Chương 56
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hai người vừa lên xe đã có chút nôn nóng. Lục Dĩ Ninh thấy bó hoa vướng víu, dứt khoát quẳng luôn ra ghế sau, sau đó ấn Hứa Chiêu Di ngồi lên đùi mình, một tay giữ chặt gáy cô, tay kia luồn vào trong phía sau áo sơ mi để tháo cúc áo ngực.
Hôn xong trong lòng anh mới thoải mái hơn chút. Lục Dĩ Ninh ngả người xuống ghế, gần như điều chỉnh thành một 180 độ, thở hổn hển, còn Hứa Chiêu Di thì vội vàng chui sang ghế phụ, cài lại cúc áo sơ mi, cả hai đều đỏ mặt tim đập loạn.
Lúc này Lục Dĩ Ninh mới liếc nhìn bó hoa baby đơn sơ kia: “Sao không mua hoa hồng?”
“Em cảm thấy gu thẩm mỹ của anh chắc không giống người bình thường…”
“Thẩm mỹ của anh cũng chưa đến mức thích mấy bó hoa baby quê mùa này chứ?”
Hứa Chiêu Di chỉnh xong quần áo, nhìn anh nói: “Không cần thì trả em, em mang về cắm!”
Lục Dĩ Ninh bật cười, cúi người nhặt chiếc áo khoác ném ở hàng ghế sau, từ trong túi áo khoác móc ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
“Cái gì đây?”
“Quà cho em, mở ra xem đi.”
Hứa Chiêu Di còn tưởng là trang sức, bởi vì mỗi lần anh đi công tác về đều mang cho cô đủ loại nữ trang. Ai ngờ vừa mở ra, lại là một chiếc vòng cổ bằng da thật, bên trên còn gắn thêm một sợi dây xích mảnh. Sợi xích ấy vô cùng đẹp, được chế tác từ vàng cổ truyền.
“Cái này, cái này em không thể mang ra ngoài được.” Hứa Chiêu Di hơi ngượng ngùng. Từ nhỏ cô đã là một cô gái ngoan ngoãn, đương nhiên chẳng hiểu thứ này là gì, trong lòng nghĩ thế này thì làm sao mà đeo ra ngoài! Vừa tưởng tượng cảnh mình đeo trên cổ, cô đã cảm thấy món đồ này có chút s*c t*nh.
Nhưng cô lại không biết, anh chính là cố ý như vậy. Lục Dĩ Ninh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô, giống như ngay khoảnh khắc này đã tự tay l*t s*ch quần áo của cô, rồi đeo vòng cổ lên.
Trong xương cốt vốn đã mang sẵn chút phóng túng và bạo liệt của Lục Dĩ Ninh dường như bị cô kích phát.
“Vậy thì đeo ở nhà, buổi tối đeo cho anh xem, hửm?”
Vòng cổ da thật màu đen, chất liệu và đường nét đều tinh xảo, trên đó còn điểm xuyết vài chiếc chuông nhỏ. Đeo vào cổ sẽ có một loại cảm giác nghẹt thở và lạnh buốt.
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh nhìn cô lập tức thay đổi, anh thong thả tháo đồng hồ trên tay xuống, rồi nắm lấy sợi xích mảnh kia, quấn vòng vòng quanh cổ tay mình, mạnh mẽ giật một cái. Hứa Chiêu Di lập tức quỳ gối quay lưng lại anh, đầu ngửa ra sau, mái tóc dài đen nhánh như thác nước buông xõa trên làn lưng trần bóng mịn.
Lục Dĩ Ninh dùng lòng bàn tay ấn chặt vào hông cô, theo từng động tác mà để lại từng vết bàn tay đỏ sẫm.
Mồ hôi chảy dọc theo mặt trong đùi, anh mới chịu buông xích ra, sau đó lại lật người cô từ phía sau ra phía trước, để cô đối mặt với mình.
Từ nơi ngực nõn nà trượt xuống đến tận mắt cá chân, anh hôn l**m khắp một đường. Khi nhìn thấy trên bắp chân cô có một mảng bầm tím rõ rệt, anh khàn giọng hỏi: “Em bị thương à?”
“Không sao, chỉ là bị trẹo một chút thôi…” Mấy hôm trước giúp cửa hàng sắp xếp trưng bày, không cẩn thận bị trẹo.
Hứa Chiêu Di ngượng ngùng rụt chân lại, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng giữ lấy, đặt lên vai anh.
“Để anh hôn.”
Anh cúi đầu dịu dàng hôn lên chỗ bầm ấy, giống như một kẻ tín đồ thành kính.
Chiếc lưỡi của anh quả thực như một công cụ tra tấn, còn khủng khiếp hơn bất kỳ công cụ tra tấn nào. Hứa Chiêu Di cảm thấy mình như đang chịu sự lăng trì* của anh, chưa từng có một đêm nào điên cuồng đến mức này.
*Lăng trì: một hình phạt tử hình cực kỳ tàn khốc thời xưa ở Trung Quốc, phạm nhân bị cắt xẻ thịt từng chút một cho đến chết.
Sau khi kết thúc, hai người ôm siết lấy nhau, bằng những nụ hôn sâu để xoa dịu cơn run rẩy và dư vị còn sót lại trên cơ thể.
Một lát sau, Hứa Chiêu Di xoay lưng về phía anh, vai khẽ run lên. Lục Dĩ Ninh đưa tay chạm vào, phát hiện nước mắt ướt đẫm, im lặng một hồi rồi hỏi cô: “Sao vậy, anh làm đau em à?”
So với thường ngày anh thô bạo hơn, nhưng vẫn còn kìm chế. Hứa Chiêu Di không phải đau, mà là xấu hổ.
Cô không biết phải miêu tả cảm giác này thế nào, cũng chẳng biết phải giải thích ra sao. Cô hiểu, khi yêu đương thì nói vài lời tục tĩu để khuấy động không khí là chuyện bình thường, nhưng cô vẫn thấy khó lòng chấp nhận được.
“Thật ra em không thích như vậy, nhưng mà…” Nhưng mà cái gì chứ? Lục Dĩ Ninh xoay cằm cô lại hỏi.
Cô ấm ức cắn môi im lặng, anh chỉ cười bất lực, tự tay tháo vòng cổ xuống, tiện tay ném xuống đất, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt.
“Ngoan, sau này sẽ không như thế nữa.” Anh nói.
—
Bối Thi Nam đi rồi, đơn xin nghỉ việc của cô ấy được giao cho Hứa Chiêu Di. Cô là người đầu tiên phê duyệt, cuối cùng thì Lục Dĩ Ninh ký tên. Ngày hôm đó, trong văn phòng của anh chỉ có hai người họ.
Trông cô có vẻ buồn bã, Lục Dĩ Ninh không biết phải an ủi thế nào, thật ra anh cũng không định an ủi, anh thấy chuyện này vốn dĩ chẳng có gì để mà an ủi cả.
“Không ai có thể mãi mãi ở bên ai cả đời.” Cuối cùng anh chỉ nói vậy.
“Vẫn muốn tiếp tục làm việc ở bộ phận vận hành sao?”
“Sao vậy?”
“Có muốn cân nhắc chuyển vị trí không?” Lục Dĩ Ninh bất ngờ hỏi, “Bên chiêu thương hiện đang có một chỗ trống.”
Người ta đều nói chiêu thương có tiền đồ, Hứa Chiêu Di đương nhiên cũng từng nghĩ đến. Nhưng cô không thể rời đi ngay lúc này.
Bối Bối vừa mới nghỉ, bầu không khí trong phòng ban vốn đã sa sút, nếu giờ cô lại chuyển đi nữa thì chẳng khác nào hoàn toàn bỏ rơi mọi người. Người cũ thì không sao, nhưng với những người mới như tiểu Đỗ vừa gia nhập, còn tràn đầy hy vọng với công việc, đó sẽ là một đả kích không nhỏ. Cô cảm thấy mình không thể làm thế.
“Không đâu, em thấy mình vẫn còn có thể làm tốt công việc này.”
Lục Dĩ Ninh gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Thật ra Hứa Chiêu Di cũng có chút hoang mang, đặc biệt là sau khi Bối Bối rời đi. Cô cũng không biết bản thân có thực sự yêu thích công việc này hay không, rốt cuộc mình yêu thích điều gì? Trông thì có vẻ nỗ lực cầu tiến, thật tâm yêu nghề hiện tại, nhưng khi tĩnh lặng nhìn lại thì dường như chỉ là đang giả vờ yêu thích, giống như một cỗ máy đang rập khuôn theo quỹ đạo sẵn có. Cô thật sự hài lòng với trạng thái này sao?
Hứa Chiêu Di không biết, nhưng trong đời có quá nhiều người đến cuối cùng vẫn chẳng biết điều mình thật sự yêu là gì.
Người may mắn tìm thấy mục tiêu và nỗ lực vì nó, đó là một hạnh phúc hiếm có. Còn phần lớn người khác, dẫu trong lòng có phương hướng, lại bị sức ép hiện thực và đủ loại ràng buộc vô hình, chỉ có thể chôn vùi niềm yêu thích ấy tận sâu trong tim, cả đời khó mà thực hiện.
Vì vậy, những người ôm ấp dũng khí, bất chấp tất cả mà tiến về phía điều mình khao khát, thật sự là vô cùng can đảm.
Cô thật sự rất ngưỡng mộ Bối Thi Nam, cô nghĩ có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không có được dũng khí như vậy.
Vài tháng sau, Hứa Chiêu Di tan ca đêm, là người cuối cùng bước ra khỏi cổng trung tâm thương mại. Ngẩng đầu lên, cô thấy những bông tuyết đang rơi lác đác trên bầu trời đêm, mùa đông cứ thế mà đến.
Hoạt động chiếu phim tại rạp diễn ra rất tốt, những suất phim nghệ thuật ít người biết đến đã kéo theo tỷ lệ lấp đầy của các suất chiếu khác tăng lên rõ rệt. Cũng vào lúc đó Hứa Chiêu Di mới nhận ra, thì ra có nhiều người mang nỗi buồn đi tìm sự an ủi trong những đêm khuya đến thế.
Nơi thành phố nhịp sống hối hả này, mỗi ngày ai nấy đều gắng gượng bươn chải trong bộn bề công việc và mệt mỏi. Những bóng dáng cô đơn phiêu bạt trong đô thị vừa phồn hoa vừa xa lạ, giống như cỏ bèo không rễ. Trong căn phòng trọ chật hẹp, chẳng có ánh đèn ấm áp chờ đợi, cũng không có giọng nói quen thuộc an ủi.
Thế nên vào lúc hoàng hôn, họ lại lục tục bước vào rạp chiếu phim. Trong khoảng không gian nhỏ bé ấy, trong ánh sáng và bóng tối đan xen, họ tìm kiếm một chút an ủi cho tâm hồn. Và nơi nhỏ bé ấy cũng trở thành chốn trú ngụ yên tĩnh duy nhất, để nhịp tim họ tạm lắng xuống giữa náo động của đời sống.
Hứa Chiêu Di thấy an lòng vì mình đã làm được một việc nhỏ nhưng ý nghĩa, cũng coi như tìm được một lối thoát cho rạp phim đang trong giai đoạn suy thoái. Cô vốn nghĩ những ngày sau sẽ ngày càng tốt hơn, nào ngờ đó lại là mùa đông phồn thịnh cuối cùng, dịch bệnh nhanh chóng ập tới.
Hứa Chiêu Di nhớ rất rõ, đó là một ngày cuối tháng Mười Hai năm 2019, khi mọi người còn đang vui vẻ chuẩn bị đón Tết.
Cô đang ngồi trước máy tính theo dõi dữ liệu khách vào rạp dịp giao thừa, bên tai là tiếng đồng nghiệp bàn tán chuyện trực Tết, tất cả vẫn y như thường ngày, cho đến khi một cuộc điện thoại gọi đến.
Khẩu trang KN95 ở siêu thị Greenfield đã bán sạch chỉ trong nửa giờ. Đó là lần đầu tiên cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của tin đồn kia.
Sau đó thì gần như ai cũng biết chuyện gì xảy ra. Không lâu sau, tin tức chính thức đưa tin. Ngày mười hai tháng Một, Tổ chức Y tế Thế giới chính thức đặt tên cho nó là 2019-nCoV.
Kể từ lúc đó, mùi thuốc khử trùng bắt đầu lan khắp mọi ngóc ngách trong trung tâm thương mại. Tất cả khách ra vào đều đeo khẩu trang kín mít, bảo vệ ở cửa thì cầm súng đo nhiệt độ.
Thế nhưng, dù vậy, khách vẫn ngày một ít đi, cho đến khi có tin nhân viên ở một quán hải sản thuộc Greenfield bị nghi ngờ là ca dương tính. Liên Hoa ngay lập tức nhận được thông báo từ chính quyền địa phương yêu cầu dừng hoạt động, toàn bộ nhân viên lập tức ở nhà cách ly.
Hứa Chiêu Di bắt đầu những ngày làm việc trực tuyến. Lục Dĩ Ninh chê cái căn trọ cũ nát của cô vốn dĩ đã chẳng ra gì, trong giai đoạn khó khăn này lại càng không có đảm bảo về dịch vụ quản lý, thế là anh lái xe sang, gom cả người lẫn hành lý mang về chỗ mình.
Căn hộ của Lục Dĩ Ninh không lớn, ở một mình thì vừa đủ, nhưng khi hai người cùng sống thì sinh hoạt hàng ngày có chút chật chội.
Mỗi lần cô chiếm mất bàn làm việc để bận rộn, còn anh bị ép phải ngồi xếp bằng trên thảm, Hứa Chiêu Di lại thấy hơi áy náy, “Hay là em về chỗ mình?”
“Được thôi, chờ khu chung cư của em bị phong tỏa thì ở đó chết đói nhé.”
“Vậy sao anh không mang cơm đến cho em?”
“Thế sao em cứ phải quay về cái phòng nát ấy của em chứ?” Lục Dĩ Ninh cố tình bắt chước giọng điệu của cô, cực kỳ đáng ghét.
Quả nhiên Hứa Chiêu Di bị chọc tức, đá anh một cái, “Thế sao anh không mua nhà to hơn ngay từ đầu đi?”
Ngưởi đàn ông này đúng là chẳng bao giờ chịu nói chuyện tử tế.
“Anh sợ ma.”
“Hả? Anh sợ ma á?” Hứa Chiêu Di ban đầu bật cười, nhưng cười một lúc thì đột nhiên im bặt.
Cô nhớ lại lời Lục Mạn Thanh từng nói từ nhỏ anh đã sống cùng anh trai, bất kể ở Lộ Thành hay Cảng Thành, hay cả trong căn nhà riêng của anh trai, phòng hai người lúc nào cũng sát vách nhau. Căn hộ lớn dĩ nhiên là tốt, nhưng phòng càng nhiều thì có lẽ anh càng thấy khó chịu.
Lục Dĩ Ninh lúc này ngồi trước bàn trà, mặt không biểu cảm, chăm chú vào tài liệu trong máy tính xách tay. Hứa Chiêu Di cúi đầu nhìn anh, trong lòng chợt dấy lên một nỗi xót xa.
Cô khom người từ phía sau ôm lấy anh, hôn nhẹ lên má, “Này, nữ quỷ tới rồi đây, sợ không?”
Cô cố tình làm mặt quỷ chọc anh cười, sợ rằng mình vừa lỡ lời nên vội tìm cách dỗ anh vui.
Người phụ nữ này rốt cuộc là loại sinh vật kỳ lạ gì thế? Lục Dĩ Ninh khó chịu hất cô ra, rồi đưa hai ngón tay kẹp lấy cằm cô, kéo sát lại để nhìn kỹ.
Môi Hứa Chiêu Di bị anh ép thành hình chữ O, đôi mắt ngây ngô chớp chớp, trông vừa ngốc vừa đáng yêu. Lục Dĩ Ninh không nhịn được bật cười, cúi xuống hôn sâu lên môi cô, nói: “Tối nay hóa thân làm nữ quỷ gợi cảm cho anh xem đi.”
“Cút đi.”
Bên kia trụ sở bận rộn vô cùng, các loại văn bản chỉ thị, thông báo phòng dịch của chính phủ như tuyết bay dồn dập.
Mấy ngày đó, gần như đêm nào Lục Dĩ Ninh cũng đứng ngoài ban công, nhíu mày gọi điện thoại. Mãi đến lúc này, Hứa Chiêu Di mới biết thì ra bình thường anh bận rộn đến thế.
Tất nhiên cô cũng chẳng rảnh rang gì. Những lời oán trách của các cửa hàng như nồi dầu sôi ùa ra, nhóm công việc mỗi ngày bật lên hàng trăm tin nhắn. Ngoài việc thu thập khó khăn, kiến nghị của mọi người, cô còn phải liên tục lên mạng trấn an cảm xúc.
Giải phong tỏa rồi, khung cảnh vẫn tiêu điều vắng lặng. Công việc quan trọng nhất mỗi ngày của cô là sắp xếp cho ban quản lý liên tục khử trùng, có lúc còn tự mình ra tay, thậm chí cần thiết thì lo cả chuyện liên hệ nhà cung ứng để chuẩn bị nhu yếu phẩm cho nhân viên còn ở lại.
Cô bắt đầu quen với việc mỗi ngày đều theo dõi số ca nhiễm, sống trong trạng thái nơm nớp lo âu. Ngày càng nhiều đồng nghiệp phải cách ly, khối lượng công việc cũng dồn lên vai cô.
Nghỉ ngơi vẫn chẳng yên, còn phải đi tuần khắp trung tâm, lo cho sức khỏe của chú Ngũ nên lại chủ động ra cửa hàng giúp đỡ, cẩn thận dán nhãn tỉ lệ lên từng can dung dịch sát khuẩn, dặn đi dặn lại mọi người phải tuân thủ nghiêm quy định phòng dịch.
Có khi bận đến quên ăn trưa, có khi đi thang cuốn lên tầng mà thở không nổi, kéo khẩu trang N95 xuống mới thấy quai đã cọ rộp ch** n**c ở sau tai.
Lần đầu tiên cô sụp đổ là khi nhìn thấy trung tâm giáo dục trẻ em ở tầng ba bật đèn trắng lạnh lẽo, bể bóng biến thành kho tạm chứa vật tư phòng dịch. Những mảnh lego im lìm trong thùng carton, khiến cô bất giác nhớ đến tiếng cười nói rộn rã ngày trước.
Mùi thuốc khử trùng theo điều hòa lan tỏa, cả trung tâm thương mại như chiếc bình thủy tinh khổng lồ, nuôi dưỡng nỗi bi thương khó gọi thành tên.
Đêm đó, cô vùi vào lòng Lục Dĩ Ninh khóc thật lâu. Họ buông thả mà yêu lấy nhau, từ bàn làm việc đến giường, lại lăn xuống tấm thảm. Tựa như ngày mai tận thế, nên trong đêm nay, phải đem hết thảy yêu thương và khát vọng dành cho nhau dốc cạn.