Chương 80
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Sau cơn mưa, phiến đá xanh loang loáng ánh nước, Lục Dĩ Ninh đạp xe cẩn thận từng chút một.
Hứa Chiêu Di dứt khoát gập chiếc ô hoa nhí lại, ngẩng mặt lên, vành tai vô tình cọ vào chiếc sơ mi trắng đã thấm ướt của người đàn ông, bỗng nhiên cô đỏ mặt, ngón tay theo bản năng khẽ níu lấy vạt áo anh. Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đem hơi nóng nơi đáy mắt cùng những ký ức xưa nghiền nát trong gió.
Rẽ qua khúc sông, con đường nhựa mới trải thẳng vào làng Quạ Đen. Gió thu tháng Mười lướt qua cánh đồng lúa mì, trong sóng lúa nổi lẫn mùi đắng của hoa cúc dại. Lục Dĩ Ninh vừa định mở miệng thì một tiếng sấm bất ngờ xé toạc tầng mây.
Thời tiết ở Gia Thành quả nhiên thay đổi nhanh như chớp, mặt trời mới ló lên chưa được mấy phút, giờ lại sắp mưa to nữa rồi.
“Đạp nhanh lên! Sấm đánh rồi!” Hứa Chiêu Di vốn sợ sấm nhất, lúc này hoảng hốt cả người áp sát vào anh, móng tay qua lớp áo sơ mi bấu vào hõm eo anh.
Yết hầu Lục Dĩ Ninh lăn hai cái, bất chợt đứng bật dậy đạp xe. Sợi xích gỉ sét phát ra tiếng kẽo kẹt, mây đen thoáng chốc đè xuống đầu, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống giỏ xe vang lên tiếng lách tách.
Thấy anh càng lúc càng đạp nhanh, như muốn liều mạng, Hứa Chiêu Di vội bám chặt lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, hét lên: “Chậm lại! Đừng để chưa kịp ướt mưa đã mệt đến sinh bệnh!”
Bỗng nhiên yên sau khẽ nhẹ hẫng, Lục Dĩ Ninh chống một chân xuống đất xoay người, vòng tay ôm ngang hông cô gái đang kêu lên kinh hãi, đặt cô ra phía thanh ngang trước xe. Đúng lúc màn mưa ào ào trút xuống, anh mở áo mưa quấn người vào trong lồng ngực: “Ôm chặt.”
Nói xong liền dứt khoát đứng hẳn dậy, chiếc xe đạp cũ kỹ chao đảo trong cơn mưa lớn, rốt cuộc dừng lại dưới tấm biển đèn neon của làng Quạ Đen.
Vừa kịp bước vào homestay, mưa lớn đã trút xuống nền đá xanh, bốc lên khói trắng. Hứa Chiêu Di áp sát song cửa chạm khắc hoa văn nhìn ra ngoài, cả con đường Hàm Liễu gần như ngay tức khắc chìm trong màn mưa.
Mành tre ở ban công sát sông của homestay đối diện bị gió cuộn thành sóng, bà chủ quán trà đang kiễng chân gỡ chiếc đèn lồng bị mưa quất, du khách tránh mưa dưới mái hiên cũng đồng loạt giơ điện thoại quay lại cảnh mưa xối xả ngoài kia.
Hứa Chiêu Di vừa vào homestay liền uống một chén trà gừng nóng, quay đầu lại thì đúng lúc đụng vào lồng ngực Lục Dĩ Ninh vừa thay xong đồng phục.
Tóc anh còn nhỏ nước, bảng tên đã được cài ngay ngắn, điện thoại quầy lễ tân liên tiếp vang lên gọi thêm trà nóng. Hứa Chiêu Di liếc sang mái tóc vẫn chưa khô của anh, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng nổi lên chút lòng trắc ẩn, gọi anh lại.
“Uống đi.” Cô rót cho anh một ly trà gừng nóng.
Lục Dĩ Ninh cảm động vô cùng, hai tay nâng ly như thể nâng thánh chỉ, trong lòng ấm áp, yết hầu mỗi lần lăn xuống lại phải ngẩng đầu nhìn cô một cái, dường như không nỡ uống cạn, cứ quấn quýt nồng nàn.
Hứa Chiêu Di chịu không nổi dáng vẻ này, đập bàn: “Uống nhanh! Uống xong thì đi làm việc cho tôi! Đừng ở đây dây dưa lười biếng nữa!”
Bị bà chủ quát mà người đàn ông ấy vẫn còn cười, đúng là hết thuốc chữa.
Hứa Chiêu Di quay lại quầy gửi tin nhắn cho Bối Bối: [Mưa rồi, có cần cho xe đi đón mấy cậu không?]
Hôm nay cô ấy dẫn các cô gái đi chơi ở điểm tham quan gần đó, rất nhanh liền trả lời: [Không cần! Không bị ướt! Bọn tôi đang ngồi thiền ở chùa nè! Cảm giác rất tuyệt!]
Rồi gửi thêm mấy tấm ảnh các cô gái đội nón lá, đang chép kinh trong hành lang cổ tự, bên ngoài thiền phòng phủ rêu phong, cánh đồng cải dầu mênh mông trong màn mưa mờ ảo như một bức tranh thủy mặc.
Lại thêm một tấm cô ấy đội lệch mũ tăng, làm mặt quỷ: [Sư trụ trì nói tôi vẫn còn vướng duyên trần ~]
Hứa Chiêu Di bất giác mỉm cười, cất điện thoại đi, châm một nén hương, rồi lôi từ ngăn tủ ra một chiếc chăn cashmere dự phòng đắp lên gối, cứ thế bắt đầu làm việc.
Chưa bao lâu, Ba Tử hoảng hốt chạy xuống, báo rằng gác mái bị dột, làm ướt cả bộ Hán phục của khách phòng 211!
Hứa Chiêu Di lập tức đổi phòng cho khách, rồi bảo tiểu Lộc tự mình mang quần áo của khách đến khách sạn năm sao trong trấn để giặt khô.
Còn bản thân thì đi lên gác mái kiểm tra, dưới xà nhà tam giác đang dột nước, cô sốt ruột đi vòng vòng mấy lượt, gọi điện cho thợ sửa thì chẳng ai bắt máy. Cuối cùng hết cách, đang định gọi cho Hứa Đại Dũng thì Lục Dĩ Ninh bất ngờ xuất hiện phía sau cô.
“Để anh.” Không biết anh lên từ khi nào, lúc này đã cởi bỏ đồng phục, ống tay áo sơ mi trắng xắn cao tới khuỷu. Hứa Chiêu Di liền cất điện thoại, lùi nửa bước về phía cửa sổ, nghiêng người nhường chỗ.
Nhìn thì có vẻ ra dáng thật, nhưng Hứa Chiêu Di vẫn không yên tâm, chủ yếu là không tin tưởng anh: “Anh biết làm à?”
Khi Lục Dĩ Ninh đi ngang qua, chỉ khẽ liếc cô một cái, chẳng nói gì, nhưng ánh mắt kia rõ ràng viết mấy chữ to tướng – coi thường ai thế hả!
Hộp đồ nghề rơi xuống ‘cạch’ một tiếng. Lục Dĩ Ninh bước lên thang gấp, cứ thế trèo lên. Bên hông buộc túi dụng cụ, trong đó kìm, búa, cờ lê,… đủ cả, rung lên leng keng.
Gió bão cuốn mưa quất vào cửa sổ gác mái, anh kẹt mình dưới xà nhà tam giác vá chỗ dột, hai tay giơ cao, gân xanh nổi rõ, mỗi lần búa nện xuống mảnh gỗ mục, bả vai dưới lớp sơ mi trắng ướt sũng lại căng chặt một lần.
Hứa Chiêu Di khoanh tay đứng dưới nhìn. Khi Lục Dĩ Ninh kiễng chân với lên xà ngang, vải quần tây lập tức căng chặt, ánh mắt cô vô thức rơi đúng vào b* m*ng tròn căng như trái đào của anh.
Chậc chậc, phải nói là cũng khá đẹp, còn rất gợi cảm nữa.
Hứa Chiêu Di thừa nhận, vóc dáng Lục Dĩ Ninh quả thật không chê vào đâu được… cô giận bản thân không có tiền đồ, thế mà lại ngẩn người mấy giây nhìn mông người ta nghĩ lung tung?? Thân hình đẹp thì sao chứ! Đến lúc làm việc cho cô, vẫn phải làm như thường thôi!
Hứa Đại Dũng gọi điện tới: “Mưa lớn thế, homestay không sao chứ?”
Hứa Chiêu Di ngẩng lên, nhìn người đàn ông đang treo mình trên xà nhà, chỗ dột hình như đã gần xong rồi, anh đang dán miếng băng chống thấm cuối cùng, chẳng hiểu sao cô lại khẽ mỉm cười: “Không sao đâu ba, vẫn ổn.”
Mười phút sau, Lục Dĩ Ninh ngậm đèn pin, nghiêng đầu liếc xuống, rồi hất cằm về phía Hứa Chiêu Di. Hai người đổi chỗ, Lục Dĩ Ninh từ thang xuống, còn đưa tay giữ thang cho cô. Hứa Chiêu Di bước lên kiểm tra một lượt, ừm, sửa cũng khá ổn.
Leo xuống khỏi thang, cô thấy ánh mắt anh khác thường. Lục Dĩ Ninh hất mái tóc ướt lòa xòa trên trán, từng bước chậm rãi tiến lại gần, dáng vẻ như sắp hóa thành thú dữ.
Hứa Chiêu Di hoảng hốt, vội lùi hai bước, lưng chạm vào bức tường gạch ẩm mốc, tay chống lên ngực anh: “Anh định làm gì?”
Lục Dĩ Ninh chống hai tay ở hai bên người cô, hơi cúi xuống, ánh mắt gắt gao dán chặt vào đôi môi cô, chóp mũi chỉ cách khóe môi chưa đến một phân. Giọt mồ hôi dọc theo sống mũi thẳng tắp lăn xuống, đến cằm thì chực rơi nhưng chẳng rơi, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Anh mở miệng: “Muốn được thưởng.”
“Nhớ rồi nhớ rồi!”
Hứa Chiêu Di bực chết mất, cái tên háo sắc lúc nào cũng lên cơn này, “Ghi sổ cho anh được chưa, công lớn một lần!”
“Xuống lầu!” Bàn tay toàn mồ hôi của anh còn in cả dấu trên người cô.
Lục Dĩ Ninh đi gội đầu ở ký túc xá nhân viên trước, rồi mới theo xuống. Hứa Chiêu Di bưng một chén mơ ướp lạnh đặt mạnh trước mặt anh, ‘cạch’ một tiếng, chén thủy tinh chạm vào mặt bàn vang giòn: “Thưởng, ăn đi.”
Anh bất ngờ cúi người qua chén mơ, chóp môi lướt qua vành tai cô, rồi bất ngờ hôn một cái lên má. Hứa Chiêu Di còn chưa kịp phản ứng thì xung quanh đã ồn ào trêu ghẹo.
Lục Dĩ Ninh như chẳng có chuyện gì, thẳng người dậy, ngậm một quả mơ ướp lạnh, yết hầu lăn xuống, đồng thời mỉm cười nói: “Ngọt thật.”
“Em còn ngọt hơn.”
Hai vành tai Hứa Chiêu Di lập tức nóng bừng, trừng mắt: “Anh còn dám nói nữa!”
Không rõ là giả ngu hay cố ý trêu cô, Lục Dĩ Ninh chậm rãi nhả hạt mơ ra, lại thốt thêm một câu: “Anh yêu em.”
Tiếng reo hò xung quanh náo loạn, Hứa Chiêu Di mặt đỏ bừng, cổ cứng đờ, một cước đạp bay mấy đứa nhóc hóng chuyện, tức giận vỗ mạnh xuống quầy bar:
“Anh có bệnh à?”
“Ừ, em chính là thuốc.” Anh vẫn chưa chịu dừng!
Tiếng ‘bốp’ giòn tan làm bartender giật mình wow một tiếng, ngược lại khiến Hứa Chiêu Di sợ đến lùi một bước: “Lại sao nữa đây?”
“Xin lỗi nhé, bà chủ.” Bartender ôm mặt đỏ bừng, nhún vai, chỉ vào ly cocktail màu hồng trên quầy, đầy xúc động nói: “Đây là món đặc chế mới, vừa nãy linh cảm bùng nổ, nghĩ ra một cái tên cực kỳ hay ho-”
“?”
“Hết thuốc chữa.”
“……”
“……”
Tiểu Lộc nằm bò sau quầy cười đến mức đập bàn thình thịch, homestay này đúng là mỗi ngày đều náo nhiệt quá đi ~
“Tất cả là tại anh! Từ hôm nay trở đi không được phép nói ba chữ này nữa!” Mặt Hứa Chiêu Di đỏ bừng lên.
Lục Dĩ Ninh cầm lấy một quả mơ, chậm rãi liếc cô một cái, hoàn toàn không nghe lời, môi mấp máy không phát ra tiếng, lại bắt đầu: “Anh yêu em, anh, yêu, em.”
Hứa Chiêu Di tức đến mức chửi thề một câu, quay đầu lao thẳng ra ngoài, bước chân hệt như cuốn gió làm chiếc lồng của Nha Nha va đập kêu ‘cạch’ một tiếng.
Con chim kia vỗ cánh xù lông, rít lên bằng cái giọng khàn khàn như pháo rền ba tiếng liên tiếp: “Ghét quá! Ghét quá! Ghét quá!”
Nha Nha là một con quạ đi làm công, vốn dĩ là một con vẹt budgerigar. Một lần Hứa Chiêu Di nảy ra ý tưởng kỳ quái, muốn cho vẹt cosplay làm quạ thần, biến nó thành linh vật của homestay, thế là mới có cái của nợ này.
“Tao đáng ghét? Có tin tao nhổ lông mày cho thành gà chạy bộ không hả!” Hứa Chiêu Di trị không nổi người, chẳng lẽ lại trị không nổi một con chim ngốc này?
Dạy dỗ suốt ba tháng trời, ngay cả câu hoan nghênh quý khách cũng không học nổi, chẳng biết bị tên vô lương tâm nào dạy dỗ, lại cứ bám riết lấy mỗi câu ghét quá mà luyện chết đi sống lại.
Bây giờ thì hay rồi, khách vừa vào cửa nó kêu ghét quá, khách trả phòng nó cũng kêu ghét quá.
Bàn tay Hứa Chiêu Di nắm chặt song lồng run bần bật, thật sự rất muốn ném cả lồng lẫn chim xuống hồ Thúy Vi.
Nha Nha ưỡn cổ vỗ cánh, bộ dạng như muốn liều chết cùng cô.
Lục Dĩ Ninh chưa từng thấy cảnh người với chim chửi nhau, bị chọc cho cười ngặt nghẽo.
Hứa Chiêu Di ném qua một ánh mắt sắc lẹm: “Còn cười nữa à? Con chim xui xẻo này giao cho anh huấn luyện, trong vòng ba mươi ngày mà không dạy nổi nó nói xin chào, thì hai người các anh cùng nhau cuốn gói đi luôn cho tôi!”
Lục Dĩ Ninh lĩnh thánh chỉ, tiện tay thả một hạt quả cứng vào khay thức ăn của chim, nheo mắt lại, bỗng dưng nảy ra chút ý nghĩ khác.
Đã đến lúc phải thêm cho con chim ngốc này một khóa học mới rồi.
—
Sau cơn mưa lớn, cây tử đằng trăm tuổi ở sân sau bị bão quật gãy ngang. Hứa Chiêu Di dẫn theo Đông Đông và Ba Tử lao đến hiện trường, bốn người trưởng thành căng cả cổ, gân nổi rõ, nhưng cây cổ thụ vẫn đứng yên.
Cô lau mồ hôi, lấy điện thoại ra, chưa đầy hai mươi phút sau Tiêu Đường đã được gọi đến, dẫn theo Lâm Lâm, Hầu Tử và ba anh chàng lực lưỡng như huấn luyện viên thể hình xông tới.
Tiểu Lộc còn hô mấy khách hàng từ trên lầu xuống giúp.
Lục Dĩ Ninh vừa chen nửa bước vào đám người thì bị Hứa Chiêu Di túm cổ áo kéo ra. Không phải nhắm riêng anh, cô liếc thấy cổ tay anh vẫn còn quấn băng, đó là vết thương lúc sửa gác mái bị dột.
Khi ấy anh nâng ván gỗ mà không để ý, mảnh gỗ vươn ra để lại một vết cắt dài trên tay anh, vậy mà không hề kêu đau, Hứa Chiêu Di khi kiểm tra mới phát hiện, tốt bụng bôi thuốc, còn cho anh nghỉ phép nửa ngày.
Cũng đừng nói cô làm bà chủ mà không thông cảm cho nhân viên.
Khi bôi thuốc, chính cô còn bị thương nữa cơ mà.
Lục Dĩ Ninh liên tục thì thầm anh yêu em bên tai cô, khiến Hứa Chiêu Di tức điên: “Anh thích trêu tôi lắm à?”
“Không phải trêu, là thật.” Lục Dĩ Ninh nắm tay cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Những năm ấy em luôn nói anh không chủ động, không quan tâm, thật ra anh không phải vậy, anh chỉ giấu những lời ấy trong lòng, chưa từng nói ra.”
“Anh hối hận rồi, đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ anh muốn bù đắp tất cả những lời yêu thương mà anh nợ em suốt những năm qua.”
Hứa Chiêu Di đỏ mặt nghe xong, không ngờ anh bỗng nhiên nghiêm túc đến vậy, cô siết mạnh cổ tay anh, chẳng nói gì, quay đầu chạy đi.
Giờ anh lại bám theo, Hứa Chiêu Di ra hiệu cho anh tránh ra, anh chẳng thèm nghe, còn áp sát tai cô thì thầm: “Yêu…”
Hứa Chiêu Di hoàn toàn phát điên.
Chứng kiến cảnh này, Tiêu Đường há hốc mồm, nhân lúc anh đang mải mê bám theo làm việc, anh ấy tiến lại gần Hứa Chiêu Di thì thầm: “Này, kể cho tôi nghe đi, lúc trước các cậu chia tay vì lý do gì vậy?”
Anh ấy tò mò: “Chẳng lẽ vì anh ta quá dính người à?”
Hứa Chiêu Di há miệng, chẳng thốt ra lời, cô còn có thể nói gì? Nói rằng cô tự lấy đá đập chân mình à?
Quả thật là câm như hến, ngậm đắng nuốt cay, khổ sở mà chẳng thể nói ra!
Thôi thì nâng cây lên đi!