Chương 75
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hứa Chiêu Di vừa về đến nhà, thì Tiêu Ngọc Chi đã vội vã chạy ra đón, hỏi cô thế nào rồi.
“Chủ nhà nói sao con? Vẫn là giá định ban đầu à?”
“Cũng ổn, không đổi ạ.” Hứa Chiêu Di không muốn nói nhiều, viện cớ bận công việc, vội vã vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Ngoài phòng, Tiêu Ngọc Chi vô cùng phấn khởi, lại đi đến trước cửa phòng ngủ của Hứa Chiêu Di gõ cửa, nói với cô: “Con gái à, con cũng đừng lo lắng quá, ba con đã đi ngân hàng rút tiền rồi, cả nhà mình góp lại chắc chắn sẽ đủ.”
“Con biết rồi mẹ.”
Đến tối, Hứa Đại Dũng về nhà, gõ cửa phòng cô.
Hứa Chiêu Di biết ông muốn hỏi gì. Chuyện tối qua, lúc trên đường quay về cô cũng chưa giải thích. Cô thấy mất mặt, nói không nên lời, may mà Hứa Đại Dũng cũng ngượng ngập, thấy cô không nhắc thì ông cũng không chủ động hỏi.
Nhưng cô biết tránh được mùng Một không tránh được ngày rằm, chuyện này sớm muộn cũng phải giải thích với ba, chắc giờ chính là lúc nên tính sổ đây.
Mặt mày ủ rũ mở cửa, Hứa Đại Dũng lại cười hề hề: “Sao thế con gái? Mẹ nói con vừa về nhà đã nhốt mình trong phòng, gặp khó khăn gì à?”
Hứa Chiêu Di liếc ra sau lưng ông, thấy không có Tiêu Ngọc Chi, giờ bà đang ở trong bếp loảng xoảng nấu nướng, liền cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ba, con vẫn chưa nghĩ xong phải giải thích với ba thế nào, để con nghĩ kỹ rồi sẽ nói, được không?”
Trong lòng cô bây giờ vẫn còn rối loạn, nhất là sau chuyện xảy ra hôm nay, cô càng hối hận vì sự bốc đồng tối qua.
Hứa Đại Dũng cười, đương nhiên cũng hiểu cô đang nói đến chuyện gì, ăn ý cùng cô hạ giọng, thì thầm: “Được, ba không ép con, chờ khi nào con muốn nói thì hãy nói với ba. Nhưng mà, ba tìm con không phải vì chuyện đó, này–”
Nói rồi ông đặt một tấm thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay cô.
Hứa Đại Dũng nghiêm giọng nói: “Ba muốn nói với con, chuyện tiền nong con không cần lo, nếu không đủ thì ba sẽ nghĩ cách. Đừng từ chối, cứ nhận đi!”
Ông ấn nhẹ tay cô, “Ba biết con hiếu thuận, nhưng mua nhà cho ông nội cũng là tấm lòng hiếu thảo của ba, con cứ coi như thành toàn cho ba, để ba cũng trọn đạo làm con! Thật sự không được thì chờ khi nào có tiền rồi hẵng trả lại cho ba.”
Hứa Chiêu Di vành mắt đỏ hoe, dang tay ôm chầm lấy Hứa Đại Dũng, nói: “Vâng, cảm ơn ba, nhưng con thật sự không thể lấy tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ được, số tiền này con nhất định sẽ trả lại cho hai người.”
“Con gái ngoan, lớn rồi.” Hứa Đại Dũng cũng đỏ mắt, không biết sao lại buột miệng nói một câu: “Nếu sau này thật sự gả đi, ba chắc chẳng nỡ đâu.”
Hứa Chiêu Di lập tức trừng mắt nhìn ông: “Ai nói con sẽ gả đi? Con nhất định không lấy chồng!”
“Được rồi được rồi, không gả, không gả.” Hứa Đại Dũng cười hề hề, lại còn lén nháy mắt với cô, “Chuyện tối qua, ba cũng sẽ không nói với mẹ con đâu.”
Thực ra hôm qua Hứa Đại Dũng cũng đến homestay, gặp Lục Dĩ Ninh mấy lần. Mỗi lần thấy anh, hoặc là đang giúp việc trong đại sảnh, hoặc là trên sân khấu hết lòng biểu diễn.
Những mặt khác thì ông chưa rõ, nhưng chịu khó làm việc, với Di Di lại hết sức chân tình. Hứa Đại Dũng nghĩ nếu thằng nhóc này thật lòng hối lỗi, thành tâm muốn cưới con gái ông, thì ông cũng có thể đồng ý.
Hứa Chiêu Di không hề biết, sau khi Lục Dĩ Ninh chỉ vài câu đã chiếm được cảm tình của Tiêu Ngọc Chi, giờ lại khiến cả ba cô cũng bị lay động. Nếu biết chuyện này, chắc chắn cô sẽ tức chết mất.
Vài ngày sau, đến đại thọ tám mươi của ông nội Hứa.
Hai ngày nay Hứa Chiêu Di đều không đến homestay, đặc biệt xin nghỉ để giúp gia đình chuẩn bị tiệc mừng thọ.
Theo truyền thống ở Gia Thành, lễ mừng thọ tám mươi tuổi phải được tổ chức long trọng, từ đặt bàn tiệc đến chọn thực đơn cô đều đích thân tham gia, mỗi khâu đều chăm chú lo liệu.
Còn Lục Dĩ Ninh thì ngày nào cũng đến làm việc đúng giờ.
Không thấy Hứa Chiêu Di, anh liền dò hỏi, mới biết ông nội Hứa sắp tổ chức mừng thọ.
Bà chủ đã xin nghỉ.
Buổi tối, Hứa Chiêu Di từ nhà hàng trở về, có họ hàng trên đường hỏi thăm chuyện căn nhà, nói muốn góp tiền cho cô.
“Nếu có thể mua được nhà trước tiệc mừng thọ, coi như quà mừng tặng ông cụ thì hay biết mấy.”
Hứa Chiêu Di nghĩ đến chuyện này liền tức giận. Vốn dĩ cô có thể thực hiện được nguyện vọng ấy, thế mà kết quả thì sao? Cái tên khốn kiếp đó lại giở trò với cô. Nghĩ lại, cô càng chắc chắn là anh cố tình.
Về đến nhà, Hứa Chiêu Di càng nghĩ càng thấy tức, liền lấy điện thoại ra nhắn cho anh, chất vấn: [Anh có phải đã sớm chuẩn bị trò này rồi không?]
[Đúng vậy.] Lục Dĩ Ninh lúc này đang nằm trên chiếc ghế mây dưới hành lang của căn nhà cũ.
Đêm khuya hơi se lạnh, bầu trời xanh thẫm đầy sao, sáng rõ hơn nhiều so với trong thành phố.
Ngân Hà cùng muôn vàn tinh tú chớp tắt, lại khiến anh nhớ tới ánh sáng trong mắt cô gái kia.
Nghĩ thế, anh liền chụp một tấm ảnh bầu trời sao gửi cho cô.
Hứa Chiêu Di mở ảnh ra: [Ý anh là gì?]
[Muốn mời em ngắm sao.]
[Tôi hỏi ý anh năm đó là gì? Chẳng phải đã chia tay rồi sao? Vậy mà còn chiếm căn nhà của nhà tôi làm gì!]
[Là muốn dây dưa với em cả đời.]
—
Hứa Chiêu Di thấy người này quả thật không thể nói nổi.
Cô úp mạnh điện thoại xuống bàn, chẳng để ý tới anh nữa.
Trái lại, Lục Dĩ Ninh lại thấy tâm trạng rất tốt, ngồi trên chiếc ghế mây cũ thong thả pha trà.
Hương Đại Hồng Bào lan tỏa trên chiếc bàn đá xanh, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, khẽ khàng nắm bàn tay lại.
Cứ thấy như những vì sao kia gần trong gang tấc, sắp rơi xuống lòng bàn tay mình.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày mừng thọ.
Khung cảnh náo nhiệt tưng bừng.
Hơn hai mươi bàn tiệc bày kín hết chỗ, bảy bà tám cô tụ lại thành từng tốp, ngay cả người chú họ bên nhà bác Hai ở Thâm Quyến làm công cũng đã vội vã trở về.
Trên bàn tròn gỗ đỏ, món giò heo kho tàu bóng mỡ óng ánh, chum rượu hoàng tửu chất cao hơn cả một đứa trẻ.
Chờ các bậc trưởng bối chúc rượu xong, đến lượt con cháu dâng lời chúc thọ.
Nào là ‘phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn’, nào là ‘năm nào cũng có ngày hôm nay, năm nào cũng có giờ phút này’,…
Hứa Chiêu Di kẹt giữa đám anh chị em họ, nhìn chằm chằm, thấy những lời chúc cô định nói đều đã bị người khác nói hết cả, trong lòng liền sốt ruột.
Đến lượt Hứa Chiêu Di, cô chậm rãi nâng chén rượu bước đến, bỗng lóe ý nghĩ, liền nói với ông nội:
“Chúc ông tóc bạc vẫn giữ lòng thiếu niên, fan hâm mộ kéo dài từ Nam thành đến Bắc thành!”
Cả căn phòng lập tức cười ồ, ông cụ Hứa cười đến mức suýt rơi cả hàm răng giả.
Trong tiếng cười ấy, cánh cửa gỗ chạm khắc của đại sảnh nhà hàng bỗng ‘kẽo kẹt’ mở ra.
Người bước vào mặc âu phục cắt may tinh xảo, thắt cà vạt bạc xám thẳng tắp, mái tóc cũng chải gọn không lệch một sợi.
Tay trái anh xách hai vò rượu hoa điêu lâu năm buộc ruy băng đỏ, bước đi thong dong, lại lặng lẽ hút lấy ánh nhìn của mọi người.
“Anh đẹp trai đó là ai thế!” Cô em họ nhìn đến nỗi làm rơi luôn con tôm khỏi đũa.
Nụ cười nơi khóe môi Hứa Chiêu Di thoáng khựng lại, cô quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Lục Dĩ Ninh.
—
Lục Dĩ Ninh không hề nhìn cô thêm, sắc mặt vẫn nhạt nhòa, khóe môi giữ một nụ cười ôn hòa. Anh đi tới trước mặt ông cụ Hứa, cúi người đặt hai vò rượu lên bàn bát tiên.
“Ông, vãn bối đến chúc thọ, kính chúc ông phúc thọ an khang, sống vui như ý, hạnh phúc vô lo, an hưởng niềm vui sum vầy.”
Ông cụ nheo mắt: “Cậu là?”
“Cháu là nhân viên trong homestay của bà chủ Hứa.” Vừa nói, anh vừa đưa tay vào túi áo vest, lấy ra một chùm chìa khóa đồng, đặt lên bàn trước mặt ông cụ.
“Đây là quà bà chủ nhờ cháu mang tới, cô ấy để quên trong homestay, nói là gửi tặng ông.”
Đám họ hàng quanh bàn lập tức hiểu ra, có người xúc động hỏi: “Di Di à, đây là mua lại căn nhà tổ rồi sao?”
Nghe đến hai chữ nhà tổ, hốc mắt ông Hứa liền nhòa lệ. Ông run run cầm lấy chùm chìa khóa, mân mê mãi không buông.
Ánh mắt già nua dừng lại chỗ Hứa Chiêu Di, môi mấp máy mà chẳng thốt nên lời. Hứa Chiêu Di vốn không định để tình cảnh thành ra cảm động như vậy, cái đồ đáng ghét Lục Dĩ Ninh này…
Cô vội vàng nhào tới ôm chầm lấy ông, mũi dụi vào chữ thọ thêu chỉ vàng trên ngực áo gấm đỏ mới tinh, giọng vùi trong lớp vải dày: “Ông ơi, ông vui không ạ?”
“Ông vui, vui, vui lắm!” Giọng quê pha tiếng khóc của ông cụ vang lên, trong tiệc lập tức dấy lên tiếng thở dài cảm khái.
“Ông vui là được rồi.”
Ai mà chẳng vui chứ? Tiêu Ngọc Chi với Hứa Đại Dũng cũng vui, nhưng vui thì vui, căn nhà này không phải do con gái mua, họ hiểu rõ.
Thế nên ánh mắt cả hai bất giác cùng dừng lại trên người Lục Dĩ Ninh.
Họ cũng đại khái đoán được là chuyện gì.
“Được rồi, được rồi, ăn tiếp đi nào. Này chàng trai, đã đến thì đừng uổng công, ngồi xuống ăn cùng đi.” Một người thân họ hàng nhiệt tình gọi phục vụ thêm đôi đũa.
Lục Dĩ Ninh hơi do dự, liếc nhìn Hứa Chiêu Di như chờ ý kiến. Hứa Chiêu Di hừ một tiếng, quay đầu đi, chẳng thèm nhìn.
Nhưng cũng không hề từ chối anh ngồi xuống.
Thế là Lục Dĩ Ninh ngồi ngay vào bàn của cô.
Trùng hợp, bên trái chính là Hứa Đại Dũng.
“Cháu chào chú.” Lục Dĩ Ninh hơi cúi người, lễ độ chu toàn. Trên bàn tiệc, bậc trưởng bối chưa động đũa, anh cũng im lặng chờ, phép tắc rành rành rơi vào mắt Hứa Đại Dũng, trong lòng ông lại thêm mấy phần cân nhắc.
Tiệc đến giữa chừng, Hứa Đại Dũng bất chợt hỏi: “Biết uống rượu không?”
“Cháu biết chút ít.” Lục Dĩ Ninh đáp rất cẩn thận. Người đàn ông tốt thường không ham chén, nhưng ở bàn tiệc xã giao cũng cần biết ứng phó, cái độ chừng mực này anh nắm rất khéo.
Hứa Đại Dũng xoa cằm, lại đích thân rót đầy một chén cho anh. Chén rượu sứ xanh không lớn, tầm hai lạng. Lục Dĩ Ninh được ưu ái đến mức sững người, vội vàng nâng hai tay đón lấy.
Hứa Chiêu Di ngồi đối diện, ngơ ngác nhìn ba mình, lại ngơ ngác liếc sang Lục Dĩ Ninh, chỉ thấy hai người đàn ông này đều kỳ lạ.
Ba cô mà lại chủ động rót rượu cho người khác?
Mà cái ‘người khác’ vốn đi đâu cũng cao ngạo kia thì sao? Trước nay toàn là nhân vật trung tâm được mọi người kính nể, lúc này lại lộ ra vẻ cung kính rụt rè.
Quả thật khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Hôm nay, coi như cậu chính thức gặp mặt phụ huynh của Di Di.” Hứa Đại Dũng gõ gõ mặt bàn, “Theo quy củ nhà họ Hứa chúng tôi, lần đầu tiên gặp mặt, thì phải kính rượu họ hàng trưởng bối.”
Lục Dĩ Ninh nghe ra được ẩn ý trong lời nói, cổ họng nghẹn lại, yết hầu lăn mạnh, vành mắt cũng hơi đỏ.
“Đó là điều cháu nên làm.” Anh đứng dậy nâng chén, ly đầu tiên kính Hứa Đại Dũng – ba của Di Di.
Sau đó theo chiều kim đồng hồ, từng chén từng chén mời khắp bàn.
Chẳng mấy chốc đã uống nửa vòng, một cân rượu vào bụng, thân hình tuy hơi lảo đảo nhưng vẫn đứng thẳng như cây tùng, phong độ không hề suy giảm. Đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Chi, Lục Dĩ Ninh cung kính rót đầy chén: “Dì, cháu kính dì.”
Tiêu Ngọc Chi trừng mắt nhìn Hứa Đại Dũng: “Tội nghiệp quá! Sao lại ép thằng nhỏ uống thế này.”
Bà đau lòng kéo kéo tay áo anh, “Ngồi xuống đi, đừng uống nữa.”
Thấy anh chẳng nhúc nhích, bà lại liếc mắt ra hiệu cho Hứa Chiêu Di. Nhưng cô cũng ngồi yên, bộ dạng đầy tâm sự.
Trong lúc bà còn sững sờ, Lục Dĩ Ninh đã ngửa đầu uống cạn. Khi yết hầu lăn, một giọt rượu màu hổ phách rơi xuống, men theo cổ chảy vào trong cổ áo sơ mi. Anh hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười mơ hồ với Hứa Chiêu Di, rồi xoay người sang bàn bên cạnh.
Trong tiệc rượu, vốn dĩ phép tắc là khách đến không từ chối, nhất là bậc hậu bối kính trưởng bối.
Thêm một vòng nữa, mấy bác chú của Hứa Chiêu Di đều được anh làm cho vui vẻ, vỗ vai anh cười sang sảng: “Sau này có việc cứ tìm chú Ba! Nào, lại cạn một chén!”
Nói là một chén, nhưng gặp phải mấy ông ham rượu thì chẳng ai chịu dừng. Đợi bàn ấy xong, trán anh đã lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng đến tận cổ, bước chân bắt đầu chếnh choáng.
Cuối cùng Hứa Chiêu Di nhịn không nổi, nhìn sang ba: “Ba-”
“Con đừng xen vào!” Hứa Đại Dũng đã để ý từ đầu. Từ lúc Lục Dĩ Ninh nâng ly đầu tiên, ông liền quan sát, khi cụng chén luôn hạ thấp ba tấc, lúc trưởng bối gắp thức ăn đều dừng đũa đáp lễ, đến chuyện dì Năm lải nhải về việc cháu vào trường cũng chăm chú lắng nghe.
Lúc này men rượu đã ngấm, áo sơ mi vẫn cài kín tận cổ, phong độ chẳng hề giảm, mấy vòng trôi qua thái độ kính trọng vẫn như một, không hề lộ vẻ sốt ruột.
Con gái không hiểu đâu, cách nhanh nhất để nhìn thấu một người đàn ông chính là qua rượu. Tửu phẩm chính là nhân phẩm, quan sát phong thái và cách ứng xử của Lục Dĩ Ninh, ông cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng Hứa Chiêu Di thì chẳng chịu. Thấy đến vòng ba, Lục Dĩ Ninh đã lảo đảo sắp ngã, cô rốt cuộc không ngồi yên được nữa, bước tới đỡ lấy anh.
Miệng lại chẳng dịu dàng: “Ba tôi kêu anh uống thì anh uống à? Có mấy người thân tôi còn chẳng nhớ nổi mặt nữa.”
Lục Dĩ Ninh nghiêng đầu tựa lên vai cô, giọt mồ hôi lăn từ sống mũi vào trong cổ áo, chóp mũi đỏ ửng vì say, bộ dạng vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Anh ngửa mặt lên, cười ngây ngô như một đứa trẻ: “Xong nhiệm vụ chưa?”
“Đồ ngốc này!”
Hứa Đại Dũng đi lại, nhìn Lục Dĩ Ninh ánh mắt đã lạc thần, rồi quay sang dặn con gái: “Đưa nó về đi.”
“Chú…” Lục Dĩ Ninh lại bấu chặt lấy lưng ghế, giọng khàn khàn: “Cháu qua cửa rồi chứ?”
Hứa Chiêu Di chưa từng thấy Lục Dĩ Ninh như vậy, thoáng ngẩn người.
“Đi nhanh lên!” Tiêu Ngọc Chi nhét túi xách và chìa khóa xe vào tay con gái, dặn đi dặn lại: “Nhất định phải đưa tiểu Lục về an toàn đấy.”
Rồi còn nhét thêm thuốc giải rượu vào túi Hứa Chiêu Di: “Nhớ bắt thằng bé uống mật ong.”
“Đưa nó về xong thì lập tức quay lại.” Hứa Đại Dũng chắp tay sau lưng, bổ sung thêm một câu.
—
Lục Dĩ Ninh say bí tỉ, Hứa Chiêu Di phải vắt cạn sức mới lôi được người về tới căn nhà cũ.
Lúc mở cửa, anh cứ đổ cả người lên vai cô. Hứa Chiêu Di một tay vòng chặt ngang hông, một tay lục trong túi áo anh.
“Chìa khóa đâu? Đừng nói là chỉ có đúng một cái đấy nhé!”
Lục Dĩ Ninh không đáp, cúi đầu bật ra tiếng cười mơ hồ.
Dưới ánh trăng, đôi môi khẽ mở ánh lên vẻ ẩm ướt, những đường nét sắc bén thường ngày giờ lại mềm đi, lộ ra chút ngây ngô.
Có hơi ngốc thật.
Hứa Chiêu Di bực mình: “Không phải chứ! Thật sự không có thì cho anh ngủ ngoài đường luôn đấy! Nghe rõ chưa?”
Cô thề, tuyệt đối không bao giờ chứa chấp anh!
Tuyệt đối không!
Lời còn chưa dứt, những ngón tay thon dài của anh bỗng kéo bật cúc áo sơ mi.
Tấm vải lụa xanh sẫm trượt khỏi xương quai xanh, lộ ra chiếc chìa khóa đồng treo trên sợi dây bạc.
“……”
Ừ thì, cũng chưa đến mức quá ngốc.
Hứa Chiêu Di mở cửa, lôi anh vừa kéo vừa đẩy vào nhà, miệng lầm bầm suốt: “Sao anh nặng thế chứ, ít nhất cũng tăng thêm chục cân rồi còn gì? Bối Bối nói anh thất tình, chán nản không thèm ăn sao? Tôi thấy có thiếu lạng nào đâu!”
“Rốt cuộc anh ở phòng nào? Gian đông hay gian tây?”
Cô vừa thở hồng hộc vừa đảo mắt quanh sân, bỗng cảnh giác bật lên: “Đừng nói là anh ở–”
Chưa dứt câu, ánh đèn lồng đong đưa trên hành lang hắt ra cánh cửa mở hé của gian đông. Ngoài bậc cửa, chiếc ghế mây cũ quấn đầy dây leo khô đang khẽ lay theo gió đêm.
Chẳng phải đó chính là căn phòng hồi nhỏ cô thường ở khi về nhà ông nội sao? Có năm còn ở suốt cả kỳ nghỉ hè.
Anh đúng là biết chọn phòng.
Căn phòng được bày trí khá ấm áp. Trên chiếc giường thấp phủ vải bông hoa lam, cạnh đầu giường đặt một con lật đật tróc sơn cùng cái ống tiết kiệm bằng đất nung sứt men. Nhỏ xíu, cũ kỹ, nhưng đáng yêu.
Càng nhìn, Hứa Chiêu Di càng thấy quen, chẳng phải đồ chơi hồi cô mới hai, ba tuổi sao?
Cô vội vàng cầm lên, trên mặt gốm còn dính mùi đất, như vừa mới được đào từ sân lên vậy. Ngoài ra, trên bàn gỗ còn bày la liệt những món đồ khác, tượng gốm mười hai con giáp, con hổ vải bạc màu nằm trong rổ kim chỉ,…
Đến đây, Hứa Chiêu Di hoàn toàn xác định, đây chính là những kỷ vật thời thơ ấu của cô!
Lục Dĩ Ninh này đúng là giỏi thật, căn nhà cũ đổi chủ mấy lần, thế mà những báu vật này của cô anh cũng lục lọi đâu ra đó được.
Hứa Chiêu Di chẳng buồn nhìn kỹ, vội nhét anh lên giường. Ngẩng đầu ánh mắt lại va ngay vào bức ảnh đặt trên tủ đầu giường, trong ảnh không ai khác, chính là cô và Lục Dĩ Ninh.
Là năm ấy, trước những phiến gạch xám xanh của thành Tây An, Lục Dĩ Ninh cầm máy ảnh, chủ động nhờ người qua đường chụp lại.
Trong ảnh, lưng Hứa Chiêu Di căng thẳng thẳng tắp, bị lòng bàn tay nóng rực của anh vòng hờ vào cánh tay. Đầu hai người kề sát, nhưng nhìn kỹ mới thấy, thái dương anh khẽ cọ lên vành tai cô, nghiêng về phía bờ vai. Trong mắt anh ủ đầy mật ý, dường như sắp tràn ra.
Cổ họng Hứa Chiêu Di bỗng chua xót. Những chi tiết chưa từng để ý, giờ phút này lại như kim nhọn chọc thẳng vào tim.
Đầu Lục Dĩ Ninh vừa chạm gối liền giật mình, lơ mơ nhận ra mình nằm trên giường, như thể sắp mất đi cái gì, theo bản năng chụp chặt cổ tay cô, siết càng chặt đến trắng bệch ngón tay.
“Đừng… đừng đi.” Anh lắp bắp, mí mắt ửng đỏ, “Giấy nhà… cho em… em định lúc nào… thì đi sang tên…”
“Bây giờ cũng được!”
Hứa Chiêu Di nhìn mày anh đang cau chặt, má đỏ ửng, sống mũi rịn mồ hôi, nhìn rất lâu mới hiểu, anh vốn chưa tỉnh, chỉ đang mê sảng.
Vừa thử rút tay, người đàn ông liền bật ra tiếng rên khe khẽ như chó con, lòng bàn tay bỏng rẫy gắng sức ép chặt cánh tay cô lên mặt mình.
“Đừng… đừng từ chối… cầu xin em… cầu xin em…”
“Thích… thích em… từ năm mười tám tuổi rồi…”
Thực ra, từ năm mười tám tuổi, anh đã thích cô.
“Hôm… hôm đi diễn… xe chở đoàn… em co ro ở góc… lén nhìn cái thùng bass của anh…”
Năm ấy, bọn họ đi diễn ngoại khóa. Cô ngồi tận hàng ghế cuối xe, nhút nhát không dám nhìn thẳng anh, chỉ lặng lẽ canh chừng chiếc thùng đàn bass, sợ người khác đụng hỏng.
“Khụ… khụ khụ…” Ngón tay anh loạng choạng vẽ hình cái ly, “Anh cảm lạnh… em nhét thuốc… siro tỳ bà… mua cả thùng… chia cho cả ban… ngốc…”
Anh bị cảm, khàn giọng, cô sốt ruột lén bỏ thuốc ho vào ly nước. Vì muốn đưa anh siro tỳ bà cho dễ hát, còn bày đặt mua cả một thùng chia cho cả ban, miệng thì nói là nhà gửi lên.
“Vứt… anh không có vứt!” Giọng anh bỗng cao lên, rồi lại mềm xuống, “Nửa đêm… nhặt lại… nếm… ngọt lắm…”
Năm đó, anh giả vờ trước mặt cô đem lọ siro ho quăng đi, kết quả cô lại trốn trong phòng tập lén khóc, đồ ngốc.
Thật ra anh căn bản chưa từng vứt, chỉ cố tình đặt ở góc bàn, sau đó nửa đêm lén quay lại nhặt về…
Cánh tay anh vẽ một đường loạng choạng trên không trung, “Muốn… muốn yêu đương… thật đấy…anh…”
Bàn tay anh vỗ mạnh lên mép giường, “Phải đi… bay… ra nước ngoài…”
Những năm đi học, anh thật sự, thật sự chỉ muốn được cùng cô yêu đương một lần.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh trai anh gặp chuyện, anh buộc phải đi, thật sự phải đi.
“Bốn năm… anh… tìm… tìm em…” Ngón tay trỏ dồn dập chọc vào ngực mình, “Công việc… chưa có… tức chết… đồ ngốc… Liên Hoa… là anh đổi cho em…”
Bao năm qua anh cũng thấy nực cười, rõ ràng đã cắt đứt liên lạc, nhưng vẫn nhờ người hỏi thăm cô tốt nghiệp chưa? Tìm được việc chưa? Nghe nói cả lớp cô đều có việc, chỉ còn lại cô lận đận, anh tức muốn chửi sao cô ngốc thế.
Chính anh gọi điện cho giáo viên hướng dẫn, bảo nhường suất đề cử của Liên Hoa Lộ Thành cho cô, chờ cô nộp hồ sơ lại tìm người kéo vào…
“Thư tình… nhăn nhúm…” Bàn tay anh đập mạnh lên ngực, chỗ ấy phồng lên như đang giấu vật gì đó, “Đóng khung… đem theo… mỗi ngày…”
Cô luôn nghĩ anh không để ý cô, không thích cô. Nhưng nếu thật sự không để ý, không thích, thì tại sao anh vẫn giữ lá thư tình năm xưa cô viết cho anh?
Anh bất chợt túm chặt lấy vạt áo cô, nước mắt nước mũi tèm lem: “Ngày chia tay… anh muốn hỏi… Hứa Chiêu Di… anh… anh…”
Ngày chia tay ấy, anh đã muốn hỏi cô, câu hỏi này, cô có từng nghĩ đến chưa?
Trán anh nện mạnh lên vai cô, tiếng thì thào nghẹn lại: “…Anh thích em…”
“…Từ mười tám tuổi… đã… đã rồi…”
Cuối cùng, giọng nói hoàn toàn chìm vào men rượu.
Anh thích em, anh mẹ nó từ năm mười tám tuổi đã thích em rồi.