Chương 84
Chuyển ngữ: Như Huỳnh
—
Hai người quay về homestay Quạ Đậu, bên trong đã sớm náo nhiệt, buổi tiệc đang diễn ra vô cùng sôi nổi.
“Vậy tôi vào đây, lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu.” Bối Thi Nam hai tay đút túi, nở một nụ cười phóng khoáng với anh ta, xoay người định đi.
“Đợi đã.” Lạc Dặc Châu nhìn nụ cười của cô ấy, tim như bị ai đó khẽ siết lấy, một cơn thôi thúc bất chợt trào dâng khiến anh ta buột miệng nói: “Tôi… còn có cơ hội nữa không?”
Đã rất lâu rồi anh ta mới mất kiểm soát như thế.
Cũng chưa bao giờ thấp hèn đến vậy.
“Đương nhiên là không rồi.” Cô ấy đáp rất dứt khoát, vẫn giữ nụ cười, dùng những lời dịu dàng nhất để nói ra lời từ chối tàn nhẫn nhất.
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu bước thẳng vào homestay.
Gió đêm hơi se lạnh, Lạc Dặc Châu cúi đầu châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, để mặc làn khói quẩn quanh trong phổi rồi mới từ từ nhả ra.
Ngẩng mặt lên, liền thấy Lục Dĩ Ninh và Hứa Chiêu Di không biết từ lúc nào đã đứng cách đó không xa, hai người thậm chí còn đang nắm tay nhau, trên mặt mang theo vẻ vi diệu nhìn anh ta.
Lục Dĩ Ninh: “Xin chia buồn.”
Hứa Chiêu Di: “Tôi cái gì cũng chưa thấy.”
Một cơn gió lạnh đúng lúc thổi qua.
Hai người lúng túng nhìn nhau một cái.
Lập tức đổi lời.
Hứa Chiêu Di: “Xin chia buồn.”
Lục Dĩ Ninh: “Tôi cái gì cũng chưa thấy.”
Lạc Dặc Châu khẽ chửi một tiếng: “Mẹ kiếp, tôi giống như một thằng ngu vậy.”
“Thế thì tôi đi trước đây.” Hứa Chiêu Di biết điều cúi đầu, khẽ kéo kéo tay áo Lục Dĩ Ninh, “Hai người nói chuyện đi, đừng để ý đến em.”
Biết bọn họ cần nói chuyện, nên Hứa Chiêu Di cũng rất tinh ý, cố ý để lại thời gian cho họ, một mình chạy vào homestay.
Trước khi đi, Lục Dĩ Ninh còn kéo cô lại, ngang nhiên hôn cô một cái.
Lục Dĩ Ninh nhìn cô đầy lưu luyến, giọng dịu dàng đến mức không tưởng: “Lát nữa xong thì nhắn cho anh, anh đến đón em.”
“Ừm.” Cô mím môi cười.
“Yêu em, vợ.”
Lạc Dặc Châu: “…”
Anh ta cảm thấy mình sắp phát điên lần nữa.
Hai người men theo con phố, vô định đi một lúc, cuối cùng tìm một quán bar nhỏ rồi ngồi xuống.
“Chớp mắt một cái cậu sắp kết hôn rồi.” Lạc Dặc Châu nâng ly rượu, cụng với Lục Dĩ Ninh, trong giọng nói mang theo nỗi phiền muộn khó diễn tả.
“Tự lo cho mình đi.” Lục Dĩ Ninh nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt đáp.
“Thật sự muốn kết hôn đến thế à?” Lạc Dặc Châu cười khẩy, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ u tối.
“Đúng vậy.” Khóe môi Lục Dĩ Ninh hơi cong, trong đáy mắt là sự kiên định chưa từng có.
Lạc Dặc Châu nhìn chằm chằm anh vài giây, bỗng bật cười, khẽ lắc đầu, nhả ra một ngụm khói, không nói thêm, chỉ nâng ly lần nữa.
“Được thôi, chúc mừng nhé, người anh em.”
Câu này là thật lòng.
—
Hôm đó là một ngày rất đẹp, nắng dịu, gió nhẹ không gay gắt.
Lục Dĩ Ninh và Hứa Chiêu Di đi đăng ký kết hôn, trên đường về, hai người xách theo đủ thứ lớn nhỏ – nào là hoa quả tươi, vài chai rượu ngọt, giấy đỏ chữ Hỷ, còn có bánh kem đặc biệt đặt làm.
Chuẩn bị tối nay ăn mừng cho thật vui.
Khi màn đêm dần buông, dọc theo bờ hồ, từng chiếc lồng đèn lần lượt sáng lên, ánh vàng ấm trải xuống mặt hồ, loang thành từng mảnh lấp lánh như dát vàng.
Ánh đèn màu cam hắt qua khung cửa gỗ, khiến mặt hồ cũng nhuộm một vẻ dịu dàng.
Tiếng chèo thuyền dần thưa thớt, từ quán trà vẳng ra tiếng tì bà của khúc bình đàn*, từng tiếng leng keng hòa cùng tiếng trò chuyện khe khẽ của khách trọ, như dệt thêm một lớp nền mềm mại cho đêm Giang Nam này.
*Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang.
Hứa Chiêu Di đã biến quầy bar ở tầng một thành một bữa tiệc linh động, trên chiếc bàn dài bày đầy kẹo cưới và đồ ăn vặt.
Ba Tử và Đông Đông mặc áo lụa đỏ vui mắt, tay bưng thì là rang, đậu tẩm rượu cùng những bình hoàng tửu ấm nóng, cười tươi rói, qua lại rộn ràng giữa các vị khách.
Ban nhạc trên sân khấu đang biểu diễn 《Khúc hoan ca》, nhịp điệu rộn ràng, khiến người ta bất giác gõ nhịp theo.
Giếng cổ ở sau vườn được lắp bơm tay mới, nước giếng mát lạnh, dùng để ngâm mơ tươi mà dì Vương ở sạp trái cây bên cạnh vừa mang tới.
Đại sảnh người ra kẻ vào tấp nập, khách du lịch đi ngang đều tiện tay lấy một viên kẹo cưới, coi như lấy chút hỷ khí của ông bà chủ. Trên khung cửa dán một chữ Hỷ đỏ thẫm, làm sáng bừng cả gian phòng.
Lục Dĩ Ninh nắm tay Hứa Chiêu Di, hai người được người thân bạn bè vây quanh, đi từng bàn một mời rượu.
Rượu là rượu mơ ướp lạnh, chua chua ngọt ngọt, mát rượi lòng người. Hứa Chiêu Di hôm nay mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, bên trên thêu hoa mẫu đơn chìm, tóc búi nhẹ nhàng, cài một chiếc trâm ngọc trai, đôi má vì men rượu mà ửng hồng.
Lục Dĩ Ninh thì khoác trường sam sẫm màu, tay áo viền hoa văn mây, đồng điệu với cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trên cổ tay anh là chiếc đồng hồ bạc cổ điển ánh lên sắc sáng dịu, còn trên cổ tay trắng ngần của cô là chiếc vòng bạc cổ nạm nút ngọc phỉ thúy khẽ lay động, phản chiếu ánh đèn, như một dòng nước xanh biếc.
Trong homestay, tiếng người náo nhiệt, tiếng cụng ly, tiếng cười, tiếng nhạc hòa lẫn vào nhau.
Khách trọ giơ điện thoại chụp ảnh, trẻ con thì rượt đuổi quanh bàn ghế, ngay cả các ông cụ vốn điềm tĩnh cũng khẽ lắc lư theo nhạc.
Trong không khí phảng phất hương rượu hoàng tửu, vị mặn thơm của thì là rang, xen lẫn mùi hoa dành dành ngọt ngào chẳng biết ai mang tới, hòa quyện vào làn gió.
Sau cơn mưa, bầu trời trong vắt, con đường đá xanh loáng ánh nước, chẳng biết ai hô to: “Nhìn kìa! Cầu vồng!”
Mọi người ùa cả ra phố, ngẩng đầu nhìn – một dải cầu vồng bảy sắc bắc ngang mặt hồ Thúy Vi, đầu kia vừa khéo rơi xuống mái hiên cong của homestay, giống như một lời chúc phúc từ trời.
Hứa Chiêu Di khoác tay Lục Dĩ Ninh, bỗng thấy vô cùng xúc động.
Mọi người đều say sưa trong cảnh đẹp ấy, chẳng biết ai là người đầu tiên khẽ hát theo điệu nhạc vang lên trong homestay.
Bối Thi Nam bất ngờ nhảy ra giữa con đường lát đá xanh, dang tay hét lớn: “Nào! Nhảy đi chứ!”
Nói rồi cô ấy cười kéo tay người bên cạnh, dẫm theo nhịp xoay một vòng.
Ban đầu chỉ có dăm ba người trẻ đi theo cô ấy nhảy nhót, không khí vui không thể tả, ngay sau đó tiểu Lộc và Đại Phi cũng nhập cuộc, dưới sự cổ vũ của Bối Thi Nam, khách trọ trong homestay, người thân bạn bè, thậm chí cả hàng xóm xung quanh đều ùa lên hòa vào điệu nhảy.
Bọn họ khoác vai nhau, người lạ nắm tay người lạ, thoáng chốc đã xếp thành một con rồng dài uốn lượn.
Mọi người cùng theo nhạc mà đong đưa theo nhịp.
Ông cụ Hứa đội chiếc mũ dạ mà ông thích nhất, đứng ở hàng đầu, cười hiền hậu chống gậy, bắt chước động tác của Bối Bối, bộ râu hoa râm rung rung theo từng nhịp.
Hứa Đại Dũng lúc đầu còn hơi ngượng, bị Tiêu Ngọc Chi kéo một cái, mới đỏ mặt nhập cuộc, vụng về lắc lắc thân mình, khiến mọi người xung quanh cười vang.
Lục Dĩ Ninh và Hứa Chiêu Di đứng hai bên của ông cụ, hai người nhìn nhau cười, rồi cũng theo chỉ huy của Bối Bối mà xoay người nhún nhảy theo điệu nhạc.
Vạt sườn xám đỏ thẫm của cô tung bay, như đóa mẫu đơn rực rỡ, tà áo dài của anh phấp phới, vững vàng nâng đỡ sự nở rộ ấy của cô.
Ở phía trước dẫn đầu, Bối Bối bỗng búng tay một cái, nhạc liền trở nên dồn dập, cả con phố đồng loạt đổi bước nhảy.
Hứa Chiêu Di kinh hô một tiếng, thân thể theo quán tính nghiêng về phía trước. Lục Dĩ Ninh nhanh tay ôm lấy eo cô, nhưng cũng bị lực kéo theo loạng choạng mấy bước. Ông cụ ở bên cạnh vuốt râu cười ha hả.
Những chiếc lồng đèn nơi góc phố không biết từ khi nào đã đồng loạt sáng lên, ánh sáng vàng ấm phủ lên nụ cười của từng người.
Người đàn ông bán kẹo bông chẳng biết từ đâu lôi ra một cây kèn Sô-na, thổi vang dội cả phố, mấy đứa nhỏ len lỏi chạy quanh, nô đùa giữa chân người lớn, ngay cả mấy con mèo hoa mà Lục Dĩ Ninh nuôi cũng ngồi chồm hỗm trước cửa homestay, đuôi ve vẩy theo nhịp điệu.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Đường đã lặng lẽ đứng bên cạnh tiểu Lộc, nhân lúc cô ấy không chú ý, khẽ nắm lấy tay cô ấy.
Hứa Chiêu Di tựa đầu vào vai Lục Dĩ Ninh, khẽ th* d*c, má ửng hồng. Cô ngẩng mắt nhìn, thấy cả con phố đều đang cười, đang nhảy, đang vui đùa.
Khoảnh khắc ấy, dường như mọi buồn vui đều tan ra trong bóng chiều, hóa thành làn khói lửa đời thường đẹp đẽ nhất.
“Có mệt không?” Lục Dĩ Ninh khẽ hỏi, ngón tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc rối trên trán cô.
Cô lắc đầu, bỗng nhón chân thì thầm bên tai anh một câu. Lục Dĩ Ninh thoáng sững người, rồi bật cười, ôm lấy cô xoay tròn trong niềm hạnh phúc.
Đêm càng sâu, nhưng tiếng cười tiếng hát vẫn chảy tràn trong từng góc phố. Bầu trời sao đêm ấy sáng rực hơn thường lệ, như cũng dừng lại để chứng giám cho niềm hỷ sự chốn nhân gian.
–Giống như mọi câu chuyện, cuối cùng đều có một cái kết viên mãn.
Khúc Lâm Lâm lấy điện thoại ra quay một đoạn video mọi người đang nhảy múa, ghép với bản nhạc nền quê mùa đang siêu hot trên Douyin, đăng lên mạng, lập tức khiến làng Quạ Đen lại một lần nữa nổi tiếng.
Dư âm náo nhiệt vẫn còn vương trong không khí, mọi người lục tục quay lại quầy rượu nhỏ, tiếp tục nâng ly cụng chén.
Điện thoại của Lục Dĩ Ninh bất chợt rung lên. Anh nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, mày hơi nhướng, nhanh chân đi ra ngoài nghe máy.
Một lát sau, chỉ thấy anh cẩn thận dìu một người phụ nữ bước vào–đó là một quý bà tao nhã đội mũ rơm vành rộng màu be, dưới vành mũ lộ ra vài sợi tóc bạc. Sau lưng bà, một người dì phúc hậu kéo theo chiếc vali màu nâu cũng bước vào.
“Vợ à.” giọng Lục Dĩ Ninh tràn đầy ý cười khó giấu, “Em mau đến xem ai tới rồi này?”
Hứa Chiêu Di đang ở quầy bar phụ giúp dọn ly, nghe vậy liền ngẩng đầu. Khi nhìn rõ người đến, chiếc ly trong tay suýt trượt xuống. Cô vội vàng đặt ly xuống, vạt váy theo từng bước chân gấp gáp mà nhẹ nhàng lay động, gần như chạy thẳng ra cửa.
“Dì!” Cô ba bước gộp thành hai, lao tới trước, dang tay ôm chặt Lục Mạn Thanh.
Hà Hiểu Nga đứng cạnh lặng lẽ lau nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được trêu: “Còn gọi dì gì nữa? Phải đổi cách xưng hô rồi chứ.”
Trong mắt đầy ý cười ấm áp.
Hứa Chiêu Di lập tức đỏ bừng cả mặt, cô vùi gương mặt nóng rực vào vai Lục Mạn Thanh, hít thấy hương nhài thanh nhã thoang thoảng trên người bà, lúng túng thật lâu mới khẽ gọi: “Mẹ…”
Hốc mắt Lục Mạn Thanh lập tức ươn ướt, bà đáp một tiếng, bàn tay run run nhẹ nhàng vuốt vai Hứa Chiêu Di.
Bà vui mừng biết bao nhiêu chứ? Để kịp tham dự ngày trọng đại của con trai, bà gắng gượng ngồi suốt mười sáu tiếng trên chuyến bay quốc tế, rồi lại chuyển tiếp thêm hai chuyến bay nội địa. Tuy hành trình khiến thân thể mệt mỏi rã rời, nhưng nụ cười trên gương mặt bà lại sáng rỡ hơn bất cứ lúc nào.
Hứa Chiêu Di dẫn họ lên căn phòng sáng sủa nhất trên lầu, vẫn thấy có chút áy náy, nắm tay Lục Mạn Thanh khẽ nói: “Tối nay mẹ tạm nghỉ ở đây, ngày mai con với Lục Dĩ Ninh sẽ dọn dẹp phòng ở căn nhà cũ, rồi mời mẹ với dì Hà qua đó ở.”
Lục Mạn Thanh mỉm cười gật đầu, thật ra bà ở đâu cũng được, huống chi bà còn rất thích homestay nhỏ đặc biệt này.
Sau khi sắp xếp xong, Lục Mạn Thanh liền nắm tay Hứa Chiêu Di ngồi trong phòng trò chuyện suốt một hồi lâu. Ngay cả Lục Dĩ Ninh cũng không được vào nghe.
Ra ngoài rồi, hốc mắt cả hai đều ửng đỏ.
Nhân lúc Lục Dĩ Ninh đang an ủi mẹ mình, Hứa Chiêu Di liền tranh thủ gọi điện cho ba mẹ.
Hứa Đại Dũng và Tiêu Ngọc Chi vừa nghe tin thông gia sắp tới, mừng đến mức cả đêm không ngủ được. Trời còn chưa sáng hẳn, hai ông bà đã dậy chuẩn bị.
“Lão Hứa, ông nói bộ sườn xám này có phải hơi loè loẹt quá không?” Tiêu Ngọc Chi đứng trước gương xoay qua xoay lại, trong tay còn cầm một chiếc khăn lụa.
“Ôi chao, bà mặc gì cũng đẹp hết.” Miệng thì nói thế, nhưng Hứa Đại Dũng lại cứ cài cúc bộ Trung Sơn phục của mình rồi lại tháo ra, tháo ra rồi lại cài vào.
Thật ra hai người đều rất căng thẳng.
Họ đặt một phòng riêng ở Đức Hưng Lâu, còn gọi mấy món nổi tiếng nhất của Gia Thành–vịt bát bảo, đầu sư tử trứng cua.
Lúc chờ món, Tiêu Ngọc Chi cứ liên tục chỉnh lại chén đũa, còn Hứa Đại Dũng thì không ngừng nhìn ra cửa.
Cửa vừa mở, Lục Mạn Thanh tươi cười bước vào. Bà mặc một chiếc sườn xám nhã nhặn, tóc búi gọn gàng, chẳng hề có chút dáng vẻ kiểu cách nào.
“Chị thông gia, đường xa vất vả quá.” Tiêu Ngọc Chi vội vàng đón ra.
“Không vất vả, gặp được hai người tôi thật sự rất vui.” Lục Mạn Thanh thân thiết nắm tay bà.
Vài tách trà vào bụng, bầu không khí liền ấm cúng hẳn. Hứa Đại Dũng kể chuyện Hứa Chiêu Di hồi nhỏ dở khóc dở cười, khiến mọi người cười nghiêng ngả. Lục Mạn Thanh cũng nhắc chuyện Lục Dĩ Ninh lúc bé nghịch ngợm ra sao, suốt ngày chỉ biết ham chơi.
Không khí vui vẻ vô cùng.
Ăn xong, mọi người bàn đến chuyện hôn lễ.
Tiêu Ngọc Chi đề nghị: “Có cần về nhà cũ xem trước không? Hai đứa nó nói sau khi cưới muốn ở đó để tiện chăm ông.”
Hứa Chiêu Di cùng Lục Dĩ Ninh liếc nhau một cái.
Cô ngập ngừng nhìn mẹ, rồi mở miệng: “Mẹ, bọn con chưa kịp nói với mẹ… bọn con đã mua hai căn hộ bốn phòng ở khu Tân Hà Uyển rồi… còn có cả vườn trên không… cũng mua cho ba mẹ một căn…”
“Cái gì? Chuyện lớn như mua nhà mà con không nói trước sao?” Tiêu Ngọc Chi kinh ngạc.
Lục Dĩ Ninh vội vàng đứng lên giải thích: “Nhà là do con mua, dì đừng trách Di Di. Con nghĩ, nếu hai người muốn ở chỗ rộng rãi thoáng đãng thì càng tốt, còn nếu không muốn dọn đi cũng không sao, khu đó vị trí tốt, chắc chắn sẽ tăng giá. Về phần bọn con, quả thực có một số kế hoạch lâu dài.”
Hứa Chiêu Di tiếp lời: “Dự án bên Singapore của anh ấy đang vào giai đoạn then chốt, phải làm cho trọn vẹn. Tụi con dự định sang đó ổn định hai năm, chờ dự án kết thúc thì sẽ về Gia Thành. Nhân tiện, con cũng muốn đưa homestay Quạ Đậu sang Singapore.”
“Con còn muốn mở homestay ra tận nước ngoài sao?”
“Đấy là ông nội nói mà–gọi là văn hoá xuất khẩu đó!” Hứa Chiêu Di cười hí hửng.
Khi đó, homestay nhỏ Quạ Đậu vừa mới lập kỷ lục lượng khách trong sáu tháng tăng gấp ba, tỷ suất lợi nhuận đầu tư cũng rất khả quan.
Trong báo cáo công tác năm ấy của chính phủ Gia Thành còn đặc biệt nhắc tới, thương hiệu bản địa này đã thúc đẩy tỷ lệ việc làm ở cổ trấn tăng 23%, còn giúp ba loại tập tục dân gian đang có nguy cơ thất truyền được hồi sinh–những truyền thống cổ xưa về bói toán Ô Y, chuông đồng treo góc mái, lại một lần nữa trở thành dự án trải nghiệm khiến du khách hứng thú bàn tán.
Nhờ những cống hiến văn hoá đó, homestay Quạ Đậu năm ấy được chính phủ trao tặng danh hiệu ‘Đơn vị điển hình trong việc bảo tồn và truyền bá văn hóa dân gian’, còn được thưởng hai mươi vạn tệ, Hứa Chiêu Di liền quyên góp cho kế hoạch hỗ trợ nữ sinh vùng núi.
Sau này Lục Dĩ Ninh tùy ý nhắc cô một câu, hỏi cô có muốn đưa lý niệm thương hiệu và văn hoá của Quạ Đậu quảng bá ra toàn cầu không.
Thời gian này cô đã tỉ mỉ đối chiếu dữ liệu du lịch – văn hoá ở hải ngoại, riêng tiền thuê mặt bằng ở Singapore cô cũng đã tính toán tới lui nhiều lần, chuyện mở chi nhánh này tuyệt đối không phải là nói suông, mà thật sự là đã trải qua suy tính cẩn trọng.
Lần này là vì chính bản thân cô.
“Đợi từ Singapore trở về, anh sẽ chuyên tâm làm nhân viên cho bà chủ Hứa.” Lục Dĩ Ninh đứng dậy rót thêm trà nóng cho các bậc trưởng bối, lại đưa múi quýt đã bóc sẵn cho Hứa Chiêu Di.
Hứa Chiêu Di lén chớp mắt với anh.
Hứa Đại Dũng và Tiêu Ngọc Chi nhìn nhau một cái, lại nhớ đến những lời cụ ông thường nhắc bên tai: ‘Bộ xương già này của chúng ta, đừng trở thành hòn đá cản đường con cái.’
Huống hồ con gái đã điều hành một homestay nhỏ phát đạt rực rỡ, con rể lại là người làm ăn đàng hoàng, bọn họ còn có gì mà không yên lòng chứ?
Tiêu Ngọc Chi lau khóe mắt, nghĩ bụng dù sao cũng không phải đi đến nơi chân trời góc biển, huống hồ con gái sớm muộn gì cũng sẽ trở về, cuối cùng vẫn nắm chặt tay con gái gật đầu, coi như đã đồng ý.
Cuối cùng Lục Mạn Thanh không tham dự hôn lễ của Lục Dĩ Ninh, bà đặt vé máy bay hôm sau đi Hồng Kông. Tờ mờ sáng hôm sau, tạm biệt với người nhà họ Hứa, cùng Hà Hiểu Nga lên đường ra sân bay.
Hứa Chiêu Di không hiểu vì sao Lục Mạn Thanh lại đi gấp gáp như thế, sau khi tiễn bà xong, cô liền dựa vào người Lục Dĩ Ninh, buồn bã, có chút tiếc nuối.
Thế nhưng Lục Dĩ Ninh thì hiểu, tuy rằng Lục Mạn Thanh chẳng nói gì. Vì hạnh phúc cả đời của anh, Lục Mạn Thanh buộc phải quay về nhà họ Tưởng một chuyến, nhất định phải đích thân quay về.
Năm đó ly hôn với Tưởng Chí Viễn, bà đã thề sẽ không bao giờ bước chân vào dinh thự nhà họ Tưởng nửa bước, thế nhưng vì con trai, bà đã phá lệ.
—
Ngày cưới, kiệu đỏ rực quay một vòng quanh thị trấn.
Lục Dĩ Ninh mua hết toàn bộ nến đỏ trong thị trấn, thả đầy trên sông để soi sáng lối đi đêm cho cô.
Tại tiệc cưới, mọi người quây quần uống rượu, ăn cơm bát bảo, Hứa Chiêu Di khoác tay Lục Dĩ Ninh, nắm chặt lấy nhau, cùng lúc cập nhật trạng thái lên vòng bạn bè.
An Nhĩ, Vu Hiểu Thấm, Trần Sa, Đại Diêu đều bấm like cho Lục Dĩ Ninh, bên dưới bài của Hứa Chiêu Di, Chiêm Nguyên cũng âm thầm bấm tim.
Tiễn khách xong đã quá nửa đêm, hai người về phòng tân hôn, tắm xong nằm xuống, Lục Dĩ Ninh vẫn siết chặt tay cô không buông.
Cả đêm Lục Dĩ Ninh bị Lạc Dặc Châu, Tiêu Đường, Đại Phi lần lượt ép rượu, giờ thì nằm bẹp trên giường, tay lờ mờ mò dưới gối: “Vợ… quà…”
Từ dưới cặp gối uyên ương, lấy ra chiếc trâm gỗ đàn hương tự khắc, hơi xiêu vẹo c*m v** tóc cô.
Hứa Chiêu Di dựa vào ngực anh, đầu ngón tay vuốt theo vân gỗ trên búi tóc, ngẩng đầu nhẹ nhàng chạm môi vào hàm hơi tái của anh, cười: “Anh khắc cả tháng hả?”
“Vợ có thích không?”
“Thích, cảm ơn chồng.”
“Anh… muốn hát cho vợ nghe một bài.”
“Được.”
Lục Dĩ Ninh má ửng hồng, ôm cô thật chặt, ánh nến nhấp nhô chiếu bóng hai người lên màn vải đỏ. Anh nhắm mắt ngân nga, giọng khàn khàn rung rung ở cổ họng, trong tiếng khàn ấy vẫn chứa vị ngọt như mật:
“Khoảnh khắc rung động là đẹp nhất, chân thành trao đi chẳng mệt mỏi…
Ngày mai sẽ chỉ đẹp khi có em, giấc mơ mới thực một chút,
Anh học cách say đắm trong tình yêu của em, em cùng anh đi qua màn đêm,
Anh nguyện theo đường tình này thủy chung, em… em rất quý giá.
…em rất quý giá.”
Câu cuối nghẹn lại trong cổ họng,
Người đàn ông dưới gối siết chặt lấy cô, lồng ngực dồn dập, hát đến bật khóc.
—
Trước khi đi, Đại Phi nhét đầy cốp xe đặc sản Gia Thành, Khúc Lâm Lâm bấu vào cửa sổ nhắc nhở: “Lạp xưởng nhớ để tủ lạnh nhé!”
Đợi đưa xong hai người, mọi người lại cùng tiễn Lạc Dặc Châu, cuối cùng là Bối Bối.
Một nhóm người đứng ở sân bay tạm biệt nhau.
Hứa Chiêu Di đi cùng cô ấy mua cà phê, nắm tay cô ấy khẽ hỏi: “Thật sự không định nhận lời anh ấy sao?”
Lạc Dặc Châu lại thổ lộ tình cảm với Bối Bối thêm một lần, có người còn thấy anh ta đứng ôm hoa bên hồ suốt cả đêm.
Nghe nói cực kỳ đáng thương.
Bối Bối chỉ cười: “Chưa nghe ba câu thức tỉnh nữ quyền thế kỷ hai mươi mốt à?”
“Kể ra xem.”
“Thứ nhất, đừng thương xót đàn ông; thứ hai, thương xót đàn ông sẽ bất hạnh; thứ ba, đàn ông chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của tôi.”
Hứa Chiêu Di giơ ngón cái khen ngợi: “Quá đúng là Bối tổng rồi, tiêu chuẩn nữ quyền hiện đại! Sau này cậu lên trời ôm trăng, tôi cũng sẽ bắc thang cho cậu!”
“Cũng tương tự thôi, có thể thuần hóa được vị nam thần độc tài kiêu ngạo thành chó vàng trong nhà, Hứa tổng mới là chuẩn mực.” Bối Bối làm động tác rock phóng đại, lắc trước mặt cô.
“Bớt đi.” Hứa Chiêu Di cắn ống hút, vừa giận vừa cười, “Dù sao tôi cũng chịu thiệt, còn lại thiên hà và biển cả của chị em thì trông cậy vào cậu đó.”
“Nói gì thế!” Bối Bối đụng vai cô một cái, “Chúng ta đã không còn là Lọ Lem trong truyện cổ tích chờ hoàng tử cứu nữa. Sống theo ý mình, muốn làm nữ cường nhân thì chinh phục doanh số, muốn nghỉ ngơi thì xem phim nuôi mèo, dù bình thường hay bình dị, dù kết hôn hay độc thân, cũng đều là một đời tuyệt vời.”
Hứa Chiêu Di suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng rồi, bọn mình đều tuyệt nhất!”
“Phải rồi, chị em thời đại mới, chẳng bao giờ làm nô lệ!”
Mỗi quyết định theo chính trái tim mình đều là một chặng đường hướng tới thiên hà và biển cả.
Hai cô gái ôm nhau tại cổng kiểm tra an ninh, thực hiện lời tạm biệt cuối cùng.
—
Sáng sớm một tuần sau, Lục Dĩ Ninh nhận được cuộc gọi từ Tưởng Hồng Tiêm.
Giọng bên kia trầm thấp, thoáng rung nhẹ: “Nghe mẹ cháu nói cháu đã kết hôn? Lễ cưới không tổ chức ở nhà trai là sao? Giống như ba mẹ cháu ngày xưa làm loạn vậy.”
Im lặng một lúc, ông tiếp tục: “Vài ngày nữa về đi, đưa cô gái đó về nhà luôn, ba và bà nội cháu đều muốn gặp cô ấy.”
“Nếu là cô gái ngày đó đến trụ sở viết bản kiểm điểm, thì tôi đồng ý.”
Cúp máy xong, Hứa Chiêu Di nghiêng người nhìn kỹ nét mặt lạ lùng của anh: “Sao vậy? Điện thoại ai thế?”
Lục Dĩ Ninh cúi đầu, im lặng một lúc, rồi chậm rãi ngước mắt nhìn cô, nói: “Là ông nội anh, ông ấy muốn gặp em.”
“Có thể còn rắc rối hơn, chúng ta e là phải về Hồng Kông làm hôn lễ bổ sung.”
“Gì cơ?” Hứa Chiêu Di trợn mắt, cơn sợ xã hội lại trỗi dậy, “Sao còn phải về Hồng Kông làm hôn lễ nữa chứ!”
“Đừng lo.” Lục Dĩ Ninh vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng lắc lắc trong lòng, “Có anh ở bên, em chẳng cần làm gì hết.”
“Em đã rất tốt rồi.”
“Chỉ cần là chính mình là được.”
Hứa Chiêu Di bị anh khen mà ngại ngùng, khẽ rúc trong lòng anh, kiêu ngạo nói: “Em có sợ đâu mà!”
Nhưng chẳng bao lâu cô lại chùn bước.
Cuối cùng vẫn hơi lo lắng.
Cô đâu có lạ gì về gia thế của anh, thực ra điều khiến Hứa Chiêu Di nhạy cảm nhất chính là chuyện này.
Rốt cuộc, cô vẫn muốn thể hiện tốt, không làm anh vướng chân.
Xứng đáng với những gì anh đã hy sinh.
Tình yêu là cùng nhau vun vén.
Đêm đến chuẩn bị đi ngủ, Hứa Chiêu Di trằn trọc, kéo tay anh hỏi: “Kể cho em nghe thêm chuyện về ông bà anh đi.”
“Và cả chuyện anh trai anh lần trước, anh mới chỉ kể một nửa…”
Lục Dĩ Ninh nhắm mắt, v**t v* mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười nhẹ nhàng: “Được.”
—
Năm đó, trung tâm thương mại Liên Hoa ở quảng trường chính dựng màn hình LED cong ba tầng, trang bị công nghệ 3D không kính tiên tiến nhất thời bấy giờ, trở thành trung tâm mua sắm đầu tiên ở Lộ Thành áp dụng công nghệ này, đồng thời cũng là một điểm nhấn kiến trúc mới của cả thành phố.
Mỗi cuối tuần lúc chiều tối, khi đàn sứa khổng lồ bơi trên màn hình, luôn có thể thấy những bạn trẻ cầm trà sữa xếp hàng check-in.
Họ đi từ Gia Thành sang Hồng Kông, chuyến bay ghé Lộ Thành, Hứa Chiêu Di ngồi sau ô kính, nhìn về hướng tây thành phố.
Lục Dĩ Ninh đột nhiên đóng laptop, quay lại hỏi cô: “Muốn quay lại xem không?”
Hứa Chiêu Di há miệng gật đầu điên cuồng.
“Được.” Taxi chở hai người băng qua hoàng hôn, Lục Dĩ Ninh đưa cô trở về Liên Hoa.
Trước cửa chính trung tâm thương mại, đám đông tấp nập, Hứa Chiêu Di đứng nhón chân, háo hức chỉ vào màn hình chiếu hoạt hình không kính chủ đề không gian, ra lệnh cho Lục Dĩ Ninh: “Nhanh giúp em chụp một tấm ảnh, em muốn đăng lên Tiểu Hồng Thư!”
“Đứng đúng vị trí.” Lục Dĩ Ninh cởi cúc vest, lùi lại hai bước.
Trong màn hình điện thoại, cô gái mặc chiếc váy len xanh sương mờ, dáng người thướt tha, tóc dài bay bay, lúc này hai tay chống cằm tạo hình búp hoa.
Quá đỗi duyên dáng.
Lục Dĩ Ninh như nhìn mãi cũng không chán.
Anh mỉm cười nhẹ, bấm nút chụp, cùng lúc đó, xung quanh bỗng vang lên tiếng hét như sóng thần.
Hứa Chiêu Di quay lại đầy bàng hoàng, thấy vô số điện thoại hướng về mình, thoáng nhìn, Lục Dĩ Ninh không biết đã đến đứng trước mặt cô từ lúc nào, mỉm cười đưa điện thoại cho cô xem: “Xem anh chụp thế nào?”
Hơi ấm phả qua tai, cô cúi xuống nhìn ảnh trên điện thoại, phía sau cô–bầu trời đầy sao đã biến thành biển hoa hồng, còn hình ảnh thực trên màn hình đồng bộ hiện cảnh họ tổ chức hôn lễ ở Gia Thành, cô mặc sườn xám đỏ thắm, nép vào anh, còn anh thì cúi xuống, nâng mặt cô lên và trao một nụ hôn sâu.
Tim Hứa Chiêu Di đập dữ dội, lòng đầy bối rối, chưa kịp mở miệng,
Người đàn ông đã quỳ một gối trên sàn đá mát đẫm sương thu, tay run run rút từ túi áo ra một hộp nhung chứa nhẫn.
Bên trong yên lặng là viên kim cương hồng cắt kiểu gối 10 carat, phần gắn nhẫn quấn những đường hoa văn xoắn như dây leo y hệt vòng tay cô.
“Những gì nợ em, giờ bù lại đây.” Giọng Lục Dĩ Ninh căng thẳng chưa từng thấy, thậm chí còn hồi hộp hơn lần cầu hôn đầu tiên.
Lời hứa trước hôn lễ là phải bù đắp cho cô một nghi thức cầu hôn chính thức, anh luôn ghi nhớ trong lòng, giờ đây hoa, tiếng vỗ tay và chiếc nhẫn cuối cùng đã đầy đủ.
“Vậy, em có đồng ý lấy anh không?”
Nước mắt bắt đầu trào trong mắt Hứa Chiêu Di, chưa kịp mở miệng, xung quanh đã vang lên những tiếng hò reo liên tiếp:
“Chấp nhận đi!”
“Chấp nhận đi!”
“Chấp nhận đi!”
Trong làn nước mắt mờ ảo, cô nhận ra những gương mặt quen thuộc trong đám đông, Châu Tề mỉm cười, Trần Sa vẫy tay với cô, chị Tiêu Tiêu cầm GoPro quay lén,… thậm chí các thực tập sinh mới đến khi cô nghỉ việc năm đó, giờ cũng đã trở thành nhân viên chính thức của Liên Hoa.
Họ che miệng, sững sờ trước chuyện vị Lục tổng nổi tiếng lại đang yêu Hứa Chiêu Di, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện xảy ra với cô dường như cũng không quá bất ngờ.
“Chị Di Di xông lên!” Tiểu Đỗ reo hò trong đám đông. Hứa Chiêu Di liếc thấy thẻ tên trên ngực cậu, người thực tập ngày nào giờ đã thăng chức thành trưởng phòng Đỗ.
Hứa Chiêu Di cảm thấy mọi thứ thật tuyệt, thật sự tuyệt vời.
Ngày hôm nay đặc biệt trọn vẹn.
Cô từ khóc chuyển sang cười. Thẳng lưng quay về phía Lục Dĩ Ninh, mỉm cười đưa tay trái ra.
Lục Dĩ Ninh vẫn quỳ một gối, nâng tay cô nhẹ nhàng, trân trọng đeo nhẫn vào đầu ngón tay run rẩy của cô.
Tại nơi giấc mơ bắt đầu, anh nhìn cô đẫm lệ, hứa một lời trang trọng: “Anh sẽ dùng từng nhịp tim còn lại của đời mình để yêu em.”
—
Vài năm sau, homestay Quạ Đậu mang phong cách sân vườn Trung Hoa cổ điển đến Singapore. Ngói đen, tường trắng, vẻ đẹp phương Đông bung nở giữa xứ xích đạo một cách thanh nhã.
Trung tâm thương mại Liên Hoa mở ở khu Gia Thành, vừa ra khỏi cổng ga metro là trực tiếp bước vào mái vòm kính của trung tâm.
Cuối thu năm 2025, người qua đường nhìn thấy một cặp đôi trên đường phố Chinatown, Singapore, người đàn ông cõng bé trai tóc quăn trên vai bên cạnh là cô bé nhảy nhót, tà váy voan quét qua đầy hoa phượng.
“Nhìn kìa! Có phải là Lục tổng của tập đoàn Liên Hoa không?”
Ai cũng biết tổng giám đốc Liên Hoa Singapore là fan nhạc rock, tài khoản mạng xã hội sở hữu hàng triệu người theo dõi.
Video nổi bật nhất là cảnh anh đánh trống trong đại hội hàng vạn người, áo sơ mi trắng ướt sũng ôm sát cơ bắp săn chắc, sức trẻ cùng hormone mạnh mẽ va chạm với tiếng cymbal nổ rền, màn hình lớn rung chuyển, áo da bay phấp phới giữa những tia sét ảo, khiến cả hội trường vang lên tiếng hét cuồng nhiệt.
Sự cá tính nổi bật ấy lại khiến vị tổng giám đốc trẻ tuổi thu hút vô số fan.
Lúc này, anh đeo cây đàn điện đứng ở góc phố, giọng khàn vang qua giai điệu của 《Perfect》, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào nếp cười nơi khóe mắt người vợ.
Đứa trẻ đáng yêu với đôi mắt to trong vòng tay người mẹ nắm chặt lấy cúc áo sơ mi của ba, đôi tay nhỏ như khúc sen lắc theo nhịp, giọng ngây thơ gọi ‘papa’.
—
Ánh sáng buổi sớm phủ lên ba người một viền vàng óng, ngay cả gió cũng lướt qua như sợ làm phiền. Cảnh tượng đẹp đến mức thời gian dường như cũng không nỡ quấy rầy.
Nhưng ít ai biết, họ từng trải qua những lần tái sinh, từng vật lộn để xây dựng lại chính mình.
Cô từng là mầm cỏ nỗ lực mọc lên trong đêm đông, anh là con bướm bị mắc kẹt trong tơ nhện trần tục, gắng sức thoát khỏi.
Trước đây, họ từng sống như phần tiếp nối cuộc đời của người khác.
Nhưng thực ra là,
Bình thường cũng không sao.
Cả đời tầm thường cũng không sao.
Không đạt được mong đợi của người khác cũng không sao.
Chỉ cần là chính mình, chỉ cần yêu chính mình.
Vậy nên cô dùng đôi tay đỏ ửng dũng cảm tái tạo xương cốt, từ đó không còn nhón chân theo đuổi bóng ai, không còn là dây leo rượt theo ánh sáng, mà là cây mọc rễ vững vàng.
Anh dùng xương cốt gầy guộc, kiêu hùng đập tan xiềng xích, không còn phải sống theo mong đợi trần tục, cũng không cần đóng vai hình mẫu hoàn hảo, trở thành đàn ngỗng tự do bay đi khắp trời.
—
Mong rằng tất cả những người từng lạc lối trong kịch bản của người khác, đều có dũng khí xé bỏ cuốn kịch bản.
Sóng biển dần xa, tiếng vang của đàn guitar còn vương lại, bóng dáng hai người đã hóa thành vệt sáng nơi chân trời. Buổi sớm tại Singapore lúc này, nhẹ nhàng ôm trọn tất cả những tâm hồn vượt qua bóng tối trở về.
– HOÀN TOÀN VĂN –