Chương 82
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Ngày hôm sau, Lục Dĩ Ninh khỏi cảm, vẫn đi làm như thường lệ. Vừa bước vào cửa, anh nhìn thấy Nha Nha đang ngủ nướng trong lồng, tâm trạng khá tốt nên gõ nhẹ vào lồng.
Nha Nha vỗ cánh bay tới, ‘bốp’ một cái đập vào lồng, choáng váng.
“Chim ngu ngốc.” Lục Dĩ Ninh đổ một nắm kê vào khay thức ăn, cười trêu nó, “Đến lúc đó đừng làm tao thất vọng đấy.”
Trở lại phòng thay đồ, vừa thay xong đồng phục, anh nhận được tin nhắn của Hứa Chiêu Di:
[Dạo này em cảm nặng, nghỉ ngơi một chút, trước mắt không sang được.] Đây chỉ là tin nhắn thông báo.
Trước kia, Lục Dĩ Ninh đâu có được nhận những tin nhắn như thế từ cô. Nhưng giờ đây, khi nhìn màn hình điện thoại, lòng anh ngọt ngào, khóe miệng tự nhiên cong lên.
Anh biết, cô đang từng bước mở lòng đón anh trở lại.
[Cố gắng nghỉ ngơi, anh sẽ trông chừng homestay giúp em.]
Thực ra anh hiểu vì sao Hứa Chiêu Di không đến, ‘bệnh’ này không có thuốc chữa, cô phải tự mình đối diện.
Lục Dĩ Ninh hiểu rõ, nên không ép cô, âm thầm chờ đợi chính là điều duy nhất anh cần làm lúc này.
Anh hoàn toàn không sai, Hứa Chiêu Di đúng là như vậy.
Cảm cúm đã khỏi, nhưng nỗi lo trong lòng vẫn còn đó.
Nhắc đến chuyện kết hôn, cô lại thấy rối bời, lo lắng. Cô thật sự chưa sẵn sàng, nhưng cũng không biết phải chuẩn bị thế nào. Cô chỉ biết nằm úp mặt trên bàn, ngón tay từng nhịp nhấn lên hộp nhạc hình thỏ, nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, chìm trong suy tư.
Cô cũng đang hồi tưởng lại từng chút kỷ niệm với anh.
Đặt câu hỏi với chính trái tim cô.
Cô thật sự đang dần tốt lên, như sau mùa mưa dầm, khi phơi chăn, phải vỗ cho những vết mốc cũ bay đi trước…
Hôm nay Lục Dĩ Ninh được nghỉ theo ca, rảnh rỗi nên một mình ra thị trấn dạo chơi. Chiều vẫn trở lại homestay làm việc.
Ánh nắng buổi chiều dịu dàng, anh không phải trực nên tìm việc vặt để làm.
Vài hôm trước, trận mưa lớn đã làm ẩm tủ, Lục Dĩ Ninh liền chuyển tủ ra sân sau.
Hỏi Hứa Chiêu Di mật mã, anh lấy ra những cuốn sổ sách, trải lên giá tre phơi, lần lượt xử lý từng cuốn cho cô.
Khi hong khô những cuốn sổ bị ẩm, ngoài việc phơi nắng tự nhiên, anh còn dùng than để hong khô từng trang, rồi chuyển ra nắng phơi lần hai.
Trong than còn có cả khoai môn hoa quế thơm ngọt.
Có lần đi chợ đêm thấy món tráng miệng này, nhớ cô thích ăn ngọt nên học cách làm. Nướng xong, anh gói cẩn thận, cho vào hộp sứ nhỏ, chờ Hứa Chiêu Di đến ăn.
Khúc Lâm Lâm và Bối Thi Nam lại một lần nữa ngạc nhiên.
Nhưng chưa hết, trưa hôm sau, Lục Dĩ Ninh mang hộp dụng cụ ra sân sau, biến chiếc bàn tính bỏ đi thành chuông gió, thậm chí trên từng hạt gỗ đàn hương còn khắc ký hiệu hợp âm guitar.
Khúc Lâm Lâm lén ghi lại các ký hiệu và gửi cho Đại Phi, hỏi anh ấy có biết đó là bài nào không.
Đêm đó, Đại Phi trả lời: [Em rất quý giá.]
Chết thật! Khúc Lâm Lâm lại bị sốc, kể lại cho Bối Thi Nam: “Nhìn ra sếp của các cậu lãng mạn cỡ nào chưa?”
“Nói thật, mấy chục năm nay tôi cũng lần đầu thấy cảnh này.” Bối Thi Nam cũng mở mang tầm mắt.
Buổi tối, Hứa Chiêu Di ăn xong chuẩn bị đi ngủ, mở WeChat thấy Lục Dĩ Ninh gửi video đến – là buổi biểu diễn của anh trên sân khấu tối hôm đó.
Vẫn tràn đầy nhiệt huyết, sức hút không hề giảm.
Hứa Chiêu Di phì cười, gõ tin nhắn hỏi: [Ngày nào cũng gửi mấy cái này làm gì? Để đây làm màn hình khoá à?]
Ngày qua ngày gửi, cô cũng không thấy chán.
Lục Dĩ Ninh nhận được tin nhắn chỉ mỉm cười, không giải thích gì. Thực ra, cả hai đều hiểu những video này có ý nghĩa gì. Nhiều năm qua cô chịu đựng quá nhiều sự lạnh nhạt của anh, giờ đây anh cuối cùng cũng nhận ra cô cần gì.
Có thể là quá muộn, nhưng hy vọng vẫn còn kịp.
[Làm cho em món khoai môn hoa quế, hi vọng em thích.]
[Chuông gió đã treo trước quầy, ngước lên nhìn là có tâm trạng tốt.]
[Và còn…]
Cả ngày Hứa Chiêu Di đều nhận được những tin nhắn trắng như tuyết của anh, đến cả những chuyện vụn vặt nhỏ nhặt cũng muốn chia sẻ.
Ví dụ hôm nay trên sân khấu hát bài yêu thích nhất, anh phấn khích nhắn: [Chờ quầy rượu đóng cửa, anh sẽ ghi riêng một đoạn gửi cho em nghe.]
Quả thật khi ghi xong gửi đến, anh còn thêm một câu: [Chờ khi em khỏi bệnh sẽ hát trực tiếp cho em nghe.]
Mở video ra, trên sân khấu trống trải, bóng người ôm đàn guitar đang hát tình ca ngẫu hứng:
“Anh học cách say trong tình yêu của em,
Em che chở cho anh vượt qua đêm tối,
Nguyện con đường tình này luôn bên nhau,
Em là điều quý giá nhất.”
Hứa Chiêu Di vừa cười vừa bất giác lấy tay che đôi mắt nóng hổi.
Nước mắt từ kẽ tay chảy ra.
Cả hai đều hiểu ‘căn bệnh’ này nghĩa là gì. Anh đứng đó, không hề oán trách mà kiên nhẫn chờ, cô cũng đang nỗ lực bước từng bước, từng bước tiến về phía anh.
—
Ngày thứ tư cô chưa đến, cuối cùng Nha Nha dưới sự huấn luyện của Lục Dĩ Ninh đã nói ra câu đầu tiên mà nó được dạy.
Lục Dĩ Ninh vô cùng vui sướng, đạp xe đến trấn cổ đi lấy bưu kiện quốc tế Lục Mạn Thanh gửi tới.
Thứ anh xin Lục Mạn Thanh chính là chiếc đồng hồ bỏ túi mà anh trai để lại trước khi qua đời – di vật mà Tưởng Kỳ Duệ tặng cho anh, cũng là món quà cuối cùng.
Trong bưu kiện ngoài đồng hồ bỏ túi còn có một khối ngọc phỉ thúy.
Đó là của hồi môn năm xưa của mẹ anh.
Giờ đây, bà muốn tặng lại cho Di Di.
Lục Dĩ Ninh mang đồng hồ bỏ túi vào tiệm bạc, nhờ người thợ bạc lão luyện nhất chia đôi chiếc đồng hồ gia truyền này.
Mặt đồng hồ được giữ lại, thay dây mới, còn dây đồng hồ thì được chế tác lại thành một chiếc vòng tay nữ, khảm viên ngọc phỉ thúy Lục Mạn Thanh gửi tới. Hoa văn của vòng tay có thể ghép trùng khớp với nguyên bản đồng hồ, bản thiết kế là do chính tay anh vẽ.
Những ngày ấy, tối nào anh cũng ngồi chờ ở tiệm bạc, giám sát toàn bộ quá trình thợ lão luyện thao tác.
Anh nhìn những tia lửa bắn tung tóe, lắng nghe tiếng dụng cụ, tiếng máy móc vang lên. Trong ánh lửa chập chờn, anh như thấy Tưởng Kỳ Duệ đứng trước mặt, mỉm cười nhìn mình.
Anh cũng mỉm cười nhìn vào khoảng không: “Anh à, em sắp kết hôn rồi. Anh vui không? Trước đây em luôn nghĩ phải làm thế nào để anh yên tâm, đã làm nhiều việc tự cho là anh mong muốn. Sau này mới hiểu, anh không chỉ mong em tốt mà còn mong em hạnh phúc.”
“Ngần ấy năm, em cuối cùng vẫn chưa thật sự hiểu anh. Cho đến khi gặp cô gái đã kéo em ra khỏi sự cố chấp, giờ em rất hạnh phúc. Anh thấy em như thế này chắc chắn sẽ vui lắm phải không? Lần này xin anh chứng kiến hạnh phúc của em. Em đem món quà anh tặng em làm thành tín vật cầu hôn, tặng cho người phụ nữ em yêu. Anh ở trên trời cũng sẽ phù hộ cho em, đúng không?”
Vòng tay làm xong, Lục Dĩ Ninh lập tức chụp ảnh gửi cho Lục Mạn Thanh.
Lục Mạn Thanh chưa kịp trả lời mà ôm Hà Hiểu Nga khóc không thành tiếng, bà chưa bao giờ dám mong trong đời còn có thể chờ được đến cảnh tượng này, khoảnh khắc ấy cuộc đời bà cuối cùng cũng viên mãn.
Đêm đó, Lục Mạn Thanh lật cuốn lịch, đặt vé bay đến Gia Thành.
—
Hôm ấy, Lục Dĩ Ninh như thường lệ đến homestay làm việc. Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, gió lùa qua làm chuông gió dưới mái hiên leng keng vang lên.
Là Hứa Chiêu Di đến.
Cô đi giày cao gót mảnh, sườn xám màu xanh tùng ôm lấy dáng người uyển chuyển, tua rua bạc trên tóc khẽ đong đưa theo bước chân.
Trông thần sắc rất tốt.
“Chào bà chủ!”
“Chào chị Di!”
“Hôm nay chị Di nhìn rạng rỡ quá!”
Lục Dĩ Ninh đang lau bàn ngẩng đầu quay lại, ánh nắng sớm len qua bờ vai anh, kéo bóng anh dài trên nền gạch xanh.
Anh nhìn cô gái đi đến từ phía ngược sáng, yết hầu bất giác trượt xuống, tim cũng không kìm được mà đập nhanh hơn–
Thế nhưng Hứa Chiêu Di lại trừng mắt nhìn anh, gắt gỏng: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Dám lơ là à, cẩn thận em trừ lương đấy!”
Vẫn là dáng vẻ ấy.
Khóe môi Lục Dĩ Ninh cong lên, bỗng nắm lấy cổ tay cô đang lơ lửng giữa không trung, lòng bàn tay ấm áp áp lên làn da hơi lạnh của cô.
Giữa tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, anh kéo cô lại gần, nhắm mắt áp trán mình vào trán cô: “Hết sốt rồi.”
Cứ thế, coi như chẳng có ai xung quanh.
Mấy người khác tất nhiên không bỏ qua cơ hội reo hò. Hứa Chiêu Di á một tiếng, đẩy anh ra, hối hả xua đám nhóc đang hùa theo đi chỗ khác.
Lòng ngực nóng rực, giọng cũng nóng rực, mặt đỏ bừng, cô chui ngay vào quầy lễ tân, trâm cài vung vẩy lướt qua cằm anh, rồi nói với người đàn ông theo sát phía sau: “Anh phiền thật đấy.”
“Ai cho anh xem sổ sách của em? Lo chuyện bao đồng! Anh xem mớ lộn xộn anh làm ra đi, hơn nữa sổ sách là chuyện riêng tư, một người chạy bàn như anh có tư cách xem sao? Sau này không được phép xem nữa!”
“Chính em đưa mật mã cho anh mà.”
“Em đưa cho anh là anh dám xem à? Chính anh phải biết thân phận mình chứ!” Hứa Chiêu Di cố ý nói anh như thế, tuy những việc Lục Dĩ Ninh làm khiến cô cảm động, nhưng cô cứ muốn bắt bẻ anh thôi.
Giống như chỉ cần anh nói, bầu không khí ngượng ngùng liền tan biến.
Lục Dĩ Ninh mỉm cười: “Được, sau này anh đảm bảo không xem nữa.”
Nghe lời đến lạ.
Hứa Chiêu Di lập tức xẹp xuống, má phồng lên, trông lại có chút đáng yêu.
Một lát sau, Lục Dĩ Ninh vào bếp sau, khi quay lại thì trên tay cầm một hộp giấy thắt ruy băng hồng, gói ghém rất tinh xảo.
Anh đặt xuống trước mặt Hứa Chiêu Di.
“Cái gì đây?”
“Kẹo hoa quế, thử xem?” Lục Dĩ Ninh mở hộp, gắp một miếng đưa đến bên môi cô. Hứa Chiêu Di như bị ma xui quỷ khiến, há miệng cắn một miếng.
Vị ngọt lịm lan trên đầu lưỡi, xen lẫn hương hoa quế và caramel, vừa không dính răng lại vừa để lại dư vị ngọt ngào.
“Ngon không?” Lục Dĩ Ninh hỏi.
Hứa Chiêu Di ngậm kẹo, mơ hồ liếc anh một cái: “Tạm thôi, ngọt quá.”
Cô cố ý nói vậy.
“Vậy lần sau cho ít đường hơn.”
Lục Dĩ Ninh đưa tay muốn đóng hộp lại, Hứa Chiêu Di lập tức ôm chặt vào lòng như đang giữ của: “Anh làm gì thế?”
“Ngọt thì ăn ít thôi.” Lục Dĩ Ninh bật cười, xoa nhẹ mấy cái l*n đ*nh đầu cô, “Ngoan, coi chừng sâu răng.”
Giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Hứa Chiêu Di má phồng phềnh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên trừng anh, lại lộ ra vài phần ngây ngô đáng yêu.
—
Vậy rốt cuộc Hứa Chiêu Di quyết định lấy anh từ khi nào?
Chỉ là một buổi sáng bình thường nhất.
Cô như thường lệ đẩy cửa gỗ homestay, chuông gió làm từ hạt bàn tính trên cao leng keng vang lên, đánh thức Nha Nha đang lim dim trên xà nhà.
Cái cục lông đen ấy vỗ cánh loạng choạng bay về phía cô, thế nhưng khi sượt qua tai thì bất ngờ cất tiếng:
“Lấy anh đi, lấy anh đi, lấy anh đi-”
Không chỉ Hứa Chiêu Di sững sờ, mà tất cả mọi người có mặt khi đó, kể cả khách trọ cũng đều ngây ra.
Con chim gì thế này?
Mọi người không hẹn mà cùng bật cười, trêu Nha Nha là con chim nhỏ hư hỏng, thi nhau chụp ảnh quay video. Chỉ có Hứa Chiêu Di vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, đầu ngón tay vô thức siết chặt chùm chìa khóa.
Vài ngày sau, một hôm Lục Dĩ Ninh dọn dẹp bàn ghế xong ở đại sảnh, đúng lúc gặp cô bước vào, liền chặn lại nói: “Anh làm trò ảo thuật cho em xem nhé?”
Hứa Chiêu Di chẳng mấy để tâm, trong tay còn xoay xoay chìa khóa xe, liếc anh một cái: “Trò gì?”
Ngay lúc đó, Lục Dĩ Ninh đặt khay sang một bên, trịnh trọng xắn tay áo, rồi quỳ một gối xuống ngay trước mặt cô.
Hứa Chiêu Di sững lại, còn chưa kịp phản ứng thì Nhai Nhai trong lồng đã xù lông, vỗ cánh loạn xạ kêu to: “Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng-”
Cả đám người trong sảnh cười vang, ngay cả Lục Dĩ Ninh cũng cúi đầu bật cười.
Anh lại ngẩng lên hỏi cô: “Vui không? Anh quỳ lại lần nữa nhé.”
Anh đứng lên, rồi lại nghiêm túc quỳ xuống trước mặt Hứa Chiêu Di. Nha Nha vừa thấy anh quỳ, theo phản xạ lập tức gào to: “Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!”
Y như thành tinh vậy.
Hứa Chiêu Di thật sự cũng phải bó tay trước hai kẻ này.
Khóe môi Lục Dĩ Ninh khẽ cong: “Làm lại lần nữa nhé?”
Hứa Chiêu Di đưa tay kéo anh đứng dậy: “Đủ rồi, quỳ nữa coi chừng thoát vị đĩa đệm bây giờ.”
“Em đồng ý.”
Câu này, không phải Nha Nha nói.
Mà là cô nói.
Chính trong một ngày bình thường như thế này, cả đại sảnh bỗng chốc lặng đi một thoáng.
Mọi người đều hồi hộp dõi theo cảnh tượng ấy, ngay cả Ba Tử vốn nghịch ngợm nhất cũng nín thở không dám lên tiếng.
Ngay trước ánh mắt của bao người, Lục Dĩ Ninh vội vàng bước lên một bước, nắm chặt lấy bàn tay nóng rực của cô, nào có màn cầu hôn hoành tráng như phim thần tượng chứ? Chẳng có gì cả, chỉ trong một ngày bình dị thế này, Lục Dĩ Ninh đã cầu hôn Hứa Chiêu Di.
Trên sân khấu còn có ca sĩ của homestay đang đàn hát những khúc tình ca nho nhỏ, trong quầy rượu lác đác vài ba vị khách cũng đưa mắt chúc phúc nhìn về phía họ.
Một khoảnh khắc thật bình thường.
Một bầu không khí thật lãng mạn.
Bàn tay run rẩy, Lục Dĩ Ninh từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, mở ra, bên trong một chiếc vòng tay, rồi nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận đeo vào.
“Sao không phải là nhẫn?” Hứa Chiêu Di vừa khóc vừa cười.
Cô đã chẳng còn nhớ nổi Lục Dĩ Ninh từng tặng cho mình bao nhiêu chiếc vòng tay rồi.
“Nhẫn để sau anh bù cho em.” Nói rồi, anh lại lấy từ trong hộp ra một chiếc đồng hồ, đưa cho cô: “Em giúp anh đeo cái này.”
“Đây là một đôi.”
Hứa Chiêu Di cũng đeo cho anh, hốc mắt Lục Dĩ Ninh bỗng cay xè, nhân lúc cô cúi đầu cài khóa, anh khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai cô.
“Cảm ơn em, vợ.” Anh nghẹn ngào nói.
Hứa Chiêu Di đỏ bừng mặt, ngắm chuỗi vòng bạc xoắn được chế tác từ ngọc phỉ thúy và bạc cổ, quả thật rất đẹp.
“Còn ngây ra đó làm gì?” Khúc Lâm Lâm rớm nước mắt hô to: “Vỗ tay đi chứ!”
Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng huýt sáo lập tức nổ tung, lông mi Lục Dĩ Ninh khẽ run, giọt lệ nóng hổi rơi thẳng xuống đầu ngón tay cô đang cài khóa đồng hồ.