Chương 81
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Cơn mưa lớn vừa quét qua, nền đất bốc lên mùi ngai ngái của bùn đất, mọi người đồng lòng hợp sức, cuối cùng cũng chôn lại được bộ rễ quấn xoắn của cây dây leo trăm năm vào hố đất.
Đôi giày leo núi của Đông Đông bất ngờ sa xuống bùn: “Dưới này có thứ gì đó!”
Chiếc xẻng sắt của Ba Tử ‘choang’ một tiếng va phải v*t c*ng, cậu vội vã bới ra từng mảng đất nén chặt, lập tức kinh hãi kêu lên: “Má ơi! Chẳng lẽ chôn ở đây là Trạng Nguyên Hồng*?”
*Trạng Nguyên Hồng: tên một loại rượu cổ nổi tiếng ở Trung Quốc.
Đầu xẻng khều lên một cái chum gốm xanh xám, phản chiếu ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Bọn họ vậy mà thật sự đào ra được một chum rượu.
Tiêu Đường quỳ một gối xuống đất, ngón trỏ gõ lên thân chum: “Lớp bùn phong còn nguyên, bên ngoài lại bọc nhựa thông.”
Móng tay anh ấy cạo đi chút rêu phong lâu năm, “Nhìn dấu niêm bằng sáp này, ít nhất cũng phải được cả trăm tám chục năm rồi.”
“Wow! Đủ tiền mua cái nhà vệ sinh trong nhị hoàn rồi đó!” Lâm Lâm vui mừng nhảy cẫng lên, “Chúng ta phát tài rồi!”
Ba Tử lanh lẹ, lập tức chắp tay hướng về phía Hứa Chiêu Di: “Chúc mừng bà chủ! Bà chủ vận may đến đầu rồi!”
“Bớt làm trò đi.” Hứa Chiêu Di tiến lại gần quan sát, vừa chạm tay lên miệng chum liền bị cái lạnh làm cho rùng mình, chum rượu suýt chút nữa tuột khỏi tay. Đúng lúc đó, một cánh tay từ bên cạnh thò tới đỡ kịp, Lục Dĩ Ninh nhanh tay giữ lấy đáy chum.
Hứa Chiêu Di liếc anh một cái nhưng không ngăn cản, để mặc anh ôm lấy chum rượu.
Cô vỗ tay đứng dậy tuyên bố: “Đây là công lao của tất cả mọi người, nên chum rượu này cũng không phải của riêng tôi. Hôm nay, tất cả những người có mặt ở đây đều là cổ đông! Tôi thấy chờ trăng lên ngọn cây thì mở chum! Thế nào?”
“Đúng là phá của trời mà!” Tiêu Đường đau lòng kêu lên.
“Rượu đã chết, người mới sống.” Cô hào sảng nói: “Tối nay rượu uống thoải mái, ai say thì tính cho tôi!”
Đám đông lập tức reo hò, khách khứa lẫn nhân viên chen chúc lại thành một đoàn, hô vang: “Bà chủ Hứa quá đỉnh!”
Lục Dĩ Ninh lắc lắc cái chum gốm hai chục cân trong lòng, ngước nhìn Hứa Chiêu Di đang chống nạnh buông lời khí phách.
Anh khẽ cười. Cô gái năm xưa mới nửa ly rượu trái cây đã đỏ mặt tim đập loạn, giờ thực sự đã mang vài phần phong thái giang hồ.
Đã là bà chủ cao cao mà anh không với tới được rồi ~
Buổi tối, mọi người tụ tập ở quầy rượu nhỏ tầng một để ăn mừng. Ăn mừng gì ư? Không có lý do thì ăn mừng một ngày tươi đẹp đi.
“Chúc cho mỗi ngày sau này đều tươi đẹp!” Hứa Chiêu Di nâng ly nói, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Đúng lúc Bối Thi Nam dẫn đội trở về, các cô gái cùng nhau nhập hội cuồng vui.
Đến lúc náo nhiệt nhất, Lục Dĩ Ninh đánh trống, nhịp trống dội làm cả sàn nhà rung lên, mọi người theo tiết tấu nhảy nhót. Hứa Chiêu Di cũng bị Khúc Lâm Lâm và Bối Thi Nam kéo lên, cùng nhau nhảy múa.
Ngay cả khi giữa chừng mất điện, cũng chẳng ai dừng lại. Không có nhạc thì hát chay, không có đèn thì bật đèn pin, chẳng gì cản nổi sự hưng phấn, vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Hơn ba mươi chiếc điện thoại đồng loạt sáng lên thành biển sao, Tiêu Đường bật lửa châm nến c*m v** chai rượu trống, giọng khàn khàn hòa ca vang khắp đại sảnh:
“Quá lâu rồi, quá lâu rồi,
Có phải đã quá lâu rồi.
Quên rồi quên rồi,
Quên lúc bắt đầu là thế nào…”
Hứa Chiêu Di thật sự không nhảy nổi nữa, phất tay rồi ngả người xuống cạnh quầy bar uống một ngụm rượu.
Chất cay nóng chảy xuống cổ họng, sảng khoái vô cùng. Cô cười, tựa lưng vào quầy ngắm mọi người dùng đèn flash điện thoại làm gậy phát sáng vẫy qua lại, cả hội cùng nhau hát vang:
“Say rồi, hát vang bên bờ sông nhỏ,
Mãi yêu em là lời tôi từng hứa.”
Ánh đèn chiếu lên tiểu Lộc và Lâm Lâm đang ngẫu hứng nhảy múa, không khí thật đặc biệt.
Bối Thi Nam nhảy đến mồ hôi nhễ nhại, ừng ực uống nửa ly nước đá, quay đầu liền thấy bà chủ đang lười biếng nghỉ ngơi, bèn nghịch ngợm kéo cô dậy, chen vào giữa đám đông, hô hào: “Mọi người nói có nên để bà chủ Hứa biểu diễn một tiết mục không?”
“Được!” Mọi người tự giác vây thành một vòng tròn lắc lư, ánh đèn pin điện thoại rọi vào gương mặt đang đỏ bừng của Hứa Chiêu Di, đồng loạt hô vang: “Biểu diễn đi! Biểu diễn đi! Biểu diễn đi!”
Hứa Chiêu Di tay vẫy mỏi nhừ, mắng thầm Bối Bối chết tiệt này: “Tôi thật sự không biết đâu mà!”
Nhưng nào có ai chịu nghe? Tiếng reo hò càng lúc càng lớn, cả hội không ngừng hô: “Biểu diễn đi! Biểu diễn đi! Biểu diễn đi!”
Đúng lúc ấy, điện bỗng trở lại, ánh đèn rực sáng, một luồng sáng trắng như thác bạc đổ ập xuống người Hứa Chiêu Di.
Lục Dĩ Ninh từ bục cao nhảy xuống, khớp ngón tay cầm micro còn vương mồ hôi, chiếc áo ba lỗ đen tôn lên đường eo rắn chắc. Anh đi thẳng tới trước mặt Hứa Chiêu Di, giữa ánh nhìn của mọi người, nắm lấy tay cô, kéo cô gái đang ngơ ngác ra giữa sân khấu.
Anh nhét micro vào tay cô, còn mình thì tiện tay lấy cây guitar ở góc phòng khoác lên vai, đầu ngón tay khẩy một đoạn giai điệu vui tươi, ngẩng lên cười hỏi: “Biết hát chứ?”
Là 《Lemon Tree》.
Một bài hát rất vui nhộn.
Hứa Chiêu Di còn chưa kịp cất tiếng, bên dưới đã có Bối Thi Nam hô to, kéo theo cả đám đồng thanh hét vang: “Biết!”
Tiếng vỗ tay rầm rập dấy lên, sóng âm cuồn cuộn bao trùm khắp quầy rượu, ngay cả thùng rượu cũng rung lên theo tiếng hò reo.
Hứa Chiêu Di hết cách, đành siết chặt micro. Nhưng đúng là cô biết bài này, hơn nữa giờ đây cô cũng rất muốn hát.
Không khí vui vẻ đến thế, tất nhiên cô chẳng nỡ phá hỏng. Thế là cười nói: “Được thôi, nào, bài tiếp theo là 《Lemon Tree》 xin gửi tặng mọi người.”
Giọng ca trong trẻo ngọt ngào va vào tiếng dây guitar ngân vang, ngay từ câu đầu tiên đã khiến người ta kinh ngạc.
Lục Dĩ Ninh ôm đàn guitar, ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh cô, dạo hợp âm đệm cho giọng hát ấy.
Hứa Chiêu Di hai tay nắm chặt micro, đứng cạnh anh như chú chim nhỏ, khoác trên người chiếc váy dài hoa vàng nhạt, mái tóc dài hơi ướt xõa xuống vai, khẽ cất tiếng hát trong nhịp vỗ tay đồng đều của mọi người:
“I wonder how, I wonder why,
Yesterday you told me ‘bout the blue, blue sky’,
And all that I can see is just another lemon tree,
I’m turnin’ my head up and down,
I’m turnin’, turnin’, turnin’, turnin’, turnin’ around,
And all that I can see is just another lemon tree…”
…
Chỉ trong một bài hát ngắn, theo giai điệu vui tươi, mọi người đều cùng nhau khẽ đung đưa.
Ánh mắt Lục Dĩ Ninh vẫn dõi theo cô, những sợi tóc dính mồ hôi bên gáy trắng muốt, chiếc cằm khẽ nâng lên theo nhịp ngân nga vẽ ra đường cong lấp lánh, mỗi lần ngân xong một chữ, gương mặt lại hiện lên vẻ tinh nghịch… tất cả, tất cả về cô, đều khiến tim anh tan chảy.
Dưới sân khấu, chẳng biết tiếng ai huýt sáo vang lên, Bối Thi Nam thì cắm bông hồng vào chai whisky, điên cuồng vẫy qua vẫy lại.
Qua làn hơi nước mơ hồ, anh nhìn thấy cả hội trường rực rỡ ánh sáng, đám người giơ cao đèn điện thoại, khẽ đong đưa theo nhạc, như mặt biển gợn sóng dịu dàng sau cơn bão.
Lục Dĩ Ninh chưa bao giờ thấy thoải mái như giây phút này. Cảm giác đã lâu không có, thậm chí theo từng nhịp rung của miếng gảy đàn guitar, niềm hạnh phúc ấy dâng lên khiến anh muốn rơi nước mắt.
Giây phút này, quầy rượu nhỏ dưới tầng một của Quạ Đậu chẳng khác gì chốn trú ẩn của mọi người giữa ngày tận thế.
—
Cảnh tượng hôm đó thực sự quá đỗi rung động, toàn bộ khách đều nhảy múa ở tầng dưới, chơi hết mình.
Mãi đến lúc homestay đóng cửa, đám đông mới chịu tan.
Lục Dĩ Ninh kéo tay Hứa Chiêu Di chạy ra con đường lớn.
Sau cơn mưa, trăng sáng rực rỡ, ánh trăng trải lên những phiến đá xanh loang loáng nước, vũng nước lấp lánh soi bóng hai thân ảnh đang chạy như bay.
Hai người nắm chặt tay nhau, cứ thế lao về phía trước, đế giày gõ trên phiến đá kêu vang trong trẻo, những giọt nước bắn tung, thấm ướt vạt váy vàng nhạt của Hứa Chiêu Di, vậy mà cô chẳng bận tâm, chỉ để mặc gió đêm ùa vào mặt, mát lạnh vô cùng!
“Đi đâu vậy?” Hứa Chiêu Di vừa th* d*c vừa hét lên.
Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay người đàn ông truyền qua cổ tay, Lục Dĩ Ninh không quay đầu, cười lớn: “Không biết!”
Anh chạy như một đứa trẻ vừa trộm được vì sao, cứ thế lao đi bất chấp tất cả.
“Thế thì anh chạy cái gì?”
“Không biết.” Lục Dĩ Ninh vừa chạy vừa bất ngờ quay đầu lại, mỉm cười với cô: “Chỉ là muốn chạy, muốn phát điên thôi.”
Hứa Chiêu Di lại bị anh chọc tức, nhưng vẫn không hất tay ra, ngược lại còn tăng tốc chạy theo anh.
“Được, vậy thì chạy!” Hứa Chiêu Di siết chặt tay anh, gần như hét lên với bầu trời: “Muốn phát điên thì phát điên đi! Hãy làm chính mình!”
Cuối con đường lát đá xanh, mặt hồ Thúy Vi ánh lên những vệt sáng bạc li ti, cây liễu già rủ xuống, nhánh mềm chạm mặt nước. Hai người loạng choạng dừng lại bên một rễ cây khúc khuỷu.
Trong lúc Hứa Chiêu Di còn chống hông th* d*c, bất ngờ bị anh ép chặt vào thân cây.
Lục Dĩ Ninh chống một tay lên cao ngang đầu cô, dựng thế bích đông, đôi mắt ửng đỏ khóa chặt lấy mắt cô, từng chữ từng chữ lặp lại câu của cô:
“Hãy làm chính mình.”
Nói xong liền nâng mặt cô lên, hôn xuống.
—
Sương đêm chưa tan, hai người nằm trong chiếc thuyền nhỏ bên hồ.
Dưới lòng thuyền còn vương nước mưa, làm ướt sũng quần áo cả hai. Lục Dĩ Ninh dứt khoát ôm Hứa Chiêu Di vào lòng, để cô gối trên ngực mình, vòng tay ấm áp siết lấy eo cô.
Hứa Chiêu Di tựa đầu lên ngực anh, hai người cùng ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao trong con thuyền chòng chành trên mặt hồ.
Một lát sau, hứng thú dâng lên, Hứa Chiêu Di chống tay lên cạnh người anh, nghiêng đầu đầy phấn khởi nói: “Để em dạy anh chèo thuyền nhé!”
“Được.” Lục Dĩ Ninh mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô. Sau đó cả hai ngồi dậy, Lục Dĩ Ninh ngồi trước cầm mái chèo, Hứa Chiêu Di ngồi sau, tay đan lấy bàn tay anh, cùng nhau đẩy mái chèo gỗ trầm, để con thuyền lướt trên mặt hồ phẳng lặng.
Gợn sóng xô dạt ánh sao rồi lại gom về, trong tiếng mái chèo xen lẫn hai câu khẽ khàng khó nghe thấy:
“Yêu em.”
“Yêu em nhất.”
Hứa Chiêu Di lặng lẽ lắng nghe, lần này lại không trách anh nữa.
Cô nắm lấy cổ tay anh, cùng anh khua mái chèo.
Thưởng thức làn gió đêm mát lành lướt qua bên người, thưởng thức hương sen theo gió đêm lướt qua kẽ tay đang đan vào nhau, thưởng thức những lời tình yêu mà bao năm qua cô khao khát, tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ có được, nhưng rốt cuộc lại đến muộn màng.
Con đom đóm năm mười tám tuổi, cuối cùng, đã rơi vào lòng bàn tay của tuổi hai mươi tám.
—
Hai người bên hồ đến tận mười một giờ đêm.
Hứa Đại Dũng gọi điện giục cô về nhà.
“Phải về rồi.” Lục Dĩ Ninh đỡ eo Hứa Chiêu Di bế cô xuống thuyền gỗ. Cô níu chặt lấy tay áo anh không chịu buông, lại bị anh khẽ nâng cằm, hôn nhẹ như lông vũ lên chóp mũi: “Ngày tháng còn dài.”
“Vậy em đi nhé?” Hứa Chiêu Di bật sáng màn hình gọi xe, ánh nước lấp lánh chao đảo trong mắt cô, “Đi cùng không?”
“Anh ở lại tăng ca.” Sau cuộc vui, quầy rượu chắc chắn thành một mớ lộn xộn, anh phải quay về dọn dẹp, ngày mai vẫn phải mở cửa như thường.
Hứa Chiêu Di lưu luyến nhìn anh, xe đã dừng bên hồ chờ, cô bước đi mà cứ ngoái đầu nhìn mãi.
Ánh trăng kéo dài hai bóng dáng, dây dưa trên con đường lát đá cuội.
“Hứa Chiêu Di!”
“Hửm?” Vừa mở cửa xe, cô lập tức quay đầu lại.
Lục Dĩ Ninh đứng dưới gốc cây liễu già ven hồ, tán lá xào xạc trong gió đêm, ánh trăng rơi xuống vai anh, anh bỗng mỉm cười, đưa tay làm loa, hướng về phía cô hét lớn:
“Anh! Yêu! Em!”
“Rất! Yêu! Em!”
Rất yêu, rất yêu em.
Đó là câu cuối cùng anh nói với cô trong đêm hôm ấy.
—
Sau khi về nhà, Hứa Chiêu Di liền bị cảm.
Sáng hôm sau không dậy nổi, cô nhắn xin nghỉ với Lâm Lâm, uống hai viên thuốc cảm rồi nằm ngủ ở nhà suốt cả buổi sáng.
Đến trưa, dưới lầu bỗng vang lên tiếng chuông leng keng của xe đạp, nhưng cô cũng chẳng để ý, tiếp tục trùm chăn ngủ thêm một lúc.
“Mẹ ơi, trưa nay ăn gì?” Đợi đến khi bụng hơi đói, Hứa Chiêu Di mới từ trên giường bò dậy, sụt sịt mũi rồi đi ra phòng khách.
Trên sofa, Lục Dĩ Ninh đang ngồi nghiêm chỉnh, chẳng biết đã đến từ lúc nào. Trước mặt anh, tách trà đã vơi đi phân nửa, xem ra đã ngồi chờ được một lúc.
Hứa Chiêu Di giật mình–cô đang mặc bộ đồ ngủ Maruko, tóc rối bù xõa trước ngực, mà biểu cảm trên mặt lúc này lại giống hệt cái hình Maruko in trên váy ngủ, ngẩn ngơ, hai má đỏ bừng, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Lục Dĩ Ninh trên sofa.
Lục Dĩ Ninh thấy cô thì mỉm cười, nhấc cái bình giữ nhiệt đặt cạnh chân lên bàn: “Nghe nói em bị cảm, anh nấu ít canh cá gừng cho em, uống nóng đi.”
Nói xong, chính anh cũng hắt hơi một cái, sắc mặt khẽ biến, sợ lây bệnh cho cô, liền vội vã đứng dậy: “Anh đi trước đây, chào chú dì ạ.”
Ra đến cửa, anh còn nhìn cô thật sâu: “Em nghỉ ngơi cho tốt.”
Rồi cứ thế vội vã chạy mất.
Chạy nhanh thật, Hứa Chiêu Di còn chưa kịp nói câu nào.
Nhìn cái bình giữ nhiệt trên bàn trà, cô lập tức chạy ra ban công, chống người nhìn xuống, vừa kịp thấy Lục Dĩ Ninh từ trong khu nhà đi ra, cưỡi lên chiếc xe đạp rồi rời đi.
“……”
Trong suốt khoảng thời gian đó, Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng vẫn im lặng. Đến khi con gái lưu luyến chạy ra ban công ngó xuống, Tiêu Ngọc Chi mới bước đến cười nói: “Có lẽ mẹ phải chuẩn bị của hồi môn rồi nhỉ?”
—
Lục Dĩ Ninh về đến nhà cũ, việc đầu tiên là gọi video cho Lục Mạn Thanh.
Lục Mạn Thanh quyết định đích thân đến một chuyến.
“Không gấp, trước tiên mẹ gửi cho con một thứ đã.”