Chương 71
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hứa Chiêu Di đứng trên lầu, nhìn bóng dáng Lục Dĩ Ninh khuất dần ở khúc rẽ của khu nhà mới kéo rèm lại, chui vào chăn.
Trong bóng tối, tâm trí cô rối như tơ vò, nghĩ mãi cũng không hiểu, đã qua lâu như vậy rồi, sao anh lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ khi ấy bọn họ chưa nói rõ ràng hay sao? Câu ‘tùy em’ ấy, đến giờ Hứa Chiêu Di vẫn còn nhớ như in.
Chẳng lẽ là vì bức ảnh mấy hôm trước cô đăng? Chẳng lẽ anh cố tình không muốn để cô sống yên ổn? Anh hận cô đến thế sao?
Vô số nghi vấn xoay quanh trong đầu, rất lâu sau, cô mới nghĩ đến một khả năng, có lẽ khi ấy trong chuyện Kế hoạch Ưu tài cô đã trách lầm anh. Có lẽ lúc đó cô nên vì chuyện này mà nói với anh một câu xin lỗi, nhưng dù có nói thì cũng thay đổi được gì? Giữa bọn họ sớm đã không thể quay lại, hiện tại rõ ràng cả hai đều sống tốt, anh lại đột nhiên chạy tới chen ngang, rốt cuộc anh muốn gì chứ?!
Đêm ấy cô trằn trọc không ngủ. Trời vừa hửng sáng, tin nhắn của Tiêu Đường đã tới, nói muốn về thăm làng, tiện thể rủ cô cùng đi.
[Được.]
Hứa Chiêu Di vẫn như thường lệ dậy rửa mặt, ăn sáng, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, chỉ là quầng mắt hơi thâm, để lộ sự mất ngủ đêm qua. Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng đều ngầm hiểu mà không nhắc tới chuyện hôm qua.
Trên bàn ăn, Tiêu Ngọc Chi nhìn dáng vẻ tiều tụy của con gái, cuối cùng khẽ thở dài, tự tay múc một chén canh hạt sen đẩy tới trước mặt cô: “Uống thêm chén nữa đi, ăn nhiều một chút, đừng để mình mệt mỏi quá.”
“Đúng đấy, xem con gái ba dạo này gầy đi rồi.”
Hứa Đại Dũng thấy Tiêu Ngọc Chi sắp rơm rớm nước mắt thì vội vàng pha trò: “Mấy hôm nay homestay làm ăn thế nào? Cần ba giúp chỗ nào thì cứ nói, dù có lên núi đao xuống biển lửa, ba cũng phải lo cho con gái mình.”
Nhắc đến chuyện làm ăn, tâm trạng của Hứa Chiêu Di như bị dội thêm gáo nước lạnh, nhưng cô không muốn để ba mẹ lo lắng, bèn nở một nụ cười.
“Vẫn ổn mà, với lại bên chỗ con vừa tuyển mấy nhân viên mới, ai nấy đều lanh lợi, giỏi giang, ba mẹ đừng bận tâm nữa.”
Uống xong hai chén canh hạt sen, Hứa Chiêu Di hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, đặt chén đũa xuống nói: “Được rồi, con phải đi thôi, lát nữa Tiêu Đường sẽ tiện đường qua đón con. Canh hạt sen này ngon thật, ba mẹ cũng ăn thêm chút đi!”
Nhìn con gái ra cửa, Hứa Đại Dũng khẽ thúc khuỷu tay Tiêu Ngọc Chi, cố tình trêu chọc để bà vui: “Thật ra, tôi thấy Tiêu Đường cũng được đấy, bà nghĩ sao?”
—
Xuống dưới lầu, Tiêu Đường đang chờ cô, Lục Dĩ Ninh cũng đang đứng đó.
Bầu không khí có chút vi diệu. Hai người đàn ông, ngay khi Hứa Chiêu Di còn chưa bước xuống, đã nhìn nhau rất lâu.
Thấy cô đi xuống, Tiêu Đường lập tức quay đầu, chào cô: “Đến rồi à, xe đỗ ngoài khu rồi.”
“Đi thôi.” Hứa Chiêu Di đi thẳng qua bên cạnh Lục Dĩ Ninh, không thèm liếc anh lấy một cái.
Đi tới đầu xe, Tiêu Đường không nhịn được quay lại nhìn, thấy người đàn ông kỳ lạ kia vẫn lặng lẽ đi phía sau họ: “Anh ta…”
“Đừng để ý tới anh ta.” Hứa Chiêu Di nói, cúi người bước lên xe.
Nhìn chiếc xe rời đi, Lục Dĩ Ninh dừng bước, lồng ngực như bị gõ mấy nhát búa.
Nhưng anh vẫn chưa ăn sáng, chính xác mà nói, cả ngày hôm qua, thậm chí hôm kia anh cũng chẳng ăn được bao nhiêu, giờ thì đói cồn cào. Thấy trên vỉa hè có xửng hấp bày những nắm cơm nóng hổi, anh quét mã mua hai cái.
Cùng mấy học sinh mặc đồng phục đứng bên đường ăn xong. Trước đây, anh vốn chẳng bao giờ đụng tới mấy thứ này, vậy mà giờ lại thấy chúng cũng không khó nuốt đến thế.
Anh có ngoại hình tuấn tú, dáng người cao thẳng, dù có phần lấm lem phong trần, mang nét mệt mỏi của mấy đêm mất ngủ, nhưng điều đó cũng không che lấp được khí chất xuất chúng bẩm sinh của anh, anh như con hạc đứng giữ ao lạnh, tự tạo nên một vùng không gian riêng.
Có vài cô gái nhỏ đỏ mặt lén chụp trộm anh hai tấm, nhưng chẳng ai dám lại gần xin số, cuối cùng mặt đều đỏ bừng rồi chạy mất.
Vì trông anh quá dữ dằn.
Lục Dĩ Ninh đang nghe điện thoại của Lạc Dặc Châu.
“Ê, anh bạn! Tôi vừa moi được tin nội bộ đây! Có cả tin tốt lẫn tin xấu, muốn mở cái nào trước?”
Chẳng đợi anh trả lời, anh ta đã thao thao bất tuyệt như đổ đậu từ ống tre:
“Tin tốt là cô bé ‘mũ đỏ’ vốn chưa kết hôn! Bức ảnh kia chỉ là cô ấy chụp lúc khai trương homestay thôi! Nhưng đừng vội mừng, còn tin xấu nữa đây, đoán xem homestay tên gì? Thê Đường Lý*! Nghe đi, Thê – Đường – Lý! Đối tượng xem mắt của cô ấy tên là Tiêu Đường đấy! Trời ạ, hóa ra bảng hiệu là ghép tên hai người, cùng nhau xây tổ ấm, tút–”
*Thê Đường Lý: tên quán là 栖棠里 có hai chữ lấy từ tên của họ:
栖 (Thê) phát âm gần với “Chiêu” trong Hứa Chiêu Di (许昭弥).
棠 (Đường) trùng âm “Đường” trong Tiêu Đường (肖堂).
里 là nơi/chốn. Ghép lại thành 栖棠里 – chốn của Chiêu và Đường, ám chỉ tổ ấm của hai người.
Lục Dĩ Ninh cúp máy, lập tức bắt taxi tới Thê Đường Lý.
“Dạo này làm ăn thế nào?” Tiêu Đường vừa cùng Hứa Chiêu Di bước vào homestay vừa hỏi bâng quơ.
“Tiền thuê quý sau chắc lại phải khất trước rồi.” Hứa Chiêu Di bất lực cười khổ.
“Thì khất trước thôi, sợ gì.”
“Đúng là nhà không phải của cậu nhỉ, nói nghe nhẹ tênh.”
“Nếu căn này mà của tôi, tiền thuê tôi miễn luôn cho cậu.”
“Đừng lắm lời.”
Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong. Khúc Lâm Lâm thấy Hứa Chiêu Di liền kéo cô đến quầy bar, hào hứng lấy ra một bản kế hoạch marketing làm suốt đêm:
“Cậu xem đi, thằng nhóc Ba Tử này giỏi thật, giả làm khách đi dọ thám hết mức giảm giá của mấy homestay xung quanh! Giờ ưu đãi của chúng ta là lớn nhất khu rồi, mà ở đủ ba ngày còn tặng thêm combo đồ uống nữa, tớ không tin là không kéo được khách!”
Tiêu Đường giơ ngón cái với Ba Tử.
Ba Tử gãi gáy, cười hì hì: “Em chỉ là lính của mấy chị ấy thôi, kêu gì làm nấy!”
Hứa Chiêu Di cũng mỉm cười: “Được, vậy ngồi xuống nghiên cứu kỹ một chút.”
Cả nhóm tới khu sofa ngồi, Hứa Chiêu Di bảo Ba Tử mang mấy ly đồ uống thử, chủ yếu để Tiêu Đường nếm.
“Đây là món bọn tôi sắp ra mắt – Quế Ảnh Nhưỡng Quỳnh Tương. Yên tâm, độ cồn bằng 0, thử xem sao?”
Tiêu Đường nhấp một ngụm, mắt sáng lên: “Ngon thật!”
“Thật không? Đừng lừa tôi nhé.”
“Tôi lừa cậu làm gì, ngon thật đấy.”
“Thế cậu thấy giá mười lăm tệ một ly có ổn không?” Hứa Chiêu Di lại hỏi.
Mọi người đang trò chuyện rôm rả thì tiểu Lộc bỗng chỉ ra ngoài khung cửa gỗ hoa văn, kêu lên: “Wow, bên ngoài có một người đàn ông đẹp trai!”
Mọi người liền đồng loạt quay đầu lại, ai nấy đều tò mò về anh chàng đẹp trai bên ngoài, chỉ có Hứa Chiêu Di vẫn thản nhiên, cúi đầu lật xem bản kế hoạch trong tay.
Tiêu Đường nhìn ra ngoài, nhướng mày, thì ra là người đàn ông kỳ lạ lúc sáng.
“Hình như anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào homestay mình.”
“Đúng đó, ngoài trời nắng gắt thế kia, anh ấy không sợ nóng à?”
Ngón tay Hứa Chiêu Di khựng lại, dường như đã đoán ra điều gì, cô không ngẩng đầu, chỉ nói: “Chắc bị thần kinh, đừng để ý, mình tiếp tục bàn kế hoạch.”
Vậy là mấy người lại bắt đầu trao đổi.
Nhưng thời tiết mùa mưa dầm thất thường như nét mặt trẻ con, nói thay là thay. Vừa rồi còn nắng chói chang, chớp mắt đã mưa như trút nước. Trận mưa ập xuống, mọi người trên đường vội vàng che đầu chạy tán loạn, nhiều người ùa vào cửa hàng trú mưa, chỉ có Lục Dĩ Ninh vẫn đứng bên ngoài, bất động.
“Anh ấy sao còn đứng ngoài đó vậy? Chắc ngại vào? Hay là bọn mình mời anh ấy vào đi?” Tiểu Lộc nhìn người đàn ông tuấn tú đang dầm mưa, thấy xót xa.
“Tớ mở cửa buôn bán, khách muốn vào thì vào, không muốn thì thôi. Chẳng lẽ khách không muốn, tớ còn phải rước bằng kiệu tám người à?”
Tiêu Đường lại quay đầu nhìn ra ngoài, rồi nhìn dáng vẻ khác lạ của Hứa Chiêu Di, như đã hiểu ra chút gì đó.
Tiểu Lộc vẫn cầm ô dầu chạy ra.
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh rời khỏi mấy chữ trên bảng hiệu. Anh nghĩ chắc mình không phải đang ghen, thật không cần thiết, cũng không đến mức đó, chỉ là vô cớ thấy chướng mắt.
Trong lòng thì chống đối, không muốn bước vào, nhưng đôi chân lại thành thật. Dù sao mưa cũng quá to, cuối cùng anh vẫn sải bước qua cổng gỗ chạm khắc của homestay.
Toàn thân anh ướt đẫm, dưới chân còn đọng thành vệt nước. Hứa Chiêu Di thấy anh bước vào liền lập tức giơ tay ngăn lại.
“Dừng lại! Đừng làm bẩn sàn gỗ đóng từ ván thuyền cũ của chúng tôi.”
Lục Dĩ Ninh dừng bước, ánh mắt mang chút oán trách nhìn cô, rồi lại liếc sang Tiêu Đường đang đứng cạnh cô.
“Cái sàn gỗ ván thuyền quý báu này của các người, e là lau xong còn có thể giũ ra ba cân muối từ kẽ gỗ ấy chứ.”
Nói xong, anh chẳng thèm để ý cô, trực tiếp bước tới ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ.
Tiêu Đường không nhịn được bật cười khẽ, len lén nhìn Hứa Chiêu Di đang tức đến phát điên. Anh ấy chưa từng thấy cô như vậy, chẳng hiểu sao lại thấy khá thú vị.
Ba Tử đang phát trà gừng nóng miễn phí cho khách trú mưa, Tiêu Đường liền chủ động bưng một ly đưa cho Lục Dĩ Ninh.
“Uống chút đi, miễn phí đấy.”
Lục Dĩ Ninh khoanh tay nhìn anh ấy, hờ hững: “Để đó.”
“…”
Nghe thái độ ấy, huyết áp của Hứa Chiêu Di lập tức vọt lên.
Cô đã tốt bụng để anh vào tránh mưa là quá nhân nhượng rồi, vậy mà anh còn dám bày bộ mặt ấy. Anh tưởng mình ở đâu cũng là thái tử gia chắc? Ra vẻ với ai? Với cô à? Cô mới chẳng buồn nhìn!
Không nhịn nổi nữa, cô đập bàn, tức giận nói: “Anh rốt cuộc có biết phép lịch sự không, một câu cảm ơn cũng không biết nói à! Không biết thì cút ngay!”
Lục Dĩ Ninh cứ ngồi yên đó, mấy sợi tóc rủ trước trán vẫn nhỏ nước, ánh mắt vẫn đầy u oán nhìn chằm chằm Hứa Chiêu Di. Nhìn cô xong, lại chuyển sang nhìn Tiêu Đường trước mặt mình.
“Tôi đâu có nói là muốn uống.”
“?”
Tiểu Lộc vội bước ra hòa giải: “Không sao, không sao, uống hay không cũng được, khách tới đều là quý, đừng vì chuyện nhỏ này mà mất vui.”
Rồi cô ấy lại dỗ dành Hứa Chiêu Di: “Bà chủ, tụi mình tiếp tục xem kế hoạch nhé?”
Thật ra ai cũng chẳng ngốc, chuyện giữa hai người, mọi người đều nhìn ra.
Khúc Lâm Lâm và Tiêu Đường càng không phải đồ ngốc, nhất là Tiêu Đường giờ đây càng rõ ràng hơn, ánh mắt Lục Dĩ Ninh vừa nhìn anh ấy, chẳng khác nào con sói bị người ta giành mất khúc xương, đáng sợ thật.
Hứa Chiêu Di tức tối đổi chỗ, quay hẳn lưng lại với anh, liếc thêm một cái cũng thấy phiền.
Khúc Lâm Lâm thì vẫn hơi khó hiểu, lén lấy điện thoại chụp một tấm ảnh Lục Dĩ Ninh, gửi cho Đại Phi.
[Cảm giác hình như đã từng gặp người này ở đâu rồi?]
Đại Phi lập tức trả lời cô ấy: [Đây chẳng phải là Lục tổng của Liên Hoa sao? Sếp cũ của Hứa Chiêu Di đó! Lần trước tớ đi biểu diễn có gặp một lần, trên tạp chí tài chính cũng từng đăng bài phỏng vấn anh ấy!]
“Chết tiệt!” Khúc Lâm Lâm như vừa nhìn thấu một bí mật động trời, đặt úp điện thoại xuống bàn, len lén liếc Hứa Chiêu Di đang sắp xếp tài liệu. Tốt thôi, con nhóc này giấu kỹ thật đấy!
Cô ấy đại khái đã hiểu vì sao cô lại đột ngột từ Lộ Thành quay về quê nhà.
Lúc này mọi người đang bàn bạc phương án marketing mới, dự định trên nền ưu đãi 70% lại chồng thêm chương trình giảm giá theo mức chi tiêu.
Hứa Chiêu Di chăm chú nhìn phương án, tính đi tính lại chi phí, tuy biên lợi nhuận đã gần chạm ngưỡng tối thiểu, nhưng nghĩ đến dữ liệu thua lỗ suốt ba tháng liên tiếp kể từ khi mở cửa, cuối cùng cô nghiến răng quyết định:
“Cứ làm thử phương án này đi. Trước tiên phải kéo lượng khách về đã, sau đó dựa vào danh tiếng để nâng tỷ lệ khách quay lại, chúng ta liều một phen, không thì thật sự sắp đóng cửa rồi.”
Lần này đúng là đánh cược lớn.
Nhưng mọi người vẫn động viên lẫn nhau, đều tin lần này nhất định sẽ thành công, dù sao mức ưu đãi này trước nay chưa từng có, chắc chắn sẽ thu hút khách.
Ngay lúc ấy, phía sau họ bỗng vang lên một câu nhàn nhạt: “Theo cách marketing này, đúng là chẳng mấy chốc sẽ phá sản.”
“……”
Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng xác định anh đúng là cố ý tới gây chuyện. Có lẽ mấy năm nay anh sống không được như ý, thấy người khác thuận buồm xuôi gió thì chịu không nổi.
“Anh có ý gì?”
“Em cũng xuất thân từ bất động sản thương mại, vậy mà ngay cả nhu cầu cốt lõi và tâm lý tiêu dùng của nhóm khách mục tiêu cũng không nắm được, thật khiến người ta khó hiểu. Em thử nghĩ xem, khách du lịch lặn lội mấy nghìn cây số đến nghỉ chân, chẳng lẽ chỉ để tranh cái phòng khuyến mãi vớ vẩn của em sao?”
Câu cuối cùng như làm bừng tỉnh cả nhóm, ai nấy đều sững lại.
Ngay sau đó, tiểu Lộc hỏi: “Vậy anh có đề xuất gì hay không?”
“Đừng nghe đề xuất của anh ta!” Hứa Chiêu Di cau mày lập tức ngắt lời.
Cô bỗng thấy rất bực bội, liền một mình thu dọn cuốn sổ trên bàn rồi đi ra sân sau.
Thực ra Lục Dĩ Ninh rất lợi hại, chỉ dăm ba câu đã khiến cô chợt nhận ra vấn đề. Nhưng chính vì thế mà cô lại thấy khó chịu, Hứa Chiêu Di thật sự không muốn nghe anh. Cô đã rời xa anh lâu như vậy, đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, dựa vào cái gì mà cô còn phải để anh chỉ trỏ chứ?
Cô nổi giận mà chẳng biết trút vào đâu, làm thùng đá trong sân trong kêu lạch cạch ầm ĩ.
—
Không biết Lục Dĩ Ninh rời đi lúc nào. Ngoài trời mưa vẫn rả rích, cô bước ra từ sân sau, nhìn thấy ly trà gừng vẫn nguyên vẹn, trong ly tre đã đông lại thành màu hổ phách, Lục Dĩ Ninh cũng đã biến mất.
Tối đó, Hứa Chiêu Di cúi đầu trong chăn viết lại bản kế hoạch, cuối cùng vẫn quyết định phải tự mình trực tiếp làm.
Tiêu Ngọc Chi đặc biệt nấu cho cô nồi canh long nhãn táo đỏ bổ khí huyết, cô uống ừng ực, mặc bộ đồ ngủ không ngại ngùng chui vào lòng Tiêu Ngọc Chi, nói mẹ ơi con yêu mẹ~, cảm thấy khoảnh khắc ấy thật hạnh phúc.
Tiêu Ngọc Chi vừa cười vừa khóc, còn những chuyện khác bà quyết định không nhắc nữa.
Bà vỗ vai cô, bảo cô nghỉ sớm đi: “Nếu thật sự không có khách, mẹ với ba sẽ ra thị trấn cầm biển quảng cáo giúp con, không tin là không kéo được khách đâu!”
Hình ảnh ba mẹ cầm biển quảng cáo ngoài thị trấn chợt hiện lên trong đầu Hứa Chiêu Di, cô không nhịn được cười: “Vậy thì con phải cố gắng thôi, đỡ cho hai người bị coi là hướng dẫn viên tự do, xong lại lôi cả đoàn du lịch người cao tuổi đến, toàn chạy sang xin trứng miễn phí của con~”
Thật ra Hứa Chiêu Di đã lóe ra một chút ý tưởng, giống như vừa tìm được đầu sợi chỉ, còn rối rắm, cần thời gian từ từ gỡ ra. Thỉnh thoảng cô lại tự trách mình sao cứ cứng miệng, để anh nói thêm vài câu có sao đâu!
Cả đêm thức trắng, sáng dậy muộn. Chuông báo thức vừa vang, Hứa Chiêu Di lại chui vào chăn, đưa tay từ trên đầu mò tới điện thoại nhắn cho Khúc Lâm Lâm nói hôm nay cô sẽ đến muộn.
Chẳng bao lâu, Hứa Đại Dũng đã gõ cửa phòng cô.
“Sao vậy ba?” Hứa Chiêu Di mặc đồ ngủ, từ giường bò dậy, mở cửa với giọng ồm ồm hỏi.
Hứa Đại Dũng tay cầm một cuốn sổ, sắc mặt lạ lùng, nói năng lấp lửng: “Thằng nhóc kia hôm nay lại tới, ba mắng thế nào cũng không đi, còn nhét cho con cái này. Nếu con không muốn xem, ba vứt luôn cho!”
“Ba đưa cho con đi.” Hứa Chiêu Di cũng muốn biết anh rốt cuộc muốn làm gì, ngày nào cũng đứng dưới nhà cô như tượng, rốt cuộc là làm gì vậy?
Đóng cửa lại, cô vứt cuốn sổ lên đầu giường, kết quả là vài tờ A4 dày đặc rơi ra.
Mở ra, ánh mắt cô như bị chấn động, toàn bộ là bản kế hoạch marketing cho homestay-
Tiêu đề viết: “Làng Quạ Đen – Quạ Thần Dẫn Lối”
(Kèm: bản viết tay của Lục Dĩ Ninh)
Định vị cốt lõi: từ ‘bán phòng’ chuyển sang ‘bán câu chuyện’.
Trong mục giá trị thương hiệu, Hứa Chiêu Di nhìn thấy một câu: “Ở làng Quạ Đen, quạ thần không chỉ chỉ đường, mà còn dẫn lối cho duyên phận và sự khởi đầu mới.”
Đột nhiên, cô thấy rợn cả da đầu.
Chữ của Lục Dĩ Ninh đẹp, Hứa Chiêu Di vốn biết, từng nét chữ ẩn chứa khí chất riêng.
Ngay cả năm trang A4 viết tay đầy đặn, nhìn đã thấy thích mắt. Những trang cuối nét bút hơi rối, trong chữ thảo lộ vẻ mệt mỏi, Hứa Chiêu Di khẽ bật cười, chắc anh đã dùng hết nửa đời mình cho việc viết lách rồi đây!
Chiến lược marketing của anh chia làm ba bước:
1. Tạo câu chuyện: khai thác, viết thêm ‘Truyền thuyết Quạ Thần’.
“Làng Quạ Đen trăm năm, mỗi đêm sương mù dày đặc, quạ thần dẫn lối, se duyên cho những kẻ lạc đường, mở ra khởi đầu mới. Ai được quạ thần phù hộ, chắc chắn sẽ gặp người định mệnh nơi đây.”
2. Phát triển IP: lấy truyền thuyết làm cốt lõi, xây dựng biểu tượng văn hóa.
3. Phổ rộng toàn khu: thông qua IP làm động lực cho toàn bộ chuỗi ngành nghề ở thị trấn.
Hứa Chiêu Di thừa nhận mình nhận được nguồn cảm hứng cực lớn, cô hưng phấn, như vừa khám phá ra bí mật nào đó.
Nhưng đồng thời cũng hơi bực mình. Giận bản thân không có khí phách, cuối cùng vẫn phải nhận sự ban tặng của anh, mà còn là ban tặng tinh thần nữa chứ! Giận cả anh tài năng vượt trội, làm việc gì cũng giỏi, chỉ trong chốc lát đã làm xong hẳn một bản kế hoạch!
Cuối cùng, cô nhìn thấy lời chú thích ở phần kết của Lục Dĩ Ninh: “Người ta sẵn sàng trả tiền vì niềm tin, chứ không phải vì rẻ. Homestay của em không phải điểm đến cuối cùng, mà là mở đầu cho một câu chuyện.”
Mắt cô chợt ấm lên, thật ra cô đáng lẽ nên nhận ra từ lâu. Cô thừa nhận Lục Dĩ Ninh nói đúng, đồng thời cũng thấy chút xấu hổ về những năm tháng đã qua ở Lộ Thành.
Lục Dĩ Ninh còn vẽ vội một chú quạ đơn giản ở cuối bản kế hoạch, khá đáng yêu, mỏ mở to, chú thích: “Tham khảo logo! Ngoài ra còn gợi ý đổi tên homestay!”
Nét chữ rồng bay phượng múa phóng khoáng, nhìn là biết uất khí khá nặng.
Hứa Đại Dũng xuống lầu đổ rác xong, quay lại lại gõ cửa phòng Hứa Chiêu Di.
“Thằng nhóc kia lại nhét cho ba cái này!”
Hứa Chiêu Di mở cửa, nhìn lên, thấy bốn chữ: ‘Điểm mấu chốt thực hiện’.
Đến lần thứ ba gõ cửa, Hứa Đại Dũng lại mang thêm vài trang giấy.
“Được rồi ba, không cần bận tâm nữa đâu.” Lần này Hứa Chiêu Di thậm chí không thèm nhìn, quay vào phòng, cầm điện thoại chấp nhận lời mời kết bạn của Lục Dĩ Ninh.
Lục Dĩ Ninh đang ngồi trên ghế gỗ gần cây hòe già đối diện nhà Hứa Chiêu Di, thấy cô chấp nhận lời mời, ngay lập tức nhận được tin nhắn:
[Anh có thể đừng làm phiền ba tôi nữa được không?]
[Em xuống đây.]
Lục Dĩ Ninh trả lời hai tin: [Không xuống thì không được.]
Hứa Chiêu Di tức giận, quăng điện thoại lên giường, chân rảo bước đi xỏ dép.
Ngoài trời vừa mưa xong, còn hơi lạnh, trước khi ra cô khoác thêm một chiếc áo len mỏng.
Bước xuống, cô ngay lập tức thấy Lục Dĩ Ninh vẫn ngồi trên ghế gỗ cạnh gốc cây đối diện. Thay bộ đồ khác, vẫn là bộ vest sang trọng nguyên set, đúng là công tử quý phái, đâu dễ đánh mất vẻ bề ngoài? Dù xa xa cũng thấy rõ mắt anh có chút đỏ, trông đáng sợ thật, chắc là thức đêm làm việc?
Lục Dĩ Ninh thấy cô tiến lại, mở lời: “Xem xong bản kế hoạch chưa? Em thấy bản nào hợp? Nếu không thích hết, anh còn bản thứ ba.”
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Cưới em.”
Hứa Chiêu Di quay đi luôn, cô không nên xuống đây chút nào.
“Em không phải nói anh chưa từng chủ động, cũng chưa bao giờ coi trọng yêu cầu của em sao? Giờ anh chủ động, cũng nhìn thẳng vào nó. Bây giờ anh chỉ muốn giúp em thực hiện giấc mơ, không được sao?” Lục Dĩ Ninh nhìn theo lưng cô mà nói.
Hôm qua cả buổi chiều, anh đều đi khảo sát trong làng Quạ Đen, ghé thăm vô số nhà dân, nói vô số lời. Cánh đồng sau mưa, ao cá đầy mùi tanh, anh trượt chân trên rêu, lấm lem bùn đất từ đầu đến chân, quần áo dơ bẩn đến mức giặt khô cũng không mặc được, đành vứt luôn. Vì bị ướt mưa lại chịu lạnh, anh còn hơi cảm.
Tối về nơi ở, căn phòng lạnh ẩm, không có lò sưởi hay điều hòa, ngay cả một ly trà nóng cũng không có. Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, anh hiểu rõ mình phải làm gì, không màng gì hết, lấy giấy bút mới mua ra viết liên tiếp ba bản kế hoạch trong đêm.
Bây giờ anh chỉ có thể miễn cưỡng cất lời, giọng còn khàn khàn.
Hứa Chiêu Di dừng bước, quay lại nhìn anh nói: “Nếu anh thật sự nghĩ vậy, thì tôi cảm ơn anh vì lương tâm thức tỉnh muộn năm năm. Tôi chấp nhận kế hoạch của anh, những chuyện khác thì bỏ qua được không? Bây giờ anh có thể đi được rồi.”
“Anh ở lại giúp em.”
“Tôi tự làm được.”
“Từ khâu lên kế hoạch đến thực hiện, đều một mình em sao? Em xem những cộng sự em tuyển, có ai chuyên nghiệp không? Sao em không lo tự làm mình kiệt sức?”
Lục Dĩ Ninh cả buổi chiều đã tìm hiểu hết rồi, hầu hết những người cô tuyển đều là bạn bè, người thân, thậm chí một cậu phục vụ nhỏ cũng là nhà bác cô nhét vào.
Đôi khi thật khó hiểu cô có suy nghĩ gì không. Nói cô không khôn ngoan, nhưng cô vẫn từ cô gái chạy việc vặt trở thành quản lý, cuối năm còn đạt hạng nhất toàn quốc.
Thật ra muốn khởi nghiệp, tự mở cửa hàng cũng không sao, nếu cô sớm nói với anh ý tưởng này, anh chưa chắc không giúp cô hiện thực hóa, thậm chí còn làm trước phần khảo sát. Nhưng cô không nói. Cô lén lút về mở homestay mà chẳng chuẩn bị gì cả, bị mấy người ‘bạn cũ’ dụ dỗ rồi tham gia, cũng chẳng để ý xung quanh khu du lịch hẻo lánh, giao thông tệ đến mức nào, ngay cả chỗ đỗ xe cũng không có.
“Không được sao?” Hứa Chiêu Di còn thấy buồn cười, dù cô thật sự không muốn cãi nhau với người trước mặt nữa, nhưng những lời bị quá khứ đau đớn bủa vây cứ như tảng đá chặn trong tim, không nói ra thì khó chịu.
“Trước đây tôi cũng hay một mình làm hết mà, vừa vận hành vừa kêu gọi đối tác, lúc đó sao anh không lo tôi sẽ làm kiệt sức?”
Lời Hứa Chiêu Di như dao đâm vào tim Lục Dĩ Ninh, cực kỳ đau. Anh lại nhớ những ngày khó khăn nhất của dịch bệnh, để cô một mình ở Lộ Thành làm việc như trâu ngựa, tim anh nhói lên vài cái.
“Vì vậy lần này anh sẽ giúp em.”
Hứa Chiêu Di vội ra dấu tay dừng lại.
“Đây là chuyện của riêng tôi, tôi thật sự chỉ muốn tự làm. Có thể trong mắt anh sẽ thấy vất vả, nhưng khác với những cực nhọc trước đây. Những việc trước đây tôi làm không phải điều tôi thích, còn bây giờ tôi làm là thứ tôi thật sự yêu thích. Dù bạn bè tôi không chuyên nghiệp, nhưng điều đó thật sự không quan trọng. Quan trọng là tôi có thể tụ tập cùng bạn bè, làm những việc mà mình đam mê. Cảm giác này khiến tôi rất vui. Tôi biết bây giờ kiếm tiền khó, nhưng chỉ cần là dám làm điều mình yêu, dù gặp bao khó khăn, thậm chí cuối cùng thất bại, tôi cũng sẽ không hối hận, vẫn sẽ thấy vui.”
“Tất nhiên tôi rất cảm ơn anh, kế hoạch của anh thực sự mang đến cho tôi cảm hứng. Vậy nên, lẽ ra tôi không định nói gì thêm, nhưng chính vì điều này, tôi muốn nói thêm một câu với anh.”
Lục Dĩ Ninh vẫn ngồi trên ghế gỗ lạnh lẽo, không nói một lời, chăm chú nhìn cô.
Một vài chiếc lá còn đọng nước bị gió thổi rơi lên vai cô. Hứa Chiêu Di siết chặt chiếc áo len, run rẩy ôm lấy vai, lắng lại một chút để chuẩn bị nói ra những lời sắp nói.
Thực ra cô cũng phần nào hiểu vì sao anh lại đến, cũng phần nào hiểu ra trong lòng anh luôn có một nỗi khúc mắc không thể vượt qua.
“Tôi xin lỗi vì những lời làm tổn thương anh năm ấy. Lúc đó tôi luôn có thói quen dùng sự phủ định để che giấu sự yếu đuối, mà bỏ qua việc anh cũng từng trao hết tấm lòng. Thực ra anh cũng có những khó khăn không thể tự quyết, tôi không thể cứ ép anh thay đổi, nên ngay từ đầu chúng ta đã không hợp nhau, may mắn là tôi đã kịp nhận ra. Giờ khi cả hai đều đã chọn con đường riêng, chúng ta nên kiên định mà nhìn về phía trước, tôi thật sự may mắn khi học được cách sống là chính mình, niềm vui xuất phát từ trái tim này, tôi hy vọng anh cũng có được.”
Hứa Chiêu Di nghĩ, từ lúc còn cố chấp chứng minh giá trị cho người khác đến bây giờ tạo giá trị cho chính mình, cô đã đi một chặng đường gian nan biết bao.
Dù không muốn tô vẽ bằng những lời hoa mỹ, nhưng lúc này cô thật sự thấm thía, khi một người, chỉ khi thoát khỏi những chuẩn mực xã hội, bám rễ nơi niềm đam mê, mới có thể thực sự tỏa sáng rực rỡ.
“Anh đi đi, tôi sẽ không xóa kết bạn với anh đâu.”