Chương 55
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sáng hôm sau, Hứa Chiêu Di đi làm như thường lệ.
Vừa kết thúc cuộc họp sáng với mọi người, bên ngoài văn phòng bỗng vang lên một trận ồn ào: “Chị quản lý, bên ngoài có người tìm chị!”
Tiểu Đỗ vội vàng chạy tới, gõ ‘cộc cộc’ vào cửa văn phòng cô.
Hứa Chiêu Di cau mày bước ra, liền thấy Lạc Dặc Châu xuất hiện trong khu làm việc. Lúc này, anh ta đang vô tư ngồi vắt vẻo trên ghế xoay ở chỗ làm của Bối Thi Nam, đôi chân dài bắt chéo, đặt hờ lên mép tủ hồ sơ.
Những người xung quanh sợ rước họa vào thân, vội vàng tản ra tránh xa, nhưng lại túm năm tụm ba ghé sát tai nhau bàn tán, đoán chừng vị thái tử gia này chắc là tới để tính sổ.
“Quản lý Hứa?” Lạc Dặc Châu nhếch môi cười với cô, dáng vẻ vẫn ngông nghênh tựa vào ghế, nhìn qua đã thấy chẳng dễ dây vào.
Tiểu Đỗ lo lắng khẽ kéo nhẹ tay áo Hứa Chiêu Di từ phía sau. Cô khẽ nói không sao đâu, hít sâu một hơi rồi bước lên phía trước.
“Lạc tổng, ngài có chuyện gì sao?” Hứa Chiêu Di mỉm cười nói, “Quản lý Bối không có ở đây. Nếu ngài tìm cô ấy, xin mời quay về.”
Cô nghiêng người sang một bên, đưa tay ra, giọng nghiêm túc, thái độ đuổi khách vô cùng rõ ràng.
“Không tìm cô ấy.”
“Lục tổng cũng không có ở đây.”
“Cũng không tìm cậu ta, tôi tìm cô.” Lạc Dặc Châu đứng bật dậy, bước đến trước mặt Hứa Chiêu Di, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn u ám.
Mắt anh ta vốn đã dài hẹp, nay nheo lại nhìn người khác càng thêm rùng rợn. Hứa Chiêu Di theo phản xạ lùi lại hai bước, tay chống lên bàn, hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”
Lạc Dặc Châu nhướn mày: “Cô chắc là muốn nói ở đây sao?”
Ngay sau đó, hai người bước vào phòng họp.
Hứa Chiêu Di vừa bước chân vào, Lạc Dặc Châu cũng theo sát phía sau, gót giày hất mạnh cánh cửa đóng sầm lại. Hứa Chiêu Di lập tức quay người mở cửa ra, chất vấn: “Anh đóng cửa làm gì?”
“Sợ cái gì? Sợ tôi ăn cô chắc?”
“Anh dám.”
“Tại sao tôi lại không dám?” Lạc Dặc Châu tiện tay kéo một chiếc ghế xoay, vắt chéo chân, châm một điếu thuốc. Hứa Chiêu Di cau mày, chạy qua bật máy lọc khói.
“Nói chuyện chính đi, đừng vòng vo nữa. Anh tìm tôi rốt cuộc là vì công việc hay chuyện riêng? Chuyện riêng thì tôi chẳng có gì để nói với anh cả, còn nếu là công việc, bây giờ dự án Hỗ Thượng Cư đã do giám đốc của chúng tôi trực tiếp phụ trách. Hôm nay ông ấy không có ở đây, có chuyện gì thì đợi mai ông ấy đến, sẽ tới cửa hàng của anh để bàn chi tiết.”
Hứa Chiêu Di khoanh tay, tựa người vào cửa, thậm chí còn chẳng bước sâu vào phòng, thái độ chán ghét thể hiện rõ rệt.
Lạc Dặc Châu khẽ hừ một tiếng, vươn tay gảy tàn thuốc, lười biếng không thèm trêu chọc cô nữa: “Con mẹ nó cô ấy chặn số tôi, dùng số nào gọi cũng từ chối. Cô dùng điện thoại của cô gọi cho cô ấy, tôi có chuyện muốn nói.”
“Không gọi, cô ấy chẳng có gì để nói với anh cả.”
“Cô là giun trong bụng cô ấy chắc? Gọi hay không?” Lạc Dặc Châu nâng tay kẹp điếu thuốc, chỉ vào cô, trong giọng có chút đe dọa.
Hứa Chiêu Di đột nhiên thấy hơi sợ. Nghe nói nhà họ Lạc ở Lộ Thành có chút thế lực. Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, xã hội pháp trị, cô không tin có người dám làm càn đến thế.
Cô nghiến răng: “Không gọi!”
Lạc Dặc Châu tức đến mức bật cười: “Cô thật sự nghĩ tôi không dám động đến cô à?”
“Sao? Anh còn định đánh phụ nữ?” Hứa Chiêu Di cố ý nói thật to, để người bên ngoài nghe thấy, “Hóa ra anh không chỉ là đồ cặn bã, mà còn chẳng phải đàn ông.”
“Cô nói khó nghe chưa kìa? Cô có nghe câu gần mực thì đen chưa?” Lạc Dặc Châu chỉ vào mình, giọng ngang tàng, “Tôi là đồ cặn bã, thế chồng cô là gì?”
Câu nói ấy làm Hứa Chiêu Di hoảng hốt, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại, lập tức lao đến trước mặt anh ta, cảnh cáo: “Anh đừng có ăn nói linh tinh!”
Phản ứng ấy khiến Lạc Dặc Châu cười nghiêng ngả: “Ồ, còn định giữ bí mật cơ à?”
“Văn hóa công ty chúng tôi… không cho phép cái đó.”
“Cái đó là cái gì?”
“Yêu đương nơi công sở.”
Lạc Dặc Châu cười lớn, Hứa Chiêu Di tức đến mức phồng má: “Còn cười nữa à?”
“Dù sao thì anh là người bắt cá hai tay trước. Cho dù không gọi là bắt cá hai tay, thì cũng là hành vi của kẻ lăng nhăng. Đàn ông tồi như anh vốn không xứng với Bối Bối. Chỉ cần từng có mối quan hệ với anh thôi cũng đã thấy bẩn thỉu rồi. Thật sự đừng dây dưa nữa. Cô ấy hắt rượu vào anh là không đúng, nhưng cô ấy cũng đã bị đình chỉ công việc rồi, xem như nhận sự trừng phạt đáng có. Vậy nên, từ nay về sau, đường ai nấy đi.”
Dù Hứa Chiêu Di có phân tích đủ lý lẽ, thậm chí trong lời nói còn xen lẫn vài phần chân thành, thì Lạc Dặc Châu vẫn cười nhạt, coi như chẳng có gì quan trọng: “Tôi đây là đàn ông tồi ư? Vậy xin hỏi, vị tiểu thư này, thế nào mới được gọi là đàn ông tốt? Lục Dĩ Ninh sao?”
“Đang nói anh, đừng kéo người khác vào.” Hứa Chiêu Di hơi có chút bảo vệ người nhà, trừng mắt đáp trả, giọng đanh thép, “Hơn nữa, anh ấy đúng là tốt hơn anh.”
Lạc Dặc Châu rút điện thoại, mở vòng bạn bè của An Nhĩ. Bài đăng mới nhất là nửa đêm hôm qua, một tấm ảnh chụp trước cửa phòng khách sạn, kèm theo ngón giữa dựng thẳng.
Anh ta cố tình đưa điện thoại trước mặt Hứa Chiêu Di, giọng châm chọc: “Cái gã bạn trai tốt của cô và An Nhĩ mấy hôm nay đều ở cùng một khách sạn. Cô đoán xem, cậu ta bây giờ còn tính là đàn ông tốt không?”
—
Lạc Dặc Châu rời đi, lúc đi thì vẻ mặt hả hê, tâm trạng phấn chấn như vừa hả cơn giận.
Mấy hôm trước, Lục Dĩ Ninh bất ngờ gọi điện cảnh cáo anh ta, chưa kịp để anh ta giải thích một câu đã thẳng tay cúp máy, khiến anh ta tức đến mất ngủ cả đêm. Không thể trả đũa Lục Dĩ Ninh, anh ta liền trút hết bực dọc lên cô bé mũ đỏ – chính là Hứa Chiêu Di.
Ông đây yêu đương thì liên quan gì đến hai vợ chồng các người? Ăn no rửng mỡ à?
Đó mới là lý do thật sự anh ta đến ngày hôm nay, ngay từ đầu cũng chẳng hề định tìm Bối Thi Nam.
Sau khi Lạc Dặc Châu rời đi, Hứa Chiêu Di ngồi một mình trong phòng họp. Cái khách sạn kia cô biết rõ, lần trước họ đi Hồng Kông, Lục Dĩ Ninh cũng đưa cô ở khách sạn ấy. Đó là phòng dài hạn mà anh thuê, số phòng ấy cả đời này Hứa Chiêu Di cũng sẽ không quên.
Nhưng điều đó có thể chứng minh được gì chứ?
Dù trong lòng dấy lên bao nhiêu nghi ngờ, Hứa Chiêu Di vẫn chọn tin tưởng Lục Dĩ Ninh.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra. Cô nghĩ có những chuyện, nếu cảm thấy phải hỏi rõ ràng, thì nhất định phải hỏi cho ra ngô ra khoai.
Tin nhắn soạn được nửa chừng, Hứa Chiêu Di lại đột ngột xóa đi. Cô cắn môi, trong lòng giằng co dữ dội.
Hay thôi bỏ đi, hình như cũng chẳng có gì để hỏi cả. Ở cùng một khách sạn thì đã sao đâu, Hồng Kông cũng chỉ có vài khách sạn năm sao, chắc là trùng hợp thôi. Thôi, đừng hỏi nữa.
Cô cất điện thoại, chuẩn bị đứng dậy, nhưng rồi lại khựng lại. Hay là cứ hỏi thử, hỏi chắc cũng chẳng sao…
Hứa Chiêu Di lại tiếp tục gõ tin nhắn.
Bên kia, Lục Dĩ Ninh đang ngồi trước quầy bếp, trong đầu vẫn ong ong vì dư âm của cơn say đêm qua.
Đầu bếp đẩy xe phô mai đến trước mặt, mời anh chọn loại. Anh chỉ vào phô mai Parmesan, rồi vô tình liếc qua màn hình điện thoại, hiện lên dòng chữ ‘đang nhập…’, nhưng suốt một lúc lâu vẫn chẳng thấy tin nhắn gửi tới.
[Đang viết tiểu thuyết à?] Lục Dĩ Ninh cất tiếng trêu.
Hứa Chiêu Di sững lại, trả lời: [À?]
[Nhìn thấy em đang nhập một phút rồi mà chưa gửi.]
Lời vừa dứt, điện thoại của Lục Dĩ Ninh đã rung lên, Hứa Chiêu Di gọi tới.
“Sao vậy?” Lục Dĩ Ninh hỏi.
“Không, chỉ là muốn hỏi… nghe nói anh và An Nhĩ ở cùng một khách sạn?” Nói xong, Hứa Chiêu Di lập tức thấy mình hơi ngốc, thật ra chẳng có gì đáng để hỏi, trong lòng lại thêm chút hối hận.
Lục Dĩ Ninh nhướng mày, nhận lấy ly nước chanh từ tay phục vụ, nhấp một ngụm. Anh không ngờ cô gọi điện chỉ vì chuyện này, điều đó khiến anh có chút vui, nhưng trong lòng vẫn còn giận chuyện hôm qua cô cúp máy, nên lười biếng ừ một tiếng, cố ý chọc cô:
“Ừ, cùng một khách sạn, thì sao?”
“Ồ, vậy hai người có gặp nhau không?”
“Em nghĩ sao?”
“Em không biết.”
“Thế em có biết hôm qua là lần thứ mấy em hành hạ anh xong rồi cúp máy không?”
Hứa Chiêu Di vội vàng giải thích: “Lúc đó xe tới rồi mà, em đâu thể ngồi trên xe mà nói chuyện kiểu đó với anh được. Vậy hôm qua hai người gặp nhau thật sao?”
“Hứa Chiêu Di, em động não chút được không? Hôm qua anh bị em hành đến phát điên, còn tâm trí đâu mà gặp ai nữa? Anh mẹ nó chỉ muốn chơi em thôi.”
Lục Dĩ Ninh tức đến mức tuôn một tràng chửi thề, nhưng lại khiến Hứa Chiêu Di bật cười.
“Vậy là hai người không gặp nhau hả? Thế sao An Nhĩ lại đứng trước cửa phòng anh chỉ tay mắng chửi vậy?”
“Vớ vẩn, tất nhiên là không gặp rồi.” Lục Dĩ Ninh đặt ly xuống, ngừng lại một chút, “Cô ta mắng anh á?”
Hứa Chiêu Di vui vẻ cười phá lên.
“Em cười cái gì?”
“Cười thôi.” Hứa Chiêu Di còn cố tình cười thêm hai tiếng rõ to, khiến Lục Dĩ Ninh bật ra một câu đồ ngốc.
Nhưng cô vui vẻ, tâm trạng của Lục Dĩ Ninh cũng bất giác tốt hơn nhiều. Ở đầu dây bên kia, nơi cô không nhìn thấy, ngón tay anh vô thức siết nhẹ điện thoại, khóe môi khẽ cong lên: “Đồ ngốc.”
“Hiếm lắm mới thấy em ghen, kiểm tra anh cơ đấy. Trước còn nói phải cho nhau không gian riêng kia mà?”
Hứa Chiêu Di phản ứng cực nhanh: “Không! Em đâu có ghen. Em chỉ muốn nói là nếu hai người tình cờ gặp nhau trong khách sạn, thì nhờ anh xin chữ ký của An Nhĩ cho em thôi. Ai mà kiểm tra anh chứ!”
“Hứa Chiêu Di, anh thấy dạo này em gan lắm rồi đấy. Cứ chờ mà xem.”
“Được thôi, em chờ. Vậy khi nào anh về?”
“Chiều mốt.”
“Hôm đó em được nghỉ, em ra đón anh nha.”
Lục Dĩ Ninh hừ nhẹ: “Thế còn tạm được.”
Cúp máy xong, Lục Dĩ Ninh đưa tay xoa ngực, thở dài một hơi, thấy thoải mái hẳn. Tâm trạng nặng nề suốt cả ngày, vậy mà chỉ cần đấu vài câu với Hứa Chiêu Di đã nhẹ hẳn. Đúng là quái lạ thật.
Đêm trước ngày Lục Dĩ Ninh đi công tác trở về, Bối Thi Nam cũng vừa quay lại.
Cô ấy vừa có một chuyến đi tới Vân Nam. Cùng một nhóm phượt thủ trẻ tuổi ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp ở Vịnh Nữ Thần, hòa mình vào lửa trại nhảy điệu Giáp Thoa rộn ràng.
Sáng hôm sau, cô ấy dậy thật sớm, một mình chèo thuyền gỗ ra hồ Lô Cô, ngồi giữa làn sương sớm cho hải âu ăn, rồi ngắm mặt trời từ từ nhô lên.
Trở về, cô ấy kể với Hứa Chiêu Di chuyến đi này là một trong những kỷ niệm tuyệt vời nhất đời cô ấy. Có thể với người khác nó chẳng đáng gì, nhưng Hứa Chiêu Di hiểu, vì cuộc đời trước đây của Bối Thi Nam quá đỗi khô khan và buồn tẻ. Cũng vì thế mà trên chuyến tàu về nhà, cô ấy chợt nhận ra một điều.
Thế giới này đẹp như vậy, mà đời người lại ngắn ngủi như thế, tại sao mình không thử một lần trải nghiệm vẻ đẹp của núi non, sông hồ, của phố phường rực rỡ khói lửa? Tại sao cứ phải lãng phí thời gian quý giá của mình trong công việc máy móc, nhàm chán này?
Vậy là cô ấy đã đưa ra quyết định, cái công việc chết tiệt này, cô ấy không làm nữa!
Cô ấy nói với Hứa Chiêu Di:
“Thật ra ngay từ đầu tôi đã không thích công việc này rồi, nhưng tôi không biết mình nên làm gì. Cậu biết đấy, từ bé đến lớn, mọi chuyện đều do mẹ tôi quyết định, từ chọn trường đại học, ngành học, cho đến sau khi tốt nghiệp thì đến Lộ Thành phát triển. Mãi đến gần đây tôi mới nhận ra, tôi không hề thích cuộc sống rập khuôn, cũng chẳng hề yêu cái công việc ăn no chờ chết này. Tôi khao khát tự do, yêu thích mạo hiểm, và muốn sống một cuộc đời không bị ràng buộc. Vậy nên tôi quyết định nhân lúc còn trẻ, phải làm điều mình thích. Không thì đến khi già, tôi sợ sẽ hối hận. Dù sao mấy năm đi làm cũng dành dụm được chút tiền, mà cho dù tiêu hết thì tôi vẫn có thể vừa du lịch vừa làm thêm để kiếm. Tiền hết thì có thể kiếm lại, nhưng thời gian thì một đi không trở lại.”
“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao, Bối Bối? Mẹ cậu có đồng ý không?”
“Không biết, nhưng tôi đã quyết định rồi. Hai mươi tám năm qua tôi sống vì người khác, bây giờ tôi muốn sống vì chính mình.”
Lời cô ấy nói khiến Hứa Chiêu Di cũng bừng bừng khí thế, dang tay ôm chặt lấy cô ấy: “Được, tôi ủng hộ cậu.”
Những năm gần đây, đề tài ‘nghỉ việc không có kế hoạch’ luôn hot, câu nói ‘thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi xem thử’ từng nhiều lần leo top tìm kiếm.
Nhưng trong cuộc sống của Hứa Chiêu Di, chưa từng có ai thực sự nghỉ việc như thế. Bởi vì cuối cùng, hiện thực và lý tưởng cách nhau một khoảng quá xa, đúng như câu châm biếm nổi tiếng: ‘Lý tưởng rất đầy đặn, hiện thực lại rất gầy guộc’.
Phần lớn những con người bình thường đều giống như hạt giống cắm rễ trong bùn đất, dù trong lòng luôn khao khát phá vỡ mặt đất, tìm đến chân trời xa xôi, nhưng vì đủ loại ràng buộc mà chỉ có thể yên phận với mảnh đất trước mắt.
Tự do và mơ ước giống như mặt trời trên cao, như những ngôi sao đêm – đẹp đẽ nhưng xa xăm.
Trong số những người bạn quanh Hứa Chiêu Di, chỉ có Bối Thi Nam là người thật sự dám nghỉ việc, thật sự dám khoác ba lô lên đường.
“Thật ra, Lạc tổng từng đến tìm cậu. Nếu từ nay về sau anh ta có thể thu tâm làm người tốt, cậu có cho anh ta một cơ hội không?”
“Hải vương mà thu tâm á? Lúc đó lợn nái cũng biết leo cây rồi!” Bối Thi Nam vừa nói vừa lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.
Thật ra, việc cô ấy quyết định nghỉ việc còn có một nguyên nhân khác. Cô ấy cảm thấy bản thân trước đây thật quá ngốc, từng yêu đương với Lạc Dặc Châu một thời gian, chỉ vì đối phương dẫn mình đi thấy qua vài chỗ náo nhiệt, liền tưởng rằng bản thân đã mở mang tầm mắt.
Nhưng thật ra thì sao? Con người ấy mà, nhất là con gái, mở mang tầm mắt không phải dựa vào đàn ông, mà phải dựa vào chính mình, phải biến bản thân mình thành tầm mắt. Huống chi chuyến đi lần này còn cho cô ấy thấy bên ngoài có quá nhiều điều thú vị, mấy chuyện yêu đương phù phiếm thật sự chẳng đáng là gì.
Hứa Chiêu Di hỏi cô ấy: “Vậy cậu có buồn không?”
Bối Thi Nam suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Có chứ, hôm bị cắm sừng tôi còn khóc nữa mà. Ai mà chẳng buồn khi bị phản bội chứ? Nhưng thôi, yêu hết thì hết thôi, buồn thì buồn, nhưng chẳng có gì phải tiếc nuối hay hối hận cả.”
Theo lời cô ấy, trên đời có biết bao chuyện thú vị, hơi đâu mà phí thời gian và tâm trí cho mấy chuyện vớ vẩn cùng mấy kẻ tồi tệ đó?
Hứa Chiêu Di cảm thấy bản thân có lẽ mãi chẳng được phóng khoáng như cô ấy. Cô nhớ lúc Bối Bối và Lạc Dặc Châu mới quen nhau, cũng từng rất chân thành.
Dù ngoài miệng Bối Bối luôn nói không để tâm chuyện tình cảm, nhưng sau lưng lại lén nhờ cô đem mấy món bánh ngọt chú Ngũ làm tặng cho Lạc Dặc Châu. Cô ấy cũng từng thật lòng mà yêu.
Lục Dĩ Ninh nói không sai, Hứa Chiêu Di thật ra chỉ là cọp giấy, ngoài miệng có thể hung hăng, nhưng trong lòng mềm yếu đến nỗi chẳng tạo nên khí thế gì.
Bối Thi Nam thì mạnh mẽ hơn cô nhiều, kiên định, dũng cảm, dứt khoát, yêu được thì cũng buông được. Hứa Chiêu Di nghĩ cô phải học Bối Bối mới được.
Chuyến bay của Lục Dĩ Ninh bị hoãn hai tiếng, đến hơn tám giờ tối mới từ từ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Lộ Thành.
Hứa Chiêu Di lái chiếc Maserati của anh đến sân bay, suốt dọc đường vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đậu xe xong, cô vội vàng chạy về phía cổng ra đón người.
Yêu đương mà, thỉnh thoảng cũng muốn tạo chút lãng mạn. Nhất là mấy hôm trước còn chọc anh tức điên, nên hôm nay cô đặc biệt mua một bó hoa baby thật to, định tạo bất ngờ cho anh.
Trong đám đông chen chúc ở cổng ra, cô cố gắng kiễng chân, cả khuôn mặt bị che kín bởi bó hoa to sụ, chỉ còn đôi bàn tay nhỏ trắng muốt không ngừng vẫy vẫy lên cao, ngốc nghếch hô to:
“Ở đây này! Ở đây!”
Người đàn ông mặc áo khoác da, đeo kính râm Prada, kéo vali đi lướt qua bên cạnh cô, đến cả một ánh mắt cũng không thèm cho.
Hứa Chiêu Di ngửi thấy một chút hương nước hoa nam quen thuộc lạnh lạnh, lập tức quay đầu đuổi theo:
“Đợi em với!”
“Xe đỗ ở đâu?”
“P1!” Hứa Chiêu Di nhanh chân bước mấy bước mới đuổi kịp anh. Cô ôm chặt bó hoa trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đi chậm thôi.”
“Trách em chân ngắn.”
“Được được được, em chân ngắn, anh chân dài, đôi chân dài này, như người mẫu ấy, bước một bước dài như vậy, chắc đi mệt lắm ha? Hay để em kéo vali cho anh nhé?” Vừa nói, cô vừa kéo chiếc vali đen của anh, cười hì hì, nịnh bợ hết sức.
Hứa Chiêu Di tay trái ôm hoa, tay phải kéo vali, hì hục theo sát bên cạnh anh, còn nghiêng đầu ngốc nghếch nhìn anh cười: “Em nhớ anh, còn anh, anh nhớ em không?”
“Không.” Lục Dĩ Ninh đút tay vào túi quần, mặc kệ cô, ung dung đi phía trước, thảnh thơi như chẳng có gì. Nhìn qua cứ như một ngôi sao và trợ lý nhỏ của anh vậy.
Hứa Chiêu Di bĩu môi, rồi bất ngờ đặt bó hoa lên vali, sải bước chắn ngay trước mặt anh, hai tay giữ chặt cổ tay anh, kiễng chân hôn mạnh lên môi anh.
Chưa kịp để anh nổi giận, cô đã dịu giọng cầu xin: “Không được giận nữa, nói là nhớ em, được không?”
Xung quanh người qua kẻ lại, cũng có vài ánh mắt lén nhìn sang. Một người nhút nhát như Hứa Chiêu Di, vậy mà lại dám làm một hành động táo bạo thế này nơi đông người, đến cả chính cô cũng thấy khó tin.
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt mong chờ nhìn anh, còn thúc giục: “Nhanh lên nào, nói nhớ em đi, không thì em lại hôn anh lần nữa bây giờ.”
Dáng vẻ nghiêm túc ấy lại đáng yêu đến lạ.
Lục Dĩ Ninh thật sự chịu thua rồi. Vốn định bụng sẽ dạy dỗ cô một trận, nhưng bị cô gái ngốc này làm một cú bất ngờ như vậy, cơn giận lập tức bay biến sạch. Anh còn tức giận gì nữa chứ?
Anh không kìm được mà véo nhẹ má cô: “Không thấy mất mặt à?”
Nói thế, nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại siết chặt cô vào lòng, vòng tay ôm thật chặt, cúi đầu khàn giọng nói bên tai cô:
“Nhớ em, nhớ em muốn chết.”