Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 73

Chương 73

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Sau trận mưa lớn ấy, xem như mùa xuân đã hoàn toàn khép lại. Bên hồ, tơ liễu dính bết trên mái ướt đẫm của con thuyền mui đen, hoa đào nơi đầu cầu cũng rơi rụng, hóa thành bùn màu son, cuối xuân ở Gia Thành lúc nào cũng vương chút hơi nước mờ ảo.

Hứa Chiêu Di thức dậy, xách theo bánh ú nhân thịt và bánh kếp mạch nha mà Tiêu Ngọc Chi đã dậy sớm làm cho mọi người, hương thơm mặn ngọt của nếp len qua lớp lá tre xanh biếc, rồi cô lái chiếc xe đến làng Độ Áp.

Hôm nay homestay đặc biệt đông, tiểu Lộc xin nghỉ, nên Hứa Chiêu Di ngồi sau quầy thay cô ấy ghi sổ.

Nghe nói mấy hôm nay có lãnh đạo lớn đi thị sát, vì thế gần đây ngày nào cô cũng chăm chút ăn mặc, diện chiếc váy mã diện thêu hoa hải đường tô tú, tóc cài trâm bướm điểm thúy, cứ thế cúi người trên quầy rà soát sổ sách.

Tầng một của quầy rượu rộn ràng, Ba Tử bưng củ ấu cùng đậu nành luộc đi qua lại tiếp khách.

Bên bàn bát tiên có mấy sinh viên mỹ thuật đi lấy cảm hứng, trong sổ ký họa của họ vẽ cảnh vải in hoa lam phơi ngoài cửa, đó là sản phẩm vừa nhuộm xong của thợ thêu trong làng, nền chàm điểm những con cò trắng, trên cọc tre còn treo chuông gió sắt hình quạ.

Phòng khách tầng hai đã kín chỗ từ nửa tháng trước, Hứa Chiêu Di còn cẩn thận treo thêm rèm cách âm bằng tơ tằm bên trong khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, trong từng túi gấm thêu hoa bốn mùa đều có viên hương giúp ngủ ngon.

Cô còn trải thảm cách âm trên cầu thang gỗ, chuẩn bị nút tai tơ tằm cho từng phòng, lại bảo Ba Tử phát phiếu hỏi thăm xem khách có thấy ồn không.

Đến tiết Lập Hạ thì tặng trứng hầm long nhãn, tiết Thanh Minh biếu bánh thanh đoàn, hôm nay cô mang bánh kếp mạch nha Tiêu Ngọc Chi làm, ngay cả bà lão bán bánh trước cửa homestay cũng được chia hai miếng. Dần dà, mọi người đều biết ở homestay Quạ Đậu có một bà chủ vừa tốt bụng vừa xinh đẹp.

Vừa đưa tay định kẹp lấy cánh hoa lê rơi xuống trên cuốn sổ, chuông gió hình quạ bằng gang treo ở cửa đại sảnh bỗng leng keng vang lên.

Hứa Chiêu Di trước tiên nghe thấy một trận xôn xao, rồi ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Dĩ Ninh với mái tóc rối bù màu hồng anh đào, vành tai trái đeo khuyên bạc hình đường gấp khúc, khoác áo khoác moto cũ bạc màu, đang đút một tay vào túi, xuất hiện ngay trước quầy.

Cô hoa mắt rồi sao?

Không phải cô nhìn nhầm chứ?

Má ơi?

Anh bị điên à!

Trong đầu Hứa Chiêu Di trong thoáng chốc bùng nổ vô số dấu chấm than!

Cánh hoa lê trên đầu ngón tay cô đã bị bóp nát ra nước, mực trên sổ loang thành một vệt xám.

“Đến xin việc.” Lục Dĩ Ninh chống tay lên quầy, cúi người áp sát.

Hứa Chiêu Di dời ánh mắt khỏi mái tóc màu hồng của anh, nhìn xuống khe nứt trên mặt quầy, cố giữ bình tĩnh.

“Xin lỗi, ca sĩ bọn tôi nhận đủ rồi.”

“Ứng tuyển nhân viên.”

“Nhân viên cũng đủ.”

“Vậy còn gì chưa đủ?” Lục Dĩ Ninh hỏi, “Ứng tuyển làm chó của bà chủ, được không?”

Khúc Lâm Lâm sau giá bày đồ thật sự không nhịn nổi, phụt cười một tiếng. Mặt Hứa Chiêu Di bỗng đỏ bừng, cô siết chặt cây bút lông làm từ lông đuôi quạ, tức giận nói: “Không cần!”

“Cần chứ, cần chứ.” Khúc Lâm Lâm vội chạy ra kéo Lục Dĩ Ninh. Hôm anh đánh trống trên sân khấu cô ấy cũng nhìn thấy, mê chết đi được, vốn dĩ vị trí hát cố định chưa tuyển được, giờ tự nhiên có kho báu dâng tới cửa, sao lại bỏ qua? Bà chủ không cần thì cô ấy cần!

Khúc Lâm Lâm tươi cười kéo Lục Dĩ Ninh sang một bên, nói với anh: “Cô ấy không phụ trách nhân sự, tôi phụ trách, anh được nhận rồi. Ngoài đánh trống ra, anh còn biết làm gì?”

“Cái gì cũng biết.”

“‘Cái gì’ là gì?”

Lục Dĩ Ninh im lặng một chút, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Chiêu Di sau quầy.

“Chỉ cần bà chủ căn dặn, bưng trà rót nước, làm ấm giường, việc nào cũng làm được.”

Trong lòng Khúc Lâm Lâm lại bật cười một lần nữa, cô ấy đập tay một cái: “Vậy là xong!”

Rồi cô ấy lập tức lấy từ sau quầy ra một xấp tờ rơi in nhũ vàng, đập vào ngực Lục Dĩ Ninh: “Bà chủ chúng ta chuẩn bị tối nay làm một buổi nhạc ngẫu hứng, kiểu khách du lịch có thể nhảy lên sân khấu đàn hát bất cứ lúc nào ấy, hiểu chứ?”

Vừa nói, cô ấy nhét xấp tờ rơi vào lòng anh: “Bây giờ anh ra khu phố cổ Nguyệt Hà phát tờ rơi đi, nhớ rủ cho bằng được mấy cô mặc Hán phục với mấy blogger quay vlog đến nhé.”

Lục Dĩ Ninh ôm xấp tờ rơi rồi bước ra ngoài.

Chậc chậc, ra đường phát tờ rơi cơ đấy. Đáng lẽ việc này phải là của Ba Tử, vậy mà thằng nhóc kia lại lén chạy sang quán trà sữa bên cạnh trốn nóng. Khúc Lâm Lâm vốn chỉ định thử anh một chút, không ngờ vị công tử này lại không chút do dự mà làm ngay, cũng hạ mình quá rồi nhỉ!

Cô ấy khúc khích cười, quay lại quầy, chống cằm quan sát Hứa Chiêu Di:

“Bà chủ Hứa à~ có phải cậu còn món nợ phong lưu nào chưa khai ra không?”

“Không có.”

“Cứng miệng ghê nhỉ?” Khúc Lâm Lâm lười đôi co, hất cằm về phía cửa sổ: “Người ta đang ra ngoài giúp bà chủ phát tờ rơi đó.”

Hứa Chiêu Di đặt bút lông lên giá bút, bực bội nói: “Mặc kệ anh ta.”

Anh muốn làm gì thì làm, cô chẳng định xen vào, mà cũng đâu xen vào nổi. Quản được mình thôi là tốt lắm rồi.

Tính xong sổ sách, cô lại bắt đầu rà soát bảng đồ uống cho tối nay. Nghĩ ngợi một lúc, cô hạ giá rượu dâu xuống thêm hai phần mười, mức giá này thật ra còn chẳng đủ bù chi phí, huống hồ tối nay phụ nữ vào cửa lại còn miễn phí.

Thật ra hôm nay Hứa Chiêu Di chỉ muốn làm một buổi biểu diễn mang tính thiện nguyện. Mấy hôm trước cô xem một tin nóng về một người mẹ vì bị bạo hành gia đình mà nhảy lầu, trong lòng rất khó chịu, những bình luận ‘sao không ly hôn sớm hơn’ như lưỡi dao đâm vào tim.

Tối đó cô nằm nhìn trần nhà, nghĩ người mẹ kia có phải cũng từng nửa đêm tìm kiếm cách thu thập chứng cứ bạo hành hay đã nhiều lần cầm điện thoại nhưng không dám bấm số đường dây nóng của Hội Liên hiệp Phụ nữ? Nếu lúc đó có ai đưa tay giúp cô ấy, liệu kết cục có khác đi không?

Cô chợt nhớ đến mùa đông năm ấy, ngay trước cổng trung tâm thương mại, chính mắt chứng kiến bi kịch, con dao gọt hoa quả lóe ánh lạnh, đâm thẳng vào bụng một người mẹ.

Khi ấy ngoài việc lao người ra che lưỡi dao, cô chẳng thể làm gì thêm, thật ra suốt một thời gian dài sau đó, cô luôn thấy mình bất lực, kể cả khi từng bị đối tác thương hiệu quấy rối trong tiệc rượu.

Cô hiểu những cảnh tượng như thế vẫn sinh sôi như nấm mốc trong hành lang thoát hiểm của các tòa văn phòng, trong phòng hát KTV, hay trên chuyến tàu điện đêm.

Những cô gái nắm chặt bút ghi âm nhưng không dám bấm nút, những thực tập sinh soạn tin nhắn tố cáo rồi lại xóa từng chữ, có lẽ chỉ cần một ngọn đèn quầy lễ tân suốt đêm không tắt, hay một vòng tay nói rằng tôi tin bạn.

Giờ đây cô đã có chút khả năng. Con quạ sắt nơi góc mái của homestay Quạ Đậu là biểu trưng do Sở Di sản phi vật thể phê chuẩn, trên tường đại sảnh treo tấm bảng đồng Điểm mô hình ngôi nhà nhỏ của phụ nữ.

Cô thiết kế vé vào cửa thành hình hoa diên vĩ, phần cuống vé in số đường dây nóng chống bạo hành.

Trong phần nghỉ giữa buổi biểu diễn đêm nay, Chủ nhiệm Chu của Hội Phụ nữ sẽ đến nói về thủ tục xin Lệnh bảo vệ an toàn cá nhân. Sau lưng cô có sự hỗ trợ của chính quyền, cô thật sự muốn làm điều gì đó cho các cô gái.

Khi hoàng hôn phủ qua mái ngói, Lục Dĩ Ninh vẫn chưa quay lại. Nhưng trong sảnh đã dần đông khách, có những cô gái độc hành mặc lụa Hương Vân, nhóm bạn thân đeo máy ảnh DSLR, thậm chí còn có vài dì trí thức đeo kính gọng đồi mồi.

Trước khi bắt đầu, Hứa Chiêu Di bước lên sân khấu nói đôi lời, về khó khăn của phụ nữ nơi công sở, về bạo hành gia đình trong hôn nhân.

Cuối cùng cô kể: “Mùa đông năm ngoái, tôi từng đón một vị khách trọ, trên tay cô ấy đầy vết bầm tím. Cô ấy để lại một mẩu giấy: ‘Có thể cho tôi ở thêm ba ngày nữa không?’”

Giọng cô nghẹn lại, rồi màn hình chiếu liền hiện lên Lệnh bảo vệ an toàn cá nhân của tòa án.

“Bây giờ, căn phòng ở cuối hành lang tầng hai, mãi mãi để dành cho bất kỳ ai cần đến.”

Nhiều cô gái rưng rưng khóe mắt, ai nấy đều giơ điện thoại chụp ảnh, quay video, chia sẻ lên mạng xã hội, những ánh đèn flash sáng chập chờn.

Lục Dĩ Ninh cũng đứng dưới khán đài nhìn cô. Bỗng anh thấy Hứa Chiêu Di hôm nay thật đẹp, đẹp đến mức khác hẳn thường ngày. Những sợi tóc mai của cô trong ánh đèn trần ánh lên sắc vàng, như cả con người cô đang phát sáng.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Dĩ Ninh thậm chí cảm giác như đây mới là lần đầu tiên gặp cô, một Hứa Chiêu Di mới mẻ, trọn vẹn. Anh chợt thấy thật mãn nguyện khi được nhìn thấy cô giờ đây đã sống thành phiên bản rực rỡ nhất mà chính cô yêu thích.

Buổi biểu diễn bắt đầu đúng giờ, anh cầm dùi trống, đánh hết sức mình, mái tóc màu hồng nổi bật dưới ánh đèn. Anh làm chậm nhịp bài 《Where Is My Mind》 xuống hai nhịp, mồ hôi từ tóc rơi vào đèn laser, b*n r* những tia sáng cầu vồng li ti.

Hứa Chiêu Di trong đám đông lắc lư cũng hướng mắt về anh. Thấy anh đắm chìm trong thế giới riêng, thư giãn hoàn toàn, cô chưa từng thấy anh thoải mái như vậy, như vừa buông bỏ mọi phiền muộn. Khoảnh khắc đó, anh dường như cũng hạnh phúc, hoàn toàn thuộc về chính anh.

Đến phần chọn bài, có người giơ tay yêu cầu bài 《Như Nguyện》: “Để anh chàng tóc hồng hát đi!”

Lục Dĩ Ninh cầm cây đàn guitar, ngay khoảnh khắc chiếc gảy lướt qua dây, toàn bộ điện thoại trong khán phòng đồng loạt chiếu sáng, biến thành biển sao lung linh, như đàn đom đóm thức giấc.

Khi hát tới câu ‘và ta sẽ yêu thế giới mà người yêu…’ anh bỗng ngẩng lên, thấy Hứa Chiêu Di đang đứng lui về phía bóng cây hoa quế ở cửa.

Mười năm thời gian sụp đổ tại đoạn chuyển điệp khúc, lần gặp đầu tiên trong phòng tập ở trường đại học năm mười bảy tuổi, tuyết Hokkaido năm hai mươi bảy tuổi – tất cả hòa vào tiếng rung của câu hát ‘nguyện không phụ lòng, nguyện dũng mãnh tiến bước’.

“Không ngờ rocker xuất sắc vậy, hát nhạc tình cũng hay không kém.” Khúc Lâm Lâm huých khuỷu tay vào Hứa Chiêu Di, “Nhặt được kho báu rồi, hả?”

Hứa Chiêu Di quay người, một mình bước ra ngoài homestay.

Tiêu Đường ngoảnh nhìn cô, rồi liếc sang phía sân khấu, tiện tay rút một bông hồng còn đọng sương trong bình sứ xanh, chạy theo cô.

Vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lục Dĩ Ninh đang nhìn về phía cô.

Dưới ánh trăng, Hứa Chiêu Di khoanh tay đứng nhìn Tiêu Đường xoay bông hồng khiến cánh rụng lả tả. Ba phút trôi qua, anh ấy vẫn giả vờ ngửi hoa.

“Không phải cho tôi à?”

“Cho cậu cũng chỉ vứt vào bếp cắm chơi thôi, có gì đâu?” Tiêu Đường cười, xoay bông hồng trên đầu ngón tay, thi thoảng liếc ra đại sảnh, như đang đợi ai đó.

“Nhìn gì vậy?” Hứa Chiêu Di ngoảnh lại, liếc vào trong, tiếng trống ầm ĩ lại vang lên.

“Tôi đoán là anh ta sẽ chạy theo ra.”

Khi nãy là anh ấy rõ ràng cố ý.

Cố tình cầm bông hồng ra tìm Hứa Chiêu Di, để cho anh nhìn thấy.

Anh ấy cảm thấy hai người này đúng là rắc rối quá, rõ ràng vẫn còn tình cảm với nhau, vậy mà lại như bánh răng dính chặt bằng keo 502, chẳng quay nổi.

Nhìn tình địch của mình sốt ruột như vậy, anh ấy liền thêm dầu vào lửa.

Dù không ai nhắc tên người kia, nhưng cả hai đều hiểu rõ.

Hứa Chiêu Di bật cười, lắc đầu, nói sẽ không.

“Anh ta sẽ không chạy theo ra đâu.”

Không rõ vì sao, nếu là trước đây, cô sẽ nghĩ anh sẽ chạy theo, hoặc giận dữ đóng cửa đi, để lại đống rắc rối cho cô, cũng chưa chắc biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng giờ đây, cô luôn cảm thấy anh sẽ không như vậy. Anh dường như có chút gì đó thay đổi, nhưng cũng dường như vẫn không hề thay đổi, nhưng cô biết anh giờ khác trước rồi.

Hôm nay, dưới sân khấu, khi tình cờ nhìn anh, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng đến mức làm cô lúng túng.

Cô cảm thấy như mình lại rơi vào một tấm lưới, nhưng tấm lưới này không còn giống như trước nữa.

Tấm lưới cũ là xiềng xích, là lồng giam, còn tấm lưới giờ đây giống như một lớp bảo vệ, nâng đỡ cô chắc chắn, giữ cho cô không rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment