Chương 51
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Tây An là một thành phố có bề dày lịch sử. Từ nhỏ, Hứa Chiêu Di đã yêu thích lịch sử, đặc biệt say mê những cố đô như Tây An, Nam Kinh, Lạc Dương.
Mỗi kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, cô đều năn nỉ ông nội kể chuyện cho nghe. Ban đầu, cô dự định đợi lên đại học rồi sẽ đến những thành phố này du lịch, nhưng thời học sinh kinh phí eo hẹp, mỗi tháng từ tiền sinh hoạt tiết kiệm cỡ nào cũng chẳng để dư được bao nhiêu, lại ngại mở miệng xin thêm tiền từ ba mẹ, nên đành nghĩ sẽ chờ đến khi tốt nghiệp đi làm, tự mình dành dụm rồi mới đi.
Không ngờ công việc đầu tiên của cô lại bận rộn đến thế, cứ thế kéo dài suốt mấy năm, và giờ đây, cô mới có thể đặt chân đến thành phố mà mình từng ao ước từ thuở nhỏ.
Ra khỏi ga tàu cao tốc, đã có nhân viên của hội nghị đến đón. Lúc đó đã hơn sáu giờ, khách sạn cũng đã chuẩn bị sẵn tiệc tiếp đãi, nhưng Lục Dĩ Ninh lại không đi. Anh giao hành lý của hai người cho nhân viên, nhờ họ mang về khách sạn trước, rồi kéo tay Hứa Chiêu Di rời đi.
“Chúng ta đi đâu thế?” Hứa Chiêu Di mơ mơ màng màng bị anh nắm tay dắt ra đường lớn.
Thấy Lục Dĩ Ninh giơ tay gọi taxi, chẳng bao lâu sau xe dừng lại trước mặt họ. Lục Dĩ Ninh mở cửa xe, để cô lên trước.
“Không phải em muốn đi ăn đồ ăn vặt sao?”
Còn về việc vì sao không thuê xe ở khách sạn để tự lái, một là giao thông Tây An khá tắc nghẽn, hai là những quán ăn vặt đều nằm sâu trong các ngõ nhỏ, chỗ đỗ xe lại bất tiện, gọi taxi sẽ hợp lý hơn.
“Trong khách sạn chẳng phải cũng có đồ ăn vặt sao?” Hứa Chiêu Di hỏi.
“Khách sạn làm sao mà ăn được đồ chính gốc chứ? Em có ngốc không vậy.” Lục Dĩ Ninh vừa nói, vừa liếc cô một cái, nhưng tay lại nắm chặt tay cô hơn.
Xuống xe, anh bắt đầu dẫn cô đi lượn các con phố, len lỏi trong từng ngõ nhỏ. Hứa Chiêu Di đi theo bên cạnh, chẳng cần làm gì, cũng chẳng phải lo lắng gì cả. Lục Dĩ Ninh dẫn cô đi đâu, cô theo đó.
Trong những con ngõ bình thường bỗng thoang thoảng mùi thơm, cánh cửa gỗ màu nâu đỏ chẳng có gì đặc biệt, nhưng bên trong lại vang lên tiếng người náo nhiệt. Những chiếc bàn thấp xung quanh đều chật kín khách, trên mỗi bàn gần như đều đặt vài chén súp thịt cừu nghi ngút khói.
Lục Dĩ Ninh dẫn cô đến một phòng nhỏ đã đặt trước. Phòng nhỏ thật ra chỉ có một băng ghế dài với bàn gỗ, vừa đủ để hai người ngồi cạnh nhau.
Họ gọi món bánh mì nhúng súp thịt cừu và thịt cừu xiên, còn uống nước ngọt Băng Phong.
Nước ngọt mát lạnh, ngọt dịu, hai người cúi đầu thưởng thức chén súp thịt cừu nóng hổi, chẳng ai nói gì, chỉ một lúc là cả người đã đổ mồ hôi, cảm giác thật sự rất sảng khoái.
Thực ra Lục Dĩ Ninh ăn uống khá đậm vị, nhưng thường ngày lười kén chọn, chỉ khi gặp được món ngon đúng vị thì mới ăn đã đời.
Hứa Chiêu Di thấy anh cho rất nhiều ớt dầu vào chén súp thịt cừu, ớt tươi xay có mùi thơm nồng hấp dẫn, cô nhìn mà thèm, lén múc một muỗng thử, thấy quá là tuyệt vời.
Chén của anh lại còn có giấm, có ớt, thơm hơn chén của cô nhiều, ngay cả một người phương Nam không ăn cay như cô cũng không kìm được mà thêm một muỗng nhỏ. Thêm vào được vài muỗng nữa thì Lục Dĩ Ninh ngăn lại, lý do là không chắc cô ăn cay có nổi mụn không.
“Xấu là anh không cần em nữa đâu.”
Câu nói này khiến Hứa Chiêu Di tức đến mức sôi máu.
Nhưng nói thật, chuyến đi Tây An lần này, cô dường như lại khám phá ra một khía cạnh khác của anh mà trước giờ chưa ai biết.
“Anh cũng lần đầu đến Tây An mà? Sao cảm giác anh như dân bản địa vậy?” Một quán nhỏ khó tìm như thế này, còn không hề có biển hiệu, vậy mà anh lại dẫn cô tới đây như quen thuộc lắm.
Không chỉ vậy, Lục Dĩ Ninh còn nắm rõ từng ngóc ngách, từng con phố của Tây An trong lòng bàn tay.
Hứa Chiêu Di gần như nhắm mắt đi theo anh, không cần lo lắng chuyện băng qua đường, đợi đèn đỏ hay các tình huống giao thông khác, chỉ việc ngoan ngoãn bước theo là đủ.
Không biết các bạn có từng trải qua cảm giác này chưa? Nhất là khi ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, bên cạnh có một người khiến bạn cảm thấy an toàn tuyệt đối, luôn bảo vệ và dẫn dắt bạn, khiến bạn không phải lo lắng bất cứ điều gì, cảm giác ấy thật sự đặc biệt tuyệt vời.
“Vì anh đã chuẩn bị trước kế hoạch rồi.”
“Anh cũng biết lập kế hoạch à?”
“Chuyện hiển nhiên.” Lục Dĩ Ninh rút khăn giấy ra, lau mồ hôi và thức ăn dính trên miệng cho cô gái ngốc, đồng thời nhắc cô đừng hỏi mấy câu vô nghĩa nữa. Thật ra chỉ là anh nhớ lâu, nhìn sơ qua bản đồ là hầu như khắc sâu trong đầu rồi.
Ăn uống no nê xong vẫn còn chút thời gian, hai người đều không muốn về khách sạn sớm, nên đi dạo dọc theo thành cổ. Đi được hơn mười phút, họ đến tháp chuông nổi tiếng. Về đêm, tháp chuông sáng rực, nhiều du khách đứng chụp ảnh check-in.
Hứa Chiêu Di ngước nhìn tháp chuông, thật sự là rất đẹp!
Lúc này, đèn lồng ở các con phố cổ cũng sáng lên, hòa cùng ánh sáng của tháp chuông. Giữa dòng người đông đúc, cô nắm chặt tay Lục Dĩ Ninh, nghe anh cúi xuống, giọng trầm ấm hỏi: “Muốn chụp một tấm ảnh không?”
Khuôn mặt Hứa Chiêu Di bị ánh đèn lồng hắt lên có chút đỏ, cô hớn hở gật đầu: “Muốn chứ!”
Không ngờ quá trình chụp ảnh lại gian nan đến vậy. Hứa Chiêu Di khó khăn lắm mới chen được vào một góc trống, nhanh chóng tạo dáng chữ V trước ống kính. Lục Dĩ Ninh thì lùi lại vài bước, nửa ngồi nửa quỳ để tìm được góc hoàn hảo nhất chụp cho cô. Mỗi tấm anh chụp đều rất nghiêm túc, không hề qua loa.
Trước khi xem lại ảnh, Hứa Chiêu Di còn chẳng ngờ rằng kỹ thuật chụp của anh lại tốt đến thế! Một tư thế rất bình thường, vậy mà qua ống kính của anh lại biến thành những tấm ảnh chẳng khác gì poster phim.
“Đây là em thật sao?” Hứa Chiêu Di chỉ vào màn hình điện thoại, nhìn cô gái trong ảnh rồi quay sang nhìn anh, trong giọng nói có chút thẹn thùng.
“Cái này cũng quá đẹp rồi nhỉ?”
Lục Dĩ Ninh liếc nhìn màn hình, lại ngước mắt nhìn cô, chắc chắn mình không chụp nhầm người.
“Là em, em vốn dĩ đã đẹp như vậy rồi.”
!!!
Trong lòng Hứa Chiêu Di vui đến mức muốn hét lên, thậm chí còn không tin vào tai mình. Anh vừa khen cô sao? Cô lập tức dí theo anh, líu ríu truy hỏi: “Anh nói lại lần nữa đi? Hửm? Nãy em nghe không rõ đâu.”
“Đừng động.” Lục Dĩ Ninh ấn nhẹ vai cô, ra hiệu cho cô đứng yên. Anh ngước mắt nhìn vị trí phía sau, rồi ra hiệu cô dịch sang bên trái một chút. Hứa Chiêu Di chẳng hiểu anh định làm gì, nhưng lại chẳng dám trái lời, đành ngoan ngoãn làm theo. Khi cô đứng đúng vị trí, anh mới hài lòng khẽ ừ một tiếng.
Ngay sau đó, anh nhanh chân tiến đến chỗ một cặp vợ chồng trung niên gần đó, nói vài câu. Hai người kia mỉm cười nhận lấy điện thoại của anh. Lục Dĩ Ninh nhanh chóng chạy trở lại bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy vai cô. Lực của anh hơi mạnh, khiến Hứa Chiêu Di gần như ngả hẳn vào anh, đầu cô vô thức nghiêng về phía vai anh.
Người đàn ông này bình thường nghiêm túc biết bao, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng giữ gương mặt lạnh lùng, gần như chẳng bao giờ cười với ai. Thế nhưng lúc này, anh lại chủ động cong môi, mỉm cười trước ống kính điện thoại.
“Rất tốt, biểu cảm của chú rể ổn, cô dâu cũng cười một chút đi, nhìn ông xã cười vui thế kia kìa.”
Khuôn mặt Hứa Chiêu Di từ ngạc nhiên chuyển sang hân hoan chỉ trong tích tắc. Thật ra, nếu sau này nhìn kỹ tấm ảnh, sẽ thấy trong mắt cô vẫn ánh lên một chút lệ, là nỗi buồn mà chính cô cũng chưa nhận ra.
Nhưng nhìn chung, tối hôm đó cô thực sự rất, rất cảm động.
Cô nhớ đến Khúc Lâm Lâm hồi đại học từng trải qua một mối tình sâu đậm. Suốt bốn năm đại học, cả hai rất hợp nhau. Nhưng khi tốt nghiệp, đi du lịch ở Thanh Đảo, nhiều tật xấu của người ấy mới lộ ra.
Như Khúc Lâm Lâm từng than thở với cô: “Anh ta thật sự rất lười, đi chơi với tớ chẳng làm gì cả, không lên kế hoạch, không đặt vé máy bay hay khách sạn, cũng chẳng tìm địa điểm tham quan, tất cả đều trông chờ vào tớ. Thế còn chưa hết, mỗi khi đến nơi nào, tớ muốn chụp vài tấm ảnh toàn thân, anh ta chẳng giúp, hoặc chụp qua loa vài tấm, không tấm nào đăng lên mạng được, tức muốn phát điên!”
Có một tấm, Khúc Lâm Lâm đang nhặt vỏ sò trên bãi biển rộng mênh mông, Hứa Chiêu Di phóng to ảnh cả buổi cũng không thấy Khúc Lâm Lâm ở đâu.
Nhìn những bức ảnh Lục Dĩ Ninh chụp cho mình, Hứa Chiêu Di cảm thấy, dù anh bình thường bận rộn, hay cau có, tính khí thất thường, nhưng so với mấy cậu sinh viên lười biếng thì còn đỡ hơn nhiều.
“Còn muốn đi đâu nữa không?” Lục Dĩ Ninh hỏi.
Hứa Chiêu Di thoáng buột miệng: “Đại Đường Bất Dạ Thành!”
“Chỗ nổi tiếng trên mạng có gì hay đâu.” Lục Dĩ Ninh khinh khỉnh cười, nhưng vẫn đưa cô đi.
Thật ra, cô cũng không chắc Đại Đường Bất Dạ Thành có nổi tiếng hay không, nhưng năm đó, khu Đại Đường Bất Dạ Thành ở Tây An thực sự khá nổi tiếng trên mạng.
Đặc biệt là vào tháng Bảy, đúng dịp họ đi công tác, khu Đại Đường Bất Dạ Thành lần đầu ra mắt biểu diễn nghệ thuật người không đổ, chính là cô gái không đổ nổi đình nổi đám trên mạng vào cuối năm đó. Có thể nói, họ gần như là những khách du lịch đầu tiên được bắt tay cô gái không đổ.
Tất nhiên, chỉ có Hứa Chiêu Di là bắt tay thôi.
Nghe Hứa Chiêu Di liên tục kêu ‘wow, giỏi quá!’ bên này, ‘wow, đẹp quá!’ bên kia, Lục Dĩ Ninh thấy cô ngốc ngếch đến mức muốn phồng má lên.
Khi đi ngang một cửa hàng cho thuê Hán phục, nhìn những bộ váy đủ màu sắc treo lủng lẳng bên trong, hình ảnh Hứa Chiêu Di mặc chúng lập tức hiện ra trong đầu anh. Chợt có một khoảnh khắc, anh thấy tất cả màu sắc xung quanh bỗng trở nên nhạt nhòa.
“Muốn mặc Hán phục không? Chụp vài tấm ảnh đi.” Lục Dĩ Ninh kéo tay cô dừng lại.
Đúng lúc đó, nhân viên trong cửa hàng bước ra mời khách, thấy đôi trai tài gái sắc đứng ngoài cửa liền háo hức: “Cô gái xinh đẹp ơi, chụp ảnh không? 399 tệ hai bộ, bao trang điểm, bao vẽ mặt, còn có người theo chụp riêng, chỉnh ảnh 9 tấm đẹp, tặng luôn file gốc!”
Hứa Chiêu Di hơi ngại, cô vốn ít tiếp xúc với người lạ, để Lục Dĩ Ninh chụp thì còn được, để người khác chụp thì thôi, nhưng cô lại hơi muốn mặc Hán phục, nên nắm lấy cổ tay anh, nhìn anh với vẻ van nài.
Cô không nói gì, nhưng Lục Dĩ Ninh lập tức hiểu ý cô: “Không cần, chúng tôi chỉ thuê quần áo thôi.”
Nói xong, anh kéo tay cô bước vào cửa hàng, tự tay chọn hai bộ cho cô. Cả hai đều mang phong cách Đại Đường, còn thuê thêm một chiếc đèn lồng nhỏ.
Hứa Chiêu Di thực sự rất thích, cô tin vào gu thẩm mỹ của Lục Dĩ Ninh. Ban đầu cô còn muốn mặc bộ y phục thời Chiến Quốc màu đỏ, nhưng anh nhìn qua liền nói cô không hợp: “Bộ này hợp với những người có khuôn mặt hơi dài, còn mặt em tròn, mặc trang phục thời Đường sẽ đẹp hơn, chắc chắn sẽ hợp với em.”
Hứa Chiêu Di lại được anh khen đẹp, đây đã là lần thứ hai trong ngày. Cô chẳng biết diễn tả thế nào về niềm vui trong lòng, chỉ thấy như tim mình nở ra từng đóa hoa nhỏ, cả thế giới trước mắt bỗng chốc nhuộm một màu hồng.
Nhưng cô lại có chút kiêu ngạo, không muốn để lộ sự đắc ý của mình, bèn bĩu môi nói: “Mặt em đâu có tròn, mặt anh mới tròn ấy.”
Thực ra, khuôn mặt cô chỉ hơi tròn một chút, hồi nhỏ ai cũng khen cô có khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn.
Lục Dĩ Ninh cúi đầu chọn phụ kiện tóc cho cô, ngón tay lướt qua từng chiếc trâm bạc lạnh lẽo, rồi nhấc lên một chiếc bộ diêu* khảm ngọc vàng, đặt nhẹ lên sau đầu cô để thử tạo dáng.
*Bộ diêu: một loại trâm cài tóc truyền thống của phụ nữ Trung Quốc xưa.
Hứa Chiêu Di vẫn lải nhải càu nhàu anh, vừa để trêu chọc vừa để che giấu chút tự hào trong lòng. Anh liếc cô một cái, nhẹ nhàng đặt chiếc bộ diêu xuống, rồi bất ngờ nghiêng người, cúi xuống hôn vội ở khóe môi cô.
Ưm~ đồ lưu manh!
Hứa Chiêu Di hoàn toàn im lặng.
Hôm ấy, Lục Dĩ Ninh chụp cho cô rất nhiều tấm ảnh. Hai người cứ thế đi đi dừng dừng, không gò bó trong bất kỳ động tác hay bối cảnh nào.
Lục Dĩ Ninh thích những khoảnh khắc tự nhiên, đôi khi chỉ một lần Hứa Chiêu Di khẽ ngoái đầu, anh liền giơ máy lên, lưu giữ lại giây phút ấy. Chỉ một khoảnh khắc ngẫu nhiên, qua ống kính của anh, cũng có thể trở nên thật đẹp.
Thật ra, Hứa Chiêu Di không biết mình ăn ảnh đến mức nào, cô cứ nghĩ chỉ là do kỹ thuật chụp ảnh của anh tốt. Nhưng cô đâu biết, đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Ninh chụp chân dung con người. Trước đó, anh chỉ chụp phong cảnh và địa hình, còn Hứa Chiêu Di là người phụ nữ đầu tiên anh đưa vào ống kính.
Đêm hôm ấy, anh thậm chí còn say mê cái khoảnh khắc liên tục nhìn sâu vào mắt cô qua ống kính. Từ lúc lấy nét đến khi điều chỉnh tiêu điểm, vài giây ngắn ngủi ấy chính là lúc tim anh đập nhanh nhất. Khoảnh khắc nhấn nút chụp, trong đầu anh vụt qua một câu thơ-
“Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt,
Đột nhiên quay đầu,
Người ngay trước mắt,
Ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ.”Tiếng Anh: Husband
Tiếng Pháp: Mari
Tiếng Đức: Ehemann
Tiếng Ý: Marito
Tiếng Tây Ban Nha: Esposo
Tiếng Bồ Đào Nha: Marido
Tiếng Nga: Муж (Muzh)
Tiếng Nhật: 夫 (Otto)
Tiếng Hàn: 남편 (Nampyeon)
Tiếng Trung: 丈夫 (Zhàngfū)
Tiếng Ả Rập: زوج (Zawj)
Tiếng Hindi: पति (Pati)
Tiếng Thái: สามี (Saamee)
Tiếng Hy Lạp: Σύζυγος (Sízygos)
Tiếng Séc: Manžel
Tiếng Ba Lan: Mąż
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ: Koca
Tiếng Hà Lan: Echtgenoot
Tiếng Na Uy: Ektemann
Tiếng Thụy Điển: Make
Tiếng Đan Mạch: Ægtemand
Tiếng Phần Lan: Aviomies
Tiếng Hungary: Férj
Tiếng Rumania: Soț
Tiếng Serbia: Муж (Muž)
Tiếng Croatia: Suprug
Tiếng Bosnia: Muž
Tiếng Bulgaria: Съпруг (Saprug)
Tiếng Albania: Burrë
Tiếng Gruzia: ქმარი (K’mari)
Tiếng Armenia: Ամուսին (Amusin)
Tiếng Latvia: Vīrs
Tiếng Litva: Vyras
Tiếng Estonia: Abikaasa
Tiếng Indonesia: Suami
Tiếng Malaysia: Suami
Tiếng Philippines (Tagalog): Asawa
Tiếng Myanmar: ခင်ပွန်း (Khinpun)
Tiếng Lào: ສາມີ (Samii)
Tiếng Khmer: ប្តី (Pdey)
Tiếng Tamil: கணவன் (Kaṇavaṉ)
Tiếng Bengali: স্বামী (Swāmī)
Tiếng Urdu: شوہر (Shohar)
Tiếng Pashto: مېړه (Mehra)
Tiếng Farsi: شوهر (Shouhar)
Tiếng Swahili: Mume
Tiếng Hausa: Miji
Tiếng Yoruba: ọkọ
Tiếng Zulu: Umfazi
Tiếng Xhosa: Indoda
Tiếng Igbo: Di
Tiếng Maori: Hoa tane
Tiếng Hawaii: Kāne
Tiếng Samoa: Tane
Tiếng Tonga: Husepaniti
Tiếng Māori Cook Islands: Tane
Tiếng Esperanto: Edzo
Tiếng Catalan: Marit
Tiếng Basque: Senar
Tiếng Wales: Gŵr
Tiếng Ireland: Fear céile
Tiếng Scots Gaelic: Fear
Tiếng Maltese: Żewġ*
Anh thấy câu thơ này thật hợp với người anh yêu lúc ấy.
*Câu thơ nổi tiếng của Tân Khí Tật trong bài Thanh Ngọc Án – Nguyên Tiêu, miêu tả khoảnh khắc bất ngờ tìm thấy người ấy giữa dòng người đông đúc.