Chương 65
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hứa Chiêu Di trả lại căn hộ, thu dọn hành lý. Trong đống hành lý này có một chiếc hộp đặc biệt, bên trong đặt một số trang sức giá trị, đồng hồ hiệu cùng các túi xách xa xỉ. Cô gói cẩn thận những món đồ trong hộp, niêm phong và gửi đến căn hộ của Lục Dĩ Ninh.
Mọi thứ liên quan đến anh, cô chỉ mang theo chiếc hộp nhạc mà anh tặng cô năm đó ở Hokkaido. Sáu năm trôi qua, tất cả yêu hận cuối cùng cũng khép lại tại khoảnh khắc này.
Lần cuối cùng quay lại trung tâm, hoàn tất bước cuối trong thủ tục nghỉ việc, nộp lại thẻ công.
Trong văn phòng của Châu Tề, cô ngồi lại một lát. Lần này cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, như thể đã cởi bỏ được toàn bộ xiềng xích trên người.
“Dù cô đã quyết định nghỉ việc, nhưng có một chuyện tôi vẫn phải nói với cô.” Châu Tề nhìn cô một cái, rồi dùng một tay từ từ xoay màn hình máy tính phía trước, hướng thẳng về phía cô.
Hứa Chiêu Di nhìn thấy giao diện hệ thống OA mở ra, văn bản đỏ chính thức từ trụ sở hiện rõ mồn một. Cô vốn nghĩ mình sẽ không còn cảm xúc gì với chuyện này, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một luồng nhiệt huyết bỗng dâng trào lên đầu óc cô.
“Kết quả của Kế hoạch Ưu tài đã có.” Châu Tề cúi đầu, tập trung đọc nội dung trên văn bản. Hứa Chiêu Di nghe rất rõ, cái tên được chọn đầu tiên chính là cô.
Cô hoàn toàn không biết kết quả Kế hoạch Ưu tài bây giờ mới được công bố chính thức, và cô lại được trụ sở ghi nhận với thành tích xuất sắc đứng đầu toàn quốc.
Thành tích này không hề bị che lấp bởi những lỗi lầm cô từng phạm phải. Trụ sở luôn rõ ràng về thưởng phạt, vừa xử lý lỗi lầm của cô, vừa công nhận và đánh giá cao sự nỗ lực không ngừng suốt một năm qua của cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người được trụ sở lựa chọn ngay từ đầu chính là cô. Còn Diêu Lật Lật thì nhờ quan hệ cá nhân mới được chuyển đến trụ sở, hoàn toàn không liên quan gì đến Kế hoạch Ưu tài. Công bằng và chính nghĩa mà cô luôn tin tưởng chưa từng vắng mặt, đây mới là sự thật của mọi chuyện.
“Còn một việc nữa, sau khi các phòng ban liên quan xem xét lại, xét thấy trong thời gian dịch bệnh cô có thành tích nổi bật, quyết định hủy bỏ hình thức kỷ luật đối với cô. Từ bây giờ, vị trí và chức vụ của cô được khôi phục. Ngay cả khi cô đến trụ sở, chức vụ hiện tại vẫn được giữ nguyên. Hiện đơn xin nghỉ việc của cô vẫn chưa báo lên trụ sở, nếu cô vẫn kiên quyết nghỉ, tôi tôn trọng lựa chọn của cô, tôi sẽ đi giải thích với trụ sở.”
Châu Tề đóng máy tính, nghiêm túc nói với Hứa Chiêu Di.
“Cảm ơn.” Hứa Chiêu Di cúi đầu, nhẹ nhàng che lấy đôi mắt hơi đỏ, hơi nóng, liên tục nói mấy lần cảm ơn.
Cảm ơn ai đây? Thật ra cô cũng không rõ, nhưng cô thật sự rất vui, cô biết ơn và cảm thấy an lòng, đồng thời càng hiểu rõ một chân lý, nếu một người bình thường muốn cuộc đời mình xảy ra phép màu hay bước ngoặt, thì điều đó chắc chắn ẩn trong từng bước chân cô đã đi, ánh sáng rọi ra khi cô ngoảnh lại.
“Thật ra tôi nghỉ việc không chỉ vì chuyện này. Khi đến Lộ Thành làm việc, tôi đơn giản chỉ muốn học thêm kỹ năng, rồi tích góp một chút tiền, để sau này về quê có thể mua được nhà. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện trở nên nổi bật hay thành người đứng trên người khác. Bây giờ tôi cũng gần như đã đủ tiền, nên tôi muốn về.”
Cô nghĩ mình thực sự cũng nên trở về. Nếu còn chần chừ, ba mẹ cô sẽ già đi, ông nội có lẽ cũng đã sốt ruột muốn về sống lại căn nhà cũ.
“Được.” Châu Tề không cố níu kéo nữa, cũng không nhắc lại những chuyện khiến cô buồn, “Vậy cô về rồi có kế hoạch cụ thể gì không?”
“Có lẽ sẽ mở một cửa hàng nhỏ.”
“Cửa hàng nhỏ?”
“Homestay hoặc quán bar? Tôi chưa nghĩ kỹ.”
“Sẽ giảm giá cho tôi không?”
“Sẽ! Chắc chắn sẽ!”
Hứa Chiêu Di vừa cười vừa lau nước mắt. Khi ra ngoài, cô gặp lại Trần Sa, dường như Trần Sa đến đón cô, chủ động tiến đến ôm cô, nói: “Chị tưởng cô sẽ chọn giữa A và B, không ngờ cô lại chọn C.”
“Xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi với chị đâu.” Trần Sa nhận lấy hộp đồ trong tay cô, rồi nói tiếp: “Cô biết không, hồi đi học chị thích chọn C nhất, nhất là mấy câu mà không chắc chắn, do dự, chọn C là chuẩn. Đi thôi, chị đưa cô ra ngoài.”
Hôm đó, gần như toàn bộ đồng nghiệp đều ra tiễn cô, không chỉ là bộ phận vận hành, mà còn một số đồng nghiệp từ các phòng ban khác, có người mới đến mà Hứa Chiêu Di còn chưa từng gặp. Nhưng vào ngày hôm đó, tất cả đều mang cùng một tâm trạng, chạy ra tiễn một huyền thoại của Liên Hoa.
Hứa Chiêu Di dưới ánh mắt yên lặng của mọi người, bước chầm chậm đến cổng. Cô quay người, nước mắt lưng tròng nhìn quanh chiến trường quen thuộc đã đồng hành cùng cô suốt sáu năm, những ngày tất bật, náo nhiệt như hiện ra trước mắt.
Trong làn nước mắt mờ nhòe, cô dường như thấy Bối Bối vẫn đang lười biếng nằm ở bàn làm việc, điện thoại vẫn reo liên tục, Đại Diêu còn đang bị mắng trong văn phòng của Lục Dĩ Ninh.
Sáu năm trôi qua thật nhanh, những người từng hứa sẽ không rời xa một đời, giờ cũng đã mỗi người một nơi.
Hôm đó, ánh nắng thật đẹp, Hứa Chiêu Di đi đến cổng Liên Hoa, nghe thấy tiếng bước chân vội vã, ai đó gọi cô từ phía sau: “Quản lý Hứa!”
Cô quay lại, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc chạy đến tiễn cô.
Chú Ngũ ôm trong tay những món bánh vừa mới nướng, lau đi nước mắt nói với cô: “Cũng không có gì để tặng cháu cả, mang nhiều một chút, đường về nhà đói thì ăn. Sau này muốn ăn, chú Ngũ sẽ gửi cho.”
“Còn có cả bánh trứng caramel mà cô thích nữa.”
“Thịt bò ô mai cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô.”
Tiểu Đỗ bất ngờ lao đến ôm cô, nói: “Chị Di Di, bọn em sẽ nhớ chị lắm!”
Ánh nắng hôm đó thật sự đặc biệt, Hứa Chiêu Di cảm thấy trong lòng vui đến lạ thường. Cô lau khô nước mắt, lần lượt ôm mọi người lần cuối, cất giữ tất cả món quà một cách cẩn thận.
Đây là món quà quý giá nhất mà cô từng nhận trong đời, là tình cảm cô đổi bằng cả tấm lòng, là phần thưởng xứng đáng mà cô nhận được sau bao năm nỗ lực ở nơi đất khách quê người.
Thật đấy, không cần phải chạy theo mặt trăng, khi bạn vẫn kiên cường vươn thẳng lưng như một mầm cỏ giữa bùn lầy, hàng vạn ngôi sao sẽ tự tìm đến, nâng bạn lên bầu trời thuộc về bạn.
—
Dịch bệnh đã chia cắt bao nhiêu cặp đôi rồi?
Lục Dĩ Ninh nằm trong khách sạn ở Lộ Thành cách ly, từng phút từng giây trôi qua, cảm xúc của anh cũng dần nguội lạnh.
Ngay từ đầu, trong lòng anh tràn ngập cảm xúc bốc đồng mạnh mẽ, nóng lòng muốn bay ngay đến bên cô, làm lành với cô, nhưng theo từng ngày trôi qua, cảm xúc bốc đồng dần bị lý trí thay thế. Trong đáy lòng vang lên một tiếng nói không ngừng vang vọng bên tai:
‘Thôi đi, đừng bận tâm nữa, cô ấy xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.’
Cô đã nói cô không muốn sống như thế, cô không thích Hồng Kông, thực ra cũng không thích Singapore. Anh có thực sự quan tâm đến ước muốn của cô không? Anh có thể mang đến cho cô điều cô muốn không?
An Nhĩ nói đúng, anh thực sự là một người giả tạo, cũng là kẻ tội đồ. Anh mang trên vai xiềng xích mà đời này anh cũng không thể trả hết, sao anh còn dám nghĩ đến một cuộc đời riêng cho mình, dám mơ một khởi đầu mới chứ?
Ngày cách ly kết thúc, anh mở điện thoại, biết được tin Hứa Chiêu Di đã nghỉ việc ở Liên Hoa. Tình cờ hôm đó cô đăng một trạng thái trên vòng bạn bè. Một bức ảnh chụp ở trước ga tàu cao tốc, bên cạnh cô là hành lý đơn giản, phía sau là một cây liễu trụi lá.
Anh nghĩ, mấy năm qua cô thật sự vất vả, không chỉ người gầy đi quá nhiều, mà trong mắt cũng không còn ánh sáng.
Anh đã hút cạn sức sống của cô, mầm cây nhỏ từng tràn đầy sức sống ấy giờ đã thành một cái cây cô độc, vô hồn giữa mùa đông giá lạnh. Giờ đây, cuối cùng cô cũng sắp đi tìm lại sinh khí của mình.
Lục Dĩ Ninh ngồi dậy trên giường, đưa tay che lấy đôi mắt đang nóng rát.
Anh nhớ về một năm nọ, khi hai người cùng nhau đi tàu cao tốc đến Tây An, gió thổi ngược từ ga khiến cô không tự chủ nhắm mắt lại. Anh mở rộng áo khoác ôm lấy cô, che chở đầu cô vào lòng mình.
Họ nắm tay nhau thưởng thức những món ăn đặc trưng trên đường phố Tây An, cô chớp mắt trong ánh nhìn ngây thơ đầy mong đợi hỏi anh: “Sau này chúng ta còn đi du lịch cùng nhau nữa không?”
Khi đó, mắt và tim cô đều là hình bóng anh, tình yêu dành cho anh như giọt nước trong ly sắp tràn ra ngoài. Anh nhớ mình cũng từng có những khoảnh khắc hạnh phúc như thế, tiếc là anh luôn quen giấu kín tâm tư, rung động một cách cẩn trọng, rồi buồn bã cũng thật cẩn thận.
Một đời người là gì, thật sự có ai có thể sống trọn một đời không?
Anh chỉ biết từ nay trở đi, sẽ không còn một người phụ nữ nào khiến anh dám mở lòng khao khát một khởi đầu mới cho cuộc đời mình nữa.
—
Dịch bệnh bước sang năm thứ ba, bỗng một ngày, quốc gia ban hành chính sách mở cửa toàn diện.
Năm sau, đất trời ấm áp trở lại, muôn vật hồi sinh, dường như mọi thứ trên thế gian đều trở về quỹ đạo vốn có. Lục Dĩ Ninh nhận quyết định điều động sang Singapore, nơi dự án giai đoạn một tiến triển thuận lợi.
Vào một ngày như thế, Lục Dĩ Ninh đang giám sát công trường. Nghỉ trưa, anh theo thói quen lấy điện thoại ra.
Lúc này anh đã lâu không mở vòng bạn bè của Hứa Chiêu Di, nhưng khoảnh khắc ấy, một dòng trạng thái chói mắt hiện lên trước mắt.
Những năm qua, dù ngày tháng có khó khăn, mệt mỏi đến đâu, anh cũng cắn răng kiên trì. Khi thực sự không chịu nổi, anh sẽ nhìn vào vòng bạn bè của cô. Cô ít khi đăng trạng thái, đôi khi chỉ chia sẻ thông tin về lễ hội nhạc đồng quê, hoặc vài tấm ảnh mèo cưng, chó cưng, anh đều có thể nhìn chăm chú rất lâu, dường như đó trở thành nguồn sức mạnh duy nhất của anh trong hai năm qua.
Nhưng vào một ngày bất ngờ, giữa cái nắng 36,7 độ, Lục Dĩ Ninh đội mũ bảo hộ, ngồi trong văn phòng tạm bợ dựng bằng container, một khoảnh khắc khiến cơ thể anh toát đầy mồ hôi lạnh.
Mong muốn cuối cùng của anh cũng tan biến.
Năm chia tay, thực ra anh chưa từng đau đến mức này. Mấy năm qua, anh thường xuất hiện ảo giác, như thể họ chưa từng rời xa, cô vẫn sẽ quay về bên anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, anh tỉnh dậy khỏi giấc mơ một cách rõ ràng, thực sự nhận ra, mọi thứ đã kết thúc thật rồi.
Lục Dĩ Ninh ngồi một mình trong xe rất lâu, mồ hôi lạnh ướt sũng hết quần áo, từng giọt rơi xuống từ cằm. Ngón tay anh trắng bệch, siết chặt vô lăng, mặc cho tiếng còi inh ỏi phía sau vang lên liên hồi.
Bỗng nhiên, anh nhấn ga, xe lao vun vút lên đường cao tốc.
Anh vốn định đi đâu nhỉ?
Không nhớ nữa, nhạc mở to hết cỡ, trong loa vang lên những giai điệu rock điên cuồng, suy sụp-
Tiếng trống nặng nề nhấn chìm nhịp tim anh từng hồi, chân anh không hề buông ga.
Anh cứ lái, cứ lái, cho đến khi xe cạn xăng, đêm đen buông xuống. Trước mắt chỉ là biển cả mênh mông.
Trên một cây cầu gãy, Lục Dĩ Ninh đạp phanh đột ngột. Hai tay anh vô lực gục lên vô lăng, cơ thể run rẩy dữ dội không kiểm soát được.
Anh muốn khóc, nhưng không thể rơi nước mắt. Chỉ mở miệng ra trong im lặng, như một con cá đang thiếu oxy, sắp chết ngạt.
Hóa ra, khi con người chịu nỗi đau khủng khiếp, họ sẽ im lặng, không phát ra một âm thanh nào.