Chương 78
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Xong rồi. Lục Dĩ Ninh kéo khẽ cổ áo, liếc nhìn cô một cái, rồi thô bạo giật tung chiếc sơ mi vải lanh của cô, cả áo lót ren lẫn lớp vải đều bị đẩy dồn lên đến xương quai xanh.
Da thịt trắng muốt run rẩy phập phồng phơi bày trong không khí, hõm eo tì chặt vào vòng đồng lạnh buốt trên cửa, toàn thân Hứa Chiêu Di nổi da gà. Trong sự nhục nhã tột cùng, cô trơ mắt nhìn anh cúi xuống ngậm lấy…
“Ưm…” Mỗi một lần hút sâu đều khiến ngón chân cô co quắp, răng cắn chặt lấy môi, “Đồ khốn… a!”
Cú cắn bất ngờ làm thắt lưng cô cong vút, sắc đỏ mềm mại tràn ra từ kẽ ngón tay người đàn ông.
Chơi đùa xong phía trước, anh th* d*c bò dậy, một tay kẹp chặt cằm cô, ép sang để hôn sâu: “Ngoan.”
Sau đó liền mạnh mẽ lật người cô lại, tiếng thắt lưng rơi xuống đất. Trán Hứa Chiêu Di tì lên phù điêu uyên ương trên cánh cửa, quần lụa bị bàn tay to lớn của anh kéo mạnh, trượt xuống đến mắt cá chân trong khoảnh khắc, hơi nóng đã phá tung dòng triều xuân.
“Muốn em.” Mỗi cú va chạm đều đánh nát tiếng nấc nghẹn trong cổ họng cô, đầu lưỡi anh gần như muốn chui vào tai cô khuấy động.
“Muốn em…” Bản lề cánh cửa chạm khắc không chịu nổi sức nặng mà kêu lên, rung lắc làm mảng vôi trắng phía sau rơi xuống.
Chiếc cà vạt trong lúc giằng co càng siết chặt hơn. Quần áo Hứa Chiêu Di hỗn loạn dồn cả xuống dưới xương quai xanh, làn da tr*n tr** run rẩy từng đợt trong không khí.
Nhục nhã và khát khao quấn lấy nhau thành cơn lốc xoáy cuộn trào, bên tai cô vang dội tiếng máu sôi trào, chẳng phân biệt nổi đó là giận dữ hay rung động, mơ hồ đã đánh mất ý thức…
Đôi môi khô khốc vô lực mấp máy, nhưng thế nào cũng không thốt ra nổi, chỉ rơi rụng thành những âm thanh đứt gãy lẫn trong hơi thở dồn dập: “A! Anh… anh cút đi…”
Ngay giây tiếp theo, hơi thở nóng rực lại đè xuống. Đôi môi vương mùi tanh của máu tàn nhẫn nghiến qua khóe môi rách toạc của cô, hung hăng bịt chặt.
Khoảnh khắc cà vạt nơi cổ tay cuối cùng cũng lỏng ra, đầu ngón tay Hứa Chiêu Di đã để lại một vết máu tươi rõ rệt trên lưng Lục Dĩ Ninh.
Anh vòng tay ôm chặt lấy người phụ nữ mềm oặt trong lòng, bước nhanh đến giường, cả hai cùng ngã vào lớp lông vũ bồng bềnh.
Cùng với một tiếng gầm khẽ, ánh trăng xuyên qua màn cửa mỏng rơi vào phòng, chiếu lên hai thân thể ướt đẫm mồ hôi đang đồng loạt l*n đ*nh.
—
Hứa Chiêu Di co mình trong chăn, đầu ngón tay găm sâu vào lòng bàn tay.
Cô hận!
Sao cô lại không ra gì thế chứ!
Đêm qua rõ ràng là bị ép buộc từ đầu, thế nhưng khi sóng triều d*c v*ng cuồn cuộn tràn tới, từ tận xương cốt lại rịn ra kh*** c*m tê dại.
Nói gì chỉ là kh*** c*m? Trận mây mưa cuồng liệt ấy gần như rút cạn toàn bộ sức lực của cô, đến giờ chỉ cần nhấc tay cũng thấy mềm nhũn bất lực.
Thực tế, Hứa Chiêu Di buộc phải thừa nhận, đây chính là một đêm trong hai năm qua cô ngủ được ngon giấc và say sưa nhất.
—
Sáng hôm sau, làn gió sớm mang theo hơi lạnh luồn qua khe cửa sổ, rèm chống muỗi bị hất tung một góc, tiếng chuông gió leng keng vang lên khẽ khàng.
Cằm truyền đến cảm giác tê ngứa như lông vũ khẽ lướt qua, cô run run hàng mi rồi tỉnh lại, bên tai lập tức rơi xuống một tiếng chào buổi sáng, mang theo vẻ uể oải ẩn chứa h*m m**n.
Ngón tay thon dài của Lục Dĩ Ninh đang chậm rãi mơn theo những đường nứt khô trên môi cô, lồng ngực ấm áp dán sát vào lưng, cả người gần như quấn chặt lấy cô.
Đôi mắt mông lung còn vương ý cười, giọng khàn khẽ gọi một tiếng vợ.
Trong không khí lẩn quẩn mùi ngọt tanh còn sót lại sau khi đã thỏa mãn.
Hứa Chiêu Di cúi đầu liếc nhìn, thấy Lục Dĩ Ninh lúc này đang ôm trọn cô qua lớp chăn. Một cánh tay anh kê dưới gáy cô, th*n th* tr*n tr** áp nghiêng lên nệm, cánh tay còn lại vắt ngang trước ngực cô, đầu ngón tay khẽ khàng lướt qua gò má.
Toàn thân anh phơi bày dưới nắng sớm, chỉ riêng cô là được quấn kín mít, ánh mắt anh lại dán chặt không rời.
Hứa Chiêu Di chẳng biết nên mở miệng thế nào, môi run run mà không thốt được lời, chỉ thấy máu nóng dồn lên mặt, da thịt khắp người hầm hập một thứ nóng rực khác lạ…
Thật sự không thoải mái…
Cô vốn chẳng còn xa lạ chuyện quan hệ, không đến mức phải xấu hổ. Hai người đã từng ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi? Đếm không xuể. Thân thể của đối phương sớm đã rõ mồn một, còn gì để mà ngại ngùng nữa?
Thế nhưng, rốt cuộc vẫn khác. Hứa Chiêu Di chưa từng nghĩ có ngày những giấc mộng hoang đường năm xưa lại lặp lại, trong thoáng chốc, tựa như sinh ra ảo giác xa cách cả một đời.
Cô theo bản năng siết chặt mép chăn, chỉ cảm thấy nơi thịt mềm bên trong đùi vẫn âm ấm, dường như còn vương lại cơn run rẩy do môi răng anh nghiền cắn đêm qua.
Thật ra, ngoài cảm giác gượng gạo trong lòng, Hứa Chiêu Di còn thấy cơ thể hơi khó chịu.
Ngần ấy năm không có chuyện giường chiếu, vốn đã khô khốc, bỗng chốc dồn dập tiếp nhận, giờ lại dấy lên từng cơn đau nhức li ti.
Cô lén đưa tay vào trong chăn, định tự mình dò thử. Nào ngờ ngay sau đó, một đôi tay to lớn đã phủ chặt lên mu bàn tay cô, Lục Dĩ Ninh hơi nâng cằm, môi mỏng lướt qua vành tai đỏ bừng của cô: “Để anh?”
“…Không cần.”
“Ngại à?” Lục Dĩ Ninh cứ thế nhìn chằm chằm cô, khẽ cong môi cười, âm cuối còn chưa rơi xuống, lớp chăn nhung đã phồng lên thành từng gợn sóng lan động.
—
Hứa Chiêu Di gần như sụp đổ, đầu và cổ ướt đẫm mồ hôi, hai tay cắm chặt vào tóc ngắn của anh, giọng khàn khàn hét lên: “Anh lên đây cho tôi!”
“Bẩn chết đi được!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Lục Dĩ Ninh nhanh chóng bò lên, khoảnh khắc thò đầu ra khỏi chăn, ngón cái còn cố ý lướt qua khóe môi đẫm nước của mình, mang theo ý vị mập mờ, cười đến vô lại: “Em vẫn ngọt như trước.”
Hứa Chiêu Di thật sự phát điên với anh rồi: “Còn anh thì vẫn hư hỏng như trước!”
Lục Dĩ Ninh khẽ nhíu mày: “Nhưng em lại chẳng dịu dàng như trước nữa.”
“Anh thì còn chẳng được như trước nữa kìa!” Hứa Chiêu Di bật thốt ra.
Anh lật người đè lên, hai tay nâng lấy gương mặt cô: “Em chắc chứ?”
Gần như ngay tức khắc, Hứa Chiêu Di cảm nhận rõ rệt vũ khí cứng rắn kia chống lên bụng dưới mình, to lớn đến mức dọa người.
Tựa hồ có thể lập tức trừng phạt cô tại chỗ, không dừng cho đến khi hủy diệt mới thôi.
Cái miệng chết tiệt này! Hứa Chiêu Di hận đến nghiến răng, rốt cuộc lại đi chọc tức anh trên giường để làm gì cơ chứ.
“Không chắc…” Cô chớp chớp mắt, gái khôn không chịu thiệt trước mắt, liền lập tức đổi sang giọng dịu dàng, “Anh xuống trước đi, xuống rồi chúng ta nói chuyện tử tế.”
“Không thể nói tử tế được đâu, chuyện này nhất định phải làm.” Lục Dĩ Ninh thực sự có chút tức giận, cúi đầu hôn cô một cái, rồi lại một cái, từ môi men dần xuống cổ, muốn để toàn thân cô đều vương mùi hương của mình.
Chỉ có mùi của một mình anh.
Cuối cùng, anh thở hổn hển gục xuống vai cô, khẽ hôn lên, giọng run run: “Nhiều năm như vậy, anh chưa từng tìm đến người phụ nữ khác.”
Hứa Chiêu Di chỉ nằm rã rời trên chiếc giường êm ái, ngơ ngác ngước nhìn trần nhà, mí mắt nóng rát đỏ lên, mặc cho anh để lại từng dấu hôn trên cơ thể.
Anh nói bao năm nay anh chưa từng tìm phụ nữ.
“Cho nên anh quá gấp gáp, làm em đau… xin lỗi.”
Vừa nói anh vừa hôn, men theo cánh tay thon nhỏ của cô hôn xuống, lần này dịu dàng đến tận cùng, như thể dưới thân anh là một món bảo vật dễ vỡ.
“Bây giờ, để anh bù đắp cho em.”
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Đại Dũng gọi tới.
Tiếng chuông vừa vang lên, mặt Lục Dĩ Ninh còn vùi dưới thân cô, Hứa Chiêu Di thì căng thẳng đến mức lập tức kẹp chặt đầu anh lại, tay hoảng loạn túm chặt lấy mái tóc màu hồng nhạt của anh.
“Đừng động, suỵt!”
Hứa Chiêu Di bắt máy.
“Di Di à, dậy chưa? Mẹ con nhờ con hỏi Bối Bối xem, mùng Một có đến nhà ăn cơm không?”
“Đ-được… vâng… vâng, ba để con…” Hứa Chiêu Di che miệng, âm thanh run rẩy vang lên.
Cô thật sự sắp sụp đổ rồi.
Ngay giây sau khi cô nghe máy, cái lưỡi bên dưới đã linh hoạt chui vào bụi cỏ, nơi nụ hoa đang rịn mật, tham lam m*t lấy dịch ngọt tràn ra.
Anh to gan quá mức!
Hứa Chiêu Di hận đến mức chỉ muốn đá văng anh ra, nhưng đôi chân đã mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.
Thậm chí thân thể còn khẽ run rẩy.
“Còn Đại Phi cũng về rồi mà, gọi nó qua luôn đi!” Trong điện thoại, Hứa Đại Dũng lại nói.
Lúc này Tiêu Ngọc Chi đang nấu bữa sáng trong bếp, tiếng leng keng loảng xoảng vang khắp phòng, nên ông cũng chẳng nhận ra sự khác lạ trong giọng con gái.
Lục Dĩ Ninh thì lại một lòng hai việc, miệng vẫn tham lam hưởng thụ, tai lại chú ý lắng nghe động tĩnh phía trên.
Khi nghe đến cái tên Đại Phi, ngay sau đó Hứa Chiêu Di đáp lại một tiếng vâng, khiến anh ghen đến mức cả miệng đầy vị chua, cố tình ngậm lấy nơi nhạy cảm nhất mà cắn khẽ một cái.
Hứa Chiêu Di suýt chút nữa hét toáng lên.
Cô chỉ còn cách lấy tay bịt chặt miệng, khuôn mặt đỏ bừng sắp nhỏ ra máu, lại nghe Hứa Đại Dũng bên kia nghi ngờ hỏi: “Con gái, sao thế?”
Cô cố gắng hết sức mới bật ra được hai chữ: “Không sao.”
Rồi lại dồn lực nhấc chân đá mạnh, cuối cùng cũng đạp trúng đầu anh.
Đồ khốn kiếp này!
Lục Dĩ Ninh dứt khoát ngả người nằm ngửa dưới thân cô, ngón tay còn nhàn nhã gảy gảy đám cỏ mềm, trông bộ dạng còn tận hưởng ra mặt.
Trong điện thoại, Hứa Đại Dũng cũng chẳng để ý, còn cười hề hề hai tiếng, rồi nói tiếp:
“Còn nữa, là ý mẹ con, nếu tiểu Lục cũng không có chỗ đi thì bảo nó đến nhà mình luôn, càng đông càng vui.”
Lục Dĩ Ninh lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ vừa căng thẳng vừa trông ngóng.
“Không được!” Hứa Chiêu Di không thèm nghĩ đã từ chối thẳng, “Anh ta không rảnh! Anh ta còn phải trực ca!”
Kiên quyết không cho anh đến.
Lục Dĩ Ninh tức giận, ngón tay vốn đang trêu đùa bỗng đột ngột thọc sâu vào trong, chuẩn xác tìm đến điểm nhạy cảm rồi điên cuồng xoáy loạn, cố ý trả đũa!
Ngón tay anh không chỉ linh hoạt, mà kỹ xảo còn cực kỳ cao siêu. Hứa Chiêu Di từ lâu đã biết tay anh đặc biệt giỏi, có khi đến kỳ không thể làm, nhưng lại rất khao khát, Lục Dĩ Ninh sẽ rửa sạch tay để hầu hạ cô, chưa đến hai phút đã khiến cô chìm trong men say.
Lần này Hứa Chiêu Di cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, cả người run rẩy co giật. Chưa kịp để Hứa Đại Dũng hỏi thêm, cô đã vội vàng cúp máy trong nhục nhã.
Cúp máy rồi, cô chẳng còn sức chống cự, toàn thân mềm nhũn, cuối cùng cũng buông thả ra: “A… ưm… a…”
Tiếng kêu của cô vô cùng êm tai, mềm mại xen lẫn run rẩy. Trước kia, Lục Dĩ Ninh thường cố ý làm bậy, trên đường về nhà, trong xe, thậm chí ở góc khuất vắng người trong trung tâm thương mại, đều cố tình trêu chọc để nghe cô r*n r*.
Giọng cô chính là liều thuốc k*ch th*ch mạnh nhất của anh. Giờ phút này nghe lại âm thanh quen thuộc ấy, cổ anh đỏ bừng, mắt phủ đầy tơ máu d*c v*ng, tốc độ trên tay càng lúc càng nhanh, càng mạnh, gần như thành tàn ảnh.
Hứa Chiêu Di rốt cuộc cũng trong đợt công kích ấy mà đạt đến cơn sóng cực đại.
Mặt Lục Dĩ Ninh vương đầy dấu vết, nhưng anh lại không biết xấu hổ mà cười, thản nhiên dùng tay lau qua một lượt rồi đưa lên miệng l**m sạch.
Mỗi lần l**m một ngón, anh lại khiêu khích liếc nhìn cô một cái.
Hứa Chiêu Di còn đang run rẩy sau dư âm, càng nhìn càng tức, túm lấy cái gối nện thẳng vào mặt anh, giận dữ mắng: “Cút đi cho tôi!”
Ngày Quốc khánh năm ấy, tất cả đều có mặt ở nhà cô.