Chương 83
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Buổi tối về nhà ăn cơm, lúc trò chuyện với ba mẹ, Hứa Chiêu Di tùy ý nhắc đến:
“À đúng rồi, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”
“Con đã đồng ý lời cầu hôn của Lục Dĩ Ninh rồi.”
Tiêu Ngọc Chi và Hứa Đại Dũng nhìn nhau, tỏ ra khá bình tĩnh.
Hứa Đại Dũng đặt đũa xuống: “Đã vậy thì cũng nên chuẩn bị để ba mẹ hai bên gặp mặt một lần đi.”
“Còn có chuyện này phải nói với ba mẹ, hoàn cảnh gia đình anh ấy hơi đặc biệt, ba mẹ anh ấy đã ly hôn từ khi anh ấy còn nhỏ, bây giờ… chắc xem như sống cùng mẹ. Nếu gặp mặt thì có lẽ chỉ có thể gặp mẹ anh ấy thôi.”
“Thế thì không sao.” Tiêu Ngọc Chi nói, “Nếu gặp mẹ thằng bé, chúng ta có cần chú ý gì không?”
Tuy chưa tìm hiểu cụ thể về gia cảnh của Lục Dĩ Ninh, nhưng chỉ cần nhìn phong thái và cách ăn nói cũng không khó đoán được gia thế không tệ. Hẳn mẹ anh cũng là người xuất thân giàu sang.
Nhà họ Hứa tuy chỉ là gia đình công nhân viên chức bình thường, nhưng lễ nghĩa cần có thì nhất định phải chu toàn, không muốn để Di Di bị coi thường.
Hứa Chiêu Di nghĩ đến Lục Mạn Thanh, nở nụ cười: “Không cần đâu ạ, thật ra con đã gặp mẹ anh ấy rồi, là một người rất tốt. Ba mẹ đừng lo, con sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”
Trước khi đi ngủ, Lục Dĩ Ninh gửi tin nhắn đến: [Em nói với ba mẹ thế nào rồi? Chú dì đồng ý chưa?]
Thực ra Lục Dĩ Ninh rất căng thẳng, luôn lo lắng Hứa Đại Dũng sẽ không đồng ý. Dù sao trước đây khi Hứa Đại Dũng và ông nội Hứa cố tình thử anh, cũng chẳng cho sắc mặt dễ chịu nào.
Lúc đó anh vẫn không biết đó là một phép thử, chỉ luôn cảm thấy bản thân làm chưa đủ tốt, không thể khiến chú và ông nội hài lòng.
Hứa Chiêu Di nằm sấp trên giường, khẽ v**t v* chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy, không trả lời thẳng câu hỏi, mà lại nhớ đến một chuyện khác.
[Năm đó anh tặng em vòng tay đá quý, anh còn giữ không?]
Năm ấy khi cô rời khỏi Lộ Thành, ngoài chiếc hộp nhạc xe hoa hình thỏ, cô không mang theo bất kỳ món quà nào anh tặng, tất cả đều được đóng gói gửi về căn hộ của anh.
Hứa Chiêu Di hoàn toàn không biết, khi Lục Dĩ Ninh từ Cảng Thành vội vã quay về, trên đường nghe tin cô đã từ chức rời khỏi Lộ Thành, lúc đó tim anh đã bị giày vò đến tê dại.
Cả người rơi vào trạng thái mơ hồ rã rời, khi mệt mỏi mở cửa phòng, nhìn thấy chiếc thùng giấy khổng lồ đặt ngay cửa, tất cả những gì liên quan đến cô đều ở đó, toàn bộ quà tặng bị bỏ lại cho anh, ngay cả bản thân anh, cũng giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, khoảnh khắc ấy anh hoàn toàn sụp đổ.
Lục Dĩ Ninh cũng nhớ lại quá khứ, lúc này cuối cùng đã có thể buông xuống. Những chuyện đau lòng ngày xưa, giờ đã có thể dùng giọng điệu bình thản để kể lại, không còn phải che giấu vết thương bằng lời lẽ gay gắt.
[Anh vẫn giữ.] Lục Dĩ Ninh nói, [Trong nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc em rời đi, ngay cả vị trí gối cũng chưa từng thay đổi.]
Hứa Chiêu Di ôm điện thoại, bật cười thành tiếng.
[Cho anh một tin vui, ba mẹ em đồng ý rồi.]
Lục Dĩ Ninh thở phào: [Mẹ anh đã đặt vé máy bay đầu tháng sau.]
[Không vội, đừng giục dì.]
[Anh sốt ruột.]
Hứa Chiêu Di gửi một cái sticker ‘sốt ruột cũng vô ích’.
[À đúng rồi, ba mẹ em muốn tổ chức hôn lễ ở nhà cũ, đó cũng là tâm nguyện của ông nội. Anh đồng ý chứ?]
[Anh đồng ý, anh sẽ lo việc trang trí. Vài ngày nữa em đi cùng anh làm thủ tục sang tên, sau hôn lễ thì để ông nội dọn vào ở.]
Hứa Chiêu Di: [Ừm.]
Đến khi thật sự chuẩn bị cưới, mới thấy còn nhiều việc phải lo liệu.
Hôm ấy Hứa Đại Dũng và Tiêu Ngọc Chi bận rộn chuyển đồ mới mua về căn nhà cũ, họ thì lo trang hoàng gian chính, còn Hứa Chiêu Di và Lục Dĩ Ninh thì thu dọn ở gian phòng bên, thực ra cũng là nhân lúc không có ai, tìm một chỗ để vụng trộm thân mật.
Lục Dĩ Ninh đã lâu rồi chưa được cùng cô chung giường chung gối, nên trong lòng có chút ngứa ngáy, vừa khép cửa lại liền kéo người dụ dỗ đi về phía mép giường.
“Anh làm gì vậy, ba mẹ em còn ở ngoài đó, đừng có làm phiền người ta!” Hứa Chiêu Di vừa uy h**p vừa dùng tay chọc vào ngực anh, “Anh mà còn như vậy nữa thì em không cưới nữa đâu đấy.”
Lục Dĩ Ninh lập tức xìu xuống, vội vã bò dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo, ủ rũ đi theo sau lưng Hứa Chiêu Di cùng thu dọn phòng.
Khi đang sắp xếp vali, Hứa Chiêu Di bất ngờ rút ra một tập tài liệu ép kim từ lớp ngăn ẩn. Thấy trên bìa in huy hiệu của văn phòng luật, cô kẹp lấy góc tài liệu, lắc lắc: “Cái này là gì vậy?”
Nửa quỳ bên chiếc vali mở toang, cô ngẩng đầu hỏi: “Em xem được không?”
“Đương nhiên.” Yết hầu Lục Dĩ Ninh khẽ trượt lên xuống, “Đồ của anh, em đều có thể xem.”
Hứa Chiêu Di chậc một tiếng, xé niêm phong, thì nghe thấy giọng nói từ trên đầu truyền xuống: “Là di chúc.”
“Hả?” Cô giật mình ngẩng phắt đầu.
Lục Dĩ Ninh ngồi xổm xuống, giúp cô trải phẳng xấp tài liệu. Trên trang di chúc song ngữ Trung – Anh, ở mục người lập chói mắt hiện lên chính là chữ ký tên anh.
“Anh viết di chúc làm gì chứ?”
“Nói thật, sau khi em rời đi năm đó, trạng thái của anh rất tệ, cho nên…”
Lục Dĩ Ninh không nói hết, cúi thấp đầu xuống. Thật lòng mà nói, Hứa Chiêu Di cũng hơi chấn động, cô không ngờ việc mình rời đi lại khiến anh tổn thương đến mức đó, thậm chí còn nảy sinh ý định tìm đến cái chết.
Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót.
Đến khi nhìn thấy tên người thừa kế, Hứa Chiêu Di lại lần nữa sững sờ.
Người ấy không phải dì Lục, mà là cô.
“Anh đem toàn bộ tài sản để lại cho em?”
“Không thì sao?”
“Nhưng lúc đó anh với em đã chia tay rồi mà.”
“Chia tay thì em không thể thừa kế sao?” Lục Dĩ Ninh khẽ nhếch môi, huống hồ lúc ấy trong lòng anh luôn tin rằng cô sẽ quay về, bọn họ chưa từng thật sự tách rời.
Khoảnh khắc này, trong lòng Hứa Chiêu Di khó chịu đến mức gần như không chịu nổi, nhưng cô lại chẳng muốn để lộ ra, chỉ giả vờ thoải mái lật giở những trang tài liệu ấy.
“Vậy thì em phải đếm cho kỹ xem anh có bao nhiêu của cải mới được!”
“Đếm đi.” Lục Dĩ Ninh mỉm cười.
Hứa Chiêu Di cũng không ngại, thật sự mở ra xem, dù sao cưới rồi thì cũng phải có chút hiểu biết về tài sản của nhau.
Nhưng càng lật giấy cô càng kinh ngạc. Biết là anh có gia thế, nhưng cô vẫn nghĩ phần lớn đều là của ba anh, chẳng liên quan nhiều đến anh. Không ngờ chính anh cũng giàu đến thế.
Riêng cá nhân Lục Dĩ Ninh đã có hơn chục bất động sản ở nước ngoài.
“Anh chẳng phải nói không đầu tư bất động sản sao, sao lại có nhiều nhà thế này?”
“Không tính là đầu tư, anh mua những căn đó để khi nghỉ ở thành phố nào thì có chỗ ở.” Anh có nhà ở Thượng Hải, Bắc Kinh, Quảng Châu, Thâm Quyến, Mỹ, Singapore, còn có cả những thành phố nhỏ ít người biết đến.
Nhưng phần lớn vốn vẫn nằm trong quỹ, cổ phiếu và cổ phần một số thương hiệu.
Cổ phần của Liên Hoa thì không nói, ngoài 15% cổ phần gốc của nhà họ, anh còn có cổ phần của ba công ty niêm yết khác.
“Vãi chưởng, thương hiệu trang sức xa xỉ đỉnh cấp này anh cũng góp vốn à?”
“Khi mua lại thì tiện tay đầu tư một chút.”
Hứa Chiêu Di đập tập tài liệu xuống, trừng anh: “Rốt cuộc anh giàu đến mức nào thế!!!”
“Tương lai đều là của bà chủ Hứa.” Lục Dĩ Ninh cười, xoa rối tóc cô.
“Ai thèm.” Hứa Chiêu Di đá vào chân anh, “Homestay của em thu nhập năm cũng cả triệu đó!”
“Được rồi, em giỏi nhất, bà chủ Hứa nuôi anh nhé.”
“Hứ, xem biểu hiện của anh đã ~”
“Được, tối nay anh sẽ biểu hiện thật tốt.”
“Biến đi! đ* h** s*c!”
Hai người cứ thế vừa cãi cọ vừa thu dọn xong gian phòng bên.
Khi sắp ra ngoài, Hứa Chiêu Di đột nhiên nắm tay anh, có chút nghiêm túc.
“Tuy chúng ta đã quyết định kết hôn rồi, nhưng em vẫn muốn hỏi anh một câu, anh thật sự đã nghĩ kỹ chuyện cưới em chưa?”
Lục Dĩ Ninh khẽ kẹp sau gáy cô, đưa môi tới khẽ hôn, hôn xong còn cắn nhẹ lên môi cô: “Còn hỏi nữa thì di chúc thành thật đấy, hoặc là kết hôn, hoặc là anh chết.”
“Kết hôn với ai?”
“Với heo.”
“Cút.”
“À đúng rồi, rốt cuộc anh xin nghỉ bao lâu thế? Không về công ty có ổn không, cưới xong rồi công việc anh tính sao?”
“Anh nghỉ việc.”
“Đừng nha! Em nuôi không nổi anh đâu, cả ngày ở chỗ em ăn chực uống chực.”
“Anh không làm việc cho em à?”
“Cái đó mà cũng gọi là làm việc hả? Nói chung là không được, cái dự án ở Singapore của anh còn mấy năm nữa?”
“Khoảng ba năm.”
“Thế thì anh cứ làm xong đi, rồi sau tính xem có chuyển công tác về Gia Thành được không.”
Thật ra Lục Dĩ Ninh cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn liếc nhìn cô, có chút dò xét: “Nếu không điều về được thì sao?”
“Thì xa nhau chứ sao.”
“Em mơ đi.” Lục Dĩ Ninh đột nhiên siết chặt cánh tay, ghì cô vào lòng, “Đừng có nghĩ nữa, từ nay về sau chúng ta trói cùng với nhau, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa.”
Những ngày phải xa cách vì dịch bệnh từng là cơn ác mộng của anh, anh tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai.
“Á á anh siết chết em rồi!” Hứa Chiêu Di đá anh, “Phiền quá, buông ra mau!”
“Đồng ý với anh đi.”
“Đồng ý đồng ý đồng ý!”
Đúng là cái người này, đùa thôi cũng coi là thật ~
Chiều hôm đó, Lạc Dặc Châu đến Gia Thành. Sau khi tắt máy, Lục Dĩ Ninh ra sân bay đón.
“Vãi, tóc hồng à, chất phết đấy nha!”
Lạc Dặc Châu đeo một cặp kính râm to, vẫn cái dáng vẻ công tử ăn chơi ấy, vừa gặp Lục Dĩ Ninh liền giơ điện thoại ra chụp lia lịa.
Lục Dĩ Ninh giúp anh ta kéo vali, lạnh mặt đi phía trước, chẳng thèm cho lấy một ánh mắt.
“Đừng quan tâm.”
Trên đường đi, Hứa Chiêu Di gọi điện đến. Lúc đó Lục Dĩ Ninh đang lái xe, không chần chừ một giây, ấn ngay loa ngoài: “Vợ à? Anh đang lái xe.”
Lúc anh ra đón Lạc Dặc Châu thì chưa kịp gọi cho cô, chỉ gửi một tin nhắn WeChat, nhưng Hứa Chiêu Di không thấy.
Đến homestay, phát hiện anh không có ở đó, cô liền cho rằng anh trốn việc, lập tức nổi trận lôi đình: “Lá gan to ghê nhỉ! Bảo anh đi siêu thị một chuyến mà dám bỏ việc hả! Tháng này khỏi có thưởng, lương cũng phải cắt một nửa!”
Lục Dĩ Ninh hơi mím môi, ngoan ngoãn nhận sai: “Ừ, vợ đừng giận. Anh có nhắn xin phép, nhưng em không thấy thì chắc chắn là lỗi của anh, không nên nhắn lúc em đang bận. Giờ anh đi siêu thị ngay, trong một tiếng chắc chắn sẽ về đến cửa hàng. Ngoài danh sách cần mua, em còn cần gì nữa không?”
Hứa Chiêu Di ở đầu dây bên kia hừ một tiếng, rồi lạch cạch đọc liền một tràng: “Thiếu một món thì anh bị đuổi ngay lập tức!”
Nói xong cạch một tiếng dập máy.
Lạc Dặc Châu hít một ngụm khí lạnh.
Đệt, đây là huấn luyện chó à!
Chưa kịp đặt hành lý xuống, anh ta đã phải theo Lục Dĩ Ninh chạy vội đến siêu thị. Nhìn anh chẳng khác gì một ông chồng đảm đang, cầm danh sách cần mua, đối chiếu từng món trên kệ. Lạc Dặc Châu giơ điện thoại quay video: “Lục tổng, cười một cái nào?”
“Cút.”
“Ha ha ha, cậu cũng có ngày hôm nay cơ đấy.”
Lục Dĩ Ninh lười để ý, nghiêm túc chọn từng món hàng. Thấy kệ bánh mới về loại bánh ga-tô nhỏ vị dương chi cam lộ mà Hứa Chiêu Di thích, anh còn cẩn thận chọn mấy cái tươi nhất rồi đóng gói.
Lúc tính tiền, anh thậm chí còn nghiêm túc lấy hóa đơn. Lạc thiếu gia há hốc mồm: “Mấy trăm tệ thôi, cậu nghèo đến mức phải báo cáo chi tiêu à?”
“Đồ cửa hàng mua thì phải đi công quỹ.” Lục Dĩ Ninh liếc anh ta một cái, lười giải thích thêm.
Anh ta biết quái gì, Hứa Chiêu Di ghét nhất là công tư lẫn lộn.
Tính tiền xong, túi bánh anh tách riêng, xách bằng tay trái.
“Giúp tôi xách cái này.” Anh đưa hai túi đồ to bên tay phải sang cho Lạc Dặc Châu.
Lạc Dặc Châu đút hai tay vào túi, lười nhác nói: “Đâu phải tôi lấy vợ.”
“Được.” Lục Dĩ Ninh khẽ cười, “Nhóm du lịch tự phát của Bối Thi Nam tối nay tổ chức vũ hội, cần dùng—”
Chưa nói hết câu, Lạc Dặc Châu đã khẽ kêu một tiếng, giật luôn túi đồ lao thẳng ra bãi đỗ xe.
Hai người trong vòng một tiếng đồng hồ đúng giờ đến được làng Quạ Đen.
Đỗ xe xong, cả hai xách theo túi lớn túi nhỏ đi dọc theo đường Tiêm Liễu.
Lúc này dù là mùa đông, cây cối vẫn xanh um, quả nhiên phương Nam bốn mùa như xuân.
Dọc phố, những homestay đều treo đèn lồng, tiếng rao của hàng quán nối nhau không dứt, cả con đường ngập trong bầu không khí ấm áp đời thường.
Lục Dĩ Ninh quen thuộc bước trên phiến đá xanh, thỉnh thoảng còn chào hỏi bà cụ bán bánh nếp bên đường, gật đầu mỉm cười với bà chủ quán trà. Mới hơn một tháng thôi mà trông anh đã như dân bản địa.
“Nhanh lên.” Lục Dĩ Ninh thấy anh ta đi chậm, cất giọng giục, còn bản thân thì bước nhanh hơn.
Lạc Dặc Châu bỗng chốc dâng lên một vị chua xót, bao năm nay anh ta đã quen sống tự do, thật lòng cũng chán nản.
Ngày ngày ngâm mình trong rượu chè gái gú, càng say càng tỉnh, nửa đêm tỉnh dậy vẫn nhớ đến đôi mắt biết cười ấy, nhưng người kia rốt cuộc đã không còn.
Bao năm nay anh ta không phải chưa từng tìm Bối Thi Nam, nhưng cô ấy quá cứng cỏi, ngay cả một ánh mắt cũng tiếc không cho.
Quả báo, ai bảo năm xưa anh ta khốn nạn, lấy tấm chân tình ra làm trò đùa cơ chứ.
Bước chân anh ta vô thức nặng dần, rõ ràng là tới để tìm cơ hội xoay chuyển, nhưng đến cửa lại chùn chân. Đã qua cái tuổi hăng hái ngạo mạn, cũng không còn là công tử tự tin rằng tiền quyền có thể mua được tấm lòng chân thành.
Bao năm qua bị dội nước lạnh nhiều mới thấm ra, trước thứ tình cảm thực sự trong sạch, đống tiền tài của anh ta chỉ là trò cười.
Biết đâu ngay cả con người anh ta, trong mắt người ta cũng chỉ là một đống rác rưởi nhơ bẩn.
Yết hầu anh ta khẽ chuyển động, nặng nề nuốt xuống. Lạc Dặc Châu đưa tay kéo kính râm xuống che mặt.
Vẫn cứ giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, từng bước thong thả, giọng điệu chơi bời kéo dài lê thê: “Chỗ chết tiệt này cũng thú vị đấy, ông đây bỏ mười tám triệu đầu tư chơi?”
Lục Dĩ Ninh lười biếng không thèm đáp.
Hai người đi đến trước cửa homestay Quạ Đậu.
“Chào chào chào chào chào!” Nha Nha vỗ cánh, kêu ầm ĩ chào họ.
Hứa Chiêu Di đang chỉ huy ở quầy lễ tân, Ba Tử thì bày bàn ghế. Tối nay là đêm vui của nhóm chị em Bối Thi Nam, toàn bộ việc trang trí do cô phụ trách.
Trong lúc cầm danh sách kiểm tra, Hứa Chiêu Di liếc thấy Lục Dĩ Ninh, tiện tay chỉ vào bàn: “Đặt tạm ở đó trước.”
Lục Dĩ Ninh ngoan ngoãn làm theo, ngay sau đó, phía sau bỗng xuất hiện một bóng người. Lạc Dặc Châu kéo kính râm xuống, cười tươi chào Hứa Chiêu Di: “Hi–”
Hứa Chiêu Di: “……”
“Không ngờ giờ mình thành đồng nghiệp rồi, bà chủ Hứa.”
Hứa Chiêu Di cũng không ngờ anh ta vẫn lắm mồm đến vậy.
“Được rồi, tùy anh thôi.” Cô lười tiếp chuyện, quay lại lo công việc của mình.
Lục Dĩ Ninh theo sát phía sau.
“Đi ra! Sao cứ bám theo em vậy? Đi tìm lũ bạn xấu xa của anh đi!” Hứa Chiêu Di làm vẻ muốn đẩy anh ra.
Lục Dĩ Ninh ngược lại càng dính sát, cố chen vào quầy, ngực chạm nhẹ vào lưng cô.
“Làm gì vậy?”
“Cho thỏ ăn.” Anh như làm trò ảo thuật, từ phía sau lôi ra một chiếc bánh nhỏ, tháo vỏ rồi nhét cái nĩa bạc vào tay cô. Thấy cô không nhận, anh trực tiếp đưa phần kem trên nĩa lên môi cô.
Hứa Chiêu Di vô thức l**m một cái, bất ngờ thốt lên: “Chính là hương vị này, hồi nhỏ em hay ăn, sao anh biết em thích ăn cái này?”
“Anh đoán thôi.” Lục Dĩ Ninh dùng ngón cái quét sạch vệt kem ở khóe môi cô, “Mèo nhỏ háu ăn.”
Hứa Chiêu Di cắn nĩa, mỉm cười, lòng ngọt ngào.
“Ngọt không?”
Hứa Chiêu Di gật đầu.
“Thế thì anh cũng thử một miếng.” Nói xong, bàn tay ấm áp của Lục Dĩ Ninh chợt đặt lên gáy cô.
Khoảng cách được kéo gần.
Hai người hôn nhau.
Nhìn cảnh này, Lạc Dặc Châu kinh tởm không chịu nổi, một giây cũng không muốn xem, kéo kính râm lên, hai tay nhét túi, ra ngoài đi dạo.
Anh ta cứ dạo cho đến tối.
Đêm ở làng Quạ Đen náo nhiệt đến chóng mặt. Đèn lồng soi con đường đá xanh thành màu vàng ấm áp, cờ hiệu quán rượu bay phấp phới dọc phố.
Khi lảo đảo đến bờ hồ, Lạc Dặc Châu thấy phía trước đông người tụ tập, liền tiện tay kéo một anh chàng cầm đèn lồng câu đố hỏi: “Ở phía trước đang náo nhiệt cái gì vậy?”
“Kết đôi cho người độc thân!” Người đối diện lắc lắc chiếc túi, bên trong là mặt nạ, “Ghép đôi thành công còn được tặng vé thuyền du ngoạn đêm trên thuyền có mái che nữa!”
Lạc Dặc Châu không biết, thực ra Bối Thi Nam lúc này cũng đang đăng ký bên trong, nói là dẫn nhóm chị em đến hỗ trợ không khí, thật ra là để lấy vé thuyền miễn phí.
Cô ấy không quan tâm chuyện tìm người yêu, nhưng cơ hội miễn phí thì cứ phải tranh thôi!
Ban đầu Lạc Dặc Châu cũng không mấy hứng thú, vẫy tay định đi, nhưng bị nhân viên hoạt động chặn lại.
Cô gái nhìn thấy anh ta cao ráo, đẹp trai, nên muốn anh ta tham gia, dù sao tỉ lệ nam đăng ký quá ít, liền thuyết phục: “Tham gia đi! Ở làng Quạ Đen này có chút duyên số, khả năng tìm được định mệnh của anh rất cao đấy!”
Lạc Dặc Châu cười khẩy, chính anh ta cũng không biết ‘người định mệnh’ của mình là ai, một con quạ thần bí mà nói là tìm được cho anh ta à?
Cô gái nhiệt tình, nhanh chóng đưa hết các mặt nạ còn chưa phát cho anh ta chọn, “Tất cả mặt nạ ở đây đều có cặp nhé!”
Thấy anh ta cầm một chiếc mặt nạ cáo đen, cô gái giải thích ngay: “Chiếc mặt nạ cáo đen này có cặp là một chiếc cáo trắng, chắc chắn anh sẽ gặp cô gái cáo trắng của mình ~”
Lạc Dặc Châu không để tâm, thong thả đeo mặt nạ lên. Khi tấm mặt nạ bằng bìa thô phủ lên mặt, tất cả tiếng ồn xung quanh như mờ nhạt, trong bóng tối anh ta quan sát thế giới rực rỡ ngoài kia, tựa như mọi thứ đều chẳng liên quan đến mình.
Bỗng nhiên thấy cũng thú vị phết.
Lạc Dặc Châu đi dọc bờ hồ, ánh sáng lấp lánh làm vỡ các bóng đèn màu phản chiếu trên mặt nước. Những chiếc đèn quay treo trên cây hòe thụ phát ra những vòng sáng vàng ấm, kéo dài bóng dáng các du khách đang di chuyển.
Bất chợt vai anh ta bị vỗ nhẹ, một mùi bạch trà quen thuộc kèm hương cam thoảng đến.
Cô gái đeo mặt nạ cáo trắng nghiêng đầu: “Ngài cáo đen?”
Anh ta quay người, làn gió đêm cuốn lên, mái tóc xoăn của cô ấy chạm nhẹ vào tai chiếc mặt nạ cáo đen của anh ta. Bối Thi Nam mặc áo hoodie rộng, đeo túi vải chéo vai, ngón tay khều phần lông trên mặt nạ, cười: “Chào anh, tôi là cáo trắng đây!”
Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, lăn theo khóe mắt của chiếc mặt nạ cáo đen.
Bối Thi Nam nhìn gã khổng lồ im lặng nửa ngày, lại nhìn kỹ chiếc mặt nạ cáo đen trên mặt anh ta, không nhầm đâu.
Cô ấy chỉ vào mình, rồi lặp lại: “Tôi là cáo trắng ~”
Những chiếc đèn treo trên cành cây hòe thụ lay nhẹ, ánh sáng chiếu lướt qua yết hầu chuyển động của anh ta. Dưới mặt nạ, Lạc Dặc Châu đỏ mắt, trân trân nhìn cô ấy, vẫn không có phản ứng gì rõ rệt.
Bối Thi Nam nghi ngờ anh ta là người câm, nhưng chẳng sao, cô ấy không kỳ thị người khuyết tật, câm cũng có thể cùng cô ấy lên thuyền!
Cô ấy liền dùng tay làm động tác chèo thuyền, cánh tay cũng theo nhịp, có phần ngộ nghĩnh.
Cuối cùng Lạc Dặc Châu phát ra một tiếng hơi thở nhẹ từ mũi, nhỏ đến mức như một tiếng thở dài, nhưng Bối Thi Nam chợt sững người.
Cô ấy đứng thẳng, nụ cười trên mặt từ từ tắt đi, đứng yên ở đó, nhìn kỹ lại đôi mắt anh ta.
Hai người, qua lớp mặt nạ, im lặng đối diện nhau trong làn gió nhẹ.
Thời gian như quay trở về năm đó, khi cô ấy phát hoa hồng ở trung tâm thương mại, anh ta lao từ thang máy tới, thở hổn hển, vội vã chạy đến bên cô ấy, xắn tay áo, nói: “Xin hỏi, tôi có thể nhận một bông không?”
Giờ đây, hoa hồng đã tàn, hương cũng bay mất theo quá khứ, họ không còn là những con người của ngày xưa.
Khi đó, gặp nhau ở Bắc Hải, anh ta thấy cô ấy cười nói thân mật với chủ homestay, tức giận, bị cơn chiếm hữu thúc đẩy đánh người, cô ấy chẳng hề sợ, tát anh ta và gọi cảnh sát.
Anh ta trong trại tạm giam chán nản, từ nhỏ được mọi người nâng niu, chưa từng gặp thất bại lớn, lần đầu lại là vì một người con gái.
Nhưng anh ta chấp nhận.
Ai bảo tim anh ta đã rung động cơ chứ?
Không biết bao lâu trôi qua, Bối Thi Nam cũng mỉm cười nhẹ, hai người cùng tháo mặt nạ.
Khoảnh khắc đó như mọi ân oán đều tan biến. Bối Thi Nam nhìn người đàn ông trước mặt, gió khẽ lướt qua giữa hai người, trong lồng ngực cô ấy không còn cơn giận dữ như ngày ở Bắc Hải, cũng không còn cố ý né tránh.
Bao năm đi khắp nơi, mở rộng tầm mắt, cô ấy cũng mở rộng tâm trí, dần nhận ra cách để hòa giải với quá khứ của chính mình-
Không nên trốn tránh ký ức, không nên dùng cảm xúc để thao túng bản thân, không nên cố tình gần gũi với người khác để k*ch th*ch anh ta, dùng hạnh phúc bên ngoài để che đi vết thương.
Những điều đó đều chỉ là tự lừa dối chính mình.
“Uống một ly không?” Bối Thi Nam mắt hơi híp, mỉm cười, mang theo ý vị một nụ cười xóa hết ân oán.
“Được, để tôi mời.” Lạc Dặc Châu nói.
“Vậy mua hai chai rượu hoa quế rẻ nhất nhé, lên thuyền uống!”
Bối Thi Nam cầm đôi mặt nạ đi trước, hướng về nơi đổi vé để nhận vé thuyền.
Lạc Dặc Châu hai tay cắm trong túi áo khoác, theo phía sau, ánh mắt không rời khỏi lưng cô ấy.
Lên thuyền, hai người chạm ly, tiếng thủy tinh va nhau vang lên, chẳng nói gì, mọi cảm xúc theo ánh sóng lấp lánh trong ly rượu mà trôi đi hết.
Có chút giống cảnh trong phim kiếm hiệp xưa, một nụ cười xóa tan mọi ân oán, lại thoảng chút ý vị của câu – ‘Gặp nhau trong gió mát trăng thanh, hơn hẳn trăm vạn người gian trần’.
Vừa mới nhếch môi, Bối Thi Nam đã quay mặt ra phía lan can thuyền.
Cô ấy dựa nửa người vào lan can ngắm cảnh đêm, đôi khi móng tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại. Hai người ít nói, chỉ lặng lẽ nhấp rượu.
Cô ấy thi thoảng chụp vài bức ảnh.
Lạc Dặc Châu cũng im lặng, nâng ly nhìn góc nghiêng cô ấy chìm trong ánh đèn.
Ký ức bỗng tua ngược về quá khứ, anh ta từng thấy cô ấy ồn ào phiền phức, nhiều lần viện cớ đi du thuyền cùng bạn gái, tránh né cô ấy.
Nhưng cô gái đó rõ ràng vẫn canh lò nướng làm bánh cho anh ta, thức đêm ôm điện thoại chỉ để lúc nửa đêm nói ‘sinh nhật vui vẻ’ và ‘ngủ ngon’.
Ngày ấy anh ta kiêu ngạo, tự phụ, tưởng tiền có thể mua được tất cả. Khi chia tay, cô ấy trả lại hết tất cả quà anh ta tặng, như vứt đi mấy tạp chí cũ.
Anh ta chợt hối hận vô cùng, ngón tay run rẩy trên thành ly, chất lỏng màu hổ phách gợn sóng nhỏ.
Thế gian này vẫn có người thật lòng trao anh ta tất cả, mà anh ta lại tự tay làm mất đi người ấy.
Những năm tháng xa hoa phồn thịnh chưa từng làm trái tim anh ta chao động nữa, nhưng khi rung động quay lại, anh ta hiểu, mình đã không xứng để có được cô gái như vậy.
Ngón tay chạm vào khóe mắt còn đẫm sương đêm, anh ta quay mặt đi, bỗng nhận ra cảnh đêm nơi ánh đèn nhấp nháy thật đẹp.
Bối Thi Nam tất nhiên biết anh ta muốn nói gì, nhưng cô ấy không muốn đáp lại, thấy không cần thiết.
Gặp nhau ở nơi xa xôi, có thể ngồi xuống uống một ly rượu, thì quá khứ cũng chẳng cần nhắc lại.
Những lời chưa nói vốn nên chìm dưới đáy ly.
Một ly rượu, cũng vừa đủ.