Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 70

Chương 70

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Tiêu Ngọc Chi đang ngồi xổm trước cửa nhà cạy hàu, cái xô nhựa đựng hàu bỗng nứt một khe, nước biển lẫn đá lạnh lập tức sắp tràn đến giày. Đúng lúc ấy, một đôi tay khớp xương rõ ràng đỡ vững đáy xô.

“Cẩn thận.”

“Ôi dào, cảm ơn nhé!” Tiêu Ngọc Chi vội vàng lấy cái thùng xốp đặt phía sau tới, nhưng nước biển vẫn b*n r* một ít. Lục Dĩ Ninh tháo đồng hồ đeo tay đặt lên tảng đá bên cạnh, chủ động nói: “Dì, để cháu giúp dì thay.”

Anh cứ thế nhận lấy thùng xốp trong tay bà, quần tây cao cấp cũng chẳng ngại bị ép xuống nền xi măng ướt sũng. Chờ đổ hết hàu trong xô vào thùng xốp, Tiêu Ngọc Chi mới thở phào.

Ngẩng lên nhìn chàng trai mặc vest trước mặt, thoạt nhìn thì không sao, nhìn kỹ mới giật mình, đúng là một chàng trai tuấn tú, khí chất cao quý! Người lại còn nhiệt tình như vậy, bà không nhịn được nhìn thêm mấy lần, thấy anh có vẻ không giống người bản địa, bèn mỉm cười hỏi: “Cháu là khách du lịch à?”

“Cháu đến tìm người.”

“Đi thăm họ hàng à?”

“Không ạ, tìm bạn gái.”

“Ôi chao, tìm bạn gái mà còn ủ rũ thế kia, cãi nhau rồi hả?”

Lục Dĩ Ninh cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu: “Bị bỏ rơi rồi ạ.”

“Trời đất.” Tiêu Ngọc Chi nghe xong liền tức giận, một chàng trai tốt thế này mà cũng bị bỏ rơi, cô gái nhà nào lại làm chuyện thất đức vậy? Ba mẹ dạy dỗ kiểu gì chứ! Bà vốn nhiệt tình, lại giàu tinh thần chính nghĩa, liền hỏi:
“Ở khu này dì biết nhiều lắm, cô gái ấy họ gì, biết đâu dì lại quen?”

Lục Dĩ Ninh nói là họ Hứa.

Tiêu Ngọc Chi nghe xong gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Họ Hứa…”

Ở trấn bọn họ người họ Hứa cũng khá nhiều, chồng bà cũng họ Hứa cơ mà, bèn hỏi tiếp: “Vậy tên là gì?”

“Hứa Chiêu Di.”

“Ồ, Hứa Chiêu-” Tiêu Ngọc Chi ‘bịch’ một tiếng, làm rơi cái thùng xốp xuống đất.

“Ai cơ?!”



Hứa Đại Dũng đang vo gạo trong bếp thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt, tiếp đó là giọng của Tiêu Ngọc Chi, nghe có vẻ vội vã hốt hoảng.

“Hứa Đại Dũng! Mau ra đây! Con gái ông sắp làm tôi tức chết rồi!”

Lục Dĩ Ninh liền theo vào trong, thấy Hứa Đại Dũng chạy ra đón, trên người vẫn đeo chiếc tạp dề hoa, anh gật đầu chào: “Cháu chào chú.”

“Cậu là?”

“Đi mà hỏi con gái bảo bối của ông đấy!” Tiêu Ngọc Chi rõ ràng tức giận thật, quay người dẫn người vào phòng khách, bảo Lục Dĩ Ninh ngồi xuống sofa trước, còn mình thì nhấc ấm trà lên ‘ực ực’ uống mấy ngụm trà mát.

Đây là lần đầu Lục Dĩ Ninh tới nhà Hứa Chiêu Di, cách bài trí trong phòng hầu như giống hệt những gì anh tưởng tượng, rất đỗi bình thường nhưng ấm áp. Trên trần là chiếc quạt trần kiểu cũ đang ‘kẽo kẹt’ quay, luồng gió thổi ra như mang theo chút hơi thở xưa cũ.

Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở sofa, trên đó còn vứt mấy chiếc gối dựa màu sắc tươi tắn. Hứa Đại Dũng đang đưa khăn cho Tiêu Ngọc Chi, dỗ bà bình tĩnh.

“Xuống dưới nhà rửa ít hàu thôi, sao lại dẫn cả người lạ về thế?”

Ba mẹ cô trông đều là người tốt, mẹ hơi nóng tính, ba thì có vẻ dễ nói chuyện. Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng hiểu được tính cách của Hứa Chiêu Di giống ai.

“Người lạ gì chứ? Đây đâu phải người lạ!” Tiêu Ngọc Chi tức tối.

“Đây là người yêu mà con gái ông đã quen suốt ba năm đấy! Ba năm! Xem con gái ông giỏi giấu giếm chưa kìa! Lén lút yêu đương thì thôi, cuối cùng lại còn bắt cá bỏ chợ* đá người ta, để thằng bé phải lặn lội tới tận nhà đòi công bằng!” Bà sắp tức đến phát khóc, may mà vừa nãy gặp được anh dưới lầu, chứ nếu là người khác thì bà mất mặt đến đâu rồi!

*Bắt cá bỏ chợ: nghĩa là đang yêu đương, theo đuổi ai đó rồi lại bỏ ngang, không chịu trách nhiệm đến cùng.

Hứa Đại Dũng không tin, cho rằng bà nói bậy, liếc nhìn chàng trai ngồi trên sofa với ánh mắt hoài nghi. Dù anh có gương mặt tuấn tú, cách nói chuyện cũng lịch sự, nhưng càng như vậy càng khó mà chắc chắn không phải kẻ lừa đảo.

Ông khẽ kéo Tiêu Ngọc Chi sang một bên, thì thầm: “Người ta nói gì bà cũng tin hết à, sao mà ngốc thế? Con gái mình thế nào mình biết chứ, làm gì có chuyện bắt cá bỏ chợ như vậy, đừng có nhầm lẫn!”

“Có phải tôi nói bậy hay không thì ông gọi điện là biết ngay, thôi, gọi đi, bây giờ ông gọi cho nó đi.” Tiêu Ngọc Chi thẳng thừng ném điện thoại về phía ông, “Để nó về xem mình đã làm chuyện gì nhé!”

Chiều hè bên hồ Thúy Vi, gió mát hiu hiu, Hứa Chiêu Di đang họp với mấy nhân viên mới tuyển. Những dải vải cầu may treo trên cây đinh hương già rung lên trong gió, mấy nhân viên trẻ tuổi ngồi trên ghế đá dưới gốc cây ước nguyện, tay cầm ly nước mơ ướp lạnh, vừa uống vừa chăm chú nghe Hứa Chiêu Di nói.

Mới khai trương chưa lâu, đủ thứ vấn đề nối đuôi nhau. Khách ít, tinh thần mọi người từ nhiệt huyết ban đầu cũng dần giảm xuống. Hứa Chiêu Di dẫn mọi người ra hồ họp, một phần để giải nhiệt, một phần để thư giãn tinh thần.

Đang nói chuyện thì điện thoại của cô reo. Cô đứng lên nghe: “Ba, có chuyện gì à?”

Gió hồ thổi bay vạt áo sơ mi vải lanh, dưới áo hai dây là xương quai xanh đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu nhân viên mới – Ba Tử, tâm lý đưa cho cô ly nước mơ pha lá bạc hà, Hứa Chiêu Di vẫy tay ra hiệu mọi người giải tán trước, rồi đi dạo ven hồ, nói với ba qua điện thoại: “Ba nói chậm một chút.”

Bên kia, Hứa Đại Dũng chưa kịp tường tận, thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Lục Dĩ Ninh trên sofa, anh vẫn ngồi ngay ngắn, chẳng có vẻ gì là xấu.

Ông nói với con gái: “Xong việc chưa? Xong rồi thì về nhà đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Hứa Chiêu Di nghe Tiêu Ngọc Chi sốt ruột bên kia điện thoại, liên tục thúc giục: “Để nó về nhanh đi!”

Cô cảm thấy hơi mơ hồ, rồi cúp máy. Ba Tử chạy tới quan tâm: “Không sao chứ chị Di? Có cần giúp gì không?”

“Không sao đâu.” Hứa Chiêu Di cũng còn bối rối, cất điện thoại, nói: “Tôi về trước đây, mọi người chút nữa cũng về nhà nghỉ nhé.”

“Để em đưa chị về?”

“Chậc!” Hứa Chiêu Di đá cậu một cái, Ba Tử cười khúc khích, nhảy bổng rồi biến mất.

Hứa Chiêu Di lái chiếc xe cũ kỹ đã chục năm tuổi, lóc cóc trở về nhà. Chưa bước vào cửa, cô đã thấy một thùng hàu vứt lăn lóc ngoài hành lang, lòng tự nhiên sinh nghi.

“Ba mẹ ơi, con về rồi!” Hứa Chiêu Di mở cửa, tiện tay ném túi lên giá, chìa khóa kêu lách cách rơi xuống bàn. Cô vừa cúi xuống thay dép, vừa hỏi to: “Cái thùng hàu ngoài cửa là của nhà mình à? Sao lại để ngoài đấy vậy?”

Lục Dĩ Ninh nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu mới được nghe, vẫn như trước, trong phút chốc tim lại nhói đau, giống như mỗi đêm anh một mình ở Singapore chịu đựng những cơn mất ngủ tra tấn bấy năm qua, trái tim như bị vật gì đó siết chặt, đặc biệt nhức nhối. Anh nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, quay đầu nhìn về phía cửa chính.

Đúng lúc ấy, Hứa Chiêu Di cũng vừa thay xong dép, đứng thẳng người, ánh mắt trực tiếp chạm vào anh. Lục Dĩ Ninh thì bình thản, biểu cảm vẫn điềm tĩnh, anh vốn giỏi che giấu cảm xúc, nhưng Hứa Chiêu Di cả người như nổ tung trong khoảnh khắc.

Đầu cô ù lên: “Sao anh lại ở nhà tôi?!”

Đôi mắt gần như bừng lửa.

“Xem đi xem đi, nhìn phản ứng của con gái bảo bối này! Tôi đã nói nó không oan mà!” Tiêu Ngọc Chi nhìn phản ứng quá khích của Hứa Chiêu Di, cho rằng đó là dấu hiệu tội lỗi, tức giận đến đỏ mặt.

Bà nắm chặt cây chổi lông gà đã chuẩn bị từ trước, vung thẳng về phía mông Hứa Chiêu Di. Cô phản xạ nhanh né đi, lùi về phía Hứa Đại Dũng, giật giọng la to: “Mẹ, mẹ đánh con làm gì!”

“Con tự nghĩ xem, con đã làm gì với người ta!” Tiêu Ngọc Chi thở hổn hển dừng lại, hướng cây chổi về phía Lục Dĩ Ninh. Hứa Chiêu Di chợt nhận ra, lập tức quay sang nhìn anh đầy giận dữ, giọng đặc biệt khó chịu: “Anh nói với ba mẹ tôi những gì rồi?”

Lục Dĩ Ninh hơi nhức đầu. Từ nhỏ anh chưa từng trải qua bầu không khí gia đình như thế này, bỏ qua ánh mắt muốn xé xác anh của Hứa Chiêu Di, nhìn sang Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng phía sau cô.

“Chú dì ơi, cháu có thể nói chuyện riêng với Hứa Chiêu Di một lát không ạ?”

“Được, được, được.” Hứa Đại Dũng đáp, ông cũng mong sớm yên ổn, liền nói với Tiêu Ngọc Chi: “Bà đừng nóng vội, chưa rõ ràng hết mà đã sốt ruột, nghe con gái bà nói đã.”

Hứa Chiêu Di không muốn nói gì cả, giờ cô chỉ muốn người đàn ông trước mặt biến mất ngay lập tức!

“Anh ra đây ngay!”

Xuống đến tầng dưới.

Hứa Chiêu Di đứng ở cửa nhà, chân đặt trên bậc thang cuối cùng, không muốn tiến thêm một bước nào nữa.

“Vậy thì nói ở đây đi, anh đến làm gì, anh đã nói những gì với ba mẹ tôi?”

Lục Dĩ Ninh đứng đối diện, cao gần bằng cô, ánh mắt ngang tầm. Anh nhìn thoáng qua bím tóc tết, tóc đen bóng so với trước dày hơn nhiều, đuôi tóc rủ xuống eo, như những tua lụa màu mực, phía sau gáy còn cài một chiếc trâm bạc đơn giản, rất đẹp.

Nhìn sơ qua áo sơ mi vải lanh và quần ống loe trên người cô, có phong cách dân tộc, cũng rất đẹp mắt. Eo còn thắt một chiếc dây vải nhuộm chàm, làm tôn dáng áo sơ mi đơn giản, thấy rõ cô đã chú tâm trang phục, muốn trau chuốt bản thân.

Cũng có thể nhìn ra, cô thật sự rất yêu thích cuộc sống hiện tại của mình.

Lục Dĩ Ninh thản nhiên thu tầm mắt về, mặt không đỏ tim không loạn: “Anh nói em bỏ rơi anh.”

“Tôi bỏ rơi anh?” Hứa Chiêu Di sững sờ, không tin nổi vào tai mình, lời này buồn cười đến mức ngay cả cô cũng bật cười.

“Chẳng phải em bỏ rơi anh sao?”

“Lúc trước chia tay không phải anh đồng ý à?”

“Em nghe không ra đó là lời giận dỗi sao?”

Hứa Chiêu Di nhìn anh đầy khó tin, phát hiện anh thật sự không đùa với mình, trong lòng cô thầm chửi một câu.

“Tôi tưởng khi đó chúng ta đã nói rất rõ rồi, anh không muốn kết hôn, còn tôi lại muốn lập gia đình, đường không chung thì không thể đi cùng, cho nên chúng ta chia tay trong hòa bình. Bây giờ tôi giải thích đủ rõ ràng rồi chứ?”

“Chưa rõ.” Lục Dĩ Ninh nhìn cô nói:

“Anh sẽ cưới em.”

Hứa Chiêu Di sững lại.

“Ngay bây giờ cũng được.”

Cô bừng tỉnh, không thể tin nổi: “Hai năm nay đầu óc anh bị hỏng rồi à?”

Nói xong cô quay đầu bỏ đi.

Bước lên được hai bậc thang, cô bỗng dừng chân, cảm thấy cực kỳ tức giận. Cuộc sống của cô vốn đang yên ổn, hai người từ lâu đã nước sông không phạm nước giếng, vậy mà anh đột nhiên đến làm mọi thứ rối tung lên, anh dựa vào đâu mà làm vậy chứ!

Cô tức tối quay lại, bắt gặp anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lặng lẽ nhìn mình.

Biểu cảm đó, cô quá quen thuộc rồi.

Trong khoảnh khắc, nó kéo cô về rất nhiều ký ức xa xưa.

Từng ấy năm trôi qua, người đàn ông này dường như chẳng thay đổi gì, thời gian như dừng lại trên người anh vậy, diện mạo khí chất vẫn xuất sắc như xưa. Khó trách Tiêu Ngọc Chi lại bị rối trí, dù giờ anh đang ngẩng đầu nhìn cô, vẫn toát lên khí thế lấn át như ngày nào.

Trước đây, Hứa Chiêu Di không dám cãi nhau to với anh, mỗi lần lạnh nhạt đều như gãi ngứa qua giày, cãi vài câu là lại bị một, hai câu nói tốt của anh làm mềm lòng, rồi lặng lẽ làm lành.

Cô đặc biệt sợ nếu dùng lực quá mạnh sẽ chọc thủng lớp giấy mỏng cuối cùng, cô không đủ can đảm để rời đi một cách tự do, cũng chịu không nổi hậu quả khi phải đối diện sự thật. Cho nên cô biết mình phải nhẹ tay, mỗi lần làm lành xong lại phải âm thầm tiêu hóa cảm xúc cả một thời gian dài, sống cực kỳ mệt mỏi.

Nhưng giờ đây cô sẽ không bao giờ như vậy nữa. Anh nói anh muốn cưới cô, dù thật hay giả, Hứa Chiêu Di cũng sẽ không quay đầu lại, câu chuyện giữa họ từ lâu đã khép lại.

“Không biết đầu óc anh bị làm sao mới chạy đến tìm tôi làm trò cười, nhưng tôi muốn nói với anh rằng, tôi không muốn dính dáng gì với anh nữa. Khi đó tôi nói tôi muốn kết hôn cũng chưa hẳn chính xác, chính xác là lúc ấy tôi nghĩ kết hôn cũng được, nhưng giờ thì không còn nghĩ vậy nữa. Sống một mình cũng khá ổn, hơn nữa tôi cũng có sự nghiệp riêng, mỗi ngày đều rất vui. Dù sao thì chuyện tương lai ai mà biết được, biết đâu một ngày nào đó tôi lại muốn kết hôn? Nhưng dù muốn hay không, kết hay không, đều chẳng liên quan gì đến anh. Đây là lần cuối tôi giải thích với anh, hy vọng lần này anh hiểu, đừng bao giờ quấy rầy tôi hay gia đình tôi nữa.”

Hứa Chiêu Di xông vào phòng, khoá cửa lại, bên ngoài Tiêu Ngọc Chi gõ cửa ‘bộp bộp’.

“Con không có lương tâm, mở cửa ra đi! Yêu nhau ba năm mà còn giấu mẹ, con biết không? Hai năm dịch bệnh vừa rồi mẹ lo lắng cho con biết bao nhiêu!”

Nhưng Hứa Chiêu Di không dám mở cửa, cô không thể giải thích. Cô giải thích thế nào đây? Nói rằng cô rõ ràng biết anh sẽ không cưới cô mà vẫn cố tình ở bên anh? Trong thời gian dịch bệnh sống trong nhà người ta, vừa ăn uống cùng, vừa uống rượu cùng, lại còn… ngủ cùng? Cô không nói nổi, trong lòng cảm thấy buồn bã, quá xấu hổ.

“Nhìn kìa, hẹn hò đến giờ mà vẫn không dám thừa nhận! Nếu không phải bắt cá bỏ chợ thì là gì?”

“Đừng nói bậy, tôi không tin con gái tôi là loại người đó đâu, bà mà nói nữa tôi cáu với bà đấy!”

“Vậy thì để nó nói cho rõ, nhìn xem giờ nó thế nào kìa!”

Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng cãi nhau ngoài cửa, Hứa Chiêu Di tựa lưng vào cửa, âm thầm nghe, tay đưa lên che đôi mắt đang nóng rực.

Cô thực sự rất tức, nhưng không phải tức Tiêu Ngọc Chi, cô tức Lục Dĩ Ninh, tức khả năng xuyên tạc trắng đen của anh đến giờ vẫn chưa giảm bớt.

Cô thực sự sắp bị anh làm cho phát điên, Hứa Chiêu Di nghĩ mình thật sự đã đánh giá anh quá cao, tưởng rằng lúc trước họ chia tay trong hòa bình, tưởng rằng mọi chuyện bao năm qua sẽ quên hết, ai ngờ anh hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Cửa phòng bỗng mở ra, Hứa Chiêu Di hét lên một tiếng: “Đừng cãi nữa! Con nói!”

Phòng khách ngay lập tức im lặng. Tiêu Ngọc Chi nhìn con gái, lau nước mắt, ngồi xuống sofa chờ cô mở lời. Hứa Đại Dũng vỗ nhẹ vào lưng con gái, nắm tay cô dẫn tới gần mình.

“Đừng vội, nói từ từ. Dù con nói gì, ba mẹ vẫn tin con.”

Đến trước sofa, Hứa Chiêu Di dừng bước, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngọc Chi. Cô quay đầu, lau nước mắt: “Mẹ…”

Lời nói lại nghẹn ở cổ họng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, cô đưa tay ra nắm lấy tay mẹ.

“Con xin lỗi mẹ, con đã giấu mẹ. Con và anh ấy thực sự có một khoảng thời gian bên nhau, nhưng không nói với mẹ vì chuyện đó vốn không có kết quả…”

“Không có kết quả là sao?”

“Chúng con không cùng quan niệm sống.”

“Không cùng quan niệm sống là sao cơ?”



Nghe xong, Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng đều im lặng.

“Tôi đi tìm cậu ta! Rõ ràng là nó chơi đùa tình cảm con gái tôi, mà còn dám bẻ cong sự thật! Thật đúng là đồ khốn nạn!”

Hứa Đại Dũng tức giận nhảy khỏi sofa, tiện tay cầm cây chổi lông gà chạy xuống nhà.

Tiêu Ngọc Chi không ngăn ông, tâm trí đã đặt hoàn toàn ở chỗ con gái, mắt sưng húp hỏi: “Con nói với mẹ tất cả đều là sự thật chứ?”

Hứa Chiêu Di lập tức ôm chặt mẹ.

Hứa Đại Dũng vừa đi vừa càu nhàu, trong đầu nghĩ nhất định phải dạy cho tên khốn đó một trận. Nhưng khi xuống tới dưới tầng, tận mắt nhìn thấy anh đứng trong gió, rõ ràng là một chàng trai tuấn tú, nhưng gió đêm thổi khiến anh có vẻ hơi lấm lem, trông còn hơi tội nghiệp, ông bỗng thấy lòng mềm đi.

Thôi được rồi, ông chỉ tay ra ngoài, ra hiệu đuổi người: “Đi đi, đừng quay lại.”

“Xin lỗi chú, cũng nhờ chú nói lời xin lỗi thay cháu với dì, Di Di không hề có lỗi gì với cháu, tất cả lỗi là do cháu. Dù là cô ấy đề nghị chia tay, nhưng việc đó là đúng. Lúc đó cháu thực sự rất tệ, làm nhiều điều khiến cô ấy tổn thương. Lại khiến dì hiểu lầm, cháu rất xin lỗi. Cháu đi đây, nhưng ngày mai cháu sẽ quay lại.”

Bình Luận (0)
Comment