Em Rất Quý Giá - Cải Tím

Chương 79

Chương 79

 

Chuyển ngữ: Như Huỳnh

 

 

Buổi trưa, ánh nắng xiên xiên rọi qua song cửa, hương thơm hạt dẻ rang đường từ dưới lầu bay lên.

Nhà của Hứa Chiêu Di đã rất lâu rồi không náo nhiệt như vậy. Tiêu Ngọc Chi đang bận rộn trong bếp chuẩn bị một bữa tiệc lớn, Hứa Chiêu Di cùng Khúc Lâm Lâm và Bối Thi Nam cũng vào bếp phụ một tay.

Có tôm, có cua, còn có cả đặc sản Gia Hưng như vịt kho tương, thịt cừu om đỏ và vịt bát bảo.

Món ăn vô cùng phong phú, thậm chí còn thịnh soạn hơn cả bữa tất niên.

Trong phòng khách, ông nội Hứa ngồi ngay chính giữa ghế sofa, Hứa Đại Dũng ngồi bên cạnh ông. Trên hai chiếc ghế dài đặt ở bên cạnh, một bên là Đại Phi, một bên là Lục Dĩ Ninh.

Vài người đàn ông trong phòng khách trò chuyện rôm rả, thực ra phần lớn đều là Đại Phi nói chuyện với ông nội Hứa và Hứa Đại Dũng, nói cho cùng thì Đại Phi cũng coi như là được ông nội Hứa một nửa nuôi lớn.

Những chuyện lặt vặt trong gia đình, Lục Dĩ Ninh nửa ngày cũng chẳng chen được câu nào, chỉ có thể ngồi một góc buồn bực ghen thầm.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Đại Dũng đứng dậy định đi thêm nước nóng vào ấm trà, Lục Dĩ Ninh liền chộp lấy cơ hội, nhanh tay cầm ấm trà đi thẳng vào bếp rót đầy nước nóng.

Trở lại phòng khách, anh cúi người rót đầy chén trà cho ông nội và Hứa Đại Dũng.

“Ông nội, chú, đừng mải nói chuyện, uống chút trà nóng đi.”

“Ừ, ừ, để đó trước.” Ông nội Hứa không thèm ngẩng đầu, tiếp tục trò chuyện rôm rả với Đại Phi.

“Năm đó, cái thằng nhóc này lúc làm lễ thôi nôi lấy ngay cái bàn tính, giờ thì đúng là có tiền đồ rồi…”

Lục Dĩ Ninh chẳng dám nói thêm gì nữa, lặng lẽ ngồi trở lại trong góc.

Chậc chậc, đúng là quá mức hèn mọn mà.

Bối Thi Nam thò đầu từ trong bếp ra, cười gian rồi huých vào cánh tay Hứa Chiêu Di: “Tối qua thế nào hả?”

“Cái gì mà thế nào?”

“Tôi thấy vị nữ thí chủ đây da dẻ hồng hào, thần thái rạng rỡ, tối qua nhất định là có chuyện tốt xảy ra rồi chứ gì?”

Quả dưa chuột trong tay Hứa Chiêu Di rơi tõm xuống bồn nước, cô lập tức dùng bàn tay còn ướt sũng bịt chặt miệng Bối Thi Nam, trừng mắt tròn xoe.

Chết mất thôi!

Mẹ cô còn đang ở ngay phía sau cùng Lâm Lâm bóc lạc kia mà! Con nhóc này, sợ mẹ cô chưa nghe thấy hay sao?!

Cuối cùng, bàn ăn đã được bày kín những món ngon thịnh soạn.

Trước khi bắt đầu bữa cơm, ông cụ như thường lệ nói mấy câu, dặn lớp trẻ phải tràn đầy sức sống, càng phải làm việc có ý nghĩa. Còn thế hệ đi trước cũng không thể trở thành gánh nặng cho con cháu, lại còn nói chính mình, với tư cách người phát ngôn của làng Quạ Đen, sang năm phải càng cố gắng hơn nữa.

Mọi người đều bị chọc cho bật cười.

Hứa Chiêu Di cúi đầu, mím môi, khuôn mặt ửng hồng. Hôm nay cô mặc bộ đồ ở nhà màu vàng nhạt, xõa tóc, trông đặc biệt thoải mái.

Lục Dĩ Ninh len lén liếc sang, chỉ thấy cô đáng yêu vô cùng. Đúng lúc Hứa Chiêu Di cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, cả hai đồng thời nhớ tới cảnh tượng tối qua, tai lập tức đỏ bừng, vội vàng cúi xuống né tránh ánh mắt của nhau, tim đều đập thình thịch.

Bối Bối, Lâm Lâm và Đại Phi đang mải miết ăn uống, tất nhiên chẳng để ý đến bọn họ, Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng thì bận gắp thức ăn cho lũ trẻ, cũng chẳng rảnh chú tâm. Chỉ có ông nội Hứa, nheo mắt lại, đem hết thảy nhìn rõ trong mắt–củ gừng già này biết ngay mấy nhánh tỏi trước mặt còn non lắm.

Thực ra từ lúc Lục Dĩ Ninh bước vào cửa, ông nội Hứa đã âm thầm quan sát. Ban nãy ông ngồi trên sofa trò chuyện thân thiết với Đại Phi, bỏ mặc anh, đều là bài thử được sắp đặt có chủ ý.

May mà lớp trẻ ứng xử cũng tạm ổn, bị lạnh nhạt thì không làm mặt, ngược lại còn chủ động rót trà, thêm nước, bị bỏ qua thì không oán hận, vẫn cung kính như trước. Thái độ ấy đủ thấy nền tảng phẩm chất tốt.

Hiện giờ, mọi động tác né tránh vụng về của hai người trẻ đều lọt vào mắt ông. Anh thì khỏi phải nói, mắt như dán chặt vào cô cháu gái. Quan trọng nhất là xem phản ứng của cháu gái ra sao.

Lúc này câu trả lời đã rõ ràng.

“Đến đây, tiểu Lục.” Ông nội Hứa bất ngờ giơ ly rượu, “Cùng ông uống một ly nào.”

Lục Dĩ Ninh lập tức đặt đũa xuống, cung kính rót đầy rượu cho ông, rồi tự rót đầy cho mình, hơi cúi người: “Ông nội, cháu cạn ly, ông cứ tự nhiên ạ.”

Ông nội Hứa thời trẻ cũng là người hào sảng, giờ ở nhà hứng thú đang cao, thật sự uống cạn một ly với anh.

“Cháu cũng muốn cùng ông uống một ly!” Đại Phi thấy vậy không vừa ý, cầm ly rượu tiến tới, “Ông nội Hứa còn chưa từng uống với cháu đâu!”

Tiêu Ngọc Chi liếc anh ấy: “Cháu làm loạn gì thế hả!”

“Sao cơ! Giờ cháu thành người nổi tiếng rồi, không chỉ ông nội cháu được hãnh diện, ông nội Hứa cũng hưởng lây, còn không được ăn mừng à?” Đại Phi từ nhỏ quen đùa cợt với nhà họ Hứa, giờ càng vô tư.

Nhưng mọi người cũng quen với anh ấy, nên không nói gì.

“Đúng rồi, Đại Phi giờ có tương lai rồi, chúng ta phải mừng cho nó. Nào, Đại Phi, ông nội cùng cháu cụng ly một cái.”

Đại Phi vui sướng, uống cạn một hơi, tự hào nói: “Mọi người biết không? Gần đây cháu còn quay một chương trình giải trí cùng An Nhĩ nữa kìa!”

“An Nhĩ? Là nữ thần mắt điện An Nhĩ mà tớ biết hả?” Khúc Lâm Lâm hỏi.

Nhắc đến An Nhĩ, mấy người trên bàn đồng loạt dừng lại, như có sự ngầm hiểu với nhau.

“Còn ai nữa chứ! Trong giới giải trí có mấy ai tên An Nhĩ đâu?”

Khúc Lâm Lâm phì cười: “Giờ An Nhĩ tài nguyên xuống dốc kinh khủng vậy sao? Lại còn phải hợp tác với cậu à?”

“Ồ? An Nhĩ hả?” Bối Thi Nam nhấn nhá với giọng mỉa mai, “Chắc kim chủ phía sau bỏ chạy rồi, chẳng ai nâng đỡ nên tài nguyên mới giảm nhỉ?” Chưa dứt lời, ánh mắt Lục Dĩ Ninh đã lóe lên, đầy sắc bén nhìn sang, đồng thời Hứa Chiêu Di cũng đá cô ấy dưới bàn một cái.

Bối Thi Nam chậc, cúi người xoa cổ chân đau, thầm nghĩ, quả nhiên sau khi chui ra khỏi một cái chăn là khác hẳn! Nhanh chóng bảo vệ người rồi à?

Hừ, thấy sắc đẹp là quên bạn bè!

Hứa Chiêu Di lười không thèm để ý, cũng chẳng quan tâm ánh mắt lo lắng của Lục Dĩ Ninh, tự mình gắp đồ ăn.

Thực ra cô hoàn toàn không đặt chuyện An Nhĩ vào lòng.

“Ngớ ngẩn! An Nhĩ nào có kim chủ đâu! Cô ấy là người tốt, hoàn toàn khác với những tin đồn lộn xộn trên mạng. Vừa xinh đẹp vừa có nghĩa khí, cả đoàn chúng tôi đều cực kỳ thích cô ấy.”

Bối Thi Nam nhìn Đại Phi như nhìn kẻ ngốc, thầm thở dài, anh chàng này trong giới giải trí thật sự sống nhờ may mắn, An Nhĩ với một scandal lớn ngồi ngay đây mà vẫn không biết gì à?

“Cậu cũng thích à?” Hứa Chiêu Di bất ngờ hỏi.

Không ngờ Đại Phi lại hơi đỏ mặt: “Đ-đương nhiên rồi, đã bảo cả đoàn phim chẳng ai không thích cô ấy mà……”

Lần đầu tiên Khúc Lâm Lâm thấy Đại Phi e thẹn như vậy, cười đến cong cả lưng.

“Cậu thích người ta, người ta có để ý cậu không?”

Tiêu Ngọc Chi cũng chêm thêm: “Đúng đó, nữ minh tinh chắc mắt cao lắm, ít ra cũng phải hợp với mấy ông lớn chứ? Phi Phi, bọn mình kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, vẫn nên tìm một cô gái bình thường mà yên ổn sống.”

“Không phải!” Đại Phi vừa uống xong một ly, hơi say, giờ tỏ ra sốt ruột, “An Nhĩ nói ghét nhất loại kim chủ giả tạo! An Nhĩ còn nói cô ấy thích người như cháu, thật thà, dễ thương!”

“……”

“……”

Ngồi im lặng cả buổi, đóng vai học sinh ngoan trên bàn ăn, cuối cùng Lục Dĩ Ninh cũng thở nhẹ một tiếng, buông một câu bâng quơ: “Chắc là mắt cô ta kém thôi.”

Bối Thi Nam cũng cười phá lên: “Được rồi được rồi, người ta mắt kém, có người nhìn trúng thì cũng tốt rồi còn gì?”

Cô ấy cố tình nhếch mép nhìn Hứa Chiêu Di, nhướn mày: “Phải không, Di bảo?”

“Ăn nhanh đi, há cảo tôm của cậu kìa!” Hứa Chiêu Di ném cho cô ấy một cái há cảo tôm.

Trong bữa ăn, khi nói đến chuyện hôn nhân của vài đứa trẻ, Tiêu Ngọc Chi hỏi Khúc Lâm Lâm: “Thế nào rồi, Lâm Lâm, nghe mẹ cháu nói là cháu và viên chức kia khá hợp nhau? Định tiến tới rồi à?”

“Cũng tạm ổn ạ, ngày giờ chưa định, định rồi cháu sẽ báo dì!” Mặc dù nói vậy, có thể thấy Lâm Lâm thực sự vui, và thật sự thích đối tượng mai mối đó.

“Được rồi, dì sẽ chờ tin tốt của cháu. Còn Bối Bối thì sao?” Tiêu Ngọc Chi quay sang hỏi Bối Thi Nam.

Bối Thi Nam đáp: “Cháu à? Cháu không vội, còn muốn chơi thêm vài năm nữa.”

“Ngày nay, bọn trẻ chẳng ai muốn kết hôn nữa.” Tiêu Ngọc Chi thở dài.

Hứa Chiêu Di không biết nghĩ gì mà bỗng nhấn nhá mỉa mai: “Đúng vậy, bọn con giờ là những người mới, tín đồ không hôn nhân, ai còn muốn kết hôn nữa chứ.”

Lục Dĩ Ninh nghe vậy, đũa vừa cầm lên rớt xuống chén, nhìn cô với vẻ ủy khuất, mắt lại có phần sốt ruột, như muốn nói – anh sai rồi, anh sai rồi, anh sẽ cưới, anh sẽ cưới, anh sẽ cưới!

Hứa Chiêu Di liếc anh một cái: “Sao cứ nhìn tôi mãi vậy? Tôi cũng không vội đâu!”

Lục Dĩ Ninh suýt khóc vì tủi thân.

Khúc Lâm Lâm và Bối Thi Nam cố nhịn cười, đầu gần như chui vào cổ, suýt nữa thì không giữ nổi.

Tiêu Ngọc Chi cũng chịu hết nổi mấy đứa trẻ này, gõ gõ bàn: “Được rồi được rồi, ăn đi, lát canh nguội uống sẽ đau bụng đấy.”

Bữa cơm này, Lục Dĩ Ninh ăn vô cùng cẩn thận, mỗi miếng ăn đều liếc Hứa Chiêu Di một cái, ăn một miếng lại nhìn một miếng.

Hứa Chiêu Di nhìn mà ngán ngẩm.

Ăn xong, Tiêu Ngọc Chi đứng dậy dọn chén đĩa, Lục Dĩ Ninh vội đứng lên tranh trước: “Để cháu làm đi dì.”

Anh chủ động dọn xong chén đĩa, rồi ở lại bếp tiếp tục rửa chén, lau bếp.

Hứa Chiêu Di cũng mặc kệ anh, ngồi cùng Lâm Lâm và Bối Bối trên đệm bên cửa sổ, vui vẻ tán gẫu.

“Được rồi, cưng à, Lục tổng đã làm đến mức này rồi, cậu cũng nên chấp nhận rồi đấy.”

Khúc Lâm Lâm lắc lắc đôi dép lông trên chân, tiện tay cầm lên hộp nhạc trên tủ đầu giường xem qua, thấy cũng khá thú vị: “Đẹp thật đấy, mua ở đâu thế?”

Bối Thi Nam mắt sáng lên: “Chẳng phải là…”

Hứa Chiêu Di nhanh tay cướp lại, nhét thẳng vào chăn.

“Được rồi hai người, bây giờ cũng muộn rồi, phải về phòng thôi chứ?” Cô chỉ vào Bối Thi Nam: “Còn cậu nữa, bỏ khách lại một mình rồi lén chạy ra ngoài, làm hướng dẫn viên mà chẳng ra gì hết!”

“Được rồi, biết mục đích thật sự là cậu đuổi khách rồi, tôi đi đây, không làm phiền hai người hàn huyên nữa.”

Bối Thi Nam thực ra cũng không thể ở lâu, còn công việc đang chờ, nên ăn xong, uống xong, cô ấy là người rời đi đầu tiên.

Lâm Lâm gia giáo nghiêm, cũng không thể về muộn, ngồi thêm một lúc rồi chào Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng ra về.

Đúng lúc Đại Phi cũng phải về nhà, gọi một chiếc taxi đi cùng đường để đưa cô ấy về.

“Anh cũng đi cùng luôn đi.” Lục Dĩ Ninh vừa rửa tay xong, sau một buổi tối làm việc, áo sơ mi đã ướt sũng, còn chưa kịp ngồi nghỉ uống nước nóng, Hứa Chiêu Di đã đẩy anh ra cửa, ném điện thoại vào tay anh: “Tạm biệt!”

Lục Dĩ Ninh đứng ở cửa nhìn cô đầy vẻ đáng thương: “Xuống lầu tiễn đi chứ?”

Cô vốn định từ chối, nhưng Khúc Lâm Lâm cũng nói: “Ừ, đi cùng bọn tớ luôn đi mà.”

Hứa Chiêu Di đành cầm chìa khóa, liếc Lục Dĩ Ninh một cái, lướt qua bên cạnh anh: “Tôi là đi tiễn Lâm Lâm, không phải tiễn anh đâu.”

Lục Dĩ Ninh nhét điện thoại vào túi, mỉm cười theo sau.

Xuống tới tầng trệt, xe do Đại Phi gọi đã chạy vào, dừng ngay trước cửa, hai người lên xe rồi đi.

Hứa Chiêu Di vẫy tay chào, nhìn theo đèn hậu xe khuất dần trong tầm mắt, rồi khi thu lại ánh mắt, liếc Lục Dĩ Ninh một cái, lại hơi lười đưa anh tới tận cổng khu nhà.

Cô nói: “Được rồi, anh cũng về đi, tôi lên nhà trước đây.”

Nói xong, cô bước lên lầu.

Nhưng khi đi tới tầng ba, đột nhiên nghe phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Cộp cộp cộp cộp–

Ngay sau đó, Lục Dĩ Ninh áp sát cả người từ phía sau, thở hổn hển, hai tay nâng lấy mặt cô, từng bước đẩy cô vào bức tường phía sau.

Trong hành lang chật hẹp, trên đầu chỉ có một chiếc đèn vàng le lói chiếu xuống họ. Lục Dĩ Ninh hôn cô rất lâu, cuối cùng khi tách ra, ánh mắt mơ màng nhìn cô: “Kết hôn với anh đi.”

Hứa Chiêu Di vẫn còn thở gấp, chưa kịp hồi phục lại sau cú sốc vừa rồi. Từ tầng trên vang tiếng Hứa Đại Dũng mở cửa, tiếng gậy của ông nội gõ trên sàn bê tông, Tiêu Ngọc Chi la lớn: “Đi chậm thôi, đỡ ông nội lên lầu, cho ông tắm xong rồi hẵng quay lại.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Hứa Chiêu Di nghiêng đầu, tay đặt lên ngực anh, đẩy ra: “Tôi… tôi còn chưa sẵn sàng, anh quay về đi, ông nội và ba tôi đang xuống kìa.”

Lục Dĩ Ninh lưu luyến buông cô ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cô: “Em còn muốn anh làm gì nữa, nói anh nghe được không?”

“Tôi thấy chưa đủ thành ý.” Nhìn thấy người sắp xuống, Hứa Chiêu Di vội bịa ra một lý do: “Hay anh cứ biểu diễn đủ ba trăm buổi ở Quạ Đậu đã rồi tính tiếp.”

“……”

Hứa Chiêu Di giật tay ra, vọt lên lầu.



Đêm đó trời mưa, Hứa Chiêu Di nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lất phất, lại mất ngủ.

Sáng hôm sau, ngoài trời vẫn mưa dầm, Hứa Chiêu Di ăn sáng, trang điểm xong, mặc váy hoa, cầm ô bước xuống lầu.

Vừa đi tới cổng khu nhà, cô đã thấy Lục Dĩ Ninh ở dưới, đội mũ áo mưa trong suốt, chống một chiếc xe đạp cổ điển cỡ lớn, yên sau được che chắn kỹ bằng tấm đệm chống thấm.

Thực ra cơn mưa lất phất này cũng chẳng là gì.

“Đón em đi làm.”

Hứa Chiêu Di cười, bước tới, vòng qua vòng lại quan sát chiếc xe cổ, trái ba vòng phải ba vòng. Khung xe màu xanh quân đội, vẽ hoa mẫu đơn cùng chim nhạn, chuông xe đã gỉ ra màu đồng, tay lái còn treo một dây hạc giấy phai màu, nhìn khá thú vị.

“Mua ở đâu vậy?”

“Ở chợ.” Một tối nọ tan ca đi ngang qua, thấy một ông lão đang bán, nói là mua xe mới cho cháu trai cưới, muốn lấy chút may mắn, liền mua luôn.

Cũng tiện cho anh không phải ngày nào cũng ngồi xe đưa đón trong khu du lịch.

“Anh nghĩ rồi, biểu diễn ba trăm buổi không khó, ngay cả sau khi kết hôn anh vẫn có thể hát cả đời. Nhưng để em chờ, anh không muốn.”

Anh quay lại, lấy tấm đệm chống thấm ra, lộ ra yên xe, còn lấy giấy lau sạch, rồi mời cô lên xe: “Thành ý không phải là để em chờ đâu.”

Hứa Chiêu Di nhìn những giọt mưa rung trên mi anh, không biết có phải bị câu nói này chạm tới, tim bỗng dưng đập nhanh hơn một chút. Cô giả vờ đưa tay chạm nhẹ, không nhìn anh, cúi đầu chọc vào họa tiết gấu trúc dễ thương thêu trên yên, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.”

“Tôi cho anh cơ hội.” Cô nghiêng người ngồi lên, Lục Dĩ Ninh theo sát, nửa khom người bên dưới, chỉnh lại váy cho cô, tránh cho váy cuốn vào xích xe.

Chưa đi được bao lâu, mưa bỗng tạnh.

Ánh nắng đầu tiên xuyên qua mây, bánh xe lăn trên cầu đá xanh, bắn lên những tia nước nhỏ li ti. Hứa Chiêu Di buông tay khỏi yên sau, đầu ngón tay treo lơ lửng trên eo anh.

Gió mang theo mùi trà từ bến đò, cô bất chợt áp mặt vào lưng ướt sũng của anh, như cảnh tượng thường xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Bình Luận (0)
Comment