Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 53

Chương 53

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Trong mấy ngày Hứa Chiêu Di không có mặt, ở Liên Hoa đã xảy ra một chuyện động trời.

Tin đồn tình ái của công tử nhà họ Lạc bùng nổ trên bảng hot search.

Lạc Dặc Châu từng qua lại với bao nhiêu phụ nữ? Có lẽ ngay cả anh ta cũng chẳng đếm nổi.

Nhiều năm đắm chìm trong tửu sắc, vô số mỹ nhân như những món trang sức trong tủ kính để anh ta tùy ý chọn lựa. Ban đầu còn thấy mới mẻ, nhưng lâu dần cũng chán.

Cho đến khi gặp Bối Thi Nam.

Thật ra anh ta thực sự khá thích cô ấy. Cô gái nhỏ trên giường thì thoáng, xuống giường lại không đeo bám, trong sự tinh quái còn xen chút ngốc nghếch.

Đôi khi đưa cô ấy ra ngoài chơi, ở những câu lạc bộ tư nhân mà cô ấy chưa từng đặt chân tới, đôi mắt long lanh của cô ấy đảo lia lịa, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng dám hỏi, ngây ngốc một cách trong trẻo, lộ ra chút hồn nhiên tinh khiết.

Có câu nói thế này – ngắm nhiều những món trang sức một màu, thỉnh thoảng mới có món hàng hiếm lọt vào mắt.

Nhưng công tử ăn chơi thì biết gì về chuyện lâu dài? Cảm giác mới mẻ cũng giống như bong bóng trong ly sâm panh, ‘bụp bụp’ vài cái là tan biến sạch. Sinh nhật chính mình, anh ta bao trọn du thuyền mở tiệc thâu đêm, xong quay đầu nhắn tin cho Bối Thi Nam nói rằng đang ở thành phố bên cạnh để bàn chuyện làm ăn.

Xui cho anh ta, lại gặp đúng cao thủ lướt sóng 5G. Bối Thi Nam đang lướt tin tức của idol, trên trang chủ bỗng nhảy ra bài đăng chín tấm hình của một hot girl giữa biển trời xanh biếc, một gã đàn ông đeo kính râm, áo choàng tắm mở nửa, tay trái ôm siêu mẫu, tay phải khoác hot girl, trước ngực còn lấp ló một hình xăm đầu hổ quen thuộc.

Bối Thi Nam vốn là một cô gái phóng khoáng, với tình cảm chẳng bao giờ quá để tâm, nhưng cô ấy vẫn có giới hạn của riêng mình. Động tác lướt danh bạ của cô ấy còn nhanh hơn xoá một app hết hạn, chặn rồi xóa, dứt khoát một lần, coi như chính thức tiễn gã trai tồi đi.

Lạc Dặc Châu từ biển khơi phong lưu trở về, mang theo món quà đã chuẩn bị sẵn, việc đầu tiên khi về đến nơi là liên lạc với Bối Thi Nam.

Nhưng màn hình chỉ bật lên một dấu chấm than đỏ chói mắt.

Lần đầu trong đời nếm mùi bị chặn, anh ta tức đến bật cười.

Nghĩ ngợi một chút rồi cũng chẳng hoảng, dù sao anh ta gặp không ít những cô gái giận dỗi. Con gái bị lạnh nhạt, ghen tuông mà giận dỗi là chuyện bình thường, thường thì mua hai cái túi là dỗ được, cùng lắm thì mua cả chiếc xe.

Thế là Lạc Dặc Châu gọi điện cho người bạn ở đại lý xe, đặt luôn một chiếc Porsche Panamera màu hồng, rình rang cho người lái thẳng đến tận cổng Liên Hoa.

Chiếc xe được đặt trong một hộp pha lê, trên buộc thêm chiếc nơ bướm khổng lồ, khoe khoang hết mức có thể. Hôm đó không biết có bao nhiêu người ùa ra vây xem, thế mà Bối Thi Nam chỉ ngồi yên trước bàn làm việc, chăm chú ghi chép số liệu doanh thu. Đừng nói là xuống lầu nhìn một cái, ngay cả khóe mắt cũng chẳng thèm động đậy.

Sau đó, Lạc Dặc Châu lại lấy danh nghĩa quản lý cửa hàng Hỗ Thượng Cư để ép buộc gặp mặt, còn ôm một bó hoa đứng ngay trước cửa văn phòng quản lý. Bối Thi Nam để tránh mặt anh ta, dứt khoát cầm sổ chạy đi kiểm tra thiết bị phòng cháy chữa cháy, nói chung là không chịu xuất hiện.

Lạc Dặc Châu lúc đó cũng muốn buông tay. Anh ta vốn chẳng phải loại công tử kiên nhẫn gì, làm đến mức này đã là cố gắng lắm rồi. Người khác cũng khuyên anh ta mấy cô gái quá kiểu cách thì chẳng cần giữ làm gì, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút không nỡ.

Kết quả là ngay hôm sau, khi Bối Thi Nam đang đi tuần trong trung tâm, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, nói rằng Hỗ Thượng Cư xảy ra chuyện, bảo cô ấy lập tức đến xem.

Cô ấy vội vã chạy tới cửa thì thấy khách đang ăn dở đều bị đuổi ra ngoài, ngay cả những bàn đã đặt trước cũng bị hủy hết.

Trong lúc hốt hoảng lao vào bên trong, Bối Thi Nam nhìn thấy một đám khách đang đứng trước quầy lễ tân, lớn tiếng mắng chửi nhân viên. Nhân viên vừa liên tục xin lỗi, vừa giải thích rằng do bếp gặp sự cố về điện nước, đồng thời còn đẩy hết trách nhiệm sang trung tâm thương mại.

Nhưng chẳng ai chịu nghe, khách đồng loạt đòi không chỉ khiếu nại nhà hàng, mà còn khiếu nại cả trung tâm.

Bối Thi Nam tức đến muốn nổ phổi. Cô ấy quay đầu nhìn sâu vào trong đại sảnh, chỉ thấy Lạc Dặc Châu mặc vest chỉnh tề, ngồi thảnh thơi ở đó, trước mặt còn đặc biệt bày sẵn một bàn ăn tối dưới ánh nến.

Vất vả dẹp yên những vị khách đang mắng mỏ, Bối Thi Nam cuối cùng cũng bốc lửa đùng đùng lao thẳng đến, đập mạnh tay xuống bàn trước mặt Lạc Dặc Châu, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Anh rốt cuộc là có ý gì hả?”

“Ngồi xuống.” Lạc Dặc Châu đưa ngón tay chỉ xuống bàn, như ra lệnh. Cả cửa hàng đang loạn như chiến trường mà anh ta vẫn có thể bình thản như vậy, Bối Thi Nam cảm thấy anh ta đúng là hết thuốc chữa.

“Anh đừng điên nữa! Bây giờ lập tức mở cửa trở lại ngay cho tôi!”

Lạc Dặc Châu thản nhiên đáp: “Đây là cửa hàng của tôi. Tôi muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng, có vấn đề gì sao?”

“Anh mở ở nơi hoang vu hẻo lánh thì chẳng ai quản, nhưng đặt trong trung tâm thương mại của chúng tôi, anh phải tuân thủ quy định của chúng tôi!”

Ánh mắt Lạc Dặc Châu sâu thẳm, anh ta chậm rãi rót rượu, giọng đều đều: “Em biết không, em là kiểu người quá nguyên tắc, chuyện gì cũng quá để tâm. Như vậy không tốt.”

“Anh nói cái gì? Tôi quá để tâm á?”

“Lúc mới bắt đầu với tôi, em chẳng phải đã biết tôi là hạng người như thế nào rồi sao?”

“Ý anh là sao?”

Thật ra có vài lời không cần nói rõ, nhưng khi Bối Thi Nam bật ra câu hỏi ấy, trong lòng cô ấy đã mơ hồ có câu trả lời. Thế nhưng, khi chính tai nghe người đàn ông trước mặt thản nhiên nói ra, cô ấy vẫn thấy không thể tin nổi.

Trên đời này làm gì có loại tra nam nào kiêu ngạo đến mức này chứ? Ý gì đây? Bảo cô ấy nhắm một mắt, mở một mắt? Đường hoàng thừa nhận bản thân là gã phong lưu lăng nhăng, rồi sao nữa? Từ trước đến giờ, anh ta coi cô ấy là gì? Một món đồ chơi muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi? Hay chỉ là thú tiêu khiển trong những lúc anh ta rảnh rỗi chán chường?

Lửa giận của Bối Thi Nam ‘vù’ một cái bốc thẳng l*n đ*nh đầu. Cô ấy không nhịn nổi nữa, giật lấy ly rượu vang trong tay người này, hắt thẳng vào mặt anh ta.

Khoảnh khắc thấy Lạc Dặc Châu nhắm mắt lại, tay cô ấy hơi run lên một chút, nhưng trong lòng lại gào thét, mẹ nó, tôi đúng là đỉnh thật!

Dù biết rằng sự nghiệp của mình có thể tiêu tan ngay tại đây, cô ấy vẫn không hối hận, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Bao nhiêu năm xem phim thần tượng, cuối cùng cũng có dịp dùng đến lời thoại này rồi.

“Tôi nói cho anh biết, không phải tất cả các cô gái đều nông cạn như anh nghĩ đâu.”

Hôm đó, Bối Thi Nam nổi tiếng thật sự. Từ cửa hàng Hỗ Thượng Cư lững thững quay về, phải chịu bao ánh mắt khác thường và lời xì xào của đồng nghiệp thì tạm chưa nói, vừa bước chân vào văn phòng đã bị Đại Diêu gọi thẳng vào, mắng cho một trận té tát.

“Tổ tông của tôi ơi, cô đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội Lạc tổng. Cô có biết ngay cả Liên Hoa cũng có cổ phần của Lạc tổng không hả!” Không hiểu tin tức làm sao mà lan nhanh đến vậy.

Bối Thi Nam trong lòng uất ức, cô ấy rốt cuộc đã làm sai gì chứ? Tại sao bây giờ ai ai cũng đổ lỗi cho cô ấy vậy?

“Tôi đắc tội thì sao? Cùng lắm để anh ta bảo Liên Hoa đuổi việc tôi! Đừng, khỏi cần phiền vậy! Tôi tự nghỉ việc được chưa?”

Câu này làm Đại Diêu tức đến run người: “Lục tổng không có ở đây, chẳng ai duyệt đơn nghỉ việc của cô hết!”

Nói rồi, ông ta ném thẻ nhân viên lại cho cô ấy, “Giờ thì về chỗ suy nghĩ lại cho kỹ! Chiều nay khỏi đi làm!”

Bối Thi Nam nắm chặt tấm thẻ, giận đùng đùng lao thẳng ra khỏi văn phòng.

Ngày Hứa Chiêu Di trở về, vừa bước chân vào văn phòng đã cảm thấy bầu không khí quái lạ.

Hơn nữa, Bối Bối cũng chẳng thấy đâu. Không có đơn xin nghỉ, trong hệ thống ca làm cũng chẳng có yêu cầu đổi ca. Hứa Chiêu Di nhắn tin thì không thấy trả lời, hỏi vòng quanh đồng nghiệp thì ai cũng ấp úng, chẳng nói rõ ràng.

Lục Dĩ Ninh cũng về cùng ngày, nhưng đến sớm hơn. Vừa vào văn phòng, anh đã lập tức gọi mấy trưởng bộ phận lên họp. Lúc Hứa Chiêu Di đi ra phòng trà lấy nước, tiểu Đỗ lén lén lút lút bám theo, hớt hải kéo cô ra ngoài.

Vừa vào phòng đã vội vàng nói: “Chị Di, chị Bối Bối xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì thế?”

Tiểu Đỗ lập tức kể hết mọi chuyện mấy ngày gần đây, Hứa Chiêu Di nghe càng lúc càng nhíu mày. Mới nghe được nửa chừng, thì Diêu Lật Lật cùng mấy đồng nghiệp trong bộ phận đã bước vào.

“Có người lén lút đi quyến rũ ông chủ cửa hàng thì thôi đi, bị đá rồi còn dám chạy tới cửa hàng người ta làm loạn. Ăn cơm của ban quản lý mà lại đập nồi của khách thuê. Đợi mà cuốn gói cút đi!”

Nói xong mấy câu đầy ác ý ấy, hình như mới nhận ra bên cạnh còn có hai người khác. Nhưng Diêu Lật Lật chẳng hề sợ hãi, chỉ hất tóc, lướt ngang qua bên cạnh Hứa Chiêu Di mà chẳng thèm liếc lấy một cái.

Bình thường, Bối Thi Nam luôn đối nghịch với Diêu Lật Lật, lần này bị bắt thóp, cô ta sao có thể bỏ lỡ cơ hội giẫm đạp.

“Phải làm sao đây, chị Di? Chị Bối Bối sẽ không thật sự gặp rắc rối lớn đấy chứ?”

“Không sao đâu.” Hứa Chiêu Di hoàn hồn, vỗ vai tiểu Đỗ, trấn an cậu: “Đừng lo, cứ quay lại làm việc đi.”

Rời khỏi phòng trà, đi ngang qua phòng họp, cô lén liếc vào trong. Quả nhiên thấy Lục Dĩ Ninh mặt mày nghiêm nghị, nhất là khi nghe Đại Diêu báo cáo, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.

Cô lại nhắn thêm một tin cho Bối Bối, có chút sốt ruột: [Bối Bối, cậu đang ở đâu vậy?]

Nhắn cho Bối Bối xong, cô lại định nhắn một tin cho Lục Dĩ Ninh. Cô muốn nói với anh Bối Bối tuyệt đối không phải loại người như lời đồn, mong anh đừng vội nghe một phía mà phán xét. Nhưng tin nhắn ấy cuối cùng vẫn chưa được gửi đi.

Không hiểu vì sao, sau chuyến đi Tây An, cô không còn cố chấp tranh luận với anh như trước nữa, thay vào đó là một chút tin tưởng mơ hồ, tin rằng anh sẽ không hiểu lầm Bối Bối, tin rằng anh sẽ có một phán đoán công bằng.

Bối Thi Nam lập tức trả lời: [Đang đến đây.]

Quả đúng câu nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, chỉ vài giây sau, Bối Thi Nam với dáng vẻ nhẹ nhõm thong dong xuất hiện trước mắt cô.

Trông như chẳng có chuyện gì xảy ra, thần thái vẫn rạng rỡ. Dù quầng thâm dưới mắt vẫn hằn rõ, nhưng cô ấy vẫn cười tươi roi rói. Khi bước qua mấy ánh mắt đầy những tin đồn, cô ấy chẳng hề quan tâm, chạy đến ôm chặt Hứa Chiêu Di một cái:

“Tôi nhớ cậu chết đi được!”

“Cậu ổn chứ?”

“Tất nhiên rồi, Lục tổng về chưa?”

“Đang họp.”

“Ok, tôi đi đợi anh ấy.”

Hứa Chiêu Di khẽ kéo cô ấy lại, định nói gì đó, nhưng Bối Thi Nam chỉ đưa tay làm động tác suỵt.

“Không sao, đừng bận tâm.” Cả người tỏa ra khí chất phóng khoáng đến lạ.

Khi Lục Dĩ Ninh kết thúc cuộc họp và bước ra khỏi phòng, Bối Thi Nam lập tức toe toét chạy theo: “Lục tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh~”

Anh trở lại chỗ ngồi, bắt đầu ký duyệt đống hồ sơ, vừa ký vừa nghe Bối Thi Nam lải nhải đứng trước bàn làm việc của mình.

Giọng điệu chẳng khác nào học sinh đọc bản kiểm điểm: “Tôi chấp nhận bị phạt, lần này đúng là tôi quá bốc đồng, không chỉ đắc tội với khách hàng lớn mà còn mang đến ảnh hưởng xấu và tổn thất cho trung tâm thương mại, vì vậy tôi quyết định xin nghỉ việc.”

“Nhưng tôi phải nhấn mạnh một điều, không phải tôi đi quyến rũ anh ta! Ngay từ đầu là anh ta chủ động theo đuổi tôi. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ lợi dụng mối quan hệ với anh ta để mưu cầu bất kỳ lợi ích riêng nào trong công việc. Nếu anh không tin, có thể điều tra thoải mái. Còn chuyện tôi hắt rượu vào anh ta, là lỗi của tôi. Lúc đó đầu nóng quá, chẳng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy anh ta là một tên cặn bã, mà tôi thì thấy hắt rượu vào tên đàn ông cặn bã chẳng có gì sai cả. Dù sao cũng đã hắt rồi, tôi nhận.”

Lục Dĩ Ninh đặt tập tài liệu đã ký sang một bên, ngẩng đầu hỏi: “Nói xong rồi?”

Bối Thi Nam gật đầu, vẻ mặt vẫn còn chút không phục.

Thực ra, lúc nãy trong cuộc họp, những gì Lục Dĩ Ninh trao đổi với mọi người chỉ là chuyện chuẩn bị kêu gọi đầu tư một số thương hiệu sau chuyến công tác này, chia sẻ một vài thông tin liên quan. Căn bản chẳng ai nhắc đến chuyện của cô ấy cả.

Đôi khi, thứ mà bản thân thấy là rắc rối trời long đất lở, trong mắt lãnh đạo lại chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng.

Đại Diêu chỉ tiện miệng nhắc một câu khi báo cáo tiến độ công việc. Trần Sa thì nói nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ để phê bình bầu không khí công ty gần đây có phần bất thường, chuyện đồn thổi thị phi ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ tiếc là Bối Thi Nam không biết những điều này. Cô ấy ôm tâm trạng không thành công thì cũng thành nhân để nói một tràng, nhưng rồi chỉ nhận lại được câu đáp hờ hững của Lục Dĩ Ninh: “Hắt hay lắm.”

“Hả?”

Lục Dĩ Ninh vừa nhận thông báo, sau khi từ Tây An trở về lại phải lập tức quay về trụ sở họp. Anh cúi đầu nhắn cho thư ký đặt vé máy bay, hoàn toàn không có thời gian để dây dưa với Bối Thi Nam. Thật ra anh vốn chẳng coi chuyện này là vấn đề gì.

“Cho cô mười ngày nghỉ, có lương. Ra ngoài xả hơi đi.”

“Tiện thể tìm vài gã đàn ông tốt mà ngủ.” Lục Dĩ Ninh thuận miệng thêm một câu.

Mười ngày nghỉ! Lại còn có lương! Bối Thi Nam đến nằm mơ cũng không dám nghĩ, sững sờ tại chỗ: “Hả?”

“Nghe không hiểu à?”

“Hiểu! Nhưng lỡ người khác có ý kiến thì sao?”

“Đó là chuyện của họ, liên quan quái gì đến cô?” Lục Dĩ Ninh phẩy tay đuổi cô ấy ra ngoài, “Có ý kiến thì bảo họ đến gặp tôi.”

Bối Thi Nam cảm động đến mức muốn khóc, lúc quay đi còn ngoái đầu, nhe răng cười nói: “Sếp, tôi phải nói một câu, anh thật sự ngầu chết đi được!”

Bình Luận (0)
Comment