Chương 50
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sau khi nghỉ phép, trong lòng Hứa Chiêu Di vừa thấy tiếc, nhưng nghĩ đến việc có thể cùng Lục Dĩ Ninh đi Tây An, mà còn chỉ có hai người họ thôi, lại dâng lên một chút vui.
Cô tràn đầy mong chờ chuyến đi Tây An này.
Nhưng Bối Thi Nam biết cô nghỉ phép thì thấy rất tiếc. Theo lời cô ấy nói: “Lúc sếp lớn không có mặt chính là thời điểm thích hợp để trốn việc, vậy mà cậu lại chọn nghỉ phép vào lúc này!” Giọng điệu nghe có chút hận sắt không thành thép.
“Không sao, không sao.” Hứa Chiêu Di hơi chột dạ, không muốn nói tiếp đề tài này, cố tình chuyển chủ đề: “À đúng rồi, cậu thế nào rồi? Cậu với cái người đó…”
Bối Thi Nam lập tức suỵt một tiếng, đảo mắt nhìn quanh, chắc chắn xung quanh không có ai, rồi ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô lại gần.
Hứa Chiêu Di nhìn thấy sắc mặt cô ấy có chút khác lạ.
Thậm chí đỏ lên rồi?
“Tôi với anh ta ngủ rồi.” Bối Thi Nam nghiến răng, dứt khoát thú nhận hết.
Cô ấy thậm chí còn có chút lưu luyến, bĩu môi, như đang hồi tưởng: “Thật đấy, cực kỳ lớn, cực kỳ sung, kỹ năng cũng không tệ.”
Hứa Chiêu Di trừng to mắt: “Chuyện xảy ra khi nào vậy!”
“Hôm cậu xin nghỉ đó.”
Hôm ấy Bối Thi Nam vốn định làm một chuyện lớn, cô ấy mượn một chiếc xe đẩy nhỏ từ kho, đem toàn bộ những bó hoa chất đống trong phòng trà chất lên xe, định trả hết lại cho sếp lớn của Hỗ Thượng Cư.
Ban đầu, Bối Thi Nam định rủ Hứa Chiêu Di đi cùng để có thêm dũng khí, nhưng hôm đó Hứa Chiêu Di tâm trạng không tốt, xin nghỉ nửa ngày để đi ăn với Chiêm Nguyên, thế là Bối Thi Nam đành một mình kéo xe đến Hỗ Thượng Cư.
Trên xe toàn là hoa hồng, phải đến hơn chục bó, có bó mới được gửi đến, có bó đã hơn một tuần rồi nhưng vẫn còn tươi rói. Dù sao thì cũng là số hoa trị giá hơn chục vạn, mới vừa đến cửa hàng đã thu hút không ít khách dừng lại xem.
Nhân viên trong tiệm gần như khẩn cầu: “Quản lý Bối, cô đừng làm khó bọn tôi nữa, đồ của Lạc tổng gửi đi, ai trong bọn tôi dám thu lại chứ. Hơn nữa cô để đống này trước cửa, chẳng phải ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bọn tôi sao? Mà điều đó với cô cũng chẳng có lợi gì, đúng không?”
Bối Thi Nam nghĩ một lát, thấy họ nói cũng đúng, bèn lập tức nảy ra một ý hay. Cô ấy chạy xuống tiệm hoa dưới lầu mua thêm giấy gói và ruy băng, rồi ngay trước cửa tiệm bắt tay vào chia hoa thành từng bó nhỏ, gói gọn gàng. Làm xong một bó thì tặng ngay cho khách vào ăn, còn tươi cười chúc người ta dùng bữa vui vẻ.
Kết quả, nhờ hành động đó mà hôm ấy doanh thu của cửa hàng tăng vọt, khiến đám nhân viên trong tiệm nhìn mà ngơ ngác.
Cùng lúc đó, Lạc Dặc Châu đang buồn chán ngồi đánh mạt chược trong biệt thự nhỏ, thì điện thoại bỗng sáng lên. Quản lý cửa hàng gửi tới một tấm ảnh.
Trong ảnh là một cô gái xinh xắn đang đứng trước cửa tiệm, trên đầu buộc một dải ruy băng, vui vẻ phát hoa cho những vị khách đi ngang qua.
Lạc Dặc Châu nhìn tấm ảnh, nhớ tới nguồn gốc của mấy bó hoa kia, bỗng bật cười.
Mấy hôm nay anh ta thật sự rất rảnh rỗi, ngay cả đánh mạt chược cũng chẳng thấy hứng thú. Vừa nãy còn gọi Lục Dĩ Ninh ra chơi cùng, nhưng anh lại không chịu đến.
Mấy bó hoa ấy vốn được đặt giao định kỳ, mỗi ngày một bó, đặt xong rồi thì chẳng quan tâm nữa. Trên thiệp đính kèm có để số điện thoại của anh ta. Anh ta vốn không thích chủ động theo đuổi, chỉ thích thả lưới rồi ngồi chờ cá cắn câu.
Trước giờ, thường thì chưa đầy một tuần các cô gái đều sẽ chủ động gọi điện cho anh ta. Thế mà lần này đã hơn mười ngày trôi qua, Bối Thi Nam vẫn chẳng có động tĩnh gì, khiến Lạc Dặc Châu gần như quên luôn sự tồn tại của cô ấy.
Vừa chợt nhớ ra chuyện đó, anh ta liền như được tiêm máu gà, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
“Sao Lạc tổng hôm nay vui thế?” Người phụ nữ đang nằm trong lòng anh ta thấy anh ta tự dưng cười, nghiêng đầu hỏi.
Lạc Dặc Châu đưa tay búng nhẹ chiếc khuyên tai tua rua của cô ta, đứng bật dậy, vẻ hăng hái, tiện tay chộp lấy chìa khóa xe rồi cười nói: “Đi vớt cá đây.”
“Cá gì cơ?”
“Mỹ nhân ngư.”
Cả bàn mấy gã ăn chơi trác táng đồng loạt huýt sáo trêu chọc.
Nhìn cái kiểu người này xem.
—
Bối Thi Nam không biết từ đâu kiếm ra một cái thùng nước to, cắt hết phần thân hoa rồi ngâm từng cành vào trong thùng.
Khi Lạc Dặc Châu chạy từ thang cuốn lên, vẫn còn thở gấp. Anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại gấp gáp đến vậy, cứ như sợ người ta chạy mất, đến thang máy cũng chẳng thèm đợi.
Leo đến tầng sáu, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, một tay kéo lỏng cà vạt rồi bước tới. Trước mắt là hình ảnh người phụ nữ đang cúi người bên thùng nước, tỉ mỉ cắt tỉa từng cành hoa, trông vô cùng đáng yêu.
Cắt tỉa xong một cành, Bối Thi Nam dùng ruy băng và voan trang trí thật đẹp, rồi nở nụ cười tươi rói đưa cho một vị khách đứng xem.
“Chúc quý khách mua sắm vui vẻ~” Sau đó lại cúi xuống chuẩn bị gói cành kế tiếp.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô liền thấy Lạc Dặc Châu đã đứng ngay trước mặt mình.
Người đàn ông cười rạng rỡ, thấy cô ngơ ngác, anh ta vừa th* d*c vừa hỏi: “Sao, anh đây không xứng để có một bông hồng à?”
Bối Thi Nam khẽ nhún vai, đặt lại bông hồng vừa gói vào trong thùng, tay chỉ vào thùng nước, vẽ một vòng trong không khí rồi nói: “Chúng đều là của anh.”
“Được thôi.” Lạc Dặc Châu vừa đáp vừa tiến lại gần, vừa đi vừa xắn tay áo lên, cúi người xuống lấy một cành hồng trong thùng, nhanh chóng trang trí đơn giản rồi bắt chước y hệt giọng điệu của cô ấy, đưa cho một vị khách nữ vừa bước vào nhà hàng.
Anh ta mỉm cười, khẽ nói: “May you enjoy your meal.” (Chúc bạn thưởng thức bữa ăn ngon miệng.)
Lạc Dặc Châu vốn có đôi mắt đào hoa trời sinh, thân hình chuẩn chín đầu*, giọng nói lại trầm thấp, quyến rũ và đầy từ tính. Khi anh ta nhìn thẳng vào mắt vị khách nữ và nói câu tiếng Anh ấy, độ gợi cảm thật sự khỏi phải bàn.
*Chín đầu: một cách nói trong tiếng Trung để chỉ tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Nữ khách kia hơi ngượng, khẽ đỏ mặt, rụt rè nhận lấy bông hồng trong tay anh ta. Đám nhân viên trong cửa hàng cũng lần lượt chạy ra hóng, ai nấy đều có chút phấn khích.
Cuối cùng, trong thùng chỉ còn lại một bông hồng. Một bé gái chạy tới xin, nhưng Lạc Dặc Châu mỉm cười áy náy: “Xin lỗi, bông này đã có người đặt trước rồi.”
Nói xong, anh ta bước thẳng tới trước mặt Bối Thi Nam, đưa bông hồng đó cho cô ấy.
Anh ta hơi híp mắt, ánh nhìn dừng trên người cô ấy. Dưới ánh đèn chùm phía trên, đôi mắt đào hoa sâu thẳm như chứa đầy những vì sao, mê hoặc chẳng kém gì viên kim cương lấp lánh nơi khuyên tai bên trái của anh ta.
“Bao nhiêu bông hồng đều đã tặng đi hết rồi, bông cuối cùng này, đừng từ chối anh nữa, được không?”
Chính khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên Bối Thi Nam cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Cô ấy cố giữ vẻ bình tĩnh, đưa tay nhận lấy bông hồng, rồi nói: “Vậy tôi mời anh một bữa. Xem như huề nhé, sau này anh cũng đừng gửi hoa hồng cho tôi nữa, được không?”
“Được.”
“Ăn món gì thì để tôi chọn.”
Nói đến đây, Bối Thi Nam ngừng lại, nhấp một ngụm cà phê.
Hứa Chiêu Di nghe đến đây mà vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng chỉ thầm nghĩ vị Lạc tổng này đúng là biết cách tán gái quá đi! Phần sau không cần hỏi, người trưởng thành đều tự hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Vậy giờ hai người coi như đang quen nhau rồi hả?”
“Coi như là vậy?” Bối Thi Nam có chút mơ hồ. Đừng nhìn vẻ ngoài cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, như thể chuyện gì cũng rành rẽ, thật ra chỉ là hổ giấy, trước giờ chưa từng có một mối tình nghiêm túc.
Hứa Chiêu Di ôm lấy cô ấy, chân thành nói: “Bối Bối, dù biết cậu rất giỏi, rất độc lập, cũng rất phóng khoáng, chưa bao giờ để đàn ông vào mắt, nhưng tôi vẫn muốn chúc cậu luôn hạnh phúc, không bao giờ bị ai phụ lòng.”
Bối Thi Nam véo nhẹ má cô, cười nói: “Cậu cũng thế.”
“Thôi, mau về đi. Ngày mai còn phải lên tàu nữa đúng không? Về nghỉ sớm chút, nhớ mang đặc sản về cho tôi đấy!” Bối Thi Nam cố ý trêu.
Quả nhiên, Hứa Chiêu Di lập tức lộ vẻ chột dạ, vội ghi ngay chuyện đặc sản vào ghi chú trong điện thoại, suýt chút nữa còn đặt hàng trước trên Taobao.
Về đến nhà, Hứa Chiêu Di bắt đầu thu dọn hành lý, nhét đầy vali. Dọn xong rồi mà vẫn chưa yên tâm, cứ lo lắng sợ mình quên thứ gì đó. Cô không nhận ra rằng bản thân đang hơi căng thẳng, mà căng thẳng chính là vì mong đợi.
Cô nhắn tin cho Lục Dĩ Ninh, gửi cả danh sách đồ đạc, hỏi xem có cần mang thêm gì không: [Có cần mang theo thuốc cảm không? Tây An chắc nóng lắm nhỉ?]
Lục Dĩ Ninh vốn quen với những chuyến công tác đơn giản, chỉ mang theo giấy tờ và vài bộ đồ cá nhân, ngoài ra chẳng mang thêm thứ gì. Ở khách sạn thứ gì mà chẳng có, thậm chí có lúc bộ vest cũng mua ngay tại nơi công tác.
Nhìn danh sách mà Hứa Chiêu Di gửi qua, anh bật cười. Từ kem đánh răng, bàn chải, sữa rửa mặt, bông gạc sát trùng, băng cá nhân, đến kính râm, kem chống nắng, ô gấp, thậm chí còn có cả bánh kẹo và đồ ăn vặt.
Nhìn thế nào cũng thấy chẳng giống chuẩn bị cho chuyến công tác, mà là một chuyến du lịch thì đúng hơn.
Giống hệt mấy sinh viên đi du lịch tiết kiệm vậy.
Lục Dĩ Ninh cố tình trêu: [Không phải là không muốn đi sao?]
Hứa Chiêu Di lập tức ném sang một sticker ‘không đi nữa’ đầy tức giận.
Trong lòng thầm mắng người đâu mà lắm trò.
Cô vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục sắp xếp hành lý.
Chưa được bao lâu, tin nhắn từ Lục Dĩ Ninh lại vang lên:
[Đừng quên mang theo bao.]
[Những thứ khác không quan trọng.]
Mặt Hứa Chiêu Di đỏ bừng, trong lòng thầm mắng một câu.
Đúng là trong đầu cái người này chẳng có nổi một suy nghĩ đứng đắn!
Phiền chết đi được!
—
Sáng hôm sau, Lục Dĩ Ninh lái xe đến dưới chung cư đón cô, rồi cả hai thẳng tiến đến ga tàu cao tốc.
Nhờ hưởng ké Lục tổng, Hứa Chiêu Di cũng lần đầu trải nghiệm ghế hạng thương gia, ghế ngồi có thể ngả đến 270 độ, thoải mái vô cùng.
Ghế còn được trang bị bàn nhỏ và đèn đọc sách, khoảng cách giữa các ghế cũng rộng rãi.
Sau khi ngồi xuống, cả hai đều làm việc của riêng mình, Lục Dĩ Ninh mở laptop, chăm chú làm việc, còn Hứa Chiêu Di thì ngả người lên ghế, thảnh thơi đọc sách. Không ai làm phiền ai, nhưng cảm giác lại rất dễ chịu.
Từ Lộ Thành đến Tây An, tàu cao tốc chạy gần sáu tiếng, đến nơi thì cũng đã là buổi tối. Hứa Chiêu Di ngồi cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm cảnh bên ngoài, qua lớp kính, cô vẫn có thể thấy dáng vẻ tập trung làm việc của Lục Dĩ Ninh.
Cổ tay anh với những đường gân xanh nổi lên hiện rõ từ ống tay áo trắng gấp gọn gàng, những ngón tay lướt trên bàn phím bạc lạnh, toát lên một vẻ quyến luyến kiềm chế đến khó diễn tả.
Nhưng mỗi khi anh ngừng suy nghĩ, vô thức vươn tay nghịch những lọn tóc của cô, lại khiến cảm giác ấy trở nên dịu dàng đến lạ.
Hứa Chiêu Di có chút say mê cảm giác này. Từ ánh nắng chói chang của buổi trưa đến sắc trời ửng hồng lúc hoàng hôn, con tàu lao nhanh về phía đích đến, nhưng trong lòng cô lại như đang hướng đến những điều chưa biết.
Hành trình vùn vụt ấy như kéo dài thời gian, khiến người ta có ảo giác rằng cuộc đời sẽ chẳng bao giờ kết thúc, và những người yêu nhau sẽ có thể nắm tay nhau cả đời.
Lục Dĩ Ninh lúc này đang cân nhắc về một dự án mới.
Tập đoàn Liên Hoa năm nay bắt đầu lên kế hoạch mở rộng mảng bất động sản thương mại tại thị trường Đông Nam Á, bao gồm Thái Lan, Campuchia, Brunei, Malaysia và Singapore. Ở những quốc gia này, chính phủ sẽ đấu giá đất công, hiện tại trụ sở của Liên Hoa đang tích cực chuẩn bị tham gia đấu thầu.
Trong lần công tác trước, ông nội một lần nữa nhắc đến chuyện điều anh trở về trụ sở. Lục Dĩ Ninh biết việc phải quay lại trụ sở chỉ là vấn đề sớm muộn, gần như không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng anh lại có chút không nỡ rời đi.
Để có thể kéo dài thời gian trước khi bị điều về, anh đã đề xuất riêng một kế hoạch cải tạo để xây dựng công trình biểu tượng mới cho Lộ Thành, một dự án kéo dài nhiều năm.
Đáng tiếc, Tưởng Hồng Tiêm không đồng ý. Thật ra, ông ta vốn không hề lạc quan với kế hoạch này: “Lộ Thành không phải là thành phố du lịch, chi phí cải tạo lớn mà tỷ suất lợi nhuận lại thấp, không cần thiết phải tốn thời gian vào nó.”
Vì thế, Lục Dĩ Ninh chuyển ánh mắt sang khu đất ở Singapore mà công ty vừa thắng thầu. Singapore chính trị ổn định, kinh tế phát triển, khí hậu lại dễ chịu.
Có lần trò chuyện vu vơ với Hứa Chiêu Di, cô nàng ngốc nghếch kia còn khoa tay múa chân kể với anh Singapore tốt thế nào, có một người bạn đại học của cô làm việc ở đó, giờ giấc thoải mái, lương cao, cuộc sống dễ chịu vô cùng.
Cô còn bảo, nếu chọn một thành phố để định cư lâu dài, cô sẽ chọn Singapore đầu tiên. Chính điều này khiến Lục Dĩ Ninh nảy sinh ý định muốn tiếp nhận dự án ở đó.
Giờ đây, anh đang nghĩ cách thuyết phục ông nội để vừa không phải quay về trụ sở, vừa có thể thuận lợi tiếp quản dự án Singapore.
Tưởng Hồng Tiêm chưa chắc đã đồng ý, bởi dự án này đối với Lục Dĩ Ninh là một thử thách hoàn toàn mới, từ khâu chuẩn bị, thi công, đến kêu gọi đầu tư, khai trương và vận hành, mỗi bước đều chứa đựng rủi ro lớn và vô vàn khó khăn.
Nhưng nếu anh thành công, điều đó đồng nghĩa với việc anh có thể rời xa Hồng Kông, tránh khỏi nhiều ràng buộc. Ít nhất, anh có thể ở lại Singapore một thời gian dài.
Lục Dĩ Ninh quay sang nhìn Hứa Chiêu Di, trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ mơ hồ.
Anh gập máy tính, xoa nhẹ ấn đường rồi theo bản năng đưa tay nắm lấy bàn tay cô.
Mi mắt Hứa Chiêu Di khẽ rung, hàng lông mi run run hai cái.
“Dậy rồi à?”
“Ừm.” Thật ra vừa rồi cô ngủ quên, còn mơ một giấc mơ siêu tuyệt. Trong mơ, cô đã thành công trong sự nghiệp, trở thành giám đốc dự án với mức lương hàng chục triệu tệ một năm.
Ngay cả Lục Dĩ Ninh trong mơ cũng khổ sở gọi cô một tiếng Hứa tổng. Đáng tiếc là giấc mơ đẹp chẳng kéo dài được lâu, ngay khi cô chuẩn bị ra lệnh cho tiểu Lục đi in tài liệu, thì lại bị Lục Dĩ Ninh lay dậy.
Cảm giác đó chẳng khác nào tỉnh dậy mới phát hiện mình không trúng độc đắc năm trăm vạn. Hứa Chiêu Di hừ một tiếng, mang theo chút cáu kỉnh sau khi tỉnh giấc, trừng mắt nhìn anh.
“Sao thế?” Lục Dĩ Ninh ôm cô vào lòng, cúi đầu khẽ hôn. Mỗi lần cô vừa tỉnh ngủ đều dễ thương đến mức khiến anh muốn hôn không dừng. Cô không biết anh mê đắm dáng vẻ này của cô đến mức nào.
“Mơ một giấc mơ rất tuyệt, bị anh đánh thức rồi.” Hứa Chiêu Di lầu bầu.
“Giấc mơ rất tuyệt?” Lục Dĩ Ninh thuận miệng hỏi theo.
Hứa Chiêu Di chẳng dám kể cái giấc mơ xấu hổ kia, bèn bịa bừa vài câu:
“Em mơ thấy mình ăn bánh thịt kẹp, mì biangbiang*, bánh mì nhúng súp thịt cừu, thịt cừu xiên nướng, rồi còn cả súp thịt viên cay cay nữa…”**
*Mì biangbiang: tui cũng không rõ mì này tên thuần việt là gì, tác giả viết là biangbiang nên tui để vậy luôn ╥﹏╥
**Các món đặc sản ở Tây An.
Đúng lúc ấy, bụng cô ục ục hai tiếng. Hứa Chiêu Di ngượng ngùng, lén cười mấy tiếng, còn Lục Dĩ Ninh nghe là biết cô đang bóng gió đòi ăn.
“Chỉ biết ăn thôi.”
“Vậy khi tới Tây An, chúng ta có đi ăn bánh thịt kẹp, mì biangbiang, bánh mì nhúng súp thịt cừu, thịt cừu xiên nướng, rồi còn cả súp thịt viên cay không?”
Cô biết rõ Lục Dĩ Ninh vốn chẳng bao giờ ăn mấy món ăn vặt vỉa hè, nhưng vẫn hỏi như vậy.
“Có.” Lục Dĩ Ninh khẽ hôn lên mắt cô, đáp.