Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 67

Chương 67

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Buổi tối về nhà, Hứa Chiêu Di liền tự nhốt mình trong phòng để tính toán tiền bạc.

Khoản đầu tư một lần ở giai đoạn đầu, ngoài tiền thuê nhà ra, còn có chi phí thi công trang trí, phí mua sắm thiết bị, phí làm giấy tờ, cùng nhiều hạng mục khác.

Sau khi chính thức vận hành thì các khoản chi thường xuyên như chi phí nhân sự, tiền điện nước, mua sắm vật tư và quảng bá tiếp thị lại càng không thể thiếu. Tính sơ sơ, chi phí tối thiểu mỗi tháng cũng phải sáu bảy vạn, mà đó còn là tính theo mức thấp nhất.

Hứa Chiêu Di mở tài khoản thẻ tiết kiệm trong ứng dụng ngân hàng trên điện thoại, cẩn thận đối chiếu từng con số trong kho tiền nhỏ của mình, dù sao toàn bộ số tiền dành dụm của cô đều nằm ở đó.

Nếu thật sự mở cửa hàng, thì kế hoạch mua nhà chắc chắn phải hoãn lại. Lạc quan thì hai năm mới bắt đầu hoàn vốn, ba năm mới có lãi, còn nếu tình hình không tốt thì…

Hứa Chiêu Di hiểu rõ khởi nghiệp có rủi ro, đặc biệt trong ngành homestay. Những năm qua cô đã nghe quá nhiều câu chuyện như vậy, quá nhiều thanh niên ôm lý tưởng đã vấp ngã ở Đại Lý, có người hao sạch tiền tích cóp mà vẫn lang bạt. Cô tỉnh táo nhận thức sự khắc nghiệt của ngành homestay, nhưng vẫn quyết tâm dấn thân vào canh bạc này.

Sáng hôm sau, trong bữa cơm, cô vừa nhắc đến chuyện này, không ngờ ba mẹ đều ủng hộ. Chỉ cần con gái cuối cùng cũng không còn suốt ngày ủ rũ ở nhà, Tiêu Ngọc Chi liền thấy vui, thậm chí còn chủ động đề nghị góp thêm tiền cho cô.

Hứa Đại Dũng thì chỉ giữ đúng một nguyên tắc, con gái vui là được! Có điều ông không có tiền, tiền của ông đều ở chỗ Tiêu Ngọc Chi, nhưng ông có thể góp sức, nói rằng đến lúc đó sẽ đến cửa hàng của con gái làm chân chạy việc cho cô.

Bữa sáng hôm đó, Hứa Chiêu Di vừa ăn vừa khóc, cảm động đến không chịu nổi. Không ngờ ông nội nghe chuyện cũng chủ động chạy tới, đưa cho cô một phong bì lớn năm vạn: “Cho cháu gái thêm vốn làm ăn!”

Hứa Chiêu Di ôm chầm lấy ông cụ, lại khóc sụt sùi, vừa nức nở vừa thề: “Cháu nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để mua lại căn nhà cũ cho ông!”

Ông cụ Hứa nói gì?

“Căn nhà cũ chẳng phải chuyện lớn lao gì, bây giờ điều cháu cần làm là việc ích lợi cho cả làng. Đợi khi khu du lịch hưng thịnh, bà con mỗi năm đều được chia lợi sống sung túc, đó mới là làm rạng rỡ mặt mũi ông.”

Ngôi nhà cổ được cải tạo thành khu văn hoá du lịch, để những ngư dân bao đời lao động được dọn vào nhà khang trang, cuối năm nhận phần chia còn cao hơn thu nhập đánh cá trước kia, đó mới là một mô hình cộng sinh bền vững.

Hứa Chiêu Di hiểu rõ đạo lý ấy, vì vậy cô muốn vận hành thật tốt homestay của mình, biến nó thành thương hiệu nổi bật, thu hút thêm nhiều du khách, cuối năm chia cho mọi người nhiều tiền hơn, để ai trong quê cũng sống những ngày tốt đẹp.

Chuyện lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, đêm đó Hứa Chiêu Di chìm vào giấc ngủ không mộng mị, như lặn xuống biển sâu.

Khác với những năm tháng bôn ba vì mưu sinh ở Lộ Thành, lần này cô gieo linh hồn mình trên mảnh đất yêu thương, tận hưởng sự hân hoan khi bản thân đam mê mà chiến đấu, niềm vui ấy như dòng suối xuân len qua kẽ rêu đá, dưới ánh trăng hiện lên những tia sáng bạc nhỏ vụn.



Hôm sau, Khúc Lâm Lâm cùng cô đi ký hợp đồng.

“Nhờ tớ rủ cậu đi họp lớp đấy nhé, nếu không cậu đã bỏ lỡ cơ hội tốt thế này rồi phải không?”

“Cậu còn nói gì với cậu ấy nữa vậy?”

“Nói cậu độc thân!”

“Thế sao cậu không nói tớ từng ly hôn luôn đi?”

“Thế thì không được rồi~”

Hai người vừa cười vừa nói bước vào công ty, Tiêu Đường đã ra đón từ sớm. Trên đường, Khúc Lâm Lâm nghe thấy nhân viên đi ngang liên tục gọi ‘Tiêu tổng Tiêu tổng’, cô ấy khẽ thúc khuỷu tay vào hông Hứa Chiêu Di, Hứa Chiêu Di nghiêng đầu lườm cô ấy một cái.

Quy trình ký hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, lúc ký tên ở trang cuối, Hứa Chiêu Di vẫn còn hơi xúc động.

“Haiz, toàn bộ gia sản của tôi đều đặt cả vào đây rồi.”

“Thảm thế sao? Hay tôi giảm giá cho cậu chút nhé?” Tiêu Đường đùa.

Hứa Chiêu Di vội xua tay: “Đừng đừng!”

Hợp đồng ký xong, mấy người lại ghé xem ngôi nhà cũ trên đường Hàm Liễu. Con đường này hầu như toàn quán rượu nhỏ và homestay, đi thêm chưa đến ba trăm mét là tới hồ Thúy Vi, cuối con đường bên phải có một quán trà trăm năm tuổi, bên trái nối với đường Văn Lan – con đường chạy qua trường học và tàng thư các trong trấn, ven đường còn có bia đá khắc thơ của các trạng nguyên qua các đời.

Hứa Chiêu Di nảy ra một ý tưởng đặc biệt, tầng trên làm phòng cho khách, tầng dưới làm quầy rượu nho nhỏ, để du khách vừa có không gian riêng tư vừa được trải nghiệm không khí giao lưu.

Nhiệm vụ quan trọng nhất là phải xử lý cách âm thật tốt, ý tưởng này nhận được sự tán đồng nhiệt liệt từ Khúc Lâm Lâm. Sau khi xác định phương án sơ bộ, những việc như thiết kế trang trí,… cũng dần được tiến hành.

Khúc Lâm Lâm còn kéo cả tiểu Lộc – cô bạn làm tài chính tới giúp đỡ. Lần họp lớp trước, tiểu Lộc đang định đổi công việc. Mấy cô gái nhanh chóng tìm được tiếng nói chung, Hứa Chiêu Di còn mời tiểu Lộc góp vốn, tiền không nhiều nhưng đủ để tạo động lực làm việc.

Tiểu Lộc nhìn thấy thành ý ấy, trong lòng rất cảm động. Thế là Lâm Lâm phụ trách marketing, tiểu Lộc lo tài chính, còn Hứa Chiêu Di tổng quản mọi việc. Những cô gái từng hay cùng nhau tản bộ trong giờ tự học buổi tối thời cấp ba, giờ đây lại vui vẻ bắt tay khởi nghiệp!

Không ngờ thử thách đầu tiên đến sớm hơn dự tính, khâu phê duyệt phòng cháy chữa cháy cho công trình cải tạo nhà cổ lại bị kẹt.

Tiêu Đường định nhờ quan hệ để lo liệu, nhưng Hứa Chiêu Di ngăn lại: “Về sau còn nhiều nơi phải nhờ vả, để tôi thử trước xem sao.”

Thế là hai người cùng đến Cục Văn hóa – Du lịch.

Nhưng khi đến nơi, người ta nói gì?

“Việc cải tạo nhà cổ phải tuân thủ quy định bảo tồn. Nếu những đường ống cứu hỏa này chạy dọc qua xà chính thì ai dám gánh trách nhiệm phá hỏng công trình trăm năm chứ?” Vị trưởng phòng phụ trách vừa lắc đầu, tỏ ý không đồng tình.

Hôm đó, Hứa Chiêu Di cố ý mặc một chiếc váy mã diện thêu chìm theo lối Tô Châu, cổ áo sơ mi voan cài ghim lá ngân hạnh mạ vàng. Cô bình tĩnh nghe hết mọi nghi ngại, đợi khi đặt tách trà xuống mới hơi nghiêng người hỏi: “Xin hỏi ngài có thể xem thêm một phương án bổ sung được không?”

“Cô nói đi.”

Lúc này cô mới lễ phép đứng dậy, lấy bản vẽ từ trong túi ra, chậm rãi trải trên bàn hội nghị bằng gỗ đỏ. Tiêu Đường đồng thời nhận ra cô đã chuyển sang trạng thái đàm phán.

“Giữ nguyên hình dạng dầm chính, xử lý bằng sơn chống cháy. Lối thoát hiểm chuyển sang hành lang phía tây, ở đây lắp thêm rèm chắn khói-”

“Như vậy vừa đáp ứng yêu cầu cách ly phân khu, lại không phá hỏng ánh sáng giếng trời.”

“Những bản vẽ này đều do cô tự vẽ à?” Trong mắt vị trưởng phòng không kìm được kinh ngạc.

Ông ấy từng gặp quá nhiều người trẻ như Hứa Chiêu Di, nhất thời hứng khởi rồi mù quáng bước chân vào con đường khởi nghiệp, trong bụng chẳng có bao nhiêu kiến thức thực sự. Hỏi đến vấn đề chính thì nửa ngày chẳng nắm được trọng điểm, toàn nói mấy lời chung chung, hoặc tính chuyện lừa lấy trợ cấp của chính quyền, hoặc ấp ủ toan tính trục lợi khác.

Nhưng Hứa Chiêu Di lại rất khác. Ấn tượng cô để lại không chỉ ở nền tảng chuyên môn vững chắc, mà còn ở khí chất bình tĩnh, sắc sảo khi đàm phán. Ông ấy bắt đầu có chút nhìn cô bằng con mắt khác.

“Đúng vậy, tôi từng phụ trách dự án cải tạo hệ thống phòng cháy cho trung tâm thương mại lớn ở Lộ Thành.” Giọng Hứa Chiêu Di chắc nịch, sự tự tin toát ra từ bên trong.

Cô nghĩ mức độ khó này thật ra chẳng là gì, trước đây cô từng đối diện những thử thách còn cao hơn thế. Có lần cô phải đồng thời điều phối mười hai phòng ban, gồm cả cơ quan phòng cháy, thương vụ, văn hóa – du lịch, an toàn lao động,… mỗi ngày rà soát gần ba trăm hạng mục tiêu chuẩn nghiệm thu, cuối cùng đều vượt qua hoàn hảo.

Lúc này trưởng phòng hứng thú hơn, chủ động mở bản sơ yếu lý lịch mà Hứa Chiêu Di vừa đưa, trong mắt bỗng lóe sáng.

“Cô từng làm giám đốc vận hành của Liên Hoa?”

“Vâng. Tôi làm việc tại Lộ Thành suốt sáu năm, trong thời gian ở Liên Hoa cũng tham gia nhiều dự án liên quan đến phòng cháy chữa cháy. Về kinh nghiệm thì ngài có thể yên tâm, tôi đủ khả năng để làm tốt việc này.”

Trưởng phòng gập bản lý lịch lại, hào hứng nói: “Các cô biết không? Hai năm trước nơi này từng định mời trung tâm thương mại lớn về, thị trưởng còn đặc biệt mời tập đoàn Liên Hoa tới khảo sát đấy.”

Ông ấy vừa chỉ vào tập tài liệu, vừa bổ sung: “Đáng tiếc là họ không để mắt đến chỗ chúng ta, tới giờ trấn vẫn chưa có trung tâm thương mại ra hồn.”

“Sao cô lại quay về đột ngột thế? Không tiếp tục phát triển ở thành phố lớn à?”

Khóe môi Hứa Chiêu Di khẽ nhếch, nụ cười tràn đầy: “Chủ yếu vẫn muốn hưởng ứng kế hoạch nhạn quay về của Gia Thành chúng ta thôi. Giờ môi trường kinh doanh quê hương được cải thiện mạnh mẽ, cũng nên về góp chút kinh nghiệm.”

Thật ra ư? Cô chỉ muốn về làm cá mặn thôi, nhưng cô biết lãnh đạo thích nghe kiểu lý do này, nên đành nói thế. Những năm bôn ba bên ngoài, cô cũng chẳng phí công vô ích~

Tiêu Đường vội bổ sung: “Là thế hệ khởi nghiệp mới, dấn thân vào làn sóng đổi mới sáng tạo ở quê hương vừa là đầu tư giá trị, vừa là sứ mệnh của thời đại.”

“Hay lắm, Gia Thành chúng ta đúng là cần những người trẻ luôn hướng về quê hương như các cô!” Lãnh đạo quả nhiên rất hài lòng.

Mọi chuyện cứ thế được quyết định.

Hai người cùng bước ra khỏi tòa nhà chính quyền, Tiêu Đường thật sự nhịn không nổi mà khen: “Cậu giỏi quá, tôi còn nghi ngờ có phải cậu là cô gái tôi quen từ thời cấp ba không nữa. À, bản vẽ cậu chuẩn bị từ khi nào vậy?”

“Cậu đoán xem.” Hứa Chiêu Di mỉm cười, không trả lời thêm.

Hai năm qua thật ra cô cũng dần nghĩ thông nhiều chuyện. Cô phải cảm ơn Lục Dĩ Ninh, chính anh đã lấy nghịch cảnh làm hòn đá mài, buộc cô trưởng thành, dù điều đó thật tàn nhẫn. Hứa Chiêu Di vẫn nhớ những lời anh từng nói: ‘Đừng để những ngày tháng trôi qua bào mòn em’, ‘kỹ năng bây giờ em học được, sau này dù đổi nghề cũng sẽ là vốn liếng của em.’

Anh thúc đẩy cô kiên trì với khởi điểm ban đầu để nâng cao bản thân, điều đó không sai. Ở một mức độ nào đó, trong đó cũng chứa đựng sự chân thành của anh. Cô nghĩ anh thực sự đã từng yêu cô, chỉ là anh chưa học được cách yêu một người thế nào cho đúng. Anh không thật sự đối xử chân thành với cô, thực ra chẳng phải vì anh ích kỷ, mà vì ngay cả với chính mình anh cũng không thật sự thành thật. Anh vốn dĩ không hề yêu bản thân.

Đôi khi Hứa Chiêu Di vẫn thấy hối hận về những lời làm tổn thương nhau khi chia tay năm ấy. Nhưng mọi thứ đã qua rồi. Bao nhiêu mâu thuẫn và hiểu lầm, hận thù lẫn yêu thương, cũng đều dần được thời gian xoa dịu.



Chừng nửa tháng sau, khi các thủ tục lần lượt hoàn tất, đội thi công bắt đầu vào làm. Hứa Chiêu Di vừa giám sát vừa đăng tin tuyển dụng trên mạng, còn tranh thủ thi đậu chứng chỉ kỹ sư phụ trách công trình nhà cổ. Cứ bận rộn như thế, mọi thứ cũng dần đi vào quỹ đạo.

Lại ba tháng nữa trôi qua, vào ngày lập Thu, việc trang trí đã gần hoàn tất. Ở khoảng sân trung tâm mang phong cách nghệ thuật Bohemian, treo những tấm vải nhuộm mà Hứa Chiêu Di mua được từ một xưởng tơ lụa trăm năm tuổi trong thị trấn, tạo nên không khí rất nghệ.

Sàn gỗ làm từ ván thuyền cũ được đặt riêng kết hợp cùng phong tục địa phương, gạch hoa Mân Nam hòa cùng gạch men Morocco ở cầu thang tạo thành vòng xoáy thị giác. Ngày toàn bộ công trình hoàn thành, hiệu quả thực sự rực rỡ!

[Bà chủ Hứa đang bận à?] Tiêu Đường nhắn tin tới.

[Bận, sắp bận đến quen rồi.]

[Thế chứng tỏ cậu đang phát tài đấy!]

[Phát tài gì chứ? Tôi sắp thành kẻ rỗng túi rồi.]

Tiểu Lộc liên tục xin tăng ngân sách, khoản đầu tư ban đầu đã vượt xa dự toán, Hứa Chiêu Di lo đến mức tóc cũng bắt đầu rụng.

Tiêu Đường: [Hay là để tôi cho cậu mượn, coi như tôi góp vốn cá nhân nhé?]

[Không được đâu! Cậu đã cho tôi thuê lại nhà rồi, còn nỡ lòng nào kiếm thêm của tôi nữa sao!]

Sau một thời gian qua lại, mọi người cũng thân quen hơn, thường đùa giỡn với nhau. Nhưng ngay lúc ấy, Hứa Chiêu Di bỗng nhớ ra một chuyện.

Chừng vài năm trước, khi cùng Lục Dĩ Ninh đi Tây An dự hội nghị, trong một buổi tiệc cô từng thêm vài vị đại lão trong ngành vào danh sách bạn WeChat.

Lờ mờ nhớ trong đó có hai người chuyên kinh doanh phân phối rượu, cô lên mạng kiểm tra thì đúng là thế thật. Sau khi xác nhận mạng lưới bán hàng của họ phủ khắp phía Tây Chiết và vùng lân cận, cô bèn lấy hết can đảm gọi cho thư ký của họ.

Vốn chẳng ôm hy vọng lớn, không ngờ hôm sau lại nhận được phản hồi từ bộ phận thương vụ, đề nghị cô gửi phương án hợp tác. Hứa Chiêu Di không dám chậm trễ, suốt đêm chuẩn bị hai bản phương án A và B rồi gửi đi, cuối cùng bên kia sảng khoái ký hợp đồng cung ứng.

Hơn nữa lại ký với mức giá khiến cô cực kỳ hài lòng.

Điều này khiến Hứa Chiêu Di không khỏi cảm khái, giờ cô đã thật sự hiểu, mạng lưới nhân tình trong giới kinh doanh tinh vi đến mức nào. Nếu không, một homestay nhỏ mới mở như cô làm sao có thể nhận được sự hợp tác ấy?

Mối quan hệ của Lục Dĩ Ninh đã được tận dụng khéo léo, tuy hai bên khi trò chuyện đều tránh nhắc tới, đối phương cũng ngầm hiểu, nhưng tất cả đều rõ ràng cả. Những vị đại lão năm xưa tiện tay chấp nhận lời mời kết bạn, có lẽ cũng chính là để lại đường lui cho những tình huống như hôm nay.

Bánh răng của thế giới thực vốn vẫn vận hành như thế, miễn là không trái nguyên tắc, thì món nhân tình ấy cứ tận dụng, việc gì phải giữ vẻ thanh cao rồi tự trói tay mình?

Hứa Chiêu Di giờ nhìn thoáng hơn nhiều, chẳng tự rước phiền vào người nữa.

Nhanh chóng đến đêm Trung Thu.

Hôm ấy lại có chút mưa, bầu không khí lễ hội ở làng Độ Áp đặc biệt nồng đượm. Dọc đường Hàm Liễu, các chủ homestay đội mưa bày ra khuôn in vải hoa lam, cho du khách trải nghiệm ‘phép màu’ nhuộm thực vật, có chủ còn dậy từ tinh mơ, dẫn khách ra chợ cá, định dạy họ cách nhận biết Tam bạch Thái Hồ*.

*Tam bạch Thái Hồ là ba đặc sản nổi tiếng ở hồ Thái Hồ Trung Quốc: cá trắng, tôm trắng, bạch tuộc/cua mai trắng.

Khi hoàng hôn buông xuống, những sân hiên ven mặt nước của các homestay lần lượt thắp sáng đèn cho buổi tiệc thuyền. Trên đĩa sứ xanh bày đầy cua hồ, từ sân khấu xa xa vang vọng khúc 《Lương Chúc》 bằng giọng hát thủy ma, lảnh lót lan xa, tựa như ánh trăng đang hóa thành thơ trong những chén rượu.

Khu tập thể cũ ở Gia Thành đêm Trung Thu cũng nhộn nhịp. Trên lan can gạch đỏ, nhà nào cũng xếp chồng xửng tre, mở nắp ra là mùi bánh trung thu nhân thịt thơm lừng.

Tiêu Ngọc Chi như thường lệ hầm củ ấu bên bậu cửa sổ, hương thanh mát của củ ấu hồ Nam lan ra từ chiếc nồi gang, làm Hứa Chiêu Di đứng bên cạnh bụng réo ùng ục.

Tối nay tâm trạng Hứa Chiêu Di đặc biệt tốt, sau mấy tháng bận rộn, cửa hàng nhỏ của cô rốt cuộc cũng sắp khai trương. Ba mẹ vì muốn thưởng cho con gái đã đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc lớn tại nhà.

Ăn uống no nê xong, Hứa Chiêu Di còn cùng ông nội đánh hai ván mạt chược, rồi trở về phòng, tựa đầu giường ôm điện thoại nhắn tin cho bạn bè.

Tiêu Đường hỏi cô Trung Thu định làm gì.

[Ở nhà thôi.]

[Tối mai khu du lịch có đêm hội Trung Thu, đi không? Đưa cả ba mẹ với ông nội theo.]

Hứa Chiêu Di biết buổi tối đó, sự kiện Trung Thu do chính quyền chủ trì để quảng bá du lịch, nghe nói để mời được bậc thầy Kinh kịch tầm quốc bảo, ngân sách đã rót một khoản lớn, tuyên truyền rầm rộ khắp thị trấn.

Ông nội cô nhắc chuyện này nửa tháng nay, nhưng vé vừa đắt vừa khó mua, mở bán ba phút đã sạch. Vậy mà giờ Tiêu Đường lại hỏi có đi không, còn rút ra một hơi bốn tấm vé! Hứa Chiêu Di nào dám nhận, vội nói không cần…

[Vé tặng nội bộ thôi, không mất tiền.] Tiêu Đường nói thêm, [Người lớn trong nhà chắc chẳng mấy hứng thú đâu, không đi thì phí lắm.]

[Thật chứ?]

[Tôi từng lừa cậu bao giờ chưa?]

Hứa Chiêu Di nắm chặt mép chăn, lăn một vòng, rồi cắn răng: [Được, vậy tôi lấy!]

[Đợi đó, tôi mang qua ngay.]

Ngay bây giờ sao? Hứa Chiêu Di bật dậy như cá chép, trong lòng hơi hồi hộp, vừa thay đồ vừa nhắn tin cho Khúc Lâm Lâm.

Bên kia đáp ngay: [Vé tặng cái khỉ ấy! Em trai tớ làm tạp vụ ở khu du lịch nửa tháng nay mà chẳng thấy sợi lông nào! Âm mưu tr*n tr** rõ rành rành!]

Kèm theo sticker chó Shiba cười gian.

Đang ngẩn người thì dưới lầu vang tiếng còi xe. Hứa Chiêu Di xỏ dép lao xuống, trong đêm mưa Tiêu Đường từ cửa xe chìa ra một phong bì: “Mưa to, mau về đi.”

Chưa dứt lời anh ấy đã nhấn ga rời đi, chẳng nói thêm gì, phong thái tiêu sái hết mức. Khiến Hứa Chiêu Di vừa căng thẳng vừa thấy buồn cười, nhẹ nhõm bước thong thả lên lầu.

Tối đó, trước khi ngủ, Chiêm Nguyên nhắn tin trả lời cô. Nội dung rất đơn giản, chỉ vài chữ, cảm ơn lời chúc của cô và chúc cô Trung Thu vui vẻ.

[Ngày khai trương anh có rảnh để đến không?]

Hứa Chiêu Di chân thành gửi lời mời. Nhiều năm bôn ba bên ngoài, bạn bè thật lòng của cô vốn chẳng nhiều, những người trân quý lại càng nâng niu. Trong lòng cô, Chiêm Nguyên luôn giống như một người dẫn dắt tinh thần, cô thật sự biết ơn anh ấy.

[Tôi sẽ cố gắng.] Lúc này anh ấy đang đi bộ ở Tây Bắc, sóng điện thoại sắp mất.

[Sắp vào khu vực hoang vu rồi.]

[Ngầu quá! Nhất định phải cẩn thận nhé!]

[Em còn ngầu hơn.] Con trỏ nhấp nháy trong ô nhập tin nhắn khá lâu, cuối cùng Chiêm Nguyên mới gửi ba chữ đó.

Hứa Chiêu Di mỉm cười thấu hiểu.

Thật ra nhiều năm sau này cô mới biết lý do thật sự khiến Lục Dĩ Ninh có ác cảm với Chiêm Nguyên.

Anh không chỉ ghen tị, hờn dỗi, người đàn ông bị trói trong xiềng xích trần tục ấy phần lớn là ngưỡng mộ ai đó sống đúng như cách anh khao khát, tiếc rằng lúc ấy chính anh còn chẳng nhận ra mà thôi.

Sau đó, tin nhắn của Bối Bối cũng nhảy lên: [Chị em lặng lẽ làm chuyện lớn à! Đợi tôi đến thăm nhé!]

[Được.] Hứa Chiêu Di trả lời từng tin một.

Lời chúc từ đồng nghiệp cũ liên tiếp đến, Đại Diêu nói chuyện dí dỏm, Châu Tề ngắn gọn súc tích, chú Ngũ còn gửi hẳn một tin nhắn thoại sáu mươi giây bằng giọng địa phương. Góc môi cô lúc nào cũng nở nụ cười, cho đến khi vô tình nhìn thấy tin nhắn của Lục Mạn Thanh, tim cô bỗng thắt lại-

Thật ra mấy năm qua cô vẫn cố ý giữ khoảng cách với Lục Mạn Thanh, chưa từng chủ động liên lạc, nhưng mỗi dịp lễ tết, dì Lục đều gửi lời hỏi thăm đúng hẹn.

Mỗi lần nhận được những tin như ‘Di Di, Trung Thu vui vẻ’ hay ‘dì rất nhớ cháu’, lòng cô như bị kim châm, đau nhói một cách đặc biệt.

[Cảm ơn dì, Trung Thu vui vẻ nhé.] Cô vừa gõ tin nhắn vừa dụi đôi mắt đã đỏ lên, ngoài câu đó tuyệt đối không nói thêm nửa lời.

Thật ra bình thường lướt vòng bạn bè đôi khi vẫn thấy Lục Mạn Thanh khoe ảnh Lục Dĩ Ninh, cô chỉ lướt nhanh qua, nhưng vào những dịp đoàn viên, tần suất xuất hiện ảnh của anh lại cao một cách rõ rệt.

Hứa Chiêu Di không thể nói là bà cố ý, vì cứ đến lễ tết là ai cũng nghĩ đến người thân, cô tự nhận thấy mình không có tư cách để nói gì, đó là quyền của một người làm mẹ.

Nhưng mỗi lần lỡ lướt qua những tấm ảnh đó, tâm trạng vốn ổn định liền như bị đổ một xô nước lạnh. Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh, cuối cùng đành chặn luôn vòng bạn bè của Lục Mạn Thanh.

Hôm nay lại một cách tình cờ cô nhấn vào, và quả nhiên động thái mới nhất lại là ảnh Lục Dĩ Ninh. Thời gian chụp hiện là chiều nay.

Lúc này anh có lẽ đang ở Mỹ, đeo kính gọng vàng, đứng trong vườn tầng thượng, cúi xuống chơi đùa với chú chó Golden trên bãi cỏ, bộ đồ màu be càng làm dáng người anh thêm thẳng tắp. Trong ảnh, thần sắc anh thoải mái, mắt mũi đều ánh lên nụ cười.

Nhìn có vẻ mấy năm qua anh sống khá tốt.

Lục Mạn Thanh như thường lệ trêu: Con lớn chẳng giữ nổi, về sau thì cứ sống với chó đi~’

“……”

Hứa Chiêu Di tắt màn hình điện thoại. Không cần phải trả lời nữa, cô nhìn trần nhà suy nghĩ. Đó là cuộc đời anh tự chọn, có những nguyên tắc và cân nhắc của riêng mình, tốt hay xấu thì cũng không còn liên quan gì đến cô nữa.

Bình Luận (0)
Comment