Chương 63
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Ngày hôm đó, khi Phi Trì ký hợp đồng thành công, Trần Sa hẹn Hứa Chiêu Di cùng ra ngoài uống một ly cà phê. Cô ấy rất vui, còn đùa hỏi Hứa Chiêu Di: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa? Vẫn còn muốn đến trụ sở không?”
Cô ấy cho rằng cảm giác này hẳn sẽ khiến Hứa Chiêu Di có chút xúc động, nhưng thực tế trong lòng Hứa Chiêu Di lại chẳng dấy lên sóng gió gì lớn. Cô không lập tức trả lời Trần Sa, mà trong suốt thời gian uống xong một ly cà phê vẫn luôn dán mắt vào điện thoại.
Từ lần trước bị cô từ chối cuộc gọi, Lục Dĩ Ninh đã không nói với cô lấy một câu. Đây đã là lần chiến tranh lạnh không đếm xuể giữa họ, Hứa Chiêu Di bỗng thấy mối quan hệ như vậy bắt đầu khiến mình ngán ngẩm.
Trần Sa nhìn ra cô đang thất thần, bèn cầm ly cà phê đứng dậy: “Cô cứ bận đi, lát nữa chị lại đến tìm.”
Chờ cô ấy rời đi, Hứa Chiêu Di mới cầm điện thoại gọi cho anh.
Lục Dĩ Ninh không nghe máy, nhưng rất nhanh đã nhắn lại một dòng: [Dương tính rồi, cổ họng không phát ra tiếng.]
Thực ra anh không hề nói dối, lần trước từ Lộ Thành trở về anh đã nhiễm bệnh, khi làm xét nghiệm lúc hạ cánh vẫn chưa phát hiện ra, chỉ đến khi trở về khách sạn mới bắt đầu sốt, mấy ngày nay anh vẫn luôn tự cách ly trong khách sạn.
[Anh dương tính rồi? Có nặng không?]
Lục Dĩ Ninh cổ họng không nói ra tiếng, triệu chứng của anh so với người khác còn nặng hơn một chút, thế nhưng ngay cả thuốc giảm đau anh cũng chưa uống, mấy ngày nay đều cắn răng chịu đựng.
Lúc này, nhìn thấy tin nhắn Hứa Chiêu Di gửi tới, anh vậy mà lại thấy có chút tủi thân, thậm chí còn nghĩ rằng cô sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến mình nữa. Nhưng giờ đây, anh chẳng còn chút sức lực nào để tranh cãi với cô, ngay cả hơi sức để làm nũng cũng không có.
Anh nói mình thấy hơi khó chịu: [Khỏe rồi hẵng nói.]
[Ừ.]
Đến tối, Hứa Chiêu Di lại nhắn cho anh: [Đỡ hơn chút nào chưa? Còn sốt không? Đã uống thuốc hạ sốt chưa? Có đổ mồ hôi không? Nếu ra mồ hôi nhất định phải bù thêm nước điện giải đấy. Ngoài đau họng ra thì có cảm thấy nhức mỏi toàn thân không?]
Cô lải nhải hỏi cả một loạt, đến nửa đêm vẫn chẳng nhận được hồi âm nào, trái tim Hứa Chiêu Di bỗng thót lên.
Trước đây cô cũng từng dương tính một lần, biết rõ cảm giác một mình bệnh tật sẽ khó chịu thế nào. Chính vì đã từng trải qua, nên cô càng thấu hiểu tình cảnh của anh bây giờ.
Hứa Chiêu Di xót cho anh, nửa đêm bò dậy thu dọn hành lý, đặt ngay một tấm vé sớm nhất bay sang Hồng Kông.
Đây là lần đầu tiên cô đến Hồng Kông thăm anh, không ngờ thủ tục lại phiền phức đến vậy. Trước khi lên máy bay phải điền khai báo thông tin y tế và kiểm dịch trên điện thoại, chuẩn bị sẵn chứng nhận xét nghiệm axit nucleic âm tính trong vòng ba ngày cùng hồ sơ tiêm chủng vắc xin. Xuống máy bay phải đi theo biển chỉ dẫn đến khu đăng ký thông tin, đeo vòng tay mà nhân viên đưa, quét mã QR trên đó để hoàn tất việc liên kết.
Sau đó là cả một chuỗi kiểm tra rườm rà, mãi đến khi xong hết các khâu thông quan mới có thể lấy hành lý, rồi theo quy định đến Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Châu Á làm xét nghiệm virus. Lấy mẫu xong phải ở lại chờ kết quả, đợi có kết quả mới được làm thủ tục nhập cảnh, sau cùng mới đến khách sạn cách ly đã chỉ định để bắt đầu cách ly.
Trải qua một ngày long đong, đến khi Hứa Chiêu Di vào khách sạn cách ly thì đã là nửa đêm.
Nhưng cô chẳng buồn để ý đến mệt nhọc, vừa đặt hành lý xuống liền ngồi ngay trên ghế sô pha nhắn cho anh:
[Đỡ hơn chưa?]
[Nếu thấy khá hơn thì trả lời cho em một tin, em rất lo cho anh.]
Đặt điện thoại sang bên, cô bắt đầu thu xếp đồ đạc, trải tấm ga giường dùng một lần, ăn mấy chiếc bánh quy lót dạ, rồi tắm rửa sơ qua. Quay lại nằm xuống chiếc giường đơn sơ, nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được.
Ánh trăng nơi đất khách hắt lên khuôn mặt cô, trong lúc ấy, Hứa Chiêu Di nghe thấy trong nhóm làm việc vang lên một tiếng ‘ting’, mở màn hình ra liền thấy một tin nhắn như sau:
[Công bố tình hình xếp hạng tổng hợp thành tích cuối năm của Trung tâm thương mại Liên Hoa Lộ Thành. Đồng chí Hứa Chiêu Di trong thời gian dịch bệnh đã tích cực phối hợp công tác phòng dịch, hỗ trợ các tiểu thương, thông qua livestream thúc đẩy doanh số tăng trưởng rõ rệt, thành công đưa thương hiệu Phi Trì vào hoạt động, tổ chức và hoạch định nhiều sự kiện lớn. Trong công tác quản lý trung tâm thương mại, các chỉ tiêu đều thể hiện xuất sắc, hiệu quả nâng cao doanh số, đồng thời với dịch vụ chu đáo đã giành được sự hài lòng cao từ các tiểu thương. Tổng hợp đánh giá xếp hạng đứng thứ nhất, đặc biệt thông báo tuyên dương!]
Cô vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt điện thoại, ánh mắt rủ xuống màn hình, hốc mắt dần nóng lên, khóe miệng cũng vô thức cong thành nụ cười.
Đấy, nỗ lực rồi cũng sẽ có hồi đáp, cố gắng nhất định không uổng phí. Hứa Chiêu Di vui mừng đến mức gần như bật cười thành tiếng, cô phấn khích bật dậy khỏi giường, rồi lại lấy tay che mắt tự cười ngây ngô.
Trong đầu không ngừng hiện lên những trải nghiệm suốt quãng thời gian vừa qua, những đêm thức trắng, những ngày tăng ca, những tủi thân đã chịu đựng, cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Cô vui không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người bình thường, giản dị, chẳng có chỗ dựa giống như cô. Bởi chính bằng trải nghiệm của mình, cô đã chứng minh một điều – cho dù xuất thân bình thường, không có hậu thuẫn, chỉ cần kiên trì nỗ lực và giữ sự ngay thẳng, nhất định có thể gặt hái thành công thuộc về mình.
Điện thoại lại vang lên, cô tưởng đó là tin nhắn của Lục Dĩ Ninh. Vội vàng cầm lấy mở ra xem, cô thậm chí còn chưa kịp chia sẻ niềm vui này với anh thì trong nhóm đã cập nhật thêm một tin:
[Qua nghiên cứu của cấp trên, do nhu cầu phát triển kinh doanh và chiến lược quy hoạch, đồng chí Diêu Lật Lật của bộ phận chiêu thương, nhờ thành tích công tác xuất sắc và năng lực nổi bật, sẽ được điều động đến trụ sở công tác. Trong thời gian ở bộ phận chiêu thương, Diêu Lật Lật đã tích cực mở rộng kinh doanh, thành công xúc tiến nhiều thương hiệu vào hoạt động, có nhiều đóng góp nổi bật. Đề nghị đồng chí Diêu Lật Lật hoàn thành bàn giao công việc trước cuối tháng này, đồng thời mong các đồng nghiệp trong bộ phận chiêu thương tích cực phối hợp. Mong mọi người lấy cô ấy làm gương, nỗ lực phấn đấu. Nếu có thắc mắc xin liên hệ phòng Nhân sự.]
[Chẳng phải nói xếp hạng tổng hợp thành tích đứng đầu mới được đến trụ sở sao?]
Trong nhóm nhỏ bắt đầu lác đác có người chất vấn. Ban đầu ai nấy đều im lặng, sau đó không biết ai buột miệng: [Cậu còn tin thật à?]
Thế là khơi ra cả tràng than phiền, trong âm điệu đều ẩn chứa ít nhiều bất mãn: [Đều là cái bánh vẽ của lãnh đạo thôi, chứ không thì sao cậu chịu khó làm doanh số? Chúng ta đều chỉ là mấy con la bị dắt vòng vòng, sinh ra là số làm trâu ngựa, còn người được hưởng lợi cuối cùng thì vẫn là đám thiên long nhân* kia.]
*Thiên long nhân: là một cách nói mỉa mai, ám chỉ tầng lớp đặc quyền đặc lợi, sinh ra đã đứng trên người khác, hưởng thụ tài nguyên, quyền lực mà không cần nỗ lực gì. Nguồn gốc ban đầu là từ manga One Piece, nhưng về sau dân mạng Trung Quốc dùng để châm biếm con ông cháu cha, người có thế lực chống lưng, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.
[Suỵt, đừng nói nữa.] Có người khẽ nhắc nhở, ra hiệu cho đối phương rằng Hứa Chiêu Di cũng đang trong nhóm này.
Thế là nhóm nhỏ bỗng chốc lại yên ắng hẳn.
Trong cái yên lặng kỳ quái ấy ẩn chứa một nỗi thương hại, giống như thỏ chết cáo cũng buồn.
Hứa Chiêu Di dần phản ứng lại, cô cầm điện thoại lên, không thể tin nổi mà xác nhận thông báo điều động nhân sự kia hết lần này đến lần khác.
Trái tim đang sục sôi hừng hực ban nãy giờ từng chút một nguội lạnh.
Đó vốn là phần thưởng thuộc về cô.
Đó là cơ hội mà cô gần như dốc hết tất cả sự nỗ lực và đấu tranh mới có được.
Thế nhưng giờ đây, trụ sở thậm chí chẳng ra một thông báo chính thức, một lời giải thích cũng không có, đã thẳng thừng đem cơ hội này giao cho người khác.
Điện thoại lại vang lên. Lục Dĩ Ninh vừa trải qua một giấc ngủ dài và yên ổn, chỉ sau khi nhìn thấy tin nhắn quan tâm của Hứa Chiêu Di anh mới yên tâm ngủ được.
Tỉnh dậy rồi lại thấy cô gửi thêm tin nhắn, dường như mọi khoảng trống trong lòng đều được lấp đầy. Anh không muốn cãi nhau với cô nữa, điều đó thực sự g**t ch*t anh, giờ đây anh chỉ muốn nghe giọng cô.
“Anh đỡ nhiều rồi, em đang làm gì đấy?”
Hứa Chiêu Di bên kia cầm điện thoại mà không nói gì, mấy lần cố gắng mở miệng, nhưng đều không phát ra được âm thanh.
Chỉ cảm thấy trong lồng ngực đang dâng lên một thứ cảm xúc như sắp nổ tung, dường như chỉ cần cất lời, tất cả ấm ức và phẫn nộ sẽ hóa thành nước mắt, khiến cô òa khóc không thể ngừng.
“Nói gì đi.”
“Được.” Cô nuốt một hơi, từng chữ từng chữ chất vấn anh: “Có phải anh đã sớm biết Diêu Lật Lật sẽ được điều đến trụ sở? Có phải ngay từ đầu anh đã biết người được chọn không phải là em không?”
Lục Dĩ Ninh cau mày, anh không hiểu Hứa Chiêu Di đang nói linh tinh gì, nhưng rất nhanh đã ý thức được điều gì đó. Anh đưa điện thoại ra xa, nhìn thấy trong nhóm công việc chưa kịp thoát ra vẫn còn hai thông báo mới được gửi đến.
Thực ra anh cũng không biết tại sao Diêu Lật Lật lại được điều đến trụ sở, chuyện này không phải do anh quyết định, cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng anh chưa kịp giải thích, thì đầu dây bên kia đã hoàn toàn sụp đổ.
“Nếu như anh sớm nói cho em biết các người đã định sẵn là cô ta, không phải cái trò tuyển chọn công khai giả tạo, thì mẹ nó em căn bản sẽ chẳng liều mạng thế này! Anh không biết để có được cái hạng nhất chết tiệt ấy em đã phải trải qua những gì! Sao anh lại lừa em như vậy!”
Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng bật khóc. Cô lấy tay che miệng không để phát ra tiếng, đó là chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Nhưng cô ấm ức biết bao, nước mắt không ngừng trào ra qua kẽ ngón tay, không cách nào kìm lại.
Cô đã rất muốn nói với anh suốt quãng thời gian này gần như ngày nào cô cũng thức đến tận một giờ sáng mới ngủ.
Có lần vì quá mệt, lúc sắp xếp trang trí khu trung tâm thương mại, cô trượt chân ngã khỏi thang. Để có thể trao đổi với lãnh đạo chính quyền, cô đã đứng đợi ngoài cổng suốt mấy tiếng, tay chân đều tê cóng. Cô còn muốn nói, trên bàn tiệc cô từng bị quấy rối, thậm chí còn bị giữ trong trại tạm giam nguyên một đêm!
Nếu sớm biết trong lòng anh vốn chẳng hề có ý định để cô đến trụ sở, thì mẹ nó cô đã chẳng liều mạng đến thế!
Những cảm xúc đè nén bấy lâu trong Hứa Chiêu Di vào khoảnh khắc ấy hoàn toàn bùng nổ. Dù lúc này cô không còn khao khát được đến trụ sở nữa, nhưng đó là phần thưởng mà cô đáng lẽ phải nhận được nhờ nỗ lực của mình, cô không thể chấp nhận cơ hội ấy lại dễ dàng bị người khác tước đoạt.
Tất cả uất ức chất chứa, cô vừa chất vấn anh vừa chất vấn chính bản thân, tại sao cô phải chấp nhận một kết cục bất công như thế? Tại sao!
Hứa Chiêu Di tức giận cúp máy, Lục Dĩ Ninh gọi lại, cô liền tắt nguồn.
Lục Dĩ Ninh ngồi dậy đặt vé máy bay, sờ trán thấy hình như lại hơi sốt, với tình trạng này anh căn bản không thể lên máy bay! Anh buông ra một câu chửi thề, nhắn tin cho Hứa Chiêu Di:
[Tuần sau anh qua gặp em, chúng ta nói chuyện trực tiếp, em hãy bình tĩnh lại trước đã.]
Anh phải quay về trụ sở làm rõ mọi chuyện.
Thực ra lúc này Hứa Chiêu Di rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ. Điều cô muốn biết bây giờ chỉ có một, tại sao anh không hề định để cô đến trụ sở, lại không muốn để cô sang Hồng Kông? Rốt cuộc lý do là gì!
Hai người cứ thế im lặng trong khách sạn riêng của mình, ai cũng không nói thêm câu nào. Ngay khi hết thời hạn cách ly, Hứa Chiêu Di lập tức chạy đến khách sạn nơi Lục Dĩ Ninh ở.
Cô đang chuẩn bị đăng ký ở quầy lễ tân thì bị nhân viên chặn lại, họ lễ phép nói trong thời gian dịch bệnh, khách không lưu trú không được phép lên phòng.
“Cô có thể gọi cho khách để họ xuống.”
Hứa Chiêu Di hiểu, cô vừa định bấm số gọi thì trong nhóm chat, Diêu Lật Lật gửi đến một đoạn video ngắn. Ngoài những lời chúc mừng của mọi người, Diêu Lật Lật cũng đang nói lời cảm ơn:
[Vì tôi sắp được điều đến trụ sở, nên ba mẹ tôi đã đến thăm gia đình Lục tổng trước. Mọi người đoán xem, họ còn gặp cả vị hôn thê của Lục tổng đấy!]
Trong video ghi lại đúng khoảnh khắc ấy, bà nội của Lục Dĩ Ninh nắm tay một người phụ nữ, quay về phía mọi người giới thiệu: “Đây là cháu dâu của tôi, tên là Minh Minh.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Chiêu Di chỉ cảm thấy máu dồn thẳng lên não, ngay sau đó toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hai chân như bị đóng đinh xuống sàn, không thể nhúc nhích.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ dáng vẻ tao nhã bước ngang qua trước mặt cô, dung mạo và vóc dáng lại giống hệt người trong video. Cô ta giữ cửa thang máy, quay đầu mỉm cười hỏi: “Tiểu thư, cô có muốn vào không?”
Hứa Chiêu Di bàng hoàng hoàn hồn, ngơ ngác nhấc chân, khó khăn bước vào thang máy. Cô dựa vào vách đối diện, ánh mắt không kìm được dừng lại trên góc nghiêng của người kia.
Cả hai đến cùng một tầng, người phụ nữ đi trước, cô theo sau. Chính mắt Hứa Chiêu Di nhìn thấy người phụ nữ ấy dừng trước cánh cửa quen thuộc kia, đưa tay bấm chuông.
Hứa Chiêu Di vội vàng quay mặt đi, đưa tay lau loạn những giọt lệ còn đọng dưới mi, cô không dám nhìn cảnh người phụ nữ kia mở cửa. Tay chống vào tường, bước chân lảo đảo, vội vã bỏ chạy, những ngón tay run rẩy loạn xạ bấm nút thang máy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ phải rời khỏi nơi này thật nhanh.
Cô thậm chí thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Chính vào khoảnh khắc đó, cô hiểu ra tất cả, tất cả những điều cô tự cho là thấu hiểu, hóa ra đều là trò cười. Chủ nghĩa không kết hôn là dối trá, yêu xa chỉ là cái cớ, ngay cả pháo hoa năm ấy bên cảng Victoria cũng chỉ là một màn kịch được dàn dựng khéo léo.
Đáng lẽ ra cô nên ở Lộ Thành chủ trì hội nghị tổng kết cuối năm, vậy mà giờ đây lại bỏ việc để đến thành phố của anh, khóc lóc giữa con phố xa lạ như một kẻ hề. Cô rốt cuộc đã nực cười đến mức nào? Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả. Từ nay, cô sẽ không còn chờ mong, cũng chẳng còn cần một câu trả lời nào nữa.
—
Con người rốt cuộc sẽ hối hận vì những quyết định trong quá khứ vào khoảnh khắc nào?
Hứa Chiêu Di nghĩ, hẳn là chính vào giây phút tiếp theo đây, khi cô vội vã lao ra khỏi cửa khách sạn, vừa kịp bắt máy cuộc gọi của Châu Tề, được báo rằng quán súp thịt bò ở tầng B1 vì thao tác hàn điện không đúng quy chuẩn mà gây ra một vụ hỏa hoạn lớn, lửa nhanh chóng lan sang quán nướng bên cạnh.
Và nguyên nhân sâu xa của tất cả mọi chuyện lại nằm ở chỗ cô vô cớ bỏ ca làm, lại còn tắt máy. Đội ứng cứu khẩn cấp không nhận được chỉ dẫn rõ ràng, khiến thiết bị phòng cháy chữa cháy khởi động chậm trễ.
Hơn nữa, đợt kiểm tra phòng cháy cuối năm vốn định khởi động trong tuần đó cũng bị hoãn lại vì cô bay sang Hồng Kông. Chính đúng một tuần trì hoãn ấy đã khiến một số thiết bị quan trọng chưa kịp mở, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để khống chế đám cháy.
Hứa Chiêu Di vội vã quay về Lộ Thành.
—
Sự cố hỏa hoạn ở Lộ Thành nhanh chóng lan truyền khắp các nhóm lớn của khu vực, Lục Dĩ Ninh nhìn thấy liền gọi ngay cho Hứa Chiêu Di, hỏi cô có bị thương không.
“Nếu em nói là em bị thương thì sao?” Lúc ấy Hứa Chiêu Di đã có mặt tại hiện trường xử lý hậu quả. Ở đầu dây bên kia, giọng Lục Dĩ Ninh rõ ràng khựng lại:
“Anh sẽ đến gặp em.”
Hứa Chiêu Di khẽ cười, giọng có phần gay gắt: “Không cần, em không sao, em ổn. Hôm đó em không có mặt, anh không cần đến.”
Vụ việc nhanh chóng được đưa vào điều tra. Trong bối cảnh quy định phòng dịch của tập đoàn nêu rõ, không có tình huống đặc biệt thì không được tự ý rời khỏi khu vực, nếu buộc phải rời đi thì phải báo cáo với lãnh đạo, vậy mà Hứa Chiêu Di lại không hoàn thành thủ tục báo cáo, vi phạm quy định phòng dịch.
Vì đây là giai đoạn đặc biệt, sau khi trách nhiệm được xác định, sự việc lập tức được báo lên trụ sở. Hứa Chiêu Di bị coi như trường hợp điển hình để toàn tập đoàn thông báo phê bình, Châu Tề – lãnh đạo trực tiếp của cô, cũng cùng chịu kỷ luật nặng.
Lục Dĩ Ninh trở về trụ sở, nhìn thấy thông báo về sự cố thì nổi trận lôi đình: “Chỉ là một vụ cháy thông thường thôi mà, ai phê duyệt quyết định này?”
Thậm chí anh còn đập bàn trước mặt phó tổng, yêu cầu hủy bỏ kết quả xử lý. Chuyện này gần như lan khắp tai từng nhân viên ở trụ sở, ai nấy đều thấy lạ lùng trước phản ứng của anh, có lẽ nghĩ rằng do từng ở Lộ Thành một thời gian, anh có tình cảm với nhân viên nơi đó.
Một vụ cháy bình thường, không có thương vong và thiệt hại dưới mức quy định, lẽ ra phải tuân thủ nguyên tắc lấy giáo dục, khắc phục làm chính, trừ phi có hành vi vi phạm nghiêm trọng, nếu không thì không được xử phạt quá mức.
Theo tiêu chuẩn phân loại cấp độ sự cố an toàn của tập đoàn, vụ này thật ra không thể xếp vào loại sự cố nghiêm trọng, càng không nói tới việc trụ sở phải ra thông báo.
“Đúng là không tính nghiêm trọng, nhưng cô ấy vi phạm quy định phòng dịch, nên tập đoàn muốn lấy cô ấy làm gương.”
“Vi phạm quy định phòng dịch?”
—
Hứa Chiêu Di bị bãi nhiệm chức vụ giám đốc, bị khấu trừ toàn bộ tiền thưởng cuối năm, đồng thời bị đình chỉ công tác nửa tháng để răn đe, lại còn phải chuẩn bị kiểm điểm trước toàn thể thành viên dự án trong hội nghị thường niên sắp tới của tập đoàn.
Cô bình thản chấp nhận kết quả ấy, chỉ thấy áy náy với Châu Tề. May mắn là không có nhân viên nào bị thương, điều đó cũng giúp cô vơi bớt phần nào cảm giác day dứt.
Cô dặn tiểu Đỗ rà soát kỹ toàn bộ số liệu thiệt hại, rồi đích thân đến từng cửa hàng bị ảnh hưởng để xin lỗi.
Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp cô phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy. Dù lý do gì đi nữa, sai là sai, đã sai thì phải trả giá cho sự bốc đồng của bản thân, đó là hiện thực mà cô buộc phải đối diện.
—
Lần nữa quay lại Hồng Kông, bước vào trụ sở mà cô từng mơ ước, nhưng lần này lại là cùng Châu Tề tới dự cuộc họp kiểm điểm.
Ngay cả trong mơ, Hứa Chiêu Di cũng không nghĩ được, sau ngần ấy thời gian xa cách, lần gặp lại Lục Dĩ Ninh lại ở trong tình huống thế này.
Là phó giám đốc phụ trách vận hành thương mại tập đoàn, kiêm quản lý vận hành toàn bộ hệ thống trung tâm thương mại, anh ngồi nghiêm nghị trên ghế cao của bục chủ tọa. Còn cô, dưới ánh nhìn soi mói của biết bao ánh mắt, vô cùng lúng túng, gai góc như có kim châm sau lưng.
“Bắt đầu đi.” Giám đốc kiểm toán nói với cô.
Hứa Chiêu Di cầm bản kiểm điểm đứng dậy, khom người cúi chào, từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía Lục Dĩ Ninh. Cô cúi đầu, bắt đầu đọc.
Nhưng cô không nhìn anh, ánh mắt của Lục Dĩ Ninh thì vẫn dừng trên người cô. Trong hội trường đông người, nhưng tầm mắt anh chỉ ghim chặt lấy cô, đến khi hốc mắt hơi nóng lên cũng không chịu rời đi.
Cho đến khi cô đọc xong toàn bộ bản kiểm điểm, lãnh đạo trên bục mới lên tiếng bằng giọng điệu bình thản:
“Dù trong nhà có việc gấp, sau đó cũng nên kịp thời báo cáo. Vì tự ý rời vị trí khiến trung tâm thương mại xuất hiện lỗ hổng quản lý, gây tổn thất nghiêm trọng, đây là vấn đề không thể coi nhẹ. Mong cô rút kinh nghiệm sâu sắc, cũng hy vọng mọi người lấy đó làm bài học.”
“Xin lỗi.” Hứa Chiêu Di quay người, cúi đầu thật sâu với tất cả người dự họp.
“Có thể hỏi lý do là gì không?” Giám đốc pháp vụ mở miệng.
“Chỉ là chuyện riêng của tôi.”
“Có tiện nói ra không?”
Ánh mắt Hứa Chiêu Di rũ xuống, im lặng hai giây. Trong hai giây ấy, mọi người đều nín thở, đến mức tưởng như có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Lục Dĩ Ninh ngồi bên phải trên bục, người hơi nghiêng về trước, trong lồng ngực như có đốm lửa đang bùng lên, sắp nhấn chìm anh.
“Bạn trai tôi bị bệnh.” Giọng cô hơi ngắt quãng.
“Chúng tôi yêu xa, tôi không yên tâm, nên vội vàng bay tới chăm anh ấy. Vì nôn nóng nên quên xin phép, thật sự xin lỗi.”
Các lãnh đạo ở trụ sở tuy chức cao nhưng không quá nghiêm khắc. Có người tỏ vẻ thấu hiểu, một nữ lãnh đạo còn hơi đồng cảm, bà chủ động nói:
“Công việc và tình cảm đúng là cần sắp xếp thỏa đáng, hy vọng cô sau này có thể xử lý tốt cả hai.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Hứa Chiêu Di đáp, nhưng trong lòng cô biết, mọi chuyện đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô trở lại chỗ ngồi, lưng thẳng, nét mặt bình thản. Châu Tề đứng lên đọc kiểm điểm, lãnh đạo tổng kết, cuộc họp sắp kết thúc.
Người chủ trì hỏi Lục Dĩ Ninh: “Lục tổng còn muốn bổ sung gì không? Dù sao đây cũng là dự án từng do anh đích thân dẫn dắt.”
“Không.”
“Vậy buổi họp hôm nay kết thúc ở đây.” Người chủ trì đứng dậy, tiễn lãnh đạo rời phòng, rồi quay sang Hứa Chiêu Di cùng những người khác: “Tôi sẽ dẫn mọi người tới phòng nghỉ, hoặc tham quan trụ sở, thế nào?”
“Được, cảm ơn.”
Lục Dĩ Ninh vẫn ngồi trên bục, chưa rời đi. Ánh mắt anh dõi theo Hứa Chiêu Di và Châu Tề đang bước ra cửa. Đột nhiên anh đứng dậy, nhanh chóng tiến lên, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô băng qua khu làm việc.
Hứa Chiêu Di theo phản xạ giật tay mấy lần, nhưng anh càng siết chặt hơn. Nơi họ đi qua bỗng im phăng phắc, đồng nghiệp ngoài khu làm việc đều sợ hãi đứng bật dậy, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đến văn phòng của anh.
“Xin Lục tổng tự trọng! Đây là công ty!” Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng hất tay anh ra, giận dữ nhìn anh.
Cô quay người, định kéo tay nắm cửa, lại bị anh từ phía sau mạnh mẽ ép xuống, cả người cô bị chặn ngay trước cửa. Ngón tay anh siết chặt vai cô, không cho cô rời đi!
Hứa Chiêu Di bỗng thấy thật vô nghĩa, so đo trong tình huống mọi ánh mắt đều đang nhìn vào, thì có ích gì chứ?
“Buông tay ra.”
Cô cố giữ bình tĩnh: “Anh có phải muốn hỏi em, vì sao em đến tìm anh mà anh lại không biết không?”
“Vậy tại sao anh không biết?”
“Anh bị sốt, em thấy mình là bạn gái thì đương nhiên phải tới thăm. Nhưng khi đến lại nhìn thấy vị hôn thê của anh bước vào phòng anh. Đã có người chăm sóc anh rồi thì em cũng chẳng cần ở lại nữa, thế thôi. Giờ biết câu trả lời rồi, anh hài lòng chưa?”
“Vị hôn thê?”
“Đúng, vị hôn thê. Anh lại định hỏi em làm sao biết đúng không? Được, em sẽ nói.” Hứa Chiêu Di lấy điện thoại, mở đoạn video cho anh xem, “Nhìn rõ chưa?”
“Thật ra em còn cảm ơn đoạn video này, vì nó giải đáp nỗi thắc mắc đã dằn vặt em bao năm! Vì sao anh không định để em đến trụ sở, cũng không cho em sang Hồng Kông.”
“Lý do gì?”
Hứa Chiêu Di cười lạnh: “Anh sợ em tiếp xúc với gia đình anh, sợ em phát hiện ở Hồng Kông anh có một vị hôn thê. Anh chạy qua lại giữa Cảng Thành và Lộ Thành, là vì-”
“Trong mắt em, anh là kẻ bắt cá hai tay?” Lục Dĩ Ninh cắt ngang lời cô.
“Đúng!”
Chỉ một chữ thôi, như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Hứa Chiêu Di thật sự quá hiểu cách làm anh đau.
Anh nghĩ trước đây dẫu hai người từng cãi vã thế nào thì sự chân thành và tin tưởng dành cho nhau chưa bao giờ thay đổi, chỉ là bất đồng về cách nghĩ và thái độ. Nhưng lần này khác rồi, cô đã nghi ngờ nhân cách của anh, điều đó khiến anh khó mà chấp nhận nổi.
Lục Dĩ Ninh cố nén cơn giận đang bùng lên, nói với cô: “Người phụ nữ đó là vị hôn thê của anh trai anh, không phải của anh. Bà nội anh lúc ấy đầu óc lẫn lộn nên nhận nhầm. Hôm đó anh không có mặt, cũng chẳng rõ họ nói gì. Diêu Lật Lật cố ý tung những thứ đó để làm em hiểu lầm, anh thật sự không biết rốt cuộc cô ta định làm gì.”
“Hôm đó anh lại lên cơn sốt, sốt đến mụ mị cả đầu. Ba anh gọi điện nói ông ta sẽ qua, anh không biết Quý Minh Minh có phải do ông ta gọi đến không, nhưng cô ta tới rồi thì anh cũng mẹ nó chẳng cho bước chân vào phòng.”
Lục Dĩ Ninh kẹp lấy cằm cô: “Nghe rõ chưa?”
Nghe rõ thì sao có thể thật sự hiểu? Ba anh sao lại để vị hôn thê của anh trai đến thăm anh? Cho tới giờ anh thậm chí không buồn giải thích thêm nửa câu, Hứa Chiêu Di thấy tất cả thật nực cười.
Cô biết, giữa họ sớm muộn gì cũng phải có một trận cãi vã lớn, không phải hôm nay thì là ngày mai, mà cô đã chẳng còn kiên nhẫn đợi đến ngày mai.
Vậy thì hôm nay đi, hôm nay phải nói cho hết mọi lời.
“Vậy anh vẫn chưa giải thích, vì sao lại lừa em?”
“Anh nói anh chưa từng lừa em, em tin không?” Lục Dĩ Ninh nhấn từng chữ, “Anh nói, anh cũng đang nỗ lực vì tương lai của chúng ta, em tin không?”
“Thật sao? Vậy anh đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn với em chưa?”
Vừa dứt lời, Lục Dĩ Ninh sững người trong thoáng chốc, Hứa Chiêu Di hoàn toàn hiểu rõ.
Mâu thuẫn giữa họ chưa từng là những chuyện đó. Không phải kết hôn hay không kết hôn, không phải có đến trụ sở làm việc hay không, thậm chí cũng chẳng phải vị hôn thê đột nhiên xuất hiện kia, đều không phải.
Điều cô luôn khắc khoải, là mong có một ngày anh có thể mở lòng với cô, có thể không giữ lại điều gì, để cô nhìn thấy hết thế giới nội tâm của anh. Đáng tiếc, chưa từng có, mãi mãi cũng không.
Cô đã hết lần này tới lần khác nhường nhịn, nhưng chẳng thấy chút hồi đáp nào từ anh. Cô luôn hy vọng anh sẽ nói thêm một câu, sẽ chủ động giải thích thêm một chút, thế nhưng đến giờ anh vẫn dửng dưng.
Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ đợi được nữa, cảm giác không được trân trọng, không được quan tâm này, thật sự quá mệt mỏi.
“Anh có biết em đã thầm thích anh từ khi còn đi học không?”