Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 61

Chương 61

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Chiêm Nguyên hồi phục rất nhanh, chỉ sau hai ba ngày đã có thể xuống giường đi lại, Hứa Chiêu Di yên tâm trở lại đi làm.

Gần cuối năm, các trung tâm thương mại thi nhau mở các chương trình khuyến mãi Tết, Liên Hoa cũng không ngoại lệ.

Hứa Chiêu Di nhận được điện thoại của tiểu Đỗ, nói rằng Đại Diêu đã từ chức, có rất nhiều công việc đang chờ cô tiếp quản. Cô vội vã từ bệnh viện chạy đến trung tâm thương mại, nhưng vừa tới cổng, thì bất ngờ chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Một người đàn ông đầy sát khí trong tay nắm chặt con dao, điên cuồng đâm về phía người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ lập tức phát ra tiếng thét bi thương, còn đứa trẻ bên cạnh sợ hãi đến tái mặt, hét lên trong tuyệt vọng: “Đừng đánh mẹ! Đừng đánh mẹ!”

May mắn lúc đó trước cổng ít người, vài khách hàng cũng không dám tiến tới.

Hứa Chiêu Di còn nghe thấy có người từ xa thì thầm, giọng lạnh lùng: “Chắc là cô gái này ngoại tình rồi.”

Cô không thể diễn tả nổi cơn tức giận trong lòng, một khoảnh khắc bỗng nhiên cảm thấy can đảm đến mức không hiểu từ đâu mà có, tay không lao tới trước mặt người đàn ông đó. Thấy có người ngăn cản, gã càng điên cuồng hơn, vung dao chém thẳng về phía Hứa Chiêu Di.

Cô né không kịp, cánh tay bị dao cứa một nhát, cơn đau lan nhanh khắp cơ thể, nhưng cô không lùi bước, vẫn dùng thân mình che chắn cho người phụ nữ và đứa trẻ, cầm túi xách hung hăng đập về phía người đàn ông.

Cho đến khi bảo vệ trung tâm thương mại chạy tới.

Người đàn ông bị khống chế vẫn hằm hè chỉ thẳng vào Hứa Chiêu Di, miệng lầm bầm: “Con đàn bà chết tiệt, tao sẽ không tha cho mày, chờ đó!”

Hứa Chiêu Di ngồi sụp xuống, ôm cánh tay chảy máu, thở hổn hển.

Tiếng khóc của đứa trẻ, tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương vang lên liên tục, còn cô chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Châu Tề cử hai đồng nghiệp đi cùng Hứa Chiêu Di đến bệnh viện để xử lý vết thương.

Khi chuẩn bị đi, Hứa Chiêu Di bất chợt nhìn Châu Tề, môi hơi tái, không nói một lời, nhưng Châu Tề lập tức hiểu ý cô: “Đi đi, yên tâm, tôi sẽ không nói gì đâu.”

Hứa Chiêu Di mỉm cười cảm kích, gật đầu rồi lên xe do tiểu Đỗ lái.

Đến bệnh viện kiểm tra, may mà chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng tới xương hay gân, chỉ là lúc khâu vết thương đau đến mức cô túa mồ hôi lạnh.

Tiểu Đỗ luôn đứng bên cạnh, không kìm được mà thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Di Di, chị dũng cảm quá, sao chị lại dám lao vào thế?”

Dám sao? Hứa Chiêu Di cũng không thể giải thích nổi. Lúc đó tình huống nguy cấp đến mức cô không kịp suy nghĩ, cô chỉ không thể làm ngơ trước tiếng khóc của đứa trẻ và người mẹ, hoàn toàn lao đến theo bản năng. Bây giờ nghĩ lại, cô cũng có chút sợ hãi.

Thấy cô mặt mày hơi tái, tiểu Đỗ vội an ủi: “Nghe nói gã đàn ông kia vốn đã có tiền án, lần này đã bị cảnh sát tạm giữ rồi, chị đừng sợ, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Nhưng tối hôm đó Hứa Chiêu Di vẫn gặp ác mộng, trong mơ gã đàn ông mặt đầy thịt mỡ hung hãn nói sẽ đâm chết cô. Cô tỉnh dậy rồi mãi không ngủ lại được.

Thỉnh thoảng đi trên đường, cô vẫn cảm giác như có người theo dõi mình. Có lần về nhà, chân mềm nhũn, cô ngồi bệt ở cửa, gọi điện cho Lục Dĩ Ninh, nôn nóng muốn nghe giọng anh, chỉ khi nghe được giọng anh mới thấy yên tâm.

Nhưng Lục Dĩ Ninh lại từ chối cuộc gọi.

[Có chuyện gì à?] Anh nhắn tin.

[Anh còn giận không?] Cô gần như run rẩy mà gõ ra dòng chữ này.

Thực ra Lục Dĩ Ninh đã hết giận từ lâu, anh biết rõ Hứa Chiêu Di không thể yêu người khác, trước kia giận chỉ vì tính tình quá tốt của cô mà thôi. Nhưng anh không thể kiểm soát được cảm giác ghen tuông của mình, nên cố gắng hạn chế nói ra, cũng không muốn làm cô tổn thương.

Suy nghĩ kỹ lại thì hai người đều không có lỗi gì. Chỉ là đúng lúc cô gọi điện, Lục Dĩ Ninh đang họp một cuộc họp rất quan trọng mà thôi.

[Anh gọi lại sau nhé.]

Sau khi tan họp, Lục Dĩ Ninh gọi ngay cho cô: “Sao rồi em?”

Lúc đó Hứa Chiêu Di đã gần đi ngủ, cô vừa tắm nước nóng xong để bình tĩnh lại. Cô rất mệt, chỉ muốn ngủ, cuộn mình trong chăn phát ra những tiếng thở nhẹ: “Em không sao, chỉ là muốn nghe giọng anh thôi, em đi ngủ đây…”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Thực ra nhiều lúc yêu xa là thế, bất lực lắm. Có khi trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, muốn chia sẻ ngay lập tức, nhưng người kia lại không ở bên. Khi họ xuất hiện thì chẳng còn muốn nói nữa.

Một người âm thầm tiêu hóa hết cảm xúc, sau đó sẽ chẳng còn muốn trút bầu tâm sự nữa.

Hứa Chiêu Di không rõ liệu tất cả các cặp đôi yêu xa có đều phải trải qua giai đoạn này không. Nhưng lúc này cô đã bắt đầu thấy mệt mỏi với kiểu sống ‘gặp ít, xa nhiều’, phải một mình tiêu hóa cảm xúc.

Cô thực sự đã chán ngấy rồi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trải qua những ngày lo lắng căng thẳng như vậy, cuộc sống hàng ngày của Hứa Chiêu Di chỉ là đi đi về về, đến bệnh viện thay băng, đi làm, cuối cùng mệt lử về nhà.

Dù Châu Tề kiên quyết muốn cho cô nghỉ vài ngày để dưỡng thương, cô vẫn từ chối. Một mình ở nhà có gì thú vị đâu? Cũng chỉ là đối diện với căn phòng trống rỗng. Hơn nữa, Đại Diêu đã từ chức, lại đúng vào lúc cuối năm bận rộn nhất, phòng ban thiếu nhân sự, cô thực sự không yên tâm bỏ công việc.

Trong những ngày bận rộn như vậy, có một hôm, Trần Sa bất ngờ gọi cô vào phòng. Ban đầu, cô ấy nhìn cô vài cái đầy ẩn ý, rồi mới nói:

“Gần đây có truyền thông chú ý tới vụ án dùng dao gây thương tích, họ rất quan tâm tới tinh thần giúp đỡ lẫn nhau giữa phụ nữ trong sự việc này. Vì vậy, họ muốn phỏng vấn riêng cô, dự kiến sẽ xây dựng cô thành hình mẫu tiêu biểu, nhằm tạo ra sức ảnh hưởng rộng rãi trong xã hội, lan tỏa năng lượng thích cực phụ nữ giúp đỡ phụ nữ.”

“Chị biết cô luôn rất nỗ lực trong công việc, bình thường với mỗi nhiệm vụ đều nghiêm túc và có trách nhiệm, lại còn tích cực đăng ký tham gia Kế hoạch Ưu tài của trụ sở. Nếu cô đồng ý nhận phỏng vấn lần này và hợp tác với các hoạt động truyền thông liên quan, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho đánh giá tổng hợp cuối năm của cô. Cô có muốn cân nhắc không?”

Nói thật, với Hứa Chiêu Di, đây thực sự là một cám dỗ lớn khó cưỡng. Thực ra Trần Sa đã nói khá khéo léo rồi.

Trong thời đại hiện nay, sức mạnh của dư luận và tầm ảnh hưởng của hot search là điều không thể xem thường. Thông qua việc xây dựng hình ảnh tích cực của nữ nhân viên Liên Hoa trong vụ tấn công bằng dao, rất có khả năng nâng cao danh tiếng của tập đoàn, từ đó tác động tích cực đến giá cổ phiếu.

Đây là một cơ hội hiếm có, điều đó có ý nghĩa gì với Hứa Chiêu Di? Cô hiểu rõ, một khi nhận phỏng vấn và phối hợp truyền thông theo kế hoạch, trụ sở rất có khả năng sẽ trực tiếp tuyển cô. Khi đó, cô sẽ được vinh danh, thậm chí có thể thăng tiến nhanh chóng, không còn phải vất vả như hiện tại nữa.

Nhưng đồng thời, cô cũng nhận thức rõ ràng, câu chuyện ‘nữ quyền, hỗ trợ lẫn nhau’ mà truyền thông xây dựng về cơ bản là một câu chuyện bù đắp trong hệ thống phụ quyền, biến việc tấn công phụ nữ thành một câu chuyện ấm áp. Họ chỉ cần một biểu tượng liên minh phụ nữ, còn vết nứt cấu trúc đằng sau những cảnh máu me ấy lại bị che khuất.

Một khi tên cô trở thành hashtag #Sức Mạnh Phụ Nữ#, khi video giám sát được ghép nhạc truyền cảm hứng lan truyền, con dao của gã đàn ông đó sẽ mãi treo lơ lửng trên từng cú nhấn chia sẻ.

Cô không muốn điều đó, sâu thẳm trong lòng Hứa Chiêu Di vẫn có nguyên tắc riêng. Cô ngẩng mắt nhìn Trần Sa, ánh mắt kiên định và trong trẻo, từ tốn nói:

“Trần tổng, tôi chỉ làm việc mà ai cũng sẽ làm thôi. Tôi tin nếu lúc đó là đồng nghiệp khác, họ cũng sẽ không do dự mà giúp đỡ. Về đánh giá, tôi muốn nỗ lực bằng chính đôi tay mình, dù kết quả cuối cùng không như ý, tôi vẫn thấy an tâm và không hổ thẹn với bản thân.”

“Cô chắc chứ? Thật sự không nhận phỏng vấn sao?” Trần Sa nhíu mày, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Hứa Chiêu Di không do dự lắc đầu. Nhìn cô nghiêm túc như vậy, Trần Sa cũng bất giác mỉm cười.

“Diêu Lôi đã từ chức, chị nghĩ cô chắc cũng đã biết rồi. Lẽ ra việc này nên do Châu tổng thông báo cho cô, ai bảo chị hơi nhanh mồm nhỉ?”

Nói xong, cô ấy đứng lên, khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười chân thành, đưa tay ra: “Chúc mừng cô, giám đốc Hứa. Trụ sở đã thông qua quyết định bổ nhiệm cho cô. Từ bây giờ, cô sẽ chính thức tiếp quản vị trí của Diêu Lôi. Hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, và chị cũng thật lòng chúc cô đạt kết quả xuất sắc trong đánh giá cuối năm.”

Hứa Chiêu Di thăng chức, trở thành giám đốc vận hành dự án Liên Hoa. Đây là năm thứ sáu cô gắn bó với Liên Hoa, đồng nghiệp qua lại tấp nập, nhưng chỉ có cô như một thân cây bén rễ, luôn kiên định ở đây.

Nơi này đã chứng kiến sự biến chuyển từ ngây thơ đến trưởng thành của cô, cô cũng đã đổ không biết bao nhiêu nhiệt huyết và tâm huyết vào mảnh đất công sở này.

Tất cả đến quá bất ngờ, nhưng lại hợp lý đến lạ thường.

Sáu năm trước, cô vẫn là một tân binh bỡ ngỡ, tay cầm sổ ghi chú đi giữa các cửa hàng, bối rối lúng túng. Sau đó, cô không chỉ có thể tự lập kế hoạch tổ chức lễ hội ẩm thực, buổi giao lưu sách mà còn có thể đảm nhiệm các sự kiện quan trọng trong các dịp lễ lớn, trở thành người trực tiếp điều phối toàn bộ hiện trường.

Cô không kiêu căng, không dễ bỏ cuộc, bằng sự chân thành và nỗ lực của mình đã chinh phục được Greenfield, thành công giành được dự án hợp tác, góp phần giúp doanh số của trung tâm thương mại tăng vọt.

Cô phối hợp nhịp nhàng với bộ phận kỹ thuật, trải qua hai mươi bảy ngày đêm phát triển hệ thống xếp ca thông minh. Được trụ sở công nhận, nay trở thành mẫu chuẩn cho sáu mươi bảy dự án trên toàn quốc.

Trong thời gian dịch bệnh, cô dũng cảm gánh vác trọng trách, chủ động nhận thêm nhiều trách nhiệm. Khi dịch bệnh lắng xuống, cô lại tích cực tham gia hỗ trợ các cửa hàng triển khai công tác livestream, một lần nữa, cùng Liên Hoa vượt qua khó khăn.

Sáu năm trôi qua, 2210 ngày làm việc. Qua vô số thử thách và cơ hội, cô đã từ một tân binh bước ra khỏi bục tập luyện, trưởng thành thành một nhân viên tinh anh có thể xử lý công việc độc lập, từ một dây leo mềm yếu dần vươn mình thành cây gỗ vững chắc theo từng vòng năm tháng.



Lần đầu tham dự cuộc họp cấp cao, Hứa Chiêu Di vẫn chưa quen với vai trò mới, bàng hoàng ngồi bên cạnh Châu Tề. Cô lặng lẽ nghe Châu Tề và Trần Sa trao đổi sôi nổi về vấn đề thu hút đầu tư.

Cô mới nhận ra tình hình thu hút đầu tư hiện nay khắt khe đến mức nào. Do dịch bệnh diễn biến thất thường, nhiều thương hiệu giải trí và bán lẻ thời trang chủ lực đang trong trạng thái quan sát, không dám dễ dàng mở cửa hàng mới tại trung tâm thương mại.

Ngay cả một số chuỗi cửa hàng lớn cũng bắt đầu tính toán kỹ lưỡng, kiểm soát chi phí nghiêm ngặt. Những buổi hội thảo thu hút đầu tư vốn sôi động trước đây giờ chuyển sang họp trực tuyến, hiệu quả giảm đi nhiều.

Bầu không khí trong phòng họp hơi căng thẳng, ai cũng lo lắng. Mọi người nhíu mày, thỉnh thoảng đưa ra một số ý tưởng và đề xuất, nhưng dường như chưa tìm ra cách giải quyết thực sự hiệu quả.

Năm nay sắp kết thúc, Hứa Chiêu Di cũng bắt đầu thấy lo lắng. Áp lực đánh giá như một tảng đá nặng đè lên tim. Dù Châu Tề luôn an ủi hiệu quả công việc của cô rất tốt, đặc biệt là dự án livestream bán hàng nửa cuối năm, chắc chắn sẽ đạt vị trí số một, cô vẫn không yên tâm, luôn lo rằng những tình huống bất ngờ như giữa năm sẽ lặp lại, ảnh hưởng đến kết quả đánh giá của mình.

Vậy là có một ngày, Trần Sa bị bệnh, Hứa Chiêu Di chủ động thay cô ấy tham dự một bữa tiệc cực kỳ quan trọng, toàn là các cấp cao từ các thương hiệu.

Lúc này cô đã trở thành bộ mặt của Liên Hoa.

Trên bàn, có người còn rót rượu mời riêng cô, đùa giỡn: “Giám đốc Hứa lần này thay Trần tổng đến, thì thành ý phải gấp đôi chứ nhỉ?”

Mọi người hò reo, nâng ly chúc mừng, trước mặt Hứa Chiêu Di nhanh chóng xuất hiện ba ly rượu trắng, tim cô bỗng đập mạnh.

Nếu Trần Sa có mặt, chắc chắn cô ấy sẽ ung dung chuyển hướng câu chuyện, hoặc khéo léo dựa vào lý do ốm đau để ứng phó một cách trơn tru. Cô ấy nhiều năm lăn lộn trong giới kinh doanh, kinh nghiệm dày dạn, xử lý những tình huống kiểu này như trở bàn tay.

Nhưng Hứa Chiêu Di cuối cùng vẫn là người mới, chưa có kinh nghiệm, bị mọi người dồn ép một cách ồn ào, bỗng thấy khó xử.

Dù trong lòng hoảng sợ, cô vẫn nghiến răng cầm ly, nhấp một ngụm, nghĩ rằng chỉ một ly này thôi, cũng coi như đại diện cho Liên Hoa bày tỏ thành ý.

Nhưng cô không biết, trong những bữa tiệc kiểu này, có ly thứ nhất thì sẽ có ly thứ hai, ly thứ ba,… Khi cô muốn từ chối thì đã dính vào, không thể thoát ra được.

Tối đó, cô uống rất nhiều rượu, chạy đi chạy lại nhà vệ sinh, nôn ói khủng khiếp, dạ dày như sắp trào ra. Để có thể ký được hợp đồng với thương hiệu đối tác, cô không biết mình đã nôn bao nhiêu lần. Mỗi lần nôn, nước mắt cũng rơi theo, lúc đó cô mới nhận ra, hóa ra người say rượu thật sự có thể khóc, những giọt nước mắt do rượu k*ch th*ch lại đắng chát.

Trở về phòng riêng, cô ngồi thụp trên ghế, lập tức bị một người đàn ông tiến tới chặn vào góc tường, thì thầm với giọng mờ ám: “Muốn lên phòng tôi nghỉ một chút không? Tiện thể bàn luôn chi tiết hợp tác trong tương lai?”

Hứa Chiêu Di ôm lấy cái bụng đang quặn lên không ngừng, ngẩng nhìn người đàn ông đó – chính là người chịu trách nhiệm thương hiệu mà cô đang cố gắng hợp tác tối nay.

“Anh nghĩ tôi là người đến để ngủ cùng anh à?”

Gã đàn ông ung dung châm điếu thuốc, cười khinh bỉ: “Không tốt à? Ngủ một đêm thôi, những thứ em vất vả bao lâu chưa được có thể sẽ dễ dàng nắm trong tay. Cơ hội tốt như vậy mà không muốn nắm à?”

Hứa Chiêu Di bỗng cảm thấy thế giới thật nực cười và phi lý biết bao. Ba giờ trước còn ngồi trên bàn tiệc, bàn luận sôi nổi về giá trị doanh nghiệp, mặc comple sang trọng, giờ đây chỉ vài ly rượu đã làm mềm da thịt gã đàn ông kia, để lộ bộ mặt xấu xa đáng ghét, khiến cô cảm thấy căm phẫn.

Cô khinh bỉ cười nhạt: “Vậy tôi làm sao mà nắm được?”

“Giám đốc Hứa trẻ tuổi đã ngồi vào vị trí cao, chắc chắn phải hiểu rõ vài quy tắc sinh tồn nơi công sở chứ, nói cô không đi cửa sau, ai mà tin?”

Trong lòng Hứa Chiêu Di trào lên một nỗi chua xót, thế giới này thật sự bất công với phụ nữ đến mức nào? Bất kể một người phụ nữ nỗ lực đến đâu, leo lên vị trí cao bao nhiêu, trong mắt một số đàn ông, vẫn không thoát khỏi định mệnh bị coi thường. Ngay cả khi những người đàn ông đó về năng lực và phẩm hạnh còn thua kém họ, những người đó vẫn tự cho mình quyền khinh rẻ.

“Phải chăng trong nhận thức của các anh, phụ nữ mãi chỉ là kẻ phụ thuộc, phải dựa vào đàn ông để sống, hoàn toàn không xứng đáng dựa vào khả năng bản thân để tồn tại trong xã hội?”

Gã ta cười nhếch mép, thái độ trịch thượng: “Tự mình cố gắng mệt mỏi lắm, dựa vào đàn ông có sao đâu? Chỉ cần em đồng ý, thứ gì em muốn, tôi sẽ cho em.”

“Chỉ một giấc ngủ thôi mà, vinh hoa phú quý đã có trong tay, sao còn phải như bây giờ, hạ mình cười nịnh trên bàn tiệc, uống say mèm? Đây là cơ hội mà biết bao phụ nữ tranh nhau cũng không được.”

Gã ta dùng những lý luận bẩn thỉu, độc hại để rửa não cô, thái độ tự tin như đã quen thuộc với trò này, không biết đã lừa bao nhiêu cô gái non dại, mơ mộng bằng những lời hoa mỹ và hứa hẹn giả tạo.

Hứa Chiêu Di nhìn người đàn ông tỏ vẻ đạo mạo trước mắt, cảm thấy ớn lạnh từng cơn. Trong thế giới công sở hào nhoáng ấy, còn bao nhiêu cô gái mới bước vào nghề, ngây thơ và vụng dại như cô của ngày trước, bị gã dụ dỗ bằng lời hoa mỹ, cuối cùng sa vào vực thẳm?

“Đừng tỏ vẻ thanh cao ở đây nữa, cô đâu phải cô gái mới ra trường trong sáng, không hiểu chuyện, còn giả vờ trinh tiết làm gì?”

Nhìn bàn tay dầu mỡ đang mò dần lên đùi mình, Hứa Chiêu Di cố nén cơn ghê tởm và phẫn uất trong lòng. Cô bất ngờ vung mạnh chai rượu trên bàn, dồn toàn bộ sức lực đánh thẳng vào đầu gã.

Bịch – tiếng vang rỗng, chai rượu vỡ tan. Cô nhìn rõ máu tuôn ra từ đầu gã, nhỏ xuống theo các ngón tay. Căn phòng vốn ồn ào, mọi người trò chuyện rôm rả bỗng chốc im bặt, như thời gian ngừng trôi tại khoảnh khắc ấy.

Người đàn ông từ từ ngẩng đầu, gương mặt méo mó vì đau, mắt trợn tròn, như một con thú điên cuồng, nghiến răng quát mắng: “Con đ**m, mày dám đánh tao?”

Chớp mắt, căn phòng hỗn loạn. Một vài người đàn ông phản ứng nhanh, lao tới, lôi Hứa Chiêu Di ra ngoài phòng, thô bạo mà đẩy. Dù bị đẩy ra, cô vẫn nghe rõ tiếng gã ta trong phòng gào thét, hăm dọa kiện cô, đe dọa khiến cô không còn chỗ đứng ở Lộ Thành nữa.

Hứa Chiêu Di nhớ rất rõ, đó là đêm Giáng Sinh năm 2021. Buổi chiều hôm ấy tuyết rơi dày, trên phố người qua lại đông đúc, từng cặp tình nhân tay trong tay, thân mật. Cô đứng một mình trước cửa sảnh, nhìn những bông tuyết rơi lả tả ngoài trời, lòng trống rỗng, cảm giác như một tù nhân đang chờ phán quyết.

Lúc này, một người đàn ông tiến lại gần, đứng phía sau cô, nói: “Vương tổng uống say ông ta xúc phạm cô, lỗi trước thuộc về ông ta, nhưng may mà cũng không gây tổn hại thực sự gì cho cô. Tuy nhiên, ông ta có địa vị và thân phận, tất nhiên không muốn cô đưa chuyện này ra ngoài. Một lát nữa, vào xin lỗi ông ta đi, ông ta sẽ không làm khó cô nữa. Chuyện này coi như xong.”

“Cũng chẳng làm gì tôi sao?” Hứa Chiêu Di thấy lời nói này thật nực cười. Cô quay người, ngước mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, bỗng thấy anh ta quen mắt: “Sao anh lại giúp tôi?”

Người đàn ông không trả lời trực tiếp, chỉ nửa cười nửa không: “Không phải sao? Chỉ là uống vài ly rượu cùng nhau thôi, rượu cũng là cô tự nguyện uống, chẳng ai ép cô cả.”

“Vương tổng thế lực lớn, làm ông ta giận, tất cả những gì cô đang có có thể mất hết, nghĩ kỹ hậu quả đi.”

Nói xong, anh ta quay người đi vài bước, lại đột ngột quay lại, nói thêm: “Cô cố gắng thế làm gì? Cô là người của Lục Dĩ Ninh, để anh ta nuôi chẳng phải tốt hơn sao?”

Hứa Chiêu Di chợt ngộ ra, nhớ đến lần trước đi công tác Tây An cùng Lục Dĩ Ninh, trên bàn tiệc đã từng gặp người này, nên vừa nãy mới thấy quen quen.

Hóa ra từ đầu anh ta đã nhận ra cô, nhưng chưa từng để lộ ra. Chắc chắn không phải bây giờ mới thế, ngay cả trên bàn tiệc ở Tây An, anh ta đã coi cô như món đồ chơi mà khinh thường.

Người đàn ông ung dung châm điếu thuốc, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô suy nghĩ kỹ, nếu quyết định xin lỗi, tôi sẽ sắp xếp.”

Tuyết rơi xám xịt, rơi trên áo khoác như những vảy bạc phai màu.

Hứa Chiêu Di nhìn sang quầy kẹo hồ lô đối diện đường, thấy quả hồng treo lắc lư, cô bé mặc áo đỏ đứng nhón chân với lấy que tre, bị một bàn tay vỗ ra, còn cậu em trai thì ngồi bên nhai đùi gà.

Móng tay c*m v** lòng bàn tay, nước mắt làm mờ đôi mắt.

Cô nghĩ đến người mẹ bị bạo hành. Không, đó không chỉ là bạo hành đơn thuần, mà là ám sát tr*n tr**, là hành vi cố ý gây tổn hại tàn nhẫn! Thế nhưng dù gặp bất hạnh như vậy, người đi đường vẫn thờ ơ, thậm chí bịa ra những tin đồn ác ý về việc phụ nữ ngoại tình.

Một người phụ nữ cả đời phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực? Thuở nhỏ vì giới tính phải chịu bất công trọng nam khinh nữ, sau khi lập gia đình sống trong bạo lực và sợ hãi, còn bị lời đàm tiếu bên ngoài như mũi tên độc làm tổn thương. Cuối cùng khi dám dấn thân vào công sở, muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để đứng vững, vẫn không thoát khỏi đối xử bất công và quấy rối t*nh d*c kinh tởm!

Hứa Chiêu Di run rẩy toàn thân, siết chặt nắm tay, cơn giận, nhục nhã và bất công trào dâng trong lòng. Cô rút điện thoại ra, hít sâu một hơi, áp điện thoại vào tai, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Có phải 110 không? Tôi muốn báo cảnh sát. Tôi vừa bị quấy rối t*nh d*c trên bàn tiệc.”

Bình Luận (0)
Comment