Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 62

Chương 62

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Trần Sa nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát giải thích với cô ấy như thế này: “Hai bên có hành vi xung đột. Một bên bị nghi ngờ quấy rối t*nh d*c, một bên vì phòng vệ quá mức khiến đối phương bị xuất huyết não, hiện đang được điều trị trong bệnh viện. Nếu chấp nhận hòa giải, phía đối phương sẵn sàng xin lỗi và bồi thường, nếu kiên quyết tố cáo, cô ấy cũng có thể sẽ phải đối mặt với việc bị tạm giam.”

Trần Sa chuyển nguyên văn lời đó cho Hứa Chiêu Di. Lúc ấy, trông Hứa Chiêu Di đã rất tệ, nhưng ánh mắt vẫn kiên định: “Tôi thà ngồi tù, cũng phải khiến ông ta bị trừng phạt.”

“Tôi còn muốn ông ta đích thân xin lỗi tôi, không chỉ xin lỗi riêng mình tôi, mà còn phải thông báo công khai trong nội bộ tập đoàn của bọn họ. Phải để tất cả mọi người đều biết, phụ nữ tham gia tiệc rượu là vì công việc, chứ không có nghĩa là đồng ý quan hệ t*nh d*c.”

Trần Sa hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”

“Đã nghĩ kỹ rồi.”

“Được.” Trần Sa đứng dậy, nói với cô: “Nhưng chị sẽ không để cô phải ngồi tù đâu.”

Ngày Hứa Chiêu Di được thả ra, Trần Sa đưa điện thoại cho cô xem. Ánh nắng mùa đông thật mỏng manh, chỉ phủ lên vai và mái tóc cô một tầng nhàn nhạt. Tuy khi ấy trông cô vô cùng nhếch nhác, nhưng toàn thân lại như đang tỏa sáng.

“Vương Bân đã bị trụ sở của Phi Trì chính thức sa thải, tuyên bố xin lỗi của ông ta cũng đã được công khai trong nội bộ công ty. Cô yên tâm, để bảo vệ quyền riêng tư của nạn nhân, trong thông báo không hề nhắc đến tên cô. Trụ sở Phi Trì rất cảm kích vì cô đã giúp họ loại bỏ một kẻ sâu mọt trong công ty, cũng nhờ chị thay mặt tất cả nạn nhân gửi lời cảm ơn đến cô.”

Hứa Chiêu Di bật khóc. Trước đó, khi ở trong phòng giam lạnh lẽo, cô chưa từng rơi nước mắt, khi nghĩ mình sắp phải ngồi tù, cô cũng không khóc. Nhưng lúc này, cô lại khóc. Cô chỉ biết Vương tổng đã thuê một luật sư rất giỏi để buộc cô phải trả giá, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Sau đó Trần Sa đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Hứa Chiêu Di không biết cô ấy làm thế nào, nhưng cuối cùng cô không chỉ được thả ra với lý do phòng vệ chính đáng, mà còn nhận được một kết quả như thế này. Kết quả này khiến cô cảm thấy an ủi.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy khăn giấy Trần Sa đưa, lau nước mắt rồi ngước nhìn cô ấy, “Chị có thể hứa với tôi một chuyện không?”

“Yên tâm, chị sẽ không nói với Lục tổng đâu.”



Hứa Chiêu Di lấy lại điện thoại của mình, sau khi mở khóa màn hình thì thấy Lục Dĩ Ninh đã liên tục nhắn cho cô mấy tin. Cô bước chậm sang một bên, hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu trả lời.

[Xin lỗi, mấy hôm nay em bận quá.]

Rất nhanh sau đó, điện thoại rung lên, là tin nhắn của anh: [Không sao, bây giờ bận xong rồi chứ?]

[Ừ, xong rồi.] Hứa Chiêu Di trả lời xong thì nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt có chút trống rỗng, chỉ thấy trong lòng trống trải vô cùng.

Sau đó hai người không còn nhắn gì thêm.

Quay lại trước mặt Trần Sa, trông Hứa Chiêu Di có phần hụt hẫng hơn vừa rồi.

“Xin lỗi, tôi làm hỏng chuyện rồi.”

“Cái gì mà gọi là làm hỏng chứ?”

Hứa Chiêu Di nhìn cô ấy.

Trần Sa đặt tay lên vai cô, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Cô đã làm một việc vô cùng có ý nghĩa.”

Trong ánh mắt Trần Sa nhìn mình, Hứa Chiêu Di thấy một sự ngưỡng mộ, cô nghe thấy cô ấy nói:

“Giống như cô thấy đó, xã hội từ trước đến nay luôn có định kiến với phụ nữ, cho rằng phụ nữ phải yếu đuối, phải dựa dẫm vào đàn ông. Nhưng thì sao nào? Chị cũng từ nông thôn lên, không có bối cảnh, không có quan hệ, không dựa vào đàn ông, chẳng phải vẫn đi đến được ngày hôm nay sao? Chị muốn nói với cô rằng, cô rất dũng cảm, quyết định của cô là đúng. Chính vì xã hội có những định kiến mục ruỗng như vậy, chúng ta càng không thể nhận thua. Thật ra chị rất cảm ơn cô, cô đã làm thay chị điều mà hồi trẻ chị luôn muốn làm nhưng không đủ can đảm để làm.”

Nói xong, cô ấy nghiêng đầu cười, rồi bảo với Hứa Chiêu Di: “Cô có biết không, hôm chị vào bệnh viện nhìn thấy Vương tổng, ông ta thật sự giống hệt một con heo ngu ngốc.”

Hứa Chiêu Di cũng cúi đầu bật cười.

“Được rồi, còn một chuyện nữa, là tổng giám đốc Phi Trì đặc biệt nhờ chị chuyển lời cho cô. Phi Trì đã quyết định chấp thuận phương án gia nhập trung tâm thương mại của chúng ta, nhưng những bước sau muốn trực tiếp thương lượng với cô, cô có đồng ý không? Lần này cô không cần từ chối, vì đây là do chính nỗ lực và dũng khí của cô mà có được, hợp tình hợp lý, đường đường chính chính.”

Nếu có thể ký kết được thương hiệu này, ý nghĩa thế nào cũng không cần nói thêm. Về công việc, Trần Sa thấy vui mừng thay cho Hứa Chiêu Di, nhưng về tình cảm cá nhân, cô ấy lại có chút tiếc nuối.

Cô ấy nói: “Thật ra trong lòng chị vẫn mong cô có thể ở lại Lộ Thành, hai chúng ta cùng nhau phấn đấu chẳng phải tốt sao? Cô đã đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh của chính mình, thật sự nỡ từ bỏ à? Nếu để chị chọn, ở lại đây còn có lợi hơn nhiều so với đến trụ sở phát triển.”

Cô ấy chớp mắt, “Thật ra nghĩ kỹ thì đàn ông cũng không quan trọng đến thế, chúng ta tự mình cũng có thể sống rực rỡ, cô thấy có đúng không?”

Cô ấy không cần Hứa Chiêu Di phải trả lời ngay, mà cho cô nghỉ phép ba ngày, bảo cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại trạng thái.

Hứa Chiêu Di ngồi trong xe taxi, ngẩn người, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại. Sau khi gửi tin nhắn đó đi, Lục Dĩ Ninh vẫn chưa trả lời.

Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, gột bỏ hết mệt mỏi, cô từ phòng tắm bước ra, liếc nhìn điện thoại, vẫn im lìm.

Khi ấy đã mười giờ tối, nhưng cô biết Lục Dĩ Ninh chắc chưa ngủ. Thật ra cô cũng không biết phải nói gì với anh, chỉ cảm thấy trong giây phút sống sót sau hoạn nạn này, nên nghe một chút giọng nói của người mình yêu.

Thế nhưng gọi điện thoại thì lại không kết nối được. Cô không biết anh lúc đó đang trên máy bay, nhưng kỳ thực cô cũng thấy chẳng sao nữa rồi.

Vì sao mỗi khi cô cần anh, anh luôn không có ở đây? Có lẽ trước kia cô sẽ hỏi như vậy, nhưng bây giờ, dường như cô đã không còn cần nữa.

Cô chỉnh điện thoại sang chế độ máy bay, đeo tai nghe, bật một bản nhạc piano. Trong tiếng nhạc dịu êm, cô khẽ nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, Lục Dĩ Ninh đang ở độ cao ba vạn feet xuyên qua những tầng mây tối đen. Thực ra anh hoàn toàn không biết mấy ngày này Hứa Chiêu Di đã trải qua chuyện gì, anh chỉ biết cô rất bận, bận đến mức thậm chí chẳng để ý đến anh.

Lục Dĩ Ninh thừa nhận thời gian trước vì chuyện của Chiêm Nguyên mà anh đã đối xử không tốt với cô. Anh nghĩ có lẽ vì vậy mà cô không muốn quan tâm đến anh, nên anh cũng đã tự nhìn lại bản thân, chờ đến khi tiêu hóa hết những cảm xúc tiêu cực ấy, anh cảm thấy mình nên tìm cô để xin lỗi.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Chiêu Di tỉnh dậy, chỉ thấy đầu óc choáng váng, đo nhiệt độ thì phát hiện mình sốt. Trong tâm trạng bất an, cô thử bằng que xét nghiệm, kết quả là dương tính. ‘Sói đã đến’ bị hô hào bao lâu nay, lần này cô thật sự đã mắc bệnh.

May mắn là lúc đó đã cho phép cách ly tại nhà, nên Hứa Chiêu Di không còn hoang mang, rối loạn như những ngày đầu dịch bùng phát. Thậm chí cô còn thong thả tự nấu một nồi cháo, ăn xong cháo thì uống một viên thuốc hạ sốt, rồi lại tu ừng ực hai ly nước nóng, sau đó mới chui vào chăn, ngủ một giấc thật sâu.

Khi mẹ gọi điện tới, cô đang ở trong chăn thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra đầm đìa. Đầu óc choáng váng, cô thò cái đầu đầy mồ hôi ra khỏi chăn, mơ màng bắt máy. Đầu dây bên kia, Tiêu Ngọc Chi lại bắt đầu lải nhải, vẫn là chuyện đã nhắc tới dạo trước, muốn giới thiệu cho cô một đối tượng xem mắt ở Lộ Thành.

Thật ra vốn dĩ Tiêu Ngọc Chi rất tôn trọng ý kiến của cô, nhưng sau hai năm dịch bệnh, quan niệm của bà thay đổi hẳn. Bà cảm thấy con gái một mình sống ở nơi khác, bên cạnh nhất định phải có một người bầu bạn, nếu không thì lúc ốm đau, ai sẽ chăm sóc con gái bà đây?

“Được rồi, để sau hẵng nói, bây giờ con thật sự không muốn kết hôn.” Nhưng đúng lúc này, Hứa Chiêu Di lại thật sự ngã bệnh, hơn nữa còn bệnh nặng hơn cảm sốt thông thường. Cô thật sự không chịu nổi tiếng lải nhải của Tiêu Ngọc Chi, chỉ muốn nhanh chóng cúp máy để tiếp tục ngủ.

“Vậy khi nào thì con mới muốn kết hôn? Con cũng đâu còn nhỏ nữa, đã đến tuổi phải lập gia đình rồi.”

“Chẳng khi nào cả, con không muốn…” Hứa Chiêu Di mơ mơ màng màng nói ra lời trong lòng.

“Không muốn kết hôn? Con mà không kết hôn, sau này già rồi phải làm sao? Đợi đến lúc ba mẹ không còn nữa, ai sẽ chăm sóc con?”

“Để già rồi hẵng nói.” Hứa Chiêu Di thực sự không còn chống đỡ nổi nữa, dứt khoát cúp điện thoại, chui đầu trở lại vào trong chăn.

Nhưng toàn thân lại đau nhức đến cực điểm, từng khớp xương như đang gào thét khó chịu. Bất chợt nhớ lại lời mẹ vừa nói, nỗi tủi thân và đau đớn cùng trào dâng, nước mắt cứ thế mà chảy ra.

Sự yếu đuối khi con người bị bệnh, Hứa Chiêu Di đã cảm nhận được một cách triệt để. Trong cơn mơ màng, trong đầu cô thậm chí thoáng qua ý nghĩ về cái chết.

Cô không khỏi miên man suy nghĩ, nếu cô thật sự chết đi như vậy, cảnh sát đến sẽ nghĩ thế nào? Một người phụ nữ xa lạ lại chết trong nhà của người khác, quan hệ giữa cô và chủ nhà rốt cuộc là gì? Sau khi chết rồi, liệu thiên hạ có đầy rẫy lời đàm tiếu khắp nơi không?

Ý nghĩ đáng sợ ấy khiến cô giật mình tỉnh táo lại, gắng gượng bò dậy khỏi giường. Đây đã là ngày thứ tư cô mắc bệnh, cơn sốt đã hạ, cảm giác nhức mỏi trên người cũng dịu đi nhiều, cô đã cắn răng tự mình vượt qua được.

Hứa Chiêu Di ngồi thẳng dậy, ánh mắt chậm rãi đảo qua căn phòng quen thuộc nhưng xa lạ này. Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng cô đưa ra một quyết định.

Cô lôi vali ra, từng món từng món một gói ghém hành lý, rồi rời khỏi căn nhà mà cô đã ở gần hai năm, nhưng chưa bao giờ thực sự thuộc về cô.

Hôm sau, Hứa Chiêu Di đến bệnh viện. Trước tiên làm xét nghiệm, xác nhận mình đã hoàn toàn âm tính, lúc này tảng đá trong lòng mới rơi xuống. Nghĩ đến vết thương ở chân và tay trước đó, cô lại đăng ký khám khoa chỉnh hình.

Khám cho cô vẫn là vị bác sĩ già lần trước. Vừa nhìn thấy cô, ông đã như nhìn thấy con gái ruột, trách móc mà lắc đầu: “Chân còn chưa lành hẳn, sao lại làm tay bị thương nữa rồi? Con bé này thật chẳng khiến người ta bớt lo được chút nào!”

Hứa Chiêu Di cúi đầu cười, thực ra cô biết ông đang quan tâm đến mình: “Ôi, chẳng phải do sơ ý sao, hơn nữa cháu thấy cũng không có gì nghiêm trọng… Vết thương này chắc không nặng lắm đâu nhỉ?”

Bác sĩ già hừ một tiếng, liếc cô một cái: “Đợi đến lúc thật sự có chuyện thì đã muộn rồi!”

Nói xong liền đặt đơn thuốc xuống bàn, nghiêm giọng dặn dò: “Mau đi lấy thuốc, phải uống đúng giờ, nhớ kỹ chưa!”

Hứa Chiêu Di vội vàng gật đầu, cầm đơn thuốc chạy đi đóng tiền. Lần này cô ngoan hơn nhiều, không dám không uống thuốc nữa. Lời bác sĩ vừa rồi thực sự đã dọa cô sợ, cô đâu muốn còn trẻ như vậy mà đã để lại căn bệnh mãn tính.

Đóng tiền lấy thuốc xong, Hứa Chiêu Di ngoan ngoãn ngồi trước phòng bốc thuốc chờ sắc thuốc, lấy điện thoại ra xem, Lục Dĩ Ninh vẫn chưa trả lời tin nhắn, nhưng cô lại bất ngờ thấy một tin khác.

Đó là tin nhắn từ một nhóm DINK* trong thành phố trên Douban mà mấy tháng trước Hứa Chiêu Di đã tham gia. Nhóm này thỉnh thoảng sẽ tổ chức gặp mặt offline, lúc trước Hứa Chiêu Di rất muốn tìm hiểu nên đã đăng ký vài lần, trước đây cũng từng tham gia hai buổi. Hứa Chiêu Di vẫn còn nhớ buổi gặp mặt đầu tiên.

*DINK: viết tắt của cụm Double Income, No Kids => hai thu nhập, không con cái. Chỉ các cặp vợ chồng đều có công việc, có thu nhập ổn định, nhưng chọn không sinh con để tập trung cho sự nghiệp, tài chính hoặc lối sống cá nhân.

Khi đó trong phòng đầy rẫy đủ loại mèo, Hứa Chiêu Di cứ tưởng mình đi nhầm chỗ, còn nghĩ là vào nhầm quán cà phê mèo. Cho đến khi có người kéo cô lại hỏi: “Cô có mang theo mèo con không?”

“Mèo con?”

“Đúng thế, mèo chính là con của bọn tôi mà!” Thế rồi mọi người lần lượt bế mèo của mình lên. Hôm ấy Hứa Chiêu Di gần như nhận ra hết tất cả các giống mèo trên thế giới, mèo quý hiếm đến đâu cô cũng được chạm vào một chút.

Cô ép mình tiếp nhận những quan niệm mà họ truyền đạt, sau khi về nhà còn thử thăm dò Lục Dĩ Ninh: “Chúng ta có nên nuôi một con mèo không?”

“Không.” Lục Dĩ Ninh gần như không cần suy nghĩ.

“Tại sao vậy?” Cô lại hỏi.

“Không thích, rụng lông, bẩn thỉu, lộn xộn, lại còn ồn ào.”

“Ồ.”

Từ đó Hứa Chiêu Di không bao giờ nhắc lại chuyện nuôi mèo nữa. Lúc này, nhìn thấy tin nhắn, cô nhận được lời mời tham gia buổi gặp mặt offline vào ngày mai. Lần này không cần mang mèo cũng không cần mang chó, chỉ cần đóng hai trăm tệ phí sinh hoạt chung, chủ đề là Hành trình của trái tim.

Hứa Chiêu Di thấy khá hứng thú với chủ đề Hành trình của trái tim, thế là chuyển khoản hai trăm tệ. Sáng hôm sau, cô mang đôi bốt đen cao đến bắp chân, khoác áo măng tô màu trắng ngà để tham gia.

Kết quả buổi gặp mới bắt đầu không lâu, đã có một đôi vợ chồng đi đến nhìn cô chằm chằm, như thể đang cân nhắc món hàng gì đó, cuối cùng tỏ ra rất vừa ý.

“Có chuyện gì sao?” Hứa Chiêu Di hỏi.

“Cô đi một mình à? Chồng cô đâu?”

“Ồ, anh ấy, anh ấy không đến…”

“Vậy cô có thể tự quyết định không?”

“Quyết định gì cơ?”

“Trao đổi.”

“Đổi cái gì?”

“Cô nghĩ xem?” Hai vợ chồng kia liếc nhau, cười cười đầy ẩn ý.

Hứa Chiêu Di lập tức như bị điện giật, thật sự bị dọa sợ. Cô nắm chặt túi xách, vội vàng bỏ chạy, mãi cho đến khi lao ra ngoài công viên ngồi phịch xuống ghế đá mới dám dừng lại. Hứa Chiêu Di ngồi thẫn thờ trên ghế, thở hổn hển.

“Đồ lừa đảo! Một đám mượn danh DINK để phô trương gạt người, đúng là bọn lừa đảo!” Hứa Chiêu Di tức giận chặn hẳn nhóm đó.

Nhưng ngay sau đó, một nỗi tủi thân không gọi thành tên lại dâng lên. Cô ngồi một mình trên ghế dài, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt cứ dâng trào mãi không ngừng.

Lúc ấy trời đã gần hoàng hôn, trong công viên có vài đôi tình nhân tay trong tay tản bộ, có cả những gia đình ba người hạnh phúc đang chơi trò chơi. Tiếng cười của ba mẹ và em bé không ngừng vang lên bên tai cô.

Nhìn tất cả những gì trước mắt, Hứa Chiêu Di bỗng thấy vô cùng cô độc. Trong đầu cô không ngừng vang lên một giọng nói chất vấn:

‘Bạn có thích cuộc sống như bây giờ không?

Bạn có hối hận vì những lựa chọn đã từng không?’

Hứa Chiêu Di không biết tâm trạng mình đã thay đổi từ khi nào, hình như cô chẳng còn cảm nhận được niềm vui thực sự từ trong lòng nữa.

Mỗi khi nhắm mắt, cô lại nhớ đến chính mình thuở mới bước chân vào chốn công sở, khi đó cô như một con chim non ngốc nghếch, vụng về, nhưng ngày ngày đều trôi qua vô lo vô nghĩ.

Cô thích đi kiểm tra ở tầng B1, thỉnh thoảng còn lén đi ăn món ăn vặt mà mình thích. Cô kiên nhẫn giúp các cửa hàng xử lý đủ loại vấn đề lặt vặt, tuy bận rộn nhưng lại thấy vừa đủ đầy vừa hạnh phúc. Cô từng vui mừng đến mức rạng rỡ chỉ vì doanh thu của chú Ngũ hôm đó tăng lên một chút.

Thế nhưng bây giờ, ngay cả khi thành công ký kết được một thương hiệu quốc tế nổi tiếng với doanh số hằng năm lên đến hàng tỷ, trong lòng cô cũng chẳng còn gợn sóng.

Cô bắt đầu hoài niệm những ngày tháng bình dị nhưng trọn vẹn khi xưa, cũng bắt đầu lung lay, rốt cuộc cô có thật sự thích con người hiện tại của mình không?



Sau khi xuất viện, Chiêm Nguyên tổ chức một buổi giao lưu sách mừng năm mới, hy vọng buổi đọc sách này có thể truyền đi sự ấm áp trong giai đoạn đặc biệt, xoa dịu lòng người: “Chúc mọi người năm mới ai cũng có được dũng khí để tiến bước.”

Hứa Chiêu Di đã đến. Hôm ấy quán cà phê được trang trí rất ấm cúng, mọi người ngồi quây quần trước ghế sofa, cùng nhau đọc 《Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh》, 《Charlotte và Wilbur》, 《Kẻ trộm bóng tối》,…

Giữa phòng có một lò sưởi, ngọn lửa bập bùng hắt bóng trong ánh mắt của từng người. Dù ai nấy đều đeo khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, nhưng trong những đôi mắt ấy đều chất chứa tình yêu dành cho sách, niềm mong chờ đối với cuộc sống – lặng im nhưng lại truyền đi một cách mạnh mẽ cảm xúc trong lòng mỗi người.

Bầu không khí ngày hôm đó đẹp vô cùng. Hứa Chiêu Di chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, viết: Ngày tháng tuy có đắng cay, may mắn thay vẫn có một nhóm người yêu đời đồng hành, thật tốt biết bao.

Lục Dĩ Ninh sau khi kết thúc cách ly đã nóng lòng quay về nhà, nhưng chỉ thấy căn phòng trống rỗng. Trên bàn để lại một tờ giấy nhỏ của Hứa Chiêu Di:

‘Em đã về nhà ở rồi. Phòng cũng đã nhờ dì dọn dẹp qua, anh cứ yên tâm.’

Lục Dĩ Ninh không hề biết Hứa Chiêu Di đã dọn đi. Cô thậm chí còn chẳng thèm nói với anh một tiếng, dù là một cuộc điện thoại hay chỉ một tin nhắn. Chỉ mẹ nó để lại một tờ giấy như vậy trên bàn, thế này là cái quái gì đây?

Anh lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng Hứa Chiêu Di lại từ chối cuộc gọi. Rất nhanh sau đó, cô nhắn lại hai chữ: [Đang bận.]

Ngay giây tiếp theo, Lục Dĩ Ninh nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô. Cô đăng một tấm ảnh bảng quảng bá, phía trên ghi thời gian, địa điểm và chủ đề buổi giao lưu sách.

Đến chạng vạng, mọi người lần lượt rời đi, trên sofa chỉ còn lại cô và Chiêm Nguyên.

Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn bập bùng lay động, mỗi người chiếm một góc sofa, Chiêm Nguyên đọc sách, Hứa Chiêu Di lắng nghe. Họ yên lặng cúi đầu, đắm chìm trong thế giới của sách.

Lục Dĩ Ninh đứng bên kia đường, dần dần điều chỉnh lại hơi thở dồn dập. Anh nhìn quán cà phê phía đối diện, qua ô cửa kính thấy hai người ngồi bên trong.

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao những ngày này cô không để ý đến mình, và cuối cùng cũng biết được rốt cuộc mỗi ngày cô bận những gì.

Lục Dĩ Ninh lấy điện thoại ra gọi, vừa bấm số vừa bước qua vạch sang đường. Mỗi tiếng chuông vang lên, tim anh lại như vỡ vụn thêm một mảnh. Cho đến khi đi đến cửa quán cà phê, anh tận mắt thấy Hứa Chiêu Di cầm điện thoại lên rồi bấm từ chối.

Anh gọi lại, cô lại từ chối. Lại gọi, lại từ chối,… cuối cùng chỉ còn tiếng báo bận vọng ra. Hứa Chiêu Di dứt khoát cầm điện thoại tắt nguồn.

Thật ra lúc ấy cô chỉ không nỡ phá vỡ sự yên bình đẹp đẽ trước mắt này. Điều đó không liên quan đến Chiêm Nguyên, cho dù ngồi đối diện cô là một người xa lạ, thì đó vẫn là sự bình yên trong lòng cô.

Cô nghĩ cuộc sống của mình không nên lúc nào cũng nhường nhịn anh, cô cũng nên có cuộc sống riêng của mình. Khi muốn yên tĩnh thì phải được yên tĩnh, không bị quấy rầy. Cô cũng có quyền không giải thích những điều mình không muốn giải thích, quyền đó không phải chỉ riêng anh mới có.

Trên thực tế, không chỉ một mình Hứa Chiêu Di cảm thấy khung cảnh này đẹp đẽ, ngay cả Lục Dĩ Ninh cũng thấy vậy. Anh dừng bước, đứng cách cô chỉ trong gang tấc, thả lỏng đôi tay.

Khung cảnh này đẹp đến mức nào? Tựa như chỉ cần một thương nhân bụi bặm, tục lụy như anh nhìn thêm một cái thôi, cũng đã làm ô uế sự tươi đẹp ấy.

Khi kết thúc cách ly, anh thậm chí còn không kịp đến khách sạn tốt hơn để thuê phòng tắm rửa, râu chưa cạo, quần áo cũng không thay.

Anh vốn dĩ chưa bao giờ như vậy, nhưng trong thời kỳ dịch bệnh, mỗi lần bay về Lộ Thành, anh đều như bị lột đi một lớp da.

Trong thời gian dịch bệnh, anh đã bay qua lại Lộ Thành bao nhiêu lần rồi?

Anh thường ngồi trên chuyến bay đó, tiếp viên trên máy bay thậm chí đã quen mặt anh, “Ngài Lục, lại đến Lộ Thành thăm bạn gái nữa sao?”

Lục Dĩ Ninh chỉ cười, chưa bao giờ phủ nhận.

Yêu xa, cả hai phía đều khó khăn. Với Hứa Chiêu Di, sự khó khăn thể hiện ở khoảng trống trong tình cảm, còn với anh, thì thể hiện ở hành động. Mỗi lần hạ cánh, bảy ngày cách ly tập trung cộng thêm mười bốn ngày kiểm dịch khi trở về, chỉ riêng việc đến Lộ Thành thôi, cách ly đã mất ba tuần.

Anh chưa bao giờ nói với cô mình đã chịu đựng vất vả thế nào. Bảy ngày cách ly sau khi hạ cánh, môi trường tồi tệ ra sao? Trong một khách sạn rách nát nơi ngoại ô hẻo lánh, bảy ngày trời không có cửa sổ, không có sóng điện thoại, cũng chẳng có dao cạo râu. Anh không nỡ để cô chịu đựng khổ sở như thế, nên mỗi lần đều là anh tự mình đến tìm cô.

Anh cảm thấy chuyện này chẳng có gì để than phiền, tình yêu là phải hành động, chứ không chỉ nói suông.

Vì vậy lần này đến gặp cô, ngoài việc mua quà Tết cho cô, anh còn chuẩn bị thêm một bất ngờ nữa. Đó là kết quả của khoảng thời gian anh làm việc quên ăn quên ngủ, bởi anh cũng không muốn chịu đựng những ngày tháng như vậy nữa.

Lục Dĩ Ninh quay người, ném bó hoa trong tay đi, rồi lấy điện thoại đặt vé máy bay trở về Hồng Kông.

Bình Luận (0)
Comment