Chương 64
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hứa Chiêu Di cố gắng để mình bình tĩnh lại, cô cúi đầu mở túi, từ ngăn trong lấy ra một bức thư tình đã ố vàng. Thật ra, vào đêm ở lại nhà Lục Mạn Thanh đó, cô không chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Lục Mạn Thanh, mà còn phát hiện bức thư tình này trong thư phòng.
Hứa Chiêu Di không thể diễn tả được tâm trạng của mình vào khoảnh khắc nhìn thấy bức thư ấy. Cô vui sao? Cô xúc động sao? Quãng thời gian thanh xuân tràn đầy những rung động thầm lặng cuối cùng cũng có được câu trả lời. Không, cô chẳng vui chút nào, cô buồn, cô buồn đến tột cùng.
Cô chợt nhận ra, bao năm qua, thật ra anh luôn biết rõ tình cảm của cô, nhưng lại luôn giả vờ như chưa từng biết. Cô giống như một kẻ hề, khi xưa còn nghiêm túc cùng anh ký cái thỏa thuận bạn gái hợp đồng nực cười kia.
Ngay từ đầu anh đã chắc chắn rằng cô tuyệt đối sẽ không từ chối yêu cầu đó, ngay từ đầu anh đã đứng ở góc nhìn của thượng đế, lạnh lùng quan sát cảnh cô một mình xoay xở trong cơn hỗn loạn.
Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh:
“Anh chưa từng coi trọng, cũng chưa từng muốn mở lòng mình với bất kỳ ai, đương nhiên cũng bao gồm cả em. Dù em là bạn gái trên danh nghĩa của anh, trong mắt anh, em vẫn chỉ là người mà anh chẳng buồn để mắt tới. Đến giờ, tất cả những quyết định anh đã làm, chưa có một điều nào anh chủ động nói với em. Anh quay về trụ sở làm việc, thậm chí còn không nói với em, để mặc em ngốc nghếch chờ đợi. Anh thăng chức cũng chẳng nói, cho dù bọn anh đã sớm định sẵn Diêu Lật Lật, anh cũng không hề báo trước cho em, khiến em như một kẻ ngốc ở Lộ Thành liều mạng làm việc! Bởi vì anh vốn chẳng quan tâm, cũng không cần thiết phải nói với em, giống như việc anh theo chủ nghĩa không kết hôn vậy. Biết bao cơ hội, rõ ràng anh có thể trực tiếp nói với em, nhưng suốt ba năm qua anh chưa từng mở miệng, bởi vì anh vốn dĩ không hề để tâm đến em, càng không quan tâm việc anh có đang lãng phí tuổi xuân của em hay không!”
“Anh lãng phí tuổi xuân của em sao?”
“Đúng! Anh đã lãng phí tuổi xuân của em! Anh luôn biết rõ em thầm yêu anh, thích anh! Anh chắc chắn rằng em sẽ không rời bỏ anh! Anh đã tùy tiện, không kiêng nể gì mà lợi dụng tình cảm em dành cho anh, chính vì thế anh mới đối xử với em như thế!”
Hứa Chiêu Di đã hoàn toàn sụp đổ, càng nhớ lại những chuyện đã qua, cô càng cảm thấy đau lòng cho chính mình. Nước mắt trào ra từng đợt, cô đưa tay lau đi–
“Bởi vì thích anh, dù biết anh sẽ không kết hôn với em, em vẫn dùng mọi cách để được ở bên anh. Bởi vì thích anh, để có thể xứng đáng với anh, em đã liều mạng nỗ lực, cố gắng thuyết phục bản thân đã chọn ở bên anh thì phải chấp nhận chủ nghĩa không kết hôn của anh, chấp nhận sự thờ ơ, không chủ động của anh! Nhưng em lừa dối bản thân không nổi. Em chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi trong sách vở, hỏi bạn bè, thậm chí hỏi cả những người xa lạ, mong tìm ra được một lý do đủ để khiến bản thân buông bỏ…”
Cô chỉ muốn có một đáp án. Có lẽ anh thật lòng yêu cô, chỉ là bị xiềng xích trong nội tâm trói buộc, lại khó vượt qua những trở ngại của hiện thực, nên không thể cùng cô trở thành vợ chồng hợp pháp.
Dù vậy, cô cũng có thể hiểu. Cô thường tự an ủi mình, chỉ cần hai người còn có thể ở bên nhau, hình thức hôn nhân cũng không quan trọng, thậm chí không thể thường xuyên ở cạnh nhau cũng chẳng sao.
“Em vẫn luôn nghĩ mình có thể mãi mãi tự lừa dối bản thân, nhưng bây giờ em không thể nữa. Xin lỗi, em không thể trơ mắt nhìn mọi nỗ lực suốt một năm nay của mình cứ thế đổ sông đổ biển! Không thể tiếp tục ở lại Lộ Thành như một kẻ ngốc mà tự lừa mình dối người, càng không thể để bản thân tiếp tục bị dày vò trong sự bào mòn vô tận này! Chính vì vậy em mới phạm phải sai lầm thấp kém vốn không nên xảy ra, khiến người vô tội bị liên lụy! Cho nên, em cũng không thể tiếp tục yêu anh không điều kiện như trước nữa.”
“Cái này.” Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng nói xong, bình tĩnh thở ra một hơi, cô đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn.
“Đây là khoản thù lao anh đưa em khi nhờ em giả làm bạn gái lúc ban đầu, toàn bộ số tiền đều nằm trong thẻ này, em chưa động đến một đồng nào. Thật ra, dù cho có làm lại một lần nữa, em cũng sẽ không hối hận vì đã giúp anh.”
Bức thư tình cũng được đặt lên đó.
Lục Dĩ Ninh nhìn cô, im lặng rất lâu, lặng lẽ nghe hết những ấm ức trong lòng Hứa Chiêu Di, để cô trút hết ra ngoài. Anh chưa từng biết trong lòng Hứa Chiêu Di lại nghĩ như vậy, không biết rằng đêm hôm đó những lời qua loa anh nói với Lục Mạn Thanh lại bị cô nghe thấy. Có thứ gì đó như mắc kẹt trong lồng ngực anh, khiến anh gần như không thở nổi.
Thực ra anh nên giải thích, nhưng anh không biết phải giải thích thế nào, lại cảm thấy chẳng thể giải thích được, miệng không thể mở, đầu óc anh hơi rối loạn. Anh chưa từng hoang mang, bất lực như thế này bao giờ.
Nhưng anh cũng có chút ấm ức. Bất kể là ai, dù bao nhiêu tuổi, khi cãi nhau với nửa kia thật ra cũng sẽ có chút trẻ con. Anh cảm thấy Hứa Chiêu Di lẽ ra phải hiểu anh, chứ không nên như thế này, anh không hề tồi tệ như cô nói, anh cũng luôn cố gắng.
Hôm đó anh từ Cảng Thành bay đến gặp cô, ngay trước cửa quán cà phê anh đã chuẩn bị nói cho cô biết chuyện đi Singapore, đó là dự án anh mất một năm trời, ngày đêm không nghỉ mới giành được. Nếu không phải vì cô hết lần này đến lần khác từ chối nghe điện thoại của anh…
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh ửng đỏ, anh cố nắm lấy tay cô: “Đã nói em hiểu anh đến vậy, sao lại khẳng định anh sẽ không cưới em? Anh đã nói rồi, anh cũng đang nỗ lực vì tương lai của chúng ta, em tin anh không?”
Hứa Chiêu Di không muốn để anh chạm vào, cô mạnh tay giật ra, chiếc túi trong lòng đột nhiên rơi xuống đất. Vừa nãy cô chưa kéo khóa, lúc này sách bên trong trượt ra ngoài.
Cô cúi xuống liếc nhìn một cái, rồi lập tức hất tay anh ra, ngồi xuống nhặt sách. Lục Dĩ Ninh đứng ngay trước mặt cô, nhìn cô nâng niu cuốn sách, cẩn thận phủi lớp bụi trên đó, cô nhét tấm bưu thiếp vừa rơi vào trang bìa, như thể đó là một báu vật vô cùng quý giá.
Trên tấm bưu thiếp, dòng chữ chói mắt ấy lại một lần nữa, thẳng thừng đập vào mắt anh-
‘Em xứng đáng có được điều tốt hơn.’
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh trở nên sắc bén, anh nhìn chằm chằm cuốn sách, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tượng hôm đó ở quán cà phê. Cô và Chiêm Nguyên giống như hai người sống sót duy nhất trong ngày tận thế, dựa vào nhau trong bầu không khí ấm áp, không bị ai quấy rầy. Lục Dĩ Ninh dường như chợt hiểu vì sao cô lại trở thành như bây giờ.
Dòng chữ trên tấm bưu thiếp làm mắt anh đau nhói, ngay khoảnh khắc đó, Lục Dĩ Ninh cũng sụp đổ, anh không thể kìm được bản thân buột ra những lời tổn thương:
“Hỏi bạn à? Em hỏi bạn nào? Là cậu bạn nhà văn nổi tiếng của em phải không? Anh ta dạy em điều gì? Nói anh có bệnh? Nói em nên rời bỏ anh? Nói anh không thể cho em hạnh phúc, nói em xứng đáng có được điều tốt hơn? Nói anh ta có thể cho em sao? Em có ấm ức, có oán trách với anh, sao không hỏi anh mà lại đi hỏi đàn ông khác, tin mấy thứ súp gà độc* bọn họ nhồi vào đầu em! Em có não không?”
*Súp gà độc: trong tiếng Trung là cách nói mỉa mai những câu truyền cảm hứng hay an ủi nhưng thực chất lại tiêu cực, làm người nghe thấy bế tắc, nản chí hơn thay vì được khích lệ.
Hứa Chiêu Di ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt một lần nữa tràn đầy trong mắt, cô không dám tin những lời này lại có thể từ miệng anh nói ra. Quả nhiên, sự hy sinh, quan tâm, thỏa hiệp, nhẫn nhịn của cô trong mắt anh xưa nay chưa từng có giá trị! Nỗi đau của cô trong mắt anh cũng chỉ là công cụ để cô đong đưa với đàn ông khác, cô cười khẩy.
“Tại sao em không thể tin? Anh ấy nói sai chỗ nào? Nếu anh không phải là có bệnh thì là gì! Tại sao em phải bao dung anh, nhẫn nhịn anh! Tại sao em lại không xứng đáng có được điều tốt hơn? Tại sao em lại không thể có một cuộc hôn nhân, một đứa con, sống một cuộc đời bình thường như bao người khác?” Hứa Chiêu Di đứng thẳng dậy, đối diện với anh.
Dù cô cảm thấy sau này mình có lẽ cũng sẽ không kết hôn nữa, nhưng đó sẽ không còn là vì nhún nhường người khác, mà là thuận theo ý mình. Cô biết nói ra như vậy sẽ như lưỡi dao đâm thẳng vào tim anh, nhưng giờ cô nhất định phải nói.
Cô ôm chặt cuốn sách trong lòng, đó là nơi trú ẩn duy nhất của cô.
Lục Dĩ Ninh bỗng lùi mạnh một bước, hai tay buông thõng xuống bên người, các đầu ngón tay bắt đầu tê dại, vô thức run lên.
Anh nghe thấy bên ngoài có tiếng người lo lắng gõ cửa.
Nhưng bên tai anh chỉ vang vọng câu nói vừa rồi của cô.
Anh không có bệnh thì là gì.
Nếu cô không nói, anh suýt nữa đã quên.
Anh thật sự là có bệnh.
Anh đột nhiên bật cười tự giễu, cảm thấy cũng chẳng còn gì phải giấu nữa:
“Đúng, anh chính là có bệnh. Em đã nghe thấy, cũng biết anh là người không muốn kết hôn, vậy thì anh chẳng cần che giấu gì nữa. Anh thật sự chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với bất kỳ ai, đương nhiên cũng bao gồm em. Thực ra, anh cũng chưa từng định để em đến trụ sở. Em không phải muốn một câu trả lời sao, đây chính là câu trả lời, em hài lòng chưa?”
“Vậy tốt thôi, em tôn trọng những người không muốn kết hôn, tôn trọng anh như họ. Nhưng em cũng có mục tiêu của riêng mình. Em khao khát một cuộc hôn nhân bình thường, muốn có một mái nhà ấm áp, còn muốn sinh vài đứa con quấn quýt bên mình…”
Hứa Chiêu Di khựng lại, sự thất vọng trong mắt không sao che giấu nổi. Cô biết thật sự không cần nói thêm nữa, tiếp tục chỉ khiến cả hai khó xử hơn, thậm chí có thể buông lời làm tổn thương nhau, như vậy chỉ khiến tình cảm từng có trở nên nhơ nhuốc.
Người lớn khi chia tay nên giữ thể diện. Vì vậy cô lau khô nước mắt, kéo khóa túi, khẽ mỉm cười với anh. Nhưng cuối cùng vẫn có một câu, cô muốn nói ra.
“Anh biết không? Thực ra em chưa từng nghĩ mình phải trở thành người xuất sắc thế nào, em chỉ muốn làm một con cá mặn bình thường, sống một cuộc đời giản dị yên ổn. Em thật ra chẳng thích Hồng Kông, không thích nơi này với những tòa nhà chọc trời và sự bon chen vật chất! Em thích thôn quê hơn, em muốn mở một cửa hàng nhỏ bình thường, có chút tay nghề là đủ, sống những ngày đơn giản cùng người mình yêu. Anh đã từng hỏi ước mơ của em chưa? Chưa từng. Bao lâu nay chỉ có em đang tiến về phía anh, vì anh mà cố gắng đứng nhất, nhưng cái cơ chế tuyển chọn giả tạo mà các anh bày ra thực sự khiến em cảm thấy vô cùng ghê tởm!”
Cô nghĩ đây không phải cuộc sống mà cô mong muốn, cô đã quá mệt mỏi rồi. Tại sao cô lại không thể sống vì chính mình? Hai người vốn không cùng một con đường, đến lúc nên dừng lại ở đây, mỗi người đi một hướng.
Vậy thì cứ dừng ở đây thôi.
“Chúng ta chia tay đi.”
“Tùy em.”
Hứa Chiêu Di khẽ gật đầu, không nói thêm một lời nào, dứt khoát xoay người rời đi, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa cũng chỉ làm tăng thêm sự chán ghét.
—
Lục Dĩ Ninh không ngờ Hứa Chiêu Di thật sự lại cứ thế mà rời đi.
Anh nghe thấy tiếng cửa mở rồi khép lại, chặn đứng âm thanh bên ngoài vừa tràn vào trong thoáng chốc.
Thế giới bỗng yên ắng, lại chỉ còn lại một mình anh, như thể tất cả những gì vừa xảy ra đều chưa từng tồn tại.
Quay về ngồi xuống ghế, anh đưa tay ấn mạnh lên ngực, chỉ cảm thấy nơi đó đặc biệt đau nhói. Anh không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thật ra, cho đến ngày trước khi biết Hứa Chiêu Di sẽ cùng Châu Tề tới trụ sở, anh vẫn còn nghĩ đợi gặp lại, có lẽ họ sẽ làm hòa thôi, trước giờ chẳng phải đều như vậy sao? Hơn nữa, đó sẽ là lần chia xa cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Nhưng anh không ngờ kết cục lại là chia tay như thế này.
Lục Dĩ Ninh kéo ngăn kéo ra, nhìn bức thư giới thiệu đang yên lặng nằm trong đó – bức thư anh mang theo khi bay về Lộ Thành tìm cô hôm ấy. Khi đó anh vừa mới giành được dự án Singapore, cuối cùng, giữa trụ sở và Singapore, anh vẫn chọn nơi sau.
Anh còn nhớ rõ bản thân khi ấy đã hứa với ông nội thế nào: “Điều kiện tôi sẽ gánh, nếu thất bại tôi đồng ý từ bỏ, cả đời làm việc cho bác cả, nhưng có một yêu cầu, đội Singapore nhất định phải do tôi toàn quyền lập ra. Người tôi chọn đều phải có năng lực xuất sắc, tuyệt đối không để ai bắt bẻ.”
Anh nôn nóng bắt tay xây dựng đội ngũ của mình, tự tay viết thư giới thiệu này. Anh muốn điều một người từ Lộ Thành sang, người đó từ đầu tới cuối đều là cô.
Anh muốn rời khỏi nơi đây cùng cô, muốn cho cô một khởi đầu mới, cũng là cho chính anh một khởi đầu mới. Bởi vậy, anh mới tha thiết mong cô tiến bộ.
Nhưng rốt cuộc chỉ chậm hơn một bước.
—
Hứa Chiêu Di từ phòng làm việc của Lục Dĩ Ninh bước ra, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, nhưng lòng cô đã tĩnh lặng như nước, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt ấy.
Đi tới trước mặt Châu Tề, cô nói: “Đơn xin thôi việc, tối mai tôi gửi vào hòm thư của anh được không? Hôm nay tôi muốn xin nghỉ một ngày.”
“Xin nghỉ thì được, chuyện nghỉ việc để sau hẵng nói.” Châu Tề trả lời cô như vậy.
Cô đã chia tay, ngay giữa con phố đông nghịt người. Gió biển hất tung hàng mi đang dính nước mắt của cô, bên kia, ánh đèn cảng Victoria vẫn rực rỡ.
Hứa Chiêu Di vẫn nhớ đêm họ xác định tình cảm, khi ấy bàn tay anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô đang nhuốm sắc hồng bởi pháo hoa, sau lưng họ là màn lãng mạn bung nở ở độ cao ba trăm mét.
Đó là buổi hẹn đầu tiên của họ, cô nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quên những điều đẹp đẽ anh từng mang tới. Dù sau này họ đã trải qua quá nhiều điều không vui, nhưng cô thừa nhận trong lòng vẫn còn yêu anh, những tình cảm ấy không thể cùng pháo hoa mà tan biến vào hư không.
Nhưng cô biết bọn họ sẽ không bao giờ quay lại với nhau nữa.
Cô không còn coi anh là ngọn núi để có thể dựa vào, cô cũng không còn là đóa hoa đăng tiêu* leo bám vào núi ấy. Từ giờ, cô phải quyết tâm trở thành một cái cây hiên ngang đứng thẳng, từ nay chỉ nở hoa vì chính mình.
*Hoa đăng tiêu: một loài hoa leo, màu cam rực, thường mọc bám vào tường hay thân cây lớn để vươn cao.
Thật ra, bạn biết không? Bạn có thể yêu một người, nhưng vẫn nói lời tạm biệt với họ, bạn cũng có thể nhớ một người, nhưng lại thấy may mắn vì họ không còn ở bên.
Mỗi người đều có ngọn núi và thung lũng riêng để vượt qua, chỉ có bạn mới có thể bay về non sông của chính mình. Bây giờ, cô sẽ bay về non sông của cô.
—
Hứa Chiêu Di trở lại Lộ Thành để làm thủ tục nghỉ việc.
Cô còn cẩn thận soạn một bản báo cáo xin thôi việc để tự nhận trách nhiệm, coi đó như lời giải thích cuối cùng cho những cửa hàng cô từng phụ trách trong suốt năm năm làm việc ở Liên Hoa.
Nhưng cô không biết rằng, ngay trong ngày cô đến trụ sở để kiểm điểm, một lá đơn kiến nghị tập thể từ các chủ cửa hàng ở Lộ Thành đã âm thầm, nặc danh gửi đến trụ sở.
Lục Dĩ Ninh giận dữ đẩy cửa phòng nhân sự.
Hôm đó, văn phòng lại đông người lạ thường, nhưng tâm trạng bức bối khiến anh chẳng còn đầu óc để hiểu vì sao giờ này nhiều người lại ngồi ở đây.
Anh cất giọng chất vấn: “Quyết định điều chuyển Diêu Lật Lật là ai phê duyệt?”
Mọi người đều nghiêm mặt nhìn vị thiếu gia này. Có người đứng dậy nhường ghế cho anh, nói: “Đúng lúc cậu tới, vậy cùng nghe thử đi.”
Lục Dĩ Ninh chưa bao giờ biết Hứa Chiêu Di đã làm nhiều việc đến thế trong suốt năm qua. Anh chỉ biết cô rất bận, cũng biết cô luôn nỗ lực, như chính cô từng nói. Nhưng trong một năm mà ai cũng bận rộn như vậy, lẽ nào anh không bận sao? Vì vậy, anh thậm chí không hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến năm qua cô lại xúc động như thế.
Thế nhưng khoảnh khắc này, cuối cùng anh cũng hiểu, trong một năm gian nan như vậy, cô đã làm biết bao nhiêu điều mà anh không hề hay biết.
Đơn kiến nghị chưa từng có tiền lệ ấy thậm chí được đặt trên bàn của Tưởng Chí Viễn. Tất cả mọi người – từ những lãnh đạo có chức vụ cao đến các nhân viên bình thường đều bị chấn động trước một nhân viên tuyến cơ sở xa xôi lại có thể tạo nên điều như vậy. Lục Dĩ Ninh ngồi trước bàn dài, lặng lẽ lắng nghe nội dung bức thư kiến nghị.
Có bao nhiêu chủ cửa hàng đã ký tên trong lá đơn ấy? Lục Dĩ Ninh không còn nhớ rõ nữa. Anh chỉ biết rằng những chữ ký dày đặc kín cả viền giấy, sau mỗi cái tên đều là một câu chuyện sống động.
Trong quãng thời gian phong tỏa vì dịch bệnh, cô đã thay những bà mẹ – những người vừa phải tự chăm con, vừa không thể ra ngoài mua sắm chạy khắp nơi quanh khu vực để tìm thực phẩm, rồi đích thân mang đến tận nhà để đảm bảo cuộc sống của họ không bị gián đoạn.
Khi tình hình dịch căng thẳng, đường vận chuyển bị tắc nghẽn, cô lại tìm đủ mọi cách để mở kênh lưu thông cho những lô hàng bị tồn đọng, tự tay đóng gói, bốc vác, chỉ để giảm bớt tổn thất cho các cửa hàng.
Khi biết trong nhà một chủ cửa hàng có người già đột nhiên lâm bệnh mà không ai chăm sóc, đã không chút do dự giúp liên hệ bệnh viện, đặt số khám, theo sát và lo liệu mọi thứ cho tới khi tình trạng người bệnh ổn định.
Dù sau này được bổ nhiệm làm giám đốc, cô cũng chưa từng thay đổi chút nào tâm niệm ban đầu, lúc rảnh vẫn đi lại giữa các cửa hàng, kiên nhẫn hỗ trợ từng người, tự mình kiểm tra đường ống thoát nước sau bếp để đảm bảo công việc kinh doanh không bị ảnh hưởng.
Khi có cửa hàng thiếu vốn, đứng trước nguy cơ phải dừng hoạt động, cô còn chủ động lấy tiền tích góp của mình ra cho họ mượn, giúp họ qua cơn nguy cấp.
Quá nhiều chuyện nhỏ như thế, từng việc một lại hiện lên trước mắt.
Lục Dĩ Ninh bỗng nhận ra, đây không chỉ là những việc cô làm trong một năm qua, mà là lòng tốt và sự gánh vác cô đã bền bỉ giữ suốt nhiều năm, chưa từng lay chuyển. Chính những điều tưởng chừng vụn vặt, nhỏ nhặt đến mức anh từng khinh thường, là điểm tựa vững chắc nâng đỡ cô trong những thời khắc then chốt.
Hốc mắt Lục Dĩ Ninh khẽ đỏ lên, anh cúi đầu xuống, thậm chí không dám nghe tiếp. Rồi lại có người lấy ra một đoạn video khác, nói là được Trần Sa – giám đốc bộ phận chiêu thương ủy thác phát sóng.
Trần Sa không phải muốn xin tha cho Hứa Chiêu Di, vì cô quả thật có sai, mà chỉ muốn cho nhiều người biết, cũng cho rằng mọi người cần phải biết – một cô gái thực sự lương thiện, ngay thẳng ấy, đã từng vì mảnh đất dưới chân mình và sự nghiệp mà cô nỗ lực phấn đấu, cống hiến bao nhiêu, đổ biết bao tâm huyết.
Cũng vì vậy, lần đầu tiên Lục Dĩ Ninh mới biết, để thúc đẩy việc hợp tác với Phi Trì, Hứa Chiêu Di thậm chí từng bị phía thương hiệu quấy rối ngay tại bàn rượu.
Cô đã vô cùng dũng cảm, dù phải trả giá bằng việc hy sinh bản thân, cũng buộc đối phương phải công khai xin lỗi.
Lục Dĩ Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy thông báo xin lỗi của kẻ bỉ ổi kia trong nội bộ Phi Trì, toàn thân anh bắt đầu run rẩy không kìm lại được. Mọi người có mặt trong phòng cũng dần im lặng, ai nấy đều nghiêm túc dõi theo màn hình.
Ngay sau đó, trên màn hình lớn lại hiện ra một đoạn hình ảnh khác. Ngay trước cổng trung tâm thương mại quen thuộc, Hứa Chiêu Di không chút do dự lấy thân mình che chắn cho một người phụ nữ đang bị kẻ côn đồ cầm dao tấn công.
Cô hoàn toàn không màng sự an nguy của bản thân, bất chấp rủi ro có thể bị thương trong tích tắc, nắm chặt chiếc túi trong tay, dùng hết sức lực toàn thân ném thật mạnh về phía gã đàn ông hung tợn đang tấn công.
Anh nhớ lại tối hôm đó, Hứa Chiêu Di đã gọi cho anh một cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, trong khi anh vì công việc bề bộn và tâm trạng không muốn nói chuyện nên cứ bấm từ chối.
Anh nhớ lại sau cuộc họp hôm đó, cô gào thét trong văn phòng với những lời trách cứ điên dại, dù cho tới hôm nay anh vẫn còn thấy bản thân có chút oan ức, cứng đầu không muốn chủ động liên lạc với cô. Nhưng so với nỗi đau và sự chịu đựng của cô, những gì anh bỏ ra chẳng đáng là gì!
Lục Dĩ Ninh bỗng thấy mình thật sự khốn nạn.
Anh hồi tưởng lại sự sụp đổ của cô tối hôm đó, câu nói ‘anh có biết em phải trải qua những gì để giành được vị trí số một không’ cứ như những mũi kim đâm thẳng vào tim anh.
Bây giờ anh mới hiểu tại sao cô lại căm ghét sự bất công đến vậy, cũng hiểu tại sao hôm đó trong văn phòng cô lại vừa tổn thương vừa tuyệt vọng đến thế.
Cô đã nỗ lực đến như vậy chỉ để được ở bên anh, âm thầm cắn răng kiên trì tạo dựng cho mình một thế giới riêng mà anh không hề nhìn thấy.
Anh như nhìn thấy cô trong những năm tháng ấy, vì sợ bị anh bỏ rơi, cô chạy không ngừng, dù có ngã xuống cũng phải tự đứng lên tiếp tục chạy, dù một mình chịu đựng vô số nỗi đau và uất ức, cô chưa từng dám kể với anh một lời.
Anh chợt hiểu cô cần được an ủi tinh thần đến nhường nào, nhưng anh, như cô nói, từ đầu đến cuối đều thờ ơ, không chủ động, chưa bao giờ cho cô một chút ấm áp đáp lại.
Buổi giao lưu sách có lẽ là cứu cánh duy nhất cô bám víu giữa muôn vàn thời khắc cô đơn và vật lộn, để giúp cô trụ qua những ngày khó khăn ấy.
Anh thậm chí từng nghi ngờ tấm lòng cô, từng hoài nghi cô với những người đàn ông khác.
Anh đã đánh giá thấp quyết tâm và dũng khí muốn ở bên anh của cô.
Anh hối hận.
Hối hận vì đã tàn nhẫn bỏ cô một mình ở Lộ Thành.
Nắm rồi lại buông.
Nước mắt làm mờ cả đôi mắt.
Anh căm ghét sự ích kỷ của chính mình.