Rồi khẽ thở ra: “Ừ, anh phiền thật.”

“Đây là lần đầu anh yêu một người. Yêu đương đối với anh từng là một thứ xa xỉ, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình có được một mối tình thật sự. Xin lỗi em, có rất nhiều điều anh làm chưa tốt. Anh biết mình hay nóng nảy, hay ghen tuông. Anh sẽ cố gắng sửa, kiềm chế bản thân. Bởi vì anh thật sự rất yêu em.”

Hứa Chiêu Di hiểu rất rõ vấn đề thực sự nằm ở đâu, nhưng cô không cách nào mở miệng hỏi. Bởi cô chợt nhận ra một sự thật, mình yêu anh nhiều hơn bản thân từng nghĩ.

Cô sợ mất anh, sợ rằng chỉ cần nói ra, mối quan hệ này sẽ tan biến. Thế nên, cô chỉ có thể để cảm giác ấy như chiếc xương cá mắc trong cổ họng, âm ỉ đau, chậm rãi nuốt xuống, mặc cho nó lặng lẽ trôi đi.

Về sau, mỗi lần nhớ lại, đêm hôm đó thật sự quá điên cuồng.

Lục Dĩ Ninh lái xe đưa cô về căn hộ, cả hai thậm chí còn chẳng kịp xuống xe, đã quấn chặt lấy nhau mà hôn trong gara.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, men theo vạt áo đang mở của cô mà trượt vào lồng ngực. Toàn thân Hứa Chiêu Di run lên như có dòng điện chạy qua, mềm nhũn ngã vào vòng tay anh, mặc cho anh chiếm đoạt, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Anh giống như một vị tạo hóa quyền năng, còn cô cam tâm để anh nắn chỉnh, biến mình thành bất kỳ dáng hình nào anh muốn, đắm chìm trong cảm giác ấy, không thể tự thoát ra.

Anh lau mồ hôi cho cô, lau khô rồi lại khiến cô ướt đẫm, th* d*c đến kiệt cùng nhưng nụ cười vẫn bình thản, nghiêm túc. Anh khẽ hôn lên vành tai cô, giọng trầm thấp khêu gợi:

“Ra ghế trước làm, dám không?”

Cô run rẩy lắc đầu, cố siết chặt lấy vạt áo anh, giọng khàn khàn như van nài:

“Chúng ta về nhà đi, được không?”

Khóe mắt cô ngân ngấn nước, hàng lệ mỏng càng khiến gương mặt vốn xinh đẹp ấy trở nên mong manh, quyến rũ đến động lòng.

“Không được, anh muốn em ngay ở đây.”

Thực ra, Lục Dĩ Ninh lúc nào cũng ẩn giấu một phần xấu xa. Hứa Chiêu Di biết điều đó từ lâu, ngay từ lần đầu tiên cô thấy anh đánh trống trên sân khấu. Sau vẻ ngoài ôn hòa, lịch thiệp kia, là bản chất nổi loạn, hoang dại.

Cái mặt nạ anh đeo suốt bao năm, chỉ khi đứng trước cô mới hoàn toàn rơi xuống, để lộ ra con người thật, vừa nguy hiểm, vừa mê hoặc đến nghiện ngập.

Cơ thể Hứa Chiêu Di yêu thích sự cuồng nhiệt của anh, đó là bí mật mà chẳng ai biết.

Đêm hôm ấy, cô đã nghĩ rất nhiều. Dù sau này suy nghĩ của anh có thay đổi, dù mối quan hệ giữa hai người có biến chuyển thế nào, cô cũng chẳng bận tâm nữa. Điều duy nhất cô muốn, là trân trọng khoảnh khắc hiện tại.

Cô thích anh, thích cái cảm giác ở cạnh anh.

Thích cùng anh đi làm mỗi ngày, thích ngồi bên dưới ngước nhìn anh khi anh đang phát biểu trong cuộc họp, thích cảm giác được anh truyền động lực để bản thân tiến lên, thích sau giờ tan ca len lén chui vào xe anh, đan chặt tay anh trên đường về nhà.

Cô thích cùng anh trong bếp nấu rượu trái cây, thích ăn món trứng xào cà chua ngọt ngấy mà anh nấu, thích buổi sáng đầu tiên của ngày mới được đánh thức bằng nụ hôn của anh, thích cùng anh ngâm mình trong bồn tắm, thích cả những lần cùng anh quấn quýt bên nhau.

Có từng ấy điều để yêu thích, với cô đã là quá đủ. Chỉ cần có thể bên nhau mỗi ngày, thế là đủ rồi.

Nhiều năm sau, khi trên mạng bắt đầu thịnh hành cụm từ ‘não yêu đương’, cô mới chợt nghĩ không biết khi đó mình có phải là ‘não yêu đương’ hay không, cũng chẳng rõ có phải tất cả những cô gái giống mình đều phải trải qua một cơn đau đớn trong tình yêu mới có thể tỉnh ngộ.

Nhưng ít nhất, về sau cô đã nhìn rõ bản thân, vì muốn được ở bên người mình yêu, cô không ngừng hi sinh chính mình để giữ lấy một ảo giác đẹp đẽ, điều đó mới nực cười làm sao.

Khi ấy, cô đứng trên đỉnh núi thuộc về riêng mình mà ngoảnh đầu nhìn lại. Cũng từng bật cười chua chát vì cái con người ngày ấy, cứ cắm đầu cắm cổ mà chẳng chịu quay đầu.

Nhưng ngay cả vậy, cô cũng chẳng hối hận vì đã có một đoạn tình yêu cuồng nhiệt đến mức chẳng màng tất cả. Con người rồi sẽ trưởng thành, chỉ tiếc lúc ấy, cô còn chưa hiểu được, bởi vì cô vẫn đang lạc lối trong chính ngọn núi ấy.

Bình Luận (0)
Comment