Chương 69
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hứa Chiêu Di đã hoàn toàn buông bỏ, cũng muốn Lục Dĩ Ninh buông bỏ.
Bối Thi Nam nhìn thấy bức ảnh Hứa Chiêu Di gửi tới, tim khựng lại một nhịp. Con mẹ nó, đây là người phụ nữ dịu dàng như nước mà cô ấy quen sao? Quá tàn nhẫn rồi, bức ảnh này mà thật sự gửi đi thì khác gì lóc từng miếng thịt của nam thần? Thôi thôi, cô ấy vẫn không muốn làm kẻ tội đồ, chỉ muốn xóa đi cho xong.
Không ngờ tay lại nhanh hơn não, lỡ tay chuyển tiếp, thế là bức ảnh được gửi thẳng tới cho Lạc Dặc Châu.
“…”
Lục Dĩ Ninh sau khi tỉnh dậy khỏi cơn say thì nhìn chằm chằm trần nhà, mọi ký ức đều cực kỳ rõ ràng, không sót một chút nào, tim cũng như bị moi rỗng. Lạc Dặc Châu tắm xong đi ra, ngồi xuống ghế sofa hút thuốc, vừa định an ủi anh vài câu thì nhìn thấy bức ảnh Bối Thi Nam gửi tới.
“Mẹ kiếp, cô bé ‘mũ đỏ’ sắp kết hôn rồi à?” Lạc Dặc Châu trừng to mắt, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Còn Lục Dĩ Ninh vẫn nằm bất động trên giường, không chớp mắt cũng không lên tiếng, trông hệt như chẳng hề nghe thấy gì.
Lạc Dặc Châu dí màn hình điện thoại đến trước mắt anh mà cũng không có chút phản ứng nào, anh ta sốt ruột: “Người anh em, tiếp tục giả chết nữa thì thật sự đóng băng luôn đó!”
Vô dụng, như cái xác, chẳng thèm nói lấy một câu.
Lạc Dặc Châu đi ra ngoài ăn sáng xong quay về, Lục Dĩ Ninh vẫn nằm yên như chết. Tới tối, anh ta nhờ nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên phòng, Lục Dĩ Ninh cũng không chịu dậy ăn. Lạc Dặc Châu sợ anh chết thật, còn đưa tay lên kiểm tra hơi thở, may mà vẫn còn sống, nhưng chẳng khác gì xác chết.
Không ăn, không uống, không cử động, không nói chuyện, chỉ mở mắt ra nhìn, cũng chẳng biết đang nhìn gì. Liên tiếp mấy ngày như vậy, Lạc Dặc Châu thực sự chịu không nổi, bèn dùng hai tay giữ chặt cánh tay anh, kéo khỏi giường.
Lục Dĩ Ninh ngồi xuống mép giường, nhìn sàn nhà trống rỗng, vẫn như đang nằm, chỉ là đổi tư thế. Trong mắt chẳng còn chút ánh sáng nào, đầy những tia máu, nhìn như bị tra tấn tới mức tê liệt và rã rời.
Lạc Dặc Châu không biết phải làm sao, tức quá đá vào đầu giường mắng lớn: “Cậu, hoặc là đi cướp dâu, hoặc là nhảy xuống biển, đừng đứng đây làm phiền người khác như thằng ngốc! Chết tiệt!”
Xong cơn giận, tự bản thân còn muốn khóc, anh ta cầm hộp thuốc lá ra ban công.
Hai ngày đó đúng lúc An Nhĩ có buổi diễn ở Mỹ, Lạc Dặc Châu vừa hút thuốc vừa lướt xem vòng bạn bè của An Nhĩ, rồi quay lại nhìn Lục Dĩ Ninh qua cửa kính, bèn nhắn tin cho An Nhĩ.
Ngay tối hôm đó, An Nhĩ đã tới. Cô ấy cột hai đuôi tóc hồng, đeo đàn điện, cùng với năm sáu thành viên trong ban nhạc ào ạt tiến vào phòng.
An Nhĩ đến trước mặt Lục Dĩ Ninh, chỉ tay vào tay trống của ban nhạc hỏi: “Anh còn nhớ Hoa Tử không? Thằng bạn lúc trước cùng anh lập ban nhạc, giờ là tay trống trong ban nhạc của tôi, cực kỳ nice luôn.”
Hoa Tử bước tới một bước, nhìn hơi chua xót: “Tu ca, anh không sao chứ?”
“Không sao à? Ha, tôi thấy anh ta chẳng còn cứu vãn được nữa rồi.” An Nhĩ khoanh tay chế giễu, “Tôi biết anh không muốn nghe, nhưng tôi cứ phải nói. Ban nhạc mà anh bỏ, tôi tiếp quản, mấy năm nay sống cực kỳ vui vẻ, ra nhiều album hay lắm. Nhưng tôi đoán anh chưa nghe đâu, vì lúc đó anh đang bận làm doanh nhân thành đạt cơ mà!”
Lạc Dặc Châu kéo mạnh cô ấy lại: “Tổ tông! Tôi nhờ cô tới cứu người, không phải tới để chọc tức người!”
“Buông ra!” An Nhĩ giật ra rồi tiếp tục, “Hoa Tử nhắc suốt ba năm muốn gặp anh, tôi ngăn suốt ba năm.”
Cô ấy bỗng nắm cổ áo Hoa Tử đẩy về phía trước, “Giờ gặp được tổng giám đốc bất động sản trẻ nhất châu Á, giá trị tài sản dễ dàng vượt mười tỷ – Lục tổng, thất vọng chưa?”
“Đủ rồi!” Lạc Dặc Châu dứt khoát chen ngang giữa hai người.
“Đủ cái gì mà đủ? Chẳng phải anh ta luôn tự hào về điều đó sao? Đây không phải là dáng vẻ mà anh ta mong muốn trở thành à? Nhưng hôm nay tôi nhìn thấy, dường như anh ta cũng chẳng vui vẻ gì. Lục Dĩ Ninh, anh thành công rồi, anh đã sống thành bản sao của anh trai anh. Nhưng sao lại không vui? Ồ, nghe nói anh bị đá à? Nhưng bị đá thì có gì đáng buồn? Tình cảm đối với anh chẳng phải vốn không quan trọng sao? Cuộc đời anh chẳng phải chỉ là một vở hài kịch của gia tộc à? Vậy thì bày đặt đau khổ làm gì, bày đặt tình cảm sâu nặng làm gì!”
“Đừng nói nữa, An Nhĩ.” Hoa Tử cũng khuyên, những người khác cũng khuyên.
“Tôi cứ nói đấy! Sao tôi lại không nói? Tôi chờ ngày này lâu rồi, tôi sớm đã muốn xem trò hề của anh ta. Tôi chịu không nổi cái bộ dạng giả tạo này của anh ta. Lục Dĩ Ninh, anh có biết di nguyện lớn nhất của anh trai anh là gì không? Anh ấy cố gắng trở nên xuất sắc là vì muốn anh thoát khỏi gông cùm mục ruỗng của gia đình, để anh được tự do làm chính mình, chứ không phải để anh sống thành bản sao của anh ấy. Anh làm vậy không phải đang bù đắp cho anh ấy, mà là đang khiến anh ấy buồn nôn!”
Nói đến đây, An Nhĩ cũng khóc. Cô ấy nhớ tới Tưởng Kỳ Duệ từng thích mình nhiều đến vậy, rõ ràng biết cô ấy thích người khác nhưng vẫn tình nguyện ở bên bảo vệ cô ấy, nhưng kết cục thì sao? Vào ngày anh ấy sắp đính hôn chỉ để lại cho cô ấy một câu xin lỗi.
Anh ấy nói anh ấy muốn trở thành đứa con mà gia đình hài lòng ở mọi mặt, nếu trong hai anh em buộc phải có một người như vậy thì chỉ có thể là anh ấy. Từ lúc sinh ra gần như anh ấy đã nỗ lực vì mục tiêu đó.
An Nhĩ lấy tay che mắt cố nén dòng lệ đang tuôn ra, trong phòng bao nhiêu người đều xúc động, ngay cả Lạc Dặc Châu cũng thấy lòng chua xót, chỉ riêng Lục Dĩ Ninh vẫn nghiêng đầu, hoàn toàn làm ngơ tất cả.
“Ba mẹ ly hôn, anh trai chết, bạn gái cũng rời bỏ anh. Ông bà đối xử tốt với anh chẳng qua vì coi anh như kẻ thay thế anh trai thôi. Trên đời này căn bản không có ai yêu anh cả, không đúng, mẹ anh vẫn yêu anh. Nhưng người duy nhất yêu anh cũng mắc bệnh nặng, anh suýt nữa đã mất bà ấy-”
Lục Dĩ Ninh từ từ quay đầu nhìn cô ấy, An Nhĩ thấy trong mắt anh rõ ràng ánh lên tia lệ, nhưng cô ấy lại cười lạnh, tiếp tục: “Sao, thấy mình thảm hại lắm hả, Lục Dĩ Ninh?”
“Nhưng tôi thấy tất cả đều là đáng đời anh! Biết tại sao không? Anh không biết đâu. Bởi vì đã từng có người yêu con người thật của anh, nhưng anh chẳng hề biết trân trọng! Điều anh cần làm bây giờ chính là tháo bỏ lớp ngụy trang, tự hỏi bản thân. Ngay cả chính mình còn không dám làm, còn không biết yêu lấy bản thân thì lấy gì để người khác yêu anh?”
—
Lục Dĩ Ninh rời đi vào sáng sớm hôm sau. Hôm đó, mọi người ngồi bệt trên sàn chuyện trò rất lâu, tất nhiên trừ anh ra.
Lạc Dặc Châu và An Nhĩ thậm chí còn uống cạn vài chai bia, cho tới gần rạng sáng thì điện thoại của Lục Dĩ Ninh đột nhiên reo, phá tan sự yên tĩnh trong phòng. Gần như ngay khoảnh khắc đó, tất cả đều bật dậy khỏi tấm thảm, ngẩng đầu lo lắng nhìn về phía anh.
Lục Dĩ Ninh ừ một tiếng vào ống nghe, cúp máy xong liền ngồi dậy, lấy áo choàng vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo rồi cầm chìa khóa xe định bước ra ngoài.
“Cậu định đi đâu?” Lạc Dặc Châu và An Nhĩ gần như đồng thanh, tim cả hai đập thình thịch, tưởng anh sắp bắt đầu hành trình về Lộ Thành để theo đuổi tình yêu.
Kết quả thì sao? Lục Dĩ Ninh quay đầu lại, thản nhiên nói một câu: “Về Hồng Kông, hôm nay sinh nhật bà nội tôi.”
Rồi cứ thế rời đi.
Khỉ thật! Làm Lạc Dặc Châu và An Nhĩ tức điên lên.
Càng bực hơn nữa là gì? Lục Dĩ Ninh vừa bước đến cửa lại đột nhiên dừng lại, quay người tiến tới trước mặt An Nhĩ, buông một câu: “Tôi nghe album của các người rồi, dở tệ.”
“…”
May mà mấy thành viên trong ban nhạc phản ứng kịp, ùa tới giữ chặt An Nhĩ, bằng không cô ấy đã nổi bão.
Lục Dĩ Ninh đáp chuyến bay trở về Hồng Kông, trên đường cực kỳ mệt mỏi, vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi.
Thực ra anh biết Hứa Chiêu Di chưa kết hôn, chỉ cần liếc qua bức ảnh anh đã biết nó là giả. Chỉ là anh cảm thấy bực bội, Hứa Chiêu Di lại dùng cách đó để buộc anh phải tuyệt vọng, cắt đứt hoàn toàn dây dưa cuối cùng giữa họ, điều đó khiến anh rất khó chấp nhận.
Chuyến bay dài mười sáu tiếng hạ cánh xuống sân bay Chek Lap Kok. Như thường lệ, quản gia đến đón. Lục Dĩ Ninh ngồi ở ghế sau, không nói một lời. Trên hàng ghế sau chiếc Rolls-Royce đặt sẵn một hộp gỗ trầm hương – món quà Tưởng Chí Viễn chuẩn bị giúp anh.
“Ông chủ gửi cho cậu.”
“Ừ.” Tới nơi, Lục Dĩ Ninh cầm quà xuống xe, đến quầy lễ tân đăng ký, rồi bước vào khách sạn Peninsula lộng lẫy. Vài bàn trưởng bối đã yên vị, Lục Dĩ Ninh tránh ly champagne mà nhân viên phục vụ đưa tới, đi thẳng đến bàn của ông bà nội, chủ động ngồi xuống cạnh Tôn Uyển Quân. Anh biết chỗ đó là vị trí đặc biệt được để dành cho mình.
“Tiến độ dự án thế nào rồi?” Tưởng Hồng Tiêm hỏi anh.
“Khá thuận lợi.”
“Sau khi dự án hoàn thành, tôi sẽ điều cháu sang bộ phận kinh doanh châu Á – Thái Bình Dương, bên đó đang thiếu một giám đốc điều hành.”
“Được.”
Tưởng Hồng Tiêm lại hỏi thêm một câu gì đó.
“Được.”
Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi chữ đó.
Tưởng Hồng Tiêm nhìn ra tâm trạng anh không tốt, bèn nói: “Chuyện của Minh Minh bỏ qua đi, thật sự cũng không hợp với cháu. Ở Singapore mấy năm nay tuy không ai quản, nhưng cũng đừng làm bậy, với cô An Nhĩ kia càng không được qua lại riêng. Tôi có vài người bạn ở Singapore, con gái họ đều đang tuổi kết hôn, hôm nào sắp xếp một bữa cơm để các cháu gặp mặt làm quen.”
“Không cần đâu, tôi không định kết hôn.” Lục Dĩ Ninh ngừng lại một chút, “Cả đời này tôi cũng không kết hôn.”
Lúc nói ra câu đó, đột nhiên anh thấy trong tim nhói lên một cơn đau.
Tưởng Hồng Tiêm nhìn kỹ anh, dịu giọng: “Làm gì có chuyện không kết hôn? Anh cháu khi bằng tuổi cháu-”
“Đừng đem anh ấy ra nữa được không?” Lục Dĩ Ninh ngắt lời. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh mạo muội chen ngang khi ông nội đang nói, cũng là lần đầu tiên công khai chống lại ý muốn của ông.
Tưởng Hồng Tiêm sững lại: “Cháu nói gì?”
“Không có gì.” Lục Dĩ Ninh cúi đầu gắp thức ăn, nhưng tay cầm đũa cứng đờ, không nghe lời, cũng chẳng uốn cong nổi. Anh không biết mình làm sao nữa, mỗi miếng ăn đều trở nên vô cùng khó khăn. Thấy anh như vậy, Tưởng Hồng Tiêm cũng thôi không nói thêm.
Tôn Uyển Quân ngồi cạnh, vẫn mỉm cười nhìn anh. Thấy anh chỉ gắp rau không ăn thịt, bà gọi khẽ: “Duệ Duệ, Duệ Duệ.”
“Ăn thêm chút tôm đi, món cháu thích nhất mà.”
Vài năm nay vì dịch bệnh, cơ thể bà càng lúc càng yếu, có khi đến tay cũng chẳng nhấc nổi, phải có bảo mẫu chăm sóc thường xuyên. Bảo mẫu mới tới, lanh lợi, nhanh tay gắp tôm cho Lục Dĩ Ninh. Thấy anh vẫn không ăn, Tôn Uyển Quân lại khẽ gọi: “Duệ Duệ…”
Tưởng Hồng Tiêm trầm giọng nhắc: “Bà cháu đang gọi kìa.”
Đột nhiên Lục Dĩ Ninh cảm thấy tim như bị một vật nhọn đâm vào, cơn đau dữ dội ập tới.
Bàn tay cầm đũa khựng lại giữa không trung mấy giây, trong khoảnh khắc đó, đầu óc anh trống rỗng, dường như mọi âm thanh xung quanh đều biến mất.
Anh có cảm giác mình như rơi vào một căn phòng trắng xóa, không tìm thấy phương hướng, không tiếng động, cũng chẳng có bóng người, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
Anh nghe thấy tim mình đập nhanh đến kinh người, ‘thình thịch thình thịch’, nhanh đến mức như sắp đột tử ngay sau đó. Đúng vào khoảnh khắc ấy, một tia nắng đột ngột xuyên qua khung cửa, rọi thẳng xuống người anh.
Dường như trong khoảnh khắc đó, linh hồn Lục Dĩ Ninh bỗng bừng tỉnh.
Anh đặt đũa xuống, nói: “Cháu không phải.”
“Tưởng Kỳ Duệ đã chết rồi. Cháu không phải anh ấy, bà hãy nghĩ kỹ xem cháu là ai.”
Dứt lời, anh đứng dậy. Khung cảnh trở nên hỗn loạn, Tôn Uyển Quân khóc òa, miệng liên tục gọi tên Duệ Duệ, không chịu tin sự thật.
Tưởng Hồng Tiêm đứng phắt dậy quát anh, Tưởng Chí Viễn cùng những người khác thì cố trấn an Tôn Uyển Quân. Ai nấy đều cho rằng anh đã phát điên.
Có lẽ anh thật sự điên rồi chăng? Lục Dĩ Ninh nghĩ vậy, bước ra khỏi cửa khách sạn rồi nhắn tin về Singapore xin nghỉ phép một tháng.
Có thể sẽ dài hơn, có thể sẽ ngắn hơn, anh không chắc, cũng có thể anh sẽ chẳng quay lại nữa.
Khi điện thoại của Lục Mạn Thanh gọi đến, anh đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc về Lộ Thành, đó đã là ngày thứ hai sau vụ náo loạn ở tiệc mừng thọ.
“Nhà xảy ra chuyện gì vậy? Sao ba con gọi nói không liên lạc được với con? Con làm sao thế?”
“Con đang trên tàu, sóng kém.”
“Con về nước rồi à?”
“Vâng.”
“Về làm gì thế?”
“Kết hôn.”