Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 72

Chương 72

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Hứa Chiêu Di đã dành hai ngày ở nhà để mài giũa bản kế hoạch marketing cuối cùng.

Trong thời gian đó, cô có trò chuyện với Bối Bối. Nghe Bối Bối nhắc đến nhóm khách du lịch do cô ấy dẫn, ngày càng nhiều cô gái độc thân, Hứa Chiêu Di liền đi tra cứu dữ liệu và phát hiện, nhóm khách nữ tự do đi du lịch theo tuyến đường sắt cao tốc từ Thượng Hải đến Giang Châu — Chiết Giang, trong độ tuổi 25 — 35, năm nay tăng tới 178% so với năm ngoái.

Đây thật sự là một phát hiện thú vị.

Ngày hôm đó, Bối Bối đăng một bài lên vòng bạn bè, trong chín ô ảnh có năm cô gái trên sân thượng homestay giơ ly champagne cụng nhau, ngay lập tức khơi dậy tia sáng cảm hứng trong cô.

Lục Dĩ Ninh nói đúng, mọi người thực sự không quan tâm đến phòng giảm giá, mà là cảm giác nghi thức để có thể đăng lên vòng bạn bè.

Hứa Chiêu Di nhanh chóng cặm cụi trên tờ giấy note, cô thiết kế lại toàn bộ phương án kinh doanh, kết hợp sâu sắc nhu cầu của nhóm khách nữ với IP văn hóa địa phương, tạo nên một hệ sinh thái xoắn kép mang tên Kinh tế hướng tới phụ nữ và Truyền thuyết Quạ Thần, từ đó hình thành Kế hoạch nơi ẩn náu xã hội thời đại của các cô gái.



Chiều hôm thứ ba, Hứa Chiêu Di hoàn thành xuất sắc! Vui vẻ phấn khởi lên đường đến homestay, mấy ngày liên tục thức khuya cũng không làm giảm đi niềm vui của cô, cô nhảy chân sáo xuống cầu thang, bỗng nhiên dừng bước, Hứa Chiêu Di ngước nhìn lên ghế gỗ đối diện, nơi đó trống trơn, xung quanh cũng vậy.

Hứa Chiêu Di không còn nhìn thấy Lục Dĩ Ninh nữa, đoán chắc người đã đi rồi.

Tốt thôi, cô cũng không bận tâm nữa.

Lái xe đến khách sạn, lập tức cô tập hợp mọi người lại.

Phân phát kế hoạch cho mọi người.

“Homestay mang chủ đề truyền thuyết thân thiện với phụ nữ đầu tiên tại Trung Quốc?”

Ba Tử gõ bàn đọc slogan lên: “Khi quạ thần mang đến lòng dũng cảm cho bạn!”

Tiêu Đường thì không tỏ ra kinh ngạc như họ, trái lại chăm chú đọc kỹ hình mẫu khách hàng.

Hứa Chiêu Di chia khách hàng thành ba nhóm. Với nhóm nhân viên văn phòng 25 – 35 tuổi, kế hoạch tập trung vào thoát khỏi cái nhìn định kiến giới và áp lực xã hội trong công việc, chủ yếu cung cấp trải nghiệm du lịch riêng tư, an toàn cùng bạn thân và trải nghiệm văn hóa đắm chìm.

Đối với nhóm khách nữ 40 – 50 tuổi có giá trị tài sản cao, hướng đến giải quyết khủng hoảng tình cảm tuổi trung niên, do đó thiết kế các chuyến đi trị liệu cá nhân hóa và các khóa học thủ công phi di sản giúp tăng giá trị bản thân.

Còn đối tượng chính là các học sinh, những hạt đậu nhỏ, cô giải quyết nhu cầu kép của nhóm người sợ xã hội này, vừa khao khát kết nối, vừa theo đuổi khả năng sống ảo tối đa, thông qua trải nghiệm lưu trú kiểu trò chơi phá án và đồng tiền xã hội dưới dạng văn hóa ngầm được thiết kế riêng.

Tiểu Lộc nhìn phần thiết kế trải nghiệm mà không nhịn được kêu lên: “Ái chà, tòa án Quạ Thần này tớ thích! Còn cái đêm trải nghiệm về khó khăn phụ nữ tổ chức mỗi thứ Năm này tớ cũng thích!”

“Vậy thì chắc cậu còn thích cái này hơn.” Hứa Chiêu Di cười thầm, đưa thêm một trang khác của kế hoạch cho mọi người.

“Chuỗi sinh thái kinh tế mỹ nam?” Khúc Lâm Lâm hỏi, “Cái này nghĩa là gì?”

Hứa Chiêu Di nháy mắt với mọi người: “Chẳng bao lâu các cậu sẽ biết thôi~”

Khi hoàng hôn dần buông xuống, mọi người nhận nhiệm vụ rồi tản ra. Trong khoảng thời gian sau đó, tất cả đều bận rộn.

Khúc Lâm Lâm vẫn phụ trách mảng cô ấy giỏi nhất là marketing online, cô ấy phát động thử thách #Tìm Đôi Cánh Đen Định Mệnh# trên Weibo, khuyến khích du khách đăng ảnh liên quan đến yếu tố quạ, nhưng hiệu quả chỉ ở mức trung bình, chỉ tạo được một chút tiếng vang nhỏ.

Vẫn nên quay video đăng trên các trang video ngắn thôi! Khúc Lâm Lâm lại vác máy quay đến hồ Thúy Vi.

Trước đó, Hứa Chiêu Di cũng từng thử quay cảnh đẹp nơi đây, nhất là khi sương mù buổi sáng giăng kín, hồ nước và những ngôi làng ẩn hiện trông như chốn tiên cảnh, nhưng cũng chẳng gây được tiếng vang lớn nào, bởi đất nước có quá nhiều cảnh đẹp.

Cho đến một ngày, ông nội đến thăm cô, thấy cô bận chỉnh tripod, liền mang cây đàn nhị ra hồ tự chơi. Vào buổi sáng ấy, khi Hứa Chiêu Di đang quay bên hồ, cô tình cờ ghi lại cảnh ông đang kéo đàn nhị vào trong ống kính.

Hôm đó đúng lúc sương mù dày đặc, cả khung cảnh tràn ngập không khí huyền bí, bóng lưng già nua trong ống kính hòa quyện với màn sương, tiếng đàn nhị thoang thoảng mùi nhựa thông vừa chạm dây vang lên, bầy quạ trú trên rặng lau ven hồ bay lên, cảnh vật bồng bềnh như tiên cảnh hòa cùng tiếng đàn nhị, tạo ra một vẻ đẹp kỳ diệu.

Làm người ta liên tưởng đến truyền thuyết lưu truyền bao đời ở làng Độ Áp: ‘Quạ thần dẫn đường trong đêm sương mù’, khi đăng video, Hứa Chiêu Di đã thêm câu chuyện cổ này vào. Không ngờ video đó lại bất ngờ nổi tiếng, lượt xem tăng vọt chỉ trong một đêm như lửa cháy lan trên đồng cỏ! Khu du lịch và ông lão kéo đàn nhị đều trở nên nổi tiếng.

Các bình luận trên mạng còn thêu dệt thần kỳ, nói rằng ông cụ kéo đàn có khả năng điều khiển quạ, là người bảo vệ làng, nhịp đàn của ông có thể tác động đến duyên phận.

Ông nội Hứa nghe xong thì cười ha hả.

“Đặt tên là ‘Quạ Đậu’ đi.” Hứa Chiêu Di nhân dịp video nổi tiếng đã làm lại biển hiệu homestay.

Cô nghĩ đã thế thì làm luôn cho trọn, quyết định biến truyền thuyết thành hiện thực, dự định khai thác sâu hơn những câu chuyện ‘Quạ thần dẫn đường’ được truyền miệng trong làng, tái hiện ký ức văn hóa cổ thông qua trải nghiệm phi vật thể.

Cô đặc biệt mời ông nội và những người lớn trong làng, chuẩn bị sản xuất một bộ phim ngắn ‘Cô dâu Quạ’. Khi độ nóng tăng lên, hashtag #Làng Độ Áp Cô Dâu Quạ# từng lọt top xu hướng.

Các lãnh đạo phụ trách truyền thông của chính quyền địa phương thậm chí còn đến tận nơi thăm.

Cách làm này khiến Tiêu Đường hoàn toàn phục: “Các cậu ở thành phố làm marketing, kể chuyện còn hay hơn cả thầy kể chuyện cổ.”

“Câu chuyện phải được hiện thực hóa mới bền.” Hứa Chiêu Di nói.

Cô hiểu rằng cơn sốt nhanh chóng qua đi, phải dựa vào thực lực mới giữ được khách, nên nhờ Ba Tử trước tiên biến hai phòng trong homestay thành phòng chủ đề ‘làng sương mù’ và ‘nghe cánh chim’ để thử nghiệm.

Hứa Chiêu Di thực ra luôn nhớ rõ trong kế hoạch mà Lục Dĩ Ninh đưa cho cô có viết chiến lược marketing ba bước, bước thứ hai là ươm mầm IP, lấy truyền thuyết làm cốt lõi để xây dựng biểu tượng văn hóa, điều này cô đã làm được.

Vậy bước tiếp theo là bước thứ ba, lan tỏa toàn diện, thông qua IP để thúc đẩy toàn bộ chuỗi ngành nghề của thị trấn.

Hứa Chiêu Di tìm đến liên minh địa phương, vận dụng chiến lược đòn bẩy hợp tác, lôi kéo các cửa hàng như quán trà, cửa hàng thủ công trong cổ trấn, cùng nhau ra mắt ‘Bản đồ check-in khu du lịch Quạ Thần’.

Như vậy, mọi người vừa chia sẻ chi phí quảng bá, vừa tạo ra sức ảnh hưởng lớn hơn.

Sau đó, cô cùng người dân trong thị trấn cùng nhau sáng tạo ra ‘Chợ Quạ Thần’.

Chợ vô cùng náo nhiệt, có bánh định thắng hình quạ, vừa ngon vừa đẹp mắt, quán trà của cô gái khiếm thị ra mắt trải nghiệm độc đáo nghe lông phân biệt trà, để mọi người cảm nhận văn hóa trà khác lạ.

Cửa hàng rèn sắt chế tác nhẫn đuôi quạ vô cùng đặc sắc, Hứa Chiêu Di còn tự mua một chiếc, nhưng không phải để cầu tình duyên, mà để cầu sự nghiệp thuận lợi, mong ước kiên định, không bao giờ lạc lối.

Ở làng Độ Áp, quạ không còn là điềm xấu nữa, mà trở thành linh vật bảo hộ cho khu nghỉ dưỡng.

Từ đó, thế giới dường như bớt đi một phần xấu xí, đồng thời tăng thêm một phần hy vọng tốt đẹp.

Cô cảm thấy đây là việc vô cùng có ý nghĩa.

Thời gian đó, mọi người đều bận rộn đến nhiệt huyết tràn trề, những nỗ lực bỏ ra cũng dần gặt hái kết quả.

Làng Độ Áp dần dần đón nhận không ít khách, không chỉ mang đến sức sống cho khu du lịch quạ thần, mà còn thúc đẩy nền kinh tế du lịch của cả thị trấn bùng nổ.

Không chỉ homestay Quạ Đậu của cô trở nên nổi tiếng, mà nhiều homestay xung quanh cũng kín lịch đặt phòng.

Để tạo thêm không khí huyền bí, Hứa Chiêu Di quyết định, từ bản thân cô đến nhân viên dọn dẹp trong homestay, mỗi người đều phải trải qua đào tạo chuyên môn về truyền thuyết cốt lõi.

Vậy nên, sau này mỗi khi có khách đến lưu trú, mọi người đều thì thầm một cách bí ẩn bên tai khách: “Tối nay có thể sẽ có quạ thần đến tìm bạn đấy.”

Hơn nữa, mỗi người đều mang giọng điệu của bà chủ khi dạy bảo, cái này thật sự buồn cười.

Nhưng lại cực kỳ hiệu quả, khiến khách vừa háo hức vừa tò mò.



Lục Dĩ Ninh đã một thời gian dài không xuất hiện. Hứa Chiêu Di nghĩ rằng anh đã rời đi, nhưng thực ra anh vẫn ở trong thị trấn.

Chính xác hơn, anh đang dọn dẹp căn nhà cũ của Hứa Chiêu Di, nơi đã xuống cấp theo thời gian.

Tất nhiên, anh không trực tiếp làm. Nhà cũ lâu ngày không ai ở, vừa phải nhổ cỏ vừa phải quét bụi, Lục Dĩ Ninh đặc biệt thuê vài công nhân để lo liệu.

Một khi đã quyết định ở lại, dĩ nhiên phải có hành động.

Lục Dĩ Ninh giám sát cả ngày lẫn đêm, lại cực kỳ kỹ tính, xà nhà mục phải thay bằng gỗ mới, tường bong tróc phải trát trắng, thậm chí đến giếng cạn ở sân sau nhà Hứa Chiêu Di cũng phải xây lại bằng gạch xanh. Cứ như vậy hơn một tháng, căn nhà cũ mới được dọn dẹp ổn thỏa, khoác lên mình sức sống mới.

Ngày hôm đó, khi anh ra khỏi nhà, nhìn thấy bỗng dưng có nhiều khách du lịch xuất hiện trên đường, anh tưởng mình nhìn nhầm, phải kiểm tra lại lịch, cũng chẳng phải ngày lễ gì đặc biệt, sao lại có nhiều du khách trẻ xách theo máy ảnh vậy?

Lục Dĩ Ninh đã một thời gian không xuất hiện trước mặt Hứa Chiêu Di, anh nghĩ rằng cả hai nên bình tĩnh một chút.

Vào đúng ngày này, khi cỏ dại trong sân đã được dọn sạch sẽ, xà nhà hư hỏng đã sửa xong, tường mới sơn phẳng mịn, toàn bộ căn nhà hoàn toàn được tân trang, Lục Dĩ Ninh tựa vào cột hiên nhận cuộc gọi từ hội đồng quản trị.

“Dự án đã khởi động.”

“Tùy các anh.”

Treo máy, anh khóa cửa lớn, bỏ chiếc chìa khóa vào túi, rồi bắt taxi đến làng Độ Áp.

Lối vào khu du lịch đông nghịt người, còn náo nhiệt hơn cả những gì anh dự đoán.

Anh biết đây là thành quả của Hứa Chiêu Di, thậm chí còn cảm thấy một chút an lòng. Ở cổng làng có ông chú bán bánh định thắng, mùi nếp thơm phảng phất từ gói giấy, khiến anh cũng thấy vui miệng, quét mã thanh toán một trăm tệ mua một cái, không lấy lại tiền thối, rồi đi dọc theo lối đi được thiết kế công phu lên đường Hàm Liễu, nhìn thấy bãi đỗ xe dành cho khách du lịch dưới chân dãy núi xanh đậm đang bắt đầu xây dựng.

Thực ra Lục Dĩ Ninh luôn biết Hứa Chiêu Di là người có hành động quyết đoán, dù cô thường tự nhận mình là cá mặn, nhưng thực lực lại luôn vượt xa nhận thức về bản thân của chính cô.

Đi tới cổng homestay, ngẩng đầu nhìn thấy biển hiệu Thê Đường Lý đã được đổi thành Quạ Đậu, Lục Dĩ Ninh đứng sững nhìn, khóe mắt không tự chủ mà nóng lên, trong lòng lại có chút chua xót, như thể những ngày chất chứa bực dọc vừa qua đã được đôi cánh mực trên biển hiệu này cuốn đi mất ba phần.

Trên hiên dán một tờ thông báo tuyển dụng, nổi bật với dòng chữ lớn: Tuyển nam ca sĩ đẹp trai!

Gân thái dương Lục Dĩ Ninh bất chợt nhảy lên-

Thực ra đây chính là chiêu mới của Hứa Chiêu Di. Dự án xoắn kép nhắm vào thị trường những cô gái độc thân. Cô thậm chí còn trực tiếp tham gia phát triển loại cocktail thân thiện, không cồn dành riêng cho nữ giới, thử hơn sáu mươi loại rượu trái cây nguyên chất, tự thiết kế thực đơn đồ uống. Những nam nhân viên phục vụ được thuê với mức lương cao, ai cũng vai rộng, chân dài, giọng nói dễ nghe, cực kỳ biết cách làm các cô gái vui vẻ.

Cô muốn những cô gái đến đây tìm duyên, dù không gặp được định mệnh, cũng có thể vui vẻ tận hưởng ở làng Độ Áp, được đối xử như công chúa.

Lục Dĩ Ninh đọc xong thông báo tuyển dụng, trong đầu bừng bừng nóng giận.

Cánh cửa kính bị đẩy mạnh, chuông gió vang lên lộn xộn.

“Ứng tuyển.”

Hôm nay Hứa Chiêu Di đúng lúc trực trong quán, đang thử cocktail mới cùng bartender.

Món thử hôm nay gọi là Nguyệt Hạ Đàm, cũng khá hợp cảnh, vạt cổ váy lụa ngọc trai cắt chéo đến ba tấc dưới xương quai xanh, ánh sáng lạnh như trăng rọi trên tuyết mới, trâm gỗ đàn hương buông lỏng quấn tóc xanh, băng lụa trượt từ mái tóc như mây, vừa khéo khoác lên vai mềm như ngọc.

Bartender này cũng không biết được thuê tới từ khi nào, không chỉ thân hình đẹp mà còn điển trai, Lục Dĩ Ninh cứ thế nhìn chằm chằm anh ta.

Thấy anh ta bất ngờ cúi xuống, bàn tay gân guốc lướt qua mái tóc Hứa Chiêu Di, cổ tay trắng lạnh áp sát trâm gỗ đàn hương, giúp cô thắt lại dải băng cột tóc.

Còn biết cưng chiều nữa chứ!

“Cảm ơn~” Hứa Chiêu Di, cô gái ngốc này, còn mỉm cười với anh ta.

Lục Dĩ Ninh nhìn chằm chằm vào cổ tay đang làm anh khó chịu kia, ánh mắt gần như thiêu rụi nó.

Hầu hết chỗ ngồi trong quán đều đã kín khách, nội thất cũng không còn như trước. Mái vòm kính treo những chiếc đèn thủy tinh màu xanh quạ, ánh đèn vàng ấm chiếu hoa văn lên tường gạch, máy pha rượu tự động được chế thành từng hình con quạ nhỏ xinh xắn, đúng giờ lại vỗ cánh báo hiệu.

Hứa Chiêu Di nghe thấy, liếc anh một cái, ngoài ngạc nhiên vì anh chưa đi, còn không vừa ý nói: “Ở đây tôi không tuyển quản lý cao cấp, chỉ tuyển ca sĩ thôi.”

“Vậy anh đến ứng tuyển ca sĩ.”

“Anh?”

“Không được à?” Lục Dĩ Ninh vừa nói vừa cởi áo vest, vứt ngổn ngang lên ghế cao, kiểu rất ngầu: “Chẳng phải em bảo anh hãy là chính mình sao?”

Sau đó anh nới lỏng cà vạt, bước thẳng lên sân khấu, nhảy một cái lên đó.

Anh chọn bài 《It’s My Life.》

Khi tay trống vừa kết thúc phần trình diễn, hiểu ý đưa dùi trống cho anh, Lục Dĩ Ninh cầm dùi trống, ngay lập tức xoay một vòng trên đầu ngón tay.

Ống tay sơ vin vừa đúng tới khuỷu, năm ngón tay gân guốc xoay dùi gỗ phong, trong ánh sáng lạnh vẽ ra một cung bạc lấp lánh.

Anh xoay người ngồi lên ghế cao, theo nhạc rock vang lên, dùi trống rơi xuống – bùm bùm bùm! Mạnh mẽ mà nhịp nhàng.

Anh đẹp trai, thân hình lại cao ráo, áo sơ mi trắng căng ra theo cơ bắp mỗi khi anh đánh nhịp, đường cơ bụng săn chắc hiện ra rõ phía trên thắt lưng. Khi hát đến đoạn ‘It’s now or never’, khoảnh khắc anh ngửa người quật đầu, mồ hôi chảy xuống qua yết hầu, thấm vào những cúc áo sơ mi bất ngờ bật ra.

Khán giả cuồng nhiệt, xung quanh gần như chỉ là những tiếng hét liên tục vang lên, âm thanh dường như muốn làm rung cả những chiếc chuông gió lông quạ treo trên xà nhà.

Hứa Chiêu Di đứng sững, trân trân nhìn người đàn ông đan xen giữa ánh sáng và bóng tối. Có một khoảnh khắc, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh nhiều năm trước, lần đầu tiên cô tận mắt thấy anh đánh trống tại giảng đường đại học. Hứa Chiêu Di vẫn còn nhớ tên bài hát đó – 《Enter Sandman》.

Khi đó, anh cũng như bây giờ, trong những nhịp trống điên cuồng, xé rách đồng phục gọn gàng, khiến cả hội trường các cô gái hét lên từng tràng, cô gần như quên rằng mình từng có một thời thầm thương trộm nhớ đầy sôi nổi, và ngay khoảnh khắc ấy, dường như trong nhịp trống dữ dội, cô lại nghe thấy nhịp tim không kiểm soát của chính mình.

Cô nghe bartender John hò hét phía bên tai cô, liên tục thốt lên ‘ôi trời’. John là người đồng tính, Hứa Chiêu Di đã biết từ lúc tuyển dụng.

Khán giả đứng dậy quẩy theo, nhiều cô gái nhảy múa theo.

“Quá đã!” Một tiếng hét vang lên từ đâu đó trong đám đông, có người hưng phấn làm đổ cả bình shaker.

Trong cảnh hỗn loạn ấy, khóe mắt Hứa Chiêu Di hơi ửng đỏ.

Áo sơ mi trắng dính mồ hôi ôm sát lưng anh. Lục Dĩ Ninh, sau nhịp trống cuối cùng, vứt dùi trống một cách vô tư, từ đầu đến cuối vẫn không biểu lộ cảm xúc, rồi nhảy xuống sân khấu, trước những tràng pháo tay điên cuồng và ánh mắt mọi người, ung dung bước ngang qua trước mặt Hứa Chiêu Di.

Anh tiện tay nhặt áo khoác và đi thẳng.

Như một lần xả hết nỗi bức bối.

Nhưng chỉ là một lần xả bực mà thôi.

Tiêu Đường đứng ở chỗ tối quan sát toàn bộ màn trình diễn. Khi đám đông sôi động tan đi, anh ấy mới bước tới trước Hứa Chiêu Di và nói: “Tôi đoán ra vì sao cậu lại một lần nữa từ chối lời tỏ tình của tôi rồi.”

“?”

Anh ấy khẽ cười, nói: “Trong lòng cậu đã có người rồi.”



Đàn ông toàn là đồ thần kinh.

Hứa Chiêu Di đeo kính, lái xe, suốt cả quãng đường vừa lái vừa lẩm bẩm chửi rủa. Lục Dĩ Ninh thần kinh, Tiêu Đường cũng thần kinh, tóm lại đầu óc đàn ông đều có vấn đề.

Cô nên treo ngay một tấm biển trước cửa hàng, trên đó ghi: ‘Đàn ông cấm vào!’

Về tới nhà, cơm đã bày sẵn trên bàn, mùi tôm sông xào dầu hòa cùng mùi lá gói bánh, cả căn nhà thơm lừng.

Tiêu Ngọc Chỉ đang bưng canh thịt đậu hũ vừa mới múc lên, phía sau bếp vẫn đang ninh đậu hủ sốt gạch cua.

Con gái sự nghiệp thành công, kinh doanh phát đạt, homestay đông khách, Hứa Đại Dũng cũng vui vẻ, ông đặt ấm thiếc khắc hoa văn lên bàn, đây là rượu do ông cố đặc biệt đưa cho, rượu nữ nhi hồng hai mươi năm tuổi, chỉ chờ con gái về nhấp vài ly.

“Homestay bận rộn lắm phải không?”

Hứa Chiêu Di vừa múc cơm vừa lắc đầu, cô như sắp chết đói, tới khi húp được một ngụm canh mới mở miệng: “Bận lắm, con còn phải tuyển thêm nhân viên mới.”

“Vài ngày nữa còn có lãnh đạo chính quyền tới kiểm tra nữa, con còn chưa kịp chuẩn bị bài phát biểu.”

“Bận vậy à?” Tiêu Ngọc Chỉ vừa gắp thêm thức ăn cho cô, vừa nhắc cô ăn chậm, vừa vui mừng vừa thương con, “Có gì cần mẹ giúp, cứ nói với mẹ.”

“Không cần không cần! Nếu thật sự không bận thì mẹ hãy quan tâm tới ông nội nhiều hơn đi, đừng để ông lại lang thang khắp làng nữa. Giờ ông là đại diện cho làng Độ Áp của chúng ta rồi, phải giữ vẻ bí ẩn chứ!”

Ông nội giờ thực sự nổi tiếng, mỗi ngày đều có khách du lịch đi khắp làng hỏi thăm, gặp ai cũng chụp hình cùng, đúng là một biển quảng cáo sống động!

“Con không biết đâu, mấy ngày trước ông còn đi tiệm cắt tóc làm kiểu mới, giống y hệt Châu Nhuận Phát lúc trẻ, mẹ với ba không ngăn nổi đâu.” Nói tới đây, Hứa Đại Dũng cười khẽ.

“Nói là giúp con quảng bá đấy, không thể để con gái nhà mình mất mặt được!”

Hứa Chiêu Di cũng bật cười: “Được thôi, chỉ cần ông nội vui là được.”

“Hay ba mẹ mua cho con chiếc xe mới nhé? Cái xe bé xíu nhà mình cũng nên thay rồi. Bây giờ con là bà chủ, lại còn hay gặp lãnh đạo chính quyền, cũng phải để ý hình thức một chút.”

“Không cần, không cần.” Hứa Chiêu Di đặt chén đũa xuống, nói rất nghiêm túc: “Xe chỉ là phương tiện đi lại, không quan trọng đến thế. Làm nghề của con, dịch vụ mới là điều mấu chốt. Hơn nữa, nếu có đổi xe, con cũng sẽ dùng tiền mình kiếm được để đổi, sao có thể tiêu tiền của ba mẹ được? Với lại, cuối năm con còn định sau khi chia lợi nhuận sẽ mua lại căn nhà cũ của mình nữa.”

Nhắc tới căn nhà cũ, Hứa Đại Dũng lẩm bẩm: “Hôm nọ đi ngang qua trước sân nhà xưa, nghe bên trong vang lên tiếng leng keng lạch cạch, giống như có ai đó, chẳng lẽ trong đó có ma sao?”

“……”

“……”

“Đừng nói bậy, ban ngày ban mặt thì ma quỷ cái gì.” Tiêu Ngọc Chỉ trừng mắt nhìn ông, thấy ly rượu của ông trống, lại tự tay rót thêm cho ông một chút.

Hứa Đại Dũng nhấp một ngụm, khẽ tặc lưỡi thích thú, bỗng nhớ ra chuyện gì, hỏi Hứa Chiêu Di: “À đúng rồi, cậu Lục dạo này hình như không còn quấn lấy con dưới lầu nữa, nó đi rồi à?”

“Con đâu có biết.” Hứa Chiêu Di vừa ăn cơm vừa hờ hững đáp. Tiêu Ngọc Chỉ vội liếc Hứa Đại Dũng, ra hiệu ông đừng nói nữa. Hứa Đại Dũng cười gượng, nhìn nét mặt con gái rồi gật gù: “Đi rồi thì tốt, đi rồi thì tốt.”

Hứa Chiêu Di cũng uống cùng Hứa Đại Dũng vài ly nhỏ, trở về phòng thì men rượu nhanh chóng dâng lên, cô mơ màng nằm bò trên bàn. Cô mở máy tính, định viết bản thảo, nhưng đầu óc lại bay nhảy lung tung, cả người như trôi nổi, không sao tập trung nổi.

Ánh mắt dừng lại ở góc bàn, chiếc hộp nhạc trắng tinh. Khóe môi cô khẽ cong lên, cô nâng nó trong tay, đưa lên trước mặt chăm chú nhìn.

Chiếc xe hoa của thỏ con thật đáng yêu, trước mắt như có tuyết rơi, phủ kín đôi thỏ nhỏ đang âu yếm trên xe. Tuyết càng lúc càng dày, khung cảnh trước mắt càng mờ, đến cuối cùng ngay cả hình dáng đôi thỏ trên xe hoa cũng chẳng nhìn rõ nữa.

Tại sao?

Hứa Chiêu Di nằm bò trên bàn, nhắm mắt, hàng mi lấp lánh nước. Cô cố kìm lại để không rơi lệ, cổ họng khẽ trượt, nuốt xuống thứ gì đó thật mạnh.

Nhưng cảm giác chua xót nơi lồng ngực gần như muốn tràn ra ngoài.

Tại sao, tại sao bao nhiêu năm đã qua, anh lại muốn lay động trái tim cô lần nữa, rốt cuộc anh đang muốn làm gì vậy?

Trong đầu cô bỗng hiện lên câu ‘kết hôn với em’, lúc anh nói câu ấy, giọng điệu nghiêm túc, đó là dáng vẻ cô chưa từng thấy ở anh.

Giống hệt như hôm nay anh bỗng nhảy lên sân khấu đánh trống vậy.

Hứa Chiêu Di thật sự, thật sự căm ghét anh, ghét đến mức muốn ngay lúc này xuất hiện trước mặt anh, cắn chết anh cho hả giận!

Nhưng có lẽ anh sẽ không bao giờ quay lại nữa rồi.

Đêm ấy cô trằn trọc, một nỗi hụt hẫng mà chính cô cũng không nhận ra.

Hai ngày sau, Bối Thi Nam gọi điện cho Hứa Chiêu Di, nhờ cô giúp một việc.

Gần đây Độ Áp bỗng nổi như cồn, trở thành điểm đến du lịch hot nhất nhì trong nước! Bối Thi Nam nhân dịp làm hướng dẫn viên bán thời gian ở công ty du lịch, nghe nói tháng sau có tour Độ Áp, liền nhanh chóng đăng ký tham gia.

Ban đầu tưởng vừa được gặp bạn thân, vừa có thể quảng bá cho khu du lịch, ai ngờ lại hot tới mức này! Khách sạn, homestay đều kín phòng, cuối cùng chỉ còn cách dựa vào mối quan hệ nội bộ để xử lý!

[Nhờ bà chủ, nhờ bà chủ rồi ~]

Hứa Chiêu Di đúng lúc còn giữ vài phòng dành cho khách chính quyền, xác nhận lịch không trùng liền trả lời ngay: [Sắp xếp ngay!]

Nghĩ đến Bối Bối sắp tới, cô còn cảm giác tim mình bồng bềnh như đang thổi bong bóng màu hồng ~

Tâm trạng lại lập tức trở nên tốt, tốt đến mức không thể tả ~



Hứa Chiêu Di nghi ngờ nghiêm trọng kiếp trước cô chắc chắn đã phá hủy một ngôi đền Nguyệt Lão, Lục Dĩ Ninh tuyệt đối là do trời sai xuống để trừng phạt cô!

Không thì tại sao cơ chứ? Mỗi lần cuộc sống cô mới tạm quay lại bình yên, tâm trạng mới khá hơn một chút, thì rắc rối trời ban này lại xuất hiện, cắm một cái cột ngang, đảo lộn hết mọi thứ!

Khi nhận được cuộc gọi của anh, Hứa Chiêu Di thật sự không muốn ra ngoài.

Nhưng ngay khi bước ra khỏi cổng khu nhà, vừa cầm dù, cô lại muốn tự treo mình lên bán trên chợ Trời luôn cho rồi.

“Nói gì mà buông bỏ hả Hứa Chiêu Di? Anh ta ướt như chuột lột thì liên quan gì tới mày à?”

Hứa Chiêu Di tìm thấy anh ở vườn hoa phía sau khu nhà. Mưa lớn như vậy, anh cũng chẳng hề tránh, ngồi giữa hiên chòi ngoài trời, không biết là đang giận cô hay giận chính mình.

Hứa Chiêu Di luôn biết anh là người đặc biệt cứng đầu, cứng đầu đến phát phiền!

Một chiếc áo mưa vàng rộng phủ đầu, Lục Dĩ Ninh ngẩng mặt nhìn lên, ôm lấy áo mưa, qua màn mưa, Hứa Chiêu Di đứng trước mặt, che ô dầu.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì đây!”

Lục Dĩ Ninh khoác áo mưa vào, nhưng cơ thể anh đã ướt sũng. Những giọt mưa lăn theo tóc xuống sống mũi, rơi xuống cằm rồi thấm vào áo sơ mi.

Anh chưa bao giờ biết Gia Thành lại mưa nhiều đến vậy, hơn hai tháng ở đây, trận mưa này nối tiếp trận mưa khác, khiến trái tim vốn đã đầy vết sẹo của anh lại trống rỗng hơn bao giờ hết.

Anh đau đớn, đau đến thấu xương, nhưng không nơi nào để giãi bày, chẳng ai để kể lể. Thật sự gần như sụp đổ là vào hôm đó, khi anh rời khỏi sân khấu, cảm giác như toàn bộ trái tim bị xé toạc ra.

Hôm đó ra ngoài, anh chủ động gọi điện cho Lục Mạn Thanh, Lục Mạn Thanh hỏi từ đầu dây: “Thế nào rồi, Di Di đã tha thứ cho con chưa?”

Anh không nói gì, mãi cũng không nói, không biết phải nói gì, cũng không muốn nói, chỉ tại khoảnh khắc đó, anh thật sự muốn nghe giọng mẹ.

Anh hối hận.

Thật sự hối hận.

Nhưng anh không biết phải làm gì.

Lục Dĩ Ninh giơ tay, lau đi nước mưa lẫn nước mắt trên mặt. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.

“Làm hòa, kết hôn.”

“Với ai?”

“Em nghĩ xem?”

“Tôi nói rồi, tôi bây giờ không có ý định kết hôn, cũng không muốn yêu ai, tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp.”

Nói muốn thì muốn, nói không thì không? Anh tưởng mình là ai hả?

“Ảnh chữ hỷ là sao? Bạn học cũ là sao? Tên homestay trước kia là có ý gì?”

Hứa Chiêu Di mở miệng định giải thích, nhưng một lần nữa lại tức cười.

Tốt, thật là tốt.

“Anh đúng là vì chuyện này mà đến! Anh chính là không chịu được thấy tôi hạnh phúc!”

“Đúng! Anh chính là không chịu được thấy em kết hôn với người khác!”

Hai người hét qua màn mưa, như đang đối thoại với những kẻ điên. Hứa Chiêu Di tức giận quay lưng, giật lại áo mưa:

“Thái độ làm hòa thế này hả? Tôi để mặc anh chết cóng!”

Mưa đúng lúc ấy tạnh, gió cũng ngừng thổi. Sau khi Hứa Chiêu Di rời đi, bốn bề chỉ còn anh một mình ngồi trên ghế đá.

Điện thoại lại vang lên, là Lục Mạn Thanh gọi.

Lần này bà nói với giọng trầm ấm, đầy ân cần: “Con yêu, mẹ chợt nhớ ra một chuyện, không biết đã từng nói với con chưa? Ngày xưa khi ba con theo đuổi mẹ, ông ấy đã trồng hoa quỳnh bên ngoài cửa sổ phòng thí nghiệm của mẹ suốt ba năm liền đó.”

“Vì vậy, muốn theo đuổi con gái, không chỉ nói lời hay mà phải dựa vào hành động. Phải để người ta thấy tấm lòng chân thành của con, dùng hành động thực tế để bù đắp những điều người ta thực sự quan tâm. Nhớ lại lý do hai đứa chia tay ngày trước, đứng lên lần nữa cũng là cho chính mình một cơ hội cuối cùng, được không?”

“Dù kết quả cuối cùng ra sao, mẹ vẫn luôn yêu con.”

Bình Luận (0)
Comment