Chương 77
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hứa Chiêu Di nghĩ, người đàn ông này đúng là không thể cho anh sắc mặt tốt, chỉ cần cho một chút thì anh liền được nước lấn tới.
Quả nhiên, trời đã tối hẳn, homestay cũng đóng cửa, cô cũng phải về nhà rồi. Còn Lục Dĩ Ninh thì sao? Sống chết kéo tay cô, nói thế nào cũng không chịu buông cho cô đi.
“Anh muốn ngủ cùng em.” Anh đáng thương nhìn cô, cũng thật là thẳng thắn.
Nhưng Hứa Chiêu Di thì hoảng hốt, lập tức rút tay về, chính nghĩa nghiêm giọng: “Sao mà được chứ! Ba mẹ tôi không cho tôi qua đêm bên ngoài đâu!”
Cô kiên quyết không đồng ý.
Mặc cho Lục Dĩ Ninh dỗ thế nào cũng vô ích, đến khi về tới căn nhà cũ, Hứa Chiêu Di đạp ga bỏ mặc anh lại, tự mình lái xe chạy mất.
Sau khi về nhà, Lục Dĩ Ninh nằm xuống rồi nhắn cho cô: [Về đến nhà chưa?]
[Lên giường nằm chưa?]
[Sáng mai mấy giờ dậy? Anh gọi em.]
[Muốn ăn gì? Sáng anh mua cho em.]
[Ngủ ngon……]
Hứa Chiêu Di một tin cũng không trả lời, chỉ thấy anh thật sự quá dính người, đúng là chịu không nổi.
Nhưng trong lòng lại có một chút ngọt ngào.
Sáng hôm sau, vừa xuống lầu, Hứa Chiêu Di thấy anh đã sớm đứng chờ dưới nhà.
Trong tay còn xách theo bữa sáng.
Hứa Chiêu Di nhìn anh từ trên xuống dưới, cũng không hiểu sao anh lại có tinh thần như vậy, mới sáng sớm thế này đã chạy đến dưới nhà cô đứng chờ.
Hôm nay Lục Dĩ Ninh mặc một chiếc áo khoác bò oversize, phối với quần túi hộp, thêm mái tóc hồng kia nữa, đúng là khá nổi bật.
Anh đứng dưới lầu nhà cô mới có một chốc, đã thu hút không ít ánh mắt của hàng xóm.
“Di Di, soái ca này tới đón cháu hả? Chu đáo ghê, tới lúc cưới nhớ mời dì uống rượu mừng đó nha!”
Hứa Chiêu Di ừ hử qua loa cho xong, cúi đầu che mặt, nhanh chóng lướt qua bên cạnh Lục Dĩ Ninh, tay trái giấu ra sau cánh tay phải, điên cuồng ra hiệu – đi đi đi!
Cô có chút xấu hổ.
Lục Dĩ Ninh theo sau cô cười.
Trong lòng thì cứ lặp lại hai chữ rượu mừng.
Đến trước xe, anh tự giác đi về phía ghế phụ, vừa định mở cửa thì bị Hứa Chiêu Di đưa tay chặn lại: “Ê ê ê, làm gì thế?”
“Đi nhờ xe.” Lục Dĩ Ninh lắc lắc túi sữa đậu nành trong tay, rồi bổ sung: “Đi làm.”
Khuỷu tay xách bữa sáng chống lên nóc xe, anh vẫn cứ nhìn cô mà cười.
“Cười cái gì mà cười!” Hứa Chiêu Di thấy nụ cười của anh chướng mắt, không hiểu cả ngày anh vui vẻ cái gì.
“Nói rõ trước, không phải tôi không cho anh đi nhờ, mà là hôm nay tôi phải ra sân bay đón bạn, không tiện đường với anh.”
“Vẫn là cậu bạn thân kia? Hôm trước chẳng phải cậu ta tới rồi sao? Ở sân bay luôn à?”
“Không phải!” Hứa Chiêu Di bực cái miệng lắm chuyện của anh, thôi kệ, cũng chẳng định giấu, nói thẳng ra: “Là Bối Bối.”
“……”
Lục Dĩ Ninh có chút đau đầu, thà là cậu bạn thân kia còn hơn.
“Cho nên anh đừng theo tôi, biết chưa? Không phải anh còn phải đi làm sao? Mau đi đi! Lề mề nữa là muộn giờ, coi chừng tôi trừ lương đó!”
Giờ Hứa Chiêu Di uy phong lắm, đem hết những bực dọc hồi còn làm công dưới tay anh trả lại đủ cả, để anh cũng nếm thử mùi vị làm nhân viên quèn.
Lục Dĩ Ninh ngồi chuyến xe buýt đưa đón sớm nhất trong khu du lịch để đi làm.
—
Hứa Chiêu Di hạ cửa kính xe, theo làn gió sớm khe khẽ ngân nga bài 《Vận may đến》, chân ga nhấn một cái phóng thẳng ra sân bay.
Trong lúc chờ đèn đỏ, cô lôi ra ly sữa đậu nành, ống hút ‘bốp’ một tiếng chọc thủng lớp màng, rồi hút từng ngụm ngon lành.
—
Bối Thi Nam vừa nhìn thấy Hứa Chiêu Di liền ôm chầm lấy cô một cái thật chặt!
“Á á á, tôi nhớ cậu muốn chết luôn đó bảo bối à!!”
“Tôi cũng vậy, hu hu.”
Hai người như nam châm, ôm chặt lấy nhau, trong chớp mắt giống như cặp song sinh dính liền.
Lần này Bối Thi Nam dẫn theo một nhóm nhỏ sáu người, đều là khách nữ độc thân khoảng ba mươi tuổi, đồng loạt kéo vali Rimowa, ai nấy đều trẻ trung xinh đẹp. Hứa Chiêu Di lần lượt chào hỏi từng người, mỉm cười nói:
“Chào mừng mọi người đến nghỉ tại homestay Quạ Đậu, tôi là người phụ trách – Hứa Chiêu Di.”
“Các chị xem, Di Di của chúng ta đích thân ra sân bay đón, đúng chuẩn đãi ngộ VIP nhé!” Bối Thi Nam khoác vai Hứa Chiêu Di, hướng về mấy cô gái nháy mắt: “Chút nữa đến chỗ ở nhớ đánh giá tốt nha, bà chủ còn đang muốn xông lên bảng xếp hạng Ctrip đấy.”
Hứa Chiêu Di thực sự rất khâm phục Bối Bối, về khoản giao tiếp xã hội, cô vẫn cần học hỏi thêm nhiều từ Bối Bối.
Đúng lúc này, chiếc xe thương vụ Coaster của công ty địa phương cũng chạy tới, Hứa Chiêu Di dẫn đường đưa mọi người an toàn đến homestay, sau khi đối chiếu xong lịch trình ở quầy lễ tân, lại giúp họ sắp xếp hành lý gọn gàng, lúc này mới đến thời gian nghỉ ngơi tự do.
Bối Thi Nam trở về phòng cất hành lý xong liền lập tức chạy vèo xuống đại sảnh tìm Hứa Chiêu Di tám chuyện!
Kết quả mới bước được nửa cầu thang gỗ, trong nháy mắt đã thấy Lục Dĩ Ninh đang bưng trà rót nước trong sảnh.
“Má ơi…” Bối Thi Nam lập tức thắng gấp.
Lúc này Lục Dĩ Ninh đang bưng khay trà rót thêm nước cho khách, bộ đồng phục màu đen tôn lên bờ vai rộng eo thon, mặt đồng hồ dưới ánh đèn chùm còn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Bối Thi Nam suýt nữa bấu móng tay làm thủng cả lan can chạm trổ.
Quả thật quá mẹ nó chấn động!
Mấy hôm trước lúc gọi video, Hứa Chiêu Di nói Lục tổng đang ở homestay làm tạp vụ cô ấy còn không tin, ai ngờ bây giờ cái vị sát thần mặt lạnh này thật sự đang đứng trước mặt, bưng trà rót nước cho khách! Bối Thi Nam thực sự quá khâm phục Hứa Chiêu Di rồi!
Chị em của cô ấy đúng là trâu bò mà!
Cứ thế vừa đi vừa run xuống lầu, đúng lúc Hứa Chiêu Di đang ngồi trên chiếc sofa nhung xanh lam ở cạnh cửa sổ, gọi với tay ra: “Ở đây này, Bối Bối!”
Vừa ngồi xuống, Lục Dĩ Ninh đã bưng khay đi tới, đặt hai ly nước chanh leo lên bàn.
“Ấy ấy ấy, Lục tổng, để tôi!” Bối Thi Nam lập tức bật dậy, nhanh tay nhận lấy ly của mình, làm gì dám để nhân vật này bưng trà rót nước cho cô ấy chứ.
“Lục tổng gì mà Lục tổng, ở đây không có Lục tổng, chỉ có tiểu Lục thôi.” Hứa Chiêu Di chỉnh lại, “Bối Bối, cứ để đó, đừng quan tâm, để tiểu Lục làm.”
Động tác của Lục Dĩ Ninh khựng lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu Di. Hứa Chiêu Di khoanh tay trừng mắt nhìn lại, khí thế ngút tận hai mét tám.
Bối Thi Nam tận mắt thấy yết hầu của Lục Dĩ Ninh khẽ động, như muốn nói gì đó nhưng chọn nuốt ngược trở lại, thật sự ngoan ngoãn cúi đầu dọn đồ ăn vặt, sắp xếp đĩa tách. Bối Thi Nam rốt cuộc nhịn không nổi, ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Lục Dĩ Ninh có thể nhịn Hứa Chiêu Di, nhưng lại nhịn không nổi Bối Thi Nam. Cô ấy vừa cười, Lục Dĩ Ninh liền ‘bộp’ một tiếng đặt đĩa tương cà xuống trước mặt cô ấy, mang theo chút cáu kỉnh, dọa cho Bối Thi Nam co rúm cả vai.
Ngay sau đó Hứa Chiêu Di liền ‘bốp’ một cái đập tay xuống bàn, quát: “Làm cái gì đấy! Có ai bưng đồ ăn kiểu đó không! Nhấc lên, đặt lại cho tử tế!”
Dám ngay trước mặt cô mà bày trò với khách, anh muốn tạo phản?
Bối Thi Nam mắt tròn xoe, nhìn sang Lục Dĩ Ninh, thấy anh quay đầu lại, rồi lại liếc sang Hứa Chiêu Di một cái. Dưới khí thế sắc bén của cô, anh đến thở mạnh cũng chẳng dám, đành nuốt giận mà kẹp mép đĩa, nhấc lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống lại, hàng mi dài đổ bóng xuống dưới mắt: “Được chưa?”
Trời ạ, đây mà là phục vụ bàn sao? Rõ ràng là huấn luyện chó thì có!
“Được được được, chuyên nghiệp lắm!” Bối Thi Nam giơ ngón cái, nhưng dưới gầm bàn lại đá mạnh vào bắp chân Hứa Chiêu Di, cầu xin cô nương tay.
Cô ấy thực sự không dám nhìn tiếp nữa, bắt đầu thấy xót cho Lục tổng rồi…
Nhưng Hứa Chiêu Di nào có quan tâm, khoanh tay ngả người vào sofa: “Tôi là bà chủ, cậu là khách, anh ta phục vụ chúng ta chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Anh nói có phải không?”
Câu cuối cùng là hỏi Lục Dĩ Ninh.
Yết hầu Lục Dĩ Ninh khẽ lăn: “Phải.”
Bối Thi Nam vội xua tay: “Không dám không dám.”
“Có gì mà không dám?” Hứa Chiêu Di chỉ vào Lục Dĩ Ninh: “Đừng đi, đứng đó rót rượu.”
Bình rượu men xanh được đặt cạnh nước chanh leo, Hứa Chiêu Di còn cố ý gọi thêm một bộ chén lưu ly. Nghe vậy, Lục Dĩ Ninh cầm bình rượu lên, dòng rượu màu hổ phách giữa không trung vẽ thành một đường cong mảnh, cứ thế đứng đó hầu hạ hai người họ.
Bối Thi Nam dán mắt vào đường quai hàm căng cứng của anh, bỗng nhớ lại những ngày trước kia ở Liên Hoa, bị anh sai khiến như trâu ngựa, trong cuộc họp thì bị chửi té tát là phế vật… Lúc này lại có một cảm giác sảng khoái, đúng kiểu nông nô vùng lên hát ca.
Cô ấy âm thầm liếc sang đối diện, Hứa Chiêu Di lập tức hiểu ý, lại trả về một ánh mắt ‘mới chỉ bắt đầu thôi’.
“Bọn tôi còn có dịch vụ đặc biệt đấy.” Hứa Chiêu Di lắc ly rượu, viên đá va vào nhau phát ra tiếng ‘leng keng’.
“Bối Bối, có muốn gọi thử không?”
“Đặc biệt?” Bối Thi Nam liếc nhìn khớp ngón tay xanh tái của Lục Dĩ Ninh, trong lòng nghĩ, đúng là bàn tay của nam thần sinh ra trong nhung lụa, vừa mịn vừa đẹp, tiếc thay bây giờ chỉ có thể cầm giẻ lau thôi ~
“Chẳng lẽ Lục tổng còn có thể bồi rượu à?”
Sắc mặt Lục Dĩ Ninh cuối cùng cũng không giữ nổi nữa, anh kéo ghế gỗ phía sau, chân ghế cọ xuống sàn phát ra một tiếng ‘két’ chói tai, ngay sau đó anh ngồi xuống, dáng ngồi oai vệ dứt khoát.
Cánh tay đặt lên mép bàn, “Tôi dám bồi,” Anh gõ nhẹ lên bình rượu, nghiêng đầu hỏi Bối Thi Nam, “Cô dám uống không?”
“Không dám không dám!” Bối Thi Nam vội xua tay.
Hứa Chiêu Di trừng mắt, quát thẳng: “Bảo anh bồi thì bồi! Nhiều lời thế làm gì! Ai cho phép anh ngồi xuống? Có biết thân phận mình là gì không! Đứng lên!”
“……”
Lục Dĩ Ninh lại liếc cô thêm một cái, gót chân hất ghế ra sau, rồi quay sang Bối Thi Nam: “…Ngài cứ sai bảo.”
“Lớn tiếng lên!”
Bối Thi Nam vội vàng ngăn Hứa Chiêu Di lại, trong bụng nghĩ không thể để chị em mình cứ huấn luyện nữa, nhỡ đâu Lục tổng thực sự nổi điên thì sao.
Dù có biến thành chó thật, thì chó cũng phải có chút tôn nghiêm chứ.
Cô ấy chỉ vào mái tóc của Lục Dĩ Ninh, bật cười để đổi chủ đề: “Lục tổng, tóc của anh là sao thế?”
Thật ra cô ấy đã muốn hỏi từ nãy rồi, chỉ là cố nhịn. So với việc Lục tổng bị đối xử như chó, thì quả đầu lòe loẹt trên đầu anh mới càng khiến cô ấy phải amazing!
Dạo gần đây anh lại nhuộm vài lọn xanh xám ở phần đuôi tóc hồng anh đào, cả người tiến thêm một bước nữa trên con đường sát mã đặc*…
*Sát mã đặc: chỉ phong cách khác người, dị biệt, tóc tai màu mè dựng đứng, ăn mặc phi chính thống, kiểu giống trào lưu emo/visual kei những năm 2000.
Hứa Chiêu Di cũng chẳng hiểu rốt cuộc anh nghĩ gì, cứ như buông thả bản thân đến mức mất kiểm soát vậy.
Lục Dĩ Ninh chỉ khẽ cười nhạt, hờ hững liếc cô một cái: “Bà chủ thích.”
Mặt Hứa Chiêu Di đỏ bừng, suýt nữa thì cầm ly rượu nhỏ ném vào anh: “Anh nói cái gì vậy? Rõ ràng là anh tự chơi! Đừng có đổ lên người tôi!”
“Được rồi được rồi, đi mau đi, làm gì thì làm!” Hứa Chiêu Di vẫy tay như xua ruồi, đuổi thẳng.
Bối Thi Nam nhìn theo bóng lưng và mái tóc hồng dần biến mất sau tấm bình phong, cuối cùng mới thở phào, giơ hai ngón cái với Hứa Chiêu Di: “Đỉnh thật đấy, huấn luyện chó chuyên nghiệp luôn!”
Sau đó hai người vui vẻ ngồi tâm sự, kể về cuộc sống của nhau trong hai năm qua.
Cuộn mình trong chiếc sofa nhung xanh lam, nhâm nhi rượu thanh mai, ánh trăng rọi qua cửa sổ gỗ chạm khắc, phủ lên người họ, bên tai là những bản tình ca lãng mạn.
Khi vào chuyện chính, Bối Thi Nam lấy lại tinh thần, mở đoạn video tiệc du thuyền trong điện thoại cho cô xem: “Ngầu không? Đây là sự kiện tuần trước bọn tôi tổ chức ở Tam Á! Lần này bọn tôi cũng muốn bao trọn chỗ, làm một đêm tiệc cuồng hoan, bà chủ Hứa lo giúp nha? Cứ yên tâm, các chị em trong đoàn toàn người đẹp, ai nấy đều tài chính tự do, ngân sách thoải mái.”
“Được thôi, đảm bảo chu toàn!”
“Cạn ly!” Bối Thi Nam vui mừng khôn xiết, có Hứa Chiêu Di thì cô ấy đỡ lo được một nửa, “Thế tối nay chúng ta ngủ chung nhé?”
“Được, để tôi đặt phòng giường lớn!!” Hứa Chiêu Di lập tức gọi điện cho ba mẹ, báo rằng tối nay sẽ ở lại homestay, không về nhà nữa, cô muốn ngủ chung với Bối Bối.
Hứa Đại Dũng và Tiêu Ngọc Chi vốn quen biết Bối Thi Nam, cũng biết cô ấy đến Gia Thành rồi, nên nhanh chóng đồng ý, còn dặn dò kỹ Hứa Chiêu Di: “Nhất định phải tiếp đón Bối Bối thật chu đáo, biết chưa?”
Bối Thi Nam cầm điện thoại chào hỏi: “Cháu chào chú dì, hôm nào cháu sẽ đến thăm nhà ạ!”
“Ừ ừ, rảnh thì đến nhà ăn cơm, dì sẽ làm cua ngâm rượu cho cháu, dùng đúng rượu Thiệu Hưng năm ngoái cháu tặng dì đấy!”
Chuyện liền được quyết định một cách vui vẻ như vậy.
Biết Hứa Chiêu Di tối nay không về nhà, Lục Dĩ Ninh tinh thần lại phấn chấn, nhân lúc cô vào sân sau lấy chăn tơ tằm, anh gần như dán sát theo phía sau cô, đi ra khỏi cổng tròn.
Thậm chí chặn cô lại dưới bức tường cũ phủ đầy hoa tử đằng.
“Tối nay anh muốn ngủ cùng em.” Anh chống tay lên bức tường ẩm, khi cúi xuống, cánh hoa tử đằng rơi vào cổ áo Hứa Chiêu Di, làm cô rùng mình.
Hứa Chiêu Di nghiêng đầu quét hoa ra, tai đỏ như thấm nước mâm xôi: “Sao được chứ! Ba mẹ tôi không cho tôi ở bên ngoài… không được không được!” Cô dùng hết sức đẩy anh ra.
Lục Dĩ Ninh bất ngờ nắm tay cô, cố tình ép vào ngực mình.
Bàn tay chạm vào ngực truyền đến nhịp tim rộn ràng như trống.
“Tối nay em không về nhà, anh biết mà…” Anh cúi đầu ngày càng thấp, môi gần như chạm vào tai cô, giọng dính dính, như đang nũng nịu.
“Đó là vì hôm nay tôi phải ngủ với Bối Bối.” Hứa Chiêu Di thái độ cương quyết, “Dù sao cũng không được.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai cũng phải ngủ với Bối Bối.”
“Hôm kia thì sao?”
“Hôm kia cũng phải…”
Lục Dĩ Ninh tức giận, cắn nhẹ vào tay cô, Hứa Chiêu Di la oai oái đấm anh. Anh đau nên buông tay, cúi đầu nửa ngày không ngẩng lên, cô nói một câu ‘đáng đời’ rồi chạy mất.
“……”
Đối với chướng ngại bất ngờ xuất hiện trên con đường chinh phục cô, Lục Dĩ Ninh cũng không hoàn toàn bất lực.
Anh ngồi dưới giàn hoa tử đằng, co một chân, lấy điện thoại ra vuốt vuốt.
Nhấn gọi cho một người.
—
Sau khi thương lượng xong, Lục Dĩ Ninh cất điện thoại, tâm trạng tốt quay trở lại đại sảnh.
Tám giờ tối có buổi biểu diễn, anh cần chơi trống jazz.
Lục Dĩ Ninh bước tới phía sau bộ trống, ngồi lên ghế trống nâng hạ. Những ngón tay gân guốc lau chùi dùi gỗ phong, chỉnh cặp chũm chọe, bỗng từ phía sau vang lên một tiếng rón rén: “Lục tổng ~”
Bối Thi Nam thò đầu ra từ phía sau dàn âm thanh, nở một nụ cười nịnh nọt với anh: “Anh đánh trống chuyên nghiệp thật đấy!”
Cặp khuyên tai Chanel màu cam khổng lồ lắc lư theo từng lọn tóc xoăn, khiến người ta nhìn mà chóng mặt.
Lục Dĩ Ninh nhướn mi, lười biếng không thèm để ý, khi Hứa Chiêu Di không có mặt, anh ngay cả giả vờ cũng lười.
“Lục tổng, anh còn nhớ hội liên minh thương gia ở Liên Hoa không? Năm ngoái khu hàng hiệu còn đi team building bằng máy bay riêng nữa cơ mà ~”
“Tôi giờ không phải Lục tổng của Liên Hoa nữa.” Lục Dĩ Ninh lau trống, động tác đột nhiên khựng lại, quay đầu cười rùng rợn với cô ấy: “Chỉ là bồi rượu của cô thôi.”
“Đừng vậy!” Bối Thi Nam lập tức nhảy dựng lên, hí hí chạy đến bên anh: “Anh làm sao có thể là bồi rượu của tôi chứ? Tôi không xứng! Tôi là bồi rượu của anh, một ngày làm bồi rượu, cả đời làm bồi rượu! Hơn nữa, dù bây giờ anh không phải Lục tổng của Liên Hoa, sau này chẳng phải cũng sẽ là sao? Một câu là xong chuyện rồi.”
Nói rồi, cô ấy rút ra một tấm thẻ phòng, lễ phép đưa đến trước mặt anh: “Lục tổng, anh xem, tôi có thể nhờ anh giúp nói một câu với chủ tịch liên minh thương gia không?”
Lục Dĩ Ninh thông minh thế nào? Ngay lập tức hiểu ý, phát ra một tiếng hừ, giật lấy thẻ phòng, vội vàng nhét vào túi.
Nhanh đấy.
“Được, biết điều đấy, lát nữa tôi sẽ giới thiệu người liên hệ cho cô.”
“Vâng ạ, chúc Lục tổng bất bại nhé!”
Bối Thi Nam chưa từng thấy Lục Dĩ Ninh sốt sắng đến vậy, nghĩ thầm cái kiểu lấy lòng này đúng là chuẩn không cần chỉnh!
Chỉ có điều cũng không biết mấy năm nay anh còn dùng được không, may mà còn hiệu quả…
“Không cần cô lo đâu!” Lục Dĩ Ninh như đọc được suy nghĩ của cô ấy, thêm một câu đầy ẩn ý: “Thà lo cho bản thân cô còn hơn.”
“……”
Bối Thi Nam không hiểu, cô ấy có gì phải lo chứ? Cô ấy đang vui vẻ mà! Dù sao làm đến cuối năm là cô ấy sẽ nghỉ việc, giờ thì đang nhắm vào mớ khách cao cấp mà cô ấy đã kéo về Liên Hoa để kiếm thêm tiền thưởng, cuối năm lĩnh thưởng xong là bay sang châu Phi, visa đã chuẩn bị sẵn!
Nhưng hôm nay cô ấy làm vậy thực ra cũng không phải vì bản thân, Bối Thi Nam thầm nhủ: “Di bảo, chị em làm thế là vì hạnh phúc của cậu, thật lòng luôn ~”
—
Hứa Chiêu Di đặc biệt đặt cho cô và Bối Bối một phòng giường đôi Nha Vũ.
Đầu giường chất đầy lông vũ giả màu trắng tinh, mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Chuông gió bằng đồng treo trên xà nhà, trong làn gió đi xuyên phòng, cánh chuông lắc lư như vỗ cánh.
Bàn trang điểm đặt lò xông trầm bằng gỗ mun, Hứa Chiêu Di còn xịt nước hoa trong phòng, đặc biệt mang theo cả mơ ướp lạnh vừa vớt lên từ giếng đá xanh.
Chỉ chờ đến lúc gặp Bối Bối, vừa ăn vừa trò chuyện thoải mái.
Tối đến, vừa trải xong giường, cô nghe tiếng gõ cửa nhẹ, ngay sau đó là một tiếng ‘cạch’-
“Bối Bối, cậu tới rồi! Nhìn cái giường này-” Chưa kịp nói hết câu, người đã bị ép vào cánh cửa chạm trổ, Lục Dĩ Ninh lật tay chốt then cửa, mắt chăm chăm nhìn cô, không nói gì, chậm rãi tháo cà vạt.
“Sao lại là anh? Bối Bối đâu rồi!”
Kẹp cà vạt bằng bạc rơi xuống nền, Lục Dĩ Ninh liếc qua, phớt lờ, tiếp tục tháo cà vạt một cách có trình tự, bước chân tiến lại gần cô, vừa đi vừa nói: “Anh đặt cho cô ấy một phòng hạng thương gia ở khách sạn 5 sao, giờ chắc sốt ruột muốn đi xe về thị trấn lắm rồi.”
“Anh… anh muốn làm gì?” Hứa Chiêu Di cảm nhận chuyện chẳng lành, nuốt nước bọt, tay loạng choạng mò sang bên, vừa chạm đúng vào chiếc túi thêu đặt đầu giường, cô nắm chặt, định chuồn-
Nhưng chưa kịp bước, cổ tay đã bị bàn tay như kìm sắt của Lục Dĩ Ninh nắm chặt, không tốn sức đã ghìm cô vào then cửa.
Lực quá mạnh, Hứa Chiêu Di hoàn toàn không thể giãy ra, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh điên cuồng, cà vạt xanh thẫm cuốn chặt ba vòng quanh cổ tay cô, thắt nút chết.
“Anh điên à, thả tôi ra!” Cánh cửa gỗ chạm trổ kêu cọt kẹt, Hứa Chiêu Di không thể giãy ra được.
Chết tiệt!!