Chương 66
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Trong thời kỳ dịch bệnh, ngành du lịch chịu đòn nặng nề, may mà trong hai năm sau khi mở cửa, cuối cùng cũng đón được sự phục hồi toàn diện.
Phần lớn các homestay lại nhộn nhịp trở lại, khôi phục sức sống như trước, tựa như một cuộc phản công với giai đoạn ảm đạm suốt ba năm qua.
Đặc biệt là trong năm gần đây, khắp nơi homestay mọc lên như nấm sau mưa. Ở Gia Thành cũng xuất hiện không ít homestay và quán bar độc đáo, phong cách đa dạng.
Với Hứa Chiêu Di, năm nay cũng là một năm rất tốt. Cô thấy quê hương mình đang phát triển hưng thịnh, mọi người cũng đang chăm chút tổ ấm nhỏ của mình, mọi thứ đều đang thay đổi theo hướng tốt đẹp.
Bản thân cô cũng đang dần khá hơn, vết thương ở chân và cánh tay gần như đã lành hẳn. Thỉnh thoảng cô lại ghé quán bar nhỏ gần nhà nghe vài khúc nhạc, nhấp một ly cocktail, hoặc mang dép lê đến quán trà chơi vài ván mạt chược với ông nội, hoặc là trêu mèo đùa chó, mỗi ngày trôi qua thoải mái, vui vẻ và thư thái.
Chỉ có Tiêu Ngọc Chi thường chê cô rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại lải nhải bên tai: “Di Di suốt ngày ru rú trong phòng máy lạnh, cẩn thận kẻo bí bách mà sinh bệnh đó. Mẹ nuôi nổi con, nhưng người trẻ dù sao cũng nên tìm việc gì đó làm, không thì rất dễ mắc cái… trầm cảm đó!”
“Vớ vẩn! Bà thấy đứa nào suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ mà bị trầm cảm chưa? Con gái nhà mình chẳng phải lúc nào cũng tươi cười hớn hở à?”
Hứa Đại Dũng từ chiếc ghế tre đứng thẳng dậy, xoay cái hũ ớt ngâm bằng sứ xanh trong tay một vòng, “Đừng nghe mẹ con nói vớ vẩn, đói thì ăn, muốn chơi thì chơi, cho dù cả đời không đi làm, ba cũng nuôi nổi con!”
Ông vừa nói vừa đậy kín hũ ớt ngâm, còn nháy mắt với con gái: “Đi mang cho ông nội đi, rồi trên đường về ghé Lục Cảo Tiến mua một con vịt muối.”
“Thêm phần há cảo tôm nữa nha?” Hứa Chiêu Di đang ngồi xếp bằng trên sofa nghịch điện thoại, nghe vậy liền bật dậy chạy thẳng ra cửa.
Tiêu Ngọc Chi đuổi tới cửa cầu thang, lớn tiếng gọi: “Đi đứng cho đàng hoàng, đừng có như con khỉ nhảy nhót lung tung! Con gái lớn tướng rồi, chỉ có ba con còn xem con như con nít thôi!”
“Biết rồi mà~”
Mùa hè năm ấy, hai bên đường những cây long não xanh rì rậm rạp, tán lá sum sê như những chiếc ô khổng lồ, không chỉ che bớt nắng gay gắt mà còn thoang thoảng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
Hứa Chiêu Di thoáng chốc như trở lại thời thơ ấu. Khi đó, mỗi lần ngủ trưa dậy, cô luôn lê đôi dép, lộc cộc chạy sang nhà ông nội đưa cơm tối.
Ông còn dắt cô đi ăn một chén chè rồi mới về. Đến giờ cô vẫn nhớ rõ, quán chè dưới nhà ông bán món chè ngon tuyệt! Cô mê nhất là món chè trái cây bốn loại ở đó. Nghĩ tới đây, Hứa Chiêu Di bất giác bước nhanh hơn, chỉ mong lát nữa có thể ghé ăn thêm một chén.
Đến nhà ông nội, Hứa Chiêu Di thấy trên bảng đen trước cửa có ghi dòng chữ, ông cụ đã đến hội cờ tướng, giờ không có nhà. Cô đặt hũ ớt xuống, bước lại trước quạt điện hóng gió, rồi mở tủ lạnh lấy một miếng dưa hấu ướp lạnh cắn vài miếng.
Xuống lầu, cô mới phát hiện quán chè mà cô nhớ thương bấy lâu nay đã đóng cửa, thay vào đó là một siêu thị. Nhưng bà chủ thì vẫn là người năm xưa, bao nhiêu năm trôi qua mà dáng vẻ gần như chẳng thay đổi, trông vẫn trẻ như trước. Bà chủ thấy cô, nở nụ cười thân thiết: “Di Di, lại mang đồ ngon cho ông nội hả?”
“Đúng rồi dì, đây là siêu thị mới mở của dì à?”
“Phải đó, chỉ là làm ăn không được tốt lắm, khách chẳng có bao nhiêu.” Giọng bà chủ hơi vương chút muộn phiền. Hứa Chiêu Di lầm bầm rồi đi một vòng trong siêu thị, nghề nghiệp trong người lại trỗi dậy khiến cô không nhịn được:
“Dì ơi, hàng hóa trong siêu thị của dì bày biện chưa hợp lý đâu, để cháu sắp xếp lại giúp nhé. Với cả bên phòng cháy chữa cháy cũng có chút nguy cơ đó, còn tấm poster quảng cáo ngoài cửa thiết kế chưa đủ bắt mắt, khó thu hút khách lắm, để cháu chỉnh sửa cho dì nha…”
Thế là cả buổi chiều cô cứ bận rộn trong siêu thị. Phải nói, sau khi qua tay cô sắp xếp, cửa hàng trông dễ chịu hơn hẳn, Hứa Chiêu Di còn đặt thêm vài chậu hoa ở cửa để tăng phần sinh động. Đến xế chiều đã có người bị những tấm poster và trang trí ngoài cửa hấp dẫn mà ghé vào. Bà chủ cười tươi như hoa, nhất quyết giữ cô lại ăn cơm.
“Thôi dì, cháu còn phải về mua vịt muối cho ba cháu nữa!” Cô vừa nói vừa vẫy tay chào rồi rời đi.
Hứa Chiêu Di thong thả bước tới đầu cầu, ghé Lục Cảo Tiến mua một con vịt muối, trên đường về tiện đi ngang qua căn nhà cũ của gia đình. Nói cũng lạ, bao nhiêu năm rồi căn nhà ấy vẫn trong tình trạng rao bán.
Hồi trước về Gia Thành, cô rõ ràng đã bàn bạc xong với bên môi giới, lúc đó chị môi giới còn cam đoan chắc nịch chủ nhà đồng ý bán. Thế mà đến ngày chuẩn bị đặt cọc, cô lại đột ngột nhận được tin chủ nhà vì việc gấp phải ra nước ngoài. Chuyến đi ấy kéo dài gần hai năm, trong khoảng thời gian đó chỉ nhắn lại với cô một câu cứ chờ thêm chút nữa.
Thế rồi cứ đợi mãi thành ra đến bây giờ. Tối qua cô còn nhắn tin cho chị môi giới: [Chủ nhà vẫn chưa về nước hả chị? Không thì mình làm giao dịch online cũng được mà?]
Môi giới trả lời thế nào ư?
[Chủ nhà nói sắp về nước rồi, phiền em đợi thêm nhé.]
Khỉ thật! Hai năm nay lần nào cũng điệp khúc ấy, còn phải chờ đến bao giờ nữa? Hứa Chiêu Di đi ngang qua nhìn thấy trong căn nhà cũ cỏ mọc um tùm, đây cũng là lần đầu cô gặp kiểu chủ nhà lạ đời như vậy.
[Vậy làm phiền chị giục giúp em thêm nhé, em thật lòng muốn mua.]
Nghe nói căn nhà cũ nhà cô thực ra đã mấy lần đổi chủ, lần gần đây nhất là mấy năm trước, một người Hoa kiều bỏ tiền lớn mua lại từ tay chủ cũ.
Ban đầu định phát triển thành homestay, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, mua xong rồi mãi chẳng thấy khởi công. Hứa Chiêu Di cũng không dám giục nhiều, nhỡ đâu họ đổi ý không bán nữa thì hỏng chuyện.
Từ căn nhà cũ đi bộ về nhà, tay xách con vịt muối, Hứa Chiêu Di lại gọi cho Khúc Lâm Lâm. Gần đây Lâm Lâm cũng vừa từ Lộ Thành về quê, hiện giờ đã thi đậu vào biên chế của một đơn vị sự nghiệp. Dù thu nhập không bằng lúc còn ở thành phố lớn, nhưng bù lại công việc ổn định, áp lực nhẹ, cô ấy thấy rất hài lòng.
Như lời cô ấy nói: “Bọn mình – những đứa bôn ba bên ngoài, chỉ khi quay về quê thì lòng mới thật sự yên ổn, nơi đây mới đúng là gốc rễ của bọn mình.”
“Đang ở nhà hả? Ra ngoài chơi đi!”
Nghe vậy, Khúc Lâm Lâm bật cười vui vẻ qua điện thoại, Hứa Chiêu Di cũng thấy thích thú: “Cười gì thế? Cậu nhặt được tiền à?”
“Không phải, chỉ nhớ lại hồi trước ở Lộ Thành bọn mình làm trâu làm ngựa ấy. Lúc đó cuối tuần nào tớ cũng rủ cậu ra ngoài chơi, còn cậu thì lần nào cũng bận, hết tăng ca lại tới khai trương cửa hàng. Giờ hay rồi, đổi vai rồi nha! Ha ha.”
Hứa Chiêu Di cũng cười, nghĩ lại quả đúng vậy, hồi ở Lộ Thành dường như cô chẳng mấy khi được nghỉ ngơi.
“Nhưng giờ cậu chẳng phải khá nhàn rỗi sao?”
“Tớ thì rảnh đó, nhưng dạo này hơi bận, mẹ tớ sắp xếp cho mấy buổi xem mắt ấy, cuối tuần gần như kín hết.”
“Còn xem gì nữa? Lần trước dì cả của cậu chẳng phải giới thiệu cho cậu anh trưởng phòng gì đó à? Chưa tới ba mươi đã lên chính thức rồi, cậu còn nói là trẻ trung tài giỏi cơ mà, chẳng phải ổn lắm sao?”
“Cậu nói người đó hả, sớm tan rồi. Điều kiện thì cũng được thôi, nhưng tiếp xúc thấy người ta hơi trầm… Không phải không biết nói chuyện, mà là chuyện gì cũng chẳng thích chia sẻ với mình. Cậu biết tớ hay buôn chuyện mà, sao chịu nổi kiểu đó, thôi chia tay cho xong.”
“Hả? Khô như hũ nút* á? Hũ nút thì tuyệt đối không được nha! Có tìm người lắm mồm cũng đừng tìm cái loại cục đá ấy!” Hứa Chiêu Di như bị chạm vào dây thần kinh, không nhận ra mình kích động đến vậy.
*Khô như hũ nút: cách nói ví ai đó quá ít nói, trầm lặng, giao tiếp kém, giống như cái hũ đậy chặt nắp, chẳng hé lời nào.
“Đúng đó. À mà dạo này cậu thế nào, dì có giục cậu lấy chồng không?”
“Không đâu.” Hứa Chiêu Di nói thế, nhưng thật ra có chứ, có giục thì cũng vô ích thôi. Giờ cô chẳng có hứng thú gì với chuyện yêu đương kết hôn, chỉ cần nghĩ đến việc phải duy trì một mối quan hệ thân mật đã thấy mệt mỏi rồi. Có lẽ là vì mấy năm trước cô đã tiêu hao quá nhiều, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi nào đủ rồi hẵng tính.
Hứa Đại Dũng thì lại mong con gái ở nhà thêm mấy năm nữa. Khó khăn lắm mới về quê, vội gì mà gả đi cho sớm? Tiêu Ngọc Chi cãi không lại hai ba con, đành thôi không nói thêm.
Đầu dây bên kia, Khúc Lâm Lâm bỗng lóe lên ý nghĩ, nhớ đến chuyện trước đó một người bạn học chung hỏi thăm, cô ấy lập tức nổi máu tám chuyện: “Ngày sáu này, họp lớp cấp ba đó, cậu đi không?”
“Không muốn đi…” Thông báo trong nhóm cô cũng đã thấy rồi, nhưng vẫn chưa trả lời, cô còn lưỡng lự. Gần đây ở nhà nhiều quá, cứ nghĩ đến chuyện phải giao tiếp với người khác là cô lại hơi ngại.
“Cậu chẳng phải luôn muốn khởi nghiệp mở homestay sao? Giờ cũng nghỉ đủ rồi còn gì. Họp lớp ấy, toàn đồng hương cả, không đi bây giờ thì còn đợi khi nào, bạn học Hứa Chiêu Di? Đừng chần chừ nữa, tới đi!”
Hứa Chiêu Di nghĩ một lúc, thấy đúng thật, ở nhà cũng nghỉ đủ lâu, chân tay như muốn gỉ sét rồi.
Thực ra mấy năm nay cô vẫn tìm hiểu vị trí, mặt bằng, học hỏi kiến thức về mở homestay, cũng chẳng phải hoàn toàn ăn không ngồi rồi, chỉ là vẫn chưa gặp được địa điểm ưng ý, chắc duyên chưa tới.
“Ừ cũng được, gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ tới.”
Buổi họp lớp được tổ chức ở một quán rượu kiểu xưa tại làng Độ Áp Độ, nơi này rất có nét riêng.
Những năm ấy, du lịch phát triển nhanh, nhiều khu thắng cảnh mới mọc lên, không ít khu nhà cổ cũng được cải tạo thành làng homestay đặc sắc.
Làng Độ Áp nhờ vị trí đặc biệt, nằm cạnh hồ Thúy Vi và danh thắng núi Tề Hà, lại mang đậm bề dày văn hóa, được một công ty du lịch văn hóa lớn nhận thầu, tiến hành cải tạo quy mô lớn nhưng vẫn giữ được nét mộc mạc nguyên bản.
Giờ đây, làng Độ Áp không chỉ giữ dáng dấp thôn quê cổ kính mà còn là một khu tổng hợp nghỉ dưỡng, tham quan, trải nghiệm. Nhất là buổi tối, bến thuyền rực lửa bên bờ sông đẹp đến say lòng người.
Hứa Chiêu Di đến hơi trễ vì trước đó còn ghé bến thuyền dạo một vòng. Cô chợt nhận ra, mình sinh ra và lớn lên ở Gia Thành, vậy mà xung quanh có biết bao ngôi làng, thị trấn cổ đẹp đến thế mà cô chưa từng đặt chân tới. Đứng trên bến nhìn ra biển, lòng cô rộng mở, trong đầu bỗng hiện lên một câu thơ:
“Cổ kim bao việc cũ,
Chài hát giữa canh ba.”*
*Bài thơ Lâm Giang Tiên – Dương Thận, nhưng câu trên chỉ là dị bản, thêm hình ảnh tiếng hát chài nửa đêm, không phải bản gốc.
Trong lòng dâng lên một chút xao xuyến, chợt thấy đời người ngắn ngủi, những khổ đau cá nhân trong dòng thời gian dài dằng dặc có lẽ chẳng là gì cả.
Cô cũng thỉnh thoảng nhớ đến người kia. Lúc đầu, chỉ cần vừa nghĩ tới anh, cô liền sinh ra phản ứng dữ dội, trong lòng gần như sụp đổ, chỉ muốn lập tức xóa sạch mọi ký ức về anh trong đầu.
Có lần cô đăng một bài trên vòng bạn bè, không ngờ anh lại nhấn thích. Đêm đó, Hứa Chiêu Di trằn trọc mãi không ngủ, đến tận khuya mới dứt khoát cầm điện thoại, chặn anh.
Sau này cô lại day dứt thật lâu, luôn cảm thấy mình không nên chặn anh, có lẽ nên ung dung để anh nằm trong danh sách bạn bè, chứng minh rằng cô đã hoàn toàn buông bỏ, không còn bị ảnh hưởng nữa. Nhưng giờ chặn rồi, trái lại lại thành ra như cô vẫn còn để tâm, vẫn chưa buông được.
Cô không biết mình sẽ mất bao lâu mới có thể bước ra khỏi cái bóng của mối tình ấy, có thể là hai năm, ba năm, hoặc năm, mười năm, cô không thể đoán trước, nhưng vẫn luôn nỗ lực để thích nghi, tin chắc rằng rồi sẽ có một ngày mình hoàn toàn buông bỏ được. Và ngày ấy, đã lặng lẽ đến trong lúc cô không hay.
Giờ phút này, cô đứng dưới hoàng hôn đẫm thi vị, trên mặt biển lấp lánh ánh đèn lẻ tẻ của những con thuyền đánh cá.
Ánh lệ khẽ ngân nơi khóe mắt, nhưng trên môi lại mang nụ cười bình thản, cô ung dung nhớ về quá khứ. Cuối cùng cô cũng hiểu, có những duyên phận khi đã đi đến hồi kết, thì quên nhau nơi dòng đời mới là kết cục tốt đẹp nhất.
Hôm đó, cô mặc chiếc váy dài phong cách Bohemian, khoác ngoài áo mỏng màu be, tai đeo đôi khuyên tua rua tinh xảo xinh xắn. Khi cô khẽ mỉm cười đẩy cửa bước vào phòng riêng, ánh mắt rạng rỡ. Tiếng ồn ào trong phòng thoáng chốc lặng xuống-
Trước khi cô đến, mọi người gần như đã tụ họp đủ cả, vài đĩa khai vị cũng đã được bày lên bàn, nhưng chưa ai động đũa. Khúc Lâm Lâm còn dẫn theo đối tượng xem mắt lần này của mình.
Nghe nói anh chàng này rất biết uống rượu, Lâm Lâm cũng cố tình muốn thử tửu lượng của anh ta. Anh chàng trông cũng ổn, còn cẩn thận mang theo hai chai Mao Đài, mọi người liền nhao nhao trêu chọc họ.
Nhưng trong số đó có một người nãy giờ vẫn im lặng, chỉ một mình ngồi bên cửa sổ rít thuốc, thỉnh thoảng mới mỉm cười hoà vào bầu không khí.
Khúc Lâm Lâm lén liếc nhìn anh ấy mấy lần, bị mấy người bạn bắt gặp liền trêu chọc: “Gì thế, chuẩn bị lấy chồng còn ngó nghiêng sang nam thần trường mình đấy hả?”
“Hứ, đi đi!” Lâm Lâm đạp một cái, anh chàng xem mắt lập tức đỏ mặt. Người đàn ông ngồi bên cửa sổ phủi tàn thuốc, khẽ nói: “Đừng đùa.”
“Anh Tiêu à, nhìn anh hồn treo ngược cành cây cả tối, đang đợi ai thế?”
“Coi thử ai chưa tới là biết cậu ấy đợi ai rồi!”
Không biết ai trong đám người nói câu đó, lập tức cả bàn ồn ào trêu ghẹo, như thể ai cũng đã đoán ra được điều gì.
Chưa tới là ai? Rõ mồn một còn gì?
“Đợi lát nữa Hứa Chiêu Di đến thì nhất định phải phạt cô ấy uống một ly, không thì phí công để anh Tiêu đợi lâu quá!”
“Thôi đừng trêu nữa.” Tiêu Đường dập tắt điếu thuốc, lời vừa dứt thì cửa mở ra, Hứa Chiêu Di bước vào vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi tới trễ rồi!”
Khúc Lâm Lâm vẫy tay: “Qua đây Di Di! Ngồi chỗ này!”
“Wow, đại mỹ nhân cuối cùng cũng tới!”
Ánh mắt Tiêu Đường bất giác dừng lại trên người cô, tim khẽ thắt lại.
Hầu Tử, Đại Điều, tiểu Lộc,… những người bạn học cũ quen thuộc lần lượt ôm Hứa Chiêu Di. Đến lượt Tiêu Đường, Hứa Chiêu Di hơi lúng túng dừng lại. Khúc Lâm Lâm nhanh nhảu giới thiệu:
“Tiêu Đường – nam thần lớp bên đó! Anh Tiêu, cậu không nhớ à? Hồi lớp 11 Di Di chạy 800 mét xong rồi ngất đấy, chính cậu cõng cậu ấy đến phòng y tế đó!”
“Người ta đã ngất rồi thì sao mà nhớ được?” Tiêu Đường chữa lời, chủ động đứng dậy bắt tay cô. Hứa Chiêu Di cũng đưa tay, chỉ khẽ chạm rồi rụt về ngay, cả hai trông rất khách sáo. Mọi người lại đồng loạt cười ầm lên, không khí thêm rộn ràng.
“Anh Tiêu là người giàu nhất khoá chúng ta đấy! Chắc mấy cậu chưa biết? Khu du lịch Độ Áp là do công ty cậu ấy phát triển!”
“Vả lại chưa có vợ, còn là trai độc thân vàng nữa nha~”
Tiêu Đường cúi đầu ho một tiếng, ai đó lỡ miệng lại bị đá một cái, “Nhanh lẹ về chỗ ngồi đi.”
Anh ấy đứng chỉ huy cả bàn, “Người đã đủ cả rồi, bắt đầu ăn thôi, Đại Điều, gọi phục vụ mang món ra đi.”
“Ok!”
Tiêu Đường cúi đầu, tiện tay kéo ra một chiếc ghế cho Hứa Chiêu Di: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Hứa Chiêu Di đành ngồi xuống cạnh anh ấy.
Bên cạnh là Khúc Lâm Lâm. Điện thoại cô sáng lên, Hứa Chiêu Di mở ra nhìn: [Anh Tiêu hình như có hứng thú với cậu đấy ~ nắm lấy cơ hội đi chị em ơi!]
[Đừng có bịa đặt.]
[Không bịa đâu! Cậu ấy mấy hôm trước còn hỏi tớ xem cậu có đến không cơ mà!]
[Sao không nói sớm với tớ?] Hứa Chiêu Di liếc mắt, vừa nhìn sang người bên cạnh Lâm Lâm – một chàng trai hơi ngại ngùng, cô nghi ngờ Lâm Lâm đang trâu già gặm cỏ non, giả vờ chào rồi thở dài.
Cô tắt điện thoại, chuẩn bị ăn.
Nhưng trong lòng vẫn thấy hơi ngại.
Thực ra ít người biết, năm tốt nghiệp Tiêu Đường từng tỏ tình với cô, nhưng khi đó cô đã nhận được thông báo trúng tuyển đại học Lộ Thành, trong khi Tiêu Đường dường như đỗ một trường kỹ thuật địa phương, cô nghĩ tương lai hai người cũng chẳng có hy vọng, lại không thích yêu xa nên từ chối.
Khi ấy cô cũng nghĩ sau này sẽ chẳng còn giao điểm nào với anh ấy, ai ngờ nhiều năm không liên lạc, gặp lại vẫn hơi bối rối.
Nghe có người gọi, Hứa Chiêu Di vội quay lại: “Đang nghĩ gì mà mải mê vậy?”
“Không có gì, chắc là đói… sao vậy?”
Tiêu Đường xoay bàn tròn, đưa hai món vừa lên sang phía cô, trò chuyện khá thoải mái: “Nghe nói cậu đã về rồi?”
“Đúng vậy.”
“Tốt quá, có dự định gì chưa?”
“Giờ homestay cũng đang hot mà, định mở thử một nơi, nhưng vẫn chưa quyết vị trí.”
“Thật à?” Tiêu Đường bất ngờ nhìn cô, “Có hứng thú mở ở quanh đây không?”
“Hả?”
“Vừa hay khu du lịch hồ Thúy Vi quanh đây đã cải tạo xong, vài vị trí khá đẹp đang cho thuê.”
“Vị trí ở hồ Thúy Vi chắc không khó cho thuê đâu nhỉ?”
“Vẫn còn vài chỗ chưa có người thuê, ăn xong đi xem thử không?”
Lúc này Khúc Lâm Lâm lại xích gần trêu: “Hai người đang thì thầm gì đấy?”
Hứa Chiêu Di đá nhẹ cô ấy một cái, rồi kể lại câu chuyện vừa nãy. Ai ngờ Lâm Lâm nghe xong hứng chí vỗ bàn: “Đi đi, vừa hay ăn xong đi dạo luôn!”
Cô ấy còn nháy mắt ra hiệu, cơ hội tốt như vậy mà cậu còn chần chừ gì nữa?
Hứa Chiêu Di thực sự chịu thua cô nàng, chỉ còn biết gật đầu.
“Vậy cảm ơn cậu nhé.”
“Khách sáo gì chứ.”
Bữa ăn rối tung lên, nửa bàn thì say, một phần tư khóc lóc, chỉ còn lại một phần tư tỉnh táo.
Tiêu Đường thanh toán xong, ném chìa khóa xe cho Đại Điều: “Đưa mọi người về nhà an toàn nhé.”
Xe anh ấy to, là Land Rover, chở được nhiều người.
“Anh Tiêu, xe cậu đưa tôi rồi, cậu thì sao?”
“Không sao, tôi chưa về đâu.”
Thấy Hứa Chiêu Di bước ra sau đó, Đại Điều liếc mắt, vẻ mặt tinh quái, “Thôi được rồi, anh Tiêu, không cản đường cậu hộ hoa nữa, tôi đi đây.”
“Nhanh đi.”
Hứa Chiêu Di thấy ngại: “Tôi có làm phiền cậu không?”
“Không đâu, đi thôi.” Hai người thong thả bước về phía khu du lịch hồ Thúy Vi. May mà cả hai đều chưa uống rượu, tinh thần còn minh mẫn. Gió hè thổi nhẹ, dễ chịu, tâm trạng cũng thư thái hơn nhiều.
Khúc Lâm Lâm và chàng trai nhỏ đi phía sau, cố tình đi chậm.
Hứa Chiêu Di lấy điện thoại nhắn ngay cho cô bạn: [Cậu và người ta đi nhanh lên đi.]
[Cần gì vội, các cậu đi đường của các cậu, tớ đi đường tớ.]
[Các cậu là một đôi, còn bọn tớ đi cùng nhau thì sao? Đi cùng nhau khó xử quá, nhanh lên, toàn là do cậu sắp xếp mà.]
[Vậy cũng tính là một đôi đi!]
Khúc Lâm Lâm nói với vẻ ‘chẳng sợ ai hết, thích thì làm thôi’. Hứa Chiêu Di nhìn tin nhắn mà bực mình, dừng chân quay lại hét với cô ấy: “Nhanh lên đi, Lâm Lâm.”
Khúc Lâm Lâm lén cười, tăng tốc đuổi kịp. Cô nhìn Tiêu Đường, hỏi: “Anh Tiêu, xung quanh đây mấy căn nhà cũ đều do các cậu cải tạo à? Chi phí đền bù chắc tốn không ít nhỉ?”
“Khu du lịch hợp tác phát triển với chính quyền, quyền sở hữu nhà vẫn thuộc về dân làng. Một số nhà do dân tự kinh doanh, số khác cho chúng tôi thuê lại, rồi chúng tôi cho thuê tiếp. Có thể coi như chỉ mượn tạm các căn nhà đó, cuối năm sẽ chia lợi nhuận cho dân.”
Hứa Chiêu Di gật đầu: “Hoá ra là vậy.”
Khi hoàng hôn vừa buông xuống, hồ Thúy Vi đẹp đến mức kinh ngạc. Mặt nước như ngọc bích bị nghiền nát đặt trong chiếc chén lưu ly, phản chiếu những vệt hoàng hồng cuối cùng trên trời.
Dọc bờ, khoảng chục chiếc thuyền gỗ sơn màu đậu lộn xộn, đầu thuyền treo đèn lồng bằng tre, ánh vàng ấm lay động theo sóng, như những dải tơ bạc nổi trên mặt gương. Không ít du khách mặc Hán phục cầm ô dầu, tựa vào mạn thuyền chụp hình, tiếng chuông bạc lẫn với tiếng máy ảnh tạo nên khung cảnh náo nhiệt.
“Đi về phía này, xuyên qua rặng trúc là tới.” Tiêu Đường dẫn nhóm đi trên con đường lát đá xanh.
Khi họ tách vài bụi trúc Tương Phi, Hứa Chiêu Di hít một hơi thật sâu. Căn nhà cũ với mái đua cong yên tĩnh đứng dưới gốc cây bạch quả, năm con thú gốm rêu phong ngồi trên mái, chiếc bình bảo giữa sống mái phát ra ánh sáng lấp lánh trong bóng chiều. Dù sơn tường đã bong tróc nặng, nhưng kết cấu mộng mị giữa các dầm vẫn hiện rõ, hoa văn mây sấm còn sót lại trên cửa thoáng tôn lên vẻ tráng lệ xưa.
“Ngôi nhà từ thời Vạn Lịch, năm ngoái vừa được công nhận di sản phi vật thể cấp tỉnh.”
Tiêu Đường gõ nhẹ cột hiên, “Toàn bộ khung gỗ không một đinh sắt, sàn lót tầng dưới dùng kỹ thuật truyền thống một thừng năm vữa, riêng phần phục hồi tranh tường mời hẳn thợ lão làng ở Tô Châu.”
“Hai tầng kèm sân sau, đại sảnh đặt được hai mươi bàn, cách cổng khu du lịch chưa tới ba trăm mét.”
Tiêu Đường mở cánh cửa chạm trổ kêu cót két, “Giá thuê theo tháng là con số này.”
Hứa Chiêu Di nhìn theo hướng anh ấy chỉ, suýt nữa vấp phải bậc thềm: “Giá này trong khu du lịch còn chẳng thuê nổi một tiệm bánh bao!”
“Điều kiện kèm theo là trích phần doanh thu.”
Cô không phải chưa từng làm nghề này, dù theo phần trăm, tiền thuê tối thiểu cũng không rẻ đến mức này. Khúc Lâm Lâm lén nháy mắt với Hứa Chiêu Di, làm cô càng thấy ngại.
Vị trí tốt, tiền thuê rẻ, chắc chắn nhiều người muốn thuê. Hứa Chiêu Di không muốn lợi dụng thế này, dù đây thực sự là cửa hàng mơ ước của cô.
Tiêu Đường thấy cô do dự, liền nói tiếp: “Thực ra ngôi nhà này có chút rắc rối về thủ tục, nhiều người lo lắng sau này phiền phức, nên mới để trống lâu như vậy.”
“Rắc rối là gì?”
“Cậu thấy đấy, căn nhà này là ngôi nhà cổ trăm năm được bảo vệ. Nếu dùng cho mục đích thương mại, phải làm một đống thủ tục rắc rối, so với những căn nhà khác thì khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa, chỉ mới ba tháng trước, Sở Văn hóa – Du lịch vừa ban hành quy định mới, các công trình kiến trúc thời Minh – Thanh dùng cho kinh doanh phải có chuyên viên bảo tồn cổ tự chuyên trách. Nhiều người thấy phiền nên không thuê.”
“Nhưng đừng lo, nếu cậu thực sự quan tâm, chúng tôi với chính quyền vốn có quan hệ hợp tác, những vấn đề này vẫn có thể điều phối giải quyết.” Tiêu Đường vỗ ngực, cố trấn an Hứa Chiêu Di, “Chỉ cần cậu không ngại phiền phức là được.”
“Chúng tôi không ngại! Chúng tôi còn có thể kiểm chứng giấy tờ nữa!” Khúc Lâm Lâm vội giành lời, thay Hứa Chiêu Di quyết định, “Được, mở thôi! Tớ cũng góp một phần!”
Rồi còn hối cô: “Đừng do dự nữa cưng ơi, chúng ta còn có quan hệ trong chính quyền giúp, việc này chẳng khó gì, nhanh thuê đi!”
Hứa Chiêu Di suy nghĩ một chút. Dù chưa từng mở homestay, nhưng cô từng làm bất động sản thương mại, tiếp xúc không ít với chính quyền, biết thủ tục liên quan sẽ không đơn giản.
Nhưng lời Khúc Lâm Lâm thực sự làm cô động lòng. Do dự một chút, cuối cùng cô ngẩng đầu: “Được, vậy ký hợp đồng sao đây?”
“Không vội, lát nữa tôi liên lạc, đến công ty tôi ký, cùng bộ phận pháp chế kiểm tra hợp đồng kỹ lưỡng.”
“Thế thì cảm ơn anh đại gia nha!” Khúc Lâm Lâm còn vui hơn cả Hứa Chiêu Di.