Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 76

Chương 76

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Sáng sớm hôm sau, Lục Dĩ Ninh tỉnh dậy.

Ánh bình minh xiên qua khung cửa sổ, lan tỏa trên sàn nhà thành những vệt sáng màu vàng nhạt.

Chỉ còn mình anh.

Chiếc áo sơ mi cởi ra đêm qua đặt trên đầu giường, cơ thể đắp chăn len. Phần sau gáy gục trong gối lông ngỗng mềm mại, còn vương vấn đâu đó mùi hương hoa dành dành.

Lục Dĩ Ninh ngửi thấy một mùi hương.

Trong không khí phảng phất hương ngọt ngào.

Anh quay đầu theo mùi hương, nhìn thấy chiếc đĩa sứ men xanh đặt bên bậu cửa sổ gỗ xà cừ cũ, dưới lớp vỏ mỏng của bánh bao nhân trứng cua là lớp nước vàng óng ánh, rượu nếp ngọt bốc khói trắng bay lên trong ánh sáng buổi sớm.

Nhưng Hứa Chiêu Di lại không có ở đó.

Chiếc đĩa sứ đè lên một tờ giấy ghi chú,

Chữ nhỏ, thanh mảnh, cẩn thận in trên giấy màu be: ‘Cho anh nghỉ một ngày.’

Anh chống tay lên thành bàn lốm đốm vết cũ, trố mắt nhìn, nửa mặt chìm trong ánh sáng. Lông mi đổ bóng lấm tấm lên sống mũi, đầu ngón tay vô thức v**t v* mép giấy thô ráp.

Bỗng nhiên, anh bật cười khẽ.

Quay trở lại giường, lấy điện thoại, mở WeChat của cô, gửi cho cô một sticker ‘cảm ơn sếp’.

Một cô bé hoạt hình đeo nơ đang ôm thỏi vàng, chắp tay cúi chào.

Sticker này là lúc Hứa Chiêu Di giả làm bạn gái anh, mỗi lần anh chuyển tiền, cô đều gửi cho anh.

Rõ ràng thấy sticker này quê mùa đến mức buồn cười, nhưng luôn cảm giác cô bé chibi chắp tay cúi chào với ánh mắt cong cong kia giống hệt cô.

Ngày đó, lần đầu tiên anh nhận được sticker, chẳng hiểu sao lại lưu vào mục yêu thích.

Giờ thì đổi thành anh gọi cô là sếp rồi.

Hứa Chiêu Di về nhà, việc đầu tiên là bị Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng đóng cửa lại hỏi chuyện.

Cũng không hẳn là thẩm vấn.

Hứa Đại Dũng hiếm khi nghiêm túc, mặt lạnh như tiền nghiêm chỉnh hỏi cô: “Ba hỏi con, rốt cuộc con nghĩ gì trong lòng, vẫn còn muốn ở bên thằng nhóc đó không?”

“Ba mẹ thì cũng chẳng phản đối gì, chủ yếu là xem con muốn hay không thôi.” Tiêu Ngọc Chi bổ sung, “Nếu muốn thì tìm dịp để người ta chính chính diện diện đến nhà một chuyến. Nếu không muốn thì trả tiền nhà lại cho người ta, chúng ta không thể nhận một món quà lớn như vậy mà không lý do.”

“Thật ra con cũng định trả tiền cho anh ta mà, đừng nói con chưa đồng ý quay lại, cho dù thật sự bên nhau rồi, con cũng chịu không nổi món quà đắt thế này.” Hứa Chiêu Di nói xong, liền lăn xuống giường, chăm kẻ say rượu một đêm, cô gần như mệt đến kiệt sức.

Vừa khép cửa lại, Tiêu Ngọc Chi phấn khích véo vào cánh tay Hứa Đại Dũng: “Nghe thấy không! Con gái vừa nói gì? Quay lại à?”

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi! Bà cũng đừng có vui sớm, đến ngày con gái thật sự lấy chồng, tôi xem bà trốn vào chăn mà khóc!”



Lục Dĩ Ninh không nghỉ ở nhà, ăn sáng xong, dọn dẹp chút ít, rồi đến homestay.

Bây giờ anh nhất định phải thể hiện thật tốt bản thân.

Nhìn lại, anh đã đến Gia Thành cũng được hai, ba tháng rồi, từ cái rét se lạnh đầu xuân đến mùa hè rộn rã tiếng ve kêu, thời gian trôi thật nhanh, như thoắt cái đã chảy qua kẽ tay.

Trong ký ức, anh đến Gia Thành chỉ hai lần, nhưng chẳng để lại dấu vết gì trong tâm trí. Bởi lúc đó anh hoàn toàn không thèm và cũng không hứng thú tìm hiểu phong tục gia cảnh nhà cô, chỉ đơn giản là muốn gặp Hứa Chiêu Di thôi.

Bước từng bước trên con đường lát đá xanh, nghe tiếng guitar từ bến sông vọng lại từng đợt rời rạc, tâm trạng mấy ngày qua hình như chưa bao giờ dễ chịu đến thế.

Cũng như thể, cuối cùng đã chạm đến dáng hình của sự chữa lành.

Lục Dĩ Ninh không biết chính xác tâm trạng mình thay đổi từ lúc nào, chỉ là trong những năm qua, đôi khi nhắm mắt lại, anh luôn nhớ đến những lời cuối cùng Hứa Chiêu Di nói với anh:

“Anh có từng hiểu nguyện vọng của em không? Anh có biết em muốn gì không? Em chỉ muốn trở về quê sống một cuộc đời bình dị, anh có thật sự hiểu em không?”

Cô gái đánh đàn dường như đang hát 《Thiên Nhai Ca Nữ》, đứng trên cầu sân ga, vung tay áo dài, từng nhát gảy dây đàn, bầy chim bồ câu đang ăn ở quảng trường bỗng bay vụt lên. Lục Dĩ Ninh nhìn bầy chim tung cánh trên không trung, yết hầu bỗng nghẹn lại.

Anh nghĩ mình thật sự còn quá nhiều tội lỗi với Hứa Chiêu Di, dường như anh chưa từng chủ động tìm hiểu cô.

Trong khoảnh khắc này, trên mảnh đất quê hương của cô, quầy kẹo đường bốc lên làn khói màu hổ phách bên cạnh anh, mùi ốc nấu rượu cay nồng len vào mũi, ông cụ đi dép lê, tay cầm radio, thong thả đi qua cầu-

Anh nhìn tất cả trước mắt, bất chợt thấy nơi này cũng khá ổn. Anh có thể an trú cả đời ở đây, làm ca sĩ ở bờ hồ lúc chiều tà, có cả đời để hát cho cô những bản tình ca không bao giờ hết.



Hứa Chiêu Di ngủ bù tới chiều mới tỉnh, đến tối ăn xong cơm, tắm rửa xong, tóc còn hơi ẩm, cô mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt dịu dàng, cầm chìa khóa xe xuống dưới nhà.

Cô định ghé homestay xem tình hình.

Chưa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh bận rộn, Ba Tử cùng nhân viên mới tiểu Đông, A Dụ đều đang tất bật. Hứa Chiêu Di chợt thấy Lục Dĩ Ninh cũng có mặt trong đó, vừa mới bê xong trà hoa cho khách gần cửa sổ, rồi lại đi về phía sân sau.

“Bà chủ đến rồi!”

“Chị Di đến rồi!”

Mấy nhân viên trẻ cầm khay tiến đến, cười tít mắt với cô, Hứa Chiêu Di cảm thấy lạ, mấy đứa nhỏ kia sao lại cười với vẻ mặt đầy ẩn ý thế nhỉ?

Cô hoàn toàn không biết thủ phạm chính là Ba Tử.

Kể từ đêm biểu diễn từ thiện đó, Ba Tử gặp ai cũng cười hì hì: “Đêm diễn hôm đó tôi ngủ gật ở quầy, ai ngờ nghe được anh Ninh tỏ tình với chị Di! Chị Di còn khóc nữa! Chắc chắn 100%!”

Nói chung bây giờ thì ai cũng biết cả.

Lúc này, Ba Tử thấy Hứa Chiêu Di liền đứng thẳng người: “Chị Di, chào chị! Anh Ninh đang ở sân sau kìa!”

“Ai bảo tôi đến tìm anh ta?” Hứa Chiêu Di liếc cậu một cái, “Người khác đều bận, riêng cậu lười biếng à? Còn không mau đi tiếp khách.”

Rốt cuộc Hứa Chiêu Di vẫn tiến về phía sân sau.

Cô muốn xem tên này không nghỉ ngơi, chạy ra làm trò gì.

Chưa đi được mấy bước, đã nghe vài tiếng mèo kêu phát ra từ sân sau, giọng còn non nớt.

Mèo con à? Sao lại có mèo con?

Hứa Chiêu Di bước nhanh vào, quả thật là mèo con – một, hai, ba con, tổng cộng ba con mèo tam thể nhỏ, đang nằm bên giếng ăn đồ ăn cho mèo.

Chiếc lưỡi hồng phấn ngoan ngoãn l**m vào lòng bàn tay người đàn ông, đuôi mềm quét ra những vòng cong nhỏ.

Người đang cho mèo ăn không ai khác chính là Lục Dĩ Ninh.

Lục Dĩ Ninh thấy cô đến cũng không dừng tay, tay trái vẫn duỗi ra cầm thức ăn cho mèo, tay phải luân phiên vuốt lưng ba con mèo con, dây đồng hồ dưới ánh nắng lấp lánh.

Anh nửa ngồi xổm dưới gốc cây phượng già, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên vai, lớp vải áo sơ mi bị cơ lưng uốn cong tạo thành những nếp nhăn nhẹ.

Hứa Chiêu Di bỗng nhớ lại cách đây nhiều năm, có một ngày cô háo hức hỏi anh: “Chúng ta cùng nuôi một con mèo được không?”

Lúc đó anh gập máy tính lại, trả lời dứt khoát và lạnh lùng: “Không. Rụng lông, lại bẩn.”

Hứa Chiêu Di nhướng mày, hỏi: “Sao bây giờ lại nuôi mèo rồi? Trước đây anh đâu có thích mèo?”

Lục Dĩ Ninh để vài hạt thức ăn cuối cùng rơi qua kẽ tay, ngước mắt nhìn cô: “Không phải em nói muốn nuôi mèo sao?”

“Tôi nói vậy khi nào?” Cô đạp mũi chân vào khe gạch, bướng bỉnh cãi.

“Mở một cửa hàng nhỏ, trồng vài chậu hoa, rồi nuôi hai con mèo.” Đây là điều ước cô từng nói ngay trước mặt anh vào năm họ chia tay.

Đó là lời chất vấn chứa đầy nước mắt của cô: “Anh thật sự từng quan tâm em sao? Anh có biết em thực sự muốn gì không? Anh có từng chủ động tìm hiểu em không?”

Bây giờ anh lại nói ra điều ước của cô, từng chữ một.

Anh muốn giúp cô mở cửa hàng, cùng cô nuôi vài chú mèo, rồi trồng thêm hoa cỏ trong sân.

Gió chiều kéo mái tóc dài của Hứa Chiêu Di, tà váy vàng cũng theo gió bay nhẹ. Cô nghiêng đầu vuốt tóc, khẽ ho một tiếng.

Một chú mèo không biết từ lúc nào đã leo lên giày vải của cô, Hứa Chiêu Di vui mừng khom người xuống, từ từ ôm nó vào lòng v**t v*.

Cô hành động nhẹ nhàng, mắt cong cong, nụ cười thật đẹp.

“Là mèo hoang, một hôm anh thấy trên đường, nên ôm về thôi.”

Hứa Chiêu Di rất vui, nhưng cố tình tỏ vẻ cứng miệng: “Thế sao anh không tự nuôi, mang vào homestay tôi làm gì?”

“Chúng ta cùng nuôi.”

“Dựa vào cái gì?”

“Không lý do gì cả.”

Hứa Chiêu Di thấy anh vừa hăng hái lại nhiệt tình, nhưng cô không muốn nhìn anh nữa.

“Không phải mới cho anh nghỉ một ngày sao? Sao lại đến đây rồi?”

Lục Dĩ Ninh đứng dậy, vài cánh hoa phượng tím nhạt rơi từ vai anh. Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu kem chất liệu vải lanh, rất hợp với cây phượng tím đang nở phía sau, lại còn mái tóc nhuộm màu hồng, càng khiến anh trông đặc biệt thu hút.

Thêm vào đó, với đôi vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh, Hứa Chiêu Di phải thừa nhận mình hơi yếu lòng…

Lúc này mà còn bị sắc đẹp của anh mê hoặc! Trái tim chết tiệt này lại rung động rồi!

Lục Dĩ Ninh nhanh nhạy nhận ra cô có gì đó không ổn, liền mời: “Vậy hôm nay anh là khách, có thể mời em một ly được không, bà chủ?”



Lũ nhóc hư hỏng thì hò hét ầm ĩ, Hứa Chiêu Di chịu không nổi, dẫn anh ra hồ Thúy Vi.

Hai người mỗi người cầm một ly nước mơ, ngồi cạnh nhau trên ghế dài dành cho khách tham quan.

Ngắm hoàng hôn rải xuống mặt hồ, thuyền mái đen chở đầy ánh chiều tà lững lờ trở về bến.

Cứ thế mà yên lặng nhấm nháp.

Ban đầu, hai người gần như không nói gì, chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc yên bình của buổi chiều.

Nhưng bóng dáng quá tương xứng khiến khách qua đường liên tục liếc nhìn, tiếng máy ảnh lẫn tiếng thì thầm bay tới:

“Anh này đẹp trai quá!”

“Bạn gái anh ấy cũng xinh quá!”

“Như đang quay phim ấy nhỉ!”

Lục Dĩ Ninh nghe vậy, miệng khẽ cong lên một đường.

Bất chợt, Hứa Chiêu Di mở miệng: “Hồi đại học anh có để ý tôi?”

“Lần biểu diễn ngoài trường? Tôi và anh ngồi cùng trên một chiếc xe buýt, anh còn lén quan sát tôi à?”

Lục Dĩ Ninh gật.

Hứa Chiêu Di liền nói: “Hồi đó tôi còn chưa thích anh đâu! Tôi chỉ bị sợ xã hội, không dám nói chuyện với người khác thôi! Cũng không phải chỉ để giúp anh coi nhạc cụ, ban nhạc tất cả nhạc cụ tôi đều coi, sao lại chỉ giúp riêng anh? Anh tự tin quá rồi đấy! À à à, tôi hiểu rồi, hồi đó anh đã thích tôi, là anh thích tôi trước!”

Lục Dĩ Ninh cười: “Đúng, là anh thích em trước.”

Hứa Chiêu Di nghiêng đầu nhìn anh một cái, sao vậy, lại thừa nhận nhanh thế? Tranh cãi hả! Tranh cãi với cô hả! Bây giờ cô thấy việc cãi nhau đôi chút cũng khá vui.

Nhưng Lục Dĩ Ninh bây giờ quá ngoan, đôi khi cô thật sự muốn trêu một câu, nhưng anh cũng nhanh chóng hiện ra bộ mặt hối hận đáng thương, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.

Chán thật.

Cô quay lại nhấp ly nước mơ, bỗng bàn tay cảm nhận được một hơi ấm.

Là Lục Dĩ Ninh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên khớp ngón tay.

Đôi mắt nhìn ra mặt hồ bỗng như phủ một lớp sương mỏng, anh nghẹn ngào: “Xin lỗi.”

“Cái gì?”

“Vì những tổn thương em đã chịu trong những năm qua.”

“Vì anh là đồ khốn nạn.”

Hứa Chiêu Di cảm thấy mí mắt nóng rát, cô không nói gì, chỉ một lần nữa nhìn ra mặt hồ, có gì đó trượt xuống từ khóe mắt cô.

Lục Dĩ Ninh dang tay ôm cô vào lòng.

Hoàng hôn phủ lên bóng dáng họ, tạo viền ánh vàng.

Tiếng mái chèo khuấy tan lớp sương chiều, thuyền mái đen lướt trên mặt hồ êm đềm, tạo sóng nhẹ.

Chủ homestay bên hồ bước qua bậc đá xanh, tay cầm tấm biển tre, mùi bánh định thắng hoà lẫn với gió chiều lan tỏa dọc bờ nước.

Đây là bản nhạc khói lửa đặc trưng của miền sông nước Giang Nam, đây mới thực sự là thế giới của cô và anh, thuộc về riêng họ.

Bình Luận (0)
Comment