Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 58

Chương 58

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Năm 2021, lại bắt đầu một năm mới, tình hình dịch bệnh đã dần ổn định, bước vào giai đoạn phòng chống thường xuyên, mọi người dường như cũng đã quen, cuộc sống lần lượt khôi phục bình thường.

Không lâu sau, từ trụ sở truyền xuống một mệnh lệnh điều động, Liên Hoa có một vị tổng phụ trách dự án mới.

Họ Châu, tên Châu Tề, tướng mạo đường hoàng, nghe nói đến từ Thượng Hải.

Thế là mọi người đều biết Lục tổng đã thăng chức, Lục tổng sẽ không quay lại nữa, thái tử gia cuối cùng cũng kết thúc rèn luyện mà trở về, còn Châu tổng là người đến để tiếp quản vị trí của Lục tổng.

Hứa Chiêu Di là người cuối cùng biết chuyện này.

Nói không buồn là giả, nhưng điều khiến cô buồn nhất, không phải vì mình là người biết cuối cùng, mà là tất cả những chuyện liên quan đến anh, cô gần như đều là bị động mới biết được. Mà những chuyện ấy, rõ ràng anh có thể tự mình nói với cô, thế nhưng lại không, từ trước đến nay chưa từng.

Mọi người đều thì thầm bàn tán: “Lục tổng đi rồi, e là Lật Lật cũng sắp đi thôi.”

Hứa Chiêu Di không biết Diêu Lật Lật có thật sự sẽ được điều về trụ sở hay không, nhưng lời đồn này đã lan truyền gần ba năm rồi.

Ba năm – đúng là một khoảng thời gian khiến người ta ngỡ ngàng, tựa như chớp mắt một cái đã trôi qua.

Cô và Lục Dĩ Ninh chính thức yêu nhau cũng đã ba năm.

Trước đó, khi Lộ Thành vừa gỡ phong tỏa, có một lần Lục Dĩ Ninh bay đến thăm cô, hai người quấn quýt bên nhau trọn cuối tuần.

Lúc chia xa, cả hai đều có chút không nỡ. Hứa Chiêu Di đích thân thắt cà vạt cho anh, Lục Dĩ Ninh nắm tay cô bước đến thang máy, vừa hay gặp một người dì hàng xóm đi chợ về. Bà ấy dường như nhận ra Lục Dĩ Ninh, liền niềm nở chào hỏi: “Đôi trẻ tình cảm thật tốt, bao giờ kết hôn đây?”

Chỉ một câu như vậy thôi, cũng chẳng mang ác ý gì, vậy mà Lục Dĩ Ninh lại làm như không nghe thấy, kéo tay Hứa Chiêu Di vào thang máy.

“Bà ấy nói chuyện với anh, sao anh không trả lời?”

Lục Dĩ Ninh liếc cô bằng một ánh mắt kỳ lạ, như thể cô vừa hỏi một câu không nên hỏi. Hứa Chiêu Di nhìn ra được ý tứ trong ánh mắt ấy, bất chợt thấy trong lòng lạnh buốt. Cái liếc mắt đó đau đến mức nào? Khiến cô ngượng ngùng đến mức gần như muốn chui xuống đất.

“Em không có ý đó.” Em không hề định nhân cơ hội này mà đòi một câu trả lời từ anh, “Em chỉ thấy hành động vừa rồi của anh thật sự rất bất lịch sự.”

Lục Dĩ Ninh lạnh nhạt đáp: “Anh không thích phơi bày đời tư trước mặt người lạ.”

“Bà ấy không phải người lạ, bà ấy là hàng xóm của anh.”

“Anh không quen bà ấy.”

“Nhưng em quen, Lục Dĩ Ninh, em quen.”

Anh có từng nghĩ đến cảm xúc của cô không? Giọng Hứa Chiêu Di khi xúc động thường cao hơn, thanh âm nhỏ mà run run, hốc mắt cũng đỏ lên, “Em ở một mình trong nhà anh, thỉnh thoảng mất nước mất điện, bà ấy đã giúp em rất nhiều. Em không cảm thấy bà ấy là người lạ, hơn nữa bà ấy cũng biết em là bạn gái của anh.”

Hứa Chiêu Di nói xong thì quay mặt sang chỗ khác, cô cảm thấy mình thật sự khó xử, nếu còn rơi nước mắt thì sẽ quá mất thể diện. Cô cắn chặt răng, không để cho nước mắt trào ra.

“Cúp nước cúp điện thì sao em không gọi quản gia? Hai vạn một tháng cho dịch vụ quản gia riêng để bày cho đẹp à?”

Lục Dĩ Ninh nói như vậy. Dù thấy Hứa Chiêu Di đã khóc rồi, anh vẫn không chịu nuốt lại những lời châm chọc trong lòng, phải nói ra mới hả dạ.

“Phải.” Hứa Chiêu Di lau nước mắt, gượng cười một cái, chủ động bước ra khỏi thang máy trước, “Là em quên mất.”

Ở xa thì lúc nào cũng cẩn thận từng chút, sợ rằng câu nào đó nói ra sẽ mang ý khác, gây ra hiểu lầm không đáng có. Thật ra cả hai đều rất trân trọng tình cảm này, càng trân trọng những lần gặp gỡ khó có được, vậy mà đến khoảnh khắc chia xa cuối cùng vẫn làm hỏng bầu không khí.

Trong lòng Hứa Chiêu Di đặc biệt khó chịu, cô cũng chẳng muốn cãi nhau, nhưng trong lòng cứ như có một chiếc gai luôn đâm vào, khiến cô không thể nào làm ngơ như trước.

Trên đường ra sân bay, cả hai đều im lặng, Lục Dĩ Ninh thông qua gương nhìn cô mấy lần. Đến một ngã tư chờ đèn đỏ, anh bất ngờ đưa tay sang, nắm chặt lấy tay cô.

“Khó khăn lắm mới đến được một chuyến, nào là xin phép, nào là cách ly, đừng cãi nhau nữa được không?” Anh cúi đầu, giọng mềm xuống, có chút lấy lòng, còn hôn nhẹ lên cổ tay cô.

“Ai thèm cãi nhau với anh? Là anh phiền thôi.”

“Anh phiền, anh phiền. Trước đó từng bị cúp nước cúp điện sao?”

“Có một lần, em còn tưởng là cầu dao hỏng, sau đó con trai của dì hàng xóm giúp em kiểm tra, mới phát hiện là hết tiền điện.”

“Em tự đi đóng tiền?”

“Ừ.”

“Sao không nói cho anh biết?”

“Mấy chuyện lặt vặt linh tinh thế này có cần phiền đến anh không?” Hứa Chiêu Di quay đầu nhìn anh.

“Cần, lần sau phải nói với anh. Dù có là cầu dao hỏng, anh cũng sẽ bay về thay em sửa.”

“Thôi đi, đợi anh về thì trời cũng sáng rồi.” Hứa Chiêu Di khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Dĩ Ninh nhìn dáng vẻ cô giận dỗi, khẽ bật cười.

Cứ thế mà hai người làm hòa. Hứa Chiêu Di chủ yếu là không muốn tiếp tục so đo, so đo rồi thì có ích gì? Thật ra trong lòng cả hai đều rõ nguyên nhân thực sự nằm ở đâu, vốn dĩ chẳng phải chuyện cúp nước cúp điện, nhưng cả hai đều né tránh chủ đề nhạy cảm ấy, cho rằng chỉ cần không chạm vào thì nó sẽ không tồn tại.

Thật ra sau này nghĩ lại, nếu lúc đó Lục Dĩ Ninh không phản ứng như thế, Hứa Chiêu Di cũng sẽ không giận anh. Cùng lắm cô chỉ lặng lẽ buồn trong lòng, rồi giả vờ như không có gì xảy ra.

Cô vốn dĩ biết rõ anh sẽ không kết hôn với mình, đó là câu trả lời cô đã sớm nhận ra, cũng là con đường cô đã sớm lựa chọn. Thế nhưng khi nhìn thấy anh ngay cả việc làm bộ cho qua hay giả vờ một chút cũng không chịu làm, cô vẫn thấy lạnh lòng.

Cô khao khát một cuộc trò chuyện, một lần thẳng thắn giãi bày tâm ý, đối diện với nhau. Dù kết cục không thể thay đổi, cô cũng sẽ thấy an ủi, vì như thế cô có thể cảm nhận được bản thân là người được yêu và được đối phương thật sự để tâm.

Như thế, cô sẽ thấy những gì mình bỏ ra và hy sinh là xứng đáng. Cô sẽ nói cô hiểu khó khăn và khúc mắc trong lòng anh, cô sẵn sàng cùng anh vượt qua, bất kể bằng cách nào. Nhưng anh chưa từng làm vậy, chưa từng một lần.

Đã ba năm rồi, phía trước còn có nhiều lần ba năm nữa, thậm chí ba mươi năm. Đây vốn là cuộc sống do chính cô lựa chọn từ đầu, nhưng liệu nó có giống với tương lai mà cô từng hình dung hay không?

Hứa Chiêu Di ngồi trong văn phòng, mặc kệ bên ngoài tin đồn ầm ĩ, cô nhìn vào màn hình laptop mà chẳng thể tập trung làm việc, bỗng dưng thấy mình thật kỳ chán nản.

Điện thoại của Lục Dĩ Ninh gọi đến, cô ngẩn ra hai giây rồi mới bắt máy.

Nhưng lại không nói gì.

“Sao vậy?” Lục Dĩ Ninh nhận ra cô có chút ủ rũ, ngập ngừng rồi mở miệng: “Tâm trạng không tốt à?”

Hứa Chiêu Di chợt thấy buồn cười. Anh gọi cuộc điện thoại này chẳng phải vì lo rằng cô đã nhìn thấy mệnh lệnh điều động rồi sao? Thế thì cô nên vui mừng mới đúng à?

“Diêu Lật Lật sắp được điều về trụ sở, anh biết không?”

“Không biết.”

“Sao anh lại không biết, khắp nơi đều đồn là anh đưa cô ta đi. Ba năm nay, em không tin là anh chưa từng nghe qua.”

“Anh nghe qua rồi, em tin à?”

“Tại sao em lại không tin? Nếu anh đã nghe qua, vậy ba năm nay anh có từng giải thích với em câu nào chưa? Anh cứ để mặc lời đồn tồn tại, vậy sao anh lại cho rằng em sẽ không tin?”

Hứa Chiêu Di thừa nhận mình có chút mất kiểm soát, cô không thích bộ dạng này của bản thân, nhưng cô thật sự không thể kìm lại nữa. Cô đã không còn cách nào âm thầm chịu đựng, tự mình nuốt xuống.

Lục Dĩ Ninh cũng không thích dáng vẻ này của cô, thậm chí còn thấy cô có chút vô lý. Một cơn bộc phát cảm xúc vô cớ, một sự chất vấn vô cớ: “Anh nghĩ em nên có cái đầu để phân biệt thật giả, vì vậy mới không giải thích. Thực tế là anh chưa từng để mấy lời đồn vớ vẩn này vào mắt.”

Hứa Chiêu Di lặng lẽ lắc đầu, quay lưng đi để che đi vệt nước mắt. Câu trả lời cô muốn, vốn không phải như thế này.

Lục Dĩ Ninh cũng chẳng muốn cãi nhau với cô, thực ra anh gọi điện là vì chuyện khác. Nhưng giờ đây anh cũng thấy bực mình, những lời chất vấn vừa rồi của cô có ý gì? Cô gái ngốc này lẽ nào thực sự tin rằng anh và người khác có gì đó? Anh tức đến phát điên lên rồi.

Cả hai đều không nói gì, nhưng cũng chẳng ai cúp máy. Trong ống nghe chỉ còn vang lên những hơi thở lúc dồn dập, lúc chậm rãi, như thể cả hai đang âm thầm so kè với nhau.

Nhưng cuối cùng, vẫn là Lục Dĩ Ninh chịu thua trước: “Sẽ có một người được điều về trụ sở, nhưng đó là Kế hoạch Ưu tài của trụ sở, văn bản còn chưa chính thức ban hành, không liên quan đến anh. Chỉ là trước đây trong một cuộc họp trung tầng anh từng nhắc đến, lúc đó Diêu Lật Lật vừa mới vào làm, chắc lời đồn cũng từ đó mà ra.”

“Được, chuyện của cô ta em biết rồi.”

Thực ra Hứa Chiêu Di tất nhiên hiểu điều này vốn không liên quan đến anh, cô cũng chẳng hoàn toàn tin lời đồn.

Điều cô để tâm chỉ là bất cứ việc gì có dính đến anh, anh chưa bao giờ chủ động giải thích với cô. Anh chưa từng thật sự giao tiếp cùng cô, khiến cô cảm thấy mình chưa từng được anh thật sự xem trọng và tôn trọng.

Có lẽ anh vốn không muốn giải thích. Giống như chính anh từng nói, giải thích về những chuyện vô nghĩa thế này chỉ là lãng phí thời gian.

So với lãng phí thời gian, anh thà để cô tự mình tiêu hóa. Dù là quan niệm hôn nhân, hay những tin đồn về anh, thậm chí cả việc điều động công tác, bất cứ chuyện gì rồi cô cũng sẽ tự biết, chỉ là quá trình tự tiêu hóa ấy đối với cô thật sự vô cùng khó khăn.

“Vậy còn anh? Anh sẽ quay lại chứ? Hôm nay lãnh đạo mới đã chính thức nhậm chức rồi.”

“Tạm thời không quay lại.”

“Tại sao trước đó anh không nói với em? Anh sợ em chịu không nổi sao? Anh nghĩ em nhìn thấy quyết định bổ nhiệm của anh ngay trong công ty thì chịu nổi à?” Hứa Chiêu Di bất chợt không muốn tiếp tục tự mình tiêu hóa nữa, cô lớn tiếng chất vấn.

Trước kia cô không dám hỏi, không dám mở miệng, vì sợ mất đi, sợ đau lòng. Nhưng đến bước này rồi, còn gì mà không dám hỏi nữa? Tiếp tục tự lừa dối bản thân thì có ý nghĩa gì? Hoàn toàn không cần thiết. Nếu anh thật sự không quay về nữa, thì bọn họ cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở bên nhau.

Chúng ta có phải nên chia tay rồi không?

Trong lòng Hứa Chiêu Di nghĩ như thế, trái tim như bị một đôi bàn tay hung hăng bóp chặt, nước mắt tuôn ra.

Cô nghẹn ngào vài giây, vẫn không nhận được hồi đáp từ anh. Cô rút một tờ giấy lau nước mắt, mở miệng: “Chúng ta”

Lời còn chưa dứt, đầu bên kia chợt vang lên giọng nói của anh:

“Em có muốn đến trụ sở không?”

Cái gì? Đầu óc Hứa Chiêu Di ong một tiếng, ngây ra tại chỗ.

Trong điện thoại, Lục Dĩ Ninh khẽ thở dài: “Anh gọi cho em chính là để nói chuyện này.”

Sáng hôm sau, tại lễ nhậm chức của tổng phụ trách dự án mới, một văn bản từ trụ sở cùng quyết định nhân sự đồng thời được công bố. Ngô Tiêu đích thân diễn giải về Kế hoạch Ưu tài.

“Từ năm nay trở đi, toàn bộ nhân viên tuyến đầu ở các dự án tại các thành phố trên cả nước đều có tư cách tham gia tranh cử danh hiệu nhân viên xuất sắc hằng năm. Người thắng cuộc cuối cùng sẽ có được tư cách làm việc tại trụ sở, đồng thời được đảm bảo về ăn ở.”

Phải biết rằng Hồng Kông là nơi tấc đất tấc vàng. Trước đây đã nghe nói, chế độ đãi ngộ của nhân viên trụ sở đặc biệt tốt, làm việc đến một mức năm kinh nghiệm nhất định là có thể xin một căn hộ cho người độc thân.

Căn hộ độc thân ở trụ sở Liên Hoa xịn xò đến mức nào? Không phải mấy căn nhà quan tài chật hẹp, cũng không phải ở chung với nhiều người, mà là phòng riêng độc lập nằm ở khu trung tâm sầm uất. Hơn nữa, trước đây ngay cả khi đã là nhân viên trụ sở, cũng quy định rõ ràng phải tích lũy đủ mười năm kinh nghiệm mới được quyền xin.

Mức lương chuẩn ở trụ sở vốn đã cao hơn mức trung bình ngành 30%, cộng thêm phúc lợi nhà ở, làm việc đủ bảy năm được quyền xin thường trú tại Hồng Kông. Chỉ riêng những điều này thôi cũng đủ khiến vô số thanh niên khao khát thay đổi tầng lớp mơ ước được chen chân.

Với người bình thường, cơ hội này quý giá đến nhường nào! Nhưng số lượng lại cực kỳ ít, mỗi dự án chỉ đề cử một người, còn phải vượt qua đánh giá đa chiều trong phòng ban, tranh giành với hàng trăm nhân tài từ các dự án trên cả nước để có được sáu suất duy nhất.

Nhưng hai năm gần đây, dưới sự dẫn dắt của Lục Dĩ Ninh trong các cải cách tinh vi, Liên Hoa luôn nằm trong top ba về doanh thu của tập đoàn, đặc biệt là hai chỉ số cốt lõi: hiệu suất mặt bằng và hiệu suất nhân sự, luôn dẫn đầu.

Vì vậy, chỉ cần giữ được tốc độ tăng trưởng hiện tại, đứng đầu trong tổng hợp đánh giá, khả năng rất cao sẽ giành được suất thẳng tiến đến cảng Victoria.

Hứa Chiêu Di nghe hiểu rồi, đây chính là điều Lục Dĩ Ninh nói với cô qua điện thoại hôm qua, là viên thuốc an thần để trấn tĩnh cô.

[Nếu muốn đến trụ sở, thì cố gắng đạt danh hiệu xuất sắc.]

[Không tự tin đâu.] Hứa Chiêu Di gửi cho anh một sticker bĩu môi, mặc dù cô biết việc này rất khó, nhưng thực ra vẫn thấy được chút hy vọng.

Trong lòng cô có một chút vui, nhưng cô không muốn để lộ ra, nếu để lộ thì lại không ra gì.

Hôm qua mới cãi nhau, hôm nay mới nổi giận mà nói chia tay, bây giờ mà thốt ra ‘em làm được’ thì thật sự là quá yếu ớt!

Nhưng cô thật sự vui một chút. Trước đây cô thậm chí đã hình dung sẵn cuộc sống của cặp đôi yêu xa, những ngày anh qua thăm, những ngày cô đến, rồi những ngày cả hai cùng nghỉ phép để đi du lịch.

Cô còn dặn bản thân rằng khi anh không ở đó, mình cũng phải sống tốt, đọc nhiều sách, tìm thêm sở thích riêng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến tương lai như vậy, trong lòng lại cảm giác như bị khoét mất một mảnh, giống như hạnh phúc đó chỉ là tự lừa mình dối người.

Yêu xa vất vả thế nào cô không lạ gì, nhất là thời kỳ dịch bệnh, dù giàu đến đâu hay địa vị cao đến đâu, vẫn phải tuân theo vô số quy định và thủ tục, gặp nhau còn khó hơn lên trời.

Nhưng dù biết vậy, dù hôm qua khóc lóc cãi nhau với anh, suýt nữa đã nói ra ‘vậy thì chúng ta có cần tiếp tục bên nhau không?’, ngay giây tiếp theo cô vẫn lấy chăn che mắt sưng húp vì khóc, chuẩn bị cho cuộc sống yêu xa sắp tới của hai người.

Bởi thực ra cô hoàn toàn không muốn rời xa Lục Dĩ Ninh.

Ít nhất là lúc đó, cô chưa muốn.

“Anh tin em.”

“Vậy nếu em không đạt xuất sắc thì sao?”

“Thì để em một mình ở Lộ Thành.”

“Vậy em sẽ đi tìm trai đẹp!”

“Dám không?”

Hứa Chiêu Di bĩu môi, lén cười. Cúp máy xong lại thấy như đang mơ, một cảm giác trong bóng tối lại thấy ánh sáng len lỏi trong lòng.

Rõ ràng chỉ giây trước còn tuyệt vọng vì sắp phải bắt đầu cuộc sống yêu xa, giây tiếp theo một cơ hội tốt thế này lại bất ngờ xuất hiện trước mắt, chỉ cần cố gắng là có thể nắm được. Không những có thể đến Hồng Kông để kết thúc tình trạng yêu xa, mà còn có thể làm việc cùng anh.

Hứa Chiêu Di lơ mơ, cả buổi chiều làm việc vẫn còn một chút không tin nổi.

Kể từ hôm đó, cô bắt đầu lấy lại tinh thần, mỗi sáng thức dậy đều nhìn vào gương hỏi bản thân một câu: “Hôm nay, quản lý Hứa đã nỗ lực chưa?”

Rồi cô tràn đầy quyết tâm bước vào công việc.

Hôm nay cô sẽ dẫn Châu Tề đi kiểm tra mặt bằng, giới thiệu tổng quan về từng thương hiệu cho anh ấy. Hai người bắt đầu đi từ tầng sáu, đi từng tầng xuống dưới.

Hôm nay Hứa Chiêu Di mặc trang phục khá nghiêm túc, bộ vest công sở, giày cao gót, buộc tóc đuôi ngựa, tay kẹp sổ tay, cả người toát lên vẻ sắc sảo và chuyên nghiệp. Cô gần như thuộc từng cửa hàng một, thỉnh thoảng Châu Tề có thắc mắc gì, cô đều trả lời nhanh chóng, khiến anh ấy cảm thấy rất thoải mái.

Châu Tề thấy chân cô hơi lắc lư khi đi giày cao gót, liền chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi nghỉ chút đi, đi được hai tiếng rồi, vất vả rồi.”

Hứa Chiêu Di hơi ngượng, ôm sổ tay lịch sự vẫy tay: “Không có gì, đó là việc tôi nên làm.”

“Tôi hơi mệt, cho tôi uống một ly cà phê được không?” Châu Tề mỉm cười, bước vào quán cà phê gần đó.

Một ly Americano, một ly latte. Châu Tề hỏi cô: “Uống loại nào?”

Hứa Chiêu Di nhẹ nhàng chỉ vào ly latte: “Cảm ơn.”

Hai người ngồi dưới mái che chống nắng.

“Quản lý Hứa đã làm ở Liên Hoa bao lâu rồi?”

“Năm năm.” Nói xong, Hứa Chiêu Di cũng giật mình một chút. Năm năm rồi, thời gian trôi nhanh quá, ngay cả tiểu Đỗ cũng bắt đầu dẫn dắt nhân viên mới, còn cô thì đã trở thành lão làng ở trung tâm thương mại.

“Vậy thì là tiền bối rồi, sau này trong công việc tôi còn phải học hỏi nhiều từ cô.”

“Không dám, không dám, có gì cứ sai bảo tôi là được.” Lãnh đạo mới lịch sự quá, Hứa Chiêu Di bỗng nhớ lại lúc Lục Dĩ Ninh mới đến, nói sao nhỉ… không so sánh thì không có đau thương, so với Lục Dĩ Ninh, Châu Tề đúng là xuất sắc hơn nhiều!

Cô lại lén liếc vài lần, phải công nhận, anh ấy cũng khá điển trai.

Nghĩ vậy mà cô hơi mất tập trung, chẳng mấy chốc nghe anh ấy mở lời: “Tất nhiên, nếu quản lý Hứa gặp khó khăn trong cuộc sống cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến ngay.”

“Hả?”

Châu Tề thấy vẻ giật mình của cô, vội vẫy tay: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nhận lời nhờ thôi.”

Anh ấy còn khá hài hước, liếc cô một cái, nháy mắt đầy bí hiểm, đảm bảo: “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho hai người.”

Hứa Chiêu Di chợt nhận ra, mặt cô đỏ bừng, chỉ muốn tìm ngay một cái lổ nào đó chui xuống cho xong.

Cô thực sự phát điên lên rồi, Lục Dĩ Ninh sao cái gì cũng kể cho người khác hết vậy! Mà kể xong còn không nói với cô, thật quá đáng ghét!

Nhưng trong lòng cô cũng có một chút ngọt ngào, không thể nói rõ, thật là lạ lùng.

Bình Luận (0)
Comment