Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 52

Chương 52

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Từ Tháp Đại Nhạn đi về hướng Nam, băng qua Phố Thơ rồi đến Quảng trường Đoàn Hoa, lại xem thêm một buổi biểu diễn xe hoa của người Đường và người Hồ.

Giữa tiếng người huyên náo, họ quang minh chính đại nắm tay nhau, không chút kiêng dè mà hôn nhau. Sau này nhớ lại, hóa ra đó là mùa hè cuồng nhiệt nhất mà cả hai từng cùng nhau trải qua.

Buổi tối, Lục Dĩ Ninh ôm lấy mặt cô, vừa hôn vừa hỏi: “Em mang theo mấy cái, hửm?”

“Chỉ, chỉ còn nửa hộp lần trước chưa dùng hết thôi…”

“Vậy chẳng phải là không còn mấy cái sao?”

“Anh còn muốn mấy cái nữa? Chúng ta chỉ ở Tây An có hai đêm thôi mà.”

Lục Dĩ Ninh bất ngờ bóp eo cô, trở mình, ép cô nằm dưới thân mình.

Ngay sau đó, Hứa Chiêu Di nghe thấy sau lưng vang lên tiếng ‘cạch’ giòn giã của khóa thắt lưng.

Cơ thể Hứa Chiêu Di không kiềm được mà run rẩy, nóng bừng lên.

Tiếp đó là bàn tay thô bạo của Lục Dĩ Ninh giáng xuống mông cô, cùng với câu nói: “Chỉ cần anh muốn, chỉ cần em chịu nổi…”

“Anh có thể làm em đến tận sáng.”

“A~”

Ngày hôm sau, lịch trình được sắp xếp kín mít.

Thật ra chủ yếu là tham quan hai buổi triển lãm, một là triển lãm bán lẻ thời trang Quốc tế, một là triển lãm nhà thông minh, lần lượt diễn ra vào buổi sáng và buổi chiều.

Vì Hứa Chiêu Di không phải là đi công tác chính thức, nên cô không đi cùng Lục Dĩ Ninh. Chủ yếu là bên Lục Dĩ Ninh thỉnh thoảng sẽ có phóng viên phỏng vấn, Hứa Chiêu Di cũng không muốn bị chụp ảnh, nên đành một mình dạo quanh các gian trưng bày của nhiều thương hiệu.

Cơ hội học hỏi khó khăn lắm mới có được, cô tuyệt đối sẽ không để nó trôi qua lãng phí.

Khi Lục Dĩ Ninh đang trò chuyện, bàn bạc với các tổng giám đốc thương hiệu thời trang, Hứa Chiêu Di đi quanh triển lãm, quan sát từng gian hàng để xem sản phẩm mới nhất của các thương hiệu, ngắm nhìn cách họ thiết kế cửa hàng, phong cách trưng bày, đồng thời tìm hiểu xu hướng thịnh hành mùa này ảnh hưởng thế nào đến cách bố trí và lựa chọn sản phẩm.

Đến chiều, tại triển lãm nhà thông minh, cũng vẫn là tình cảnh ấy. Lục Dĩ Ninh tham gia diễn đàn bàn tròn cùng các tổng giám đốc thương hiệu, thảo luận về việc ứng dụng sản phẩm thông minh trong đời sống gia đình tương lai.

Diễn đàn ấy còn được phát trực tiếp, Hứa Chiêu Di ngồi trên chiếc sofa thông minh trong sảnh, vừa nhâm nhi cà phê vừa chăm chú nhìn vào màn hình, theo dõi hình ảnh Lục Dĩ Ninh đang phát biểu.

Cô nhìn rất chăm chú, trong lòng cũng âm thầm dấy lên vài phần khâm phục. Mỗi tổng giám đốc đều có chủ đề phát biểu, nhưng hầu như ai cũng cầm sẵn bản thảo trong tay, chỉ có Lục Dĩ Ninh là nhìn thẳng vào ống kính, trôi chảy nói ra.

Anh quá xuất sắc, chủ đề của anh là ‘làm thế nào để xây dựng không gian trải nghiệm sáng tạo trong khu vực nhà ở nhằm thu hút khách hàng’. Hứa Chiêu Di chưa từng thấy anh chuẩn bị bản thảo nào cho buổi diễn thuyết này, cũng chưa từng nghe anh nhắc tới một câu về nó. Anh làm những cái này từ khi nào vậy?

Nhưng nội dung bài phát biểu lại vừa chi tiết vừa hài hước, hoàn toàn không giống đọc thuộc lòng, thậm chí còn chứa nhiều ý tưởng vô cùng mới mẻ, khiến Hứa Chiêu Di không kìm được mà muốn lấy bút ghi lại.

Thực ra, trước khi Lục Dĩ Ninh đến, trung tâm thương mại Liên Hoa ở Lộ Thành dù xét ở bất kỳ phương diện nào cũng đều đứng cuối trong hệ thống các trung tâm thương mại tại những thành phố tuyến đầu trên cả nước.

Rất nhiều giám đốc dự án từng được điều về Lộ Thành kiểu đi du lịch đều khẳng định trung tâm thương mại này không có hi vọng vực dậy.

Lý do chủ yếu là vì Lộ Thành mang đặc tính an dưỡng, không sôi động, sầm uất như các thành phố lớn khác, điều này chịu ảnh hưởng trực tiếp từ cơ cấu kinh tế của khu vực. Đặc tính thành phố như thế nào thì con người nơi đây cũng như vậy, những người bản xứ như Diêu Lôi chính là ví dụ điển hình.

Nhưng thật ra, là nhân viên của Liên Hoa, trong lòng mọi người đều có chút mong đợi, bởi chẳng ai muốn nơi mình làm việc lại đứng ở vị trí cuối bảng.

Cho đến khi Lục Dĩ Ninh đến, anh mạnh tay cải cách, quyết liệt tối ưu hóa cơ cấu ngành hàng, thường xuyên đánh giá và điều chỉnh, không sợ đắc tội với các cửa hàng, cũng chẳng ngại va chạm với bất kỳ ai. Anh còn khuyến khích mọi người tổ chức các hoạt động marketing đa dạng, nỗ lực tái định hình hình ảnh thương hiệu.

Song song đó, anh cũng chú trọng tăng cường quản lý nhân sự, quan tâm đến sức khỏe tinh thần và thể chất của nhân viên, dẫn dắt mọi người tham gia các chuyến du lịch, hoạt động gắn kết để khiến nhân viên thực sự yêu thích công việc của mình.

Trước đây, Hứa Chiêu Di chưa từng tổng kết lại những gì Lục Dĩ Ninh đã làm trong hai năm ở Lộ Thành, nhưng lúc này, cô chợt nhận ra rằng những việc anh đã làm thật sự rất nhiều, anh thật sự rất giỏi.

Trong hai năm anh nắm quyền, trung tâm thương mại Liên Hoa Lộ Thành không chỉ ba lần liên tiếp lọt vào top ba trong các kỳ đánh giá, được trụ sở bình chọn là cửa hàng được yêu thích nhất, mà còn vượt xa mọi trung tâm thương mại lớn khác trong thành phố, thậm chí còn được đăng trên tạp chí thương mại. Ngay cả mức lương của cô cũng tăng lên gấp ba lần. Nghĩ đến đây, Hứa Chiêu Di bỗng thấy sống mũi cay cay.

Cô biết có lẽ cả đời này mình cũng không thể trở thành vợ của một người ưu tú như vậy. Cô không biết liệu anh có thể trở thành một người chồng tốt hay không, nhưng cô thật lòng công nhận anh là một người lãnh đạo xuất sắc.

Tất nhiên, ngoài công việc, anh còn nấu cơm cho cô, chụp ảnh cho cô, chuẩn bị đủ loại bất ngờ. Trong công việc thì chỉ dẫn, giúp cô hoạch định con đường sự nghiệp. Trong cuộc sống thì tặng cô đủ loại quà, từ những hộp nhạc nhỏ mang hơi thở lãng mạn đơn giản cho đến những món trang sức đắt tiền.

À đúng rồi, kỹ năng phục vụ trên giường của anh cũng rất tuyệt! Thế nên, trừ chuyện không chịu kết hôn ra, thì anh đúng là một người bạn trai không tồi.

Hứa Chiêu Di công nhận anh. Bao nhiêu ngày tháng dằn vặt, cuối cùng cô cũng đã nghĩ thông suốt điều này, nhận ra đó là một điều thật sự quý giá.

Ngày hôm sau, lịch trình vẫn tương tự.

Nhưng hôm sau thì bầu không khí không còn nghiêm túc như hôm trước. Lục Dĩ Ninh kiên quyết bắt Hứa Chiêu Di ở bên cạnh anh, nên cô chỉ còn cách giả vờ làm thư ký của anh để theo sát.

Cô nhìn anh trong những lúc nghỉ ngơi ở triển lãm, trao đổi danh thiếp với một số giám đốc thương hiệu. Một vài thương hiệu mà Lục Dĩ Ninh đặc biệt xem trọng, cảm thấy phù hợp với định hướng của Liên Hoa, anh còn hẹn gặp để bàn sâu hơn về các chi tiết hợp tác trong tương lai.

Tuy nhiên, anh cũng không phải ai đưa danh thiếp cũng nhận, bản chất của Lục Dĩ Ninh vốn kiêu ngạo. Chưa nói tới thân phận của anh, dù người ta không biết, nhưng Liên Hoa cũng chẳng phải trung tâm thương mại bình thường. Dù không đến mức gọi là xa xỉ, nhưng vị thế cao cấp vẫn thừa.

Có một cậu thanh niên mới khởi nghiệp, khom lưng nịnh bợ, vừa đưa danh thiếp vừa mời thuốc.

Thế nhưng Lục Dĩ Ninh thì sao? Đừng nói nhận danh thiếp, đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho. Điều này khiến Hứa Chiêu Di cảm thấy anh hơi quá lạnh lùng, vô tình.

Lục Dĩ Ninh chú trọng nhiều hơn tới những thương hiệu lớn vốn đã tự mang lưu lượng khách. Đây là một phần trong logic người – hàng – không gian của trung tâm thương mại.

Nhất là khi các trung tâm thương mại truyền thống chuyển đổi, yếu tố hàng dần nghiêng về những thương hiệu có chủ quản nổi tiếng, biết kể câu chuyện thương hiệu để thu hút khách hàng.

Giống như lần trước Hứa Chiêu Di quảng bá cho tiệm bánh chú Ngũ, viết hẳn một bài nhỏ trên Tiểu Hồng Thư kể về cuộc đời của chú Ngũ vậy, bản chất vẫn là cùng một lý lẽ.

Dù biết rõ lý do, nhưng khi tận mắt thấy anh thẳng thừng từ chối một thanh niên nhiệt huyết, nhìn gương mặt cậu ấy lộ rõ sự mất mát và ngượng ngùng, Hứa Chiêu Di vẫn không khỏi mềm lòng.

Cô chẳng nói gì, vì thương hiệu sáng tạo còn non trẻ kia, ít nhất với chi nhánh Liên Hoa ở Lộ Thành, quả thật không cần tới.

Cô chỉ khẽ mỉm cười xin lỗi với người thanh niên ấy, rồi nhanh chóng bước theo Lục Dĩ Ninh. Ai ngờ còn bị anh lườm cho một cái sắc lẹm.

“Lo chuyện bao đồng ít thôi.”

“Em có làm gì đâu!”

“Cười cũng không được.”

“Xì.”

Đến lúc mọi việc xong xuôi, cũng vừa kịp tới giờ cơm tối.

Lục Dĩ Ninh vốn không thích mấy bữa tiệc xã giao, anh có một bàn tiệc riêng, toàn người quen biết rõ thân phận của anh, cũng có nghĩa đều là những nhân vật có tiếng tăm.

Tự biết mình không hợp để chen vào, Hứa Chiêu Di mỉm cười, vẫy tay: “Anh đi ăn đi, em về khách sạn đợi anh nhé.”

“Đợi cái gì mà đợi.”

Không ngờ Lục Dĩ Ninh nắm lấy tay cô, dứt khoát: “Đi cùng.”

Đây là buổi tiệc riêng, phòng bao cực kỳ kín đáo, những chuyện xảy ra bên trong, tất nhiên sẽ không lọt ra ngoài.

“Ừm.” Hứa Chiêu Di vốn chẳng nghĩ nhiều, đi thì đi, dù gì cô cũng chẳng quen ai. Nhưng khi đến nơi, cô mới thật sự chùn bước. Ngồi quanh bàn đều là những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên các trang tin tức, toàn những nhân vật tai to mặt lớn.

Cô chỉ thấy Lục Dĩ Ninh tự mình đưa cô đến trước một người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, lễ phép chào: “Chào chú Vương.”

“Ông bà nội của cháu dạo này sức khỏe vẫn ổn chứ?”

“Nhờ phúc của chú, hai người họ vẫn khỏe mạnh.”

Hứa Chiêu Di hoảng hồn thật sự. Suốt cả buổi, cô ngồi co ro như gà con bên cạnh Lục Dĩ Ninh, chẳng dám ngẩng đầu, tay cũng chẳng dám nhúc nhích.

Bàn tiệc hầu hết là đàn ông, ai nấy đều mải nâng ly mời rượu, gần như chẳng ai động đũa gắp thức ăn. Còn cô, vì quá dè chừng, đến cả xoay bàn xoay đồ ăn cũng chẳng dám. Kết quả, trước mặt chỉ có hai dĩa đậu Hà Lan xào và rau xanh suốt cả buổi.

Đến khi rượu đã vào ba bốn lượt, câu chuyện không tránh khỏi rẽ sang đề tài phụ nữ. Lúc ấy, có một người đàn ông trẻ hơn để ý đến Hứa Chiêu Di. Dù sao, trên bàn chỉ có mình cô là cô gái trẻ trung, xinh đẹp, liền tự nhiên cho rằng cô là thư ký riêng của Lục Dĩ Ninh, cố tình đưa ly rượu sang, giọng mang ý trêu chọc:

“Người đẹp, uống một ly chứ?”

Bản tính đàn ông vốn là vậy, bất kể ở địa vị nào cũng chẳng khác nhau.

A! Người Hứa Chiêu Di lập tức căng thẳng. Cô biết lúc này mình nên thoải mái nhận ly rượu, không thể làm đối phương mất mặt, càng không thể khiến Lục Dĩ Ninh khó xử. Nhưng cô không biết uống rượu, hơn nữa cũng chẳng muốn uống.

Còn chưa kịp quay sang nhìn Lục Dĩ Ninh, anh đã nhanh hơn một bước. Anh thản nhiên vươn tay khoác lên ghế cô, khẽ vuốt tóc cô, ý tứ đã quá rõ ràng.

“Cô ấy không biết uống, để tôi.” Lục Dĩ Ninh cúi mắt, cầm ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn.

Sau đó lại rót đầy một ly khác, nâng lên hướng về mọi người: “Ly này, tôi thay Di Di kính các chú. Giờ Di Di cũng làm ở Liên Hoa, sau này khó tránh khỏi phải tiếp xúc với các chú, mong các bậc tiền bối quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.”

Mọi người lúc này đều hiểu rõ, cô gái này tuyệt đối không chỉ đơn giản là một thư ký.

Nhưng rốt cuộc là quan hệ gì, Lục Dĩ Ninh không nói, mà người thông minh cũng chẳng ai hỏi thêm.

Anh đã giúp cô chặn một lần, từ đó không ai dám ép cô uống nữa.

Nhưng vẫn còn vài lão già thích lên mặt, cứ muốn trêu chọc cô gái trẻ, cố tình đưa danh thiếp của mình cho Hứa Chiêu Di.

“Quản lý Hứa trẻ tuổi tài cao, lại xinh đẹp thế này, có hứng thú sang công ty của tôi không? Đảm bảo đãi ngộ còn tốt hơn cả Lục tổng cho đấy!”

Câu nói ấy lập tức khiến đám người xung quanh ồn ào trêu chọc, cười nói ông ta muốn ‘cướp người’, ‘Lục tổng sao nỡ buông tay?’.

Hứa Chiêu Di nhìn tấm danh thiếp đưa tới trước mặt, trong thoáng chốc không biết có nên nhận hay không. Cô thấy vô cùng lúng túng, lại cảm thấy mấy lời này có chút dầu mỡ, khó chịu.

Đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được sự phức tạp của văn hóa rượu chè nơi thương trường. Cô không thích cảm giác này, trong lòng chợt trào dâng một chút mất mát, lẽ nào con đường thăng tiến bắt buộc phải tiếp xúc với những thứ này sao?

Lục Dĩ Ninh khẽ cười, ghé sát tai cô nhắc nhở:

“Cứ nhận đi, nhớ ghi nhận tấm lòng của chú Đường. Sau này lỡ thất nghiệp, còn có thể đến chỗ ông ấy xin miếng cơm.”

Hứa Chiêu Di nhận tấm danh thiếp, thấy hàng chữ mạ vàng sáng loáng trên đó – tổng giám đốc của một chuỗi khách sạn nổi tiếng trong nước.

Cô lập tức lấy danh thiếp của mình trong túi ra, đưa lại cho đối phương, vừa thấy buồn cười vừa thấy mình có chút ngượng ngùng.

“Ở Liên Hoa sao mà thất nghiệp được chứ? Lục tổng đúng là biết nói đùa.”

Tối hôm ấy, Lục Dĩ Ninh dẫn cô đi làm quen với không ít nhân vật máu mặt. Đến cuối bữa tiệc, thậm chí có người còn chủ động xin kết bạn WeChat với cô.

Có khoảnh khắc, Hứa Chiêu Di như rơi vào mộng, những mối quan hệ này có lẽ cả đời nhiều người cũng chẳng bao giờ với tới được.

Trong bữa tiệc phần lớn đều là bậc trưởng bối, nửa sau Lục Dĩ Ninh gần như phải đứng dậy nâng ly suốt. Vài vòng rượu xoay qua, anh uống không ít. Về đến khách sạn, anh bắt đầu nôn.

Lần đầu tiên Hứa Chiêu Di thấy anh say đến mức này. Cô ngồi bên cạnh, đỡ anh gục bên bồn cầu cả nửa đêm.

Vừa nôn, anh vừa lảm nhảm, kéo mạnh cà vạt, miệng liên tục than nghẹt thở. Dù Hứa Chiêu Di đã giúp anh tháo cà vạt, anh vẫn kêu khó chịu, vừa gào vừa đưa tay cào cổ, đến mức cả vùng da đỏ ửng lên.

Nhìn anh như vậy, tim Hứa Chiêu Di thắt lại. Cô khẽ hỏi anh sao phải uống nhiều như thế, anh ngập ngừng đáp chỉ vì nể tình người ta.

Vất vả lắm cô mới dọn dẹp xong, đỡ anh lên giường. Vừa đắp chăn xong, anh lại lật người, tay chân quấn chặt lấy cô, hôn cô, miệng tiếp tục lẩm bẩm những lời say.

Lời say loạn xạ, Hứa Chiêu Di nghe chẳng rõ mấy, chỉ bắt được hai câu. Lục Dĩ Ninh nghiêm túc nằm đè lên người cô, dặn dò:

“Nhớ này, em ở bên ngoài không được uống rượu, nghe chưa?”

“Biết không!” Anh nhắm chặt mắt, nói năng lộn xộn, nhưng giọng tức giận lại nghe rất dọa người.

“Biết rồi, biết rồi.” Hứa Chiêu Di nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi.

“Vậy thì thề đi.”

Hứa Chiêu Di bất lực nhìn lên trần nhà: “Được rồi, em thề, em ở bên ngoài sẽ không uống rượu với người khác đâu.”

Lục Dĩ Ninh mơ màng ngả người lên người cô, lúc này mới hài lòng mà khẽ ừ một tiếng, giọng kéo dài, mệt mỏi, như thể đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực.

Hứa Chiêu Di vất vả lắm mới giúp anh nằm ngay ngắn, đắp chăn cẩn thận, thấy lông mày anh vẫn nhíu chặt thì không nhịn được đưa tay vuốt cho nó giãn ra.

Cô bỗng nhiên thấy hơi muốn khóc, mũi cay cay, hốc mắt nóng bừng lên chẳng hề báo trước.

Cô nhận ra anh cũng có rất nhiều nỗi buồn, những nỗi buồn vô hình, không thể chạm tới, giống như những sợi xiềng xích vô hình quấn chặt lấy cổ anh.

Cô nhớ đến chàng trai từng đứng trên sân khấu, khí thế và tự tin, cũng từng vô lo vô nghĩ, từng cuồng nhiệt tự do, từng vui vẻ mà cười.

“Em cố gắng làm việc chăm chỉ như vậy là để xứng đáng với anh, còn anh, anh cố gắng như vậy là vì điều gì chứ?”

“Anh chẳng phải rất thích ca hát sao? Chẳng phải rất thích đánh trống sao? Vì sao lại từ bỏ?”

Cô cúi đầu hôn lên môi anh, vài giọt nước mắt rơi nơi khóe môi anh, Hứa Chiêu Di đưa tay lau đi.

Lục Dĩ Ninh nhắm chặt mắt, một hàng nước mắt chảy xuống. Trong trạng thái vô thức, anh lại mở miệng trả lời câu hỏi của cô.

“Anh có lỗi với anh trai, anh phải thay anh ấy thực hiện nốt phần đời còn lại.”

Giọt nước mắt mà Hứa Chiêu Di kìm nén suốt cả đêm cuối cùng vỡ òa. Trong đầu cô không ngừng hiện lên những lời mà Lục Mạn Thanh từng nói qua điện thoại, đó là cuộc gọi trước khi bà bước lên chuyến bay sang Mỹ.

“…Quán bar nổ, nó may mắn thoát ra ngoài, nhưng khi phát hiện em trai vẫn còn ở bên trong, cả người nó như phát điên, bất chấp mọi thứ muốn lao vào cứu, người xung quanh kéo cũng không chịu dừng.”

“Ngày hôm đó là sinh nhật của A Duệ, nó định ở Hồng Kông tổ chức cùng ông bà. Nhưng Ninh Ninh nhất quyết muốn làm một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cho nó tại quán bar. Để không làm em trai thất vọng, A Duệ sẵn sàng lừa ông bà, từ Hồng Kông bay về Lộ Thành. Khi vụ nổ xảy ra, nó thực ra đã thoát ra ngoài, nhưng để cứu Ninh Ninh nên mới chạy vào hiện trường.”

“Khi được đưa vào bệnh viện, tứ chi của nó đã bị bỏng nặng, da bị lột thành mảng, cơ bắp và xương thậm chí còn lộ ra ngoài, máu lẫn da thịt cháy đen, nhìn thôi đã thấy thảm thương. Trong ICU, nó trải qua cuộc cứu chữa kéo dài, chịu đựng đau đớn mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Dù bác sĩ đã cố gắng hết sức, cuối cùng vẫn không thể cứu được. Câu nói cuối cùng trước khi ra đi của nó, là nhắn Ninh Ninh chăm sóc tốt cho ông bà và dì.”

Vì vậy, mặc dù Lục Dĩ Ninh chưa từng nói một lời nào với Hứa Chiêu Di, nhưng Hứa Chiêu Di thực ra đã biết hết những đau khổ anh trải qua.

Nghe anh trực tiếp nói ra những lời này, nước mắt Hứa Chiêu Di không thể kìm được nữa.

“Còn cuộc đời của anh thì sao?” Đây là câu cuối cùng cô nói với Lục Dĩ Ninh vào đêm ấy khi ôm anh. Cô lặp đi lặp lại trong đầu, còn cuộc đời của anh thì sao?

Sáng hôm sau, nắng rực rỡ, trời trong xanh không một gợn mây.

Hứa Chiêu Di và Lục Dĩ Ninh gần như mở mắt cùng lúc.

“Anh khỏe hơn chút nào chưa?” Hứa Chiêu Di cười mỉm, nháy mắt với anh.

Lục Dĩ Ninh lờ đờ nhìn cô một cái, rồi lại nhắm mắt lại, đầu dụi vào ngực cô như đứa trẻ, ôm lấy eo cô, giọng ồm ồm:

“Chưa, vẫn còn đau đầu chút…”

“Ai bắt anh uống nhiều như vậy chứ?”

“Vì em ở bên cạnh, anh vui…”

“Ừm được rồi~” Hứa Chiêu Di cười, từ dưới chăn thò tay ra ôm chặt vai anh, dỗ như dỗ trẻ con: “Thế thì ngủ thêm một chút nhé, ngoan.”

Hôm nay không có lịch trình công việc, tàu đến chiều mới khởi hành, nên cả hai chẳng vội dậy, thậm chí còn có cả buổi sáng để lãng phí.

Sau khi tỉnh dậy, họ lại ôm nhau nhắm mắt thêm một lúc, đến khi cơn buồn ngủ qua đi và mở mắt ra, lại v**t v* nhau thêm chút nữa, hôn hít chậm rãi, đến gần mười giờ mới chịu đứng dậy.

Thực ra Lục Dĩ Ninh hiếm khi say trong các tiệc rượu, còn tình trạng mất đoạn ký ức như tối qua thì chưa từng xảy ra.

Nguyên nhân hôm qua một phần là vì nhiều trưởng bối, anh buộc phải uống. Phần nữa, và cũng là lý do chính, như anh vừa nói với Hứa Chiêu Di, vì tâm trạng vui vẻ, vì hạnh phúc. Những ngày ở Tây An bên cô thật sự rất vui, nên anh muốn uống nhiều hơn một chút.

Kết quả gần như uống thành kẻ ngốc, còn quên luôn cách về phòng khách sạn. Khi cả hai dậy, Hứa Chiêu Di còn càu nhàu, nhắc chuyện anh ôm bồn cầu suốt đêm:

“Anh còn bắt chước Shin-chan múa voi cho em xem nữa chứ!”

“Vớ vẩn!”

Lục Dĩ Ninh càu nhàu đi tắm, đầu hơi đau. Còn Hứa Chiêu Di kéo vali ra, bắt đầu dọn đồ. Thực ra cũng chẳng nhiều, chủ yếu là mấy thứ lặt vặt cô mang theo, vài ba phút là xong. Lục Dĩ Ninh tắm xong, cảm giác tỉnh táo hơn hẳn.

Anh khoác trên người chiếc áo choàng tắm của khách sạn, thậm chí còn chưa buộc dây, tóc vẫn ướt sũng, đi thẳng về phía Hứa Chiêu Di.

Còn cô, ngồi khoanh chân trên thảm, tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ‘giương cờ’ của anh, sợ đến mức gan run, chân run, ngay cả giọng nói cũng run:

“Đừng, đừng lại gần! Em còn chưa dọn xong đâu!”

“Cần gì phải vội, còn hai tiếng nữa, trước hết làm bù những gì hôm qua chưa xong.”

Nói rồi, anh thả áo choàng xuống đất, từ phía sau kéo cổ tay cô, đẩy sát trước gương soi, rồi lại ôm cô về giường.



Sau khi kết thúc, cả hai người đẫm mồ hôi, làm Hứa Chiêu Di vừa bực vừa buồn cười, tắm cũng gần như vô ích rồi. Cuối cùng Lục Dĩ Ninh lại ôm cô vào phòng tắm, cùng nhau tắm uyên ương. Hai người kịp rời phòng đúng giờ trước hai giờ chiều, không để lãng phí một giây nào.

Vậy là chuyến đi Tây An của Hứa Chiêu Di và Lục Dĩ Ninh kết thúc trong trạng thái vừa ngại vừa hồn nhiên, khi trả phòng, cô còn có chút lưu luyến.

“Chúng ta sau này còn đi chơi cùng nhau không? Hoặc đi công tác cũng được.” Câu hỏi của cô mang một chút vẻ đáng thương, khiến Lục Dĩ Ninh không khỏi nhíu mày.

“Tại sao lại không được chứ?”

Trong mắt anh, đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, tương lai còn nhiều cơ hội như vậy nữa. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết Hứa Chiêu Di đang nghĩ gì trong lòng.

“Về nhớ gửi ảnh cho em nhé ~”

“Được, về rồi phải nài nỉ anh đấy.”

Hứa Chiêu Di ngón tay nhỏ nhắn vươn về phía lưng anh, cào nhẹ hai cái, thật là phiền phức!

Năm đó, nhiều khách sạn bắt đầu thịnh hành việc đặt bảng ‘bức tường ước nguyện’ tại sảnh, khách có thể chọn gửi đến chính mình sau mười năm hoặc hai mươi năm, cũng có thể để lại ước muốn ngay tại đây.

Hứa Chiêu Di chọn cách sau. Cô chọn một tấm bưu thiếp nền sao, khi rời đi cẩn thận viết hai câu ước nguyện.

Lục Dĩ Ninh đi tới cửa khách sạn, thấy cô vẫn chưa theo kịp. Quay lại, anh phát hiện cô đang đứng lững thững trước quầy lễ tân.

“Làm gì vậy?” Anh bước tới, vừa định nhìn cô viết gì, Hứa Chiêu Di vội dùng tay che lại, không cho anh xem.

“Bí mật.” Cô vừa nói vừa vội gắn tấm bưu thiếp lên tường ước mơ bằng kẹp gỗ nhỏ, thậm chí còn hơi ngượng ngùng giấu nó phía sau những tấm bưu thiếp khác của khách.

Lục Dĩ Ninh cũng chẳng buồn nhìn nữa, quay người thì tiện tay kéo theo vali của cô, thúc giục: “Nhanh lên, trễ là không kịp chuyến tàu đâu.”

“Biết rồi biết rồi.” Hứa Chiêu Di ngoảnh lại, lưu luyến nhìn một cái.

Cô đã viết trên tấm bưu thiếp hai câu như thế này:

‘Anh có muốn sống một cuộc sống như thế này nữa không?’

‘Anh cũng rất quý giá.’

Nhiều năm sau, Hứa Chiêu Di nhận được một tấm bưu thiếp gửi từ Tây An. Khi nhìn thấy hai câu chữ quen thuộc ấy, nước mắt cô chợt mờ đi trong đôi mắt. Lúc đó cô đã đủ dũng khí để nói lời chia tay quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Vậy là số phận đôi khi thật kỳ diệu. Điều cô không ngờ là, hai câu ấy ngày xưa cô viết cho Lục Dĩ Ninh, nhưng cũng đồng thời gửi đến chính bản thân mình trong tương lai.

Bạn có muốn sống một cuộc sống như thế này nữa không?

Bạn cũng rất quý giá.

Bạn cũng rất quý giá.

Bình Luận (0)
Comment