Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 59

Chương 59

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày, chẳng mấy chốc mà đến kỳ khuyến mãi giữa năm.

Khuyến mãi giữa năm không chỉ có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cả trung tâm thương mại, mà với bản thân Hứa Chiêu Di cũng có ý nghĩa to lớn hơn nữa. Đây là cơ hội quan trọng nhất để nâng cao thành tích, vì vậy cô gắng gượng tinh thần, chuẩn bị đón lấy đợt khuyến mãi này.

Có một cửa hàng mới đến không chịu phối hợp tham gia hoạt động giảm giá, quản lý vận hành phụ trách giao tiếp đã nhiều lần đích thân tới thương lượng, nhưng lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng.

Nếu là trước đây thì có lẽ mọi người đã sớm bỏ cuộc, nhưng lần này Hứa Chiêu Di nhất quyết không chịu dễ dàng buông tay. Cô hết lần này tới lần khác tự mình đến tận nơi gặp gỡ chủ cửa hàng, kiên nhẫn không mệt mỏi mà giải thích thuyết phục, cuối cùng cũng dần dần làm đối phương xiêu lòng.

Có lần trong lúc bố trí khu vực sảnh giữa, để đảm bảo từng chi tiết đều hoàn hảo, cô chủ động trèo lên thang chỉnh sửa, kết quả lại vô ý bị trật chân.

Sau khi đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện có chút xương bị nứt. Xương nứt thì đau đớn biết bao, bác sĩ khuyên cô nên nằm nghỉ ngơi, nếu không sau này rất có thể sẽ để lại di chứng.

Thế nhưng khi ấy cô lại như bị ma xui quỷ khiến, nói gì cũng muốn kiên trì tiếp tục làm việc, cũng không nói cho bất kỳ ai biết, trong lòng chỉ một mực nghĩ rằng không thể để tiến độ khuyến mãi giữa năm bị trì hoãn vì mình.

Trong bản kế hoạch cho khuyến mãi giữa năm, Hứa Chiêu Di lại đưa ra một ý tưởng táo bạo, cô muốn tổ chức một màn bắn pháo hoa tại quảng trường phía trước Liên Hoa.

Cô tin chắc rằng, hoạt động bắn pháo hoa không chỉ có thể thu hút thêm nhiều lượng khách, mà quan trọng hơn cả, nó sẽ mang đến cho những người đã bị bao phủ trong bóng tối dịch bệnh suốt bấy lâu nay một chút cảm giác hạnh phúc hiếm hoi.

Cô khao khát dùng một màn pháo hoa rực rỡ này để đem đến một tia sáng sưởi ấm lòng người cho cuộc sống u ám và ngột ngạt suốt hai năm qua, dù chỉ một chút thôi cũng đã đủ.

Thế nhưng, ý tưởng vừa đưa ra đã bị phản đối kịch liệt. Trong thời kỳ dịch bệnh, việc tụ tập đông người tiềm ẩn nhiều rủi ro, một khi xảy ra sự cố an toàn công cộng thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Ngay cả Châu Tề, người vốn luôn ủng hộ cô, ban đầu cũng còn do dự. Nhưng Hứa Chiêu Di không bỏ cuộc, câu nói của cô có chút lay động được anh ấy: “Càng trong thời kỳ gian khó, con người càng cần một chút ánh sáng.”

Cuối cùng Châu Tề cũng phê duyệt, nhưng toàn bộ thủ tục đều phải do Hứa Chiêu Di đích thân làm.

Muốn tổ chức một hoạt động bắn pháo hoa lớn giữa dịch bệnh, nói dễ hơn làm. Chỉ riêng khâu xin phép đã trắc trở muôn phần, nhưng Hứa Chiêu Di không hề sợ hãi. Sau này nghĩ lại, ngay cả bản thân cô cũng thấy buồn cười, rốt cuộc là niềm tin nào đã chống đỡ sự cố chấp lúc ấy của cô vậy?

Thời gian đó, cô bôn ba giữa các cơ quan chính quyền, nộp đơn, chuẩn bị tài liệu, liên tục trao đổi, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều bị từ chối.

Nhân viên các bộ phận liên quan đều không muốn gánh trách nhiệm, khiến quá trình phê duyệt tiến triển vô cùng khó khăn. Nhưng cô thật sự không hề lùi bước, cứ thế mà cứng cỏi tiến về phía trước.

Có lần để kịp báo cáo phương án cho lãnh đạo, cô thậm chí đã đứng chờ trước cửa tòa nhà chính quyền tận năm tiếng, cho đến khi cuộc họp kết thúc.

May mắn là sau đó có một nữ lãnh đạo đã nghiêm túc đọc kỹ bản kế hoạch, bị sự chân thành và nhiệt huyết của cô làm cảm động.

Nghĩ đến việc trong dịch bệnh, mọi người càng khao khát những điều tốt đẹp, cuối cùng bà đã phê duyệt cho hoạt động bắn pháo hoa lần này.

Tuy rằng màn pháo hoa đêm ấy không quá hoành tráng, kiểu dáng pháo hoa cũng không thật sự lộng lẫy, nhưng ánh sáng rực rỡ muôn màu vẫn soi sáng cả bầu trời phía trên trung tâm thương mại, đồng thời cũng thắp sáng gương mặt của từng người đứng lại ngắm nhìn.

Mọi người đều đeo khẩu trang, nhưng trong mắt lại đầy ắp nụ cười, những ánh mắt ngước lên trời kia cong cong thành hình trăng khuyết thật đẹp.

Hứa Chiêu Di đứng bên cạnh bệ phóng, nhìn đám đông trên quảng trường, bỗng dưng thấy vô cùng xúc động. Nụ cười chân thật, lâu lắm mới có lại trên gương mặt mọi người, đối với cô mà nói còn đẹp hơn cả màn pháo hoa đêm ấy.

“Xin chào, xin chờ một chút. Tôi là phóng viên Hứa Tuế Miên của truyền hình Tin tức đời sống Lộ Thành. Xin hỏi cô có phải là người phụ trách hoạt động bắn pháo hoa lần này không? Tôi muốn xin vài phút làm một cuộc phỏng vấn ngắn, được chứ?”

Hứa Chiêu Di lê bước với cái chân bị thương đi thêm hai bước, bất ngờ nghe phía sau có người gọi mình. Quay đầu lại, cô nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp rạng rỡ đang mỉm cười với cô.

Nói thật thì cô quả thật hơi bị nhan sắc ấy làm cho kinh ngạc, sao lại có người đẹp đến vậy chứ? Lúc này người đẹp ấy còn nở một nụ cười ngọt ngào với cô: “Sẽ không làm phiền cô quá lâu đâu, chỉ mười lăm phút thôi, có được không?”

Cô vốn định đi bệnh viện ngay, nhưng lại thế nào cũng không thể mở miệng từ chối người đẹp trước mặt này. Quả nhiên, nhan sắc trong một số lúc đúng là có ưu thế.

“Được thôi.”

Thế là hai người đến quán cà phê ở sảnh tầng một để bắt đầu buổi phỏng vấn. Hứa Chiêu Di cảm thấy cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà lời nói cũng khiến người ta thấy thoải mái.

Lúc mới bắt đầu nhận lời phỏng vấn, cô còn hơi căng thẳng, nhưng chỉ vài câu nói của đối phương đã khiến cô nhanh chóng thả lỏng, cả quá trình phỏng vấn có thể nói là như gió xuân phả vào mặt.

Kết thúc phỏng vấn, Hứa Tuế Miên gọi cô lại: “Chờ một chút, tôi muốn cho cô xem cái này.”

Cô ấy cúi đầu nhanh chóng tìm ra một tấm ảnh trong máy ảnh, đưa cho Hứa Chiêu Di xem.

Trong ống kính là một người lang thang, khi đi ngang qua quảng trường đã bị pháo hoa trên đầu hấp dẫn, bỗng dừng bước lại. Ông ấy đứng bên cạnh thùng rác, ngẩng đầu nhìn bầu trời pháo hoa, trong mắt lại ánh lên những giọt lệ.

Tấm ảnh này chụp thật sự rất đẹp, vô cùng, vô cùng đẹp.

“Trong cuộc sống, luôn có những người đang bước đi trong gian khổ. Nhưng tôi nghĩ sau này, vào mỗi ngày chán nản, họ sẽ nhớ lại khoảnh khắc tươi đẹp này. Cho nên, điều tôi muốn nói nhất chính là cảm ơn cô đã tổ chức hoạt động này.”

Tối hôm đó, Hứa Chiêu Di lê bước với cái chân bị thương, một mình đi bệnh viện tái khám.

Bác sĩ tức đến mức ném thẳng bệnh án xuống: “Cô còn chần chừ nữa là tàn phế đấy, biết không?”

Hứa Chiêu Di cười ngượng: “Công việc bận quá…”

Vị bác sĩ già thở dài, dặn dò cô đầy chân tình: “Người trẻ đừng nên liều mạng như vậy. Cho dù bản thân cô không để tâm thì cũng hãy nghĩ đến ba mẹ mình, sức khỏe có vấn đề thì ba mẹ cũng đau lòng lắm đấy.”

Vừa nhắc đến ba mẹ, khóe mắt Hứa Chiêu Di lập tức cay xè, lén cúi đầu lau đi nước nơi khóe mắt. Khuyến mãi giữa năm kết thúc, cô được nghỉ vài ngày.

Lần này cô không dám làm liều nữa, nghe lời bác sĩ ngoan ngoãn nằm viện hai hôm. Ngày xuất viện, ánh nắng đẹp lạ thường. Cô kéo vali đứng ở trạm xe buýt chờ taxi, gọi một cú điện thoại cho Lục Dĩ Ninh.

Lúc đó anh đang chuẩn bị vào họp, Hứa Chiêu Di không dám làm phiền, chỉ vội nói đôi câu rồi nhanh chóng cúp máy. Lục Dĩ Ninh nói một tiếng: “Ngoan, tan họp anh gọi lại cho em.”

Về đến nhà, Hứa Chiêu Di gọi một phần đồ ăn ngoài, rồi nằm úp trên sofa đọc nốt cuốn sách còn dang dở, vừa chờ điện thoại của Lục Dĩ Ninh gọi đến. Thi thoảng cô cũng nhắn tin trò chuyện với bạn bè trên WeChat.

Bối Bối dạo này đang chăm chỉ luyện tiếng Anh, chuẩn bị cuối năm sang châu Phi lập nghiệp, Lâm Lâm thì vẫn loay hoay bên bờ thất nghiệp, nghe nói công ty cô ấy bị dịch bệnh hành cho sắp không trụ nổi, còn Đại Phi có lẽ là người trong nhóm bọn họ sống ổn nhất, chuyển hướng sang làm streamer nổi tiếng, mỗi tối đều lên sóng hát hò, tán gẫu với gia đình nhỏ trong phòng live, nghe nói còn kiếm được nhiều hơn cả khi đi diễn.

Thỉnh thoảng Hứa Chiêu Di cũng trò chuyện với Chiêm Nguyên đôi ba câu. Hình như anh ấy lại trở về Lộ Thành rồi, nhưng cụ thể về làm gì thì anh ấy cũng không nói rõ. Anh ấy hỏi Hứa Chiêu Di đang làm gì, cô liền chụp bức ảnh cuốn sách mình đang đọc gửi cho anh ấy xem.

Chiêm Nguyên liền gọi điện thoại tới.

“Sao lại quan tâm đến văn hóa Hồng Kông thế?” Cuốn sách mà Hứa Chiêu Di đang đọc có tên là 《Tản bộ Hồng Kông》, thật ra nó khá nổi tiếng, giới thiệu mười tuyến đường tản bộ ở Hồng Kông. Trùng hợp là cả mười tuyến đường ấy Chiêm Nguyên đều từng đi qua.

“Tôi định sẽ định cư ở Hồng Kông.” Hứa Chiêu Di đáp. Vì thế gần đây cô đọc rất nhiều sách về thành phố ấy, thậm chí còn tự học thêm tiếng Quảng Đông.

“Hồng Kông có chỗ nào em thích sao?”

“Bởi vì bạn trai tôi ở đó mà.”

“Đó dường như không phải là lý do đâu?”

Hứa Chiêu Di không hiểu, ít nhất là lúc ấy cô vẫn không hiểu, tại sao điều đó lại không thể là lý do chứ?

Vì một người mà yêu lấy một thành phố, lẽ nào lý do ấy còn chưa đủ sao? Ít nhất khi đó, Hứa Chiêu Di cảm thấy như vậy là đủ rồi, thậm chí còn thấy điều ấy thật lãng mạn. Thế nhưng Chiêm Nguyên chỉ khẽ lắc đầu, anh ấy cũng không nói thêm gì nữa.

Chiêm Nguyên quá thông minh. Khi một cô gái đã lạc hướng trên con đường đời, thì sẽ chẳng dễ dàng tin vào phương hướng mà người ngoài chỉ cho.

Có những lời không cần phải nói thẳng ra, có nhiều đạo lý trong đời chỉ khi tự mình trải qua, tự mình đâm vào bức tường nam* cứng rắn kia, vùng vẫy trong đau đớn, trưởng thành từ trong thất bại, thì mới có thể thật sự lĩnh hội được.

*Bức tường nam: một thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc con người cố chấp, phải tự mình va vấp, thất bại, đau đớn thì mới chịu tỉnh ngộ, mới rút ra được bài học.

Bạn có thể vì một người mà yêu lấy một thành phố, nhưng nếu bạn không thực sự yêu nó, thì không nên chỉ vì một người mà từ bỏ thành phố của chính mình để chạy đến thành phố của người ấy, đó là hành động dại dột nhất.

Có những quyết định, trong mắt người ngoài có lẽ chẳng mấy sáng suốt, nhưng đó là lựa chọn của cô, là một giai đoạn tất yếu trong quá trình trưởng thành.

Có lẽ cô thật sự thích Hồng Kông ấy chứ? Hứa Chiêu Di nghĩ rất lâu, rồi nhắn lại cho Chiêm Nguyên một câu: [Cua xào Typhoon Shelter cũng ngon lắm.]

Cuộc gọi của Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng được kết nối, giọng Lục Dĩ Ninh mang theo chút không vui: “Bận à?”

“Là Chiêm Nguyên gọi đó!”

“Nói suốt bốn mươi phút?”

“Anh ghen rồi hả?”

“Không có.”

“Miệng thì chối mà lòng thì có?”

Lục Dĩ Ninh bị nghẹn một chút, dứt khoát thừa nhận: “Ừ, anh ghen. Cho nên em phải bù đắp cho anh.”

“Bù đắp kiểu gì đây?”

“Để anh nhìn em.”

“Được thôi! Chờ chút nhé.”

Lần này Hứa Chiêu Di không những không từ chối mà còn hơi hứng khởi, cô lập tức bật dậy khỏi sofa, nhảy lò cò một chân vào phòng ăn lấy giá đỡ điện thoại trên bàn.

Thật ra, cho dù Lục Dĩ Ninh không nói thì cô cũng muốn gọi video với anh, cô nóng lòng muốn thấy anh, cũng có rất nhiều điều muốn kể cho anh nghe.

“Anh có thấy tin nhắn em gửi mấy hôm trước không? Em còn được phỏng vấn trên truyền hình nữa đó, được khoảng mười giây cơ!”

“Anh chưa xem.” Thực ra anh đã thấy tin nhắn, nhưng chưa coi phỏng vấn. Anh bận quá, chẳng có thời gian để ý mấy chuyện ngoài công việc.

Khi gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Chiêu Di xuất hiện trong màn hình, giọng nói của anh không kìm được mang theo chút gấp gáp, căn bản chẳng còn tâm trí bàn mấy chuyện khác: “Để lát anh xem lại bản phát lại, hạ máy xuống chút.”

“Thôi khỏi, cũng chỉ vài giây thôi, đâu đáng để coi lại cả bản phát lại.”

Cuối cùng cũng dựng xong giá đỡ, cô ngồi ngay ngắn trước màn hình, nở nụ cười ngốc nghếch với anh, rồi đưa tay vén tóc.

Thật ra ban nãy cô hơi thất vọng. Nếu anh đã xem phỏng vấn, lẽ ra phải biết khoảng thời gian này cô vất vả thế nào cho công việc, biết hoạt động pháo hoa giữa năm của trung tâm thành công ra sao.

Cô vốn mong được anh khen một câu. Nhưng anh lại không xem, phản ứng cũng không nhiệt tình như cô tưởng tượng, khiến cô hơi hụt hẫng. Tuy nhiên, cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thấy cũng chẳng sao.

Hai người im lặng nhìn nhau chừng hai giây, Hứa Chiêu Di bắt đầu thấy ngại. Phía anh ánh sáng quá mờ, cô hầu như không thấy rõ mặt anh. Cô chống má, rướn người sát vào điện thoại, đôi môi hồng mấp máy: “Anh đang làm gì đó?”

Xe dừng bên đường, Lục Dĩ Ninh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hít sâu một hơi.

Ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

“Anh đang nghĩ đến em.” Hơi thở anh run run khi nói ra câu ấy.



Rất nhanh sau đó, bảng xếp hạng giữa năm được công bố.

Hứa Chiêu Di vốn nghĩ, với tất cả những gì mình đã cống hiến, chắc chắn sẽ được đứng đầu. Trước đó Châu Tề còn từng nói, không ai nỗ lực hơn cô.

Nhưng sự thật là, có nhiều chuyện không phải chỉ cần nỗ lực là đủ. Sau khi tổng hợp đánh giá đa chiều, người đứng đầu lại là một nam đồng nghiệp ở bộ phận chiêu thương, còn tên cô thậm chí chẳng lọt nổi vào top ba.

Anh ta đạt hạng nhất nhờ ký kết thành công với một thương hiệu lớn mang sẵn lượng khách khổng lồ. Thế nên, thành công không chỉ cần chăm chỉ, mà còn cần cả vận may và cơ hội.

Hứa Chiêu Di chua xót nghĩ, có lẽ cả đời này mình cũng chẳng bao giờ có được vận may hay cơ hội kiểu đó.

Ngày bảng xếp hạng công bố, cô buồn đến mức ngồi ngẩn trong phòng trà rất lâu. Nếu là trước đây, chắc còn có Bối Bối ở cạnh an ủi, nhưng giờ đến Bối Bối cũng không còn.

Châu Tề tag trong nhóm, chúc mừng người đồng nghiệp kia và động viên mọi người còn nửa năm nữa, bảng xếp hạng cuối năm mới thật sự quan trọng.

Bộ phận chiêu thương xếp hàng tung hoa, các phòng ban khác cũng ào ào gửi lời chúc mừng, chân thành hay giả lả thì không biết, chỉ có Hứa Chiêu Di là im lặng, không một chữ phản hồi.

“Thành tích không quan trọng, em đã làm rất tốt rồi.” Lục Dĩ Ninh gọi điện an ủi.

“Thành tích không quan trọng sao?” Cô không hiểu. Nếu nó không quan trọng, vậy cô liều mạng như thế để làm gì?

“Vậy cái gì mới quan trọng?”

“Là năng lực.” Anh đáp dứt khoát. Mỗi lần nỗ lực, mỗi lần rèn luyện đều sẽ để lại dấu vết.

Sau này, khi anh xây dựng đội ngũ ở Singapore, những người được chọn chắc chắn phải là người có năng lực. Năng lực mới là thứ đáng để cô kiên trì theo đuổi và nâng cao.

Thực ra, ngay từ đầu anh chưa từng nghĩ sẽ để cô thật sự đến trụ sở, anh chỉ muốn lấy đó làm động lực, để cô tiếp tục cố gắng, để cô có cuộc sống trọn vẹn, đỡ phải một mình ở Lộ Thành mà tự suy diễn lung tung.

Nhiều lần, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Hứa Chiêu Di, Lục Dĩ Ninh đã biết cô nghĩ nhiều thế nào. Thực tế, vì dịch bệnh, dự án Singapore buộc phải đình trệ, thậm chí từng bị hội đồng quản trị phủ quyết và yêu cầu thay đổi toàn bộ chiến lược đầu tư Đông Nam Á.

Anh vẫn luôn nỗ lực tranh thủ, đó cũng là lý do anh đồng ý quay về trụ sở, nếu không, cơ hội sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Đôi lúc anh cũng căm hận số phận, dịch bệnh bất ngờ đã phá vỡ tất cả kế hoạch vốn đã được anh sắp đặt đâu ra đấy. Nhưng anh không bỏ cuộc, và anh cũng không muốn để Hứa Chiêu Di bỏ cuộc.

“Được, em biết rồi.”

Cúp điện thoại, tâm trạng của Hứa Chiêu Di chẳng những không khá hơn mà còn tệ đi. Thật ra cô không cần cái gọi là năng lực, cô chỉ muốn có thành tích tốt. Năng lực có thể đưa cô đến Hồng Kông sao? Không thể, nhưng thành tích tốt thì có thể.

Thế nhưng có năng lực chưa chắc đã có thành tích tốt, năng lực có mạnh đến đâu, nếu không có hậu thuẫn, không có quan hệ, không có vận may, thì rốt cuộc cũng chẳng có thành tích. Hứa Chiêu Di có lẽ đã không nhận ra mình đã quên mất ý nguyện ban đầu. Cô bỗng thấy chán nản, chẳng còn động lực để cố gắng nữa.

Nhỡ mà không đến được trụ sở thì sao?

Không đến được thì thôi, cùng lắm thì yêu xa.

Nhưng yêu nhau thì đâu thể yêu xa cả đời chứ.

Cô lại bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Một mối tình, khi cảm giác mới mẻ qua đi rồi, sẽ dựa vào cái gì để duy trì? Nếu là hôn nhân, thì còn có quan hệ hôn nhân và trách nhiệm gia đình để ràng buộc. Nhưng nếu không có hôn nhân thì sao?

Hứa Chiêu Di mất ngủ, lăn qua lộn lại không tài nào chợp mắt, lướt vòng bạn bè đúng lúc thấy Bối Bối vừa đăng trạng thái, liền bấm vào avatar để nhắn tin cho cô ấy.

[Tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh ấy ngày càng lớn.] Cô nói vậy.

Giữa đêm khuya buồn bã, Bối Thi Nam quá hiểu cô.

[Đánh giá kết quả không thuận lợi à? Bảng xếp hạng giữa năm công bố rồi sao?]

Hứa Chiêu Di gửi qua một sticker đầy uể oải: [Chắc tôi không đến được trụ sở rồi.]

[Anh ấy không điều cậu về trụ sở sao?]

[Anh ấy không điều được, chỉ có qua Kế hoạch Ưu tài mới vào được thôi.]

[Anh ấy nên dùng chức quyền để điều cậu qua, sau đó ngấm ngầm sắp xếp cho cậu đứng hạng nhất.]

[Thế thì sao được chứ? Anh ấy đâu phải loại người đó. Hơn nữa tôi cũng không muốn như vậy, tôi muốn đường đường chính chính dựa vào thực lực mà đi.]

Nhưng mà nỗ lực không có nghĩa là có thực lực, cô có lẽ vốn dĩ chẳng có bao nhiêu thực lực. Thời gian này, Hứa Chiêu Di mỗi ngày đều đang dần nhận rõ bản thân mình.

Thật ra có một điều mà cô vẫn không thay đổi, cho dù trong tình yêu có mê muội bản thân đến đâu, cô vẫn luôn giữ vững phẩm hạnh của mình, tuyệt đối không vì tình yêu mà buông bỏ nguyên tắc và giới hạn.

[Hoặc là cậu chưa từng nghĩ đến việc đổi công việc sao? Không nhất thiết phải làm ở Liên Hoa mà? Ở Hồng Kông có nhiều trung tâm thương mại như thế, cậu cũng có thể sang chỗ khác làm mà.] Bối Thi Nam gợi ý.

[Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm của cậu ở Liên Hoa, dù đi phỏng vấn ở Thái Cổ thì chắc cũng có cơ hội đấy chứ?]

Hứa Chiêu Di nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn Bối Bối gửi đến, trong thoáng chốc như được ánh sáng lóe lên trong đầu.

Ừ nhỉ, sao cô lại phải treo cổ mãi trên cái cây Liên Hoa này chứ? Đã muốn đi Hồng Kông, vậy thì cô cũng có thể đổi việc mà. Với kinh nghiệm hiện giờ của cô, cho dù không vào nổi trung tâm thương mại cao cấp như Thái Cổ, thì đến một trung tâm thương mại bình thường thôi chắc cũng dư sức.

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng vừa nghĩ ra thì lập tức có cảm giác như được khai sáng, liền mở trang web tuyển dụng, đổi khu vực, nhanh chóng lướt qua các thông tin tuyển dụng mới nhất ở Hồng Kông.

Thế nhưng xem tới xem lui vẫn không tìm được công việc nào thật sự phù hợp, đổi việc quả nhiên không phải chuyện dễ dàng. Rất nhiều trung tâm thương mại đăng tin tuyển dụng giám đốc vận hành, yêu cầu ít nhất năm năm kinh nghiệm, không ít nơi còn đòi hỏi ứng viên có bằng cấp du học, ngưỡng cửa cao hơn nội địa rất nhiều.

Hứa Chiêu Di từng chút một lướt xuống danh sách tin tuyển dụng, phát hiện một vài trung tâm thương mại tầm trung đăng tin tuyển dụng quản lý vận hành, quản lý tầng lầu,… Những vị trí này yêu cầu không cao, lương bổng cũng khá, vừa khớp với điều kiện của cô, thế là trong lòng bất giác có chút động tâm.

Hứa Chiêu Di tự an ủi mình: “Dù sao thì việc tạp vụ là tôi giỏi nhất rồi. Tôi chắc chắn là người làm tạp vụ giỏi nhất, không làm được đầu rồng thì làm đuôi phượng cũng chẳng sao cả!”

Càng nghĩ cô càng phấn khởi, giữa đêm khuya giống như được tiêm máu gà, lập tức gửi liên kết tuyển dụng cho Lục Dĩ Ninh.

[Anh thấy em ứng tuyển vị trí này có hy vọng không? Chắc sẽ không khó lắm chứ?] Cô tràn đầy mong đợi nhắn tin qua.

Đúng lúc Lục Dĩ Ninh cũng chưa ngủ, nhanh chóng trả lời: [Muốn đổi việc à?]

[Đúng vậy, dịch bệnh chẳng biết khi nào mới hết, anh về một lần quá phiền phức, hơn nữa chúng ta cũng không thể mãi yêu xa được, nên em định đổi một công việc mới, qua bên anh ~]

[Anh không khuyên em đổi việc.] Ngón tay Lục Dĩ Ninh run lên khi nhắn tin.

Cái đồ ngốc này lại còn muốn đổi việc, nhìn cái liên kết cô gửi qua, cái gì mà quản lý tầng ở trung tâm thương mại vớ vẩn, cô lại muốn đi làm nhân viên chạy việc vặt.

Bao nhiêu năm vất vả trong nghề đều uổng phí hết, trước kia anh đã nói với cô bao nhiêu lần về kế hoạch sự nghiệp, giờ cũng thành công cốc.

Nhìn tin nhắn cô gửi tới, Lục Dĩ Ninh tức đến phát điên.

Hứa Chiêu Di cũng giận: [Sao anh lại không khuyên em đổi việc? Chẳng lẽ anh không muốn em sang Hồng Kông sao?]

[Không phải.]

[Vậy thì là gì?] Hứa Chiêu Di đợi thật lâu.

[Sao anh không nói gì?]

Lục Dĩ Ninh cầm chặt điện thoại, im lặng một lúc, vừa định trả lời thì vai trái đã bị cây phất trần quất một cái, lão quản gia chuyên giám sát trừng mắt nhìn anh bằng cặp mắt đục ngầu, “Cất điện thoại đi!”

Lục Dĩ Ninh quỳ trong từ đường, cảm thấy chân đã hơi tê, cái roi này đánh thật sự rất đau, đầu gối xanh tím co lại, đồng thời anh cũng trừng ngược lại lão quản gia một cái.

Trong làn hương khói, di ảnh của anh trai trên bàn thờ lúc sáng lúc mờ, đó là khuôn mặt mãi mãi dừng lại ở tuổi ba mươi. Từ sau khi Tưởng Kỳ Duệ qua đời, mỗi dịp giỗ, anh đều bị ép phải quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, ai bảo anh là tội nhân của gia tộc chứ?

Mà những điều này, anh chưa bao giờ nói với Hứa Chiêu Di.

Lục Dĩ Ninh bị đánh mấy roi, thế nhưng vẫn không chịu cất điện thoại.

“Biết rồi.” Thấy cây phất trần lại sắp quật xuống, anh mới nhíu mày mở miệng, rồi cất điện thoại đi. Thực ra Lục Dĩ Ninh muốn nói với cô vài lời.

Anh không muốn cô sang Hồng Kông, nên mới dự tính dẫn cô sang Singapore, nhưng những lời này anh không thể nào nói ra. Nhìn quanh một vòng, anh gần như bật cười chua chát, với cái cuộc sống rác rưởi thế này, anh phải nói ra kiểu gì đây?

Huống hồ, anh thực sự rất giận Hứa Chiêu Di, cảm thấy cô làm mình quá thất vọng. Hơn nữa anh hiểu Hứa Chiêu Di đến tận xương tủy, biết rõ cô thuộc kiểu người điển hình không có roi thì không chịu chạy, nếu không bị ép buộc thì sẽ chẳng tự tạo áp lực cho bản thân, quá quen với việc an phận thủ thường, không gặp nguy cơ thì sẽ chẳng bao giờ chủ động tiến lên.

Lục Dĩ Ninh thừa nhận bản thân có phần ích kỷ, dùng cách tàn nhẫn như vậy để ép cô trưởng thành, nhưng anh không thấy mình làm gì sai cả.

Bởi vì thế giới bên ngoài vốn dĩ rất khắc nghiệt. Nếu cô không đủ năng lực mà lại ngồi vào vị trí không thuộc về mình, thì người khác sẽ nghi ngờ cô, và chính cô cũng sẽ không đi nổi bước nào. Đến lúc ấy, người phải chịu đau khổ cũng chỉ có mình cô thôi.

Huống hồ, anh cũng chưa chắc đã giành được dự án Singapore. Nếu cho cô hy vọng rồi lại dập tắt, thì thà rằng ngay từ đầu đừng cho.

Khi Lục Dĩ Ninh đứng dậy, đôi chân đã run rẩy đến mức sắp không chống nổi. Anh chậm rãi vịn vào lan can trở về phòng, nằm trên giường càng nghĩ càng tức, bèn rút điện thoại ra trả lời Hứa Chiêu Di.

[Em nên tin mình có thể giành được hạng nhất, chứ không phải vừa thấy bản thân không làm nổi thì liền không muốn cố gắng nữa. Đừng vì sợ mình không đoạt được hạng nhất mà trốn tránh, rồi còn muốn đổi việc, thậm chí hạ mình chọn một công việc tệ hại vô cùng. Em đang sợ hãi sao? Thấy mình không có năng lực sao?]

Hứa Chiêu Di cứ trừng mắt như thế suốt một đêm, rốt cuộc vào sáng sớm cũng đợi được tin nhắn của anh. Cô vội vàng mở ra xem, nhưng vừa nhìn xong thì sững lại.

Gần như ngay tức khắc, đôi mắt cô nhòe đi.

Thật ra thì anh nói đúng, thậm chí còn đúng đến mức đâm thẳng vào tim. Dù trong lòng cô vô cùng không cam tâm thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận, cô quả thực sợ rồi.

Cô cảm thấy mình không làm nổi, nên mới chọn cách trốn tránh. Thế nhưng, điều cô mong đợi tuyệt đối không phải là một câu trả lời tàn nhẫn, đâm thẳng vào chỗ đau như thế.

Tại sao anh không thể dịu dàng với cô một chút?

Cô thật ra chỉ khát khao nghe một câu, ‘đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ ở phía sau chống đỡ cho em’. Chỉ đơn giản thế thôi.

Câu nói đó cũng chẳng cần anh phải thật sự làm gì, cô chỉ muốn một chút an tâm như thế mà thôi. Nhưng lần nào cũng vậy, hễ cô nói mình không được, anh liền lạnh lùng bảo sẽ ném cô ở lại Lộ Thành, để cô chẳng nhìn thấy chút hy vọng nào cho tương lai.

Hứa Chiêu Di lau khô nước mắt, tắt điện thoại.

Hôm đó, Lục Dĩ Ninh gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc, nhưng Hứa Chiêu Di đều không bắt máy.

Đến tối, cơn giận trong anh cũng nguôi bớt, điện thoại của Hứa Chiêu Di cũng bật lại.

[Ngủ chưa?] Lục Dĩ Ninh hỏi.

[Ngủ rồi.]

[Ngủ rồi mà còn nhắn tin?] Anh lục mãi trong mấy cái sticker ít ỏi mới kiếm ra được một con chó ném sang.

Hứa Chiêu Di lười chẳng buồn để ý, chuẩn bị đi ngủ, lại thấy anh gửi tới thêm một câu——

[Đừng nghĩ linh tinh nữa, anh yêu em.]

Cô biết, đến đây thì họ lại coi như đã làm hòa.

Hình như lần nào cũng vậy, cãi vã ầm ĩ xong, chỉ cần anh buông ra một hai câu dỗ dành, cả hai liền xem như ổn rồi. Nhưng những vấn đề thực chất thì chưa bao giờ được giải quyết.

Lục Dĩ Ninh bật video call, Hứa Chiêu Di không nhận. Trong lòng cô quả thực hơi nghẹn lại, qua một lúc, bên kia cũng im lặng. Cô ngồi dậy, nhắn lại cho anh một tin:

[Em thấy anh nói đúng. Em sợ thất bại, thấy bản thân không đủ năng lực, không thể giành hạng nhất, nên mới chọn cách trốn tránh. Nhưng em muốn anh biết, thật ra em không hề thích Hồng Kông. Bất kể em muốn giành được hạng nhất hay đổi việc, tất cả đều là vì muốn được ở cạnh anh. Em chỉ muốn vì người mình yêu mà dũng cảm một lần, tin hay không thì tùy anh. Chỉ vậy thôi.]

Bình Luận (0)
Comment