Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 74

Chương 74

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Lục Dĩ Ninh quả thật không đuổi theo, anh nghiêm túc, hết mình hoàn thành trọn vẹn buổi biểu diễn tối nay.

Nhẫn nhịn uất ức, chua xót buồn bã, sau khi buổi biểu diễn kết thúc anh lại chủ động ở lại sắp xếp nhạc cụ, dọn bàn ghế, quét dọn vệ sinh.

Có du khách muốn chụp ảnh chung, anh đều không từ chối, với từng người đều ngoan ngoãn chụp ảnh, phối hợp vô cùng tốt.

Trước đây, việc giao tiếp với người lạ là điều anh ghét nhất, giờ lại vì người mình yêu mà cam tâm cúi đầu. Anh muốn cùng cô thực hiện ước mơ, tuyệt đối không thể gây rối.

Anh nghĩ mình nợ cô quá nhiều, cho dù dùng cả đời để bù đắp cũng không đủ.

Sau khi Tiêu Đường rời đi, hoa hồng cuối cùng vẫn nằm trong tay cô.

Hứa Chiêu Di một mình dạo bước đến hồ Thúy Vi, ngồi trên tảng đá xanh nhớ lại chuyện cũ.

Nhớ những năm họ hợp rồi tan, cãi vã không ngừng, nhớ ba năm dịch bệnh gian nan ngày đêm, từng khung cảnh đều rõ ràng như hôm qua.

Nghĩ tới lần họ chia tay ở Hồng Kông, câu cuối cùng của anh là ‘tùy em’.

Hôm ấy cô khóc ở cảng Victoria đến gần như nghẹt thở, vì tuổi thanh xuân đặt nhầm chỗ mà đau thấu tâm can.

Những vết thương từng tưởng sẽ khắc ghi cả đời, ngoảnh lại đã hóa thành mây khói.

Trong đầu đột nhiên hiện ra mái tóc hồng nhạt.

Làm Hứa Chiêu Di giật mình.

Đúng là ngốc thật.

Rốt cuộc không nhịn được, cô vùi mặt vào đầu gối bật cười thành tiếng.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự quá trắng, hoàn toàn thừa hưởng nước da đẹp của dì Lục, làn da trắng lạnh trong suốt, kết hợp với mái tóc hồng kia, đúng là trông rất đẹp.



Hứa Chiêu Di mãi đến khi trời hoàn toàn tối đen mới quay về, hai bên đường hầu hết các homestay đều đã đóng cửa. Tưởng rằng bọn họ cũng đã nghỉ, không ngờ tầng một vẫn sáng đèn. Buổi biểu diễn đã kết thúc từ lâu.

Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà lau sạch bóng loáng.

Tối nay quầy rượu nhỏ ở tầng một không mở cửa, mọi người đều về ngủ. Ba Tử nằm bò phía sau quầy trực đêm, ngáy to như sấm.

Hứa Chiêu Di vừa định gọi cậu dậy, bỗng bị bóng đen trên sân khấu dọa cho giật nảy mình, Lục Dĩ Ninh vậy mà vẫn ngồi trên chiếc ghế cao, chưa rời đi.

“Anh im im ở đó giả ma hả?” Hứa Chiêu Di ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, suýt bị hù chết.

Đèn chiếu trên sân khấu rọi xuống mái tóc hồng của anh, như một đám kẹo bông đang bốc cháy.

Lục Dĩ Ninh đút tay vào túi áo khoác biker: “Đi hẹn hò về rồi à?”

Hứa Chiêu Di không muốn cãi nhau với anh, quay người bỏ đi.

Đúng là loại người đáng cô độc cả đời! Rõ ràng áo thun đã ướt đẫm, mu bàn tay còn dán băng cá nhân, rõ ràng đã làm biết bao nhiêu việc, có bao nhiêu lời có thể khiến cô mềm lòng, thế mà lại cứ phải chọn nói câu chọc tức người khác nhất.

Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, sau lưng bỗng vang lên một tiếng ‘xè’ nổ lách tách. Hứa Chiêu Di đứng sững tại chỗ.

Trong tiếng điện nhiễu rè lẫn giọng Lục Dĩ Ninh đang căng thẳng: “Không phải em luôn nói anh chưa từng bày tỏ thật lòng với em sao?”

“Bây giờ anh đứng ngay đây, moi trái tim anh ra cho em xem!”

Tiếng micro ‘rầm’ một cái rơi xuống sàn. Anh nhảy xuống sân khấu chỉ trong vài bước, đôi bốt Martin giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng ‘bịch bịch’: “Hứa Chiêu Di!”

Đôi mắt anh ngấn lệ, bàn tay run rẩy chỉ sân khấu: “Năm đó, chính là trên sân khấu như thế này, bọn anh đốt pháo hoa làm nổ quán bar. Hôm ấy, lẽ ra anh trai anh không nên tới, vậy mà vì anh nên xuất hiện dưới khán đài. Chính anh ấy, vào khoảnh khắc cuối cùng, đã đẩy anh ra khỏi đám cháy, còn bản thân thì mất mạng.”

“Những năm qua, anh không dám chạm vào bất kỳ nhạc cụ nào, cho đến ngày hôm đó vì em, anh mới một lần nữa đứng trên sân khấu này.”

“Em luôn trách anh cái gì cũng không nói, cái gì cũng không chủ động, chủ nghĩa không kết hôn, gia cảnh, không cho em đến Hồng Kông. Em nghĩ anh giấu những chuyện đó là vì anh không quan tâm đến em. Nhưng thật ra hoàn toàn ngược lại, chính vì anh quá để tâm đến em nên mới không dám để em nhìn thấy sự tự ti trong tận xương tủy của anh.”

“Bởi vì anh cảm thấy con người thật của mình thật sự tệ hại! Cho nên anh mới luôn né tránh, không biết phải nói thế nào, không dám để em thấy anh quỳ gối trong từ đường, không dám để em biết bà nội anh mắc bệnh tâm thần, anh mẹ nó ngay trong gia đình này thậm chí còn chẳng xứng có một nhân cách của riêng mình!”

“Ánh mắt sùng bái của em giống như một tấm gương, soi khiến anh không còn chỗ nào trốn. Chính vì biết em luôn thích anh, nên anh lại càng không muốn để em nhìn thấy mặt không chịu nổi của mình. Là lòng tự tôn của anh khiến anh bỏ qua rất nhiều cảm nhận của em, luôn dùng cách làm tổn thương em để chung sống với em.”

“Anh nghĩ anh đã sai, lẽ ra anh phải đứng trên góc nhìn của em để suy nghĩ vấn đề. Nhưng anh đã không làm, chưa bao giờ làm, anh thật sự chưa từng trở thành một người bạn trai tốt, anh có rất rất nhiều khuyết điểm, còn nhiều hơn những gì vừa nói.”

“Cảm ơn em đã bao dung anh suốt từng ấy lâu. Năm đó chia tay, em nói đúng, em hoàn toàn có thể có một người bạn đời và một cuộc sống tốt hơn. Khi đó anh cảm thấy bản thân quá tệ, anh không thể buông bỏ trách nhiệm, cũng chẳng có tư cách yêu người khác, anh không thể cho em tương lai mà em muốn, nên mới không giữ em lại.”

“Dù từng nghĩ sẽ cố hết sức vẽ một vòng tròn, để cả hai chúng ta cùng nằm trong đó. Nhưng như thế cũng đồng thời nhốt lại tự do của em. Xin lỗi, vẫn luôn là anh ích kỷ.”

“Để em không cảm nhận được tấm chân tình của anh, xin lỗi. Nhưng anh thật sự rất muốn bù đắp cho em ở những mặt khác, và đã cố gắng hết sức bằng cách của mình.”

“Nhưng anh muốn nói, anh thật sự thật sự yêu em, những năm qua cũng chỉ yêu mình em. Năm đó không cho em đến Hồng Kông, là vì anh muốn đưa em sang Singapore.”

Lời còn chưa dứt, Hứa Chiêu Di đã giơ tay lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt, quay người lao về phía anh.

Lục Dĩ Ninh dang tay ôm trọn lấy cô vào lòng.

Hai người vừa siết chặt lấy nhau, ở cửa bỗng ‘tách’ một tiếng, ánh đèn pin chói lóa bật sáng.

Hứa Đại Dũng giơ chiếc đèn pin công suất lớn, kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt.

“Ba! Sao ba lại ở đây?” Hứa Chiêu Di bừng tỉnh, hoảng hốt đẩy Lục Dĩ Ninh ra, khiến anh loạng choạng suýt ngã.

Ánh mắt Hứa Đại Dũng đảo qua đảo lại giữa hai người, đột nhiên hiểu ra gì đó, lúng túng ho khan hai tiếng: “Còn không về nhà? Ba còn tưởng con xảy ra chuyện!”

Vừa nói ông vừa kéo tay con gái định lôi ra ngoài: “Nửa đêm nửa hôm không về nhà cũng chẳng nhắn một câu cho yên lòng! Đi, đi, mau về nhà với ba! Nhìn gì nữa? Mẹ con lo phát điên rồi!”

Lục Dĩ Ninh chỉ đứng nguyên tại chỗ, viền mắt ửng đỏ, nhìn Hứa Chiêu Di bị Hứa Đại Dũng lôi ra khỏi homestay, cứ mỗi bước lại quay đầu nhìn ba lần.

Hơi ấm còn vương trên môi vẫn nóng rực, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.

Hứa Chiêu Di xấu hổ, hối hận, đập tay xuống giường, cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Sáng hôm sau xuống lầu, Lục Dĩ Ninh đã sớm đợi ở đó.

Vẫn đứng đúng chỗ cũ, phía sau là chiếc ghế gỗ cũ kỹ.

Quả nhiên cũng biết tự lượng sức mình, hiểu bản thân chưa đủ tư cách để lên lầu.

Nghĩ đến chuyện tối qua, Hứa Chiêu Di lại thấy ngượng, ngón chân co rút, hận mình mềm lòng, chẳng có chút cứng rắn nào, sao lại dễ dàng đầu hàng như vậy? Nếu cứ thế mà tha thứ cho anh, chẳng phải quá hời cho anh rồi sao.

Giả vờ như không nhìn thấy, cũng quên luôn chuyện tối qua, cô xách túi vội vàng lướt qua anh, chạy ra chỗ đỗ xe.

Lục Dĩ Ninh lẳng lặng theo sau, trong tay còn xách bữa sáng chuẩn bị cho cô, hai nắm cơm nếp chiên, một ly sữa đậu nành, tất cả vẫn còn nóng hổi. Dù anh đoán Hứa Chiêu Di có lẽ đã ăn sáng ở nhà rồi, nhưng vẫn chuẩn bị sẵn. Nhỡ đâu cô chưa kịp ăn, vậy chẳng phải sẽ đói bụng sao?

Hứa Chiêu Di ngồi vào xe, thắt dây an toàn, thấy anh vẫn còn đứng chặn ngay đầu xe, còn hỏi cô định đi đâu, làm như thân thiết lắm, cô bực mình bấm còi một cái.

Cô chống tay lên vô lăng, hạ cửa kính, thò đầu ra quát anh: “Tôi có việc gấp, tránh ra.”

Dứt khoát như thể người đêm qua ôm anh khóc nức nở không phải là cô.

Tim Lục Dĩ Ninh như lại bị đâm thêm một nhát. Nhưng lần này anh không giận, giờ anh không dám làm cô nổi cáu nữa, ngoan ngoãn dịch sang bên, nhường đường cho cô lái xe.

“Việc gấp gì thế? Em ăn sáng chưa?”

Thấy anh thái độ tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng, Hứa Chiêu Di không tiện gắt gỏng nữa, mà cũng chẳng có gì phải giấu, bèn nói thẳng: “Đi đón bạn thân tôi, cái người hát nhạc rap ấy, anh còn nhớ không?”

Nói xong cô lại khẽ lắc đầu, đeo kính râm lên.

Nghĩ mình hỏi cũng thừa, người ta là quý nhân thường hay quên, sao có thể để tâm đến mấy nhân vật nhỏ như bọn cô chứ?

Tóm lại là: “Bạn chí cốt tôi về rồi, tôi đi đón cậu ấy.”

Nhìn phần bữa sáng anh đưa tới, mùi thơm từ lớp giấy nếp tỏa ra, bụng cô réo lên hai tiếng. Hứa Chiêu Di quả thật chưa ăn sáng, liền đưa tay nhận: “Cảm ơn.”

Cô ném phần ăn sáng lên ghế phụ, đạp ga chạy đi.

Lục Dĩ Ninh dĩ nhiên biết Đại Phi, trước đây còn lén lút ghen với anh ấy không ít lần. Anh chỉ thấy mình thật đúng là số khổ, khó khăn lắm mới lóe lên chút hy vọng, vậy mà tình địch cứ nối đuôi nhau như quay đèn kéo quân, vất vả lắm mới tiễn được thần tượng, lại tiễn xong bạn học cũ, giờ lại xuất hiện thêm một cậu bạn thanh mai trúc mã.

Cuộc hôn nhân này phải nhanh chóng tính thôi, biết đâu sau này còn mọc ra bao nhiêu tình địch nữa, Lục Dĩ Ninh nghĩ trước kia chắc đầu anh bị lừa đá nên mới có chuyện không muốn kết hôn.

Trên đường tới sân bay, Hứa Chiêu Di nhận được điện thoại từ bên môi giới, nói căn nhà cũ đã có tin, chủ nhà từ nước ngoài về rồi, chuẩn bị bán nhà, hỏi cô còn muốn mua nữa không.

“Có, có, có!” Hứa Chiêu Di mừng đến nỗi tay nắm vô lăng cũng hơi trượt.

Ngày này cô đã đợi bao lâu rồi chứ? Tuy bây giờ tiền vẫn chưa tích đủ, nhưng cho dù có phải vay cô cũng nhất định phải mua.

“Vậy được.” Bên môi giới nói, “Chúng tôi đã hẹn với chủ nhà lát nữa sẽ xem nhà ở căn nhà cũ, một tiếng nữa cô đến được không?”

“Một tiếng?” Hứa Chiêu Di nhìn đồng hồ, một tiếng thì đúng là đủ để cô quay đầu chạy về, nhưng như vậy chẳng phải cho Đại Phi leo cây sao? Nếu đi đón Đại Phi trước thì cả đi lẫn về cũng phải mất hai tiếng, cô đành bàn bạc với môi giới: “Bên tôi thời gian hơi gấp, có thể trễ thêm nửa tiếng không? Tôi sẽ cố về trước buổi trưa.”

“Không được đâu, chủ nhà là người rất bận, chỉ rảnh được chừng ấy thôi. Hơn nữa căn nhà này không phải chỉ mình cô muốn mua, nhiều người đang nhắm tới lắm. Nói thật nhé, nếu không phải nể mặt cô là chủ cũ, tôi cũng chẳng nói nhiều với cô như vậy.”

Người môi giới liếc sang người đàn ông đang ngồi bên bàn bát tiên, hắng giọng rồi nói tiếp: “Chốt là mười giờ, trước mười giờ mà cô không đến kịp, tôi sẽ hẹn lượt xem nhà tiếp theo.”

Cúp máy xong, anh ta hỏi Lục Dĩ Ninh: “Anh xem tôi nói thế được chưa?”

Lục Dĩ Ninh trông có vẻ tâm sự nặng nề, không nói được cũng chẳng nói không: “Anh cứ đi đi.”

“Vậy…” Người môi giới còn chần chừ.

Lục Dĩ Ninh hơi bực, liếc anh ta một cái: “Yên tâm, cho dù chúng ta giao dịch riêng, phí môi giới của cậu cũng không thiếu.”

“Được rồi, vậy tôi đóng cửa cho anh.”

Trong căn nhà cũ chỉ còn lại mình anh.

Mùa hè đã đến, ve sầu trên cao kêu râm ran, Lục Dĩ Ninh bỗng thấy bồn chồn, liền đi dạo một vòng ra sau vườn.

Bên thành giếng, những bông dành dành mới nở đang kết nụ trắng muốt, anh cắt một cành còn đọng sương, từ gian nhà bên tìm ra một chiếc bình men xanh trống, cắm nhành hoa vào, đặt ngay giữa bàn bát tiên trong phòng khách. Nhìn xuống sàn, anh lại cầm cây lau nhà lau sạch, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay một chiếc áo thun mới.

Anh quay lại ngồi vào bàn.

Anh chưa bao giờ căng thẳng đến thế.

Hứa Chiêu Di cũng vậy.

Cúp máy xong, cô lập tức quay đầu xe, lao về.

Trước tiên gọi cho Đại Phi xin lỗi: “Lát nữa sẽ bù cho cậu!”

“Được thôi, tới homestay của tớ, uống gì cũng được!”

Rồi lại gọi cho tiểu Lộc: “Có chuyện muốn trao đổi với giám đốc tài chính của chúng ta.”

“Ha ha, chẳng phải tớ định mua nhà sao, trong tay hơi eo hẹp, có thể tạm ứng trước từ quỹ của bọn mình không…”

“Khấu trừ vào tiền chia cuối năm của tớ nhé!”

Cứ lẩm bẩm như thế suốt dọc đường, cuối cùng cô cũng kịp quay lại trước mười giờ.

Đỗ xe xong, cô lập tức chạy đến gõ cửa rầm rầm.

Không ngờ cánh cổng căn nhà cũ lại không khóa, cô khẽ đẩy, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.

“Có ai không?” Hứa Chiêu Di nhấc chân bước vào, vừa vào cửa đã sững người.

Cỏ dại mọc um tùm trong sân biến mất, trong các kẽ gạch xanh ngay ngắn nhú lên từng cụm bạc hà nhỏ, cây lựu héo rũ ở góc tường giờ lại kết trái, trên cành còn buộc giá đỡ tre mới, ve kêu rộn ràng trong bóng cây. Hứa Chiêu Di tròn xoe mắt kinh ngạc, căn nhà cũ sao lại biến thành thế này?

Nhưng chuyện làm cô giật mình hơn vẫn chưa dừng ở đó.

“Sao anh lại ở đây!”

Ngay giây tiếp theo, Hứa Chiêu Di nhìn thấy Lục Dĩ Ninh đang ngồi trong gian giữa.

Bên trong càng khiến người ta kinh ngạc hơn, xà nhà, tường vách đều đã được tu sửa, mộng gỗ trên xà được lắp lại, những chỗ tường vỡ cũng được lấp bằng gạch cùng màu, cả gian giữa như được năm tháng đánh bóng lại lần nữa.

Lục Dĩ Ninh mặc áo phông trắng, quần bò, ngồi bên bàn bát tiên. Hứa Chiêu Di nhận ra ngay cái bàn ấy, đó là món đồ gia truyền của cụ cố để lại, đã qua bốn đời tổ tông trong nhà cô.

Không ngờ bây giờ nó không chỉ không mục nát, mà những chân bàn sứt sẹo còn được viền lại bằng sơn vàng tinh tế, những vết nứt được vẽ thành họa tiết dây leo, chỗ lõm thậm chí còn được gắn miếng gỗ thơm chống mối mọt.

Trên đó còn có một bình hoa dành dành run rẩy trong gió.

Hứa Chiêu Di lập tức phản ứng lại.

Khỉ thật, anh ở đây sao?

Biết anh có bệnh sạch sẽ, không thể ở mấy khách sạn tầm thường trong thị trấn, nhưng cô vẫn nghĩ anh chắc chắn có chỗ khác, không ngờ lại ở ngay căn nhà cũ của nhà cô!

“Không phải em hẹn anh đến xem nhà à?” Lục Dĩ Ninh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Em trễ mười phút.”

Dù biết không nên chọc cô tức, nhưng chẳng hiểu sao, cái miệng của anh cứ thích trêu cô.

Lại một tiếng sấm nữa nổ tung trong đầu Hứa Chiêu Di, lần này cô lại nhận ra, suýt chút nữa bật ra câu chửi thề.

“Là anh mua căn nhà cũ của nhà tôi à?”

“Nhà của em vị trí không tốt, năm năm rồi mà chẳng tăng giá.”

“…”

“Anh có thấy buồn cười không đấy!”

“Anh muốn cho em một bất ngờ.”

Hứa Chiêu Di thật sự cạn lời, nhìn bộ dạng chó cùng dứt dây của anh, cô cũng lười tức giận thêm, càng lười đôi co.

“Định bán thế nào, báo giá đi!”

“Không bán, đây là sính lễ cưới của anh.”

“?”

Muốn chơi trò vô lại phải không?

Được thôi.

“Vậy anh cứ giữ lại mà ở!” Hứa Chiêu Di quay đầu bỏ đi!

Bình Luận (0)
Comment