Chương 54
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Bối Thi Nam nghĩ nghĩ, chuyện này vẫn nên giữ kín thì hơn, nên cô ấy chỉ nói cho mỗi Hứa Chiêu Di biết.
“Quá tốt rồi, cậu phải đi xả hơi thật vui vào nhé, du lịch đúng là rất chữa lành, đảm bảo lúc về mọi phiền não đều vứt sạch!” Hứa Chiêu Di còn vui mừng hơn cả cô ấy.
“Đúng vậy, du lịch đúng là rất chữa lành, cũng rất bổ dưỡng nữa. Nhìn cậu hồng hào hẳn ra, còn mũm mĩm hơn rồi đó.” Bối Thi Nam vừa nói vừa véo véo má cô, đột nhiên buông một câu gây sốc: “Súp thịt cừu đúng là bổ dưỡng nhỉ?”
Hứa Chiêu Di chẳng nghĩ gì, liền ừ ừ đáp lại, gật đầu như gà mổ thóc: “Món mì ở Tây An ngon cực, bánh kẹp thịt béo nạc đan xen, nước sốt đậm đà, ăn kèm chén súp thịt cừu nóng hổi, siêu ngon luôn! À đúng rồi, súp thịt cừu nhất định phải cho ớt chiên vào, thơm cực kỳ, tôi-”
Nói đến nửa chừng, Hứa Chiêu Di bỗng khựng lại, còn nhanh hơn cả phanh gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái mét: “Cậu, cậu nói gì cơ? Tây An cái gì cơ?”
“Còn giả vờ nữa hả?” Bối Thi Nam không tiếp tục diễn với cô, véo véo má nhỏ của cô, nhìn thẳng vào mắt cô rất chân thành: “Di bảo, trên đời này tra nam nhiều lắm, gặp được người tốt thì nhất định phải trân trọng.”
“Vậy cậu biết hết rồi à?” Khuôn mặt Hứa Chiêu Di hơi đỏ lên, trong lòng xen lẫn xấu hổ.
“Tôi biết từ lúc ở Hokkaido rồi! Trời ơi, cuối cùng cũng có thể nói ra, tôi sắp nghẹn chết luôn rồi.” Bối Thi Nam kích động lảm nhảm một tràng:
“Ngày đầu tiên ở Hokkaido, lúc bọn mình chơi ném tuyết, chỉ có cậu là ném anh ấy mạnh nhất, tôi nhìn mà còn rùng mình. Kết quả sao? Mẹ nó, anh ấy vậy mà chẳng nỡ ném cậu lấy một lần, ném mấy cô gái khác thì không hề nương tay!”
“Rồi lúc anh ấy bệnh, ai khuyên cũng không chịu uống thuốc, nhưng tới lượt cậu bệnh, anh ấy lập tức đi mua thuốc về, còn bảo là mua cho mình, ai mà tin chứ?”
“Còn lần đi Hồng Kông hạng thương gia, tự dưng cậu lại ngồi ngay cạnh ghế anh ấy, trùng hợp vậy à!”
“Rồi đêm giao thừa, Lục tổng nói là sẽ về nhà ngủ, không ở khách sạn nữa, chuyện đó nghe còn tạm chấp nhận. Nhưng mà đêm đó cậu cũng chẳng về! Cả đêm luôn đấy! Nửa đêm còn có đồng nghiệp nhắn tìm cậu để xin thuốc tiêu chảy, nếu không phải tôi giúp cậu che giấu, cậu bị lộ lâu rồi biết không!”
Nghe từng tội trạng của mình bị liệt kê rõ ràng, Hứa Chiêu Di thấy như danh sách tội lỗi của mình dài cả cây số, vội vàng chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý giấu cậu, đừng giận tôi mà, được không?”
“Tôi biết mà, tôi không giận đâu, còn mừng thay cho cậu mấy ngày trời ấy chứ! Nhất là mỗi lần thấy hai người ở trung tâm thương mại cứ lén lút liếc mắt đưa tình, trong lòng tôi như một con gà cao su đang gào thét ấy.”
Bối Thi Nam hích vai cô một cái: “Nói thật nhé, Lục tổng đúng là người đàn ông tốt, quả nhiên không hổ danh tôi ngay từ đầu đã nhìn trúng anh ấy. Cậu biết anh ấy nói gì với tôi trước khi tôi đi chơi không? Anh ấy bảo tôi cứ thoải mái ra ngoài chơi, đừng sợ gì hết, có rắc rối gì thì anh ấy sẽ đỡ cho, kể cả cái tên tra nam kia. Lục tổng đúng là siêu man! Mặc dù tôi biết đó là nhờ cậu cả đấy.”
Vừa nói, Bối Thi Nam lại ôm chầm lấy cô, giọng đầy chân thành: “Chúc cậu hạnh phúc, Di bảo, tôi thật sự vui thay cho cậu.”
“Cậu cũng sẽ được hạnh phúc mà.” Hứa Chiêu Di cũng thấy hơi xúc động, vòng tay ôm chặt lấy cô ấy. Không khí đột nhiên trở nên có chút sướt mướt, như thể sắp ly biệt vậy.
Giọng cô khẽ nghẹn lại: “Không, nhất định cậu sẽ hạnh phúc.”
Cô thậm chí còn hơi muốn khóc, lời của Bối Bối và bóng dáng Lục Dĩ Ninh trong đầu cứ chồng chéo lên nhau. Ba năm rồi, từng chút kỷ niệm ùa về, Hứa Chiêu Di không kiềm được mà tự hỏi, anh thực sự đối xử với cô tốt đến vậy sao?
Lục Dĩ Ninh nhanh chóng lại phải đi công tác ở trụ sở.
Tiễn Bối Thi Nam xong, ngay sau đó Hứa Chiêu Di lại đưa anh ra sân bay.
Bất ngờ xa nhau, cả hai đều thấy có chút bịn rịn. Trước đây phần nhiều là Lục Dĩ Ninh không nỡ xa cô, nhưng lần này lại đến lượt Hứa Chiêu Di lưu luyến.
“Anh sẽ đi bao lâu?”
“Khoảng một tuần, nhiều nhất cũng chỉ hai tuần thôi. Ba anh gọi, có thể anh còn phải về nhà một chuyến.”
“Ừm.” Nghe nhắc tới chuyện gia đình anh, trong lòng Hứa Chiêu Di thoáng dấy lên chút mất mát, nhưng có vài lời cô không thể hỏi, cũng chẳng có tư cách để hỏi.
Cứ thế im lặng một lúc, Hứa Chiêu Di mới khẽ nói: “Cảm ơn anh đã tin tưởng Bối Bối.”
Lục Dĩ Ninh đáp: “Không cần cảm ơn, cô ấy là nhân viên của anh.”
Hứa Chiêu Di nhìn anh, bỗng nhớ lại lần hai người cãi nhau trong quán rượu nhỏ. Khi ấy, cô trách anh nghi ngờ nhân phẩm nhân viên của mình, còn nói cô rất thất vọng về anh. Nghĩ lại, cô nhận ra mình trước đây dường như chưa từng thực sự hiểu con người anh.
Trong lòng dấy lên chút áy náy, cô nghiêng người sang, hôn lên má anh một cái, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Chỉ là một nụ hôn thật nhẹ.
Lục Dĩ Ninh đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, khóe môi cong lên một chút: “Vậy thì hôn thêm nữa đi.”
Hai người tạm biệt nhau ở sân bay.
Về nhà, Hứa Chiêu Di nấu đơn giản một tô mì, ăn xong thì chợp mắt nghỉ trưa. Đến khoảng năm giờ chiều, cô tới trung tâm thương mại, tối nay cô trực ca đêm.
Buổi chiếu đầu tiên của chương trình phim điện ảnh ít người biết nhưng mang tính cá nhân hóa được tổ chức vào tối nay, với chủ đề Giấc mộng Hồng Kông xưa.
Loạt phim kinh điển của thập niên 90 được tuyển chọn, như Trùng Khánh Sâm Lâm, Thiên Sứ Sa Ngã, A Phi Chính Truyện, Đông Tà Tây Độc,… Hứa Chiêu Di cùng quản lý rạp đứng ở quầy soát vé, dán từng tấm poster vẽ tay. Đúng bảy giờ, những nhân viên văn phòng trẻ ôm ly trà sữa lần lượt tiến vào rạp.
Hứa Chiêu Di tựa lưng vào cánh cửa lối thoát hiểm, nhìn làn bụi li ti lấp lánh trong ánh đèn vàng nhạt, những thước phim rung lắc theo phong cách của Đỗ Khả Phong phản chiếu lên màn hình.
Từ khán đài vang lên những tiếng trầm trồ khe khẽ, có người giơ điện thoại ghi lại cảnh Trương Quốc Vinh trong cảnh quay kinh điển rượt đuổi trong tòa nhà Trùng Khánh.
Suất chiếu này đặc biệt chọn bản tiếng Quảng Đông. Khi Vương Phi khe khẽ ngân nga Mộng Trung Nhân và nhảy múa trong căn hộ, Hứa Chiêu Di còn nghe thấy ở hàng ghế sau có cô gái bật khóc khẽ.
Kết thúc buổi chiếu, trong lòng cô có chút man mác buồn. Đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, cô một mình bước ra khỏi cổng trung tâm thương mại, con phố phồn hoa sau lưng dần lắng xuống, chỉ còn lại dáng cô đơn chiếc. Khoảnh khắc ấy, cô bỗng rất nhớ một người.
Anh đang làm gì nhỉ?
Khi Hứa Chiêu Di gọi đến, Lục Dĩ Ninh vừa từ phòng tắm bước ra. Trên vai vắt hờ chiếc khăn tắm, tay tiện thể gắp hai viên đá bỏ vào ly rượu, tiếng kẹp kim loại vang lên leng keng khi rơi trở lại xô đá. Anh lại bấm số nội tuyến cho quản gia: “Đem chai Macallan để trong hầm rượu của tôi lên đây.”
Cuộc gọi này đến thật đúng lúc. Lục Dĩ Ninh ngả người xuống sofa, nhấp một ngụm rượu, những vòng khói xì gà chậm rãi bay lên.
Giọng cô trong trẻo vang bên tai, như móng vuốt mèo khẽ cào vào tim, thứ h*m m**n vừa bị rượu làm tê dại lại bị cô khơi dậy, ngứa ngáy đến khó chịu.
“Để em kể anh nghe, suất chiếu đầu tiên hôm nay kín gần 90% ghế lận đó!” Lúc này Hứa Chiêu Di đang đứng dưới cột đèn đường đợi xe, gió đêm thổi tung mái tóc, cô ép khuôn mặt nhỏ nhắn vào chiếc khăn quàng cashmere đang bị gió hất tung, trên môi nở một nụ cười đầy tự hào.
Cô chẳng hề nhận ra hơi thở dồn dập trong ống nghe, vẫn thao thao bất tuyệt: “Mọi người phản hồi rất tốt, em tính mai sẽ sang khu dân cư bên cạnh để quảng bá thêm-”
“Di Di.” Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng mở miệng, cắt ngang lời cô: “Đừng nói chuyện công việc nữa, nói vài lời dễ nghe đi.”
Ánh đỏ của điếu xì gà lúc sáng lúc tắt, anh tiện tay kéo lỏng dây đai áo choàng đã sớm buông thõng, trông chẳng khác gì một tên lưu manh. Ghế sofa da dưới thân anh theo nhịp cử động phát ra những âm thanh khẽ khàng, gợi lên thứ âm hưởng ám muội.
“Dễ nghe là gì chứ?”
“Gọi anh* cho anh nghe đi.”
*Anh ở đây không phải là 哥 mà là 哥哥 (anh trai) á cả nhà -.-
“Không gọi!” Hứa Chiêu Di đỏ bừng, cả người phản kháng dữ dội.
“Mau lên.” Lục Dĩ Ninh cảm giác như sắp phát điên, rượu whisky như đốt cháy lồng ngực, anh quấn sợi dây áo choàng vừa kéo ra quanh lòng bàn tay nóng rực: “Anh xin em.”
Hứa Chiêu Di sững lại, dường như nghe thấy chút hơi thở dồn dập từ đầu dây bên kia, tim cô đập thình thịch, bối rối vén lọn tóc rũ xuống bên má ra sau tai.
Ngẩng đầu lên, cô thoáng thấy chiếc xe đặt qua ứng dụng đã rẽ vào con phố gần đó, giọng khẽ run: “Vậy em gọi nha?”
“Mau lên.”
Hứa Chiêu Di bỗng bật cười, ánh đèn xe từ xa lướt qua khiến đôi tai đỏ hồng của cô càng rõ hơn. Ngay sau đó, trong ống nghe vang lên hai tiếng ‘gâu! gâu!’ ngắn ngủi, rồi tiếng lốp xe rít lên trên mặt đường. Cuộc gọi đột ngột bị cắt ngang.
f*ck! Khi tiếng bíp báo bận vang lên, Lục Dĩ Ninh gần như cùng lúc buông ra một tiếng chửi thề, mắt trừng trừng nhìn màn hình điện thoại.
Anh tức đến phát điên. Gọi video thì bị từ chối, Lục Dĩ Ninh cắn chặt điếu xì gà, điên cuồng gõ phím gửi đi một tin nhắn:
[Em chết chắc rồi, Hứa Chiêu Di. Đợi anh về xem anh xử em thế nào!]
Nhưng lúc này, tên đã rời cung, không thể không buông. Lục Dĩ Ninh mở album ảnh, lướt đến những tấm chụp Hứa Chiêu Di ở Tây An.
Hôm đó cô trang điểm rất khác mọi khi, đuôi mắt vương chút hồng phấn nhạt, như ánh hoàng hôn hay hoa đào đầu xuân. Đó là khoảnh khắc dù nhìn bao nhiêu lần, anh cũng chẳng thể ngừng rung động.
Cơn giận dần dập tắt, anh nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng từng lớp vải mỏng kia bị chính tay mình gỡ xuống. Trong những giây phút cao trào, cơ thể anh căng cứng, lưng khẽ cong lên, tiếng rên nghẹn ngào trầm thấp bật ra.
Xong chuyện, cảm giác sợ hãi ập đến, quá đáng sợ. Anh từng là người cực kỳ kỷ luật, ba mươi năm độc thân cộng lại số lần tự giải quyết còn chẳng nhiều bằng từ khi quen Hứa Chiêu Di.
Trước kia, ít nhất anh còn kiểm soát được, còn bây giờ, từ lúc ở bên cô, anh như nghiện, đêm nào cũng nghĩ đến cô, yêu là khao khát ở bên cô, yêu là tưởng tượng cùng cô chìm trong hoan lạc. Những chuyến công tác xa nhà, mỗi đêm một mình trong căn phòng khách sạn, đầu óc anh toàn là những cảnh cuồng nhiệt cùng cô.
Khoảnh khắc tỉnh táo sau đó, thứ người ta gọi là thời gian của bậc hiền giả*, nỗi bi thương lại phủ kín lấy anh. Nếu sau này không thể ở bên nhau thì sao?
*Thời gian của bậc hiền giả: một cách nói ẩn dụ. Nó chỉ khoảng thời gian sau khi đạt c*c kh***, khi h*m m**n tạm thời biến mất và lý trí quay lại, khiến người ta trở nên tỉnh táo, đôi khi xen lẫn cảm giác trống rỗng, buồn bã hoặc hối hận.
Lục Dĩ Ninh giấu Hứa Chiêu Di một chuyện. Lần này bị gọi về trụ sở không phải vì công việc, mà là chuyện riêng. Ông nội đã hạ lệnh yêu cầu anh bàn giao lại quyền điều hành.
Trước mắt, anh chỉ còn hai con đường, quay về trụ sở tiếp nhận vị trí mới, hoặc trực tiếp đối đầu với ông nội.
“Cháu còn muốn làm loạn gì nữa đây?” Tưởng Hồng Tiêm hiếm khi nổi nóng thật sự. Lục Dĩ Ninh vốn không phải kiểu người dây dưa, thế mà lần này lại lề mề khác thường, khiến ông thoáng nhận ra chút gì đó bất ổn.
“Cháu không muốn rời Lộ Thành, chẳng lẽ còn có tâm tư gì sao?”
“Chỉ là không muốn trở về trụ sở mà chẳng để lại thành tích gì, tôi vẫn muốn dự án ở Singapore.” Anh đáp.
Lục Dĩ Ninh là kiểu người hiếu thắng đến mức nào ư? Từ khi tiếp quản vị trí của Tưởng Kỳ Duệ, bao nhiêu ánh mắt trong gia tộc đều đổ dồn vào anh.
Việc chủ động xin đến Lộ Thành là để chứng minh năng lực của mình, điểm này Tưởng Hồng Tiêm vốn rất tán thưởng. Chỉ là, người trẻ khó tránh khỏi nông nổi.
“Nghĩ kỹ hậu quả đi. Bây giờ cháu trở về trủ sở làm CEO, sẽ chẳng ai dám dị nghị, thành tích ở Lộ Thành cũng đủ đẹp để giao nộp. Nhưng nếu cháu cứ khăng khăng nhận dự án Singapore, lỡ mà thất bại, bác cả cháu sẽ tuyệt đối không nương tay như với anh cháu năm xưa đâu.”
Lục Dĩ Ninh để trần, nghiêng người dựa vào đầu giường, cắt điếu xì gà thứ hai. Trong bóng tối, anh ngẩng đầu, thở ra vòng khói, một mình tự chơi đùa với bản thân. Ánh mắt hơi lơ đãng, thần sắc lại mang theo chút phóng túng, trông giống một gã lưu manh bất cần.
Màn hình điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn WeChat. Lục Dĩ Ninh nheo mắt, cười khẩy, ông đây tuyệt đối không tha cho em đâu. Nhưng khi mở ra thì không phải Hứa Chiêu Di, mà là An Nhĩ, anh khẽ cau mày.
[Nghe nói anh đang ở Lãng Duyệt? Trùng hợp ghê, tôi cũng đang ở khách sạn này, còn có mấy anh bạn cũ trong ban nhạc của anh nữa, có muốn lên bar uống vài ly không?]
Lục Dĩ Ninh tắt màn hình, tiếp tục tự mình giải quyết, trong đầu đã tính xem về sau phải xử lý Hứa Chiêu Di thế nào. Anh thậm chí đã chuẩn bị đặt mua còng tay và nến trên mạng.
Anh thừa nhận trong lòng mình vốn có chút u tối, mà sự u tối ấy, từ khi gặp Hứa Chiêu Di, như được tìm thấy mảnh đất để mặc sức nảy nở.
Anh tưởng tượng cảnh Hứa Chiêu Di bị còng tay trói chặt cổ tay mảnh khảnh, ánh mắt kinh hoàng xen lẫn bất lực, tưởng tượng từng giọt sáp nóng rơi xuống làn da mềm mại khiến cô run rẩy thế nào.
Tiếng chuông điện thoại của An Nhĩ cứ liên tục vang lên, phá vỡ hết thảy những tưởng tượng ấy. Lục Dĩ Ninh mở mắt, gằn giọng chửi một câu tục tĩu, bực bội cực độ.
Điếu xì gà kẹp nơi khóe miệng, anh kéo điện thoại qua, lạch cạch gõ hai chữ: [Không đi!]
Ngay lúc đó, An Nhĩ ở phòng bên cạnh hừ lạnh một tiếng: [Anh còn sợ tôi ăn thịt anh chắc?]
[Anh đúng là chẳng có tí thú vị nào cả.]
Lục Dĩ Ninh cắn điếu xì gà, nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình, tức đến mức lỗ mũi cũng muốn bốc khói: [Cô bị thần kinh à?]
Một lúc sau, An Nhĩ nhắn tới một đoạn dài:
[Tôi từng thật sự thích anh. Năm đó đồng ý ở bên anh trai anh, là vì tôi thích anh. Tôi biết rõ anh ấy không thể cho tôi một cuộc hôn nhân, nhưng chỉ cần ở cạnh anh ấy là có thể thường xuyên gặp được anh, nên tôi cam tâm tình nguyện. Tôi thích là thích anh của năm mười sáu tuổi, người trên sân khấu đánh trống, người mê những môn thể thao mạo hiểm, không ngừng thách thức giới hạn của bản thân. Khi đó anh rực rỡ, anh chẳng sợ gì hết. Nhưng bây giờ anh thật sự nhàm chán đến mức không thể tả. Anh biết không? Anh đã hoàn toàn trở thành bản sao của anh trai anh rồi. Anh sống chỉ để trở thành anh ấy, vì anh ấy mà lao tâm khổ tứ với những chuyện vớ vẩn, vì anh ấy mà cố hoàn thành những lời trăn trối với ông bà. Anh nghĩ làm vậy là lòng mình thanh thản sao? Tôi nói cho anh biết, với cái dáng vẻ như một con rối vô hồn bây giờ, dù anh trai anh có ở trên trời nhìn thấy cũng chẳng vui đâu! Tôi từ lâu đã không còn thích anh nữa rồi. Không phải tôi có vấn đề, mà chính anh bệnh cũng không nhẹ đâu. Mau tìm chỗ nào mà chữa đi, đồ ngu!]
Lục Dĩ Ninh tức đến chửi thẳng: [Đờ mờ!]