Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 60

Chương 60

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Hứa Chiêu Di lại phấn chấn tinh thần.

Giống như cô đã nói, phải dũng cảm một lần vì người mình yêu.

Hai năm đó, các ngành kinh doanh truyền thống đều đang tìm kiếm con đường phát triển mới, Liên Hoa cũng theo sát bước chân, tích cực mở rộng kênh bán hàng trực tuyến, một là xây dựng trang thương mại điện tử riêng, hai là thử sức với livestream bán hàng.

Đối với mảng livestream bán hàng này, trước đây Hứa Chiêu Di không hiểu rõ lắm, vì vậy cô còn đặc biệt hỏi thăm Đại Phi.

Đại Phi không giữ lại chút gì mà chia sẻ hết cho cô chiêu trò kích đơn của mình, cùng với một số mẹo nhỏ trong livestream bán hàng, ví dụ như cứ mười lăm phút thì tung ra sản phẩm ưu đãi, mỗi nửa giờ thì dùng sản phẩm hot để thu hút người xem.

Trước đây Hứa Chiêu Di từng cảm thấy mấy phòng livestream bán hàng kia ồn ào vô cùng, nhưng sau khi được Đại Phi phân tích bằng kiến thức chuyên môn, cô bỗng chốc liền ngộ ra, những người tạo không khí đó chẳng phải chính là cái không gian trong logic người – hàng – không gian của bách hóa truyền thống sao? Mà không gian này có thể nói là vô cùng quan trọng.

Hứa Chiêu Di đột nhiên cảm thấy mình thu hoạch được rất nhiều, trong buổi họp giao lưu với các quản lý cửa hàng thương hiệu, cô nghe còn chăm chú hơn cả các quản lý khác.

Cô chỉ cảm thấy thật ra con người đôi khi đúng là giống như con gián không dễ bị đánh bại, cho dù kinh tế truyền thống ngày nay chịu đả kích nặng nề, nhưng quyết tâm và ý chí tìm đường sống của con người vẫn kiên định như vậy.

Người dân Trung Quốc có một tinh thần vô cùng kiên cường, giống như khi đối mặt với dịch bệnh đã thể hiện ra, cho dù gặp phải gian nan hiểm trở, cũng sẽ như cỏ dại bị lửa thiêu không hết, lại một lần nữa bùng lên sức sống mới.

Vậy nên cô cũng phải vực dậy tinh thần mới được!

Mấy ngày nay công việc của Hứa Chiêu Di rất vất vả, nhưng cũng vô cùng phong phú. Cuộc sống bận rộn khiến cô tạm thời quên đi những phiền muộn khác, bao gồm cả cuộc chiến tranh lạnh với Lục Dĩ Ninh.

Lục Dĩ Ninh thì ngày nào cũng nhắn tin cho cô, nhưng Hứa Chiêu Di thường đến tối mới trả lời, có lúc về đến nhà quá mệt chỉ muốn ngủ, trước khi ngủ chỉ đơn giản gửi cho anh một câu chúc ngủ ngon. Anh có nhắn lại gì thêm thì cũng chỉ nhận được một chữ bận, sau đó chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Ninh cảm nhận được cái cảm giác cồn cào khó chịu ấy, bực chính cái miệng của mình, rảnh rỗi không có chuyện lại đi chọc giận cô làm gì?

Anh tưởng rằng cô còn đang giận nên cố tình lạnh nhạt với anh, nhưng thực ra Hứa Chiêu Di thật sự rất bận.

Có lúc về đến nhà thì trời đã tối đen, ngay cả đồ ăn khuya mua về Hứa Chiêu Di cũng chẳng muốn động, chỉ kéo thân thể mệt mỏi bước vào thang máy, trong đầu chỉ mong mau chóng ngả xuống giường nghỉ ngơi.

Đằng sau bỗng vang lên tiếng bước chân, dọa cô giật mình, tay run lên nhập sai mật khẩu. Cô vừa quay người đã bị Lục Dĩ Ninh, mang theo gió đêm, chặn ép vào góc tường.

Bốp – hộp mì trộn nóng hổi trong tay rơi xuống đất.

“Sao anh lại đến đây?” Hứa Chiêu Di trừng to mắt đầy khó tin, cô còn chưa nhận ra khóe mắt mình đã đỏ lên trong tức khắc.

“Sợ em bỏ anh.” Nụ hôn mang theo hơi lạnh rơi xuống bên tai cô. Lục Dĩ Ninh vừa hôn vừa đưa tay còn lại vòng qua phía sau, dứt khoát mở khóa mật mã, sau đó bàn tay rơi xuống eo cô.

Hai người từng bước lùi lại, gần như loạng choạng vào trong nhà, rồi ‘rầm’ một tiếng, cửa đóng sập, đèn huyền quan bật sáng, chiếu lên gương mặt đầy râu lún phún, gió bụi phong sương của anh.

Bao lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ? Hứa Chiêu Di ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, bị anh ôm chặt trong lồng ngực ấm áp, hít vào mùi hương quen thuộc, nước mắt cô liền rơi xuống.

Họ cởi áo khoác của nhau ngay ở huyền quan, rồi cùng nhau đi tắm, trở lại giường không kìm được mà l*m t*nh. Lục Dĩ Ninh hai tay ôm lấy gương mặt cô, hôn cô hết lần này đến lần khác.

Lúc đến đây, trong lòng anh còn nén một bụng tức, nghĩ rằng sẽ phải hành cô cho hả giận. Nhưng thật sự được gặp rồi thì chỉ còn lại dịu dàng, thậm chí có vài khoảnh khắc anh còn thấy xót xa.

“Làm sao mà gầy thế này?” Lục Dĩ Ninh kéo cô vào lòng, lòng bàn tay men theo sống lưng trượt xuống, ngón tay khép lại ở hõm eo.

Thân thể gầy gò trong ngực khiến anh xót xa, Lục Dĩ Ninh bỗng thấy mình thật chẳng ra gì, vùi đầu vào hõm cổ cô, giọng nghèn nghẹn:

“Đừng cố gắng nữa, cũng không cần phải xuất sắc gì hết, ngày mai theo anh về Hồng Kông, anh nuôi em.”

Hứa Chiêu Di bật cười khúc khích, nhưng nước mắt lại rơi xuống bờ vai anh. Thực ra, điều cô luôn mong muốn cũng chỉ là một câu nói như thế này.

Dĩ nhiên, cô sẽ không thực sự muốn anh phá lệ làm điều gì vì mình, lại càng không muốn trở thành một chú chim hoàng yến được bao dưỡng trong lồng son. Chỉ cần có một câu nói như vậy từ anh, thế là đủ.

Hứa Chiêu Di xin nghỉ hai ngày, hai người cứ quấn lấy nhau suốt, ngày đêm đảo lộn. Thậm chí ngay cả quần áo cũng chẳng mặc, rèm cửa cũng chẳng kéo.

Có lẽ Lục Dĩ Ninh thật sự đã kìm nén quá lâu, Hứa Chiêu Di đã chẳng còn nhớ nổi mình bị anh đè xuống bao nhiêu lần, cho đến khi cô nằm xoải trên ga giường nhàu nhĩ, ngước nhìn trần nhà, cảm giác như toàn bộ xương cốt trong người đều bị rút sạch, chỉ còn là một vũng tuyết tan.

Còn Lục Dĩ Ninh thì tinh thần phơi phới, vừa tắm vừa lẩm nhẩm hát nhạc Quảng, lại còn vào bếp nấu ăn.

Sau khi nấu xong, anh bưng cả khay cơm vào phòng ngủ tự tay đút cho cô, cuối cùng còn ngậm dâu tây, miệng kề miệng chuyền sang cho cô, nước dâu theo khóe môi chảy xuống.

Ăn xong lại tiếp tục l*m t*nh.

Hai ngày đó, bọn họ cứ thế mà sống, chẳng biết xấu hổ cũng chẳng biết e dè.

Trước khi rời đi, Lục Dĩ Ninh còn đặt hàng lấp đầy tủ lạnh trong nhà, ngăn mát nhét kín toàn bộ loại dương chi cam lộ mà cô thích uống. Khi tiếng ‘cạch’ vang lên, khóa cửa khép lại, Hứa Chiêu Di vẫn cuộn mình trong chiếc chăn còn vương hơi ấm của anh ngủ say sưa.

Hai ngày ngắn ngủi bên nhau, ngọt ngào như một kỳ trăng mật hư ảo. Sau khi Lục Dĩ Ninh rời đi, Hứa Chiêu Di lại một lần nữa bị nỗi lo âu khi xa cách dữ dội nhấn chìm, chỉ cảm thấy trong đầu tràn ngập bóng dáng Lục Dĩ Ninh, hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.

Lại phải từng chút một gian nan tìm lại trạng thái làm việc.

[Anh xuống máy bay chưa? Đã đến khách sạn chưa?]

[Nhất định đến khách sạn thì phải nói cho em biết đó.]

Đèn neon trên cao tốc sân bay lướt qua cửa kính xe, Lục Dĩ Ninh ngồi trên xe về khách sạn nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới, nhưng anh lại chậm chạp mãi không trả lời.

Trên chuyến bay trở về, trong đầu anh vẫn luôn vang vọng một câu nói– ‘Em xứng đáng với điều tốt hơn.’

Ha, tốt hơn cái gì? Người? Cuộc sống? Anh thậm chí thấy thật nực cười. Khi rời đi, anh đã nhìn thấy trong thư phòng có một thùng giấy lạ, bên trong có vài chiếc khẩu trang và thuốc men, tên người gửi ghi rõ là Chiêm Nguyên.

Anh cảm thấy thư phòng dường như sắp bị cái tên Chiêm Nguyên chiếm lấy, khẩu trang Chiêm Nguyên gửi tới, thuốc Chiêm Nguyên gửi tới, cồn khô rửa tay Chiêm Nguyên gửi tới, thậm chí ngay cả trên bàn làm việc cũng đặt sách của Chiêm Nguyên.

Nực cười nhất là, trên trang bìa lót của cuốn sách đó lại còn viết một câu như thế này: ‘Em xứng đáng với điều tốt hơn.’

Lục Dĩ Ninh không muốn cãi nhau với cô, anh biết mình tính khí không tốt, mở miệng ra là tổn thương người khác, cho nên đã chọn lúc Hứa Chiêu Di ngủ mà rời đi.

Hứa Chiêu Di vẫn luôn giữ khư khư điện thoại trong tay, mong ngóng chờ anh hồi âm.

Trong lúc rảnh rỗi chẳng biết làm gì, cô vào nhóm chat trò chuyện với Đại Phi và Lâm Lâm.

Cuối cùng thì Lâm Lâm cũng mất việc, Đại Phi nhanh chóng gửi lì xì an ủi, Hứa Chiêu Di thì gửi một sticker mèo khóc.

[Ngành tớ bây giờ cũng bước đi trắc trở, cửa hàng thực thể đều lần lượt chuyển sang làm livestream, mọi người đều cắn răng kiên trì, ngày tháng thật sự quá vất vả.]

Tâm trí cô lại trôi về tối qua, sau khi kết thúc thời gian của bậc hiền giả, Lục Dĩ Ninh ôm Hứa Chiêu Di nằm trò chuyện, kể cho cô nghe rất nhiều tình hình ở trụ sở, mỗi ngày phải mở bao nhiêu buổi họp chiến lược, dự án ở thành phố nào lỗ nặng, dự án nào sắp bị cắt bỏ.

Trụ sở thì cũng đang tích cực hành động, khẩn cấp ban hành một loạt chính sách hỗ trợ cửa hàng, như miễn giảm tiền thuê, cung cấp khoản vay, v.v… Tóm lại là dốc toàn lực giúp các nhà kinh doanh vượt qua khó khăn.

Nghĩ đến những điều này, Hứa Chiêu Di không khỏi cảm khái, cảm thấy thật ra ai cũng không dễ dàng, từ cấp cao cho đến cấp thấp, ai cũng có khó khăn riêng.

Đại Phi: [Hay là hai người đến làm trợ lý phát sóng cho tôi đi? Chỉ cần biết hô ‘3, 2, 1, lên link’ là được! Đảm bảo hai người không chết đói đâu!]

Lúc ấy, Đại Phi đã từ một rapper có chút tiếng tăm biến thành một hot streamer nổi tiếng, lượng người xem livestream mỗi buổi gần như đều vượt một trăm nghìn. Khúc Lâm thật sự động lòng: [Thật hả? Tớ còn chẳng biết chỉnh thông số làm đẹp đâu nhé!]

Hứa Chiêu Di cười đến chết mất. May mà có bạn bè bên cạnh, cho dù ngày tháng khó khăn đến đâu cũng có thể tìm được một chút niềm vui.

Một thời gian sau, khoản vay từ trụ sở cuối cùng cũng được thực hiện. Hứa Chiêu Di trước tiên chú ý thấy tin trong nhóm làm việc, sau đó lại thấy chi tiết trong bản tin:

Tập đoàn Thương nghiệp Liên Hoa nhận thấy nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ đang rơi vào khủng hoảng dòng tiền, sống còn chỉ trong gang tấc. Đã đạt được hợp tác sâu với ngân hàng XX, khẩn cấp tung ra gói tài chính giải cứu toàn diện cho cửa hàng, mạnh tay rót vào mười tỷ vốn, dốc toàn lực tiếp sức cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ.

Đồng thời, tập đoàn long trọng phát hành ‘Thư gửi toàn thể hộ kinh doanh’, lời lẽ tha thiết kêu gọi mọi người cùng nhau tiến bước: “Tập đoàn Liên Hoa bằng hành động thực tế thể hiện tinh thần gánh vác, truyền đi niềm tin kiên định, nguyện cùng các doanh nghiệp vừa và nhỏ đồng cam cộng khổ, vượt qua thời khắc khó khăn, giúp họ hồi sinh sức sống, cùng nhau chào đón bình minh thương nghiệp mới.”

Đây chính là việc mà Lục Dĩ Ninh đã bận rộn suốt dạo gần đây.

Trên đời này, có ai mà dễ dàng đâu? Lục Dĩ Ninh chưa bao giờ kể với cô những khó khăn của bản thân, nhưng vào một ngày như thế này, Hứa Chiêu Di bỗng nhiên hoàn toàn thấu hiểu anh.

Tình cảm riêng tư có lẽ trong cuộc sống của anh không chiếm tỷ trọng quá lớn, phía sau anh là cả một gia tộc khổng lồ, phải gánh vác kế sinh nhai của biết bao gia đình nhỏ. Đó là ý thức về sứ mệnh và trách nhiệm của anh. Vì vậy, cô cũng phải nỗ lực hơn nữa mới có thể xứng với anh.

Hứa Chiêu Di dần dần tìm lại trạng thái làm việc trước đây. Còn từ sau lần quay về đó, Lục Dĩ Ninh cũng ngày càng bận rộn hơn, có khi hai người thậm chí mấy ngày chẳng nói nổi với nhau một câu.

Chẳng mấy chốc đã đến mùa đông.

Chiêm Nguyên bị viêm ruột thừa, bị bác sĩ giữ lại bệnh viện. Bác sĩ bảo anh ấy liên lạc với người nhà, anh ấy chỉ cười khổ, xòe tay ra nói: “Một kẻ cô độc thôi.”

Cô y tá nhỏ bị anh chọc cười, đang chuẩn bị giúp anh liên hệ hộ lý. Đúng lúc này, Hứa Chiêu Di gọi điện đến, từ đầu dây bên kia cô nghe thấy âm thanh ồn ào đặc trưng của bệnh viện, liền nhận ra có điều bất thường.

“Anh bị bệnh rồi à? Nghe như đang ở bệnh viện vậy?”

“Không sao, em nghe nhầm rồi.” Chiêm Nguyên theo phản xạ che lấy micro, không muốn để Hứa Chiêu Di nghe ra tiếng động trong bệnh viện.

Thực ra anh ấy có chút sạch sẽ quá mức, không thích bị người lạ chăm sóc, nên vốn dĩ chẳng định để y tá tìm hộ lý. Mổ viêm ruột thừa thôi mà, có gì to tát đâu chứ? Tự mình cắn răng chịu đựng thì chắc chắn sẽ qua được.

Nhưng hiện thực lại tát cho anh ấy một cái đau điếng, sau ca mổ ngay cả chuyện nhỏ như bưng khay cơm cũng không làm nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, giằng co mãi, cuối cùng anh ấy vẫn phải mặt dày gọi cho Hứa Chiêu Di.

“Thật ngại quá, phải phiền em vài hôm, mang cơm giúp tôi nhé. Dịch bệnh nên cơm hộp không đưa vào phòng được. Đợi qua mấy hôm, tôi có thể xuống giường đi lại thì tự đi lấy.”

Hứa Chiêu Di vừa nghe đã lập tức bật dậy khỏi ghế ở văn phòng: “Anh chờ tôi, tôi đến ngay đây!”

Bạn bè gặp khó thì nhất định phải giúp, cô không bao giờ từ chối. Nhưng cô cũng giữ đúng chừng mực, hiểu rõ nam nữ khác biệt, hơn nữa bản thân còn có bạn trai. Thế nên trước khi đi, cô gửi cho Lục Dĩ Ninh một tin nhắn, đại khái kể về tình hình của Chiêm Nguyên.

[Anh ấy chỉ có một mình ở Lộ Thành, không có bạn bè cũng chẳng có người thân. Em tạm thời giúp anh ấy vài hôm, đợi anh ấy khá hơn rồi em sẽ về, mong anh đừng để bụng nhé.]

Bình thường Lục Dĩ Ninh trả lời tin nhắn khá chậm, nhưng tin này gần như trả ngay tức thì: [Anh ta có thể thuê hộ lý, nếu không có tiền thì anh cho mượn.]

[Dịch bệnh này hộ lý khó tìm lắm… Hơn nữa trước đó Chiêm Nguyên còn tổ chức buổi giao lưu sách ở trung tâm thương mại giúp bọn mình, cũng coi như một lần giúp đỡ rồi. Em vẫn luôn muốn trả lại ân tình đó. Mình nể mặt chút đi, đừng chấp nhặt với người bệnh nữa, được không? Em xin anh đó ~]

Lục Dĩ Ninh nhìn xong liền ném điện thoại sang một bên, không trả lời nữa.

Anh còn có thể nói gì? Bạn gái vì một thằng đàn ông khác mà năn nỉ anh, lại còn đường hoàng mang danh trả ân tình, vừa mở miệng đã đội cho anh cái mũ rộng lượng. Anh có thể nói ‘không’ sao? Nhưng thực tế thì anh thật sự khó chịu, khó chịu muốn phát điên.

Cái đồ ngốc Hứa Chiêu Di này! Lục Dĩ Ninh tức đến đau cả dạ dày, hận không thể lập tức bay về trị cho cô một trận.

Buổi tối, sau khi trông Chiêm Nguyên truyền xong chai dịch cuối cùng, Hứa Chiêu Di vừa bước ra khỏi bệnh viện liền gọi điện báo cáo hành trình cho Lục Dĩ Ninh.

“Em ra khỏi bệnh viện rồi, giờ đang đi về nhà đây. Anh đang làm gì đó?”

Lục Dĩ Ninh kẹp điện thoại trong lòng bàn tay xoay xoay, cố tình im lặng không trả lời.

Hứa Chiêu Di bước chậm lại dưới ánh đèn đường, đôi bốt lún sâu trong lớp tuyết, vai co rút lại, thân người khẽ run lên vì lạnh.

Xe buýt đến, cô lại không lên, vẫn đứng run rẩy giữa trời tuyết. Cô sợ lên xe rồi điện thoại mất sóng.

Chờ một lúc lâu, Lục Dĩ Ninh vẫn chẳng chịu lên tiếng. Hơi thở của cô hóa thành từng cụm sương trắng, chóp mũi đỏ ửng lên vì lạnh. Cô dè dặt hỏi:

“Anh đang giận em sao?”

“Không.” Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng mở miệng, giọng nhạt nhẽo: “Xong việc rồi à? Người còn sống chứ?”

“Anh ấy chỉ là viêm ruột thừa thôi, đi lại bất tiện chút…”

“Đi vệ sinh em cũng phải c** q**n hộ chắc?”

Hứa Chiêu Di tức đến mức muốn ném phăng cái điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén.

Cô hiểu tính Lục Dĩ Ninh, mỗi khi không vui liền quen miệng nói những lời cay nghiệt làm tổn thương người khác. Hứa Chiêu Di thừa nhận, khoảnh khắc đó cô thực sự thấy đau, thấy tủi. Nhưng cô vẫn nhịn xuống.

“Chúng ta vốn chẳng được gặp nhau nhiều, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, được không? Em không muốn cãi nhau với anh.” Giọng cô mềm hẳn xuống.

“Được.”

“Vậy anh đang làm gì thế?”

Lúc này Lục Dĩ Ninh đang ở quán bar uống rượu, vừa khéo gặp được Quý Minh Minh. Quý Minh Minh nâng ly đến cụng với anh.

“Bên cạnh anh có phụ nữ không?”

“Anh chắc là nên nói là không? Nhưng anh không muốn lừa em.”

“Em có thể biết đó là ai không?”

“Không tiện nói cho em biết.”

“Không sao, em tin anh.” Nói xong, Hứa Chiêu Di cúp máy.

Bình Luận (0)
Comment