Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 57

Chương 57

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Một đêm nọ, đột nhiên Hứa Chiêu Di phát sốt. Lúc ấy dịch bệnh đang căng thẳng, hễ xuất hiện triệu chứng sốt thì chắc chắn sẽ bị đưa đi cách ly tập trung.

Hứa Chiêu Di nghĩ mình nhất định là dương tính rồi, nửa đêm lén lút ngồi dậy thu dọn hành lý. Cô sốt đến 39 độ, người đứng còn không vững, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống gương mặt đỏ bừng.

Lục Dĩ Ninh tức đến mức trực tiếp bế cô đặt mạnh xuống giường, lớn tiếng quát: “Ngoan ngoãn nằm yên, không được đi đâu hết!”

Khi dịch vừa bùng lên, ai nấy đều như đối mặt với kẻ địch.

Hứa Chiêu Di đã không còn chút sức lực, vậy mà vẫn khàn giọng khóc, đuổi anh đi: “Anh đi ở khách sạn đi, hoặc là em đi cách ly, chúng ta đừng ở chung nữa, em sẽ lây cho anh.”

“Ít nói nhảm đi.” Lục Dĩ Ninh tức đến cực điểm. Anh vội vàng c** q**n áo cô, nhét vào trong chăn, dán miếng hạ sốt, lại kẹp nhiệt kế.

Sau đó anh đun nước nóng, để nguội rồi lặp đi lặp lại lau người cho cô. Đợi đến khi nhiệt độ cơ thể cô cuối cùng cũng hạ xuống một chút, người cũng dễ chịu hơn, anh lại vội vàng chạy vào bếp tự tay nấu cháo cho cô.

Đến sáng sớm, Hứa Chiêu Di uống được chút cháo nóng lót dạ, mới uống vào những loại thuốc cảm mạo đủ kiểu. Mãi đến khi ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng ngủ, cô mới trong ánh sáng ấm áp ấy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lục Dĩ Ninh vẫn ngồi bên giường, không biết mệt mỏi mà chăm sóc cô, thỉnh thoảng lại vuốt trán, dùng tăm bông thấm nước muối lau đôi môi khô nứt của cô.

Vốn dĩ anh là đại thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ngay cả lúc bản thân ốm đau cũng chỉ mơ màng chịu đựng qua loa, nào biết thật sự chăm sóc người khác ra sao, thế nhưng đến khi gặp người anh thật lòng muốn chăm sóc, thì lại làm tốt hơn bất kỳ ai.

Hứa Chiêu Di cũng không biết rốt cuộc mình có phải bị dương tính thật không, chuyện này về sau vẫn mãi là một bí ẩn chưa lời giải. Khi đó que thử vẫn chưa được nghiên cứu ra, nếu không đến bệnh viện kiểm tra thì hoàn toàn không có cách nào biết được.

Nhưng ngay chiều hôm đó, cơn sốt của Hứa Chiêu Di đã lui. Cô có cảm giác mình vừa ngủ một giấc thật dài, tỉnh lại trong vòng tay tràn đầy cảm giác an toàn của Lục Dĩ Ninh.

Ánh hoàng hôn dịu dàng phủ kín cả phòng ngủ, cũng phủ lên hai người đang ôm nhau trên giường. Hứa Chiêu Di chớp mắt mấy cái, cảm thấy cả người sảng khoái, mệt mỏi suốt mấy ngày qua dường như thoáng chốc tan biến, bệnh thế mà lại khỏi luôn.

Hứa Chiêu Di như sống lại hoàn toàn, chưa đợi Lục Dĩ Ninh tỉnh giấc đã lắc lắc anh dậy, đợi anh vừa mở mắt liền lập tức lấy môi chặn lên môi anh.

Cô nôn nóng đến mức ấy, tay chân loạn cả lên, vội vàng tháo khuy áo choàng ngủ của anh, lại to gan đưa tay luồn vào trong quần ngủ làm bậy, nhưng cố tình không cho anh được thoải mái.

Lửa d*c v*ng của Lục Dĩ Ninh bị cô khiêu khích đến mức dâng thẳng l*n đ*nh đầu, rốt cuộc anh không nhịn nổi, mạnh mẽ ấn lấy bàn tay đang trêu chọc ‘c** nh*’ của mình: “Muốn bị chơi có phải không?”

Hứa Chiêu Di nghịch ngợm chớp mắt với anh, Lục Dĩ Ninh nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, nhận ra trong mắt cô sau khi hết bệnh là ngọn lửa tinh nghịch gần như sắp bùng ra, liền vung tay đánh mạnh một cái lên mông cô: “Quay lưng lại, nằm sấp xuống!”

Lần này Hứa Chiêu Di vô cùng phối hợp, Lục Dĩ Ninh hầu như không cách nào diễn tả được sự kh*** c*m cuồn cuộn, thỏa mãn đến tột cùng. Sau khi xong việc, cả hai nhìn nhau trong bộ dạng mồ hôi nhễ nhại, cùng phá ra cười.

Ở tận bên Mỹ, Lục Mạn Thanh gọi điện tới, lo lắng cho con trai và con dâu. Bên đó tình hình dịch bệnh cũng chẳng khả quan hơn trong nước, may mà đất rộng người thưa, đặc biệt khu nhà giàu nơi bà ở thì tình hình tương đối ổn hơn.

Trong điện thoại, Lục Mạn Thanh liên tục dặn dò: “Hai đứa nhất định phải sống thật tốt với nhau.”

“Biết rồi ạ, mẹ cũng vậy, nhất là sức khỏe của mẹ, mẹ là đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt.”

“Bên này khu mẹ ở thì không có vấn đề gì, bác sĩ riêng vẫn đều đặn tới nhà kiểm tra sức khỏe mỗi ngày, cứ yên tâm đi. Còn Di Di thế nào? Có chăm sóc con bé chu đáo không?”

Lục Dĩ Ninh liền đá Hứa Chiêu Di một cái, ném điện thoại cho cô, còn mình thì đi vào bếp nấu cơm, để lại không gian cho hai người phụ nữ luôn có cả đống chuyện muốn thì thầm.

Sau khi khỏi bệnh cần phải bồi bổ cơ thể, tôm và thịt bò anh đặt trên mạng sắp được giao tới, anh định nấu súp tôm thịt bò cho Hứa Chiêu Di, bổ sung thêm đạm cho cô.

Khu căn hộ cao cấp có dịch vụ quản lý tốt, rau củ hoa quả được cung ứng đầy đủ, rất nhanh đã được giao tới. Hứa Chiêu Di cúp điện thoại, vui vẻ chạy vào bếp xem anh nấu bữa tối.

Nhìn những ngón tay thon dài của anh bận rộn bên bếp, nhìn dáng người, góc nghiêng và hàng lông mày của anh được bao phủ trong khung cảnh đời thường của khói bếp, như một vị thần tiên hạ phàm.

Bất chợt, cô có chút muốn khóc, thấy lòng mình ấm áp, cảm động vì trong giai đoạn khó khăn thế này vẫn có thể cùng nhau trú ẩn, cảm động vì bữa cơm phong phú ngon miệng ngay trước mắt.

Nồi súp tôm thịt bò thật sự thơm quá mức! Cũng may là Lục Dĩ Ninh đã sớm nghĩ đến việc đưa cô chuyển sang đây, nếu không thì với cái khu tập thể tồi tàn của cô, e là đến việc ăn uống cũng thành vấn đề.

No đủ thì lại nghĩ đến chuyện khác, ăn xong hai người lại trở về phòng lăn lộn trên giường. Nhưng lần này cả hai đều kiềm chế hơn rất nhiều, chỉ nằm đó ôm nhau, chầm chậm hôn hít, quấn quýt ôm ấp, cùng nhắm mắt nói những lời tình tứ ngọt ngào. Thỉnh thoảng, Hứa Chiêu Di lại hỏi:

“Anh nói xem, có phải đây thật sự sẽ là ngày tận thế không?”

“Sợ gì chứ, có chết thì cũng chết cùng nhau.”

Ồ, nhưng Hứa Chiêu Di lại không muốn chết, cô vẫn chưa sống đủ mà. Thời điểm đó, Hứa Chiêu Di đã đọc rất nhiều tác phẩm kinh điển phù hợp với hoàn cảnh trước mắt, ví dụ như 《Tình yêu thời thổ tả》. Cô nghĩ rằng trải nghiệm của họ có lẽ có thể gọi là 《Tình yêu thời Covid》, đợi đến khi dịch kết thúc, cô cũng muốn viết một cuốn sách như vậy.

Cô nói rằng muốn ghi lại quãng thời gian gian khó này, nhưng điều mà cô không nói ra là, thật ra cô càng muốn ghi lại mối tình của họ hơn, bởi cô luôn cảm thấy tình yêu trải qua hoạn nạn sẽ thêm vững chắc, khó mà chia xa.

Sang năm sau, khi dịch bệnh hơi dịu lại một chút, trụ sở gửi thông báo, Lục Dĩ Ninh vội vã bay về.

Trước khi đi anh hứa với cô: “Anh sẽ sớm quay lại thôi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Hứa Chiêu Di không muốn để mình tỏ ra quá quyến luyến, liền giả vờ thoải mái mà gật đầu. Cô thật sự tin rằng anh sẽ sớm trở về, nên hôm đó thậm chí không đích thân ra sân bay tiễn anh. Nhưng ai có thể thật sự đoán trước được tương lai chứ? Sự thật là, Lục Dĩ Ninh đi rồi, thì không bao giờ quay về nữa.

Chẳng bao lâu sau khi Lục Dĩ Ninh rời đi, trong trung tâm thương mại lại có nhân viên cửa hàng được chẩn đoán dương tính, mà lần này còn là ổ dịch tập trung, tổng cộng năm ca. Chính phủ lập tức ban hành thông báo, Liên Hoa lại phải đóng cửa ngừng hoạt động.

Làn sóng dịch này ập đến dữ dội, tình hình ở Lộ Thành nghiêm trọng, bất đắc dĩ phải tuyên bố phong tỏa thành phố.

Hứa Chiêu Di lại trở về những ngày làm việc tại nhà, nhưng lần này Lục Dĩ Ninh không còn ở bên cô nữa.

Cô một mình ăn cơm, một mình làm việc, một mình đi ngủ, ban đầu vẫn chưa quen, có khi choàng tỉnh giữa đêm, mơ hồ cảm giác bên gối vẫn còn hơi ấm của anh. Cô đơn nằm trong căn phòng trống trải, sự tĩnh lặng xung quanh như có hình có khối, trái tim cô cũng như bị khoét đi một mảnh.

Bên ngoài đang mưa thu se lạnh, mọi người trong khu dân cư đang xếp hàng ở vườn tiểu khu để làm xét nghiệm axit nucleic.

Hứa Chiêu Di quấn chăn, yên lặng ngồi trước cửa sổ sát đất, cô đơn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống.

Có một tối nhìn thấy trong nhóm khu dân cư có thông báo khẩn cấp tuyển tình nguyện viên, chẳng hiểu sao trong lòng cô bỗng dâng lên một luồng sức mạnh.

Cô căm ghét dịch bệnh, căm ghét nó đã thay đổi cuộc sống của vô số người. Nhưng lúc ấy cô vẫn chưa ý thức được dịch bệnh thật sự mang đến cho cô ảnh hưởng còn xa hơn thế nhiều, chỉ là cô vô cùng khẩn thiết mong dịch bệnh mau chóng kết thúc.

Vì thế cô chủ động đăng ký tham gia vào đợt tuyển tình nguyện viên của khu. Một mình cô cũng chẳng dùng đến nhiều thức ăn như vậy, lại liên hệ với ban quản lý đem những gói rau và hoa quả thừa trong nhà chia cho những hộ đông người.

Tối hôm đó, tất cả tình nguyện viên được khẩn cấp tập hợp lại, theo nhân viên chính quyền nhanh chóng học cách nhập số liệu vào hệ thống, sau đó cùng bác sĩ của trung tâm y tế ghép thành từng đôi để phối hợp công việc.

Một nhóm tình nguyện viên đến từ đủ mọi ngành nghề, trong gió lạnh run rẩy mặc vào đồ bảo hộ, cứ thế mơ hồ ngơ ngác mà xông pha ra trận.

Mùa đông thật sự rất lạnh, lại là năm giờ sáng, các nhân viên đã có mặt đầy đủ trong lều tạm được dựng lên vội vàng. Gió lạnh không chút ngăn trở ùa vào, mặc dù có máy sưởi thổi ấm, nhưng chân mọi người vẫn bị đông cứng đến tê dại.

Đến giờ cơm, mì gói và nước khoáng chính là tiêu chuẩn. Thế nhưng dù điều kiện gian khổ, mọi người vẫn động viên lẫn nhau, còn vẽ mặt cười lên đồ bảo hộ để tự tìm niềm vui trong cực khổ, tin chắc rằng ngày tháng khó khăn đến đâu rồi cũng có thể vượt qua.

Sau khi được gỡ phong tỏa, trung tâm thương mại khôi phục kinh doanh, nhưng mấy lần giằng co khiến rất nhiều cửa hàng tổn hại nặng nề, một số thương hiệu không chống đỡ nổi đành bất lực chọn cách đóng cửa.

Không chỉ Liên Hoa, gần như tất cả trung tâm thương mại đều có tỷ lệ rút quầy ngày càng tăng, đó là năm khổ cực nhất của những người làm bất động sản thương mại.

Có khi Hứa Chiêu Di nhắn tin than thở với Bối Thi Nam, Bối Bối lại bảo cô nhìn thoáng một chút, nói rằng cô ấy vừa thi được chứng chỉ hướng dẫn viên, định để dành một ít tiền sang Rwanda xem khỉ gorilla, kết quả thì sao? Sự nghiệp còn chưa khởi sắc đã ngã giữa đường,

“Người làm du lịch mới là khổ nhất.”

Hứa Chiêu Di hỏi cô ấy, vậy cô ấy có hối hận vì nghỉ việc không? Bối Thi Nam vẫn kiên định: “Không hối hận đâu!”

Tuy rằng bây giờ cô ấy đã nghèo rớt mồng tơi, gần như bữa nay ăn xong chưa chắc có bữa mai, nhưng vẫn còn có giấc mơ để chống đỡ. Giấc mơ là gì ư? Có lẽ chính là lương thực tinh thần duy nhất trong mấy năm ấy có thể mang lại sức mạnh cho con người.

Bối Thi Nam gửi cho cô một bức ảnh mình đang phơi nắng ở đảo Vị Châu, Bắc Hải.

Gần đây vừa qua cơn bão, homestay nơi cô ấy ở bị xới tung một trận: [Tôi dọn từ sáng tới tối hu hu, giờ vẫn còn đang quét dọn đây.]

[À đúng rồi, cậu còn chưa biết chứ? Vì dịch nên tôi bị kẹt lại trên đảo rồi hahaha. Tôi đâu có tiền ở lại, nên bị ông chủ homestay giữ lại làm lao công luôn.]

[Ông chủ hung dữ lắm! Là một ông chú trung niên kỳ quái.]

[Nhưng thỉnh thoảng buổi tối ông ấy sẽ mời tôi uống rượu vải do ông ấy tự nấu, thật ra con người này cũng không tệ lắm đâu ~]

Năm đó, tất cả mọi người đều sống rất vất vả, nhưng cũng có người như Bối Bối, học cách tìm vui trong khổ.

Đôi khi nghe Bối Thi Nam kể về những chuyện thú vị trên đảo, Hứa Chiêu Di không kìm được mà thấy ghen tị, thỉnh thoảng cũng chợt nhớ tới giấc mơ ngày xưa của mình. Là gì nhỉ? Là về quê mở một homestay, nuôi vài con mèo con chó, việc buôn bán không cần quá phát đạt, mỗi ngày chỉ có dăm ba vị khách, đủ duy trì cuộc sống là được, bình bình đạm đạm, năm tháng yên lành thế là đủ. Nhưng hình như giấc mơ đó ngày một xa vời.

Đêm hôm đó Hứa Chiêu Di thực sự đã mơ một giấc mơ như thế, cô từ chức về quê, thật sự mở một homestay nhỏ như mong muốn.

Tầng dưới là quầy rượu, tầng trên là phòng cho khách, trước cửa trồng đầy hoa cỏ, còn có một cây cam. Dưới gốc cam là hai con mèo mướp béo ú.

Chiêm Nguyên đeo balo đi ngang qua Gia Thành, vừa hay ở lại homestay của cô, anh ấy mỉm cười khen ngợi: “Tôi biết ngay là em nhất định làm được.”

Điện thoại của Lục Dĩ Ninh đánh thức cô. Khi ấy anh đã rời đi từ lâu, trụ sở đang trong giai đoạn bận rộn nhất, mấy lần trước Hứa Chiêu Di gọi đến đều nghe thấy âm thanh hỗn loạn, thế nên sau này cô rất ít khi chủ động làm phiền. Hai người đã mấy ngày rồi chưa nói chuyện đàng hoàng.

Lục Dĩ Ninh hỏi cô dạo này đang làm gì.

Giọng anh nghe có chút mệt mỏi, khiến người ta xót xa. Hứa Chiêu Di không nói cho anh biết chuyện mình đi l*m t*nh nguyện viên, chỉ nói làm việc tại nhà cũng ổn, chỉ là nhiều cửa hàng cầm cự không nổi phải đóng cửa, trong lòng cô rất lo, liền hỏi anh trụ sở có biện pháp ứng phó nào không.

“Sẽ có.” Lục Dĩ Ninh bảo cô đừng lo, “Đã làm việc tại nhà rồi thì nhân tiện nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ, được.” Cả hai không nói thêm gì khác, tiếp đó là một khoảng lặng kéo dài. Khi Lục Dĩ Ninh lại cất lời, giọng nghe có chút khàn khàn: “Không có gì muốn hỏi anh sao?”

Thật ra câu ‘bao giờ anh về’ đã kề ngay bên môi, nhưng cô thế nào cũng không hỏi ra được.

Có lẽ ngay khi ấy, trong tiềm thức cô đã biết đáp án, chỉ là không muốn đối diện với hiện thực mà thôi. Hứa Chiêu Di từ trên giường ngồi dậy, bật đèn bàn.

Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy bàn tay nứt nẻ vì lạnh, rồi lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Yêu xa chính là như vậy, nếu đối phương cố tình không bộc lộ cảm xúc, thì bạn chẳng thể nào biết được người đang trò chuyện qua điện thoại với bạn lúc này là đang vui hay buồn.

“Thế lương của bọn em còn được phát như bình thường không?” Cô cố gắng gượng tinh thần, trêu chọc anh một câu.

Bên kia truyền đến một tiếng cười ngắn gọn, rồi Lục Dĩ Ninh mắng cô một tiếng ngốc.

Tối đến, Hứa Chiêu Di lại gọi điện cho ba mẹ, hỏi thăm tình hình trong nhà.

“Ông nội sức khỏe không tốt, nhất định phải chú ý, có thể không ra ngoài thì đừng ra.”

“Còn hai người nữa-” Cô lải nhải dặn dò rất nhiều, ngược lại cũng bị ba mẹ cằn nhằn, hỏi cô ăn uống có tốt không, mặc có đủ ấm không, ra ngoài nhất định phải đeo khẩu trang, làm việc đừng quá liều, sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu mệt mỏi quá thì cứ về nhà, ba mẹ sẽ nuôi cô.

Sống mũi Hứa Chiêu Di cay xè, cúp máy rồi, cô không kìm được úp mặt xuống đầu giường khóc đến hết cả một gói khăn giấy.

Cô đã hai năm chưa về nhà, một mình sống trong căn nhà của Lục Dĩ Ninh, ngày ngày chỉ lặp lại quỹ đạo làm việc, ngủ, ăn.

Tết Nguyên Đán năm ấy, cô cũng đón một mình, ôm gối ngồi trên sofa, nhìn chương trình Gala mừng xuân trên TV, Xuân Vãn năm ấy thậm chí còn chẳng có khán giả.

Ngoài cửa sổ, con phố phủ đầy tuyết dày, tiêu điều hiu quạnh. Cô tự mở một chai bia, đối diện căn phòng trống trải nói một câu: “Chúc mừng năm mới.”

Đến nửa đêm, cô nhận được tin nhắn WeChat của Lục Dĩ Ninh.

[Chúc mừng năm mới.]

[Chúc mừng năm mới.]

[Hy vọng dịch bệnh mau qua đi.]

[Hy vọng thế giới sẽ tốt đẹp trở lại.]

[Nhất định sẽ tốt thôi.]

Bình Luận (0)
Comment