Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 49

Chương 49

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Hai người làm đến tận nửa đêm. Sau khi tắm xong, Hứa Chiêu Di lại bất ngờ bật dậy làm thêm giờ.

Họ phải đi phát tờ rơi ở tòa văn phòng, việc cấp bách nhất là phải thiết kế nội dung tờ rơi. Lục Dĩ Ninh bước ra từ phòng tắm, trên người không mặc áo, bên dưới quấn một chiếc khăn tắm, đi tới sau lưng Hứa Chiêu Di, vừa lau tóc vừa nhìn dáng vẻ Hứa Chiêu Di đang ôm laptop gõ chữ chăm chú.

Cô đeo một cặp kính gọng đen, không biết lấy từ đâu ra, gọng kính to đến mức gần như che hết cả gương mặt nhỏ nhắn, trông có phần buồn cười.

Lục Dĩ Ninh cố tình trêu cô, đưa tay còn lại vuốt nhẹ l*n đ*nh đầu cô, mái tóc dài buông xõa phía sau vẫn còn hơi ẩm.

Hứa Chiêu Di không có phản ứng, chỉ chú tâm vào công việc. Lục Dĩ Ninh đành ngồi xuống sofa bên cạnh, tư thế rất thoải mái, hai chân thả lỏng, chiếc khăn tắm cứ thế lỏng lẻo treo quanh hông.

Vầng ánh sáng lờ mờ từ xa khẽ vẽ nên đường eo săn chắc của anh, đường nét cơ bụng rắn rỏi nhưng đầy sức mạnh.

Có vẻ đang cô quyến rũ cô.

Nhưng Hứa Chiêu Di thì sao? Vẫn hoàn toàn thờ ơ, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Lục Dĩ Ninh lại thấy hơi chán, lau tóc xong liền vứt khăn tắm ra một cách tùy ý, tay lén vươn sang sờ lên đùi cô. Cuối cùng, Hứa Chiêu Di cũng phát ra tiếng chậc bất mãn.

“Đừng có phá.” Để ngăn anh tiếp tục quấy rầy, cô bắt đầu nhắc đi nhắc lại chuyện công việc.

“Bọn em dự định mở một số suất chiếu phim ít người xem, như phim cổ điển hoặc phim nghệ thuật, bán theo dạng thẻ tháng, giá sẽ rẻ hơn so với thị trường.”

“À, em còn có một ý tưởng nữa, phát thẻ nội bộ cho nhân viên, giá còn rẻ hơn thẻ tháng, coi như phúc lợi cho nhân viên trung tâm. Nên em định tìm thời gian mời tất cả quản lí cửa hàng họp, anh thấy sao?”

“Được.” Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng chạm được vào bàn tay nhỏ của cô, cúi đầu hôn hôn, chẳng thèm nghe cô nói gì.

“Vậy lúc đó anh có lại không cho bọn em dùng phòng họp không?”

Lục Dĩ Ninh hôn một hồi rồi tạm dừng, nghe ra giọng cô hơi châm chọc, liếc cô một cái: “Giận à?”

Rồi anh lại cắn nhẹ vào bàn tay cô một cái.

Hứa Chiêu Di hừ một tiếng, rút tay ra, tiếp tục gõ bàn phím.

Cô đương nhiên là giận rồi!

Lục Dĩ Ninh nghiêng người, chống tay lên đầu hỏi cô: “Chiều nay em họp cái gì?”

“Thảo luận nhóm thôi.”

“Kết quả sao?”

“Cũng như vừa nói với anh, bọn em chuẩn bị đi phát tờ rơi ở tòa văn phòng, nên em phải thiết kế nội dung tờ rơi.”

“Không khảo sát trước mà đã triển khai, em có nghĩ đến hậu quả nếu cứ im lặng không?”

Hứa Chiêu Di dừng tay, chắc vừa nhận ra vấn đề, lắc đầu.

“Thế thì mai họp, chúng ta sẽ bàn về khảo sát.” Nói xong, cô định lấy điện thoại ghi chú lại.

Lục Dĩ Ninh từ sofa vươn người một cách lười biếng, lại nắm tay cô, nói: “Gần đây anh thấy em chủ trì đủ loại cuộc họp, toàn kiểu gặp gì làm nấy, chẳng có chút quy củ nào cả.”

Anh khẽ dừng lại một chút, thần sắc trở nên nghiêm túc hơn một chút, rồi tiếp tục nói: “Mỗi lần họp phải giải quyết xong một việc, nếu không thì đừng họp, họp cũng phải chú trọng hiệu quả, hiểu chưa.”

Hứa Chiêu Di nhìn anh, có vẻ hiểu ra phần nào, gật đầu một cái.

“Vậy nên hôm nay không phải nhắm vào em, bất kỳ cuộc thảo luận nhóm vô nghĩa hay khách hàng quan trọng, dù trong hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ ưu tiên vế sau.”

“Biết rồi, đúng là anh công tâm tuyệt đối!” Hứa Chiêu Di không nhịn được mà ngáp một cái, “Thôi, em cũng phải làm xong nội dung tờ rơi trước, anh đi ngủ đi.”

“Thi thoảng lười một chút? Giao cho người khác làm?” Tay to của Lục Dĩ Ninh vẫn nắm tay cô, làn da sau khi tắm mịn màng, cảm giác cực kỳ dễ chịu. Cơn thèm muốn trong anh lại bị khơi lên một chút, không nhịn được mà muốn kéo tay cô áp vào người anh.

Chỗ đó của anh lúc này đã rất khó chịu, “Chúng ta làm lần nữa, nhé?”

“Không, em sợ người khác làm sai, mà sai thì bị mắng.” Hứa Chiêu Di ngoảnh đầu đá một phát vào anh, “Bị anh – tên tư bản này mắng, nên em phải tự làm.”

Cú đá vừa khéo làm anh ngã ra sofa, tư thế lúng túng, ‘c** nh*’ suýt bị tổn thương, đau đến mức Lục Dĩ Ninh rên một tiếng, ôm vùng nhạy cảm mà nín thở cả lúc lâu.

Hứa Chiêu Di biết anh đang diễn, cô cũng chẳng dùng bao nhiêu sức, nên không để ý đến anh, thậm chí còn lén cười một chút: “Anh đi ngủ trước đi nhé.”

Cô nheo mắt cười với anh, quay đầu tiếp tục làm việc.

Lục Dĩ Ninh hừ một tiếng, chửi thầm cô giết chồng, rồi thôi, nằm dài trên sofa, vẫn giữ tư thế đó, một tay chống lên đầu, tay còn lại âu yếm v**t v* ‘c** nh*’ cho nó ngoan ngoãn một chút. Giờ chẳng được ai quan tâm, mặt mũi cũng chẳng oai phong gì, quay về chỗ cũ mà ở thôi!

Nhưng dù Lục Dĩ Ninh có bày trò thế nào, Hứa Chiêu Di vẫn hoàn toàn phớt lờ anh.

Anh bỗng thấy nhàm chán.

Thắt lại chiếc khăn tắm, ngồi thẳng dậy trên sofa, nhìn cô một hồi.

“Chúng ta nói chuyện được không?”

Hứa Chiêu Di quay lưng lại, ngừng một nhịp, ngay giây tiếp theo, hai tay Lục Dĩ Ninh đặt lên vai cô, xoay cả người cô lại đối diện anh.

“Ngẩng đầu lên.”

Hứa Chiêu Di ngẩng lên nhìn Lục Dĩ Ninh.

“Nói cho anh biết thật lòng em đang nghĩ gì, cho anh biết em đang căng thẳng điều gì.”

Kể từ lần cãi nhau khi ở lại qua đêm tại nhà anh, Hứa Chiêu Di đã có những tâm sự mà Lục Dĩ Ninh không hiểu nổi. Chiêm Nguyên không phải lý do, anh ấy chỉ là cái mồi khơi lửa. Lục Dĩ Ninh thông minh như vậy, sao có thể không nhận ra?

Khi Hứa Chiêu Di đã định để nút thắt trong lòng qua đi, Lục Dĩ Ninh bỗng hỏi câu này.

Cô lại cúi đầu, có chút không dám đối mặt với anh. Cô không dám nói mình thật sự lo lắng, cô biết họ có thể sẽ không kết hôn. Vậy với những cặp đôi không thể kết hôn, điều kiện để có thể luôn ở bên nhau là gì? Nếu không có gia đình và con cái, vậy thì chắc chắn phải có sự nghiệp riêng chứ?

“Em muốn sự nghiệp thành công, xứng với anh.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nói một câu như vậy.

Lục Dĩ Ninh im lặng hai giây, bỗng cười một cái, nói với cô một câu: “Cố lên nhé.”

Hứa Chiêu Di cũng cười, nói: “Em sẽ cố.”

Họ đều hiểu ý nghĩa thật sự của nhau, nhưng anh không nói gì thêm, nên Hứa Chiêu Di hiểu, hoàn toàn hiểu.

Cô có mong chờ không? Nếu mong chờ, cô sẽ bị trói buộc. Phải đến sau này cô mới hiểu, con người chỉ khi tinh thần cằn cỗi mới đặt hy vọng vào việc được yêu thương.

Thật đáng tiếc, lúc đó cô chẳng có gì, không có ước mơ cũng không có cái tôi riêng, chỉ một mực muốn sự nghiệp thành công cũng chỉ vì muốn được ở bên anh mà thôi. Sự cằn cỗi của cô mênh mông vô tận, tình cảm của cô hèn mọn đến cực điểm.

Sau này họ cãi nhau, im lặng lạnh nhạt, cho đến khi chia tay. Lục Dĩ Ninh từng không ít lần hối hận vì sự im lặng của mình lúc đó, rõ ràng anh có quá nhiều cơ hội để an ủi trái tim cô, nhưng lại chẳng mở lời lần nào.

Biết rõ im lặng như dao cùn làm tổn thương người khác, nhưng vẫn để lưỡi dao vô hình đó cứ nhọn lên, nhiều lần đâm vào tim cô.

Thật đáng tiếc, lúc đó bản chất anh vốn kiêu ngạo lại hờ hững, dù có yêu một người, cũng vẫn cố chấp giữ vững bức tường phòng ngự không thể phá vỡ trong lòng, chẳng ai nói với anh, anh buồn cười đến mức nào.

Tình cảm của Hứa Chiêu Di chính là qua từng lần bị anh phớt lờ mà dần dần hao mòn hết.



Vài ngày sau, Lục Dĩ Ninh chuẩn bị đi Tây An để thu hút đầu tư, đồng thời tham gia một triển lãm ngành và diễn đàn thượng đỉnh.

Trong văn phòng, Hứa Chiêu Di vừa báo cáo xong công việc hiện tại. Lục Dĩ Ninh bỗng nói: “Đi Tây An với anh nhé.”

“Em sao?” Hứa Chiêu Di sững sờ, “Em đi không hợp đâu, nên để đồng nghiệp phòng chiêu thương đi cùng anh chứ.”

Cô chỉ làm vận hành, nếu đồng nghiệp khác biết cô đi theo sếp thu hút đầu tư, chắc chắn sẽ có ý kiến, việc này không hợp quy tắc, Hứa Chiêu Di tuyệt đối không muốn.

“Không có gì là không hợp, em không thể cứ làm vận hành mãi được. Lần này đi gặp các bên nhãn hàng, sẽ có lợi cho việc chuyển công tác sau này.”

Lục Dĩ Ninh nửa đùa nửa thật nói: “Không muốn nỗ lực à? Thôi coi như là bạn trai đặc biệt mở cho em một cánh cửa, đi không?”

Thực ra trước đây anh luôn có một suy nghĩ, chỉ là cảm thấy lúc đó chưa phải thời điểm. Rốt cuộc, Hứa Chiêu Di làm việc thực sự thiếu chủ động, dù thăng chức thành quản lý nhỏ cũng chỉ chăm chăm cày cấy trên mảnh đất nhỏ của mình.

Trong công việc đôi khi con người cần có chút tham vọng vươn lên, tiếc là ở Hứa Chiêu Di, anh chưa từng nhìn thấy tham vọng ấy. Dĩ nhiên Lục Dĩ Ninh cũng không muốn ép cô phải tiến bộ. Nhưng trong cuộc nói chuyện tối hôm đó, anh cuối cùng thấy được một chút quyết tâm muốn nỗ lực của cô, chính vì thế mới có quyết định hôm nay.

Lục Dĩ Ninh muốn dẫn cô đi Tây An, muốn trực tiếp chỉ dẫn cô tiến bộ, muốn tự tay mở rộng con đường sự nghiệp cho cô. Không ai biết rằng, thực ra anh khao khát cô tiến bộ hơn bất cứ ai.

“Cảm ơn anh, nhưng em rất bận. Phần nghiên cứu tiền kỳ của rạp chiếu phim vừa kết thúc, sắp bước vào giai đoạn quảng bá, hệ thống xếp ca thông minh cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, phải liên tục theo dõi dữ liệu từ nền tảng.”

“Hệ thống giám sát khách vừa sắp nâng cấp, hệ thống bán hàng của cửa hàng cũng cần hoàn thiện, đầu tháng sau tháng hành động kiểm tra sẽ bắt đầu, em còn rất nhiều việc phải làm.”

Đặc biệt là tháng kiểm tra, đây là việc quan trọng hàng đầu của phòng họ, Hứa Chiêu Di ngay cả có muốn đi Tây An với anh cũng không có thời gian đâu.

Lục Dĩ Ninh nghe cô lải nhải một hồi, không nhịn được nhíu mày nói: “Bây giờ em là trưởng phòng, dưới tay có nhiều người, chỉ cần phân công công việc rồi tổng hợp kết quả báo cáo với Diêu Lôi là được. Em không còn là cô bé chạy việc trước kia nữa, những việc vặt này không cần tự tay làm.”

“Bây giờ em nên nghĩ đến việc mở rộng hướng phát triển, có muốn tiến bộ không?”

Hứa Chiêu Di chỉ ồ một tiếng. Sau khi Lục Dĩ Ninh nói nhiều như vậy, cô chỉ nhớ câu cuối cùng. Muốn tiến bộ à? Tất nhiên là muốn, nên cô mới luôn nỗ lực làm việc.

Nhưng thế nào là mở rộng hướng phát triển đây? Nghĩ đến điều đó, tâm trí Hứa Chiêu Di chợt dao động. Đi Tây An, theo sếp lớn tham gia triển lãm ngành và diễn đàn thượng đỉnh, chắc chắn sẽ được mở mang tầm mắt nhiều lắm.

“Vậy em đi bằng lý do gì đây?”

“Không cần lý do gì cả, nghỉ phép năm của em, chi phí đi lại anh chịu hết.”

Hứa Chiêu Di phun ra một câu: “Sao anh dám vậy!”

Bình Luận (0)
Comment